away
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 21 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 312 bài trong đề mục
hideaway 20.04.2009 14:02:23 (permalink)
...
mình đang mặc đồ đẹp nhen. áo bossini nhen. quần tây may đo đàng hoàng nhen. đeo mắt kính nhen. đeo headphone bự chảng nhen. bụng no ọc ạch nhen. thật là thoải mái. mình đang ngồi trong tiệm internet của NVH thanh niên, sau khi đánh chén thỏa thích trong căng tin của nó. tại mình muốn mình nhìn chỉn chu và sáng sủa, đặng mình có thêm năng lượng. tình hình là phải dùng tới liệu pháp tâm lý thôi, chứ về tay chân người ngợm thì mình rã rời lắm rồi. đau lưng và mỏi cổ. hôm nay thì hai bàn tay đã đỡ lột da, cũng đỡ khó chịu hơn.
tối qua là một tối vật vã của mình, may có "Mụ Ấy" thức khuya cùng và yểm trợ mình... mình đã định thức đến sáng, nhưng không thể. chỉ tầm 3h là hết pin rồi. anh Cường bay vào bảo em siêng nhỉ. ừ, mình siêng thật.  nhưng chỉ bị vì mình đã quá lười biếng trong 3 tuần, hết ăn lại nằm, nên bây giờ phải trả giá. chứ mình đâu có ham hố một nắng hai sương như thế đâu... hu hu hu...
sáng nay kẹt xe. ba chân bốn cẳng vào thành đoàn. gặp anh Hiển. mình chẳng ngờ là anh Hiển nhớ tên mình, bốn - năm tháng trước, hai người nói chuyện có mấy câu thôi mà. anh Hiển túm lấy mình, nhờ mình quay lại phụ paperwork ở bên ấy. mình bảo, vâng, một tiếng rưỡi nữa em quay lại. thế rồi mình biến luôn.
chạy lên trường, xà quần xà quần. leo lên leo xuống. xin chữ kí. xin mộc. phòng này phòng kia. hoa cả mắt. in ra. lại sửa. in lại. ký lại. đóng mộc lại. xà quần xà quần. rần rần rần rần. cuối cùng cũng xong. may mắn khủng khiếp. bỗng dưng có mẹ của Nhung làm trong phòng đào tạo, giúp mình nhiệt tình. rồi lại bỗng dưng mượn được laptop. rồi lại bỗng dưng có khách đến nói chuyện với cô trưởng khoa, để mình nhân cơ hội đó mà đi chỉnh lại format giấy tờ. tóm lại, xong! chóng hết cả mặt! mất hết cả buổi sáng.
mình có lỗi với lớp. sáng nay mọi người tập kịch cho farewell party. mình chỉ lò đầu vào xin lỗi một câu, rồi đi luôn... .. Khôi Nguyên hôm qua làm clip, đẹp dã man, hay dã man. mọi người lung linh. chẳng ai ngờ đó là tác phẩm của sanh viên 1 trường khoa học xã hội. ông này pro quá. mấy cái credit ổng làm còn hay và đẹp hơn trên tivi mấy chục lần. quả là đáng ngưỡng mộ.
giờ thì mình quay lại Thành Đoàn, mọi người ăn cơm trưa cả rồi. mình mon men đi ăn. một mình. thấy sao mà khoẻ quá. sáng giờ nghe đủ thứ, nói đủ thứ, nhức đầu. giờ ngồi đây, phè phỡn tí. bài vở thì cũng còn nhiều lắm. đơn từ cũng vậy, mình mới apply có hai chỗ thôi. tham vọng của mình là còn apply cho 3 chỗ nữa. tối về làm bài. tối về chuẩn bị đơn từ. tối về ăn cơm.
thấy thoải mái quá. hồi nãy ngồi ăn cơm, có cái máy gì phun nước xung quanh, mát dễ sợ. giờ mình hơi buồn ngủ tí, nhưng không sao...
không biết nữa, hình như mình hơi buồn.

#16
    hideaway 20.04.2009 20:25:03 (permalink)
    mình ngồi một đống ở thành đoàn từ 1h30 đến 5h. về nhà là 6h. nằm ngay xuống đất, ko động đẩy nổi. ngủ. thức dậy 7h. ăn cơm. nằm tiếp. giờ lại bò dậy, check mail thấy cô nhắc vụ project. thật nổi da gà.
    mình đang rất mệt. chiều nay chạy xe về, mình suy nghĩ nhiều quá. vắt gan vắt tim ra mà nghĩ. nghĩ đủ thứ. về tới nhà thì năng lượng tụt xuống thấp chủm. mắt mình đang mờ. rất mờ. lưng thì đau. mính đang rất mệt... thật đấy.
    chiều nay mình tự ép mình. nghĩ. nghĩ cho ra. nghĩ cho ra. cuối cùng hình như cũng nghĩ ra vài thứ, như những lần trước vậy. giờ thì mình đuối ngoắc đuối ngoải. nhưng sẽ cố gắng, anyway. mình sẽ cố, thêm một chút nữa. một chút nữa.
    #17
      hideaway 21.04.2009 15:42:10 (permalink)
      hôm qua mình đi ngủ lúc 8pm với tham vọng thức dậy lúc 2h và mần ăn tới 6h. nhưng kết quả, hey, dễ đoán quá mà, mình ngủ tới sáng. trễ deadline với nhóm Cul. sáng nay lại trễ hẹn với nhóm Trans. 
      nhưng bù lại, năng lượng mình tăng lên rồi. cảm thấy khoẻ và hứng khởi lắm!
      tập kịch xong. đi ăn miến cua nước lèo. về nhà. đi tắm. đi ăn cà chua với đá với đường. rồi mình chơi chiêu: bình mới rượu cũ. pha cả đống cà phê vô một cái.. tô . sẽ uống, và làm việc, thật chăm!!!
      #18
        hideaway 22.04.2009 02:59:25 (permalink)
        2h. hopefully mình sẽ hoàn thành project trước khi trời sáng. vui quá.. 
        #19
          hideaway 22.04.2009 04:45:37 (permalink)
          gần 4h, project đã gần như ra hình ra dáng. mai sửa lại reference cho đầy đủ và trau chuốt phần 2.2 nữa là xong. thảy qua cho cô dc rồi. mình sẽ dễ thở để lo càc việc khác
          - kịch cho farewell party
          - đệm đàn cho farewell party
          - thuyết trình cul
          - vụ án indonesia
          - vụ án talent development
          - vụ án japn
          - vụ án vatc
          - thi cuối môn lit
          - bài luận cuối môn ling
          - thi cuối môn trans
          - một loạt các bài thi cuối môn đại cương
          - vụ án số 20
          - vụ án số 2009
          - vụ án số 2
          - vụ án số 3
          chèng ơi...
          hồi nãy 2 hay 3 h gì đó anh Cường Vega bay vô kêu ngủ chút đi em rồi dậy làm. gì mà đêm nào cũng thức. hờ.. mình mà ngủ là ngủ luôn ấy chứ làm sao mà "rồi dậy làm" dc.. mà anh Cường cũng thức khuya dã man ấy chớ. hình như ngày nào cũng vậy. chiều nay Kelvin có chat với mình, mở cả webcam nữa, thấy béo tốt hẳng ra. vậy cũng mừng. 90 có gọi điện thoại, lại say. cứ say là gọi cho mình. mình thì mình đang muốn đi vũng tàu nghe tiếng và ngửi mùi của biển cơ.
          gì thì gì. ngủ cái đã.
          #20
            hideaway 22.04.2009 21:25:16 (permalink)
            hôm nay ba kêu mình ra ngồi nói chuyện nghiêm túc. có lẽ là theo kiểu "như những người đàn ông nói chuyện với nhau"... ba nói mình háo thắng quá. cứ lăn lê ra làm hết thứ này đến thứ kia, thì có ngày mà đột tử, hoặc không thì sức khoẻ bèo nhèo, làm việc từ sáng đến trưa là lăn quay, và ngta sẽ sa thải ngay sau tháng đầu tiên. mình ừ hử ừ hử. chẳng cãi dc tiếng nào.
            giờ là 8h rưỡi rối, mình mới ngủ dậy...  
            - project : đang bước vào giai đoạn tỉa tót
            - kịch cho farewell party : đã dốc sức, mai lên sàn.
            - đệm đàn cho farewell party  : đã cancel. bà con phản đối việc mình ôm cây đàn lên trường, nói là nó sẽ đè chết mình trên đường đi. nên sẽ chỉ dùng beat có sẵn thôi.
            - thuyết trình cul : chưa mó tay vào, trễ deadline
            - vụ án indonesia  : chưa mó tay vào, chưa trễ deadline
            - vụ án talent development  : chưa mó tay vào, trễ deadline
            - vụ án japan : chưa mó tay vào, chưa trễ deadline ( nhưng rất có khả năng trễ )
            - vụ án vatc : chưa mó tay vào, chưa trễ deadline
            - thi cuối môn lit : còn xa
            - bài luận cuối môn ling : còn xa
            - thi cuối môn trans : còn xa
            - một loạt các bài thi cuối môn đại cương : còn xa
            - vụ án số 20 : chưa mó tay vào, còn xa deadline
            - vụ án số 2009 : chưa mó tay vào, còn xa deadline
            - vụ án số 2 : đã mó tay vào. xong.
            - vụ án số 3: đã mó tay vào. gần xong.
            #21
              hideaway 23.04.2009 21:57:06 (permalink)
              hôm nay một farewell party đã diễn ra tưng bừng, dù Tumi hơi đau yếu tí chút. một chương trình đại ca nhạc kịch tạp kỹ và vũ hội.
              hôm nay mình rất mệt, về nhà lăn ra vạ vật mãi, đến giờ mới ngồi dậy lại dc. hôm nay costume supervious Hồng Ân đưa đồ nghề cho mình mặc. y như ông mặt trời. áo 1 màu nâu dây nhợ tùm lum. áo 2 màu vàng choé. quần kaki thì cũng hơi vàng vàng. rồi kẹp trên đầu cái kẹp vàng khè. được khen giống thời trang dành cho trẻ em. èo..
              sáng nay, trên xe buýt, mình đã nhận là mình tham lam và háo thắng. thế là mình đã thản nhiên drop ba cái mục quan trọng trong kế hoạch
              - vụ án TL
              - vụ án indonesia
              - vụ án japan
              đó có thể là một sai lầm, hoặc không. không biết. dù sao, khi quyết định vứt đi, mình cũng thấy thoải mái lắm. tại sao phải cong đuôi mà chạy vì nó nhỉ. ngay cả khi mình cong đuôi, cơ hội thắng cũng ko là 100% mà.
              èo. bữa nay về nhà mình bị ói. ko biết tại sao. lên mạng treo status "wanna drop school". ôi thôi. ko than thở nữa. ko than thở nữa.
              hôm nay, trong lúc tắm táp, mình đã đi đến một quyết định là chấm hết dứt khoát với bạn Misa. lần sau bạn Misa có nhào tới nắm tay nắm chân mình nữa, thì mình cũng ko thèm xúc động đâu. rõ thế. Misa bình thường thì chẳng quan tâm gì tới mình cả, chỉ thỉnh thoảng nổi điên lên. mà những lần như vậy, Misa làm phiền cảm xúc của mình quá. tất cả loạn xạ cả lên. không. sao mình phải như thế? mình đâu có quởn đến mức để yên cho người ta câu mình lên, rồi vứt mình xuống, rồi câu mình lên, rồi vứt mình xuống như thế nhỉ. đúng. rõ là thế. lần sau, đem 4 cuốn truyện trả Misa xong là minh về ngay. về ngay. ngay lập tức.
              giờ chắc mình buông xuôi, đi ngủ.
              #22
                hideaway 25.04.2009 14:18:27 (permalink)
                nhún nhảy cái coi.
                Digge ding ding ding digge digge ding ding
                Hey - di - hey - di - hoh
                Digge ding ding ding digge digge ding ding
                Hey - di - hey - di - hoh

                There’s a place I know where we should go - heydiheydihoh
                Won’ t you take me there your lady fair - heydiheydihoh
                There’s a brook near-by the grass grows high - heydiheydihoh
                Where we both can hide side by side - heydiheydihoh

                Hooray! hooray! it’s a holi-holiday
                What a world of fun for everyone, holi-holiday
                Hooray! hooray! it’s a holi-holiday
                Sing a summer song, skip along, holi-holiday
                It’s a holi-holiday

                thế là, trong tuần tới, ngoài một vài buổi vụn vặt mình phải lên trường để làm một vài điều vụn vặt, thì coi như là mình dc nghỉ. có lẽ là 3 tuần. hố hố hố!!!!! hố hố hố! hooray hooray! its a holi-holiday! holiday để chuẩn bị thi học kỳ 2, nhưng dù sao cũng là holiday! nhỉ?
                tối hôm qua, mình mở màn bằng một tiết mục hoành tráng: chơi Sims trong 4 tiếng đồng hồ liên tục. vì quá cảm động và thân thiết với 07G trong thời gian gần đây, nên hôm qua mình xây nguyên một khu nhà liên hợp. Lot đặt tên theo tên người đàng hoàng. Lot Thanh Thảo. Lot Xuân Triều. Lot Mỹ Ngân. Lot Thảo Nguyên. Lot Huy Phát... vân vân và vân vân. rồi mình bắt tay xây nhà. mệt quá trời. sao chơi game mà mệt dữ thần vậy ko biết! mình chưa có tạo nhân vật kịp... từ từ sẽ tạo. một tập thể sẽ chung sống với nhau vui vẻ hòa thuận giống y như ở ngoài đời vậy. hôm qua mình lựa kĩ lắm. tạo biển. tạo mây. tạo những cơn gió cuốn theo hoa xanh. tạo cầu vồng. tạo khu thả diều. tạo sàn nhảy. tạo tá lả, tất cả nhằm phục vụ cho 07g thân yêu. khuya, buông cái PC ra mà muốn xỉu luôn. hoa hết cả mắt. rồi thì ngủ. ngủ say sưa. ngủ thẳng cẳng. ko ưu tư lo lắng..
                hôm qua cô Thiện ngỏ ý chọn lớp mình làm một cái case study, bị vì thấy lớp mình đặc sắc quá.... ồ, nếu dc làm case study cho cô, thì quả là một vinh dự lớn! hôm qua quả là một ngày vui. mà hình như thứ 6 nào cũng vui. thứ 6 nào mọi người cũng cùng sinh sống trong căn phòng đó suốt cả ngày. sáng Cul chiều Ling mà. căn phòng đó đã được lớp mình tổ chức một buổi tổng vệ sinh hoành tráng, mang tên "Green Friday". ngày đó đã được Phát lên schedule bằng excel hẳn hoi. chia đội hẳn hoi. chia tiến độ hẳn hoi. làm vệ sinh mà vui phải biết! vừa làm lại vừa có văn nghệ góp vui. ả Triều có nhiệm vụ xách xô đi lấy nước thì tối ngày cứ rêu rao "tui đi hái nấm nghen!". còn đội lau cửa sổ của mình thì quyết định mặt áo hồng choé, vừa chùi cửa sổ vừa... lạnh lùng (để chụp hình cho đẹp) . haizz. cuối cùng hôm đó Xuân Anh  còn rút ra vũ khí bí mật : chai xịt phòng. xịt quá trời xịt. thơm quá trời thơm. thơm đến độ.... nhức đầu luôn. phải mở cửa cho nó thoáng bớt. rồi thì mở máy lạnh lên, mọi người nẳm xải lai ra tận hưởng thành quả. sàn bây giờ sạch như li như lau, y như ở nhà mình vậy.
                hôm qua cô Thanh làm cả lớp hết hồn hết vía. ban đầu cô nói, "mấy em khổ sở vì học intro mà cô đòi hỏi ở mấy em nhiều quá chứ gì?". cả lớp nín lặng ko trả lời. suy nghĩ xong, cô nói tiếp "ờ, mà hình như là đúng vậy thiệt" còn thầy Tumi thì bị lớp mình khuất phục hoàn toàn. hôm bữa lúc mọi người trong lớp xếp hàng nhún nhảy hát LAY ALL YOUR LOVE ON ME (ABBA) để tặng thầy, và để kết thúc buổi đại nhạc kịch  kiêm tạp ca kĩ, thì thầy ngôi ở dưới have some tears to shed. thật là bàng hoàng. lúc ra về thầy còn "mi gió" cả lớp nữa. trời thần ơi. hồi năm ngoái thầy sát thủ cho 1 điểm 2 điểm ko. mà bây giờ sao thầy lại ra "nông nỗi" này nhỉ. thầy Lộc nghe tình hình thầy Tuấn Minh như thế, bèn nhìn lớp 07g của mình như một sinh vật lạ. mà hình như chính thầy Lộc cũng cưng lớp mình quá trời mà.. hì hì hì.. mình thương 07g lắm. và tự hào về nó nữa. nhìn lại những cái photos và clips của những sự kiện mà mọi người đã có với nhau, nhớ lại tất cả các presentations (tính đến giờ khéo cả trăm cái) mà mọi người đã từng "lên sàn" - tập thể hay đơn lẻ- , trời, mình thật sự ấn tượng. thương 07g quá. mình muốn xây một ngôi nhà to đùng và nhốt hết bà con 07g vào ở đó.
                sáng nay mình nằm phè lè đọc sách. có lẽ đã 1 tháng rồi mình ko có đọc cái gì cho ra đọc. toàn là skim rồi scan. đọc để làm cái này cái kia. chứ ko phải là đọc để tận hưởng thú vui của việc đọc. sáng nay thì khác. ăn bánh cuốn xong (à, mà dạo này mình toàn ăn trên ngồi trốc, tốn quá trời tiền!!! ), dọn dẹp lau chùi tưới cây xong, là mình nằm phè lè ra đọc. hôm qua mình lại mới mua sách nữa chứ. ôi chao... sao mà thoải mái. bây giờ, buổi trưa, trời lại mưa nhẹ nhẹ. lãng mạn quá mà!!!!
                chút nữa mình chở mẹ đi siêu thị. xong rồi về nhà chắc đọc sách tiếp. ôi, ngày nghỉ. ngày nghỉ!!!!!!
                mà thật ra cũng ko nghỉ đâu. có nhiều thứ để làm quá. mà từ từ mình làm cũng dc nhỉ. ko nhất thiết phải làm nhanh làm ngay. xả hơi đê!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

                #23
                  hideaway 25.04.2009 19:49:00 (permalink)
                  đi siêu thị với mẹ về. ta nói, đông ơi là đông. quay cuồng quay cuồng giữa đống hàng hóa ngồn ngộn và đống con người chộn rộn. (mình cũng chộn rộn nữa)..
                  chèng ơi. mua quá trời mua luôn. hai mẹ con mua toàn đồ ăn thức uống. ôi chao là linh đình. trong số đó, mình kết nhất là hộp kim chi và mấy bịch snack. mẹ thì hình như khoái nước trái cây. ta nói, mình còn mua bóp đầm và quần kaki nữa. ta nói, đẹp gì đâu! ... mẹ hung hăng đòi mua nồi, mà phải là nồi to mới chịu. mình cản mãi... cuối cùng thì ko mua, may ơi là may. lúc về, mình chạy xe loạng choạng luôn. đồ nhiều quá mà, nặng quá mà, cồng kềnh quá mà. nếu "dệnh" thêm cái nồi tổ chảng nữa thì.....
                  nói tóm lại,vui ghê. hê hê. hồi trưa mình uốn 5 tấc lưỡi nhờ em Linh kiếm giùm mấy cái phim chuyển thể từ tác phẩm văn học, cụ tỉ bao gồm
                  - pride and prejudice
                  - sense and sensibility
                  - vanity fair
                  - the scarlet letter
                  - wundering heights
                  - với lại shakespear in love và becoming jane (bị vì nghe đồn dữ quá, cũng phải coi cho biết mới dc!)
                  ta nói, em Linh ko những xinh đẹp mà còn dễ thương nữa.. chịu rồi. thứ 2, 2h mình chạy èo qua nhà ẻm, đem theo tất cả các loại usb mà mình có thể tom góp dc, để chép về, về nhà coi cho thỏa thích. hố hố hố... cảm kích trc tấm lòng đại hiệp của em Linh, mình hứa mình sẽ xách theo KFC biếu ẻm, mà ta nói, nhắc tới KFC, mình thèm ghê nơi!
                  hổm rày mình ăn uống một cách vô độ, làm cho quần chúng hết sức hoang mang. mà mình cũng hoang mang nữa chứ nói gì ai!
                  trời ơi, sáng ra thì hoặc bánh cuốn hoặc bò kho hoặc phở, cái nào cũng hoành tráng hết. mà ăn xong thì phải uống. ưu tiên là sữa đậu nành, ko có thì cocacola hay nước mía gì cũng được. nhưng tầm 10h mình lại thấy người nó cứ "thế nào ấy", thế là phải tộng vào bánh snack hoặc quả táo quả chuối gì đấy. 12h, trưa thì ăn trưa, tất nhiên là thế rồi. ăn trưa cũng hoành tráng ko kém ăn sáng. mì hến, hoặc miến cua xào, hoặc bún thịt chả, hoặc cơm gà. trời. ăn là phải uống. thường thì mình uống trà đá. sau đó, ngặt nỗi bà bán chè gần trường bán ngon quá, lại thêm cái lớp G dụ dỗ, nên ngày nào cơm nước xong mình cũng ăn chè. mà vì lý do bệnh tật cá nhân, nên trong cặp mình lúc nào cũng có đồ ăn (đặc biệt là đồ ngọt). bình thường thì mình vất đấy, có khi cả tháng sau mới ăn. giờ thì ngày nào mình cũng phải nạp vào đồ ăn mới, để những lúc rỗi rãi nhàn đàm với đám bạn mình có cái mà ăn cho thấm giọng .. nhưng thế đã thôi đâu. khoảng 4h là mình cồn cào ruột gan. phải giải quyết mới dc, ko thì ko xong! từ ngày học lớp 3 thì bác sĩ đã dặn là mình tuyệt đối ko dc để bụng đói mà. mình cần lắng nghe bác sĩ. mình cần ăn! tóm lại thì giờ này mình thường uống sinh tố hoặc ăn bánh bông lan Kinh Đô (cái loại có nho khô ở trỏng á!). rồi cái về nhà, về nhà thì phải ăn cơm nhà! ăn cơm nhà! rồi uống sữa. dạo này mình đâm ra mê mệt sữa. có đường ko đường gì mình uống tuốt tuồn tuột, chẳng ý kiến ý cò gì. mà về nhà là về ổ của mình, ôi chao là đồ ăn! bánh flan nè. rau câu nè. da-ua nè. trái cây nè. snack nè. chả lụa nè. nem nè. giờ lại có thêm kim chi và xăng-quít. thế là từ 7h đến khuya, mình hết ra lại vào. ăn cái này một tí, ăn cái kia một tí. uống sữa. uống nước. uống nước yến. nói chung trong nhà có gì thì mình ăn nấy. thế mà đến gần sáng thì mình lại tỉnh dậy vì.. đói.
                  trong lớp trêu là "thảo xíu bây giờ mới dậy thì"
                  mẹ thì choáng váng, và than vãn "ăn như hạm thế kia thì tốn tiền quá!!!". cũng may là mình ko có bồ bịch gì, nếu có bồ, khéo mẹ sẽ nghi mình.....
                  người ta làm việc luôn tay luôn chân. còn mình lúc này sao mà ăn uống luôn mồm luôn miệng. khiếp quá cơ. chỉ một tuần thôi mà tăng 2kg rồi : 40 --> 42. thôi chắc ko sao. mình đang cảm thấy ăn uống rất ngon miệng, chả bù những lúc chán cơm chê phở. thôi cứ ăn vậy, có mập thì cũng tích lipid đấy, sau này cần thì lôi ra dùng, nhỉ?
                  giờ thì mình sẽ :
                  -tắt máy tính
                  -lên phòng
                  -lôi tiền bạc giấy tờ điện thoại ra nhét vào cái ví mới
                  -nằm xải lai
                  -ôm gối đắp mền
                  -đọc truyện ngắn
                  -kiêm ăn snack
                  ôi.. ... thật là thích quá!
                  PS : hôm nay mình đã tình cờ nhìn thấy một hình ảnh làm mình suy nghĩ. số là mình ngồi rã rời trên một cái ghế trong gian hàng nhà bếp của Big C. mẹ thì đi đâu rồi. trước mặt mình là một đống nồi niêu inox. sau lưng mình là một đống cây lau nhà và chổi. mình nhìn thấy mình và cả đống chổi và cây lâu nhà dc phản chiếu trên thân nồi. nhưng có rất nhiều nồi. nên có rất nhiều mình và cây lau nhà và chổi dc phản chiếu. mình đã nghĩ rất nhiều. nhưng mình sẽ nói sau. hôm nay trời mưa, và mình rỗi rãi. mình ko nên nghiêm túc lúc này. mình nên phè phỡn tí, cho vui. nhỉ?
                  #24
                    hideaway 25.04.2009 20:14:07 (permalink)
                    thật kinh hoàng quá! mình mới ăn cơm và bò kho cách đây 1 tiếng. thế mà giờ mình thèm pizzza! thèm kinh khủng! 
                    #25
                      hideaway 26.04.2009 15:00:47 (permalink)
                      hôm qua mình giải quyết cơn thèm pizza bằng cách ăn một bịch snack có mùi pizza ý, bánh của Oshi. ngon ngon. dạo này mình thèm pizza vì mình đã và đang ăn quá nhiều pizza, đặc biệt là pizza hut. ăn riết ghiền. cứ nghĩ tới cảnh người ta bưng pizza ra, mình grab a slice, phô mai chảy ra thành những sợi dây mảnh. rồi cái mình lấy tương cà màu đỏ. rồi cái tương ớt màu cam. rồi cái mình cắt slice của mình ra thành từng cục nhỏ nhỏ. rồi cái mình lấy cái nĩa chọt vô từng cái, rồi cái quẹt quẹt vô đống tương. rồi cái ăn! rồi cái buông dao buông nĩa làm một ngụm pepsi. trời ơi là trời. chịu nổi không! ngon gì đâu mà ngon! hình như mình ăn hết các loại pizza của pizza hut rồi. pizza inn thì mình đang tấn công thôi, chỉ đi vài lần. trời ơi.........thèm!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
                      sáng nay mình dậy, mở tủ lạnh lấy cái này cái kia (có gì lấy nấy) tộng vô họng cho đỡ đói. kết quả là : ăn xoài chín ( chèng, ngon thiệt là ngon) + uống sữa tươi + ăn nem giòn + ăn nem huế + ăn kim chi + một cái bánh flan + uống nước lạnh. vậy là xong một bữa. . rồi cái lên phòng. mở toang 2 cửa sổ kiêm 2 cửa ra vào. đàn tưng bừng luôn. cây mít, cây mãng cầu, cây chuối, cây tùm lum ở vườn sau nhà hình như cũng nghe mình đàn. mỗi lúc cao trào, gió thổi qua cây, mát rười mát rượi! những lúc mình đàn bị lỗi, xung quanh im re, ko có miếng gió nào ráo trọi ráo trơn. hay là do mình tưởng tượng, hay là do cây cối lắng nghe mình thật nhỉ? xong rồi mình còn phởn chí vừa đàn vừa hát bài Que Sera Sera. bài này hồi lớp 10 mình thích ghia nơi. xong rồi nó chìm xuống với đám bụi thời gian. bữa nay mình lôi ra mà ca mà tụng. thật tuyệt. vậy thì còn gì để lo lắng nhỉ? que sera sera mà. nghe có vẻ như mình nên buông tay và nên thôi tò mò. mà tại sao mình lại không buông tay nhỉ? tại sao mình cứ tò mò nhỉ? cái nào thì tốt hơn? holding on hay letting go? trời, ai biết dc chuyện đó!!
                      nói về hình ảnh mình nhìn thấy trong siêu thị hôm qua đi. cái lúc đó thật là thú vị. xung quanh, cả mấy chục cái nồi inox đều phản chiếu một hình ảnh : mình, mặc áo xanh lá cây đậm và quần kaki xám, ngồi giữa một đống chổi chà và cây lau nhà đầy màu sắc : xanh dương, vàng, cam, hồng, tím, đen, và trắng,...
                      nó làm mình nhớ tới các giấc mơ nghề nghiệp của mình!!!!!
                      như là một cuộc lang thang vậy. thật là vòng vo và xàm xí.
                      xưa thật xưa, xưa nhất mà mình nhớ thì hồi học lớp mầm mình ước làm chú bộ đội. ghê thiệt. mình là con gái mà mình ước làm CHÚ bộ đội. phải là CHÚ bộ đội chứ ko phải CÔ bộ đội nhen. tại mình thấy (trong sách) chú bộ đội đẹp, và làm toàn chuyện tốt (nhường chỗ trên xe buýt cho cụ già, giúp đỡ các cháu nhỏ học tập, rồi xách giúp giỏ nặng cho các chị em phụ nữ,...) với lại đó giờ có sách nào vẽ CÔ bộ đội đâu. thành ra mình ước làm CHÚ bộ đội. mà ba mẹ mình thì cứ cười hô hố. về sau thì chỉ có mẹ cười thôi. còn ba thì đồng ý. ba gọi mình là "chú bộ đội"! đi làm về ba hỏi mẹ "chú bộ đôi đâu rồi ?" và hỏi mình  "chú bộ đội ăn cơm chưa?".
