nơi tình yêu bắt đầu!
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 8 của 10 trang, bài viết từ 106 đến 120 trên tổng số 138 bài trong đề mục
vu phong 19.10.2009 20:55:08 (permalink)
Để gió xua đi nỗi buồn

Không biết từ khi nào mình lại yêu gió đến thế
Có thật gió sẽ mang nỗi buồn bay xa?
Chẳng biết nữa...
Chỉ biết gió có thể xua tan những vệt nhăn trên trán,
Gió làm vơi đi cái bức bối trong lòng...

Ừ mà có thể lắm chứ!
 
Vì gió làm người ta phải nhắm mắt.
Đó là lúc người ta thôi không nghĩ tới xung quanh,
Đó là lúc người ta trở về với những suy nghĩ rất thực trong lòng mình,
Đó là lúc người ta thanh thản.
Và rồi nỗi buồn cũng vơi đi từ đó.
Buồn đã theo gió bay xa
Đến với những vùng đất mới
Và buồn thấy mình thật nhỏ bé giữa trời đất bao la.
Buồn thôi không buồn nữa.
Buồn trở thành những lời an ủi,
Những tiếng thì thầm, cái chạm nhẹ nhàng sẻ chia.
Và buồn đã mang về hạnh phúc.
Vì bên tai có những tiếng thì thầm...

Gió có thể mang đầy cát bụi
Nhưng gió mang nỗi buồn bay đi......
vu phong 05.11.2009 14:47:55 (permalink)
Đôi khi tôi nhìn lại phía sau để biết đã đem đau khổ cho ai và niềm vui cho ai
Đôi khi nhìn phía trước để thấy có ai đó đang đợi mình
Đôi khi tôi nhìn xung quanh để biết mình còn tồn tại
Đôi khi tôi tìm những niềm vui trong những ngày buồn
Đôi khi tôi tim chút vị tha trong những giận hờn
Đôi khi tôi tìm chút tình thương trên những dòng đời
Đôi khi tôi thấy niềm vui và những mái nhà
Đôi khi tôi thấy tình yêu và những phố phường
Đôi khi tôi thấy lòng vơi dần những chán chường
Đôi khi tôi thấy đâu đâu có một thiên đường
Đôi khi tôi chạy thật nhanh để thấy đôi chân mệt mỏi rã rời
Đôi khi tôi bước thật chậm,để nghe thời gian trôi...
vu phong 18.11.2009 20:13:48 (permalink)
Yêu là mạo hiểm vì có thể bị từ chối. Sống là rủi ro với cái chết. Hy vọng là liều lĩnh với sự thất bại. Nhưng không mạo hiểm thì đã là thất bại rồi vì trong cuộc sống điều nguy hiểm nhất là không thử thách điều gì . Để đạt được cái kế tiếp, mình phải dám mạo hiểm với những gì liên quan. Để bộc lộ cảm xúc là chính mình đang nói lên sự thật. Thử thách trong tình yêu chính là mình yêu mà có thể không được đáp trả. Làm thế nào để định nghĩa Tình yêu : vấp ngã nhưng không suy sụp, kiên định nhưng không cố chấp, chia sẻ và công bằng, đồng cảm và không đòi hỏi, tổn thương nhưng đừng bao giờ giữ lại nỗi đau.

Tình yêu là con dao. Nó đâm nát con tim hay có khi nó khắc sâu vào tim ta những vết khắc diệu kỳ và sẽ theo ta đến cuối đời. Tình yêu là một cảm giác tuyệt vời nhất mà mình vẫn có thể cảm nhận thấy được rất rõ ràng
vu phong 23.11.2009 14:22:13 (permalink)
 Gió lạnh ghê, cảm giác sao mà thê lương lạ. Mấy cánh hoa đến cũng héo tàn chẳng phải vì nắng gay gắt mà chỉ là vì cơn gió cứ hun hút thổi qua. Hoa nào mà chịu nổi cơ chứ? thế là rụng cánh, thế là lìa cành, cũng chẳng khác chi mấy cái lá nọ ko đủ sức níu kéo cái cành đầy nhựa sống.

