nghe bên đời một khúc hát dở dang,
thời gian đưa ta đi vào ngõ cụt.
ta nhìn thấy trên mắt mình nỗi buồn không tên,
một nỗi buồn vô danh.
ta chạy trốn giữa cuộc đời không nơi ẩn nấp,
không trốn được những nếp gấp hằn bên khóe mi.
ôi thời gian
ta mãi thua thời gian.
ta, mỗi ngày qua,
bơi mải miết trong dòng đời ngầu đục,
ghềnh thác bon chen, cuộn xô
thân ta rời rã. ta gục ngã.
ta muốn bình yên,
ôi cuộc đời,ta chỉ muốn bình yên
cho qua ngày,cho qua tháng, cho qua hết buồn vui
một kiếp sống đời ta.
xin thời gian,cho một lần
ta quay trở về, ngày hôm qua
ta tìm hạnh phúc,ta đánh rơi
trong nỗi buồn chôm kín ngày hôm nay.
ta đào xới mảnh cuộc đời,
mảnh cuộc đời rách những niềm đau,
tìm kiếm gì những ngày tháng đã qua,
những hạnh phúc đã xa?
nghe bên đời một khúc hát dở dang,
thời gian đưa ta đi vào ngõ cụt,
ta nhìn thấy trên mắt mình nỗi buồn không tên,
một nỗi buồn vô danh...
chương ngọc