Thơ Tình
MỖI MÙI HƯƠNG GỢI NHỚ MỘT CON NGƯỜI
Tác giả: Phạm Hổ
Hoa cau trắng gợi nhớ đời cô Tấm
Hương dân gian thơm từ đất từ trời
Hoa nâu vàng hay ấy lòng Chức Nữ
Mừng gặp chồng, nước mắt hóa mưa rơi?
Hoàng lan đó hay tâm hồn Thị Kính
Thơm quanh chùa, thơm mãi với thời gian
Ai công chúa bỗng yêu người áo vải
Cánh hoa đào luôn gợi nhớ Ngọc Hân?
Hoa mua tím sao giống nàng Vân dại
Ngồi lưng đồi ngẩn ngẩn, ngơ ngơ
Vợ chàng Trương đã chết vì bóng mình trên vách
Nỗi oan khi xưa biến thành bông huệ bây giờ?
Hoa bạch đàn, những chùm dài phơ phất
Ru mối tình đau Trương Chi, Mị Nương
Nụ hoa trà hiền lành, kín đáo
Dáng Châu Long xưa đi nuôi bạn thay chồng?
Từng mùa hoa... từng mùa hoa thức dậy
Hương này nồng say, hương ấy êm đềm
Với anh, em dung dị một màu hoa thiên
Cho đời anh man mác mãi hương em.
MẮT EM
Tác giả: Nguyễn Chí Thiện
Mắt em mềm mại con đò
Anh nhìn chẳng thấy hẹn hò một câu
Mắt em trong mát giòng sâu
Anh nhìn chẳng thấy nhịp cầu bắc qua
Mắt em là một vườn hoa
Vắng anh, thắm nở chóa lòa sắc hương
Vườn hoa ấy, cảnh thiên đường
Anh nhìn chỉ thấy cửa thường đóng nghiêm!
Ảo Ảnh
Tác giả: Vi Thuỳ Linh
Vươn tay chới với
Người đàn bà đợi
Cây khô bứt tiếng gọi
Lá hừng hực đỏ
Trước nhà em mà tu viện, cây nữ tu
Chỉ nghe gió thất thanh, trong đêm
Trút áo bốn mùa tiếng khèn quanh quất
Không có bước chân nào thực lòng yêu;
Dừng trước nhà tu kín mà!
Bỗng tiếng hát ru tròn thiếu nữ, đâu đó!
Mùa xanh chớp mắt a ha!
Kìa lá xám liệng bay ì a,
Qua mái tu viện ì a,
Ô hô! Kìa những cánh chim vụt bay, về trời
Ô hô! Kìa những cánh chim vụt bay, về trời
TÌNH XƯA
Tác giả: Hồ Dzếnh
Em nhớ không em? mới độ nào
Đem cành cây chiết cạnh bờ ao,
Cây tươi trong lúc người lơ đãng,
Thắm thoắt ngày qua nhánh trổ đào .
Tóc liễu xanh xanh vẫy tóc người,
Tay em cầm nhẹ lấy tay tôi ...
Lần đầu ân ái trao bằng mắt
Rồi để tình thương đến trọn đời .
Anh đã già rồi, em vẫn xuân,
Đời anh dầu dãi bốn phong trần,
Đòi phen trên bước đường đau khổ,
Anh vẫn mơ về chốn ái ân.
Anh vẫn mơ về kiếm bóng em,
Cho lòng ấm lại ánh xuân thiên,
Không gian bàng bạc sầu yêu cũ,
Em khác xưa rồi, em đã quên.
Em mời anh viết, thì anh viết,
Viết đầy trên mảnh giấy trao em,
Anh viết những gì anh chẳng biết,
Hình như anh viết chuyện chiêm bao ...
NGẬP NGỪNG
Tác giả: Hồ Dzếnh
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé,
Để lòng buồn tôi dạo khắp trong sân.
Ngó trên tay, thuốc lá cháy lụi dần...
Tôi nói khẽ: gớm, làm sao nhớ thế!
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé.
Em tôi ơi, Tình có nghĩa gì đâu,
Nếu là không lưu luyến buổi sơ đầu ?
Thuở ân ái mong manh như nắng lụa,
Hoa bướm ngập ngừng, cỏ cây lần lữa,
Hẹn ngày mai mùa đến sẽ vui tươi,
Chỉ ngày mai mới đẹp, ngày mai thôi!
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé,
Tôi sẽ trách -- cố nhiên -- nhưng rất nhẹ;
Nếu trót đi, em hãy gắng quay về,
Tình mất vui lúc đã vẹn câu thề
Đời chỉ đẹp những khi còn dang dở.
Thơ viết đừng xong, thuyền trôi chớ đỗ,
Cho nghìn sau... lơ lửng... với nghìn xưa..
SỰ IM LẶNG
Tác giả: Vi Thuỳ Linh
Tôi đã nói với ngườ i đàn ông đầu tiên tôi yêu:
“Em có thể chết nếu bị anh phản bội…”
Khi bị phản bội
Tôi giằng chiếc nhẫn anh tặng khỏi tay mình
…Người đàn ông thứ hai dịu dàng và trong suốt
Tôi thiếu nữ bé nhỏ rón rén bước vườn yêu
Sửng sốt và ngưỡng vọng…
Bỗng nhiên
Anh thay đổi!!!
……..
Cố giấu những tấm ảnh, quà tặng của họ trong góc kín căn phòng, tôi bắt đầu
xe lửa mải miết, gầm lên tự trấn an, át đi trong tiếng thở đuổi theo mình, phía
những cơ thể đầy ham muốn.
Tôi biết thân thể mình đang khô đi khi xe lửa không còn đường ray để chạy
Trước biển đêm
Đôi mắt thảng thốt tìm câu trả lời phía đám mây màu tóc:
“Con người sẽ còn bất hạnh vì sự thông minh và cả tin”(?)
Nhưng tại sao tại sao tại sao
Tôi lại cố rướn mắt đau đáu con đường đã qua
Tôi lại cố tìm Tôi, được một lần nữa thơ ngây, trong chiều cao im
lặng. [/size]
DẤU VẾT
Tác giả: Vi Thuỳ Linh
Con đường hút hút lõm những dấu chân
Em ướm chân mình, định uống nước trong một dấu chân, như cổ tích…
Em khóc sập trời anh vẫn cứ đi, gạt em về vạt vạt mây tơi tả
Em phút chốc là Nữ Oa, nâng khoảng trời bị trượt chân, bằ ng mi mắt khô trụi
Rồi hồn phiêu bồng lại nhập xác thân
Rồi lại nóng bừng hồi hộp hồi hộp
Em muốn tìm anh, nhưng lại lạc vào bóng mình, tìm anh trong tiếng vọng của bão
Con đường hút hút lõm những dấu chân
Em ướm chân mình, định uống nước trong một dấu chân, như cổ tích…
Mà chỉ toàn dấu chân phụ nữ !
Hai bên đường, những bông hoa loa kèn đỏ khóc
Đêm ướt - những dấu chân đọng nước
Đi theo những dấu chân tới khi lả đi nơi gió xối thành thác, nơi những người
đàn bà ở trần, thổn thức nhìn đường tối và trăng sáng
Họ bảo em, đừng đi nữa, không tìm được đâu, những dấu chân biến mất nhanh
vì đàn ông đổi thay như biển cả
Tru lên tru lên những cây đèn đỏ
Trăng tước mình - rơi - như chiếc móng tay
Những người đàn bà làm bặt tiếng tru liên hồi của hoa, bằng lưỡi. [/
color]
Cỏ
Bùi Hoàng Tám
Tôi chỉ là ngọn cỏ
Gần đất nên xa trời
Ðan vào nhau để sống
Kết vào nhau để tươi
Tự tôi nhận ánh sáng
Tự tôi che cho mình
Tự tôi hút mật đất
Mà xanh cho trời xanh.
Tôi chỉ là ngọn cỏ
Ðêm đêm nằm uống sương
Giọt sương, giọt nước mắt
Em thương anh thì thương...
Tôi chỉ là ngọn cỏ
Như lẽ đời giản đơn
Nhưng em ơi vắng cỏ
Lấy gì xanh núi non.
BUỔI CHIỀU ĐẸP NHẤT TRONG NĂM
Tôi nghe tiếng ngựa buồn chân hí
Phố xá lưa thưa khép cửa dần
Người ta để trống chiều đông đẹp
Chỉ vì mơ đón sáng mai xuân
ĐOÀN VỊ THƯỢNG
AO ƯỚC
Giá mà được như đóa quỳnh kia
hiến dâng lúc nửa đêm thiêng liêng
tuổi trẻ
khoảnh khắc định đoạt cuộc sống
và niềm tin
Giá mà được như chuỗi pháo kia
nổ dòn dã một lần
trọn vẹn
không phải xót xa nhìn lại đời mình.
Giá mà được như khói hương kia
tỏa bay niềm hy vọng đầu năm
không bao giờ tắt
Giá mà được đứng gần một người
đốt pháo
nhìn hoa
khấn nguyện
giá mà được một tình yêu...
Phạm Thi Ngọc Liên
AI CŨNG CÓ LÚC YẾU LÒNG NHƯ THẾ
Em biết rằng anh sẽ chẳng yêu em
Nụ hôn ấy chỉ là phút giây nông nổi
Em dại dột, em trẻ con, em yếu đuối
Anh bỗng hóa thành người lớn bao dung
Em biết rằng anh sẽ chẳng nhớ em
Vì trái tim anh có thừa người khác
Những bản tình ca ở bên em anh hát
Sẽ có một người nào đó diễm phúc sau em
Em biết rằng rồi anh sẽ quên
Cái gì thoáng qua mấy ai còn giữ lại
Cho dù với em đó sẽ là mãi mãi
Anh bận lòng chi với một kẻ qua đường
Ðừng dằn vặt mình vì đã lỡ nói yêu thương
Ai cũng có những phút yếu lòng như thế
Em chẳng trách đâu vì tình yêu có thể
Ðến trong nhau bằng những phút dối lừa.
Nguyễn Thanh Hà
BIẾT
Thu đến - thu đi lặng lẽ
Cây nào biết được đầy vơi
Chỉ lá từng mỏi mòn dâu bể
Biết vàng khi một giọt thu rơi
XUÂN MAI
THỜ Ơ
Tác giả: Hồ Dzếnh
rừng ở trưa hè ngủ giấc mơ
bên rừng suối chảy chậm như giờ
trong " hươn" cô gái Lào quay chỉ
liếc mắt nhìn người khách lạ qua
bên cô ông lão ngồi đan giỏ
cậu bé đang mài lại lưỡi dao
" quéo" rụng ngoài sân từng quả một
buồn theo liếp cửa nhẹ len vào
thấy khách vào nhà cô đứng lên
mời bình nước lạnh rồi điềm nhiên
quay tơ, ông lão ngồi đan giỏ
cậu bé mài dao, quả rụng thềm
uể oải lên đường khách lại đi
lòng bùi ngùi tiếc phút chia ly
nhưng cô Lào vẫn ngồi nơi cũ
không muốn và không bận nghĩ gì
óc khách suy tìm cảnh lặng yên
lạnh lùng quá đổi của người bên
mà sao đời khách, tâm tư khách
không chút thờ ơ giống cảnh trên ?
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: