Thơ Tình
TẶNG
Tác giả: Hồ Dzếnh
Đêm qua, ta gục đầu lên sách,
Mộng thấy hồn đau thổn thức buồn,
Ta chợt nhớ ra ngày viễn cách,
Là ngày ... em sẽ xa ta luôn.
Mai mốt, mây thu lạc cuối trời,
Tình thu khôn chết, nhớ khôn nguôi,
Quỳ bên chồng giấy chưa thành Sách,
Ta sẽ kêu thầm:" Em gái ôi!..."
Ngực nghe đau nhói buổi chia ly,
Ta khóc đi ta chẳng nghĩa gì.
Một thoáng hoa bay, vài giãi nắng,
Đã tàn chầm chậm kiếp thơ đi .
Từ xưa ta đã hẹn ta rồi
Xuân sắc xa nhìn lưu luyến thôi .
Mà bạn, chỉ nên là bạn mãi
Đừng vương hoa bướm, lụy cho đời .
Vẫn tưởng em là bạn của ta,
Xuân về lạnh lẽo giống xuân qua
Vui chân theo dõi đường mong ước,
Ta giật mình hay: lệ đã nhòa .
Em sẽ đi và ta sẽ đi,
Mai này ta chết giữa chia ly ....
Mây nam nếu lạc về phương bắc
Xin nhớ đi thơ chẳng nghĩa gì.
THÊM MỘT
Cứ thêm một lời hứa
Lại một lần khả nghi
Nhận thêm một thiệp cưới
Thấy mình lẻ loi hơn
Thêm một đêm trăng tròn
Lại thấy mình đang khuyết...
TRẦN HOÀ BÌNH
CHÚT LẠNH ĐẦU XUÂN
Se se chút lạnh vờn quanh bước
Đủ để vu vơ suốt dọc đường
Chao ôi, nếu lạnh không về kịp
Chắc cánh mai vàng bớt dễ thương.
ĐINH THỊ THU VÂN
CHÚT NẮNG MÙA ĐÔNG
Lời giảng vơi dần cùng bụi phấn
Cô ơi đường về có lạnh không?
Em mang bài học xuôi lối nhỏ
Chút nắng theo về giữa mùa đông
LÊ THIẾU NHƠN
BIỂN XANH
Biển xanh
và
Mắt em xanh
Biển xa ngái
còn
Mắt em gần quá
Anh rất sợ một mình nơi biển cả
Nhưng
lại ước
Một mình trong mắt em!
VŨ NHO
NHỚ
Lọ hoa nơi căn phòng vắng em
những trái táo. Và nỗi buồn rất thật
Dằng dặc khuya hắt bóng đèn
Chậm rãi hoá thành tĩnh vật.
NGUYỄN VŨ BẰNG
SAO EM GIẬN ANH VÀO MÙA ĐÔNG
Có em trong lòng
Anh thách đố ngàn cơn gió lạnh
Hôm nay trái tim anh bỏ ngỏ
Nghe những lời đơn côi
HÀ MINH ĐỨC
ĐI BÊN EM
Hỡi em khua guốc ưu phiền
Chìm trong mặt đá nét hiền dáng quê
Trăng đêm qua chẳng nhớ về
Áo mỏng manh cởi chiều mê mải sầu
Hàng mi em rớt ánh sao
Em đi chân đất khuất vào cõi anh
HOÀNG CẦM
CÓ VÀ KHÔNG THỂ
Nếu có thể em sẽ là mây nhỏ
Che mát vai anh hai buổi đi về
Thành gió nữa nếu mà em có thể
Ru giấc say nồng mát dịu đêm quê
Hồng Ngọc
THÁNG SÁU TRỜI MƯA
Nguyên Sa
Tháng sáu trời mưa, trời mưa không ngớt
Trời không mưa anh cũng lạy trời mưa
Anh lạy trời mưa phong toả đường về
Và đêm ơi xin cứ dài vô tận
Đôi mắt em anh xin đừng lo ngại
Mười ngón tay đừng tà áo mân mê
Đừng hỏi anh rằng: có phải đêm đã khuya
Sao lại sợ đêm khuya, sao lại e trời sáng...
Hãy dựa tóc vào vai cho thuyền ghé bến
Hãy nhìn nhau mà sưởi ấm trời mưa
Hãy gửi cho nhau từng hơi thở mùa thu
Có gió heo may và nắng vàng rất nhẹ
Và hãy nói năng những lời vô nghĩa
Hãy cười bằng mắt, ngủ bằng vai
Hãy để môi rót rượu vào môi
Hãy cầm tay nhau bằng ngón tay bấn loạn
Gió có lạnh hãy cầm tay cho chặt
Đêm có khuya em hãy ngủ cho ngoan
Hãy biến cuộc đời thành những tối tân hôn
Nếu em sợ thời gian dài vô tận
Tháng sáu trời mưa, em có nghe mưa xuống
Trời không mưa em có lạy trời mưa?
Anh vẫn xin mưa phong toả đường về
Anh vẫn cầu mưa mặc dầu mây ảm đạm.
Da em trắng anh chẳng cần ánh sáng
Tóc em mềm anh chẳng thiết mùa xuân
Trên cuộc đời sẽ chẳng có giai nhân
Vì anh gọi tên em là nhan sắc
Anh sẽ vuốt tóc em cho đêm khuya tròn giấc
Anh sẽ nâng tay em cho ngọc sát vào môi
Anh sẽ nói thầm như gió thoảng trên vai
Anh sẽ nhớ suốt đời mưa tháng sáu.
SINH NGÀY 4 THÁNG 4
Tác giả: Vi Thuỳ Linh
Những con kiến rừng yêu mùa nào, để đẻ trứng đúng vào tháng Tư
Cả tháng Tư em bồn chồn như cả rừng kiến đốt
Như con ong
Em khích động anh bằng tưởng tượng có thật
...
Và đáp lại tất cả thèm muốn
Anh và em trong trắng trong Vũ - trụ - sơ - sinh
(Những bí ẩn được khơi mở như thể nếu không, người ta sẽ điên lên vì bức bối)
Em bắt đầu yêu anh, và
Anh yêu em, bằng sự cực đại được khuếch tán
Sự tối tăm và sáng láng
Sự chôn chân và những cuộc bay
Cái lưỡi mềm của anh nơi gan bàn chân em
Làm Thế giới hoá lỏng
Em như bông lúa chín
Trò Domino với hiệu ứng lan truyền, đổ sang nhau những ăn năn - bất cần,
trong sạch - vấy bẩn, ý nghĩa - vô bổ, cạn kiệt - lấp đầy,
tuyệt vọng và ngộ nhận, đoàn tụ và lưu lạc, trấn tĩnh và hoảng loạn
Sự ầm ĩ chen đua của đám đông chỉ là một chế giễu cho mảnh đất chật hẹp
Những tranh cãi chằng chịt chẳng biện minh điều gì
Anh nói, nơi khuôn mặt em, đôi mắt gọi, nhưng anh yêu cái miệng hơn, cái miệng biết yêu
anh hơn mọi ve vuốt của lời nói
Một tình yêu phi thường của những Định mệnh khác thường
Là sự kết hợp toàn hảo
Không chỉ trong ánh sáng tự nhiên của thân thể được gột rửa và tái sinh
Sự hợp nhất kỳ diệu làm anh cùng em lớn lao, trước những ngạc nhiên không kiềm chế của
mọi người
Xung quanh, tất cả đều lạnh lẽo, sau khi em ở bên anh và đã gần anh, thuộc về anh trong tình yêu đôi ta (anh vắng mặt)
Dẫu sự vắng mặt của anh là thường hằng
Em vẫn thuộc về sự sống của anh, trọn vẹn
TIÊN NỮ VỀ TRỜI
Tác giả: Thanh Trắc Nguyễn Văn
Trách ta sao quá vô tình
Bao năm tiên ở với mình không hay
Xuôi thuyền đi khắp đông tây
Tìm bao hư ảo để nay ngỡ ngàng
Mãi mơ bóng nguyệt lầu vàng
Tỉnh ra thì đã lỡ làng còn đâu
Uổng công tác biển mò châu
Sợi tơ bỏ lạnh rơi sầu đáy sông
Đọc trăm tủ sách nằm lòng
Sao không thấu hiểu nỗi lòng ai trao ?
Mắt tường biển rộng trời cao
Lại không nhìn thấy nụ đào trên cây |
Để giờ gió lạnh chân mây
Nàng tiên nữ ấy đã bay về trời
Sông xưa bên lỡ bên bồi
Bao nhiêu mộng củ tan rồi em ơi.
THỜ Ơ
Tác giả: Hồ Dzếnh
rừng ở trưa hè ngủ giấc mơ
bên rừng suối chảy chậm như giờ
trong " hươn" cô gái Lào quay chỉ
liếc mắt nhìn người khách lạ qua
bên cô ông lão ngồi đan giỏ
cậu bé đang mài lại lưỡi dao
" quéo" rụng ngoài sân từng quả một
buồn theo liếp cửa nhẹ len vào
thấy khách vào nhà cô đứng lên
mời bình nước lạnh rồi điềm nhiên
quay tơ, ông lão ngồi đan giỏ
cậu bé mài dao, quả rụng thềm
uể oải lên đường khách lại đi
lòng bùi ngùi tiếc phút chia ly
nhưng cô Lào vẫn ngồi nơi cũ
không muốn và không bận nghĩ gì
óc khách suy tìm cảnh lặng yên
lạnh lùng quá đổi của người bên
mà sao đời khách, tâm tư khách
không chút thờ ơ giống cảnh trên ?
MỘT LỜI HẸN ƯỚC
Những cặp tình nhân ở khắp thế gian
Dễ thành thi nhân
hay thành trẻ nhỏ
Một chiếc mùi xoa
đủ làm buồm căng gió
Đưa tới cõi vô cùng
TRẦN LÊ VĂN
EM VỀ BÊN ĐẤY
Buồn rã rượi em về bên ấy
Ai cướp hàng mi lên sáu tựu trường?
Ai đã yêu em như em biết vậy?
Để mấy lần em tắm cạn giữa dòng thương?
Thu đến muộn em cứ về bên ấy
Gió hẹn mưa chờ xao xác bên thềm rêu!
Em muốn đậu bến nào sao thế vậy?
Đỡ em nằm đâu thật cánh tay yêu?
Dẫu sang xuân em cứ về bên ấy
Tiểu hùng tinh bám chặt váy Ngân hà
Ở bên này thôi anh đành ở vậy
Nghẹn mùa xuân chồi tóc lại đơm hoa.
Hoàng Cầm
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: