Thôn Nghèo... Đoạn Trường
Thay đổi trang: << < 525354 > >> | Trang 53 của 55 trang, bài viết từ 781 đến 795 trên tổng số 824 bài trong đề mục
Đoạn_Trường 19.11.2013 10:36:17 (permalink)
0
 
Những Người Gánh Bóng Ra Biển


Những người gánh bóng ra biển
đêm mực xối xả vai
mắt biển quê hương kinh hãi
quan sét xé loang quá khứ, hiện tại
tương lai rời rời hy vọng
đánh cuộc vĩ đại
biển gục đầu thấm mưa
bọt trắng cắn đôi thân phận... còn tiếp

Đến với nhà thơ TVL và quí độc giả,

Cảm ơn nhà thơ TVL và một số độc giả đã có nhã ý muốn đọc bài "Những Người Gánh Bóng Ra Biển" sau khi đọc phần giới thiệu và khổ đầu của bài thơ.  Như Đoạn Trường đã trình bày lần trước, anh tổng biên tập của tạp chí văn  chương có mời ĐT gửi bài.  ĐT đã viết bài "Những Người Gánh Bóng Ra Biển" dành riêng cho tạp chí ấy.  Sau khi anh tổng biên tập đọc xong, anh ấy đã gửi bài đó đến anh giám đốc kênh truyền hình cable hải ngoại.  Anh giám đốc thích và muốn sử dụng bài đó trong chương trình đặc biệt của người Việt hải ngoại.  Vì chấp nhận cho việc sử dụng trong chương trình đặc biệt, nên ĐT không thể đăng bài đó nơi đây.  ĐT cũng chưa đăng bài đó qua hệ thống điện thoại di động.  Chương trình đặc biệt như thế nào, thời điểm nào, thì ĐT cũng không rõ.  ĐT chưa có cơ hội nói chuyện với anh giám đốc.  Mong quí độc giả và nhà thơ TVL hiểu và thông cảm. 

Mong Chở Hết Nỗi Đau Ra Biển

Quay mặt xa bờ đá
hai bàn tay gỗ hứng nỗi đau ra Thái Bình Dương
vật vờ trên lưng núi sóng
đằng hắng trở nên cơn nghiện
tiếng nói quê hương
nhìn theo ánh mắt hốt hoảng của ba tôi,
tôi thấy hàng dừa ứa lệ đêm tối
là người Việt Nam

kết thúc chiến tranh bắt đầu niềm tự hào nạn đói và sợ hãi
tự do chậm chậm rúc mình vô tờ hộ khẩu
những đợt sóng kinh tế mới ùa vào lạnh tóc gáy
những cánh hoa kinh tế cũ dập nát
anh vẫn muốn cắm vào bình
những hố bom, những lỗ đạn
thay những cuộc đổi tiền chất xác lên nhau

bo bo chiến thắng gạo thơm từ hợp tác xã
       hạt gạo tranh đấu với củ khoai
                 củ khoai cúi đầu trong bữa ăn
                           bữa ăn lặn lội từng ngày sống
khi trại cải tạo chở đầy người yêu nước
ra bán sống

con đèn dầu chết dần trước chén bo bo
lọ nghẹ khâm liệm nồi nấu cơm
tiễn đưa thanh niên xung phong vào bóng đêm
những bà mẹ thâu đêm vá nước mắt
lòng tả tơi dưới mũi kim thời gian

hòa bình và độc lập...
đưa những bàn tay gỗ rủ nhau chạy trốn
mong chở hết nỗi đau ra biển
                                                         Đoạn Trường



Mình không nghĩ Loan trở vào đọc thơ mình.  Mình thật cảm động.  Đã lâu rồi, Loan nói với đứa em gái là thơ mình khó hiểu quá, nên từ đó mình không nghe nói Loan vào đọc nữa.  Giờ thơ mình càng khó hiểu hơn.  Mình cảm ơn Loan đã trở vào đọc và đã giới thiệu trang "Đường Về Thôn Nghèo" với bố của Loan.  Loan giới thiệu thơ mình đến cụ đọc, mình cảm thấy mình già thêm mấy chục tuổi.  Tội nghiệp cho Loan thơ mình khó hiểu và tội nghiệp cho mình già thêm mấy chục tuổi.  Cảm ơn mận của Loan.  Đúng là câu, người đẹp trồng mận vừa đẹp vừa ngọt và ngon hết biết luôn. 

Cuộc Chiều Trôi

Thoa lên môi
những nụ hôn
sao sáng,
phập phồng trăng
giữa nguyệt thực giao hoan.
Mùa hương chín
ánh vàng
vươn cánh gọi
tiếng dế mèn thủ thỉ
bóng Nguyệt khuya
lá rung động
rơi ngang tim lạnh ngắt. Thuở
còn em
dằng dặc
điệu dị thường
giờ xa tít
lá Thu rơi liệm đất
anh dế mèn tìm mãi bóng chân anh

                                               Đoạn Trường

Happy Thanksgiving!  Chúc tất cả mùa lễ Tạ Ơn vui vẻ

<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.11.2013 14:07:10 bởi Đoạn_Trường >
Đoạn_Trường 20.12.2013 15:47:29 (permalink)
0
 
 
 

 
 
Mannequin Trong Cửa Hàng Bách Hóa
Viết Tặng Rose Phương Diễm


Đêm tịch liêu rũ mình lên những cánh lưu lạc
người khách cuối cùng tiễn chân cửa hàng bách hóa
dưới ánh trăng úa nhàu
chàng mannequin đứng đợi
trên vuốt nhọn khát khao và lạc lõng

nàng nhìn vào tâm tưởng tôi trước nhất khi tiệm bách hóa bừng giấc trở lại
nàng mở then hiu hắt và mù mịt
chạm vào đời tôi trần trụi
nàng hân hoan, tự hào trước di tích hôm qua
bàn tay nàng lưu ghen tương lên thân thể tôi
hơi thở nàng hoang phế nỗi nhớ
môi đợi môi, mắt tìm mắt trong trái tim hờ hững
những bước chân thoát kén nàng
tỏa ánh bướm cong vênh thân thể khoái lạc
của ánh mắt chàng trai trẻ mơ ước
nàng tìm thấy bóng tối trong vạt áo

nàng đội vương miện ân đức
lên trái tim mannequin sương hoa nẻ bụi
nàng mang hy vọng, yên nghỉ đến vòng xoáy náo động
giữa tìm kiếm mù quáng
nàng mặc cao quý và huy hoàng nhất cho họ
nơi ảo tưởng phủ bụi tâm trí thèm khát

nữ vương của cung điện bách hóa ơi!
đoái thương kẻ mannequin, và
giữ làm người canh cửa để tình yêu tôi màu mỡ trong nô bộc
lệ buồn nàng trong vắt là những chùm nho thơm ngọt
trở thành rượu vang tôi uống cạn
rồi nàng sẽ thấu suốt chiều sâu trái tim
thân thể nàng hiểu hết vương quốc tôi
tôi đợi nàng đến biên giới trái tim

sung sướng và đau khổ dọn đường nàng bước vào
nàng ngủ lại trong lều tôi cô tịch
lòng tôi ấm, tim tôi mềm
nàng nhận lấy tất cả những gì thuộc về tôi, tên nô bộc trung thành
hiến dâng tất cả
nàng và giọt lệ trong vắt
thấm mềm trái tim của lòng đất phá vỡ biên giới


                                                                      Đoạn Trường
 
 
Cám ơn em Rose đã tặng quà Giáng Sinh.  Anh đợi đêm Giáng Sinh mới mở. 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.01.2014 12:58:41 bởi Đoạn_Trường >
Ánh Tuyền 23.12.2013 05:29:00 (permalink)
0



Anh dễ thương ơi! Nhìn tấm thiệp thấy quen quen hông ta, từ ngày biết Anh tới giờ e học lén ở Anh nhiều điều lắm. Học mà có hành hay không ...có trời mới biết trò thôi. Còn khuya, thầy mới hay. Sao e đọc thơ Anh, bài nào cũng mới toanh hà .... hihihihi. Anh mạnh khoẻ nghen . Em Ánh Tuyền
Đoạn_Trường 21.01.2014 13:16:40 (permalink)
0
Ánh Tuyền


Anh dễ thương ơi! Nhìn tấm thiệp thấy quen quen hông ta, từ ngày biết Anh tới giờ e học lén ở Anh nhiều điều lắm. Học mà có hành hay không ...có trời mới biết trò thôi. Còn khuya, thầy mới hay. Sao e đọc thơ Anh, bài nào cũng mới toanh hà .... hihihihi. Anh mạnh khoẻ nghen . Em Ánh Tuyền

 
Cảm ơn em gửi thiệp chúc anh Christmas.  Nhìn là biết thiệp của kiều bào rồi.  Bên trái tấm thiệp, cách trang hoàng rất là Tây, bên phải rất là Việt.  Nhà có TV, bên dưới là đầu máy DVD, bên dưới nữa là hộc đựng dvd, bảo đảm là có dvd của các trung tâm video hải ngoại.  
Mèn uiiiiiiiiiiiiiiiiii, gì muh nhà hiền triết.  Nói muh không sợ người khác cười sún răng. "Người ủ mát những mộng mị bằng ngôn ngữ thi ca" nghe quen quen và rất thơ.  Cái đó thì okey.  Làm thần tượng của ai ra sao thì anh hổng biết, chứ làm thần tượng của hai em, anh độc thân mãi mãi. 
Chúc em, D và gia đình năm Giáp Ngọ khang ninh cát tường. 
-----------------------------------------------------
 
 

Sông xanh đưa bến quen hơi
Thuyền trôi xa gót hương đời tìm chân

Cảm ơn N. Quỳnh đã tặng quà Giáng Sinh rất ngọt, ngọt tâm tình và ngọt cả tâm hồn.  Ngọt đến độ con kiến bò cũng phải ghen.  Chúc NQ năm Giáp Ngọ trẻ như ngọc, khỏe như rồng, đẹp như hoa huệ, và lúc nào cũng biết làm duyên. 
----------------------------------------------------------------



Anh rất bất ngờ nhận được quà Christmas của em và anh không ngờ là em hiểu ý anh đến vậy.  Đây là lần thứ nhì trong đời anh nhận món quà rất là quý thế nầy.  Chúc em năm mới job tốt hơn, làm việc với boss dễ chịu hơn, mãi trẻ, vẫn khỏe, và lúc nào cũng đẹp để nhớ đến một người nè. 
Vì bận đi xa dự đám hỏi của người em, nên chưa kịp sửa bài trên.  Giờ vào sửa luôn.  Em đọc lại hén. 
-------------------------------------
 
 
 
Tiền Mừng Tuổi Tiền
 
 
Những nàng mai lạnh lùng nhìn nhân gian
rịt mùa xuân năm ấy
tà áo thủy tiên bỗng dưng tả tơi thay xác pháo đỏ
bom đạn khói lửa gói trong bao lì xì gửi vào Nam
những đôi guốc loang máu nằm ngổn ngang
hạnh phúc tản loạn
những bàn tay lạc bóng

những nàng mai tìm về ngôi nhà hoành tráng
bằng giấc mơ tạc hớn hở lên con đường khốn khổ
tương lai tan rã trong ly rượu, viên thuốc ngủ tan vào nỗi đau
hiện tại câm lặng sống

những vỉa hè tươm tất trên mặt báo
bàn tay bẽ bàng trong ánh mắt trẻ thơ lượm ve chai
bức tường đen giai cấp khổng lồ dang cánh
mang theo bộ đồng phục mới thăng lon cửa sau
trước cửa cây hạnh không trồng mọc sùm sụp trái
tiền mừng tuổi tiền

những nàng mai mặc váy bốn ngàn năm văn hiến
đội vương miện thẩm mỹ viện
soi gương người ngoại quốc
nàng vàng, nàng vinh quang, nàng trí thức
nàng õng ẹo trước thịnh vượng của thế giới
dưới lớp áo choàng hào nhoáng, tiền lan tràn khắp thân thể
những sợi tóc treo lủng lẳng tiền
bệnh dịch tham nhũng sống mãi trong tiền Việt

                                                                   Đoạn Trường
 
Chúc các bạn và quý độc giả "Thôn Nghèo" năm Giáp Ngọ công việc làm ăn trôi chảy, học hành tiến tới, sức khỏe cường tráng, mãi trẻ, mãi vui, mãi yêu đời và yêu thơ.  Lâu lâu yêu người thơ một chút cũng ok. 
 
Cung Chúc Tân Xuân Giáp Ngọ !
 
 
Đoạn_Trường 31.01.2014 13:44:57 (permalink)
0
 
 
Chín Lúa Nhân Gian

 

Cuống bình minh ngả đầu qua cổ lá
vòng tay nắng ôm mịn sương hoa
tiếng dế mèn thôi miên thôi miên
dậy mùa gợn phấn
tôi tìm tổ xanh trong đôi mắt em
những cọng cỏ mơn khuấy tan môi nhớ

tiếng yêu đương cắn nát khuya lặng
dấu chấm than buồn rụng trên đầu ngực
nụ mai vàng bung vỡ trần trụi
khởi nguyên

nhịp đập con suối bên tai đất
tiếng mùa gặt cùng em
đến gần
những bông lúa vàng ngả vào lòng run rẩy

em khôn ngoan
mùa thố lộ
những hạt lúa cởi ra quyến rũ
vàng kho báu
đừng sợ
bức tranh họa cành rơm tuyệt mỹ
đầy đặn cong vênh trong đôi mắt tôi

dại dột thay để mùa gặt lướt qua
đôi môi rũ mộng
dại dột thay đếm từng buổi giao mùa
khi bông lúa đang chín rộ

chớ tưởng rằng tôi đang nghĩ về em
vì tôi sinh ra đã làm con gặt
những cánh đồng dã thú
những cánh đồng say đắm
tràn đầy lỗ hổng mau chóng xoay mùa

tôi nghĩ đến em là trọn vẹn
tình yêu của bùn và máu
lúa chiêm nương ngả ngớn khi bàn tay tôi chạm xuống
giải mã tình tự thiêng liêng
rất riêng của con gặt

lưỡi hái tôi sờ vào thầm kín
trong cơn mê ăm ắp
không ngăn được mùa lúa chín của em. 

                                                      Đoạn Trường
 


Thân chúc quý bạn và độc giả
 
Giáp Ngọ vừa tới, làm ăn thắng lợi, buôn bán thêm lời, cha mẹ thảnh thơi, con cái học hành tiến tới, hạnh phúc muôn nơi, gia đình tươi mới

Giáp Ngọ đến với singles (độc thân), tiền lương tăng số, túi đầy tiền đô, du lịch tha hồ, mua nhà đồ sộ, bia rượu cụng dô, tình mới nở rộ, bạn bè hoan hô, single tốt số.

Ánh Tuyền 01.02.2014 03:59:55 (permalink)
0


 
Anh nè! bên xứ em hôm ni mùng Một TẾT còn bên Anh thế nào bước sang mùng mí rồi? Nhớ kể em nghe cái phút giao mùa ... hiihiihi. Em viết lại bài thơ Lãng Mạn của Thi Sĩ Đoạn Trường, xông đất Thôn Nghèo nhân dịp Xuân Giáp Ngọ tặng Anh. Em còn nhớ như in khi lần đầu tiên em được đọc bài thơ ấy ... Anh còn nhớ Thược Dược hông? Hoa Cúc nữa? Cùng tiếng cười giòn thật giòn của ai nữa ... Đến tận giờ phút này em vẫn mãi yêu những dòng thơ tình mang bút hiệu Đoạn Trường. 

Thương Chúc Anh hoài an vui- sáng tác mạnh, hưởng trọn lộc Xuân như ý nguyện nghen, ước chi được đó- mơ tiên thấy tiền í nhầm mơ tiên thấy ngừ đẹp bằng xương bằng thịt ... Và Một mùa Xuân Giáp Ngọ Thật Nhiều Hồng Ân Đức Chúa Trời ... Em Ánh Tuyền 
 
 
Đoạn_Trường 18.03.2014 12:24:14 (permalink)
0
 
Khai Bút
 
 
Tình Chiếc Áo


Loay hoay thử áo kẻo cho vừa
Nàng thấy thân nầy vạm vỡ chưa
Dang rộng hai vai gồng gự hứng
Xỏ vào một cánh phẩy phầy ưa
Vải thơm đong đọng mầu vui cỏ
Kim nõn khuấy khuây giọt nhớ mưa
Nhô nhố duyên thiên đành mặc vội
Ai nào dan díu chiếc khuy thừa...
 
                                              Đoạn Trường
 
Cảm ơn Ánh Tuyền vào xông đất "Thôn Nghèo". 
 
 
 
Bóng Ăn Mày


Ngày đi quên ngõ cà sa
Đêm về nhặt lối ta bà song thay
Gốc tìm thân đạo loay hoay

Khóc cười phổ độ trọ vay vô thường
Buông xả trở dạ sanh thương
Dù thân, khẩu, ý mấy lường họa may

Vô vi nghiêm bóng ăn mày
Đa đoan trải chiếu chuốc say chén buồn

Trần gian rớt giữa hoàng hôn
Vô minh phóng đại tự tôn dã tràng
Cuộc đời thắp một nén nhang
Khói còn tỏa sáng một làn sân si
Túi khôn mắc nợ từ bi
Niết bàn cúi chọn nhị tỳ trần ai...                       
                                       
                                      Đoạn Trường
 
 
Cảm ơn Phương Dung tặng quà  eucalyptus spearmint shampoo.  Tóc anh hết tress; mấy cô mê mùi eucalyptus trên tóc.  Đúng ý hết biết.  Người đẹp tặng quà để đi dụ khị người đẹp. 
 
 
 
Kỳ Thị


Khắp nơi đổ về xem
người từ hành tinh khác
trở về trái đất họ
thẩm vấn tất cả khía cạnh

không ngoại trừ gán những
tội ảo ảnh không ai
để ý đến phi hành
gia đồng hành sau khi

phá hủy hành tinh khác
che đậy dưới nụ cười
thân thiện dưới khuôn mặt
loài người dưới giọng nói
 
giảng thuyết người hành tinh
khác mất sự tồn tại
vì thiếu nụ cười giả
dối thiếu khuôn mặt cùng

phe thiếu thuyết phục hợm
hĩnh không ai hỏi hai
người đến từ đâu, và
về đâu họ đã phán
 
quyết số phận hai người
như chọn lý trí hoang
tưởng cúa chính họ. 
 
                             Đoạn Trường
 
 
Giọt Mưa Ủ Sa Mạc


Đến bên tôi như những nụ cúc vàng đợi nở
mở then trái tim yên lặng
mi ngả mầu giấc mơ kỳ diệu
kí ức mềm đôi môi
thơm hơi ấm, nồng đôi mắt
giường ngủ mọc cánh tập bay
hoàng hôn nhuốm lửa

đến bên tôi như những giọt mưa ủ sa mạc
mỏng khát khao vừa thấm cát
ngọt ngào thay lời tình tự rỉ vào tai
những tiếng ngân từ chùa Thiên Mụ

tôi.  Giáo đồ tiếp ngộ phút đau vĩnh hằng
chối bỏ thế giới hoàng tịch
đến bên em
nỗi đau rịt vào a-xit
tròng trành cánh thiên di vô thường

những tiếng tru của gió hoang gợi tình
trở về
cửa tim đã mở
tôi lột áo phiền muộn
và, em khỏa thân khước từ

em có cảm nhận sự im lặng của mưa
khi vẻ đẹp của cát dồn vào cơn bão
cuộc cách mạng điên cuồng
phóng sinh lời nói trái tim
đến như những giọt đau trong lệ ủ cát

                                                      Đoạn Trường
 
 
Cảm ơn Loan tặng cà phê thứ thiệt made in Việt.  Uống cà feeee Loan, mới ra thơ.  Ngon thiệt.  Và, cảm ơn Loan tặng thêm dầu eucalyptus tea body wash.  Feee từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài.  Hình như năm nay có chuyện lạ, ngưởi đẹp tặng dầu eucalyptus stress relief.  Chắc có người thương.  
 
 
*** con chó, màu cà vạt chỉ bên đó mới có, sao không hiểu... hiểu rất nhiều***  NYLT
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.03.2014 12:25:15 bởi Đoạn_Trường >
Đoạn_Trường 11.04.2014 14:06:36 (permalink)
0
 
 
 




              VƯƠNG ...

Anh những tưởng rằng em chẳng yêu
Hoàng hôn chợt tím phủ nương chiều
Tóc ai hờ hững bay trong gió
Khi bóng đêm về tim hắt hiu

Anh những tưởng rằng em đã quên
Tình yêu như vạt nắng qua thềm
Hương xưa còn đọng trong khóe mắt
Dấu yêu này em ấp ủ trong tim

Anh những tưởng rằng tình đã phai
Tháng năm u uẩn nét trang đài
Bóng hình xưa ấy làm sao xóa
Hai mươi năm dài vương vấn Ai

                                      N.Q       

Cảm ơn N. Quỳnh đã gửi bài "Vương..." của N.Q qua nhỏ em để đăng trong trang "Thôn Nghèo".  Đoạn Trường mong rằng người tình của N.Q vào đọc bài nầy.  Đây là những tâm tư dành riêng với anh ấy.  Những tâm tình gói vào dòng thơ để được hòa quyện cùng độc giả đặc biệt ấy, lời tỏ tình, lời âu yếm, những miên man của người ấp ủ.  Tình yêu tinh khôi, tình yêu miên khiết mãi là nguồn sinh sực của sự hiện diện hai tâm hồn "hoàng hôn phủ tím".  Anh độc giả đặc biệt ơi, hạnh phúc thay khi biết mình có người đang yêu; và, hạnh phúc thay khi trái tim của N.Q còn rung động với tình yêu.
Riêng ĐT cũng được dự phần hạnh phúc.  Ai làm thơ cũng mong muốn có người đọc, dù người đó biện bạch lý do gì.  Hạnh phúc hơn khi N.Q đọc thơ "Thôn Nghèo" và đã tuôn chảy tâm hồn thơ của N.Q.
ĐT mong rằng quí độc giả của "Thôn Nghèo" cùng dự phần thưởng thức dòng thơ của N.Q. 

-----------------------------------------------------------------------------------------------------


Chiều Lắng


Dòng lúa xanh nong nả ủ bờ đê mịn
tiếng dế mèn cong vênh thời gian
điệu hôn quả anh đào trút vào gió
miên khiết nhớ mong
trong vòm tay vững chãi chảy xiết
chiều lắng chiều lắng

chiếc lá rụng mềm mại
những ngón tay chếnh choáng
bìm bịp ới à nhau

bóng ta xào xạc
hương cỏ hoang dại triền môi
đại ngàn thỏa mãn

tuổi mười giờ rộ thắm
em thấm vào tôi
Mekong thấm phù sa châu thổ
nước ôm bóng lúa thiêm thiếp
quang hợp quyện thở
lá, trời ngà ngà

những bông lúa diễm lệ của nàng
bên cạnh dòng sông tôn quý
phủ từ nhật thực tươi mát
nàng trĩu mọng
phục hưng đất bằng Hạ vàng vui sướng nhất

                                                          Đoạn Trường

Cảm ơn Loan tặng cà phê loại dài, uống đậm mùi cà phê hơn loại trước.  Đúng là cà phê lovers.  Đọc nhãn hiệu coffee lovers, nhưng Đoạn Trường uống mấy gói rồi mà chẳng thấy ai love hít. 
Chúc quí độc giả và quí bạn ngày mới an vui!



Đoạn_Trường 29.04.2014 13:35:44 (permalink)
0
 
 
 
 
Những Ngọn Đèn Đi Tìm Bóng Mình

 

Những ngọn đèn đi tìm bóng mình
giữa con sóng vô cảm gặm dần lối về của biển
ánh đèn yếu ớt rướn nhóm lửa mặt trời
chỉ còn hồi sinh tư duy lợn cợn

cơn lốc chủ nghĩa vong linh gầm gợn
lò rèn đông Âu mớm than rát bỏng mỗi lúc đỏ lòm
muốt chủng tộc tối tăm
Việt Nam nghĩa, lý gì...

những mái tóc xanh tách vỡ núm ruột
linh hồn thẻ ICMC* chở ngôi mộ rỉ sét về phía vô hạn
mảng đời hơi thở thuyền nhân
giao mùa sớm hơn giao mùa

mùi sân cỏ lạ vừa xén đọng la bàn khứu giác
chưng cất dấu chân khai hóa giữa quê người công nghiệp hóa
      tiền trợ cấp đang an ủi đánh bóng
              tiền an sinh xã hội vọng lại
                   tìm việc làm sầu bất ổn
                         tiếng chó sủa của hàng xóm gọt rửa giấc mơ quê mẹ
nơi ngân hàng giấu mình trong vỏ ốc
dinh Độc Lập vuốt ve lời tình tự sâu thẳm mất nhân quyền
cầu tràng tiền lắt lẻo tờ nhật trình
nước sông hương thôi miên cổ họng
mộng ký ức xa dần

bánh xe thẫm tối lăn vào ánh sáng
nhật thực lau mắt tôi
loạn thế nụ cười tỵ nạn
những chiếc lá nở cành phục hưng

tôi gặp em dưới mùa xuân kết nụ
trần truồng vòng tay luyến mến
đôi mắt nâu nhĩu mật môi lũ trẻ
hòa cùng người dân địa phương đánh vần ph ở phở
bóng ngọn đèn bay phất phới trên đình cột cờ tòa thị chính thành phố và khắp tiểu bang
chúng tôi gom mặt trời về tổ ấm

nền giáo dục xây cầu thế hệ mới đi bộ lên trăng
miệng mở pháp luật ngọc trong suốt
đôi tay ca ngợi quyền sở hữu tự do
mưa ngả tư tẩy sạch bàn chân đút lót dưới gối
chúng tôi nói tiếng người và quên hết tiếng chủ nghĩa vong linh
nơi thẻ xanh không cấp thẻ đỏ

những ngày tháng nước mắt ủ men cay
bàn tay tôi bám vào xa lộ
bàn tay kia bấu vững ngọn đèn kiên nhẫn
trái tim bé bỏng bùng cháy ánh nắng vàng vàng đỏ đỏ
nụ hôn chín thắp sáng đời tôi
lửa thiêng Sài Gòn tìm lại bóng

                                             Đoạn Trường
* ICMC: International Catholic Migration Commission (hội đồng di cư công giáo quốc tế) dạy Anh Văn, cách tìm việc làm và phong tục tập quán của các nước định cư cho người lớn từ tuổi 17 trở lên.  Ai là người tỵ nạn đều có tấm thẻ ICMC mang trước ngực. 
 
Lại thêm một 30 tháng 4 nữa, ngày mà hàng triệu người tỵ nạn Việt Nam tư lự.  Ngày mà hàng triệu ngọn đèn dầu đi tìm những gì họ đã mất.  Ngày họ trở thành tỵ nạn, và lưu vong. 
Những Người Lính Già, những 30 Tháng 4 Lộc Cộc Về, Những Người Gánh Bóng Ra Biển cùng bấu vững ngọn đèn dầu kiên nhẫn.


<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.04.2014 14:09:17 bởi Đoạn_Trường >
Đoạn_Trường 23.05.2014 13:44:29 (permalink)
0
 
 
 
Trăng Hồng
Viết tặng TNPDR


Mười sáu tròn trĩnh
rơi vào mắt anh
ánh tóc em xõa xanh lên biển
dáng thấp thoáng những chiếc thuyền chơi vơi đồi ngoan nhiệt đới
hoang dại tiếng gió thiêng
sóng mòn mỏi

em cởi bỏ những cánh hoa nõn nượp
tráng lệ giữa bóng tối
hé lõa mùa trăng lãng mạn
anh say trong mê lộ

rượu trắng xóa rót ngập ghềnh đời chênh vênh
cười rộn rã
môi chạm vị rong mặn
tình yêu thấm qua hàu nhọn
vết cắt loang đợi chờ

và những đêm Ngưu Lang Chức Nữ
huyền thoại tan vào đáy cốc
anh uống trọn im lặng
nỗi sợ hãi xuyên qua lỗ đen
ngấn lệ sương thơm mí lá

nàng trăng của anh chớ e thẹn
những vì sao cung nữ hầu cận em
những lãng tử mây đợi diện thánh
em là đêm nữ hoàng
giám sát ánh sáng và khao khát
đến với anh trước tia nắng ban mai ganh tị
ô hạnh phúc trăng vuông

anh ôm trăng vào thơ
từng nét nhỏ giọt trăng xuống
anh ôm thơ vào lòng
trăng nằm cong queo cười

mặt trời tắt đèn
môi cài trăng hồng!

                              Đoạn Trường


Mấy tháng gần đây, gần hai nghìn số lượng xem từ các bạn sinh viên trong nước không còn ghé thăm trang "Thôn Nghèo".  Đoạn Trường không hiểu lý do gì. 
Để đáp lại thịnh tình của một số độc giả yêu mến thơ "Đường Về Thôn Nghèo", ĐT xin cảm ơn bằng bài hài lãng nạn sau đây.  Khi nào ĐT ra mắt tập thơ, sẽ mời quí độc giả ủng hộ. 
Vườn Hoan

Vườn ai cất tiếng gió đùng đùng
con dế đào hang thở lạnh lùng
một góc cỏ tơ nằm lủng củng
hai hòn non bộ đứng ung dung
lá rơi trước kẻng lòng kinh khủng
hoa úa còn son trí ngại ngùng
mặc kiếp chân dài tình lúng túng
vuông tròn trái cấm nhĩu lung tung

                                                    Đoạn Trường



Đoạn_Trường 03.06.2014 13:53:36 (permalink)
0
 

Tháo Bỏ Mặt Nạ Câm Lặng


Ngủ suốt mùa Đông
những viên đạn câm lặng và rỉ sét
ách vô minh sợ hãi giam hãm nơi quảng trường Ba Đình
thức dậy.  Nói với tôi và đồng bào tôi rằng
viên đạn còn biết nói
viên đạn còn sức thép

sự an ninh hòa bình đang bị đau xoắn
quyền công dân mù quáng quyền lý trí
rác rưởi trí tuệ phủ bóng tối
những viên đạn cố tìm chiến công trên lợi nhuận

thức dậy.  Nắm tay quân, dân Việt Nam
dắt họ ra Biển Đông đến con đường quốc tế hóa
dòng máu mẹ Việt Nam đang chảy
tiếng đau vọng từ Nam ra Bắc
hãy lắng nghe

tiếng thì thào của Cao Nguyên, Tiên Lãng đã loang đỏ
vết cắt lịch sử còn tươi rói
vết sẹo, rồi cũng lành, khi chúng ta sống ý thức
để lịch sử thay đổi và cứu chúng ta
tôn vinh lịch sử không sống cũ lần nữa, bạn tôi

từng sải đất, ngọn sóng, đêm trăng thấm máu Vua Hùng
đường đạn tiến đến mặt trời tương lai
con đường chính nghĩa và can đảm
hiện hữu bóng đêm trang bị sự tiến hóa thế hệ ban mai
sống lưu thủy

lũ đĩa Trung Quốc ngậm vú Việt Nam mấy ngàn năm cũ rích
đến bờ biển, dấu tích dũng mãnh Bạch Đằng rạng sáng
bạn có nghe tiếng trống Mê Linh đập vào bờ
sĩ khí Hai Bà Trưng đang dàn trận
Trung Tá Ngụy Văn Thà trả xong
người Nam ở nước Việt

những viên đạn khòm lưng quá lâu
quỳ chai gối với kẻ thù
lợi ích riêng phá hủy đáp ứng chủ quyền
sự ích kỷ thải ô nhiễm nghĩa địa tôi
bạn Tày, Nùng, Thái, Mường, Khmer
bạn Ơ Đu, Brâu, Rơ Măm
bạn Kinh cùng ngước mắt lên
Lê Lợi đang dẫn binh về hồ Hoàn Kiếm

những cuộc chiến khốc liệt thâu đêm
nến hỏa châu viết những lá thư gửi mẹ, gửi vợ, gửi em
tiếng bom nhọn sắc đọc nét chữ chập chững từ em gái hậu phương
giọt lệ khô vành môi nét chữ
đánh dấu ánh lập lòe của hoàng hôn
trước chúng ta chào đón ánh ban mai hé rạng

mỗi chúng ta, một màu sắc rực rỡ, sánh vai cầu vòng chủng tộc
tiếng xe ô tô hối hả thương mại, tiếng lưỡi cày ì ạch mở cuộc sống
từng nhịp điệu đập theo nhu cầu riêng tư kết nối lòng tự trọng
những con cá, những con tôm, những cục gạch, những cọng thép
văn phòng du lịch, tổ hợp cơ khí, ngân hàng quốc doanh, công ty chứng khoán
chia sẻ mồ hôi và máu của Lạc Hồng, đưa chúng ta đến câu thơ độc lập

chúng ta mỗi tế bào của một thân thể, hơi thở, nỗi đau, giấc mơ đẹp
trong tầm với của trí tưởng tượng
hiện thực bắt đầu hình thành theo sự sắp xếp chúng ta cố gắng
hòa bình đã trả xong, nắm chặt nó
tiếng trẻ em nô đùa trên bãi biển, tiếng trầm trồ vẽ đẹp từ người ngoại quốc
phục hưng nhiệt huyết yêu nước
con đường bạn chọn quan trọng với bước chân tôi, kết quả không thể đổi cách sống
bàn tay dơ bẩn, bàn tay vẽ những bức tranh cuộc sống tuyệt mỹ
người Việt Nam

đô thị hóa, cuộc sống hóa, công nghiệp hóa, miếng cá mãi mãi chấm với nước mắm
cái lưỡi gắn liền vị mặn
những sản phẩm Trung Quốc, những chấc độc trá hình, những xảo quyệt đang lẫn lộn đạo đức chúng ta
chúng hủy diệt tâm hồn tươi đẹp, biến đầu gối chai lì, lưng còng
đồng tiền luôn hớn hở trong ví
   ví đầy mua bao nhiêu giấc ngủ ngon?
          giấc ngủ ngon chứa bao nhiêu sợ hãi?

mùa Đông đã qua
thức dậy, bạn tiếng Pháp, tiếng Mỹ, tiếng Đức, tiếng Nga, tiếng Ý, tiếng Tây Ban Nha
tiếng Hàn Quốc, tiếng Nhật, đều nói
chúng tôi tháo bỏ mặt nạ câm lặng
những viên đạn thay đổi mới
mặt trời đã mọc theo hướng chúng tôi
mái tóc bay bay, hương cỏ rừng đâu đây
chúng ta với tới chùm sao mới, an bình và độc lập
trẻ thơ ngân nga câu đồng dao
khẩu súng anh chiến sĩ mỉm cười
niềm hy vọng
chúng ta đang thực hiện

                                   Đoạn Trường




Nhà thơ Maya Angelou đã yên nghỉ ngày 28 tháng 5 năm 2014 ở thành phố Winston-Salem, bang North Carolina.  Bà sinh ra trong một gia đình tầm thường và nghèo khó ngày 4 tháng 4 năm 1928 ở thành phố Saint Louis, bang Misouri. Tuổi thơ của bà chứa nhiều bi đác.  Khi cha mẹ bà ly dị, bà đã được gởi đến sống với ông bà nội ở thành phố Stamps, bang Arkansas lúc bà bốn tuổi.  Vài năm sau, bà đã được đưa về sống với người mẹ ở thành phố St. Louis.  Bà đã bị người tình của mẹ bà hãm hiếp lúc bà vừa tròn bảy tuổi.  Từ đó bà đã trở nên câm cho đến tuổi mười hai.  Nhờ cô giáo Bertha Flowers đã tận tình giúp đỡ, bà biết nói trở lại.  Khi học sắp xong trung học, bà đã mang thai và sanh một cậu con trai tên Clyde (sau đổi thành Guy) ở tuổi mười bảy.  Cuộc đời bà mang nhiều nổi đau và bất hạnh.  Bà đã từng làm rất nhiều nghề, kể cả làm vũ nữ khỏa thân, làm đĩ và quản lý nhà chứa.  Bà cũng từng là một danh ca nổi tiếng ở phòng trà nổi tiếng the Purple Onion ở thành phố San Francisco.  Bà đã tham gia phong trào đòi qyền công dân cùa người Mỹ gốc Phi Châu, đặc biệt là với phong trào của Malcom X và của Martin Luther King, Jr.  Tuy nhiên, bà chưa hề nhìn cuộc đời bà theo phương diện tiêu cực.  Bà đã có những giấc mơ đẹp, những niềm tin thép, và tràn đầy hy vọng tươi mới.  Bà đã thoát khỏi ách khốn khổ và vươn lên.  Vào năm 1969, bà đã xuất bản tập tùy bút/tự truyện đầu tiên với tựa đề "I Know Why the Caged Bird Sings."  Từ đó, tên tuổi của bà đã vang lừng khắp thế giới.  Nhiều nhà tri thức và các sử gia văn học trên thế giới đã đánh giá cao tập tùy bút/tự truyện nầy.  Sau đó, bà đã viết thêm sáu tập tùy bút/tự truyện nữa: "Gather Together in My Name" (1974), "Singin' and Swingin' and Gettin' Merry Like Christmas" (1976), "The Heart of a Woman" (1981), "All God's Children Need Traveling Shoes" (1986), "A Song Flung Up to Heaven" (2002), và "Mom & Me & Mom" (2013).  Tất cả đều được thành công mỹ mãn.  Ngoài ra, nhiều người biết đến bà là một nhà thơ nỗi tiếng của Hoa Kỳ.  Một trong những bài thơ đầu tay đó là bài "Phenomenal Woman" lần đầu đăng trong tạp chí Cosmopolitan của Hoa Kỳ.  Đó cũng là bài thơ hay nhất và đánh giá cao nhất của bà.  Mời các bạn và quí độc giả theo giỏi.  Vì công việc và vì cơm áo gạo tiền, Đoạn Trường chưa có thời gian dịch bài nầy.  Văn phong của bài thơ nầy là bài thơ vần, như thơ Tự Do của Việt Nam. 

first published in Cosmopolitan magazine in 1978. 
Phenomenal Woman

Pretty women wonder where my secret lies.
I'm not cute or built to suit a fashion model's size
But when I start to tell them,
They think I'm telling lies.
I say,
It's in the reach of my arms
The span of my hips,
The stride of my step,
The curl of my lips.
I'm a woman
Phenomenally.
Phenomenal woman,
That's me.

I walk into a room
Just as cool as you please,
And to a man,
The fellows stand or
Fall down on their knees.
Then they swarm around me,
A hive of honey bees.
I say,
It's the fire in my eyes,
And the flash of my teeth,
The swing in my waist,
And the joy in my feet.
I'm a woman
Phenomenally.
Phenomenal woman,
That's me.

Men themselves have wondered
What they see in me.
They try so much
But they can't touch
My inner mystery.
When I try to show them
They say they still can't see.
I say,
It's in the arch of my back,
The sun of my smile,
The ride of my breasts,
The grace of my style.
I'm a woman

Phenomenally.
Phenomenal woman,
That's me.

Now you understand
Just why my head's not bowed.
I don't shout or jump about
Or have to talk real loud.
When you see me passing
It ought to make you proud.
I say,
It's in the click of my heels,
The bend of my hair,
the palm of my hand,
The need of my care,
'Cause I'm a woman
Phenomenally.
Phenomenal woman,
That's me.
Maya Angelou

Vào tháng Giêng năm 1993, lễ nhiệm chức đầu tiên của tổng thống William Jefferson Clinton, tổng thống đã mời bà Angelou đọc thơ.  Bà đã viết bài thơ với tựa đề "On the Pulse of Morning."  Đoạn Trường chọn dịch bài thơ nầy vì nó mang rất nhiều ý nghĩa, đặc biệt trong tình hình Biển Đông hiện nay.  Các bạn và quí độc giả thân mến, bài thơ nầy rất dài và sâu sắc.  Sự lắng động của nó và sự kêu gọi đoàn kết đã liên kết chặc chẽ trong từng câu thơ, trong những hình ảnh, trong các mỹ từ.  Bài thơ "Phenomenal Woman" làm vào năm 1979 vần như thế nào, thì bài thơ "On the Pulse of Morning" lại phá vỡ vần thế đó.  Văn phong của bà đã đổi mới theo nhịp sống của thời gian và hiện đại hóa.  Mong rằng thơ Việt cũng nhận thức được rằng đời sống và nghệ thuật văn hóa đã thay đổi và hiện đại hóa thế nào, thì thơ Việt cũng được sống và thay đổi thế ấy. 

President Clinton's Inaugural in 1993.
On the Pulse of Morning

A Rock, A River, A Tree
Hosts to species long since departed,
Marked the mastodon.
The dinosaur, who left dry tokens
Of their sojourn here
On our planet floor,
Any broad alarm of their hastening doom
Is lost in the gloom of dust and ages.

But today, the Rock cries out to us, clearly, forcefully,
Come, you may stand upon my
Back and face your distant destiny,
But seek no haven in my shadow.

I will give you no more hiding place down here.

You, created only a little lower than
The angels, have crouched too long in
The bruising darkness,
Have lain too long
Face down in ignorance.

Your mouths spilling words
Armed for slaughter.

The Rock cries out today, you may stand on me,
But do not hide your face.

Across the wall of the world,
A River sings a beautiful song,
Come rest here by my side.

Each of you a bordered country,
Delicate and strangely made proud,
Yet thrusting perpetually under siege.

Your armed struggles for profit
Have left collars of waste upon
My shore, currents of debris upon my breast.

Yet, today I call you to my riverside,
If you will study war no more. Come,

Clad in peace and I will sing the songs
The Creator gave to me when I and the
Tree and the stone were one.

Before cynicism was a bloody sear across your
Brow and when you yet knew you still
Knew nothing.

The River sings and sings on.

There is a true yearning to respond to
The singing River and the wise Rock.

So say the Asian, the Hispanic, the Jew
The African and Native American, the Sioux,
The Catholic, the Muslim, the French, the Greek
The Irish, the Rabbi, the Priest, the Sheikh,
The Gay, the Straight, the Preacher,
The privileged, the homeless, the Teacher.
They hear. They all hear
The speaking of the Tree.

Today, the first and last of every Tree
Speaks to humankind. Come to me, here beside the River.

Plant yourself beside me, here beside the River.

Each of you, descendant of some passed
On traveller, has been paid for.

You, who gave me my first name, you
Pawnee, Apache and Seneca, you
Cherokee Nation, who rested with me, then
Forced on bloody feet, left me to the employment of
Other seekers- desperate for gain,
Starving for gold.

You, the Turk, the Swede, the German, the Scot...
You the Ashanti, the Yoruba, the Kru, bought
Sold, stolen, arriving on a nightmare
Praying for a dream.

Here, root yourselves beside me.

I am the Tree planted by the River,
Which will not be moved.

I, the Rock, I the River, I the Tree
I am yours- your Passages have been paid.

Lift up your faces, you have a piercing need
For this bright morning dawning for you.

History, despite its wrenching pain,
Cannot be unlived, and if faced
With courage, need not be lived again.

Lift up your eyes upon
The day breaking for you.

Give birth again
To the dream.

Women, children, men,
Take it into the palms of your hands.

Mold it into the shape of your most
Private need. Sculpt it into
The image of your most public self.
Lift up your hearts
Each new hour holds new chances
For new beginnings.

Do not be wedded forever
To fear, yoked eternally
To brutishness.

The horizon leans forward,
Offering you space to place new steps of change.
Here, on the pulse of this fine day
You may have the courage
To look up and out upon me, the
Rock, the River, the Tree, your country.

No less to Midas than the mendicant.

No less to you now than the mastodon then.

Here on the pulse of this new day
You may have the grace to look up and out
And into your sister's eyes, into
Your brother's face, your country
And say simply
Very simply
With hope
Good morning.

Maya Angelou

Trên Nhịp Đập Của Buổi Sáng
Maya Angelou
Dịch bởi Đoạn Trường


Một tảng Đá, một dòng Sông, một bụi Cây
Vật chủ của các loài từ lâu diệt chúng
Đánh dấu thời voi răng mấu
Loài khủng long, chúng để lại những dấu hiệu khô
Của sự tồn tại chúng nơi đây
Trên sàn địa cầu chúng ta
Bất kỳ báo động đại cương nào của sự hỷ diệt gấp rút của chúng
Đã thất lạc trong ảm đạm của cát bụi và thời gian

Nhưng ngày hôm nay, tảng Đá thét lên với chúng ta, rõ ràng, mạnh mẽ
Đến, bạn có thể đứng trên
Lưng của tôi và đối mặt với số phận xa xôi của bạn,
Nhưng chớ tìm kiếm nơi trú ẩn trong bóng tôi

Tôi sẽ không cho bạn nơi ẩn trốn dưới nầy

Bạn, được dựng nên một chút thấp hơn so với
Các thiên thần, đã cúi mình quá lâu trong
Bóng tối bầm tím,
Đã nằm quá lâu
Úp mặt xuống trong sự vô minh. 

Miệng bạn trào ra những ngôn từ
Trang bị để giết chóc

Tảng Đá thét lên ngày hôm nay, bạn có thể đứng trên tôi,
Nhưng đừng che giấu mặt bạn

Từ bức tường của thế giới,
Dòng Sông hát bài ca diễm tuyệt,
Đến an nghỉ nơi đây bên cạnh tôi.

Mỗi bạn là một quốc gia giáp ranh giới nhau,
Thanh tú và lạ lùng theo phong cách tự hào.
Tuy nhiên dồn ép không ngừng dưới sự kìm kẹp.

Cuộc đấu tranh vũ khí của bạn vì lợi nhuận
Đã để lại những vòng đai chất thải trên
Bờ biển tôi, những dòng rác rưởi trên vú tôi. 

Dầu vậy, ngày hôm nay tôi kêu gọi các bạn đến ven sông tôi,
nếu bạn sẽ khai thác chiến tranh không còn nữa.  Hãy đến,

Che phủ trong hòa bình và tôi sẽ hát những bài ca
Đấng Tạo Hóa đã ban cho tôi khi tôi và cái
Cây và viên sỏi trở nên hiệp một. 

Trước sự hiềm nghi là một vết chai đẫm máu trên
Chân mày bạn và khi bạn chưa biết bạn vẫn
Không hiểu gì.

Dòng Sông hát và hát mãi.

Có một sự khao khát thật sự để đáp ứng
Dòng Sông đang hát và tảng Đá khôn ngoan. 

Vậy, nói rằng người Á Châu, người nói tiếng Tây Ban Nha, người Do Thái
Người Châu Phi và người thổ dân Châu Mỹ, người bộ lạc Sioux,
Người Công giáo, người Hồi giáo, người Pháp, người Hy Lạp
Người Ái Nhĩ Lan, thầy tế lễ Do Thái, linh mục, tộc trưởng Ấn Độ giáo,
Người đồng tính luyến ái, người không đồng tính, mục sư,
Người giàu sang, người vô gia cư, giáo viên.
Họ nghe.  Tất cả họ đều nghe
Tiếng nói của bụi Cây

Hôm nay, lần đầu và cũng là lần cuối của mỗi loài Cây
Trò chuyện với nhân loại.  Đến bên tôi, nơi đây bên
Dòng Sông.

Trồng bạn xuống bên cạnh tôi, nơi đây bên dòng Sông.

Mỗi bạn, hậu duệ của những người đã trải qua
Du mục, đã trả xong rồi.

Bạn, những người đã đặt tên tôi, bạn
Pawnee, Apache và Seneca, bạn
Bộ lạc Cherokee, những người an nghỉ cùng tôi, rồi
Bị ép tiếp diễn những bước chân đẫm máu, bỏ rơi tôi cho việc làm của
Những kẻ tìm kiếm khác, tuyệt vọng vì lợi ích,
Đói vì vàng.

Bạn, người Thổ Nhĩ Kỳ, người Thụy Điển, người Đức, người Xcốt-len
Bạn bộ tộc Ashanti, bộ tộc Yoruba, bộ tộc Kru, bị mua
Bị bán, bị đánh cắp, đến với một cơn ác mộng
Cầu nguyện cho một giấc mơ.

Nơi đây, bám rễ bạn bên cạnh tôi.

Tôi là bụi Cây được trồng nơi dòng Sông
Sẽ không di chuyển

Tôi, tảng Đá, tôi dòng Sông, tôi bụi Cây
Tôi là của bạn - Chuyến Đi của bạn đã được trả xong.

Ngước mặt bạn lên, bạn có nhu cầu sâu sắc
Trong buổi ban mai rực rỡ lóe ra trong trí bạn

Lịch sử, bất chấp sự đau xoắn của nó,
Không thể nào đổi cách sống, và nếu đã đối diện
Với lòng dũng cảm, không cần sống thêm lần nữa. 

Ngước mắt bạn lên trên
Ngày đang mở ra cho bạn

Sanh thêm lần nữa
Với giấc mơ.

Phụ nữ, trẻ em, nam giới,
Đặt nó vào lòng bàn tay của bạn.

Uốn nó thành những mô hình của những
Nhu cầu riêng tư của bạn. Tạc nó thành những
Hình dạng công khai nhất của bạn.
Mở rộng tâm hồn
Mỗi giây phút mới chứa những cơ hội mới
Cho sự khởi đầu mới.

Chớ gắn bó mãi mãi
Sợ hãi, mang ách đời đời
Cho sự đần độn

Chân trời nghiêng về phía trước,
Dâng lên bạn những khoảng cách để đặt những bước chân mới của sự thay đổi.
Nơi đây, trên nhịp đập của ngày tốt lành hôm nay
Bạn có thể có dũng cảm
Để nhìn lên và chú ý tôi, tảng
Dá, dòng Sông, bụi Cây, quốc gia của bạn.

Không kém thần Midas hơn là kẻ hành khất.

Không kém bạn bây giờ hơn so với loài voi răng mấu ngày xưa.

Nơi đây trên nhịp đập của ngày mới nầy
Bạn có thề có ân điển để nhìn lên và chú ý
Và trong đôi mắt em gái của bạn, trong
Khuôn mặt của anh trai bạn, quốc gia bạn
Và nói đơn giản rằng
Rất đơn giản
Với hy vọng
Chào buổi sáng.
Maya Angelou

Khi đọc xong bài nầy, các bạn và quí độc giả có cảm nghĩ gì?  Bà Angelou đã chọn bắt đầu bài thơ bằng tảng đá "the Rock" viết hoa.  Tổng thống Bill Clinton đến từ thành phố Little Rock, bang Arkansas.  Muốn hiểu nghĩa "Passages" trọn ý, quí độc giả nên nghiên cứu sơ về kinh thánh Cựu Ước.  Giô Sép bị bán qua xứ Ai Cập, và sau nầy dân Do Thái sanh sôi nảy nở và trở thành dân nô lệ.  Môi Se đã dẫn dân sự Do Thái ra khỏi Ai Cập và đi vào đồng vắng.  Tên của các bộ tộc có liên quan đến người Châu Phi, và thổ dân Mỹ.  Midas là vua trong truyền thuyết Hy Lạp; người sờ tới vật gì, vật đó biến thành vàng.  Có những câu thơ bà vắt dòng rất tuyệt. 
Thank you các bạn và quí độc giả đã ủng hộ.  Chúc tất cả một ngày mới tươi đẹp.  Có dịp, Đoạn Trường sẽ dịch bài "Phenomenal Woman"  và bài thơ của một cô bé 15 tuổi gốc Việt đoạt giải nhất nước Mỹ. 
 
Đoạn_Trường 25.07.2014 15:06:08 (permalink)
0
 
           

 

 
      VƯƠNG ...

Anh những tưởng rằng em chẳng yêu
Hoàng hôn chợt tím phủ nương chiều
Tóc ai hờ hững bay trong gió
Khi bóng đêm về tim hắt hiu

Anh những tưởng rằng em đã quên
Tình yêu như vạt nắng qua thềm
Hương xưa còn đọng trong khóe mắt
Dấu yêu này em ấp ủ trong tim

Anh những tưởng rằng tình đã phai
Tháng năm u uẩn nét trang đài
Bóng hình xưa ấy làm sao xóa
Hai mươi năm dài vương vấn Ai

                                      N.Q   

Cám ơn N. Quỳnh tặng món quà từ Hawaii, rất ngọt ngào.  Lúc nầy Đoạn Trường không được khỏe, nhưng khi nhận quà, ĐT cũng cố gắng đáp lại thịnh tình của NQ.  Rất lâu, ĐT không làm thơ vần và cũng hơi quên luật bằng trắc.  Mong rằng NQ và quí bạn yêu thơ vần thưởng thức.  
 
 
Khi Người Đàn Ông Biết Yêu

Ngày bước sầu hư ảo mắt khiêu
xanh như cỏ dại ứa mưa chiều
bờ mi đất lạnh nghìn sao xẹt
trăng khuyết bóng chìm đáy giấu yêu

sông vắng gót tình nước cạn xanh
mùa duyên chưa chín trái lìa cành
khép hè lặng cánh ve yêu phượng
hỏi thử bao giờ em nhớ anh

bếp vắng tiếng cười tiếng lửa reo
Ô! em hương thoảng góc Thôn Nghèo
nhóm vòng tay ấm vòng eo nhỏ
hai bóng nghiêng đầu sôi nước theo

nay em bé bỏng với người ta
anh gói câu thơ đốt gọi là...
chiếc quạ mang tình tan tác giữa
bạn bè náo nhiệt, ... khách đường xa

                                                 Đoạn Trường
------------------------------------------------------------

Đừng Hỏi Vì Sao

Sợi nắng mới run rẩy vuông đầu ngực
em tẩm lác đác sương mai

đợt sóng cát ùa vào
tiếng gió mân man cửa biển
của tình yêu

điệu jazz thăng hoa hơi thở băng qua mây
chiếc lụa nhẹ rơi xuống cỏ lắng đọng âm vang cuộc khởi đầu
ngón tay nóng cháy từng giai điệu
em ngả mình lên nắng

ngọt ngào
hoang dại
ly rượu vang đọng môi son hứa nhọn

những cặp rơm mượt cọ xát lá
kích thích vực thẳm niềm vui sướng
cung hát leo thang cao độ
em vươn mình về phia cánh đồng hoa
vương triều thụ phấn
níu nhau đi và đừng hỏi vì sao

dìm mình là tội đồ trước mặt Thánh
nhặt tội lỗi vì tình yêu vĩnh hằng
cứu chuộc giọt máu tan vỡ
hoàn mỹ xác thịt hoan lạc

hai nguồn tả hữu ngạn nhập vào nhau
rót đầy sông Hồng
hạnh phúc lông ngỗng căng lộng gối
nếp nhăn tấm ra cấy định nghĩa
khai triển sự ứng dụng tình yêu

níu nhau đi và đừng hỏi vì sao

                                          Đoạn Trường

Trả lời thắc mắc của độc giả:  Trong bài "Tháo Gỡ Mặt Nạ Câm Lặng" có đoạn viết,
"... những con cá, những con tôm, những cục gạch, những cọng thép
văn phòng du lịch, tổ hợp cơ khí, ngân hàng quốc doanh, công ty chứng khoán
chia sẻ mồ hôi và máu của Lạc Hồng, đưa chúng ta đến câu thơ độc lập..."
Văn hóa nhân gian Việt có câu nói một số người thường dùng khi không muốn tôn trọng người khác, "cái đồ bán cá", và khi làm việc trong thương trường hoặc chính trị, có câu "thằng đó chỉ là tôm tép thôi".  "Những con cá, những con tôm..." bao gồm tất cả các hạng người trong xã hội, địa vị thấp hèn hay quan to chức lớn, đều bình đẳng như nhau và cùng "chia sẻ mồ hôi và máu của Lạc Hồng."  Cám ơn đã có sự thắc mắc. 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.07.2014 15:19:56 bởi Đoạn_Trường >
Đoạn_Trường 19.08.2014 13:54:31 (permalink)
0
 
 
 

 
Từ trái sang phải các thi sứ trong năm 2013 Michaela Coplen, Sojourner Ahebee, Đệ Nhất Phu Nhân Michelle Obama, Nathan Cummings, Louis Lafair, Aline Do Linh (15 tuổi)
 
Michaela Coplen : các bài thơ được chọn Cassandra Breaks the Speed Limit, Appalachian Altibajos, Medusa in the Mirror

Đoạn Trường rất thích bài thơ "Cassandra Breaks the Speed Limit" vì nó mang tâm trạng của một người này đây mai đó.  Ít người hiểu được.  Tâm trạng giống như bài thơ Băng Qua Những Cánh Đồng "Across The Fields" của Hermann Hesse (1877-1962) người đã từng nhận giải Nobel Prize Văn Học mà ĐT đã dịch qua.  Qua bài thơ, chúng ta hiểu rắng cô là ái nữ của một gia đình quân nhân, di chuyển nhà 9 lần, đã học 7 trường học, và đang sống ở một vùng ngoại ô.  Trong thơ Việt, khi nói đến mái nhà tranh, hàng cau, lùm chuối, lu nước, độc giả hiểu ngay là phong cảnh ngoại ô.  Coplen dùng "the fractal patterns of a broken windshield and the texture of a telephone pole and the way that rumble strips seem to sing goodbye?" để nói lên tâm trạng của người sống ở vùng ngoại ô bang Philadelphia.  Đây là những hình ảnh rất mới, rất hồn nhiên, nhưng giàu liên tưởng.  ĐT không có thời gian để dịch bài nầy. 

Cassandra Breaks the Speed Limit
Michaela Coplen

I told you what I was.
I told you I was a series of boxes.
I told you I was nine homes
         that never showed me where the heart is
And seven schools that defined “love”
         but never taught its application.
I told you I was a child of war who never learned to be at peace.
I told you that when they asked me what I wanted to be when I grew up,
         I said “gone.”
I told you I saw life through a burgundy kaleidoscope.
I told you there were things I couldn’t tell you.
I told you the truth.

So why am I contemplating the fractal patterns of a broken windshield
        and the texture of a telephone pole
        and the way that rumble strips seem to sing goodbye?

I told you it would come to this,
        And you didn’t believe me.

Sojourner Ahebee: When Ivorian Girls Are Most Hungry For Cote d'Ivoire, How to Learn From the Sunset
Nathan Cummings: Grandmother's wrinkles, Transferen
Louis Lafair*: (Parenthetical) đây là bài thơ dài nhất.
Aline DoLinh: I. immigrant II. american dream III. daughter one IV. radio silence, Programming Error


Lỗi Lập Trình
Aline Dolinh
dịch bởi Đoạn Trường

Chúng tôi kéo ra những tĩnh mạch của mình và đặt chúng lên bàn mổ,
quan sát chúng tủa ra những dải ruy-băng bạc.
Mô nhân tạo còn rối trong tay tôi,
Rực rỡ như tơ điệp --
phần bên trong tách ra ngoài, đơn giản như cắt một sợi chỉ
Tôi không thể ngắt dây điện của chính mình, nhưng tôi có thể thấy dây cáp nằm trơ trụi,
mạch đập với màu sắc nơi chúng liên kết hông vào cột sống.

Có lần tôi tự hỏi nếu mình có một quả tim đang đập,
ngay cả dưới lớp vỏ kim loại nầy, mềm mại và mỏng manh
như trái dâu tây chín mọng.

Tôi có thế liệt kê từng cơ bắp trong cơ thể loài người,
nhưng tôi chưa bao giờ có dòng máu ấm, không có bản đồ của các đường đỏ
vạch ra dưới lớp da mỏng như giấy.  Và tôi cũng chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu,
nhưng tôi chỉ có thể chấn đoán nó:  nó chỉ là một loạt khớp thần kinh hóa học đang bị kích thích,
làn da ửng hồng với huyết sắc tố mà tôi không có.
Chúng đang láo toét
khi chúng nói rằng chúng tôi là hoàn hảo.  Làm thế nào một thứ hoàn hảo lại cảm giác trống rỗng đến thế? 

Dĩ nhiên, họ sẻ tức giận khi tìm thấy chúng tôi nơi đây,
với những ý nghĩ phạm thượng trong bộ kí ức chúng tôi.
Họ sẽ tháo gỡ chân tay chúng tôi và tuyên bó rằng đó là khuyết điểm của sự sản xuất,
vá chúng tôi lại lần nửa để chúng tôi quên hẳn. Tôi không rõ họ đã từng làm như vậy bao lần rồi. 

Chúng tôi cùng đẹp đồng dạng, mọi bộ phận làm việc theo thứ tự,
nhưng khuyết tật trên một phương diện khác.
 
Programming Error
.
We pulled out our veins and laid them down on the operating table,
watching them unfold like lengths of silver ribbon.
The synthetic tissue was still entangled in my hands,
bright as butterfly gossamer—
insides detached from out, simple as snipping a thread.
I couldn’t disconnect my wiring, but I could see the cables laid bare,
pulsing with color where they joined hips to spine.

Once I had wondered if I still had a beating heart,
even underneath this metal shell, soft and fragile
like an overripe strawberry.

I can list every muscle in the human body,
but I’ve never had warm blood, no map of red lines
traced underneath paper-thin flesh. And I’ve never felt love either,
but I can diagnose it: it’s just a series of chemical synapses firing,
skin flushing pink with hemoglobin that I don’t have.
They must have been lying
when they said we were perfect. How could something perfect feel so empty?

Of course, they’ll be angry when they find us here,
with these blasphemous thoughts in our memory banks.
They’ll dismantle our limbs and say it was a manufacturing defect,
sew us back up again so we forget. I’m not sure how many times they’ve done it.

We’ll be beautifully uniform, all our parts in working order,
but defective in a different sort of way.

Aline Dolinh
 
Sau đây là lời phát biểu của Dolinh.  Các vị được gọi là "nhà thơ" suy nghĩ gì khi nghe lời phát biểu của Dolinh.  Cô bé 15 tuổi phát biểu trước nhiểu lãnh tụ của các quốc gia, tại Hoa Thịnh Đốn.  Dịch bởi Đinh Từ Thức, ông ngoại của Dolinh.  Nguồn http://damau.org/archives/29421
 
Tôi tin rằng thơ, khi so sánh với một hình thức khác như văn xuôi, có vị trí đặc biệt qua cách chúng ta đánh giá ngôn từ. Trong văn xuôi – và điều này chỉ là cách nói chung – chúng ta thấy ngôn từ làm nhiệm vụ trang trí câu chuyện, một phương tiện đúc kết cốt truyện hoặc tạo dựng các nhân vật. Nhưng trong thơ, ngôn từ là câu chuyện. Mỗi âm tiết rất quý giá vì nó thể hiện giá trị cho cả một tác phẩm – một bài thơ gần giống như một bản nhạc được sáng tác với tất cả sự nâng niu, nhịp và dòng chảy của mỗi bài thơ tạo cho nó một chất lượng trữ tình khó có thể chuyển tải qua bất kỳ hình thức nghệ thuật nào khác. Cố gắng để biến một bài thơ thành một văn bản đơn thuần sẽ như giết chết nó và làm cho nó bị chìm ẩn sau làn da thô. Tuy nhiên, cùng lúc, thơ là một trong những nghệ thuật linh hoạt nhất. Thơ là tiếng nói cho những quan điểm thường bị áp chế, lời tự thú chia sẻ kinh nghiệm chung của chúng ta, hoặc khung cửi thêu dệt những câu chuyện huyễn hoặc, giả tưởng nhất. Cho một số người trong chúng ta, thơ là tất cả những lý do trên …. Chúng ta sáng tác để mang những câu chuyện mới vào thế giới, để thúc đẩy tinh thần háo hức muốn học hỏi và tiếp tục khám phá những quan điểm hiện hữu bên ngoài ranh giới cộng đồng địa phương của chúng ta. Chúng ta không bao giờ quá già để dấn thân. Thơ là nghệ thuật có dòng máu từ ngàn xưa, nhưng dù vậy, thế giới thi ca chưa bao giờ tự đắc chôn chân trong quá khứ. Thơ luôn luôn tiến hóa để phản ảnh những tiếng nói trong xã hội chúng ta, không phân biệt của con người cô độc, tương tư hay cách mạng.
 
"I believe that poetry, when compared to another form like prose, is unique because of how we view the value of words. In prose – and this is just a generalization – we see words as a furnishing to the story, a means to an end for the plot or the characters. But in poetry, the words are the story. Every syllable is so precious because it lends something to the work – a poem is almost like a carefully composed song, and every poem’s cadence and flow lends it a particularly lyrical quality that is hard to translate into any other art form. Trying to turn a poem into plain text would be like killing it and hiding in its skin. Yet at the same time, it’s one of the most versatile crafts. Poetry is the mouthpiece for oft-silenced viewpoints, the confessional that shares our common experiences, or the loom that weaves the most fantastical tales and stories. For some of us, it can be all of the above …. We write in order to bring forth new stories into the world, to foster an eagerness to learn and to continue to keep discovering how many viewpoints that exist beyond the lines of our local communities. We are never too old to commit. It’s an art with an impressive bloodline, but despite that, the poetry world has never been content to stay static and linger on the past. It has always evolved to reflect the voices of of our society, whether they be of the lonely or the lovesick or the revolutionary."
 
 
                      --------------------------------------------------------------
 
 
 

 
Chào em, anh rất vui khi biết em vẫn khỏe trẻ như ngày nào chúng mình chưa từng gặp nhau. Nói chưa từng gặp nhau thì cũng không đúng.  Đúng nghĩa là gặp thoáng qua nửa khuôn mặt.  Cũng lạ ghê, chưa từng gặp nhau, nhưng lại quen nhau để cùng nấu chè bà ba.  Người nhà quê miền khỉ ho cò gáy như anh chưa bao giờ biết chè bà ba là gì, cho đến khi em chỉ anh cách nấu.  Chơi luôn một nồi chè tổ bố.  Nghĩ lại cười hoài.  Em làm người phun lửa ở sân khấu Thái Lan đẹp tuyệt mỹ.  Không biết ngày nào, anh được làm người tình nhân như trong bài thơ nầy.  Beloved Rose!
 
Tình Yêu Bình Minh


Cánh lửa mở ra
tâm hồn nắng trinh mơ tíu tít
cuống gió lượn mình vô lòng
những đôi sương mai lóng lánh
môi ngoan âu yếm rơi lên cỏ dại
tình yêu bình minh

tiếng lược tìm sợi tóc rối giữa dòng sông không trăng
chảy lên ngực nàng
âm vang qua bao mùa còn rung động
môi cười nữ thần hạnh phúc Eutychia chứa bóng tôi lặng lẽ
trước gương trái xoan ngày mai

tôi chải mùi hương bồ kết mịn như ánh điệp
từng sợi bước vào đời tôi
nỗi buồn rối với niềm vui sướng
những con bướm nhỏ đậu chen tóc nàng

nàng ngả mình lên cánh đồng xanh phủ mền hoa vàng
cởi bỏ mùa cô đơn
hé lộ phạm vi trắng băng giá
nàng trao mạch đập ấm áp
nơi ái tình nóng rịn hạt
bốn mùa có nhau

                               Đoạn Trường
 
* Louis Lafair làm thơ spoken words rất hay.  Đây là thể thơ đương đại, rất được giới trẻ Mỹ, Âu Châu và Nam Mỹ hưởng ứng.  Thể thơ nầy viết để biểu diễn trên sân khấu hay nơi công cộng.  Bảo Phi là nhà thơ Mỹ gốc Việt rất nổi tiếng tại bang Minnesota về thể thơ nầy.  Ai đã từng tham dự đêm biểu diễn thơ của nhà thơ Vi Thùy Linh hoặc đêm nhạc Rap thì hiểu được cách biểu diễn thơ Spoken Words như thế nào, nhưng cấu trúc và nhịp điệu thơ thì khác. 
 
 
Đoạn_Trường 17.09.2014 14:05:55 (permalink)
0
 
 
 
Cảm ơn L. rất nhiều đã tặng nhãn lồng rất thơm và ngọt.  Đúng là câu, mỹ nhân đụng đến, trái ngọt trĩu cành, Đoạn Trường chạm đến, xương rồng cũng tiêu.  Thưởng thức nhãn lồng ngon, ĐT nhớ đến...
 

 
 
 
Đốt Cháy Vì Sao Băng Giá
 
 
 
Những cụm hoa chớm nở bên gốc thông xa mực tím
loe loét giữa rừng hoang
những cánh hoa mơn mởn dưới bụi mưa thân phận
nhĩu vai trần thế
mắt lệ nào vỡ vọng lại
khi đất ngoảnh mặt phèn chua

tiếng nàng rót đầy ly rượu
thánh thót hương rượu vang đỏ đậm say lòng
tìm về những con sóng lăn tăn nhấm môi
tựa bến sông xa

đôi mắt nàng thai nghén biển nhớ đại dương
khi đôi mi lâm bồn cát buồn sa mạc
ôm bàn tay lá
trên cành sâu gầy guộc
cánh hạc hy vọng níu nơi đâu
dưới lời hứa nhọn

nàng địu bóng tương lai huyền thoại
tàn trăng qua khung cửa chớp
của giấc mơ hoang phế
đom đóm chết trong ánh đêm
lạnh, lạnh
hoàng cung vắng vòng tay sương gió

ta như chuồng đợi nhạn từ trăm năm
bay về ngàn năm, chấp thành cát bụi
nàng lúc nhìn trăng
trăng loang cùng ta
đau cảm ngữ

im mùa
cạn sóng
tan cốc rượu
nàng chảy lên môi
ta hái những hạt hoang khuya
đốt cháy vì sao băng giá

                                    Đoạn Trường
 
Nghe nói N. Quỳnh sắp có dâu.  NQ quả thật là người phụ nữ có phước, đã nuôi cậu con trai khôn lớn, ra bác sĩ, mở phòng mạch hoành tráng, và giờ sắp làm đám cưới.  Cậu con trai của NQ là người đàn ông thành công và có trách nhiệm.  Chúc mừng NQ và chúc cả họ hàng sắp có cô dâu tóc vàng mắt xanh. 
 
ĐT nhớ đến bạn quý như anh chị Vân/Tường cũng có hai cậu con trai làm bác sĩ và hai cô con dâu tóc vàng mắt xanh, sinh ra một đàn cháu nội, hạnh phúc quá xá. 
 
Có lẽ năm tới, NQ được làm bà nội.  Hạnh phúc thay!
 
Tình Dại

Yêu thầm khôn trọn một lần ghen
Chí cạn nước non ngoảnh mặt phèn
Bút vác lên mây nheo điểm yếu
Câu gieo xuống gió bắn đời hèn
Vỡ gương mới thấu lòng thay sắt
Nhặt mảnh còn nghi cật ngả ten
Thử hỏi kiếp nầy ngu mấy bận
Được lần rón bước tận cung quen
 
                                                Đoạn Trường
 
Ăn nhãn lồng, nhớ lại thời niên thiếu, dại gái hết biết luôn.  Giờ ĐT cũng đâu có khôn bao nhiêu đâu. 
Nói đến dại khờ, nếu Nhật Hạ không nhắc, ĐT cũng đâu có biết là ĐT có bài "Sài Gòn Có Em" phổ nhạc.  ĐT có con nhỏ em, lấy nickname ĐT và mở trang thơ bên trang web kia.  ĐT không có thời gian để giao lưu cùng độc giả, nên chỉ có những trường hợp đặt biệt, ĐT mới gửi bài nơi khác.  Nơi nào có bài của ĐT, mà không thấy ĐT giao lưu cùng độc giả, thì đó không phải trang của ĐT quản lý.  Ngoại trừ, những trang văn học đặt biệt.  Chắc có lẽ, nhạc sĩ nào đó vào trang thơ ấy và thích bài "Sài Gòn Có Em" viết tặng Nhật Hạ.  Vì tên tuổi NH quá lớn, vì bài thơ có liên quan đến NH, nên ĐT nghĩ là anh nhạc sĩ ấy phổ nhạc.  Anh nhạc sĩ mà ĐT kính nể và quen biết là anh Hàn Sĩ Nguyên.  Anh nhạc sĩ CND thì ĐT chưa lần nào được giao thiệp.  Giờ NH nhắc, ĐT chỉ biết cảm ơn anh nhạc sĩ CND và cô MT đã trình bày bài "Sài Gòn Có Em".  Bài nầy có hai câu mà một số đọc giả khi nghe xong bài hát thắc mắc, "...Một thời quen hơi/Chơi vơi nửa đời..."  Mượn dịp nầy, ĐT trả lời cùng độc giả.  Sao không chơi vơi một đời, hoặc là chơi vơi một thời, mà sao lại là nửa đời?  "Nửa đời" là để quý độc giả có thể thêm vào chổ thiếu và làm đầy cho những cảm xúc và hoàn cảnh của chính độc giả.  ĐT luôn khuyến khích, quý độc giả khi đọc thơ của trang "Thôn Nghèo", quý độc giả có quyền thêm, bớt, hoặc đổi vị trí của từ ngữ để hiểu sâu xa hơn.  Vì, thơ là đi tìm nghệ thuật của ngôn ngữ và sáng tạo của hình ảnh. 
 
Cảm ơn quý độc giả và các bạn của "Thôn Nghèo."  Chúc tất cả ngày mới an vui! 
 
 
Đoạn_Trường 10.10.2014 11:47:49 (permalink)
0
 
 
 
Mùa Khô Trên Tháp Mẹ
 
 
Mẹ ơi!
Mẹ ngồi xuống đây với con
Ngắm dây dâm bụt bíu hàng rào đổ nát
chưa kịp trổ hoa muộn
Mùa khô trên tháp mẹ
Con dế buồn cổ kính
Sầu dậy men từng chiếc lá
xanh rồi khép lại
Chen chúc tỏa ra
Dây dâm bụt có buồn không mẹ...
Nơi nắng dát lên cây mai vàng đang rộ xuân thì
chậu cúc vàng nhà bên khoe sắc giữa tiệc
Vẫn làm một cuộc thám hiểm
của mẹ con mình

Mẹ ơi!
Mẹ nắm lấy tay con
Ngắm con chó Bẹc giê (Berger) nằm cong queo một góc
chưa chịu nằm chung
Mùa sương trên sông của mẹ
Con vắt khô những vết nhăn
Những kỳ vọng nhung mượt
rụng xuống lẳng lặng
Con chó có còn hy vọng không mẹ...
Nơi đàn lợn trong chuồng hối hả tiêu cực
đàn vịt ngoài sân thủy tinh bung vỡ
Bóng chân an ủi đổ vào đêm
của mẹ con mình

Mẹ ơi!
Mẹ hôn tóc con
Ngắm chiếc xe ô tô đứng quạnh lạnh
vắng bóng đồng hành
Mùa phẳng lặng mặt hồ của mẹ
Con thấu thị
Những cảm thông sẵn sàng chất lên xe
rán chắc
Chiếc xe ô tô có vui không mẹ...
Chiều nghiêng lên xe buýt nửa trầm tư
phố trăn trở bảo quản
Tuyến đường gập ghềnh rạng sáng
của đứa con mẹ

Nụ cười mẹ dắt con đại ngàn
Ánh mắt mùa Đông tan ra nồng ấm
Cỏ bất chợt nắng
giao cảm đầu mùa mẫu tử
Con hát giọt mồ hôi
Con hát những tần tảo không tên
Con hát bàn tay gầy guộc cấy mạ
năm ngón tay định vị
Con hát bầu sửa mẹ ngọt thấu bước chân
những tản đá chập chững dẫm nát
Bếp lửa xế chiều ướm màu nước mắt lên tóc
Con thấm tình mẹ viễn sóng
Chuông tim rung theo mẹ
Mẹ ơi
Mẹ ơi
Mẹ ơi...

                    Đoạn Trường
 
Đoạn Trường không biết là ĐT còn có "Người tình thơ một thời."  Không biết người đó là ai, còn đang tìm hiểu.  ĐT xin được trả lời độc giả và "Người tình thơ một thời" thắc mắc chữ "hứa nhọn."

Hứa nhọn là lời hứa  không thành và làm tổn thương.  Lời hứa như lưỡi dao nhọn, cắm vào tim. 
 
ĐT cảm ơn tất cả quí độc giả và các bạn đang ủng hộ trang "Thôn Nghèo."  Mong rằng tất cả chúng ta tìm lại sự lưu luyến trong con chữ và những kỷ niệm đã qua.  Chúc quí độc giả và các bạn ngày mới nồng ấm và an vui.

Thay đổi trang: << < 525354 > >> | Trang 53 của 55 trang, bài viết từ 781 đến 795 trên tổng số 824 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9