Trích đoạn: BĂNG NGUYỆT
DÁNG ĐI......???
Ẻo lả,dáng nầy xuôi Vàm cỏ!
Làm gì, Sơn cước được như vầy?
Gió mây cũng phải lòng xao xuyến
Vạt cỏ bên đường, ngắm muốn say.
Gùi mang chắc phải Em đi xuống?
Gặp nhau có nước, cõng luôn nàng
Đi lên, đi xuống..vài ba bữa!
Ta đã về xa, thu chửa sang.
nguyên hoang.
Hihihi chòi oi, mà N nói đúng ròi đó hihi dáng này đâu phải sơn cước hihi .
@save : XÓA SAO ĐƯỢC HẾT..DẤU XƯA.
Lần về xóa hết..dấu xưa
Để hoa trắng lại được mùa đầy hoa
Để trăng lại đẹp hiền hòa,
Để em lại được mặn mà vui tươi,
Sẽ ra sao nếu đường đời
Không có anh không lẽ không còn người khác
Để xoa dùm em vết rát
Người phụ nữ có nhiều khuất tất khó bày,
Hời hợt giữa cái rủi may
Những cơn đau cứ từng ngày nhân lên
Dấu xưa nhất định sẽ quên,
Để tâm thanh thản đi trên sương hồn.
Thời gian rồi sẽ bào mòn...
20.9.2010
THẮM BUỐT
Hồn sương lạnh, cần giao hòa bóng nắng.
Dấu hằn xưa, quên nhớ cũng không cần
Mình giả bộ người điên trên bến vắng!
Mang nỗi lòng phơi nắng, giặt trong mưa.
Để muộn phiền giăng bao không còn nữa!
Khuất tất gì? Đem chài trải trên sông!
Nhờ dòng nước, cuộn từng ngày xóa sạch
Niềm mơ ta đứng dậy tiếp phiêu bồng.
Vui tươi sẽ hồi sinh trong kiếp sống,
Trăng HIỀN hòa, rực sáng dẫu là thu
Những giấc ngủ, mơ nào cũng thấy ấm.
Thư THÁI lòng, tỉnh thức mãi luyến lưu.
"Không có Anh? không lẽ không còn người khác"(BN)
Câu nói ai cho? Tan nát cõi lòng.
Nhân lên từng ngày đượm thắm nhớ mong.
Vẫn tha thiết quay nhìn lấy bóng ngã.
Phương xa nào, buồn man mác hư không.
nguyên hoang
2 ngàn 10
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.09.2010 19:02:46 bởi Nguyên Hoang >