LẠC BƯỚC VÔ THƯỜNG Cõi tạm dương trần ta nấu nương
Người mời ta về chốn Chơn Thường
Chuông chùa bay bổng qua bảy núi
Cảnh cũng trầm u cúi -thê lương
Mấy người giác ngộ trong ý nghĩ
Để biết đến là sẽ ra đi
Chỉ thỏa lạc hưởng vui chơi phỉ,
Đổ lệ nhạt nhoà phút chia ly
Uống giọt cam lồ nơi Diệu Pháp
Làng sen hồng nở thuyết vô vi
Tinh tươm trong sáng dường bạch lạp
Soi đường dẫn dắt lối ta đi.
Chùa xưa cảnh cũ ngày về lại
Nao nao khó tả một điều gì
Chấp tay lạy Phật tâm vô ngã.
Xin Người ban phước chút từ bi.
Cho tâm con được luôn hoàn thiện
Cho trí con được sự mẫn minh
Cho thân đừng gặp hoài tai biến
Cho đường đạo Pháp sớm hiển vinh.
httn
ĐẦY BÓNG TRĂNG HOANG Tuổi thơ chết trên cánh đồng lúa cháy
Người con gái rời làng, bỏ quê chạy trốn
Nơi thị thành những tháng ngày khốn đốn
(Đổ nát còn hơn cánh đồng lúa cháy quê mình)
Đêm thấy trăng rùng mình
(Cái vẻ cũng quá ư thành thị)
Đồi truỵ, văn minh cũng cùng cách tính
Chỉ khác ở cái nhìn của kẻ ích kỷ hay bao dung.
Ngày đóng khung, kéo càn khôn chổng ngược
Đến chùa thắp hương cầu mạ xanh mưa mượt
(Phật trời nào chứng cho cô gái làng chơi).
Đêm cạn hồi, tiếng chuông không bao giờ đánh thức.
Trút hơi thở cuối cùng bất lực,
Trăng chết trên tháp cổ kiêu sa
Máu lan hoà khắp bốn vùng địa lục
Kinh sám hối , mõ chuông rền thôi thúc
Ôm thanh xuân về ngủ gục bên đàng.
Chẳng cổ áo quan.
httn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.11.2010 14:18:26 bởi Ái Khanh Hà >