Thơ::Boston::Trần Trí Dũng
giấc mơ xanh
anh không là mây trắng
dạo trời em bao la
anh không là trăng sao
ngàn năm ru biển ngủ
anh không là góc tủ
riêng tư em cất dành
anh không là màu xanh
ướp tóc em mãi mãi
anh không là con gái
để không thèm quen em!
chỉ ước làm cây kem
làm một hơi gió thoảng
làm vu vơ giọt nắng
té trên thềm môi em!
(8.1998)
Trần Trí Dũng
trong tim em thủ thỉ
có lần anh đã nói
xin em đừng mè nheo
đừng ủ rũ như mèo
không thôi anh sẽ phạt
lái xe lên hướng bắc
giữa hoang mạc cô liêu
em năn nỉ đủ điều
cũng không ngăn anh được
tha hồ em mít ướt
cả ngày với mây xanh
chiều tối gặp lại anh
cát cũng tan thành biển
xin em đừng lỗi hẹn
trái tim anh thật thà
sẽ ngồi ngắm người ta
một ngàn năm hóa đá
em là loài chim lạ
kiêu hãnh nụ cười tình
có thấu cho tình anh
phong ba buồm rã nát
chỉ còn đây chân thật
lấy làm quà đãi nhau
tình không phải thương đau
xin đừng dằn vặt mãi
tình không là tấm vải
tím nâu em vào lớp
tình không là cái bóp
điểm trang em vạn màu
tình không rượt đuổi nhau
hết vui là hết chuyện
tình ta như một chuyến
trăng vàng đêm lãng du
để rồi mãi thiên thu
biển hờn ngồi vỗ sóng
một lần qua trời rộng
ánh trăng còn chưa tan
vậy em đừng khóc than
đừng dỗi hờn sợ hãi
có còn bên ngực trái
từng nhịp đập nhặt khoan
anh không phải hoang đàng
bỏ rơi em giữa cát
lỡ em anh chết khát
trái tim mềm khô queo
nhịp đập anh nghẹn ngào
biết tìm đâu ở trọ
hỡi em hay làm khó
có hiểu cho lòng anh
có nghe tiếng chân thành
trong tim em thủ thỉ
(8.1998)
Trần Trí Dũng
lỡ một lần
lỡ cầm tay một lần
làm cho em khóc ngất
tình trao nhau rất thật
sao em vẫn còn ngờ
anh muốn gói ngây thơ
tiếng cười em vỡ sóng
để những ngày biển động
lấy ra cầm trên tay
lỡ hẹn nhau một ngày
làm cho em trốn biệt
nếu ngày xưa anh biết
chắc không thèm hẹn nhau
tình như lá trên cao
rồi thu sang sẽ úa
hay tình là đốm lửa
khép nép cuối đường hầm
lỡ mi em một lần
làm cho em té xỉu
ôi giấc mơ hiền dịu
ở lại đừng chia xa
xin dòng tóc thướt tha
ngàn năm trên vai nhỏ
xin nói hoài anh lỡ
thương một người… tên Duyên!
(8.1998)
Trần Trí Dũng
tình nghèo
đừng cười nhau em nhé
anh nghèo từ biết đi
xin chớ trách làm gì
trái tim này em giữ
những ân tình rất cũ
mười mấy năm khui ra
cũng đừng chê anh già
rượu càng xưa càng đượm!
phòng anh thì luộm thuộm
mời em vào khó khăn
một ghế với một bàn
tối ngủ lăn giữa thảm
em tưởng anh nói nhảm
ồ không chuyện người thơ
thân những chỗ nương nhờ
nhưng tâm nhiều thánh thiện
trước nhà anh là biển
dắt tay nàng đi chơi
em khỏi nhắc cũng mời
vương quốc anh giản dị
gió trời anh thủ thỉ
ngàn vạn lời iêu thương
sá chi bốn vách tường
cao sang gì cũng chán!
