nơi tình yêu bắt đầu!
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 10 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 138 bài trong đề mục
vu phong 28.07.2009 22:00:44 (permalink)
 
Tôi chưa ra biển bao giờ
Ngỡ biển xanh , xanh màu im lặng
Tôi chưa yêu bao giờ
Ngỡ tình yêu là ảo mộng

Ngày nay tôi đã ra biển rồi
Biển nhiều sóng to,gió lớn
Ngày nay tôi đã yêu rồi
Tình yêu nhiều khổ đau, cay đắng

Không gió lớn sóng to , không là biển
Chẳng nhiều cay đắng , chẳng là yêu

 
 
1..2..3...................
.......................
...Ngày tiếp nối ngày,tôi đếm từng giọt thời gian cho chính mình...
...Tôi ngồi đó,cứ nhìn vào khoảng không mịt mùng,trong tôi hoàn toàn là một thứ trống rỗng...
...Tôi nhận ra rằng tình yêu mang đến thật nhiều hạnh phúc,nụ cười nhưng đồng thời cũng mang đến khổ đau,nỗi đau nhức nhối đến khó tả...không cần ai dìu dắt,nó hoàn toàn tự do để rồi hành hạ trái tim tôi mỗi giây ,mỗi phút...nó là nỗi đau đớn như đất trời làm thành một cơn bão giông...!!!
     Thời gian vô hình nhưng thời gian có cánh???từng giọt,từng giọt.........Thở dài một mình và quên lãng một mình.Tình yêu_tình yêu trong nó đã có sẵn mầm sống và cả sự hủy diệt...
#46
    vu phong 29.07.2009 22:12:21 (permalink)
        Trời mưa!Tiếng mưa rơi tí tách,tạo âm hưởng lộp bộp trên mái vòm.Từng hạt mưa rơi tới tấp lên đầu người đi đường,những bọt nước trắng xoá nổi trên mặt đất.Một thế giới ồn ào và hỗn độn.Trống rỗng và mịt mù khiến con người ta buồn mông lung...
    ............................
      .................................................
    .............
       Ngày xưa, có lần "tập đoàn" yêu tinh họp nhau lại, để lên kế hoạch làm hại con người.

    Một yêu tinh nói: "Chúng ta nên giấu một thứ gì đó quý giá của con người đi, nhưng giấu cái gì bây giờ?".

    Sau khi suy nghĩ, một yêu tinh đáp: "Biết rồi, hãy lấy đi hạnh phúc của họ, họ sẽ ngày đêm phải khổ sở u uất. Nhưng vấn đề là giấu nó ở đâu bây giờ? Phải giấu ở nơi nào mà họ không tìm được ấy!".

    Một yêu tinh khác cho ý kiến: "Thử quẳng nó lên đỉnh ngọn núi cao nhất của thế giới xem".

    Nhưng ý kiến đó bị phản đối ngay: "Không được. Con người rất khoẻ mạnh, chuyện leo núi có nhằm nhò gì đâu".

    Một yêu tinh khác lại có ý tưởng: "Vậy ta giấu nó xuống vực biển sâu nhất nhé?".

    Nhưng các yêu tinh lại đồng loạt phản đối:

    "Không, con người rất tò mò. Họ sẽ tạo ra những chiếc tàu hiện đại để đi xuống tận đáy biển. Rồi tất cả mọi người cũng sẽ biết".

    Một yêu tinh nhỏ tuổi đứng lên: "Hay để nó ở một hành tinh khác đi!". Tuy nhiên, một yêu tinh lớn tuổi đáp: "Không được, con người rất thông minh. Càng ngày họ càng thám hiểm nhiều hành tinh đấy thôi".

    Bầy yêu tinh lại im lặng suy nghĩ. Chợt một yêu tinh già lụ khụ đứng lên đưa ra ý kiến: "Tôi biết ta nên giấu hạnh phúc ở đâu rồi! Hãy giấu nó ở chính bên trong con người.

    Đa số mọi người đều luôn cố gắng lùng sục hạnh phúc ở khắp nơi khắp chốn và bao giờ cũng thấy người khác hạnh phúc hơn mình. Bản thân họ thì chẳng bao giờ họ quan tâm. Giấu ở đó thì con người chẳng bao giờ tìm thấy đâu!".

    Tất cả yêu tinh đều nhất trí với giải pháp này và kể từ đó, rất nhiều người mải mê đi kiếm hạnh phúc mà không biết nó đã được giấu ngay trong tâm hồn mình.

    Hạnh phúc bắt đầu từ điều gì em nhỉ???

     
     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.07.2009 22:15:08 bởi vu phong >
    #47
      vu phong 31.07.2009 16:40:53 (permalink)
       
          Em thương!
       
      Lá cây xanh rồi lại vàng, hoa nở rồi lại tàn. Nhìn những chiếc lá khô, hoa tàn đó lần lượt rời bỏ cành cây, thở dài một tiếng trở về với cát bụi, chắc em sẽ nghĩ : chúng đi rồi không bao giờ trở lại.

      Nhưng xuân đi rồi xuân đến, hoa tàn rồi hoa lại nở, cành cây trơ trụi lại mọc ra những lá xanh tươi. Con đường nhỏ vắng vẻ, trống trải lại tràn đầy những bông hoa rực rỡ. Cái mất đi ngày hôm qua lại hoàn toàn khôi phục trở lại, nhìn thấy những điều này, em còn cảm thấy thế giới này thiếu gì nữa?

      Chính vì hoa tàn lá rụng mới khiến cho đất cát màu mỡ, ẩn chứa sức mạnh.Chính vì có sự mục nát điêu tàn của chúng thì mới có mùa xuân năm sau sáng lạn. Trong hàng triệu mầm non tươi mới đó, trong những nụ hoa rực rỡ đó, trong những nụ cười trẻ thơ đó chẳng phải đang viết ra tên tuổi của những người đã khuất hay sao?

      Không có cái cũ ra đi thì làm sao có cái mới đến? Sinh ra vốn là đi tới cái chết, chết là để thúc đẩy sinh ra.

      Trong cái vũ trụ muôn đời bất biến, luân chuyển không ngừng, thay nhau sinh diệt này, chúng ta sẽ không sống mãi, nhưng chúng ta có thể "tồn tại" vĩnh hằng!

      Ngày mai...

      Bất luận ngày hôm nay đáng lưu luyến thế nào thì ngày mai cũng sẽ không chần chừ đến để thay thế, bất luận chúng ta chống chọi hay bình thản, sinh tồn hay tử vong thì ngày mai cũng sẽ bước tới không dừng chân.

      Ngày mai bình thường mà vô hình, nó mau chóng biến thành ngày hôm nay, hóa thành ngày hôm qua, trở thành những ngày đã qua.

      Ngày mai là không thể biết được, là một chuỗi những dấu chấm hỏi , kéo chúng ta bước tới trước thêm một ngày, lớn thêm một ngày tuổi nhưng vẫn không biết sẽ tăng thêm được cái gì, giảm bớt đi cái gì.

      Ngày mai là gian nan, phải làm việc, phải suy nghĩ, phải chiến đấu.

      Ngày mai là mong manh, giống như hạnh phúc của con người vậy, có thể có bệnh tật, đau khổ.

      Ngày mai giống như một tờ giấy trắng! Chúng ta có thể tiếp nhận rồi để nó trở thành một bài thi bỏ trống, cũng có thể nguệch ngoạc vài nét lên nó, nhưng cũng có thể biến nó thành một kiệt tác có màu sắc tuyệt mỹ, có tâm tư tình ý diệu vợi...