                      nhưng về sau mình phát hiện ra ngoài chú bộ đội thì chú công an cũng quyến rũ ko kém. chú công an chiến đấu với kẻ xấu để bảo vệ người tốt. mà quan trọng là, chú công an có cái nón đẹp! chèng... ta nói, người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân. mình là mình ham cái nón đó lắm. cho nên, chuyển sang thích làm chú công an (mà vẫn là CHÚ mới ác chứ, mình ko thích làm CÔ công an, phải là CHÚ công an cơ!)
                      sau đó thì mình lên lớp lá, có cô Oanh dễ thương ơi là dễ thương, cô hiền, cô ko có đánh đập hay chửi bới gì trong lớp hết. mình nhớ hồi lớp chồi có cô gì gì tóc ngắn, cô đó là assisstant cho một cô khác thôi. ở mẫu giáo mỗi lớp có 2 cô lận mà. cô mà "chính" ấy, thì hiền khô. còn cô mà "phụ" thì... thiệt là dễ sợ. có lần mình bị bệnh cảm cúm nhức đầu gì đó, mình ăn chậm. cô gọi ra đút cho ăn. tại vì đó là buổi trưa, ba đang đợi ở ngoài chờ đón mình về. cô đút cho mình ăn. chắc mình ăn chậm dữ quá làm cô xung thiên lên cô tát mình một cái bốp! cô tát có một bên thôi, mà ko hiểu sao cả hai bên má mình nóng bừng bừng bừng. nước mắt chảy lộp độp. rồi thì cũng ăn xong. rồi thì cũng đi về. èo.. đó là lần duy nhất ở mẫu giáo mình bị đánh. rồi cái lên lớp lá thấy cô Oanh đẹp người đẹp nết, lại còn hay kể chuyện cho lớp nghe nữa chứ. hồi lớp lá có lần mình đứng kế cái xích đu. đứa nào đó đang ngồi trên ghê xích đu, đu qua đu lại. cái chân xích đu nó bị chênh, nên nó hở lên. mình đứng thập thò thế nào mà một hồi sau khi cái chân xích đu nó đập xuống thì dính ngay bàn chân mình ở trỏng. máu me um sùm, băng bó mất cả tháng. suốt một tháng đó mình oai vệ lắm. ngồi nghe cô Oanh kể chuyện mỗi bạn chỉ có một cái ghế. mình có tới hai cái. một cái để ngồi. một cái để gác chân. hố hố.. ngồi gác chân ngang ngược thế mà cô ko có la! cô còn hỏi thăm nữa. thế nên, rồi cái mình thích làm cô nuôi dạy trẻ giống cô Oanh. ở nhà mình lấy mấy cuốn sách của ba, đem ra ngoài sân, giả bộ là sách kể chuyện (giống sách của cô), rồi ngồi kể chuyện cho mấy cái cây nghe. "các con, hôm nay cô thảo sẽ kể cho lớp mình nghe một câu chuyện mới nha!" toàn là kể theo trí nhớ, vậy mà mình cũng làm bộ dòm dòm vô sách y như là đọc từ đó ra. trời. mình chưa biết chữ. mà sách đó cũng chẳng phải là sách kể chuyện. thế mà làm ra vẻ cũng ngầu lắm, làm y như thiệt, thật là tếu!
                      nhưng rồi ước mơ ấy sớm lụi tàn. lên cấp 1 thì mình thích đi bán bánh mì, giống bà bán bánh ở cổng trường. lúc đó mình thấy công việc của bà bán bánh mì thật là thú vị. lấy dao xẻ ổ bánh mì. trét bơ. trét pa tê. rồi bỏ chả lụa bỏ rau bỏ đồ chua. "ăn ớt ko con?" " ăn nước tương nhen?".. chời. mình thèm được đi bán bánh mì một ngày cho biết lắm. nhưng ước mơ bán bánh mì này cũng lụi tàn nhanh ơi là nhanh. lúc học đàn thì mình mong mình thành một nhà soạn nhạc. mình ko thích làm pianist. mình thích là người soạn ra nhạc cho người ta hát xướng cơ.... mình sẽ soạn những bài bé nhỏ, dễ thuộc, và dễ thương. mình ko như bét thô ven soạn toàn bài hoành tráng đâu. bài nào do mình soạn cũng sẽ dễ òm và ai ai cũng đều có thể hát được, đàn được. nói tóm lại đó sẽ là những bài ca dành cho đại chúng.ở cấp 1 mình là một "tay anh chị" trong đội vẽ của trường, đi thi cái này cái nọ miết. thành ra một phần ba số giờ mình đến trường toàn là bỏ ra để vào văn phòng ngồi vẽ. chỉ có hai phần ba còn lại là vào lớp học thôi. giờ chào cờ, bà con ngồi nghe cô hiệu trưởng sinh hoạt, mình cũng dùng thời gian đó để ngồi trong phòng giáo viên mà vẽ. vẽ riết ghiên. quen tay. bạ đâu cũng vẽ. thế là mình ước làm họa sĩ. đi long nhong khắp thế giới này, vẽ tất cả lại. tô màu tất cả. rồi đem bán lấy tiền cho từ thiện.  nhưng sau đó, chắc cũng là do vẽ quá nhiều, mình đâm chán. sau đó là một thời gian mình hoang tưởng không giới hạn. mình muốn làm cây bàng trong sân trường. tại sao nhiều tháng quan sát, mình nhận thấy cây bàng có một đời sống rất thú vị. nếu mình là cây bàng, mình sẽ có những kinh nghiệm sống tuyệt vời! sau đó mình lại thích làm chim sẻ. vì cây bàng thì chỉ ở trường thôi, còn chim sẻ thì có thể bay từ trường về nhà và từ nhà đến trường. hơn nữa, chim sẻ rất bé, nó hợp với dáng mình hơn, vì mình chưa bao giờ là một người to lớn cả. rồi mình lại còn thích làm cây ăngten, cao lêu nghêu trên nóc nhà. bị vì những lần trời mưa : trời đất tối sầm, nhà nhà đóng cửa, cây cối ngả rạp. chỉ có những cây ăng ten là đứng cao hơn hết thảy. ko núp đi đâu (mà núp đi đâu dc đây trời!!). ừ. mình đã rất muốn làm một cây ăng ten. giờ nghĩ lại sao thấy mình hoang dã quá.