chiếc xe chở lãng mạn
bốn mùa qua nắng mưa
nhỏ như một mảnh dù
lớn như là mái ấm
hè nơi anh rất ấm
em khỏi cần áo len
máy lạnh chỉ thêm phiền
cửa mở toang đón gió
cho má em vừa đỏ
mái tóc bồng như sông
em có thấy gì không
đất trời cho ta đó
tự do như trẻ nhỏ
đùa vui chẳng bận lòng
mỗi ngày anh đợi mong
tiếng cười em sóng thẹn
muốn sang bờ bến hẹn
nỗi nhớ giăng đường dây
mỏng như sợi dây diều
những ngày xưa phiêu diêu
bây giờ đường dây nhỏ
nghe ra từng hơi thở
mà nhiều khi rất phiền
anh cày bừa liên miên
nửa năm chưa hết nợ
đôi khi anh rất sợ
nỗi nhớ dài theo dây
muốn gọi em mỗi ngày
nhưng đường dây đã cắt
xa lòng khi cách mặt
biết cũng đành chịu thôi
nếu ngày xưa ông Trời
hẹn bà Trời điện thoại
ông cũng buồn ngắt ngoải
huống hồ là anh em!
tình anh và tình em
cũng như tình trên dây
cánh diều em miệt mài
anh nằm khô thân lá
tình ta rồi tàn tạ
buổi chiều tung gió đùa
hay nắng rạng sau mưa
sao em còn chưa nói…
(9.1998)
Trần Trí Dũng
tình anh
tình anh là con thuyền
mấy ngàn năm lạc lối
kiêu hãnh mà trơ trọi
bỗng một chiều hải đăng
đôi mắt đen… dịu dàng
làm buồm anh rũ rượi
giấc mơ đời rong ruổi
xin giã từ hôm nay
với em dẫu một ngày
còn hơn mười kiếp khác!
triệu vì sao xa lắc
hái về trao cho em
(có con trăng rất hiền
từng đêm ru nỗi nhớ)
ép ngàn cơn bão tố
chiếc lược vàng trao em
(khi chải mái tóc mềm
nghe tỉ tê anh nói?)
kho tàng giam biển tối
vớt lên tặng cho người
(gương đó em hằng soi
có hình anh trong mắt)
…cái nhéo hông tím ngắt
xạo vừa thôi anh ơi!
(9.1998)
Trần Trí Dũng
ừ thì anh làm thơ
ừ thì anh làm thơ
như biển làm nên sóng
như trăng từ ngây thơ
thích dạo quanh trời rộng
gặp chiều kia một người
trái đất này nhỏ quá
thế giới mấy tỉ người
quen mình em mới lạ!
truyện ngắn đành lãng quên
truyện dài còn bỏ ngỏ
ước mơ ngủ ngoài thềm
nhớ mình em mới khổ!
hận kẻ thù phá nước
lòng người bạc như vôi
trái tim thường ngang ngược
chỉ thương mình em thôi!
ừ thì anh làm thơ
để cho người dưng đọc
để một góc vườn thưa
hồn em đừng cô độc
(9.1998)
Trần Trí Dũng
ngụ ngôn
i
thời gian đã qua đây một lần
em biết không
vụng dại
những sớm năm xưa thằng nhỏ thèm nhỏ dãi cây cà lem màu đỏ
đỏ như má môi ai màu đỏ
đỏ như những vết roi tươi rói ăn ở trên da thịt ngàn năm
niềm vui đã qua đây một lần
em biết không
khật khưỡng
những đêm mù lòa ôm tiếng nói
mười ngón xương tội lỗi
xát muối vào linh hồn chết đói ngàn năm
đời ta đã qua đây một lần
em biết không
lầm lỡ
cây xương rồng làm sao biết nở một nụ hoa
chiếc lá lìa cành đã chết nhăn răng mặt đất dẫu có muốn ta bà trong khí quyển ngàn năm
ii
ngày đêm
buồn vui
thương iêu
cuộc đời
tất cả đều đã qua đây một lần
tỉ tỉ năm sau còn sót lại vài dấu chân
ngủ im lìm trong chuồng kiếng mang tên “Xuân Ý Tưởng”
chắc để tưởng nhớ những mùa xuân đã đi qua
sa mạc trò chơi của các cô bé và cậu bé
em biết không
(1.1999) Trần Trí Dũng
nhớ nhau
sáng ra anh nghĩ tới bạn bè
đầy trời bông tuyết bay
khói thuốc anh tan có ấm lòng người
xứ cao bồi hiếm khi có tuyết
nên lúc tuyết rơi đời bỗng lạ lùng
thấy nhớ em
miên man
thơ mọc trong đầu
(lâu lâu anh đẻ thơ say như đẻ gà
ủa quên gà đẻ)
tỉ bụm tuyết bay hối hả nồng nàn
lên tóc anh mặt anh vai anh
tỉ bụm tuyết tí hon
ướt mềm như núm vú em trên môi anh
bất chợt
lộng lẫy như tình em
vừa phủ xuống đời anh
lúc lái xe đi
ngang qua cây trúc liêu xiêu
chợt thương mình con gấu mùa đông
ngủ suốt thời em trái ngọt
(2.2002)
Trần Trí Dũng
tùy khúc tháng Tư
về đi em… chia giùm tôi cọng nhớ
phi cơ nghiêng vầng trăng tỏ lung linh
thành phố khuya phương ấy ngủ im lìm
để cọng nhớ tôi một mình dài mãi
về đi em… trải giùm tôi thảm hôn
Sài Gòn của tôi! Sài Gòn của tôi!
những chiều xanh hoa dầu buông khắp lối
chú nhỏ chơi chạy đuổi tuổi thiên thần
về đi em… lượm giùm tôi hạt bụi
vỉa hè quen ngày nắng trở mình mưa
có cô gió thẹn thò duyên dáng múa
chút xíu thôi vừa đủ chạnh lòng mùa
về đi em… thăm giùm tôi mặt bàn
quán năm xưa tôi với nàng hay qua
dấu còn in hai tên người xa lạ
thủa ước thề mình mãi mãi chờ nhau
về đi em… cất giùm tôi gói hận
hăm hai năm đời vẫn miệt mài trôi
chuyện buồn xưa nằm ngủ ngoan mi hỡi
chất thêm chi đã nặng túi lưu đày
về đi em… nhận giùm tôi ánh mắt
nhận tiếng cười nhận cái bắt tay quen
nhận em nhé cả đất trời thương mến
nhận giùm tôi kẻ lỡ hẹn ngày về
(4.1997) Trần Trí Dũng
đọc thư người ở lại
phương ấy bây giờ mùa thu
buổi chiều đồi cây nhóm lửa
phương ấy bây giờ sương mù
ướp mơ hồ lên mắt xưa?
phương ấy hôm nào trời mưa
nghe chăng anh rụng tiếng đàn
giọng hát ngập ngừng một thủa
sấm rền trời cung đứt ngang
phương ấy mười năm biền biệt
đi về nghiêng ngả đời anh
có bao giờ nghe thấm mệt
bên đường ngồi đếm lá xanh?
