Nghiêng vai trăm năm đã qua .....!!!
Ngờ..!!! Hoài nghi tự hỏi có thật yêu?
Bức tranh hạnh phúc phải đang thêu?
Nguyên liệu mỏng manh tình hư ảo
Mình đã thật yêu..đến bao nhiêu?
Có lẻ là mình chửa có yêu
Dù tim nhung nhớ đến rất nhiều
Thời gian vô tình làm phai nhạt
Dư âm còn đọng..chút cô liêu
Một ngày tự hỏi...mình có thương?
Tình trao chỉ thế mà vấn vương?
Nhìn trong tầm mắt..sao xa khuất
Vời vợi muôn trùng...như khói sương Người như tất bật....vẩn vơ có một tí mà cũng phải bị gián đoạn....thời gian...đúng thật "nghiêng vai trăn năm..qua trong nháy mắt...mà thôi.. Mọi chuyện đã kết thúc...đã chọn lối đi cho mình rồi cơ.... Chẳng là chi...đừng nên vấn vương...thời gian xin cho tôi thêm lần ngiêng vai nữa nhé....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.03.2009 00:27:46 bởi Dust >
Mệt mõi ...rỗng tếch .... Chẳng lẽ cuộc đời này chẳng ai đáng tin cạy hết sao? Chẳng là bao nhưng hình như niềm tin ở cuộc đời này trong ta dần bị mờ nhạt đi cả rồi... Chẳng nghi chẳng ngờ mà mang tội...nhưng suy nghĩ vẫn như ẩn hiện... Nếu đúng... là lần thứ 2 rồi...lần trước là ở trên nhà anh...cũng chỉ 01 ít ko lấy hết....wi KHHB....vì những người nơi ấy...chỉ có "..." là ta hơi suy nghĩ thôi...còn tất cả...nơi phía ấy ta đều tin...thân quen cả... Nhất là anh....người mà em hoàn toàn tin tưởng mọi việc mọi chuyện...và s,q,h...là những người em cũng tin cả.... Thôi mệt...cũng thế thôi..... Nghiêng vai nỗi buồn tuôn rớt nhé.... Và giờ thì lại nghĩ đến ghét anh.... Biết lòng em thế nào mà lại phải đi đốt nhà như thế? Người đó đối với em thế nào anh rõ ấy mà... Và em....và anh... hình tam giác muôn đời là thế? Hôm nay hóa trang mình thành bà già là thế...nhưng mà có lẽ chẳng được già đâu...so với anh...thấy mà ghét.... Bên em mọi thứ giờ như muốn chực chờ nổ tung....ước mơ được tí bình yên trong tình yêu của anh sao khó quá Trái đất là hình tròn và tình yêu trong em có là hình tròn bất tận ko? mà em ko thấy điểm bất đầu sao yêu anh và điểm kết thúc hết yêu anh... Không Đề...!!! Người cần mẫn tặng thơ tình tha thiết Viết cho tôi..dù tim chỉ một đường Còn anh cứ giả vờ...như chẳng biết Đẩy em cho người...cột mối tơ vương Thôi cũng đành ưỡm ờ cười đưa đẩy Để cuộc đời ân oán chẳng triền miên Duyên không nợ... em đâu thương đành vậy? Quãng đường đời....đã chạm dốc kỷ niên Gặp nhau giây lắt...hãy vui tường tận Ngày mai xa rồi...có còn gặp nhau? Bụi đã quen vương đường trần tất bật Hội ngộ đêm này....biết còn đến ngày sau... Còn anh đấy...vẫn ơ hờ...tình rũ Em mỗi ngày lặng lẽ...đứng bên đời Trăm năm đã qua...hình như đủ Nghiêng vai trở về...em lá vàng rơi...
Cữu huyền thất tổ bao gia phả Đã xong an vị tổ bao đời Nữ nhi ngoại tộc sao thờ cúng Liệu rằng gánh được trách nhiệm này Cữu quyền thất tổ....mới vừa cúng xong.... Sao cứ nhiều việc xoay tròn thiên định thế này...làm người có sướng không? bao việc phải giải quyết...cái đầu muốn nổ tung... Nếu không biết tổ chức phân chia sắp xếp chắc e tẩu hỏa dám có... Duyên ngiệp cứ mãi mà giải quyết...phải chi có được anh để chia sẽ an ủi nhĩ.... Tất cả đều ôm trong mình...như đang chực chờ nổ tung.... Thà làm người ngu ngốc...để không biết gì không suy nghĩ gì...không phải gánh vác gì...có lẽ hạnh phúc hơn như bay giờ.... Nợ...còn bao nợ...ta chưa trả Mở lá tử vi xem đời mình Khéo khen ông trời gieo bỡn cợt "Nợ kiếp" vương trần...cũng do tình Muốn đổi tử vi đổi cả mình Liệu rằng đổi được trái tim ngu Duyên tình đã do Nguyệt Tơ định Hà cớ đắn đo chuyện duyên thừa Đào hoa chiếu mệnh...đâu nào ước Nghiệp duyên vay _trả bởi do trời Xung quanh hoa bướm theo bên đuổi Một tí duyên thừa...níu người trao... ....Ư...ư...ư....ư....... Đào hoa chiếu mệnh chiếu xẹt xẹt....1 tí duyên thừa anh đắn đo..... Thói thường là thế mới là chữ tình và cuộc đời nhĩ... Mệt...chán...2 chữ bình an....chẳng còn trong ta....
Trốn - Đuổi... Trốn tình tình theo,nhớ anh anh đuổi Em yêu anh và người lại yêu em Nợ vay bởi vô tình sao trả được Vòng lẩn quẩn sao lắm kẻ lấm lem Em mơ ước tim mình chia ngăn nửa Chứa thêm người đã khốn khổ yêu em Biết làm sao mẹ cho con tim thủy Máu của em chung thủy tím bầm đen Trách cao xanh bày chi ta nghiệp nợ Một vòng tròn rượt đuổi đã tàn hơi Thôi anh ạ !nơi góc đời một chỗ Là mộ phần đợi em lúc rụng rơi Ngày tháng cuối dẫu yêu anh tim vỡ đó cũng là lựa chọn bởi nghiệp duyên Em cam chịu dốc đời em lạc lối Chỉ mong anh nụ cười vẫn còn nguyên Vòng tròn mình chọn...con đừng mình chọ PL Ơi....Buổi ffo thành công vui ghê PL ha... Dust in the wind
Hôm nay nhiều việc,tất bật...nhưng vui lắm.... 2 đêm ôm nhiều việc lúc mình đi chợp mắt thường là ngày đã sang 2,3g rồi ... Nghĩ cũng lạ ...sống ..cày như con trâu điên để được gì? 01 tình yêu, 01 bờ vai,cũng không dành cho mình .... Còn "trọ" trong cõi thế gian này bao lâu nửa ? mà sao không hạnh phúc cho chính mình .... Hôm nay em thật vui hơn hôm qua ...cám ơn anh ...dù có thể là ảo tưởng của riêng em ... Hình như anh có nghĩ đến em ...em mơ hồ cảm nhận như thế .... Nhưng vẫn còn câu hỏi rất lớn cho em ...tại sao với tất cả bạn bè ..quen biết anh đều ....còn riêng với em ,anh không bao giờ ...đó là bản tính của anh hay là cái gì ? Để có 01 cuộc sống hạnh phúc, 01 gia đình hạnh phúc em biết là không đơn giản...nhưng em tin em với anh sẽ làm được,vì nhau mà sống vì người mình thương để cùng hạnh phúc và bằng tấm lòng chân thành thì hạnh phúc sẽ chân thành ... Ai cũng bảo cuộc giống như em bây giờ không sướng sao ? tội vạ gì phải lập gia đình ...và biết có hạnh phúc không ? Đôi khi em cũng muốn thế và nếu em với anh vẫn mãi như thế này thì không lập gia đình nửa là cách chọn lựa của em .... Thôi thì mọi chuyện cứ để tạo hóa xoay dần ...nếu ta có duyên không nợ thì khi nào anh có hạnh phúc mới em sẽ không bên anh nửa dù chỉ như thế này ...anh bình an ,vui vẻ, hạnh phúc mọi việc tốt hết là hạnh phúc của em rồi... Lại ngày mới đã sang...ngoài công việc,ngoài những lo toan...thì anh lại về trong em như bây giờ...em dại quá anh ha.... Lại càng mong có dịp bên anh...dù chỉ nhìn anh trong đám đông bè bạn anh em....cũng đủ làm em vui...như hôm nay thế đó... Còn anh thì chỉ gặp em khi có việc khi bè bạn....bao giờ anh tìm em gặp riêng em anh nhỉ? ước mơ này như là không thể có cho riêng em... Anh rất gần nhưng vòng tay chưa bao giờ ôm em cả....còn em phải trốn chạy bao nhiêu vòng tay đang bủa vây bên em....nghiệt ngã thật anh ha... Em muốn nghiêng vai..trăm năm qua...để thoát kiếp này không phải như thế này...kiếp sau em nguyện xin không khờ dại như thế này nửa....anh à...
Lại một thanh minh nữa trôi qua...nó vẫn tất bật trên đường đời... Cậu mợ cùng ngoại về quê thanh minh,mà sao hôm nay vắng lặng im ấm thế nhỉ , cả khách hàng họ cũng lo thanh minh nên chẳng thấy ai làm phiền gì cả... Sáng giờ im lìm...rãnh lang thang và post bài nhiều hơn...lại vớ vẫn... Sáng nay vẫn cafe một mình...nhìn từng giọt cafe rơi rơi...thật đúng như bài hát "cafe một mình " như giọt buồn đang rơi rơi...anh giờ nơi đấy chắc đang tất bật hay đang làm gì? có cafe và thơ thẩn như nó bấy giờ hay không? Sài gòn đang nắng lại chợt mưa...ông trời còn thế huống chi là nó...nhìn qua ô kính giọt mưa như vội vã chen lấn, tuôn xả, giọt mưa còn chen lấn để được rơi xuống đất, và con người...chen lấn, xô đẩy nhau rồi cũng như hạt mưa nằm sâu 3 tất đất mà thôi...Có gì? sao vô tri với có giác vẫn là đỉnh cuối như nhau... Cuộc sống ấu đá, dành giựt, cào xé,để dành nhau cái tờ giấy vô tri được in lên đấy là 01 mệnh giá, cái hư danh như chiếc áo khoác vào thân thể con người...mà sao ai cũng tất bật... Trưa nay gọi đt cho QT hỏi về paty...nghe "cách nói" của anh hơi khác khác...nó biết nguyên nhân vì sao rồi...(trưa hôm kia mấy men hẹn nhau ăn cơm nó vô tình quên đeo luôn cái thẻ... lấy ra cất vô tình QT nhìn thấy...} Có lẽ QT nghĩ mình như thế nên hôm giờ T có ý với nó, nó vờ đùa đùa và tránh né...là nó cao sang địa vị...như thế nên từ chối.... Tại sao nó vẫn luôn giấu mọi người nó là ai...làm gì là thế...nó muốn lúc nào nó vẫn là con nhỏ bình thường trong mắt mọi người... Mong rằng QT hãy hiểu cho nó...nó mãi là con nhỏ như ngày đầu mọi người gặp.... Hồng loan chiếu mệnh...nhưng nó vẫn thường ngồi khóc một mình...cho vơi sầu rơi lặng lẽ...để tiếp tục tồn tại..ở trọ cõi trần gian này...
Bao tử đau !!! Bao tử về thăm,đau quá đỗi Mấy tháng nay tưởng bỏ rong chơi Hôm nay ghé lại, như giận dỗi Nhẹ nhàng quặn thắt những từng cơn Quờ tay bốc vội đôi viên thuốc Ngấu nghiến nhai nhanh đỡ cơn đau Vật vã thả mình, ôm chiếc gối Cắn rắng nằm chờ, có ai than ? Chợt thấy cuộc đời đâu là dễ Thế gian rộng rải, thiếu một người Mới hay đò lỡ, buồn đến thế Bệnh tật ghé thăm chẳng nụ cười Mấy tháng bao tử không ghé lại tối qua hành 1 đêm tưởng chừng đã thoát kiếp... đau vật vã mới thấm thía 01 đêm như dài bất tận...hằng ngày phải mang bao nụ cười bao...giờ nằm đây không 01 vòng tay, không lời thăm hỏi...không....như thưà thải....
Hôm nay lại thấy đau...nơi trái tim!!! Bao lâu rồi...mình đã bão hòa với niềm đau. Thấy thật bình thường khi trái tim đau nhói...có thể vì niềm đau đã trở thành thói quen của riêng em...khi chúng mà biết nhau..!!! “Em nguyện làm chiếc bóng Dù biết sẽ mất người khi vào chỗ râm.” Biết rằng rất ngốc...nhưng niềm đau dường như là ta chọn... Tình yêu cũng giống như chiếc đồng hồ cát. Khi lý trí trống rỗng thì con tim đong đầy!
Là thế thật sau....
Gặp ! Gặp nhau nhẹ nhàng, sao buồn rơi Thổn thức bao lâu như chực chờ Tim đau nhức nhối, hồn tơi tả Ngỡ nhớ đã quên tự lâu rồi... Gặp nhau chốc lác, sầu chơi vơi Lý không thắng nổi con tim khờ Vụng dại nên mua tình vụn vỡ Gặp chi bảo nhớ lại thờ ơ... Gặp chi 01 chốc rồi lại xa...người nào hiểu nỗi lòng trong tôi.... Cười vui...đôi khi tự mình hỏi có phải ngớ ngẩn không? Ôm đồm...tất cả...như trâu điên...để được gì...ai cổ vũ động viên bên mình... hay buông từ bây giờ.... an phận như thế không tốt sao? ngày an bình 2 buổi...cần chi thêm gì? tiền...vòng tay...? Như hiện tại không tốt hay sao? buồn cười..? mâu thuẫn... Cái tính hay lo ôm đồm...thế sao cứ dại hoài...chán quá... Thôi thì ta cứ yên phận vậy đi ha...đèo bồng cuộc sống...đèo bồng con tim....làm gì... Cứ thong thả mà sống như vầy...ngày xanh còn bao lâu nửa đâu...cũng ra ma mà thôi...
Bạc Phần..!!! Khi không mua phải đớn đau Đa mang chi nữa ..để sầu trong tôi Tự tin tim chẳng bồi hồi Vu vơ đùa cợt …để rồi …. nhớ thương Nghĩ rằng tim chẳng lạc đường Ai hay lãng đãng vấn vương …gọi thầm Chắc tôi mạng số bạc phần Trái tim thương nhớ người gần …sắp xa Dust.15.04.09 hình như là thế..tự kiêu để không yêu...thế mà giờ....thì người sắp xa... Người gần đó..nhưng bờ môi chưa từng lần ấm...thế sao ta lại...hoang đường... Yêu không là cái tội..yêu với chỉ biết mình yêu thôi sao? không cần biết..họ thế nào à...? Có nên không?....?..?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.04.2009 00:12:43 bởi Dust >
Mong Một Ngày..!!! Mong một ngày bình yên an lạc Cho Người Cho đời khỏi phải rối ren Xin Người hãy cười cùng Tôi an vui cõi trần...chật vật... Mong một ngày bình yên trong lòng người Hãy quên đi những hờn ghen tăm tối Để trở về người giáo viên nhân ái Để đàn em thơ khỏi chua xót cho người... Mong một ngày Người bình yên lạ thường Trút đi hết những sân si cuồng nộ Để bến sông thơ được yên ấm mùi hương Hoa yêu thương không tàn lụi vô thường Dust.18.04.09 Phật đã dậy vì tôi mà người phải sân hận...tôi là người có tội là nguyên nhân khiến người phải thế.... Xin nguyện ơn trên tôi xin người hãy buông thả những hờn ghen oán thù sang tôi...tôi xin nhận hết...và mong người được an lạc trong cõi vô thường này.... Người ơi đừng để cái oán thù mãi lên cao...người muốn gì tôi đều gần như đáp ứng cả cho người rồi...xin người hãy buông đi nhé...đừng để mình phải sa vào "ngọa quỹ " oán hờn.... Đệ tử lòng thành cầu nguyện ơn trên tam bảo...hãy rọi đường cho chỉ quay đầu..đừng để chỉ sai thêm oán hờn nửa...Con xin hồi hướng tất cả những gì công đức còn lại của con để đổi sự an bình trong tâm hồn chị ấy ơn trên ạ... Xin hãy nghe lời khẩn cầu của con...Hãy soi đường...hãy lấy hết cái tâm sân si trong tâm hồn chỉ dùm con... Đừng để chỉ cứ mãi như thế khiến bao người phải khốn đốn vạ lay vì cái sân hận đó... Lòng thành nguyện ơn trên tam bảo thấu xét...con dẫu biết rằng một cơn sống nhẹ..chẳng thể làm thay đổi 01 đại dương...nhưng con chỉ muốn 01 đại dương yêu thương đừng có tí oán hờn...dẫu đó chỉ là 01 con sóng nhẹ mà thôi...
Lại Một Ngày Qua...!!! Lại một ngày qua rất đỗi bình thường Sao trong em nỗi chán chường mệt mõi Và ngu ngơ với bao điều tự hỏi? Buồn hay vui khi lạc lối yêu thương... Lại một ngày qua trong nỗi vấn vương Tất bật..không cho mình..thời gian trách móc Để con tim em đôi lần được khóc Duyên hợp..tận tan...cõi mộng vô thường Lại một ngày qua tim dành hết cho người Dẫu biết rằng yêu anh khờ nông nỗi Nhưng em cũng chẳng đôi lần đòi hỏi Lặng lẽ nguyện cầu...anh mãi vui cười Lại một ngày qua phố sắp lên đèn Em trở về với nỗi sầu vạn hữu Khoảng trống không tên..đâu hề chọn lựa Đã nửa cuộc đời..cứ theo mãi bên em Dust.29.04.09 Lại một ngày nửa sắp trôi qua..ta chuẩn bị trở về với nỗi buồn..vạn hữu... Nghĩ lê 04 ngày lại chẳng muốn đi đâu...ở nhà để nhìn rõ hơn nỗi buồn đã nửa đời theo mãi bên mình... Một ngày qua với nỗi nhớ... Sân si... Chán chường... Mệt mõi.. Oải...
Quyết lòng làm người xa lạ...nhưng hình như con tim nào muốn thế...nhưng thôi cũng đành.... Và bây giờ cũng chẳng muốn giận hờn sân si ai nửa cả...hôm nay thở ngày mai còn thở không? Và hình như mình đang vô vị với chính cuộc sống..chính cõi lòng...chính tâm tư...vô hồn... Chẳng muốn nhìn cuộc đời méo mó.. Chẳng muốn lòng người không tốt.. Mong rằng tất cả..cuộc đời...con người...hãy tròn đi...riêng tôi xin nhận sự méo mó cho tất cả... Ai muốn nghĩ tôi sao cũng được...cần cần phải giải thích nơi đây.... Có thể giờ đây tôi sinh tồn...ngày mai tôi hóa kiếp...
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: