Thư ko người nhận!
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 10 của 19 trang, bài viết từ 136 đến 150 trên tổng số 283 bài trong đề mục
BĂNG NGUYỆT 02.09.2006 16:55:20 (permalink)
Anh đi,..đi mãi về 1 vùng trời xa xôi...bữa rồi về lại, trước di ảnh vẫn nét mặt mỉm cười bình yên,...đôi mắt ấy có phải dõi theo em?!
Chiều ven thị trấn , con đường quê nhỏ nhắn...ko còn căn gác nhỏ dưới góc me, ko còn những lá me rơi xào xạc trên đầu mỗi trận mưa wa,..gấp cho anh ít bún, để cho anh ly rượu,dĩa trái cây, 3 nén hương và điếu thuốc khói nghi ngút bay..chẳng làm ấm được buổi tối lạnh lẽo........vậy là ba anh em mình lai rai,chú Đức và bạn bé T nữa......nhỏ T nó buồn, em cũng ko có vui,...nhìn em rồi hai chị em cứ ngồi tấm tức, thút thít....Chú Đức chú nói chú thấy anh lớn từ nhỏ,...biết chuyện, ông cứ khỏ đầu em mãi,...đau điếng,..."Nín đi con, 2 đứa mày ko duyên."....Trời hôm nay tối đen,....ánh sáng mờ của ngọn đèn đường...Thiếp đi trong mệt mỏi.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.09.2006 16:56:22 bởi BĂNG NGUYỆT >
MèoCon_LCB 06.09.2006 21:14:47 (permalink)
Sai lầm? Ta đã sai từ đầu khi yêu em?Không! có lẽ là ở nơi em... em đã sai ngay cái lần đầu tiên chấp nhận kết bạn cùng anh, em lại càng để cái sai kia lớn dần theo thời gian khi để mặc cái thứ tình cảm oan nghiệt kia ngày càng lớn dần.... Ờ mà không.... vậy thì ta và em ai đã sai? Mà có phải thật sự là sai không nhỉ!?!
Chưa bao giờ ta hạnh phúc hơn khi biết tin " em có đặt tình cảm nơi ta"... Dẫu chưa một lần anh đối diện cùng em để nói lên một lời yêu đúng nghĩa, và em, em vẫn cứ mơ hồ... Đôi lúc anh lờ mờ nhận ra thứ tình cảm nơi em, vui lắm, nhưng rồi anh lại sợ! anh sợ cái trực giác của mình.... Hôm ấy em đâu biết anh đã vui đến chừng nào khi "nội gián" của anh cho anh biết cái tâm sự của em với chị ấy! Anh tưởng như mình đang lơ lửng giữa giấc mơ màu hồng. Cái cảm giác ấy nhanh chóng tan đi, thay vào đó là một cảm giác lo lắng ùa nhanh đến... Anh cảm thấy bắt đầu sợ hãi cho cái tình yêu vừa mong manh định hình, và cả cho em.
Nỗi sợ hãi đó bây giờ đã thành sự thật, Ba em đã lên tiếng với em chuyện của hai đứa. Em đã buồn và khóc thật nhiều, tội cho em tôi. Em buồn, lỗi này dù muốn dù không cũng bắt đầu từ nơi anh.
Anh xin lỗi em thật nhiều!
Em hãy cứ khóc đi,rồi nỗi buồn của em sẽ nhanh chóng qua nhanh thôi! Anh không hề trách Ba em, Ba em đã đúng khi ngăn cô con gái rựơu mình lao vào trò chơi nguy hiểm. Anh cũng thừa biết có quá nhiều bất hạnh nơi anh, đến với anh em sẽ không có những tháng ngày hạnh phúc... Khóc đi em,rồi hãy cứ trách anh, oán hận anh thật nhiều rồi tất cả sẽ phôi pha theo thời gian thôi em ạ! Còn anh, anh sẽ cố gắng lánh xa em, anh sẽ làm tự mình biến mất trong cuộc đời em. Ôi, chỉ nghĩ đến bấy nhiêu thôi mà tưởng chừng như trái tim này đang nát... nhưng mình phải làm thế thôi, đừng mang thêm phiền muộn nữa cho em, kết thúc ngay lúc này còn hơn níu kéo... Kết cuộc rồi cũng sẽ thế thôi!
Không biết ngày mai mình sẽ sống ra sao nữa khi không có em. Vĩnh biệt em yêu!

Số phận đặt cuộc đời em bên cạnh cuộc đời tôi
Nhưng chỉ đặt cạnh nhau thôi cứ như trò chơi cút bắt
Để
Có hai trái tim quặn thắt
Khi
Với tay hoài mà chẳng nắm được tay nhau.....
Có một niềm đau hóa thành hạnh phúc
Cái vẫy tay chẳng phải lời chào
Cái vẫy tay tiễn biệt những niểm đau
Cái vẫy tay bỏ lại phía sau
Những nỗi đau để cùng nhau lao vào phía trước
Dù không tay nắm tay nhưng cùng chung nhịp bước
Thì sá gì những vất vả gian lao...
Chẳng được gần nhau chia vòng tay ấm...
Chẳng gần nhau nồng thắm những môi hôn...
Ta bên nhau trong giấc ngủ chập chờn...
Nuôi mơ ước lớn dần trong giấc mộng.!

Anh xin lỗi! thật sự anh không muốn thế, anh không muốn em buồn, nhất là nỗi buồn đó lại đến từ anh.... Anh dù có ngu đến cách mấy cũng hiểu được tình cảm nơi em. Và anh, anh đã tự lừa dối chính bản thân mình, anh cố ép bản thân đừng tin đó là sự thật, anh cố dùng những lý do vớ vẫn để dối lùa mình, anh cũng đâu có vui gì khi làm thế, trái tim này mỗi ngày dường như nát thêm ra.... Nhưng không anh không thể, đến với em anh sẽ làm khổ em mất thôi, con đường phía trước anh đi quá đỗi chông gai, anh không muốn em cùng anh chịu khổ, hãy để anh đi một mình... nếu qua được va mình có duyên nợ anh sẽ quay lại cùng em tiếp bước. Ai biết được phía trước và ngày mai của anh sẽ ra sao...ngộ nhỡ gục ngã giữa đường thì cũng đành cam vậy.... Anh đã tự đánh mất cơ hội của mình, nhưng cũng phải đành thôi, trò chơi của số phận, nghiệt ngã...
Anh xin lỗi mèocon!

Những điều không thể nói
Dùng máu tim ghi trang nhật ký đời mình
món nợ ân tình
Không làm sao trả nổi
Thiếu thừa tình tội
Muộn màng
Niềm đau...
Ta yêu em chẳng biết vì sao
Mà cũng chẳng thiết tha tìm nguyên nhân chi cho mệt...
Vẫn yêu em - trừ phi ta chết
Mà chết đi chưa chắc hết yêu em....

TTNS,6/9/06

MèoCon_LCB 08.09.2006 12:35:09 (permalink)
Thời gian trôi nhanh quá phải không em! Mới đó mà đã một tháng rồi, vậy mà anh cứ ngỡ như chỉ là một cái chớp mắt.... Ngày mưa bên nhau vẫn đầy trong trái tim anh, chỉ có một điều hơi khác biệt : mưa ngâu lần này không có em bên cạnh.......... Như em nói tháng bảy Ngưu - Chức gặp nhau, vậy là năm nay họ gặp nhau hai lần rồi cơ, và cũng có lẽ họ bên nhau mãi mãi rồi cũng nên.... Vì sao hở mèocon? vì rằm tháng bảy này mưa không còn rả rích cả ngày vì những giọt nước mắt của Chức Nữ, chỉ có lắc cắc một ít vào buổi sáng, anh nghĩ đây là nước mắt rơi từ miền hạnh phúc!..........
BĂNG NGUYỆT 10.09.2006 21:54:52 (permalink)
Ui hihi MeoconLBC viết lá thư thật là tình và thật cảm động...Chúc cuối tuần thật vui và hy vọng cô Meocon sẽ nghe thấy tiếng lòng của MCLBC nha.

Có lẽ cả hai ta đều sai phải ko anh, quá vội vàng khi quyết định tất cả,...nhưng tình yêu, ai làm chủ đựoc nó đây, nó đến nó đi cũng vội vàng nhanh chóng thế, cũng ko ai lý giải đựoc nó thế nào, tại sao....khi những khó khăn chung wanh cũng quá nhiều,..chỉ cần chúng ta kiên định và vựot qua rào cản,...biết đâu chừng mai mốt mình lại có 1 kết quả tốt đẹp như ý, một chữ hạnh phúc nhỏ nhoi nhưng để có được nó thì cũng thật gian nan và vất vả lắm, thế ngưòi ta mới trân trọng nó chứ,...phải ko?!

"Giận anh rồi

Ánh mắt anh nồng nàn theo em mãi
Trên những chặng đường êm ái lẫn chong gai
Nhớ những ngày mình sát cạnh chen vai
Thơ và nhạc mê say vui là thế
Anh bây giờ bình yên trong hưong huệ
Và hương trầm quên trần thế đua chen
Bỏ mặc em giữa bão tố rối ren..."
MèoCon_LCB 10.09.2006 22:05:24 (permalink)
Em bệnh! Chỉ nghe cái tin ấy thôi đã đủ làm anh chóang váng.... chẳng biết em có sao không...... bệnh có nghiêm trọng lắm không..... mà thật sự là bệnh gì....?.......... cứ thế không biết bao nhiêu câu hỏi anh tự đặt ra rồi tự tìm câu trả lời an ủi bản thân...... Híc! bệnh em chẳng rõ như thế nào, chứ ở đây có một tên khờ đang ngáp ngáp.....
MèoCon_LCB 12.09.2006 21:13:36 (permalink)
Hạt mưa

Hạt mưa là hạt ân tình
Từ miền ký ức đôi mình rơi ra
Hạt mưa ngày cũ đã xa
Sao còn ướt mãi tình ta hỡi người....

Hạt mưa là hạt của trời
Dang tay hứng cả mưa đời tặng em
Hạt mưa từ nỗi nhớ quen
Ướt mèm ngày tháng, ướt mèm đời ta...

***************************

Mơ trăng

Có những khi giật mình tự hỏi
Đêm mịt mờ có phải do Trăng
Ta ngây thơ mơ bóng chị Hằng
Nên thao thức khóc thầm đêm vắng...

Em của tôi bây giờ xa xôi lắm
Chỉ vì tình ngăn cách nữa tim
Tình long đong bảy nổi ba chìm
Ôm thương nhớ ba chìm bảy nổi
*******************

Yêu

Rất yêu..... mà chẳng là yêu
Rất tình..... mà chẳng là tình mới đau
Rất lâu...... mà chẳng là lâu
Rất sâu..... nên sẽ là sầu thế thôi!
MèoCon_LCB 17.09.2006 10:51:08 (permalink)
Muốn gặp em .
Không thể.
Tình đã lỡ mất rồi.
Con đò xưa rời bến. Biết còn về nữa không... Anh vẫn ngóng trông. Vẫn chờ người trở lại. Bến xưa còn đó . Anh vẫn còn đây....
Đêm và ngày. Có khác gì nhau. Vẫn nỗi nhớ quắt quay. Vẫn cồn cào tiếc nuối. Chỉ một lần lầm lỗi.Mất người thật rồi sao?
Anh trở về. Với nỗi nhớ và dòng sông. Đành câm lặng khi thuyền tình tách bến.....
Thật vậy sao?
Chia ly làm gì khi vẫn nhớ về nhau? Tình vẫn cháy dẫu vùi trong băng tuyết. Anh ra đi đâu phải là biền biệt.người đi rồi biết phải sống làm sao...
Thật vậy sao?
Ngắm trời đêm . thủ thỉ với ngàn sao. Nhờ nhắn gửi vạn lời xin thứ lỗi? Cái cười em vẫn ngàn năm là dấu hỏi... Biết sau này có tha thứ cho nhau?
Thật vậy sao?
Một dòng sông có muôn ngàn bến đỗ . Mấy lượt thuyền ghé bến để tìm vui. Nếu một mai chèo gãy dòng xuôi.Trôi lại nhé bến dời anh vẫn đợi....
Thật vậy sao?
Anh ra đi em có hiểu vì ai. Sao không đợi cái ngày anh trở lại. Hãy gặp nhau để rồi xa mãi mãi . Tội tình gì em chuốc lấy khổ đau. Tội tình gì khi tim thuộc về nhau....
Thật vậy sao?
piluan 17.09.2006 16:13:01 (permalink)
"Hỡi thế gian tình là chi
Mà sao nhân thế nguyện thề yêu nhau..

Ôi cái đắng cay của tình đời sao lại đầy nẻo sầu thương đến vậy... Phải chăng khi sinh ra mỗi con người cũng đã tự mang trong mình cái bản năng để gánh chịu những khổ ải.. gian truân trên đường tình... Mà sao nhưng bức thư chứa chan tình cảm lại chưa được gửi một lần... Ôi tôi ước gì... tôi được hóa thành chú chim Bồ Câu bé nhỏ... để có thể bay đi mang theo nhưng lời yêu thương đến cho mọi người
Thôi mà nói cũng làm gì nữa... khi đời tôi cũng đã một lần đắng cay.. cam chịu số phận hẩm hiu... Nhìn người yêu rời xa tôi mãi...
BĂNG NGUYỆT 19.09.2006 22:01:38 (permalink)
Cảm ơn Meocon-LBC đã ghé nhà bn thường xuyên và "tâm sự" cho bn nghe nha...Chúc MC-LBC sẽ mau có lại những niềm vui trong cuộc sống.

Cảm ơn piluan đã ghé wa, chỉ chữ T mà làm cho người ta mãi khổ hả hih weocom và chúc vui nha.



Điêu đoan trùng trùng

Nghiêng con thuyền mộng úp rồi
Gió cuồng sóng nộ viễn khơi trùng trùng
Ôi phai rồi ý niệm chung
Ngân hà đã cách biệt mùng điêu đoan
Hết rồi mấy nhánh hoa xoan
Ân tình đã cạn ta còn nhớ ta
Nhớ nhung chỉ để xót xa
Điệp vàng héo hết lá hòa gió bay
Ước mong hạnh ngộ một ngày
Chừ thôi đã hết,cho ai đẹp lòng.
Tình yêu như vậy là xong
Hoa không đượm nữa bướm không nhớ về
Ánh thu hồng, tỉnh muội mê
Im lìm mây trắng thu hề..huênh hoang
Huyễn hư khoan nhặt nhặt khoan
Òa trong mưa khúc giao hoan dở dòng
Ai đùa thuyền mộng...đứng trông!!!
BĂNG NGUYỆT 25.09.2006 11:45:36 (permalink)
Ta sẽ gửi mùa thu
Lá thư tình viết vội
Một ngày không hấp hối
Băng hà con sóng trôi
Đoạn tơ nào còn rối
Đốt đi rồi quên thôi.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.09.2006 11:48:46 bởi BĂNG NGUYỆT >
BĂNG NGUYỆT 26.09.2006 13:02:35 (permalink)
Mùa thu ơi, ,thu về qua những vùng đất mới, theo đuổi những hương sữa lạ, thu chẳng muốn dừng lại một nơi nào trọn vẹn, thành tâm, thế thì sao thu hỏi ta có mãi chờ thu đến,... ta nhớ , ta buộc mình với 1 mình, không phải vì thu, vì ta sợ cái gian dối của mùa thu, cũng như 4 mùa,..chẳng có cái nào là thật. Ta khờ khạo khi thật thà hết dạ với mùa thu,..thu ơi!
BĂNG NGUYỆT 02.10.2006 11:37:59 (permalink)
Vĩnh biệt mùa thu, vĩnh biệt những dấu yêu. Tất cả đã nghiêng về một chân trời khác,...!

MèoCon_LCB 02.10.2006 19:44:56 (permalink)
Thu lại về....Thu thật buồn .Có lẽ vì thế nó cũng gợi lên trong lòng người những nỗi buồn mênh mang,vô định.Một nỗi buồn đang nhẹ nhàng len lỏi trong từng kẽ sâu tâm hồn như làn gió heo may đang thổi nhè nhẹ trong hơi thở của mùa thu...Ta bước chân đi để lại thu cuối phố cùng dáng ai đó thấp thoáng xa xăm , mơ hồ ....Ta cũng buồn ...Mênh mang...Đi kkông đích ,,,Ta lang thang hoài ...Bỗng dưng gặp một hình ảnh quen thuộc , lại giật mình ...Kỉ niệm chợt vỡ òa...Rồi tan biến dần trong dĩ vãng,trong gió heo may lơi lả ....
Trước đây ,ta thích cái không gian cao vợi , trong veo của thu như tâm hồn ta lúc thơ bé...Ta tha hồ vẽ lên đó những mảng màu mà ta ưa thích...Những mảng màu cuộc sống giản đơn mà thi vị ...
Rồi một ngày kia em đến mang cho thu những xúc cảm mới mẻ , lạ lẫm....Thu đẹp hơn, gợi cảm hơn .Thu lãng mạn .Thu bay bổng theo nhịp đập của trái tim yêu đang thổn thức ....Thu hát và rát vàng trong nỗi nhớ của ta và em...Yêu thu đến lạ lùng..Thu và Em.Em và thu .Đẹp ! ....
Và thu nay , ta chỉ có một mình ...Thu trở nên đơn lẻ như tâm hồn ta trống vắng ...Thu ảm đạm .Thu buồn !Một nỗi buồn không tên, không định tính ...Ta lang thang trên phố để cố gắng gom góp cho mình những kỉ niệm vụn vặt đang rơi vỡ đâu đây trong tiếng nấc đơn côi ...Ít ra , ta cũng biết mình làm thế để làm gì và cho ta những gì ...Còn thu ,thu muôn đời như thế nhưng lại không bao giờ hiểu và biết tại sao ? Thu là qui luật , còn ta ?Ta là một sự vật nhỏ nhoi đang tồn tại trong thu ...Trách thu sao được hay ta trách ta ..?Thu làm ta gây gây trong chiếc áo mỏng như trái tim ta đang trần trụi trước cuộc đời ...Run rẩy ! Lá trên cành vàng úa ...Sao tâm hồn ta không ngả vàng vết bụi thời gian ? Bởi thời gian chưa thể làm phai tàn đi tất cả những dấu yêu thuở nào ...Vẫn day dứt và tiếc nuối ...Thu không sống cho riêng ta và ta cũng không sống cho riêng thu ...
Và cứ thế , thu đến và lại đi trong cơn gió heo may cuối mùa ..Lạnh se sắt ..Và cứ thế , ta còn lại một mình đơn độc trên phố nhỏ . Ta đã đi trên con đường mình đã chọn ....Tự dưng thấy mình sai ...Lạc lõng . Đơn độc ...Ta lại thu mình vào trong những chiếc áo mùa đông nhưng sao không thể gói mình và làm ấm trái tim ? ...
Thu đến trong những cơn mưa ào ạt ,vội vã cuối hạ nhưng cũng ko đủ sức cuốn bay tất cả ...Và ta , ta không thể đến và có em trong những giọt nứơc mắt chua xót ...
Thu đi .Nhưng sao thu ko mang đi những hoài niệm , những nỗi đau cho ta , cho anh ? Thu tàn nhẫn hay chính ta tàn nhẫn với ta...?Ta băng lạnh và cứng rắn như mùa đông kia đang đến gần ...Mùa đông trong tiết trời se se của thu ...Lạ thật ! Đó cũng chính là ta ...Ta chưa thể thoát ra khỏi nỗi đau của chính mình...Sống và chôn vùi rung cảm của trái tim mình trong những đớn đau ...Ta mang trong lòng một vết thương quá lớn...
"Vết thương cũ có nhói lòng trong lần trở lại
Cũng lịm dần thành một nỗi đau...."
Thu có nỗi đau nào cho riêng mình như thế này không nhỉ ? Thu đâu có lỗi và cũng chẳng làm ai buồn thì sao thu như ta ? Nhưng thu ...Thu vô tình để ta sống trong mộng mị hay vì ta không đủ can đảm để bước qua...VÀ thu lại trút lá cho lòng ta trút những hờn ghen, tủi cực ...Ấy thế mà ,ta ko thể là ta mặc dù thu vẫn về trên con phố cũ ....Gió vẫn dịu dàng mơn man trên tóc ...Nhẹ nhàng ....
Cơn mưa cuối hạ đổ về phố cuốn tung mọi thứ ra khỏi vòng quay thường nhật.Cái tấp nập , xô bồ , chen lấn của những ngày hè oi ả bỗng dưng im ắng lạ thường. Mùa thu đến mơn man trên tóc mùi hoa sữa nồng nồng .Những làn gió heo may se se vào từng thớ thịt ...Ta hít hà cái cảm giác gai gai ấy và ngắm nhìn thành phố vào thu. Có lẽ chỉ ở thành phố này người ta mới dễ dàng cảm nhận rõ ràng những dư vị ngày giao mùa mà thôi.Cái se sắt của mù thu cũng mạnh hơn nhưng lại reo vào lòng người những dư cảm kì lạ.Sáng thức giấc thật sớm , bên ly café nóng ngắm nhìn thành phố thu buổi sớm trong veo , tinh khiết . Khi những tia nắng đầu tiên rọi qua các tòa nhà đẩy ra những ô màu sáng xanh , bàng bạc bám vào mắt kính cho ta cảm giác phiêu diêu , bồng bềnh . Cái nắng của thu sao mà dịu đến thế ? Thi thoảng thả mắt theo những cánh nắng vàng trên những ngọn cây chợt nhận thu dịu dàng mà cũng rực rỡ.Có đôi khi chạy xe trên con đường vằng , rộng thênh thang , rợp bóng cây và đầy hương hoa sữa ta thấy mình nhỏ bé. Tự dưng muốn sống chậm lại để nhìn lại mọi thứ , để chiêm nghiệm và cảm nhận.Và để chiêm ngưỡng thu , nhìn ngắm thu và yêu thu bằng cả trái tim mình.Thế nhưng , thu làm ta buồn , làm ta cần quá một hơi ấm bàn tay để làm dịu bớt cái se lạnh của đất trời cho ta bớt cô đơn.Thu làm ta chênh vênh trong những dư cảm mong manh.Ta cứ lãng đãng lang thang mê mải để rồi chợt nhận ra " ta chỉ một mình ta ". Tối thu , ngồi trên gác phố quen , nhâm nhi ly café sữa nóng rồi thả mình vào hương hoa sữa thoang thoảng đâu đây trong không trung để hoài niệm và chờ đợi một ngày đã qua...Có ai chờ đợi quá khứ bao giờ ? Rõ ràng nhưng có lẽ chỉ với thu ta mới có những thời khắc như thế để được cảm nhận mình đã yêu và đã từng yêu dẫu biết điều đó thật khờ khạo.Trong cái cô độc người ta không thể nương tựa vào chính mình thì phải tìm đến và chợ đợi đến một cái cũ đẹp hơn...Và cũng là để trút bỏ bớt một phần nỗi nhớ trong trái tim...Thu và ta sống trọn vẹn cho một tình yêu để rồi chợt nhận ra mình kì cục...
Mèocon bướng bỉnh???????????
BĂNG NGUYỆT 04.10.2006 15:24:12 (permalink)
Cảm ơn MCLBC đã để lại một tản văn thật xúc động...Chúc MCLBC luôn vui với những niềm vui nha.

Những cơn mưa SG,...những tình cảm đánh rơi...những lá thư không người nhận,..những ngày...tôi với tôi!

Xin đừng phôi phai

Nếu mà chẳng nhớ nữa em
Thì hương kỉ niệm cho em nhận về
Anh đi tìm mới đam mê
Tội em con gái quê nên thật thà
Thật thà tin ở người ta
Bây giờ hối tiếc cũng đà khắc ghi
Khắc ghi một bóng người đi
Người đi đâu nhớ những gì đã trao
Đã trao một bận hôm nào
Hôm nào là một niềm đau nhớ hoài


Xuân có về không

Ta sẽ chờ người cho hết những mùa đông
Nhưng mùa Xuân ấy có về không?
Một nụ cười và nheo nheo ánh mắt
Nhỏ cười to phá tan một khoảng không

Nổi buồn tôi đó ai người nhuộm
Mà bốn mùa rơi những trái sầu
Trông vầng trăng lạnh ngày đau ốm
Thu nhẹ nhàng đi ta thức thao.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.10.2006 16:10:24 bởi BĂNG NGUYỆT >
langtoi 07.10.2006 10:15:25 (permalink)
EM thân yêu!
Những gì đã qua nay chỉ còn lại trong anh những kỷ niệm êm đềm. Anh luôn giữ chúng lại ở một nơi trang trọng nhất trong trái tim và linh hồn anh.
Anh vẫn nhớ ngày nào khi chúng ta lặng lẽ đến bên nhau như một sự sắp đặt kỳ diệu của tạo hoá. Dường như hai ta sinh ra là để sống vì nhau, là để yêu nhau. Rồi tạo hoá lại âm thầm mang em khỏi vòng tay anh. Anh biết làm sao đây khi em ra đi để lại trong anh một khoảng trống chưa ai lấp đầy được. Gặp một người con gái nào anh cũng lại nghĩ đến em, so sánh với em... Và thế là điều gì xảy ra đã xảy ra, anh chưa thể yêu ai ngoài em. Ở một nơi xa xôi nào đó em có hiểu cho tấm chung tình của anh không? Em có mong cho anh một cuộc sống hạnh phúc không? ANh biết em cũng như anh luôn lo cho người kia nhưng biết làm sao được khi tạo hoá sắp đặt như vậy em nhỉ!
Mãi yêu em
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 10 của 19 trang, bài viết từ 136 đến 150 trên tổng số 283 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9