                      cấp 2 thì mình tỉnh táo hơn, các ước mơ nghề nghiệp bắt đầu có "tính người" hơn. mình đã ước làm một nhà thiết kế công nghiệp chuyên thiết kế máy bay trực thăng và điện thoại di động (tại sao lại là 2 thứ này thì mình ko rõ!). mình đã đi nhà sách và đọc cọp xem cọp rất nhiều sách về những thứ này. mình đã rất quyết tâm. nhưng đùng một cái bỗng dưng mình muốn làm một văn sĩ. chắc tại hồi cầp 2 là thời vàng son của những bài văn sến súa của mình. trong số những bài văn đó, có bài rất theo quy tắc, được 9 điểm một cách êm đẹp. cũng có một số bài khác không theo quy tắc lắm, và dẫn đến kết quả là mình phải lên văn phòng nói chuyện với thầy hiệu phó chuyên môn. hai lần như vậy. một lần thì là trong kỳ thi học sinh giỏi văn, mình viết đúng 10 dòng trong 180 phút với đề tài : kể một câu chuyện về người mà em yêu thương nhất. mình kể chuyện cười. nó có vẻ nhăng nhít thật. nhưng mình thích câu chuyện đó. bài đó mình dc 3/20 điểm, và được gọi lên nhắc nhở phải có thái độ nghiêm túc hơn. lần hai thì thi văn hay chữ tốt cấp quận hay sao ấy, mình viết rất cảm động, mùi mẫn, và chân thật. đến mức mà thầy hiệu phó bảo : trong lần thi sắp tới em nên tiết chế sư chân thật hơn. chán nhỉ? nói tóm lại hết cấp 2 thì mình dẹp hẳn mộng nhà văn. rõ phức tạp. loạn xà ngầu.  vả lại, ngày nào mình cũng cần phải ăn trong khi ko phải ngày nào mình cũng có thể viết. điều gì sẽ xảy ra nếu mình ko có hứng viết trong ba năm liên tục? chết đói ư? nợ như chúa chổm? có thể lắm chứ.
                      mình lên cấp 3, và Gấu Misa xuất hiện. suốt 3 năm cấp 3 mình mơ làm một bà nội trợ. mình mơ tới việc măc những cái đầm ở nhà đơn giản, dài ngang đầu gối. sáng dậy sớm nhất nhà, và khua chiêng gõ mõ dựng đầu chồng con dậy. mình sẽ pha cà phê cho chồng, pha sữa cho con, và làm sinh tố cho mình. rồi thì chồng đi làm. con đi học. mình sẽ ở nhà dọn dẹp các thứ, giặt giũ, phơi phóng, lau chùi, nấu nướng. trưa chồng (cụ thể là Misa) sẽ gọi điện về nhà hỏi : em thế nào rồi? đừng chăm chỉ quá nhé, anh thấy nhà mình thế là đẹp rồi. có thể bé Ca rô của mình cũng sẽ gọi về và nói rằng : mẹ thảo ơi, con nhớ mẹ lắm! ha ha ha. trưa mình sẽ ăn trưa một mình, và viết nhật ký, và chụp hình, hoặc vẽ tranh, hoặc chơi đàn. sau đó thì nghỉ trưa một lát. xế xế thì lấy xe ra ngoài mua sắm vài thứ linh tinh, đi nhà sách, hoặc ghé thăm người này người nọ. chiều tối, mọi người về nhà. mình sẽ hâm lại đồ ăn. ăn ăn ăn. à! nhất thiết sẽ có một cái máy rửa chén, vì da tay mình hay bị kích ứng kinh khủng. rồi thì vợ chồng con cái sẽ lăn lê bò toài ra. mỗi người một góc. chồng chơi games. con làm bài. mình đọc báo. rồi thì hai vợ chồng đi đọc truyện cho con nghe. con ngủ. rồi chồng nói chuyện với vợ. vợ khoe khoang với chồng. haizz.. cuộc sống bình yên, đơn giản, đến suốt đời. mình không cần có sự nghiệp riêng gì cả. mình không cần được tăng lương thăng chức. mình không cần có namecard riêng. mình không cần gì nhiều. mình sẽ devote tất cả cho người chồng này và đứa con này... nhưng gấu Misa đi mất và giấc mơ gia đình cũng vậy. giờ thì mình thay đổi rồi. mình ko thích làm vợ làm mẹ làm bà gì nữa cả. mình mặc kệ!
                      lên đại học, mình ham làm công việc biên dịch. nhưng rồi thì đi ra ngoài nhiều, mình thích làm một người hoạt động xã hội hơn. rồi cái mình thấy đi nhiều cũng chẳng có gì hay ho. mệt người. mình lại quay ra thích công việc phiên dịch, làm một cái cầu nhỏ nhỏ bắc ngang qua sự rào cản ngôn ngữ giữa người ta với nhau. cũng thú vị ghê. nhưng đi phiên dịch vài lần thì mình lại chán. mình thích có những phát ngôn của riêng mình. làm công việc phiên dịch, mình phải dẹp cái tôi của mình đi. mình chỉ là một điểm kết nối giữa hai bên lại. ý kiến cá nhân của mình phải dc ém nhẹm hoàn toàn, hoàn toàn, hoàn tòan!!! èo....vả lại, phiên dịch là một công việc rất khó. càng học càng thấy khó. dịch sao cũng ko dc. dịch sao cũng thấy có lỗi này lỗi kia.. èo... tóm lại, dẹp phiên dịch đi!
                      giờ thì mình chẳng biết làm gì nữa.
                      hôm qua nhìn thấy mình cùng với đám chổi phản chiếu trong mấy cái nồi inox, mình thấy nhớ giấc mơ làm vợ làm mẹ quá...
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.04.2009 15:09:20 bởi hideaway >
                      #26
                        hideaway 28.04.2009 10:56:31 (permalink)
                        sáng nay mở tụ lạnh kiếm đồ ăn. ăn xăng quít với xúc xích đỏ với tương ớt. hết tiền rồi. he he he.
                        hôm qua mình đi gặp em See No Evil đặng lấy mấy bộ phim chuyển thể từ tác phẩm văn học. rồi cái... chạy đi gặp anh Cường. ta nói, mình trễ hẹn có 1 tiếng à. rồi cái ngồi xàm xí. quán cafe đó có nhạc sống hẳn hỏi nghen. một ông piano và một ông saxo. anh Cường tặng mình cái bánh bao, vì lí do mình chưa ăn cơm tối.
                        rồi cái đi về, đi về nhắn tin đến Misa.
                        trời mưa rồi. bạn gọi điện thoại cho tui đi. mà nói vậy thôi chứ tui ko cần. bạn gọi đi, ko có ai nhấc máy đâu cho mà xem.
                        Misa gọi. mình nhấc máy.
                        alo!
                        em hả?
                        ừ, em, nhưng em ko nhấc điện thoại đâu.
                        (im lặng 10 giây)
                        ừ thế thôi vậy, chào em
                        chào anh
                        .
                        sau đó mình lại nhắn tin!
                        bạn là một chú heo chăn cừu ư? nếu tui nói là tui ko nhấc máy, thì bạn phải năn nỉ tui nhấc máy chứ?
                        Misa gọi lại. mình nhấc máy tiếp. lần này hai người nói chuyện say sưa, nhưng hơi buồn.. mẹ anh Sơn đang ốm rất nặng. bác cả của anh phải Hà Nội mới vào để chăm...
                        mình ko biết nữa.
                        mình ko biết gì hết.
                        #27
                          hideaway 30.04.2009 13:36:50 (permalink)
                          viết một tí nhé!
                          tối hôm qua mình mới gõ dc 2 dòng thì sấm chớp đì đùng, thấy ghê quá, tắt máy chui vô mền ngủ tới sáng. ngủ ngon gì đâu mà ngon!
                          mấy hôm nay trời mưa rả rích hoài, rất hợp với ý mình! có điều thỉnh thoảng mình cũng bực. gì mà cứ đi ra đường là mắc mưa là nghĩa lí làm sao? nhưng thấy cũng tội mà thôi cũng kệ. mưa vui mà. mưa cho mát, cho đường phố sach sẽ, cho cây cối tươi xanh.
                          hôm thứ 3, sau 3 tháng vắng mặt ở lớp TBN, mình đi học lại. và nhận được hung tin : NGƯỜI TA ĐÃ HỌC HẾT CUỐN SÁCH ĐÓ RỒI!! mình nghe mà muốn rụng rời. chưa hết, tin giật gân thứ 2 : NGÀY 19/5 SẮP TỚI SẼ THI CUỐI KHÓA TÂY BAN NHA! chết queo chưa.. he he chết queo chưa. lần này là chết queo ko động đậy nổi nữa rồi. lập tức mình quay qua quay lại xin viện trợ, mình xin Quắn và Blêu phụ đạo cho mình... van xin... van xin... rồi xong, sau ngày 4/5 sẽ bắt đầu chiến dịch nhồi sọ TBN ko thương tiếc!
                          mình đang rị mọ làm clip cho ngày lên sàn cuối cùng môn Cul. nhạc nền là Celebration của Secret Garden. nhưng chắc sẽ nghỉ tay một chút để coi phim.. trưa rồi.
                          hổm rày mình toàn nằm xải lai coi phim từ sáng tới tối. thời tiết thế này rất hợp để xem phim đúng ko? để cho việc giải trí có thêm tác dụng giáo dục, mình xem mấy bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết. sense and sensiibility nè. pride and prejudice nè. gone with the wind nè. vanity fair nè. wundering heights nè. the tale of despereaux nè. ngoài ra còn có các phim hoành tráng khác như becoming jane. shakespeare in love. enchanted. la mome. mình còn đặt hàng nhờ bạn down dùm phim scarlet letter nữa nhưng chưa có chạy qua chép về. haizzz... ta nói, hay ơi là hay! mình ko thích phim shakespeare in love cho lắm, và cả enchanted nữa. nhưng các phim còn lại thì.. ta nói... hay ko thể tưởng tượng nổi. một phim mình coi đi coi lại coi đi coi lại ko biết chán. ghiền nhất là sense and sensibility cua jane austen. trời ơi là trời.. trời ơi là trời... hay......................
                          plot tuyệt vời. character và charactirization tuyệt vời. setting tuyệt vời. point of view tuyệt vời. symbol tuyệt vời. và theme tuyệt vời!!! trời ơi là trời. trời ơi là trời... mình ko thể tưởng tượng dc.. hay!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
                          màu sắc trong phim. màu của thời tiết. màu của váy áo của các cô các bà. màu của vườn tược. màu của phố xá. màu của vũ hội. màu tóc. màu mắt. ahhhhhhhhhhhhhhhh
                          hay quá là hay... sense and sensibility. hai chị em hay là hai phần riêng biệt của cùng một con người nhỉ? trời. coi phim này mình nhận ra mình sến súa dã man. chỉ là người ngoài cuộc, mà cũng "lên ruột" hết mấy lần. mình thiệt là vô duyên mà. lẽ ra mình nên bình thản hơn chứ nhỉ? sao lại...
                          tsk..
                          ta nói, phim hay quá. nhưng mình vẫn thích đọc hơn. tại vì sao? tại vì đọc mấy nhiều thời gian hơn. nó "thấm" hơn. cả một tuần ăn ngủ nghỉ cùng câu chuyện. còn xem thì mấy tiếng vèo một phát. hết phim. thôi, mà phim hay quá trời ơi. truyện hay quá trời ơi. thật là vạn hạnh khi được tao ngộ với sense and sensibility. vạn hạnh. vạn hạnh.
                          còn các tác phẩm khác thì miễn bàn. quá tuyệt luôn.
                          sense and sensibility là cuốn duy nhất mình chưa đọc mà xem phim. thiệt tình, phải ra PNC mua ngay một quyển mới dc.
                          nhân tiện, mình phá sản rồi. ha ha ha. mình ăn nhiều quá mà. mình xài nhiều quá mà. nhưng cũng đích đáng lắm. bây giờ mình 42 kg. và mình đã tặng quà cho những người dễ thương. hết tiền như thế cũng tốt.
                          ôi.................. mình đi xem phim tiếp thôi.
                          thật ra mình nên làm bài hơn. chơi bời mãi cơ! nhưng mình có lí do để ngụy biện nè.
                          mình sẽ phải viết final paper cho môn Ling. mình chọn topic 18!

                          is it true that politeness and indirectness are closely related to each other ? why or why not ? give appropriate examples to illustrate your presentations.

                          cho nên xem phim rât là có lợi. trong ấy đầy rẫy ví dụ cho cái sự politeness và indirectness trong các đoạn đối thoại và thư từ. có điều.. hí hí. ngụy biện thế thôi, chứ vui xuân là mình quên tuốt nhiệm vụ. hóng mỏ xem phim một hồi thì quên mất cả Ling và Lit và Trans và Cul và tất cả các thứ.
                          ah, hôm nọ mình nằm mơ thấy mình thi rớt 3 môn đại cương. cầm phiếu điểm đứng chết trân trong phòng đào tạo.
                          hừm...
                          thôi kệ. what will be will be. đi xem phim!

                          #28
                            hideaway 30.04.2009 20:06:27 (permalink)
                            xem phim nhức mắt và ù tai quá. có điều cũng xứng đáng dữ lắm. phim hay quá trời.
                            online thì không thấy ai, chắc mọi người đi chơi lễ 30-4 rồi. ngày mai là 1-5, đám giỗ bà nội. coi phim La Môme thấy cuộc đời bà Edith Piaf quay vòng vòng, nhiều khi mình có cảm tưởng bà ấy là một thứ nhạc cụ, hơn là một nghệ sĩ. bà ấy để việc hát hò định nghĩa bản thân mình, hơn là lấy mình định nghĩa việc hát hò ấy. ối, mà mình là ai mà nói nhăng cuội thế nhỉ? phê bình lọt chọt vài câu như thế thì có ai mà ko làm dc chứ.. èo.. nhưng mình rụt rè rón rén và chỉ trộm nghĩ như thế thôi. mình ko dám khẳng định đâu.
                            phim này quá trời tên
                            Edith Piaf (Czech Republic)
                            La vie en rose (USA) (new title)
                            Life in Pink (USA) (informal alternative title)
                            The Little Girl (USA) (literal English title)
                            The Passionate Life of Edith Piaf (International: English title)
                            Untitled Edith Piaf Project (France) (working title)
                            hồi năm 1 thầy Phúc giới thiệu phim này rùi, đến nay mình mới coi. mình thấy mình không hiểu lắm.người ta biểu đây là câu chuyện về extraordinary life của bà Edith Piaf lừng danh. mình thì thấy nó ko dc extraordinary lắm. chắc vì mình không hiểu dc cái tinh túy của vấn đề. mà thật ra thì mình chẳng hiểu gì cả.
                            mình thích phim hoạt hình the happy prince. mình thích chuyện đó. mình cũng tàm tạm thích chuyện the gift of the magi.

                            #29
                              hideaway 01.05.2009 15:12:30 (permalink)
                              hôm nay là ngày quốc tế lao động, cũng là ngày đám giỗ bà nội. vậy nên nhà mình mới trải qua một cơn binh biến. bà con kéo tới rầm rập rầm rập, vui quá là vui, nấu và ăn ùm xèo.. giờ thì mọi người về cả rồi. 2h. trời chuyển mưa...
                              nhớ ngày này mười mấy năm trước, lúc mình học lớp 1. ba chở mẹ với mình xuống nhà nội. chú Mười ra mở cửa, nói với ba : má mất rồi. mình hì hục chạy lên lầu, thấy bà nội nằm đó, khăn trùm kín mít. mình tới mở ra xem, rồi tí tởn chạy xuống : không, không..bà nội còn ở trên lầu mà, không có mất, tại bà nội trùm khăn trốn mình thôi.
                              èo...
                              mình chưa bao giờ ở cạnh một người hấp hối. lúc ông nội mình mất mấy năm trước, mình cũng không ở cạnh, chỉ nghe tiếng rên của ông nội thôi. lúc đó ba mẹ và các bác các cô các chú ở đó. mình chẳng biết nữa. trong phim thì thấy người ta chết quá trời quá đất. ngoài đời thì mình chưa bao giờ thấy. những gì mình thấy chỉ là cái hàng vàng khè bị bao vây trong hương khói, và những người thân khóc than.
                              mình đã mơ đến cái chết của mình. đó là ở một nơi hoang vắng. có rất nhiều cây, đó là điều chắc chắn. đó là vào buổi sáng. gần đó có suối, và chim chóc hót vang trời. mình thấy hơi mệt mệt, ngồi xuống, nói là : thôi giờ chết nha! thế là mình chết. sẽ có một cơn mưa làm cho xác mình ướt sũng. gió sẽ thổi lá khô tới bao bọc xác mình. rồi sương xuống. rồi nắng lên. lá cây rụng. lá cây rụng. xong phim rồi đó. lúc nào mình cũng tơ hào đến một cái chết như thế. chết trong hạnh phúc. chết trong vòng tay của đất trời. chẳng cần ba mẹ. chẳng cần chồng con bạn bè thăm viếng. ôi thôi mệt lắm. mấy người đó sẽ khóc. mọi người đâu có biết là mình đang cười hí hửng ở trên không. bay tùm lum tùm lum tùm lum. khóc chi cho mệt người rồi sổ mũi nhức đầu vậy ko biết à.
                              mình có đi đám ma bao giờ chưa nhỉ? có đám ma của ba bạn Uyên, làm ở nhà tang lễ thành phố. ba bạn này bị đột quỵ. lúc ngồi trên xe đến đó, trong khi xung quanh sụt sùi nức nở, mình tỉnh queo. mình nói : ờ, thì dù sao bác cũng lỡ chết mất rồi mà.. thôi đành... đến khi vào trong thắp nhang. xếp hàng. càng tiến gần hơn mình càng thấy xúc động. lúc tới lượt mình, tự nhiên nhìn thấy Uyên với mẹ với em gái mặc đồ tang trắng bóc, mắt sưng bụp, mọt đống nhang đang cháy tưng bừng, mình ko kiềm được và cũng nhỏ một giọt nước mắt. dù chắng biết tại sao? tại mình thấy thương cho cảnh nhà Uyên lúc này, hay tại mình thương cho ba Uyên đang bất lực nằm trong kia? chẳng biết nữa. chỉ thấy sao mà mệt mỏi quá. sống rồi chết rồi sống rồi chết. xem phim sense and sensibility, mở đầu phim là cảnh một con người hấp hối. kết thúc phim là đám cưới rình rang, rất có thể là sự chuẩn bị cho sự ra đời của những con người mới. mà, ngay dưới chân đám cưới của 4 con người ấy là một nghĩa trang xanh rờn cỏ và xám ngoét bia mộ. chẳng biết.
                              xem phim thật là hay. mình ko có nhiều cơ hội để sống và tận hưởng nhiều cuộc đời. hoặc nếu có, thì mình cũng ko đủ RAM với ROM để chứa và ghi nhớ hết. xem phim giúp mình điều đó. nó cho mình biết nhiều thứ cảm giác, mà đời thực khó lòng cho được.
                              hồi nãy gặp má Ánh. má Ánh đã chọn dc con đường. nhiều người khác cũng chọn dc con đường. chắc là anh Cường cũng vậy. hôm bữa nghe anh nói rất rành mạch: năm nay anh đi làm. năm sau anh du học. năm sau nữa anh về và mở công ty. năm sau nữa nữa anh là một giám đốc giỏi. năm sau nữa nữa nữa...
                              hôm đó anh Cường đã cố thuyết phục mình từ bỏ cái thói ba phải để lựa chọn một con đường. còn mình thì đã cố thuyết phục anh nhìn nhận cái vẻ đẹp của sự ba phải. chẳng ai thành công cũng chẳng ai thất bại. hai người nói đã đời thì về.
                              mình ko biết chọn con đường nào.
                              khi chọn một, nghĩa là mình bỏ nhiều. và đi hết con đường đó (nếu mình có thể đi hết dc) có lẽ mình cũng chỉ nhận dc một sự ê chề và hối tiếc rằng mình đã ko lựa chọn con đường khác.
                              anh Hiếu Tùng nghĩ mình bị điên, vá cách tư duy của mình nó hình như hơi bệnh hoạn. lúc đó mình đã rất muốn chỉnh font chữ cỡ 70, in đậm, và gạch dưới, mà đáp lại rằng "bệnh hoạn cái con khỉ!". nhưng mình dã ko làm trò đó (dù thật ra cũng muốn lắm ấy).
                              người ta có quyền có những phán xét riêng của người ta nhỉ. đúng hay sai ko thành vấn đề. vấn đề là người ta có quyền làm điều đó.
                              hơn nữa, những phán xét này ko liên quan tới mình. tại sao mình phải phản ứng nhỉ?
                              mình đâu phải là cục bùn nhão nhoét và những lời phán xét đâu phải là cái khuôn để định dạng mình.
                              èo.. dù sao thì mình cũng đã bị nhận xét là một người có dấu hiệu tâm thần.
                              thật ra tâm thần thì cũng tốt. mình không quan tâm. người ta hãy dán nhãn cho mình bất cứ thứ gì. và bất cứ thứ gì đi nữa, đó cũng chỉ là nhãn mác nhân tạo mà thôi. đó không phải là mình.
                              mà mình có đi dán nhãn cho người khác ko nhỉ?
                              không biết.
                              giờ thì mình đi ngủ. trời đã mưa rồi. mình trẻ mà. giống như tình trạng dư dả úc mới lãnh lương vậy. mình tiêu xài thời gian thế nào thì cũng có thể coi là hợp lý. chứ mai mốt già, gần chết, có khi mình chẳng muốn chợp mắt. có khi mình sẽ căng mắt ra mà nhìn những thứ xung quanh đến khi mình không còn có thể nhìn dc nữa. bây giờ mình trẻ, hôm nay ko nhìn thì mai nhìn. mai mốt mình già, cái ngày mai đó hình như hơi xa xỉ và ko biết có đến ko?
                              tuổi nhỏ làm việc nhỏ
                              tùy theo sức của mình
                              dù có là sai lầm, mình cũng sẵn sàng tha thứ cho mình. mình tha thứ cho mọi lỗi lầm của mình. bởi vì sai lầm thật ra là phương tiện cho phép mình lớn lên. mình thích sai lầm lắm. và cả thất bại nữa. mình thích bị sút văng răng như anh Sơn đã sút mình. tất cả những thứ đó, quả thật là ích lợi.
                              giờ mình đi ngủ. nếu đó là sai, nếu đó là phung phí hoang đàng, thì nó vẫn là vô cùng ích lợi.
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 21 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 312 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9