MÃI BUỒN
Ta vẫn buồn như mùa đông băng giá
Như mùa thu lá đổ ngập linh hồn
Nhớ em nhiều khi trời xuống hoàng hôn
Rơi giọt nhớ mỗi bước giày qua ngỏ
Nhớ dáng nhỏ môi hồng, ngời mắt biếc
Anh len lén nhìn với mối tình si
khi gặp em anh chẳng biết nói gì
Để nỗi nhớ lần đi vào ngỏ hẹp.
Em như bình pha lê rất duyên rất đẹp
Anh chỉ nhìn không dám động sợ vỡ tan
Anh lấy gì đâu mà để được bồi hoàn
Anh sợ lắm và chỉ nhìn len lén
Anh chếch choáng trong mối tình hư ảo
Khối tình si anh cứ ôm ghì mộng ảo
Dòng thời gian cày đậm bóng cô đơn
Gót độc hành qua lối nhỏ tủi hờn
Tiếng chua xót vọng tim lòng sầu vạn kiếp
Hư Vô
HƯ-VÔ SI THẾ
Hư-vô hỡi ! nhớ ai mà lòng băng giá
Nỗi buồn như lá Thu đổ ngập vào hồn
Nhớ em nhiều... nên chỉ muốn được hun
Lại còn muốn ôm chồm khi em qua ngõ
Ai cho nhỏ có môi hồng, đôi mắt biếc
Để Hư-Vô rạo-rực mối tình si
Đã si rồi còn biết nói năng gì
Nên sóng tình mỗi ngày đành thu hẹp
Dĩ-nhiên mơ nhìn em thời em rất đẹp
Thấy em rồi chẳng muốn mộng tình tan
Cũng muốn gặp em theo kiểu liên-hòan
Sợ chổi chà má em nên đành len-lén
Chẳng thấy em nên em là em ảo
Và anh có mơ cũng chì là mơ-mộng ảo
Nên anh vẫn luôn là kẻ cô-đơn
Hiện tại anh thường phận tủi , duyên hờn
Chắc phải chịu cho tròn một phần ba kiếp.
Rdinh
Cái này là họa để phá Hư-Vô chút rồi cho nó vào hư không..hehe....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.02.2009 19:52:51 bởi Rdinh >