      #48
        vu phong 01.08.2009 16:25:41 (permalink)
        Tình yêu ơi .. .! Ta xin mi đừng đến
        Nếu đến rồi xin ở mãi đừng đi
        Đừng làm ta phải dạ khắc tâm ghi
        Rồi bay mất theo mây ngàn viễn xứ

        Tình yêu ơi .. .! Tương lai hay quá khứ
        Mi chỉ nằm trong ảo tưởng thật hư
        Làm ta đau khi ta cộng mi trừ
        Tâm khắc khoải .. mi mang nhiều thử thách

        Tình yêu ơi .. .! Nhưng ta nào có trách
        Bởi mi là bể khổ rừng hoang
        Hoa đương nở mi gắt nắng tàn
        Tình tha thiết mi đem ly dán

        Tình yêu ơi .. .! Bao nhiêu ngày tháng
        Ta thắm rồi cũng chẳng hoang mang
        Bởi vội yêu ta chuốc lỡ làng
        Thôi mi hãy vùi theo năm tháng .


        Tình Yêu Ơi .. .! Ta xin mi đừng đến .. .. !


        <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.08.2009 16:27:05 bởi vu phong >
        #49
          vu phong 03.08.2009 21:57:15 (permalink)
              Những giọt nắng hanh hao,len lỏi qua những tán cây,tinh nghịch xiên qua từng ô cửa nhỏ...Sài Gòn buổi chiều nhạt nhòa nắng...Trái ngược ở nơi xa xa Hà nội với những cơn mưa bụi nhỏ giăng mờ kèm theo cái lạnh se se...Như nỗi nhớ trái chiều trong tim Gió...
          Lang thang nơi góc phố đông người qua lại mà trong lòng mình lại chỉ là một nỗi trống trải vô định...Gió thấy nhớ nàng quá...!!!
          Giờ này nàng đang làm gì? đang làm vui đùa cùng mọi người....Gió mường tượng...,_không biết nàng có còn nhớ đến Gió hay không?nhớ lại cuộc nói giữa 2 đứa...

          - nếu yêu em thì xin anh hãy tin em,còn nếu không tin em thì anh đừng yêu em nữa,em là vậy đó,đừng bắt em thay đổi.Nàng nói rồi bỏ đi theo người bạn đó mà không một lần nhìn lại nơi Gió đang đứng sững,im lặng và ngơ ngác...
          Một cảm giác hụt hẫng,đau nhói nơi sâu thẳm trái tim.Yêu thương nhau thật nhiều để rồi lại luôn có cảm giác nghi ngờ tình yêu...khẽ thở dài Gió thấy mình có cảm giác mệt mỏi.Gió cố gắng lắc đầu xua tan cảm giác đó,và dường như vô thức ..Gió khẽ bấm số điện của nàng,bên đầu dây tiếng nói dịu dàng:
          -em nghe...
          Gió lặng đi,bồi hồi nhung nhớ cái giọng nói thân quen bao ngày ấy mặc dù chỉ mới xa nhau...
          - Bống ah!yêu thương một người anh đã thấy mình thật hạnh phúc.Vừa đơn giản mà cũng vừa khó khăn như thế.Với anh tình yêu không phải là một quyết định,mà là một cảm xúc.Nếu chúng ta có thể quyết định là chúng ta yêu ai thì mọi việc đơn giản hơn nhiều.anh yêu em anh biết rất rõ điều đó chứ không phải vì anh có thể nói câu nói anh yêu em,hãy ở vị trí của anh một lần,một lần thôi để hiểu cho anh,hiểu cho những cảm nhận của anh,được không?anh xin lỗi vì đã nghi ngờ em.
          Gió nói một hơi dài mà không nhận biết ,đầu giây bên kia...im lặng ,nghe vẳng tiếng khóc nho nhỏ...để rồi:
          -em xin lỗi,em nhớ anh!!!
          Gió cảm thấy mình đang thì thầm rất nhỏ,thì thầm với trái tim của mình:
          - anh yêu em....
          #50
            vu phong 04.08.2009 22:52:34 (permalink)
            Những câu thơ viết lúc hoàng hôn
            Cũng tội nghiệp như tàu rời ga chuyến cuối
            Trước mặt mình là bóng tối,
            Vẫn ra đi...

            Những câu thơ quay quắt điều chi
            Mà vùng vẫy tận đáy lòng quặn thắt
            Dòng chữ trào ra từ ngòi bút
            Khao khát bừng lên nhịp thở riêng mình.

            Những câu thơ cũng muốn mình xanh
            Vậy mà gặp hoàng hôn
            Hoàng hôn lại tím
            Đợi mãi một vần trăng
            Vầng trăng lỗi hẹn...
            Nên buồn chênh chếch sao hôm,

            Buồn chênh chếch sao mai...
            Viết lúc hoàng hôn
            Câu thơ như vệt nắng cuối cùng còn sót lại
            Hóa thân thành ngàn sao thao thức mãi
            Đợi ngày mai thắp sáng lại mặt trời

            Đơn giản như con nước đầy vơi
            Tiếng sóng mải mê vỗ đôi bờ bát ngát
            Bởi dòng sông không tìm ra tiếng hát
            Sẽ kiệt lòng khi chưa tới biển xanh...
            #51
              vu phong 06.08.2009 23:14:52 (permalink)
              Anh sẽ kể em nghe
              Chuyện con thuyền và biển

              "Từ ngày nào chẳng biết
              Thuyền nghe lời biển khơi
              Cánh hải âu, sóng biếc
              Đưa thuyền đi muôn nơi

              Lòng thuyền nhiều khát vọng
              Và tình biển bao la
              Thuyền đi hoài không mỏi
              Biển vẫn xa... vẫn xa

              Những đêm trăng hiền từ
              Biển như cô gái nhỏ
              Thầm thì gửi tâm tư
              Quanh mạn thuyền sóng vỗ

              Cũng có khi vô cớ
              Biển ào ạt xô thuyền
              (Vì tình yêu muôn thuở
              Có bao giờ đứng yên?)

              Chỉ có thuyền mới hiểu
              Biển mênh mông nhường nào
              Chỉ có biển mới biết
              Thuyền đi đâu, về đâu

              Những ngày không gặp nhau
              Biển bạc đầu thương nhớ
              Những ngày không gặp nhau
              Lòng thuyền đau - rạn vỡ
              Nếu từ giã thuyền rồi
              Biển chỉ còn sóng gió"

              Nếu phải cách xa em
              Anh chỉ còn bão tố "
               
              #52
                vu phong 07.08.2009 22:19:17 (permalink)
                   Tôi đánh rơi trái tim
                Vào mắt em sâu thẳm
                Ðau đớn trái tim chìm
                Trong tình yêu tuyệt vọng

                Có ai vớt hộ tôi
                Trái tim đánh mất rồi
                Vào mắt em sâu thẳm
                Mình em vớt được thôi

                                               ...   Trên một cánh đồng nọ,có một loài cây có những bông hoa vàng rực,những chiếc lá dài,xanh thẫm với những chiếc răng cưa nhọn hoắt như những chiếc răng nanh của con sư tử.Người ta gọi nó là cây Răng Sư Tử.Từ đó Bồ Công Anh là loài hoa tượng trưng cho cung Sư Tử(Leo 23/7-23/8).
                   

                   Răng Sư Tử nằm đủng đỉnh bên trên đồng cỏ dại,trong trái tim chàng ôm ấp những cánh hoa vàng như màu nắng.Người chàng yêu chính là đóa hoa nở rộ từ chính vòng tay ấm áp của chàng.Những chiếc lá gai góc của Răng Sư Tử ôm vòng lấy những đóa hoa,chở che và đầy khao khát...
                   Mùa hạ đến,những bông hoa trút bỏ những chiếc trâm cài đầu vàng óng,chiếc áo nhuộm nắng được thay bằng một chiếc áo choàng bông nhẹ,trắng muốt và mịn như những chiếc lông ngỗng.Bông hoa từ trong vòng tay chàng trai vươn cao lên đầy kiêu hãnh.Răng Sư Tử vẫn say mê ngắm nhìn và thầm ngợi khen vẻ đẹp ấy của nàng.Người con gái của chàng trai đã biến thành bông Bồ Công Anh với chiếc áo choàng satin trắng xốp.Tình yêu cứ thế lớn dần lên từng ngày...

                   Bỗng một ngày,từ một miền xa xôi nào đó.thổi đến một người con trai có cái tên là Gió.Gió ồn ào,mạnh mẽ,cuồng nhiệt và sôi nổi.Gió lướt đi trong vũ khúc quay cuồng.Gió cầm trên tay cây sáo trúc,thổi những bài ca đẹp về cánh đồng và về những miền đất mà chàng đã đi qua.Gió kiêu hãnh,Gió lạnh lùng,và Gió cũng vô tâm.Gió lướt đi ngang trên cánh đồng,khiến biết bao loài cây phải hướng mắt theo.Bên trên cái thế giới nhỏ bé ấy,chàng là người được yêu mến và ngưỡng mộ.
                   Bồ Công Anh cũng không phải là ngoại lệ.Gió ập tới khiến nàng choáng ngợp,choáng ngợp trước vẻ phong lưu và bất cần của Gió.Khi cơn Gió lướt qua trên cánh đồng,nàng vươn mình theo hướng Gió,đón Gió về lại bên nàng.Nàng muốn được những ngọn gió mát rượi ôm ấp vào lòng,vuốt lên từng sợi bông của chiếc áo choàng trắng xốp.Nàng yêu Gió,trong sáng và trọn vẹn.
                Nhưng Gió sinh ra không phải là để dừng chân.Chàng là đứa con của Ngao Du và Mạo Hiểm.Cánh đồng cỏ bình yên không phải là chỗ trú ngụ đời đời.Gió lại ào ạt thổi qua.Bồ Công Anh cố níu giữ,cố nắm bắt bằng thân hình mảnh dẻ của mình,nàng vươn mình ra.Nhưng tất cả là vô ích.Gió vẫn cứ thổi lạnh lùng.
                   Răng Sư Tử nhói đau trong lòng.Trái tim chàng như bị chính những chiếc răng cưa cào xé.Chàng che chở cho người con gái chàng yêu,để rồi mất nàng trong giây lát.Răng Sư Tử tuyệt vọng giơ nhưng cánh tay xanh biếc ra,giữ chặt lại Bồ Công Anh trắng muốt.Nhưng cánh tay chàng chơi vơi trong Gió.Những cánh hoa Bồ Công Anh xinh đẹp và mềm mại đã tự tách khỏi nhụy hoa,để bay cùng chiều với Gió mất rồi.
                 

                  Cho đến tận bây giờ,khi những người nông dân đi trên cánh đồng vẫn nghe tiếng Răng Sư Tử thì thầm cùng với chàng Gió từ miền xa thổi đến,hỏi những cánh Bồ Công Anh đã được Gió mang tới nơi đâu..."Ở đó,cô ấy sống thế nào?"...Gió im lặng,bởi Gió không thể mang Bồ Công anh đi mãi mãi.Cô gái ấy đã rơi xuống trên những cuộc hành trình,vùi mình vào trong đất để rồi lại hồi sinh thành những đứa con và đặt tên chúng là Răng Sư Tử...

                  Cây có Hoa nhưng không giữ được Hoa.Hoa chỉ luôn vươn mình theo Gió.Gió lại khó nắm bắt,lại chỉ biết yêu những cuộc hành trình.Và khi cơn Gió qua rồi,Hoa mới biết------Cội nguồn của mình là nhựa chảy trong máu cây!

                #53
                  vu phong 08.08.2009 21:39:14 (permalink)
                    

                   
                  All out of love
                  Anh đang nằm đây một mình
                  Nghĩ về em và những nỗi đau vẫn còn đó
                  Anh hiểu em cũng rất buồn đau nhưng liệu chúng ta có thể làm gì khác được
                  Nỗi dằn vặt và nước mắt chia xa

                  Anh ước gì anh có thể giữ nụ cười của em trong trái tim này
                  Để những lúc dường như là anh cạn kiệt nguồn sống
                  Nó sẽ khiến anh tin ngày mai có thể mang tới điều gì
                  Khi mà hôm nay thực sự là một ẩn số


                  Anh đã mất tất cả yêu thương,mất tất cả khi thiếu em
                  Anh biết em đã đúng và anh vẫn đang phải tin điều đó là rất lâu.
                  Anh đã mất tất cả yêu thương ,Anh là ai khi thiếu em cơ chứ.
                  Sẽ là quá muộn khi anh nói :Anh đã sai rồi

                  Anh muốn em quay về và giữ lấy anh ở nhà thôi
                  Tránh xa khỏi những đêm cô đơn này
                  Anh đang tìm đến em,em cũng đang cảm thấy điều đó phải không???
                  Những cảm xúc này là thật,đúng không em?

                  Và anh sẽ phải nói gì nếu bây giờ anh gọi cho em?
                  và nói là anh không thể chịu đựng thêm được nữa
                  Đó không phải là cách dễ dàng đâu ,nó khó hơn mỗi ngày em ạ.
                  Xin hãy nói yêu anh hoặc là anh sẽ phải ra đi,phải ra đi
                   
                  Em đang nghĩ về điều gì hỡi em?
                  Em đang nghĩ điều gì?
                  Em đang nghĩ gì
                  Em đang nghĩ gì?
                  #54
                    vu phong 08.08.2009 22:13:33 (permalink)
                       ...Gió thổi về mưa đứng đợi không mưa????????????????????????????????????!!!!!!!!!!
                     
                        Gió lang thang, lang thang qua từng con phố, từng ngôi nhà. Gió tự do, có thể làm mọi việc mà mình thích, có thể hét to, có thể dịu dàng, cũng có khi dữ dội. Người ta yêu Gió đấy, mà cũng sợ Gió đấy. Gió xa cách quá, hoặc người ta sợ gần Gió quá...

                       Cứ thế và đến một ngày, Gió thấy mình cô đơn.

                    Tia nắng là của Mặt trời. Ánh trăng là của Mặt trăng. Còn Lá cây. Lá cây dù có đi theo Gió đến đâu đi nữa, thì Lá cây cũng đâu phải của Gió. Trái tim của Lá đã luôn hướng về Cây rồi.

                    Và Gió cô đơn.

                    Gió hỏi ông trời: "Ông trời ơi, sao ông bất công đến thế? Tại sao ai cũng có đôi có cặp, ai cũng có một chốn bình yêu cho riêng mình, còn tôi thì không? Tại sao lại như vậy?"

                    - Chẳng phải ngươi thích tự do hay sao? Ngươi muốn đi lang thang khắp nơi. Ngươi muốn được nhiều người biết đến. Ngươi muốn mọi người vừa yêu mến, vừa nể sợ ngươi. Chẳng phải ngươi đang có tất cả những điều đó hay sao ? - Ông trời trả lời.

                    - Vậy chẳng nhẽ không có một ai muốn làm tất cả những điều đó cùng tôi ư? Tôi muốn có ai đó đi cùng tôi tới mọi vùng đất, ở bên tôi những lúc tôi vui vẻ, cũng như những lúc giận dữ, hay khó khăn. Tôi phải làm gì để tìm được một người như thế?

                    - Người đó có thể không có màu sắc, nhưng không hề vô hình, có thể dịu dàng nhưng không yên lặng, có thể quá nhẹ nhàng, nhưng không phải là không cảm thấy được. Nếu ngươi biết để ý, biết cảm thông, biết chia xẻ, biết lắng nghe, biết quý trọng những điều mình đang có, ngươi sẽ nhìn thấy người mà mình cần tìm.

                    Và Gió làm theo lời Ông trời nói. Gió để ý, Gió lắng nghe, Gió học cách cảm thông, cả chia xẻ với mọi người nữa. Gió cố gắng, Gió đã làm thật nhiều. Cuối cùng, Gió cũng thấy được người mình cần tìm.

                    Thật bất ngờ, người đó đã luôn ở bên cạnh Gió, những khi khó khăn, cũng như khi hạnh phúc, những lúc Gió vui vẻ hát ca, cũng như khi Gió lạnh lùng, giận dữ. Người đó đã luôn đi cùng Gió, đến những thảo nguyên bao la, lên núi cao, hay xuống biển rộng... Dù Gió có đi đến đâu thì người đó vẫn bên Gió. Vậy mà bao lâu nay Gió đã không nhận ra điều đó.

                    Và cuối cùng thì em có biết người đã luôn ở bên Gió là ai không???



                    #55
                      ms.witch 09.08.2009 01:38:44 (permalink)
                        

                      'cause all I want is just once
                      Forever and again
                      I'm waiting for you, I'm standing in the light
                      But you hide behind
                      The color of the night

                      Please come out from
                      The color of the night

                       
                       

                       
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.08.2009 01:40:05 bởi minhthanh_love >
                      #56
                        vu phong 10.08.2009 18:13:47 (permalink)
                        Ta giật mình

                        tưởng hạnh phúc tan mau

                        Tưởng hạnh phúc như chiếc gương vụn vỡ

                        Tưởng câu trăm năm sao mà bé nhỏ

                        Chỉ còn nỗi đau rất thực với đời


                        Ta giật mình

                        tưởng đã lạc mất nhau

                        Ngày tháng vô tâm

                        giết chết lời yêu cũ

                        Sự thờ ơ cùng vòng tay nhạt nhẽo

                        Nếp khô cằn đầu độc nhớ và thương


                        Bao bon chen tất bật với đời thường

                        Làm ta quên

                        cây tình yêu cũng cần vun đắp

                        Cần dưỡng nuôi từ những điều nhỏ nhặt

                        Cần dòng nước mát lành để hoa trái xanh tươi


                        Giữa cơm áo gạo tiền vẫn cần phải biết mơ

                        Biết khóc

                        Giữa kẹt xe, ngập lụt

                        Vẫn cần vu vơ một thoáng vô thường


                        Định nghĩa lại cho mình

                        hai chữ yêu thương

                        Để đứng lại bên mép ranh lạc lối

                        Đêm thẳm sâu. Đêm yên bình quá đỗi

                        Đêm khuya rồi.

                        Nhắm mắt lại.

                        Ta ơi...
                        #57
                          Linh Linh 11.08.2009 10:06:41 (permalink)
                          Chiều tan trên sông và thơi gian trôi nổi.
                          Nao nao gió lạnh sương đêm
                          Lòng mình ko vò mà bù rối
                          Bập bùng ngụp lặn vào đêm
                          Muốn uống cạn dòng sông cho vơi nỗi nhớ
                          Ánh trăng ướt sũng mạn thuyền
                          Sông ngàn năm âm thầm để thời gian mắc nợ
                          Nhớ lắm những điều đã quên
                          Đêm vẫn dịu dàng chảy về phía bình minh
                          Sông vẫn dịu dàng chảy về nơi xa lắc
                          Có người nhìn dòng sông trôi ngơ ngác
                          Con xoáy xoay tròn, biết chảy về đâu?
                           
                           
                          #58
                            vu phong 11.08.2009 15:57:45 (permalink)
                            Hoa vẫn nở vẫn đẹp phải không em?
                            Anh cứ ngỡ cuộc đời mình biến mất
                            Cố giấu mình trong trái tim vùi dập
                            Chẳng dám nhìn, chỉ liếc mắt nhìn xa
                            Giữa phố phường tấp nập xa hoa
                            Anh đã mất chính mình, như không thể…
                            Không thể đi, không thể gào và khóc
                            Không thể vơi những giọt nặng u sầu
                            Đi về đâu, anh giờ bước về đâu?
                            Cho thoát khỏi những tháng ngày tê tái
                            Xuân đã đi, trở về còn thơ dại?
                            Hay chỉ là một mảnh bốn mùa rơi?
                            #59
                              vu phong 12.08.2009 20:57:21 (permalink)
                              Xin dịu dàng thế chấp trái tim ta
                              Khi biết trước trò chơi mang số phận
                              Đã qua hai phần đời khấp khểnh
                              Lộ trình này phẳng lặng hay chưa?
                              #60
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 10 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 138 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9