Mãi mãi là Em
Từ em… Từ em khoác áo chị Hằng Anh như chú Cuội đợi rằm tân hôn Khóa tình vẽ nét môi son Khuôn trăng giấu nụ dỗi hờn làm duyên Em cười đất lệch trời nghiêng Anh nương hồn mộng về miền mây mưa Hỏi lòng đã đủ hay chưa Bão giông từ đóa hoa vừa mãn khai Từ em mình hạc xương mai Gió quên lối gió Mây cài then mây Mưa đùa bên mái hiên tây Em chiều anh nhé cho ngày nắng lên
Em vẽ… Em cầm bút vẽ trên tay Gió thưa với nắng rằng cây giận rừng Mưa hờn cúi mặt rưng rưng Rằng mây với nước đã từng dối gian Mặt trời ngái ngủ mơ màng Cỏ hoa kia vẫn lan tràn đấy thôi Cớ gì đất vấn tội trời Tình yêu là bởi con người đa đoan Thẹn thùng em khép mi ngoan Tại anh lòng cứ xốn xang bồi hồi Tại anh năm tháng ngừng trôi Vì anh em vẽ cuộc đời nên tranh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2012 20:54:56 bởi diên vỹ >
Thao thức Từ đâu tình hóa phù vân Nghìn trùng xa cách chưa lần tiễn đưa Buồn nào hơn cảnh sinh ly Rồi đây nào biết còn gì cho nhau Liệu thời gian có phai màu Sống cùng ký ức mà đau đớn lòng Liệu người có hạnh phúc không Bỏ quên kỷ niệm giữa vùng nắng mưa Đò yêu cập bến hay chưa Vẫn nghe rét mướt gió lùa đêm đêm Người từng trả hết nợ duyên Sao còn nghe bước chênh vênh lối tình Từ trong cõi nhớ lặng thinh Nguyện cầu người mãi yên bình sớm mai Ngàn năm mây trắng còn bay Và ta vẫn mãi thương hoài người thôi
Nỗi sầu dĩ vãng
Đã biết vui buồn cũng sẽ qua
Mong gì kỷ niệm giữa người - ta
Yêu đương thuở trước đà phai nhạt
Ước hẹn ban sơ sớm xóa nhòa
Héo hắt sầu dâng ngày tiễn biệt
U hoài mộng vỡ buổi chia xa
Trăm năm hạc nội mây ngàn đó
Dĩ vãng tìm về khiến lệ sa
Tự tình
Chẳng biết còn duyên tự kiếp nào
Xui mình gặp gỡ buổi hôm nao
Bâng khuâng cảm xúc tràn mi mắt
Bối rối tơ lòng gửi ánh sao
Khói nhuộm tầng không mây lãng đãng
Trăng chìm đáy nước sóng chênh chao
Người đây cảnh đấy say tình tự
Nhạc khúc mùa xuân quá ngọt ngào
Tranh thêu
Sắp chuyển đông rồi gió thổi nhanh
Hàng cây rũ bóng ngả nghiêng cành
Păng xê lụa nhuyễn viền hoa tím
Cẩm chướng tơ mềm điểm lá xanh
Hớn hở ong vờn quanh gốc mận
Lừng khừng bướm lượn dưới vườn chanh
Màu thêu chứa đựng bao tình ý
Đợi lúc xuân về sẽ gởi anh
Yến Phương Chiều quê
Khói tỏa lam chiều giục bước nhanh
Đàn chim ríu rít ở trên cành
Sương mờ lãng đãng chân trời tím
Nắng nhạt chờn vờn đám cỏ xanh
Lấp lánh trăng soi nồng nhụy bưởi
Rì rào gió thổi ngát hương chanh
Thu về khắp nẻo quê mình đó
Muốn hỏi em rằng có nhớ anh
Lion
Yêu thầm
Bao điều muốn nói chẳng thành câu
Ấp ủ lời yêu gửi Nguyệt lầu
Hữu ý hoa rơi vàng lối nhỏ
Vô tình nước chảy tím dòng sâu
Thương hoài một bóng nghìn năm đợi
Nghĩ đến hai nơi vạn tháng sầu
Dạ khúc trămg thu người có hiểu
Cung đàn luyến ái gảy về đâu
Yến Phương Tự vấn
Muốn hỏi sao người chẳng một câu
Đàn lên biệt khúc phía tây lầu
Còn đang nuối tiếc tình phai nhạt
Vẫn cứ hoài mong nghĩa đậm sâu
Trắc trở vì yêu lòng chán ngán
Lao đao bởi nhớ dạ u sầu
Trời cao đất rộng xa vời vợi
Điểm hẹn tương phùng sẽ ở đâu?
Lion
Là nắng ... là gió ... là mưa...
Nắng đã cạn bên ngoài khung cửa
Ngày đã vơi quá nửa từ lâu
Gió chênh chao giữa khoảng trống không màu
Mây lãng đãng thả hồn đêm diệu vợi
Ai đã đi qua
Ai còn đang chờ đợi
Biết có gì ở lại với thời gian
Tiễn nhau đi
một bước lệ đôi hàng
Miền ký ức phải chăng là mộng mị
Nói làm sao nỗi đọa đày tâm trí
Trăng nghìn năm ...
trăng ấy vẫn còn nguyên
Vắng xa người ...
thôi đã hết bình yên
Buồn chưa đủ vẽ lên màu ly biệt
Quên
quên hết
những ngọt ngào tha thiết
Quên ngày mưa
da diết tuyệt tình ca
Quên từng đêm
câu và chữ thăng hoa
Sao nỗi nhớ không phải là khoảng lặng
.
Tình lỡ
Chiều vàng gió nhẹ thoảng qua song
Tiếc hận nghìn năm lỡ mộng lòng
Dõi dõi trăng soi mòn mỏi đợi
Loang loang sóng vỗ nghẹn ngào mong
Tình sâu tựa bể không toan tính
Nghĩa nặng tày non chẳng đếm đong
Mệnh số an bài duyên nợ hết
Riêng mang lạnh lẽo chốn cô phòng
.
Chia tay mùa thu
Anh biết rằng thu sẽ phải qua đi
Không vội vã nhưng cũng nhiều luyến tiếc
Như mong ước một mối tình bất diệt
Lục huyền cầm da diết khúc tương tư
Đàn lên em ... lời yêu chốn huyễn hư
Dìu dặt gió đưa hương từ cõi nhớ
Mênh mang sóng gợi muôn ngàn tâm sự
Nói cùng nhau cho thỏa nỗi mong chờ
Nghe chăng em ... trong thăm thẳm xa mờ
Âm ba vọng tim dại khờ lỗi nhịp
Yêu ... yêu lắm ... vẫn còn yêu tha thiết
Nhưng cũng đành ... đành tiễn biệt nghìn trùng
Thì cũng thôi ... mình mãi mãi người dưng
Em đừng khóc cho cõi lòng tan nát
Anh ngày xưa chưa bao giờ là thật
Đã qua đời trong chất ngất sầu dâng
.
Lời tình cuối mùa thu
Con tim như ngừng thở (*)
Nghe mưa sầu miên miên
Làm sao mà không nhớ
Bản tình ca đầu tiên
Nắng thu vàng sắc lá
Nhạt nhòa nỗi niềm riêng
Như nghẹn ngào nức nở
Lời yêu gọi thành tên
Gió vô tình thổi mãi
Cây hững hờ nợ - duyên
Hay lửa lòng đã tắt
Lá chết trong muộn phiền
Chia tay chiều sương lạnh
Mây tím phủ ngang trời
Tuyết băng tràn khắp nẻo
Này thương nhớ tơi bời
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: