TỪ TẠ TÌNH XA
Em viết cho anh bài thơ cuối cùng
Chuyện tình xa chờ đợi mãi thuỷ chung
Nơi đây tuyết cứ rơi dài năm tháng
Giá buốt nhói lòng rét lạnh bão giông
Em đi phương ấy anh hoài chờ mong?
Xa rồi tình cũng xa cách cõi lòng
Em đi trong gió sương rơi đầy tuyết
Ôm khối mộng lòng buốt cả mùa đông
Một lần lên nét xướng hoạ đôi dòng
Hữu duyên gặp gỡ được bạn tri âm
Cùng nhau chia sẽ đôi vần thi phú
Tình xa em nhớ, anh đợi chờ trông
Từ tạ em đi gửi lại mấy dòng
Chúc anh ở lại thơ ấm tim hồng
Em đi sương xuống rơi lòng lạnh cóng
Trên đường hoa tuyết trải trắng màn đông
Hà Ngân Hà
VÌ SAO EM RA ĐI?
Em ra đi trái tim hồng nức nở
Tình xa rồi cứ ngỡ là hôm qua
Xót...xót..cho ai...sương sa tái tê lòng
Em lạnh cóng...người ấm nồng...sao được?
Em em à...tình tri âm có được
Đi sao đành...?....em quay bước buồn không?
Ở nơi đây...người...giọt vắn..đong đầy
Trang thơ viết....sẽ héo gầy xơ xác.
Vì sao em..?...em có thấy mất mát
Lệ em rơi...như xát muối tim ai
Trở về đi...ta nối giấc mơ dài
Cho ngày tháng...chẳng đoạ đày vì nhớ !
Em thấy chăng bài thơ ta viết dở
Là tình cờ..? hay duyên nợ...mặc kệ đi !
Nào là tiếng sầu...nào là tiếng bi
Để cho gió thầm thì...gọi mưa trôi hết !
MT*love
NHỚ NGƯỜI XA
Vầng trăng nửa mảnh chơi vơi
Nửa còn ở lại dõi nơi xa ngàn
Sao rơi chưa độ chiều tàn
Lá xanh lìa cội ngỡ ngàng tiếng thu
Ngoài trời mưa trắng điệu ru
Lệ trong ta khóc lá thu rụng đầy
Không nỡ lìa cành lá vòng vòng xoay
Cố níu giây phút phút giây cùng cành
Xa người lệ ướt thâu canh
Bóng người xa mãi trời xanh xám buồn
Mưa tuôn !
Mưa tuôn !
Tuôn !
Tuôn !
Tuôn !
Hạt mưa tí tách
Lạnh buồn vào tim
Nhớ quá biết người đâu tìm
Tìm người như thể tìm chim
Chim bay biển bắc xa xôi
Ta tìm biển nam trọn đời
Người ơi!
Người ơi!
Mau về lại thôi !
Người ơi!
Nhớ người!
Nhớ !
!
!
!
Nhã Trân
Nhịp Thở Thiên Nhiên
Đêm ôm nỗi nhớ viết thành lời
Gọi ngày còn bỡ ngỡ xa xôi
Giọt trăng hoà lẫn niềm chua xót
Rơi xuống dòng sông lặng một đời
Thu chửa về mà Hạ mồ côi
Hoa ôn ký ức vẽ tên người
Giọt mưa đẫm lệ văng... vụn vỡ
Yêu dấu hững hờ đọng khoé môi
Mây khóc nhân duyên rối tơi bời
Cây bỏ cả mùa gió chơi vơi
Để cho sương tuyết mờ lối cũ
Lạnh buốt hồn hoang nắng rã rời
Biển vớt ánh sao ẩn cuối trời
Bỗng nghe biển khóc giữa trùng khơi
Thiên nhiên nhịp thở như ngừng lại
Biển níu rong rêu lấp sóng hời
MT*love
Chia tay không nói lấy một lời
Người đi kẻ ở cách đôi nơi
Mai này trên bước đường xuôi ngược
Biết gởi về đâu khi nhớ người
Thôi em đã đi, cứ đi đi
Vẫy chào nhau nữa để làm gì
Chỉ để bạn lòng nhau không dứt
Sương sớm người đi, đã biệt ly...
QH