PHƯỢNG RƠI
Cũng chỉ là những ước mơ
Làm sao trở lại ngày thơ được nào!
Nát lòng cánh phượng hư hao
Xác xơ rơi rụng lao xao sân trường
Ngày xưa!!! một chút dư hương
Ngọt ngào, quặn thắt nẻo đường hôm nay
Hạ về heo hắt gió lay
Thương cho cánh phượng rơi đầy lối xưa
QH
TÌNH CHỜ
Lối xưa phượng đã rơi đầy
Nhặt lên từng cánh lòng này hắt hiu
Tường xanh phủ kín rong rêu
Giông bùng gió nổi cánh diều chao nghiêng
Chỉ còn lại nỗi niềm riêng
Tình ơi sao cứ triền miên lệ nhoà
Mộng tan mơ vỡ khóc oà
Ngày xưa như đã nhạt nhoà phai phôi
Thuơng cho anh xót cho tôi
Con đường phía trước xa xôi lạ kỳ
Hạ về trong khúc biệt ly
Bật lên tiếng khóc những khi chạnh lòng
Ta còn , người có còn không?
Chắc giờ người đã trong vòng tay êm?
Chẳng còn ngày tháng êm đềm
Chỉ còn lại mỗi con tim dại khờ
Giông làm phượng rớt hững hờ
Mưa làm tình ướt não nề người đi
Gió đưa câu hát sầu bi
Bão đang đạp đỗ còn chi phượng hồng
Ngỡ tình là mối tình không
Đợi chờ...hai tiếng..ấm nồng làm sao !
Tiểu An
HOA PHƯỢNG RƠI
Gió rung phượng rớt ào ào
Chao nghiêng cánh mộng đi vào hư không
Phượng hồng rơi nhói tim lòng
Ve sầu trổi khúc người trông bóng người
Chiều nay gió cuốn phượng rơi
Sân trường lả tả tơi bời hạ thương
Tiếng ve não nuột đoạn trường
Đàn lên phím nhạc sầu vương nỗi niềm
Phượng sầu rủ cánh bên thềm
Vệt theo tà áo trắng mềm hoài mong
Hạ về lửa nắng hanh lòng
Mắt chờ ướt lệ theo dòng thời gian
Phượng rơi rớt vội ngỡ ngàng
Bàng hoàng ve cất tiếng đàn từ li
Cung sầu nhạc khúc ai bi
Người đi có nhớ những gì hay không
Sân trưởng nở rộ phượng hồng
Mà người xưa cũ vẫn không thấy về
Hay người đi đã quên thề
Và người ở lại đi về có đôi
Trường xưa chỉ còn đơn côi
Phượng hồng muôn thuở cứ rơi rơi đầy.
Hà Ngân Hà
( Đây có thể là bài thơ em hoạ cuối cùng với anh Quang Hiển. Vì em cảm thấy anh Hiển có khiếu về thơ vui hơn. Mong anh Hiển thông cảm. Bye !) * Thơ chị Tiểu An rất hay và cô đọng ý từ. Thật tuyệt ! Em rất thích đọc thơ buồn của chị An ! Thơ vui của chị An cũng xuất chúng, nhưng em ngại đọc lắm ! )