phương ấy nhà anh kề biển
phía chân trời không có em
ngày sang vầng dương sẽ hiện
anh để quên em và đêm
(11.1997) Trần Trí Dũng
người ngồi như tượng cổ
người về ngang thành phố
chiều cuối năm sương mù
người ngồi như tượng cổ
ôm cuộc tình thiên thu
bè bạn năm ba đứa
thành mây dạo khắp trời
lời hẹn thề một thủa
hóa bọt bèo rong chơi
vàng câu thơ ngày cũ
nằm thoi thóp bên hè
đào mai bao giờ nụ
bên dòng đời ngựa xe
tiếng hát nào thoảng qua
mùi tình nhân quyến luyến
hỏi nơi đâu quê nhà
vọng hồi chuông thánh thiện
chiều cuối năm thành phố
nhánh sông đời trôi xuôi
bồng tim mình bỡ ngỡ
nhịp vỡ mặn bờ môi
(12.1997) Trần Trí Dũng
tình ca
em cất bước xa quê nhà hôm đó
phượng còn xanh mùa mưa nhỏ chưa về
con hẻm ngồi buồn rũ tiễn em đi
đời cô xứ tội tình chi tuổi dại
em phương này mấy năm trời khắc khoải
phượng ở nhà môi đỏ phải bon chen
đỏ xiêm y rỉ máu kiếp quê hèn
em có biết mùa đỏ đen bão nổi
em cứ khóc tuổi thơ sang quá vội
những cánh phượng hồng trôi nổi lênh đênh
màu phôi pha trang nhật kí riêng mình
bao mơ ước tan tành xin ráng giữ
chiều đá tảng đại dương em ngồi rũ
sóng liêu trai từ thiên cổ tràn về
bước dã tràng quanh quẩn cõi u mê
khắc sao nổi lời hẹn thề trên cát
còn câu thơ một ngày xưa xa lắc
nhớ không em những chuyện thật xóm nghèo
bao ân tình có kẻ lỡ mang theo
dù cuối đất cùng trời
dù cheo leo vực thẳm
(8.1998) Trần Trí Dũng
ngại ngần
muốn về thăm lại mà thôi
lỡ sông thấy núi làm ngơ tội tình
lỡ mình gặp lại đời mình
tháng năm lặng lẽ làm thinh góc đường
muốn về thăm lại ngổn ngang
ghế bàn bụi ướp tên nàng tên tôi
vùi chôn nỗi nhớ người ơi
mộng xanh thành lá vàng phơi vỉa hè
muốn về thăm lại bạn bè
ngẩn ngơ câu hát buồn se hôm nào
nhiều khi uống với chiêm bao
giọt trong giọt đục mặc dầu ta say
muốn về thăm lại mây bay
mưa tan gió lặng trời hây hây hồng
ngại mình lỡ chuyến tang bồng
một thân lỡ cuộc lưu vong giữa đời
muốn về thăm lại mà thôi
lỡ mình hư ảnh như người trong tranh
muốn về thăm lại cũng đành
lãng quên như chuyện đò ngang xa bờ
(2.1999) Trần Trí Dũng
bình minh mới
gửi L.T.
i
bây giờ những thầm kín đó
nở ra thành câu thơ
tin người đi về như gió
ngỡ như mình đang mơ bây giờ trang huyền sử đó
rùng mình lột vỏ ca dao
chúng ta iêu nhau điềm đạm
phấn son mặt cười trẻ thơ
vùi sâu tàn nhang u ám
thương phận mình mỏng như tơ
ii
(bạo lực còn đó
gông cùm còn đó
đói khát còn đó
u mê còn đó trái đất vẫn còn quay đó thôi…)
iii
mình lỗi phận cùng người
trái đạo làm con
bất trung với nước
sao sáng nay có con bò rừng rống trong lồng ngực
ôm đầu chạy thục mạng ra đồng
thổ huyết thấy đầy lại dòng sông
trồi lên những mặt người bất động
trồi lên những hốc mắt trống rỗng
…bên kia sông có thằng bé ngồi cười
giơ tay vẫy con chuồn chuồn màu tím
con vật nhỏ bay một vòng bí hiểm
đậu xuống tay mình đôi mắt lim dim
(1.2000) Trần Trí Dũng
tin
trỗi đoạn quân hành bất tử
nắng trào lên thảm vàng óng ánh
gió đong đưa mấy lượt hoàng bào
(đời cây sắt hiếm ngày lạnh lẽo)
ngày mai trang báo huy hoàng
nhiều lãnh tụ tinh thần đang tụ họp ở thủ đô
chỉ có một nơi
mặt trời lộng lẫy hơn
trên những thềm môi xa lộ
các cô điếm làm thơ
lơ xe đò í ới bye bye
những anh hùng đứng tuổi bỏ đi xa
tiếng kèn phập phò
(3.2001) Trần Trí Dũng
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: