Từ trái sang phải các thi sứ trong năm 2013 Michaela Coplen, Sojourner Ahebee, Đệ Nhất Phu Nhân Michelle Obama, Nathan Cummings, Louis Lafair, Aline Do Linh (15 tuổi)
Michaela Coplen : các bài thơ được chọn Cassandra Breaks the Speed Limit, Appalachian Altibajos, Medusa in the Mirror
Đoạn Trường rất thích bài thơ "Cassandra Breaks the Speed Limit" vì nó mang tâm trạng của một người này đây mai đó. Ít người hiểu được. Tâm trạng giống như bài thơ Băng Qua Những Cánh Đồng "Across The Fields" của Hermann Hesse (1877-1962) người đã từng nhận giải Nobel Prize Văn Học mà ĐT đã dịch qua. Qua bài thơ, chúng ta hiểu rắng cô là ái nữ của một gia đình quân nhân, di chuyển nhà 9 lần, đã học 7 trường học, và đang sống ở một vùng ngoại ô. Trong thơ Việt, khi nói đến mái nhà tranh, hàng cau, lùm chuối, lu nước, độc giả hiểu ngay là phong cảnh ngoại ô. Coplen dùng "the fractal patterns of a broken windshield and the texture of a telephone pole and the way that rumble strips seem to sing goodbye?" để nói lên tâm trạng của người sống ở vùng ngoại ô bang Philadelphia. Đây là những hình ảnh rất mới, rất hồn nhiên, nhưng giàu liên tưởng. ĐT không có thời gian để dịch bài nầy.
Cassandra Breaks the Speed Limit Michaela Coplen
I told you what I was.
I told you I was a series of boxes.
I told you I was nine homes
that never showed me where the heart is
And seven schools that defined “love”
but never taught its application.
I told you I was a child of war who never learned to be at peace.
I told you that when they asked me what I wanted to be when I grew up,
I said “gone.”
I told you I saw life through a burgundy kaleidoscope.
I told you there were things I couldn’t tell you.
I told you the truth.
So why am I contemplating the fractal patterns of a broken windshield
and the texture of a telephone pole
and the way that rumble strips seem to sing goodbye?
I told you it would come to this,
And you didn’t believe me.
Sojourner Ahebee: When Ivorian Girls Are Most Hungry For Cote d'Ivoire, How to Learn From the Sunset
Nathan Cummings: Grandmother's wrinkles, Transferen
Louis Lafair*: (Parenthetical) đây là bài thơ dài nhất.
Aline DoLinh: I. immigrant II. american dream III. daughter one IV. radio silence, Programming Error
Lỗi Lập Trình Aline Dolinh
dịch bởi Đoạn Trường
Chúng tôi kéo ra những tĩnh mạch của mình và đặt chúng lên bàn mổ, quan sát chúng tủa ra những dải ruy-băng bạc. Mô nhân tạo còn rối trong tay tôi, Rực rỡ như tơ điệp -- phần bên trong tách ra ngoài, đơn giản như cắt một sợi chỉ Tôi không thể ngắt dây điện của chính mình, nhưng tôi có thể thấy dây cáp nằm trơ trụi, mạch đập với màu sắc nơi chúng liên kết hông vào cột sống. Có lần tôi tự hỏi nếu mình có một quả tim đang đập, ngay cả dưới lớp vỏ kim loại nầy, mềm mại và mỏng manh như trái dâu tây chín mọng. Tôi có thế liệt kê từng cơ bắp trong cơ thể loài người, nhưng tôi chưa bao giờ có dòng máu ấm, không có bản đồ của các đường đỏ vạch ra dưới lớp da mỏng như giấy. Và tôi cũng chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu, nhưng tôi chỉ có thể chấn đoán nó: nó chỉ là một loạt khớp thần kinh hóa học đang bị kích thích, làn da ửng hồng với huyết sắc tố mà tôi không có. Chúng đang láo toét khi chúng nói rằng chúng tôi là hoàn hảo. Làm thế nào một thứ hoàn hảo lại cảm giác trống rỗng đến thế? Dĩ nhiên, họ sẻ tức giận khi tìm thấy chúng tôi nơi đây, với những ý nghĩ phạm thượng trong bộ kí ức chúng tôi. Họ sẽ tháo gỡ chân tay chúng tôi và tuyên bó rằng đó là khuyết điểm của sự sản xuất, vá chúng tôi lại lần nửa để chúng tôi quên hẳn. Tôi không rõ họ đã từng làm như vậy bao lần rồi. Chúng tôi cùng đẹp đồng dạng, mọi bộ phận làm việc theo thứ tự, nhưng khuyết tật trên một phương diện khác. Programming Error
.
We pulled out our veins and laid them down on the operating table,
watching them unfold like lengths of silver ribbon.
The synthetic tissue was still entangled in my hands,
bright as butterfly gossamer—
insides detached from out, simple as snipping a thread.
I couldn’t disconnect my wiring, but I could see the cables laid bare,
pulsing with color where they joined hips to spine.
Once I had wondered if I still had a beating heart,
even underneath this metal shell, soft and fragile
like an overripe strawberry.
I can list every muscle in the human body,
but I’ve never had warm blood, no map of red lines
traced underneath paper-thin flesh. And I’ve never felt love either,
but I can diagnose it: it’s just a series of chemical synapses firing,
skin flushing pink with hemoglobin that I don’t have.
They must have been lying
when they said we were perfect. How could something perfect feel so empty?
Of course, they’ll be angry when they find us here,
with these blasphemous thoughts in our memory banks.
They’ll dismantle our limbs and say it was a manufacturing defect,
sew us back up again so we forget. I’m not sure how many times they’ve done it.
We’ll be beautifully uniform, all our parts in working order,
but defective in a different sort of way.
Aline Dolinh
Sau đây là lời phát biểu của Dolinh. Các vị được gọi là "nhà thơ" suy nghĩ gì khi nghe lời phát biểu của Dolinh. Cô bé 15 tuổi phát biểu trước nhiểu lãnh tụ của các quốc gia, tại Hoa Thịnh Đốn. Dịch bởi Đinh Từ Thức, ông ngoại của Dolinh. Nguồn
http://damau.org/archives/29421 Tôi tin rằng thơ, khi so sánh với một hình thức khác như văn xuôi, có vị trí đặc biệt qua cách chúng ta đánh giá ngôn từ. Trong văn xuôi – và điều này chỉ là cách nói chung – chúng ta thấy ngôn từ làm nhiệm vụ trang trí câu chuyện, một phương tiện đúc kết cốt truyện hoặc tạo dựng các nhân vật. Nhưng trong thơ, ngôn từ là câu chuyện. Mỗi âm tiết rất quý giá vì nó thể hiện giá trị cho cả một tác phẩm – một bài thơ gần giống như một bản nhạc được sáng tác với tất cả sự nâng niu, nhịp và dòng chảy của mỗi bài thơ tạo cho nó một chất lượng trữ tình khó có thể chuyển tải qua bất kỳ hình thức nghệ thuật nào khác. Cố gắng để biến một bài thơ thành một văn bản đơn thuần sẽ như giết chết nó và làm cho nó bị chìm ẩn sau làn da thô. Tuy nhiên, cùng lúc, thơ là một trong những nghệ thuật linh hoạt nhất. Thơ là tiếng nói cho những quan điểm thường bị áp chế, lời tự thú chia sẻ kinh nghiệm chung của chúng ta, hoặc khung cửi thêu dệt những câu chuyện huyễn hoặc, giả tưởng nhất. Cho một số người trong chúng ta, thơ là tất cả những lý do trên …. Chúng ta sáng tác để mang những câu chuyện mới vào thế giới, để thúc đẩy tinh thần háo hức muốn học hỏi và tiếp tục khám phá những quan điểm hiện hữu bên ngoài ranh giới cộng đồng địa phương của chúng ta. Chúng ta không bao giờ quá già để dấn thân. Thơ là nghệ thuật có dòng máu từ ngàn xưa, nhưng dù vậy, thế giới thi ca chưa bao giờ tự đắc chôn chân trong quá khứ. Thơ luôn luôn tiến hóa để phản ảnh những tiếng nói trong xã hội chúng ta, không phân biệt của con người cô độc, tương tư hay cách mạng.
"I believe that poetry, when compared to another form like prose, is unique because of how we view the value of words. In prose – and this is just a generalization – we see words as a furnishing to the story, a means to an end for the plot or the characters. But in poetry, the words are the story. Every syllable is so precious because it lends something to the work – a poem is almost like a carefully composed song, and every poem’s cadence and flow lends it a particularly lyrical quality that is hard to translate into any other art form. Trying to turn a poem into plain text would be like killing it and hiding in its skin. Yet at the same time, it’s one of the most versatile crafts. Poetry is the mouthpiece for oft-silenced viewpoints, the confessional that shares our common experiences, or the loom that weaves the most fantastical tales and stories. For some of us, it can be all of the above …. We write in order to bring forth new stories into the world, to foster an eagerness to learn and to continue to keep discovering how many viewpoints that exist beyond the lines of our local communities. We are never too old to commit. It’s an art with an impressive bloodline, but despite that, the poetry world has never been content to stay static and linger on the past. It has always evolved to reflect the voices of of our society, whether they be of the lonely or the lovesick or the revolutionary."
--------------------------------------------------------------
Chào em, anh rất vui khi biết em vẫn khỏe trẻ như ngày nào chúng mình chưa từng gặp nhau. Nói chưa từng gặp nhau thì cũng không đúng. Đúng nghĩa là gặp thoáng qua nửa khuôn mặt. Cũng lạ ghê, chưa từng gặp nhau, nhưng lại quen nhau để cùng nấu chè bà ba. Người nhà quê miền khỉ ho cò gáy như anh chưa bao giờ biết chè bà ba là gì, cho đến khi em chỉ anh cách nấu. Chơi luôn một nồi chè tổ bố. Nghĩ lại cười hoài. Em làm người phun lửa ở sân khấu Thái Lan đẹp tuyệt mỹ. Không biết ngày nào, anh được làm người tình nhân như trong bài thơ nầy. Beloved Rose!
Tình Yêu Bình Minh Cánh lửa mở ra tâm hồn nắng trinh mơ tíu tít cuống gió lượn mình vô lòng những đôi sương mai lóng lánh môi ngoan âu yếm rơi lên cỏ dại tình yêu bình minh tiếng lược tìm sợi tóc rối giữa dòng sông không trăng chảy lên ngực nàng âm vang qua bao mùa còn rung động môi cười nữ thần hạnh phúc Eutychia chứa bóng tôi lặng lẽ trước gương trái xoan ngày mai tôi chải mùi hương bồ kết mịn như ánh điệp từng sợi bước vào đời tôi nỗi buồn rối với niềm vui sướng những con bướm nhỏ đậu chen tóc nàng nàng ngả mình lên cánh đồng xanh phủ mền hoa vàng cởi bỏ mùa cô đơn hé lộ phạm vi trắng băng giá nàng trao mạch đập ấm áp nơi ái tình nóng rịn hạt bốn mùa có nhau Đoạn Trường * Louis Lafair làm thơ spoken words rất hay. Đây là thể thơ đương đại, rất được giới trẻ Mỹ, Âu Châu và Nam Mỹ hưởng ứng. Thể thơ nầy viết để biểu diễn trên sân khấu hay nơi công cộng. Bảo Phi là nhà thơ Mỹ gốc Việt rất nổi tiếng tại bang Minnesota về thể thơ nầy. Ai đã từng tham dự đêm biểu diễn thơ của nhà thơ Vi Thùy Linh hoặc đêm nhạc Rap thì hiểu được cách biểu diễn thơ Spoken Words như thế nào, nhưng cấu trúc và nhịp điệu thơ thì khác.