Có ai?
Thoáng chốc xuân qua đã một tuần
Rơi rơi mưa bụi đậu quanh sân
Trên cành chúm chím xanh mầm lá
Dưới sảnh ngâm nga dạo mấy vần
Ngoảnh lại trống hoang không kẻ đến
Trông sang lạnh lẽo chả ai gần
Thì thôi lầm lũi mình ta vậy
Héo úa tàn phai buổi cuối xuân
Xuân cạn
Xuân đất trời xuân của mọi người
Nhưng sao trống vắng cảnh buồn ơi
Tràn ly rượu nhạt run tay đỡ
Cạn chén trà hâm nghẹn họng rồi
Nắng lụn lụn dần chiều xế bóng
Mưa tuôn tuôn ngập lệ buông rơi
Mỗi mùa xuân đến thêm gần đất
Cập bến thiên đường lúc tắt hơi
Chạnh lòng
Chị goá hàng xóm ấy xinh ghê
Khiến cho bao kẻ cứ say mê
Đánh liều một hôm sang hỏi nhỏ
Có phải vì tôi khóc não nề
Chị bảo như anh chẳng dám chê
Duyên tôi đứt gánh khiến ủ ê
Nhìn anh chợt nhớ tên đầy tớ
Vụng quá nên đã đuổi về quê
Trời ơi cơ sự đến thế ư?
Thế mà tôi tưởng tự bấy giờ
Anh mắt tôi ném qua bờ giậu
Dãi gió dầm mưa vẫn chỏng trơ./.
Tết đế vương Một cái Tết to kiểu đế vương Giao thừa nằm bẹp dí trên giường Thương nồi nấu bánh không nhen lửa Xót bếp chê hành chẳng muối dưa Chúc Tết ngoài đường người hớn hở Thương thân trong xó tớ như thừa Thế rồi cũng cạn ba ngày Tết Cuộc sống lại trôi...đượm mến thương./ Ngày vui
Hôm nay vui quá ai ơi
Vì tôi đón nhận duyên trời ban cho
Mối tình rối tựa tơ vò
Giăng như mạng nhện vòng vo vo vòng
Tự nhiên tôi dính vào tròng
Càng giãy càng xiết vòng trong vòng ngoài
Mặc dù oai oái kêu trời
Cũng không thoát được toi đời từ đây
Thế là chấm dứt mộng xây
Nhốt chuồng sư tử...mù mây núi ngàn
Tha hồ mà khóc mà than
Lệ mưa tầm tã khéo tràn bờ đê
Giật mình bống tỉnh cơn mê
Thì ra mụ ấy nằm kề ...o...o.../.
Nhắn cô hàng nước
Ơi cô hàng nước xinh tươi
Quán cô vắng khách cô cười với ai
Cô nhìn cái bóng đổ dài
Tủm tà tủm tỉm nhớ người cô thương
Có hay khách đứng ven đường
Nhìn cô vương vấn thấy thương thương là
Đợi cô mở cửa bước ra
Mời vào đon đả rót trà hương thơm
Tay nâng chén mắt cô lườm
Cô "chụt" một cái rồi chuồn vào trong
Say trà khách thấy lâng lâng
Ở luôn trong quán tối không...thèm về./.