RE: thơ chương ngọc
-
25.04.2009 16:42:55
anh ơi! mưa Đà Lạt đã khô vào dĩ vãng
giọt nào rớt vai em đã xa khuất thời gian,
nước mắt ngày hôm qua không còn hoen môi đắng
cớ sao đến bây giờ chực trào trên khóe mi?
em đã cố quên đi những ngày qua Đà Lạt,
tìm kiếm những niềm vui để che lấp nỗi buồn,
tìm kiếm tình yêu mới để quên anh _ quá khứ,
sao kí ức vẫn về thử thách trái tim em?
sao hình bóng anh không xa cùng Đà Lạt,
không mờ cùng sương trắng một chiều mưa,
không héo úa cùng cành dương liễu rụng,
mà cứ hiện về trong em lúc cô đơn?
càng cố quên càng thêm nhớ anh hơn
nhớ thật nhiều và lòng thêm bối rối,
e tự hỏi, muôn ngàn lần muốn hỏi
cớ sao lòng không thể xóa hình anh?
sao không cố giả vờ chưa từng biết đến anh,
chưa từng hôn và chưa từng trò chuyện,
chưa từng nắm tay đi trên bờ Xuân Hương ấy?
sẽ đâu buồn, đâu khóc lúc mình em.
đã bao lần em tự nhủ lòng em
vẫn biết rằng cố quên là sẽ nhớ
vì thêm nhớ nên làm sao quên được
emn dặn lòng chôn dấu bóng hình anh.
những kí ức kùi xa, lùi xa cùng Đà Lạt
em vẫn tìm về những giây phút xa xôi
bao ngày qua cố chôn vùi dĩ vãng
để bây giờ khóc lại kỷ niệm xưa...