          Gió mà! Lúc thì dịu dàng đằm thắm lắm, lúc thì vuốt vuốt ve ve ra chiều bình yên thơ thẩn lắm. Có lúc lại vội vội vàng vàng chẳng ý gì đếm xỉa tới xung quanh cả, đi tới đâu rào rào tới đó, thật là một lũ phá hoại vô ý thức!!!!!!!!!!
         Chẳng dáng dấp, chẳng hình dung, chẳng thấy giới hạn. Nhưng vẫn tồn tại, tồn tại bởi vì gió tồn tại, ai có thể nói gió tồn tại để làm gì? Từ tự nhiên gió đã tồn tại như một lẽ đương nhiên thế rồi. Gió ở đâu? Làm sao để biết gió đang tồn tại?
         Gió cuốn mịt mờ bụi bay, lá rơi xạc xào ảo não. Gió là gì? Một lãng tử đa tình hay là tên lãnh cảm vô ưu? Đều là gió cả…
 
           Trong đêm khuya lặng như tờ, gió đi dạo qua một chiếc quỳnh hoa vừa nở, thế là làn dạ hương ấy tán phát khắp nơi, nhẹ nhàng mà nồng nàn làm sao. Gió yêu loài hoa đêm ấy rồi chăng? Gió có ý nào dừng lại chăng? Không có! Vậy gió có quay về bên loài hoa ấy nữa chăng? Không có!          Xa dần đóa hoa trong trắng nọ, làn hương cũng dần dần phai mất. Gió lúng túng chưa hiểu lòng mình thì vẫn ngang qua đầm sen nọ. Bỗng nhiên gió như thấy một cảm giác thật khác lạ. Dường như ẩn sau mùi tanh nồng của bùn là thoang thoáng thứ hương gì đó rõ ràng là rất thanh khiết. Gió lại mang làn hương lạ theo bên mình. Gió yêu loài hoa sen thôn dã quen dìm thân mình dưới bùn nước ấy rồi chăng? Gió có ý nào muốn dừng lại chăng? Không có! Vậy gió có quay về bên đóa hoa ấy nữa chăng? Không có!      Và thì cứ như thế, lại có những điều mới mẻ đến với gió, những làn hương và những cánh hoa. Gió không hề dừng lại, nhưng mỗi nơi đi qua lại khiến gió có thêm vài phần lúng túng khó hiểu.      Gió rong chơi, gió tự do, và gió cô độc! Lòng gió rộng quá, phóng túng quá khiến cho chẳng thứ gì có thể lấp đầy được nữa. Có nụ hoa thôn dã nọ đã nhẹ nhàng mà nói rằng “tên anh là một khoảng trống và em muốn lấp đầy cái khoảng trống đó để anh không còn chứa đựng được cái gì khác”. Xin lỗi em, vì anh không thể để em lấp đầy nó được, cũng bởi vì sau đó anh sẽ không còn là anh nữa. Mưa rơi, gió lạnh, và nụ hoa thôn dã ấy cũng lạnh, chỉ có trái tim đập rộn ràng là còn nóng bỏng, không biết trong mưa có ai khóc hay không? Để sau này mỗi lần len lỏi trong những cơn mưa gió lại nhớ về nụ hoa thôn dã ngày trước. Lòng gió dù cô độc nhưng vẫn không thể quay về nơi xa xưa ấy.          Đến một ngày nọ gió thấy rằng mình có lẽ đang dần dần kiệt sức rồi, từng phần từng phần thân thể dù là chẳng hữu hình đi chăng nữa cũng cảm giác được sự diệt vong cận kề. Sức đã cùng lực đã kiệt mà lòng thì còn quá rộng, có quá nhiều người nhưng giờ đây gió không còn có thể gặp lại bất cứ ai được nữa. Chỉ có điều gió không hề hối hận vì đã hy sinh tất cả chỉ để có 1 thứ: tự do rong chơi.              Gió vút lên tận trời cao, chút hơi tàn ấy gắng bay cao thật cao, để nhìn lại lần cuối cùng quãng đường mình đã đi qua. Có ai từng biết cơn gió này không? Không ai cả! Gió cười dài, một nụ cười mãn nguyện xen lẫn chua chát và đôi khi có cả những âm thanh gằn giận dữ. Cũng là lần cuối cùng gió tự hỏi: “Ta giận vì cái gì?” Đâu đó mông lung câu trả lời đầy nghi hoặc “Có phải vì chính ta?”. Sau giây phút ngắn ngủi này gió đã dừng lại, thực sự gió đã dừng lại. Có còn ai nhận ra sự tồn tại của gió nữa đâu. Gió đã chết rồi!!!!         Em à! Lòng gió rộng lắm đấy, và gió lại rất yêu tự do, gió thích ngao du khắp chốn trời đất bao la rộng lớn này. Nếu như có gì đó có thể giữ chân gió một thời gian thì đó là trái tim của chính em. Nhưng sẽ chẳng được lâu đâu. Gió như một kẻ lập dị không bao giờ hài lòng với một khoảng không gian nhỏ hẹp. Em sẽ mở cửa trái tim mình cho gió lùa vào chứ? Đừng nhé, đừng bao giờ làm thế trừ khi em muốn hi sinh một điều gì đó. Em không thể giữ được gió trong tim mình mãi đến hết đời được đâu, vì gió sẽ chỉ nhận nồng nàn ấm áp tim em một chút thôi, rồi gió sẽ lại ra đi. Em không thể níu kéo được đâu, vì gió sẽ làm rạn vỡ trái tim em mất thôi.              Vậy thì em, đừng bao giờ để gió lọt vào tim mình nhé!
#109
    Linh Linh 27.11.2009 15:59:31 (permalink)
              Bây giờ em chỉ ước giá như tình yêu em dành cho anh là một cơn gió, chỉ thoáng qua đời em và bay đi. Nhưng ko phải thế. Dù em biết là anh ko còn yêu em nữa, em vẫn yêu anh. Em vẫn vui khi thấy anh cười, vẫn đau khi thấy anh buồn.
              Từng ngày trôi qua mang bao nhiêu đau khổ mà em ko biết tỏ cùng ai. Em chỉ biết trong tim em anh là người tốt nhất. Ước gì anh chỉ là gió thôi, thì em sẽ ko đau khổ như vậy. Em luôn chờ đợi và hy vọng. Lúc nào em cũng sẽ đợi anh. Em yêu anh!
    #110
      vu phong 01.12.2009 15:17:39 (permalink)

      ĐỂ GIÓ CUỐN ĐI



      Sống trong đời sống cần có một tấm lòng
      Để làm gì em biết không?
      Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi
      Gió cuốn đi cho mây qua giòng sông
      Ngày vừa lên hay đêm xuống mênh mông
      Ôi trái tim đang bay theo thời gian
      Làm chiếc bóng đi rao lời dối gian

      Những khi chiều tới cần có một tiếng cười
      Để ngậm ngùi theo lá bay
      Rồi nước cuốn trôi, rồi nước cuốn trôi

      Hãy nghiêng đời xuống nhìn hết một mối tình
      Chỉ lặng nhìn không nói năng
      để buốt trái tim, để buốt trái tim
      Trong trái tim con chim đau nằm yên
      Ngủ dài lâu mang theo vết thương sâu
      Một sớm mai chim bay đi triền miên
      Và tiếng hót vang trong trời gió lên

      Hãy yêu ngày tới dù quá mệt kiếp người
      Còn cuộc đời ta cứ vui
      Dù vắng bóng ai, dù vắng bóng ai
      #111
        vu phong 12.12.2009 09:22:34 (permalink)
        Tình yêu của Gió?!!
         
        Chẳng biết mình bắt nguồn từ đâu, được sinh ra như thế nào, gió chỉ biết nó tự do nhất trên đời!
        Hằng ngày, gió đi qua nhiều nơi, thấy được rất nhiều điều, gió cảm thấy mình hạnh phúc, hạnh phúc vì cuộc sống tự do thanh thản, chẳng phải suy nghĩ gì cả.!!!Gió rong chơi trên bầu trời xanh thẳm, gió vẫn thường thi với những con vật bay được trên không trung, gió luôn thắng và rất lấy làm thích thú. Gió ví mình như một  chàng lãng tử, rong ruổi khắp nơi chả bao giờ biết mệt mỏi.

        Thế nhưng người ta nói rằng lãng tử khó qua ải mĩ nhân.
        Một ngày, gió gặp lá. Lá thật sinh đẹp lộng lẫy duới bộ áo màu xanh lục, lá có 1 thân hình mềm mại thuớt tha không thể nào cưỡng lại được.Gió thích lá.Gió quấn quít quanh lá, đem lại cho lá sự mát mẻ sảng khoái. Lá dường như cũng thích gió lắm. Mỗi lần gặp gió, lá đung đưa mình lắc lư như chào đón gió, lá phát ra những âm thanh xào xạc rất khẽ, như khẽ nói với gió: "tớ thích ấy". Cứ như thế, thần tình yêu lúc nào đã mỉm cười với gió và lén bắn cho gió 1 mũi tên, mũi tên của tình yêu. Gió yêu lá, yêu lá lúc nào không biết nữa, chỉ biết là đã yêu lá. Gió muốn cùng lá tung tăng đi khắp nơi, sống vui vẻ tận huởng hết vẻ đẹp của thế gian này. Rất nhiều lần gió rủ lá cùng đi với mình lắm, lá vẫn tỏ vẻ rất thích nhưng chẳng bao giờ đồng ý. Rồi cũng có 1 ngày gió nhận ra rằng, lá chỉ thích mình. Lá chỉ yêu cây mà thôi. Cuộc đời lá từ khi sinh ra đã gắn liền với cây rồi, lá không thể nào tử bỏ cây được để theo gió. Vì thế lá chẳng thể nào yêu gió được đâu, đó là định mệnh của lá.Dù cho gió có cố lay lá thế nào, tình cảm của lá dành cho cây vẫn không đổi. Lá vẫn không chịu rời bỏ cây, vẫn cố bám chặt lấy cây, vì cây là tình yêu, là sinh mạng của lá.Gió dần nhận ra điều đó, gió không thể níu kéo tình yêu của mình mãi được, vì nếu cứ làm thế gió sẽ cướp đi mạng sống của lá mất.Gió buồn bã, xuôi tay, để mặc cho mình tự do lang thang. Giờ gió mới thấy mình không thật sự hạnh phúc như mình đã tưởng.

        khắp mọi nẻo đuờng, mệt mỏi, chán nản, gió lại tìm về thăm lá.
        Lá của gió đâu rồi nhỉ?Gió quanh quẩn tìm mãi, tìm mãi mới thấy lá, lá khác quá, gió chưa bao giờ nghĩ lá sẽ như thế. Lá không còn ở với tình yêu của mình nữa. Lá nằm duới kia, không phải là trên cây mà là dưới đất.Lá khoác trên mình bộ áo vàng úa, thân mình của lá loang lỗ, xơ xác như tình yêu vỡ nát của mình đã dành cho cây. Lá chết vì cây chẳng bao giờ yêu lá hơn 1 năm cả, mỗi mùa cây đều trút lá đi để thay lá mới giống như người ta thay đổi tình yêu vậy.Gió buồn, gió đau lòng lắm nhưng gió chẳng bao giờ lên tiếng được vì gió bao giờ có hình hài cụ thể nào đâu.Gió cảm thấy lòng bực bội, oi bức, gió nhận ra mình đang từ từ tan biến bốc hơi đi.Gió dần biến thành mây, mây buồn, mây chẳng chịu đi, cứ đứng mãi ngắm lá. Mây thấy mình nặng trĩu, mệt mỏi,xám xịt vì tình yêu của mình.Những giọt mưa rơi xuống xuyên qua lá, thấm đẫm vào làn da tàn úa của lá. Và đây là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng gió xuất hiện với hình hài của mây, của mưa. Tiếng mưa rơi xuống chạm vào lá vào đất tí tách cũng là lời của gió gửi đến lá: "Gió yêu lá".Gió chỉ có 1 lần để nói với lá, gió chỉ có 1 lần duy nhất trong đời để chứng minh mình yêu lá.Mưa thấm đẫm vào đất , gió chết, cũng như tình yêu của gió dành cho lá chết đi khi lá ko còn nữa! Phải chăng tình yêu là định mệnh
        #112
          vu phong 20.12.2009 17:42:16 (permalink)
          Gió phiêu lãng
          Theo bước chân chiều
          Tung bay những chiếc lá xanh màu ngọc bích
          Gió là kẻ điên
          Vi vu khúc ca của riêng mình
          Kiêu ngạo trong chính vẻ lãng mạn dịu dàng
          Gió ầm ào
          Giữa đêm trăng tĩnh lặng,
          Đánh động những cơn sóng biển
          Để mặc sau lưng tiếng dương cầm
          Lãng tử bước dạo trong đêm!
          #113
            Linh Linh 31.12.2009 23:18:46 (permalink)
            [http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=9xi6uffmi1]  

            #114
              vu phong 05.01.2010 08:27:00 (permalink)

              Mưa Vô Tình... Và Gió, Gió Vô Tâm?!








              Đêm gió mùa chợt lạnh, trời bỗng đổ cơn mưa. Mưa như trút nước tràn ngập trên phố phường. Có một đôi tình nhân tấp vội vào một mái hiên ven đường. Vội vàng trú… Vội vàng tránh… Mưa…
              Họ nép vào nhau dưới mái hiên, người con trai đứng lên phía trước như chắn che bụi mưa không cho ướt bạn mình, nhẹ nhàng vòng tay ra đằng sau ôm chặt lưng cô gái.
              Ngoài trời, mưa vẫn mưa... như trút…
              ***

              Có hai bố con nhà nọ người ướt nhẹp từ đầu đến chân đang đội mưa chạy đến. Mái hiên trở nên đông vui, mái hiên chợt như chật chội. Đôi tình nhân đứng lui lại, ông bố đẩy đứa con vào phía trong. Còn mình đứng phía ngoài, nửa bị mưa rơi ướt, nửa bị bụi mưa rơi.
              Ngoài trời, mưa vẫn mưa... không ngớt…
              ***

              Trên phố, có một người đàn bà nhỏ bé mặc áo mưa ướt sũng, lững thững đội thúng đi trong mưa. Khuôn mặt già nua ướt nhèm vì mưa hắt, người đàn bà tay như run lập cập, tiến lại gần cất tiếng run hỏi khẽ :
              “Anh, chị ăn bánh mì không?”
              Anh thanh niên đưa mắt liếc nhìn, cô gái khẽ gật đầu.
              “Bán cho cháu một cái. Còn bé gái, bé có ăn không ?”
              “Dạ em không !” Con bé cười nheo mắt. “Chú cũng không!” Ông bố khẽ gật đầu cười nói thay lời cám ơn.
              Người con trai rút tờ 10 nghìn “Thôi, cô khỏi trả lại”. Tay nhận cái bánh bẻ làm đôi chia cho cô bạn mỗi người cầm một nửa. Bà bán bánh mì đưa mắt nhìn, rồi cúi xuống, lặng im không nói, cặm cụi cất tiền.
              Ngoài trời, mưa vẫn mưa... rả rích…
              ***

              Này bà có cái áo mưa nào khác không?
              - Có mỗi cái đang mặc thôi!
              - Bán lại cho tôi. Tôi cho con bé mặc về không đứng đây nó ốm mất.
              - Bán thì lấy gì mà đi. Mà mua thì trả bao nhiêu?
              - Bán nhiêu thì bán.
              - Lấy 7000 nhé?
              - Cái áo rách thế mà bán 7000 à?
              - Thôi mua thì bán 5000. Không thì thôi vậy, tôi cũng chẳng muốn bán đâu.
              ***

              - Mưa như này biết bao giờ mới ngớt anh nhỉ ?
              - Chắc phải một lúc nữa em à.
              - Mưa to quá!
              - Ừ!
              - Hay là anh gọi taxi cho em về trước đi. Đứng đợi như này biết đến bao giờ mới về được đến nhà.
              - “…”
              Người con trai như khựng lại đôi chút rồi cúi xuống đất tay nhặt tờ báo che vội lên đầu chạy ra đường đợi bắt xe cho cô gái. Mưa càng lúc càng to, đường phố như không còn bóng xe qua lại. Mưa càng lúc càng lớn, tờ báo nhỏ như không còn đủ khoẻ khoắn để che chắn những hạt mưa nặng trĩu đang rơi rớt trên đầu.
              Anh chạy lên phía đầu phố. Cuối cùng thì cũng có ánh đèn xe xuất hiện. Taxi đến, cô gái bước lên xe ra về còn một mình người con trai ở lại. Mưa như to hơn và gió càng thổi mạnh. Anh đút tay vào túi quần lần tìm bao thuốc rút một điếu ra châm. Ánh lửa bừng loé lên nhưng rồi lại tắt lịm bởi mưa ướt tạt vào. Ném điếu thuốc xuống đất, anh đứng khựng người bồi hồi ngắm mưa rơi.
              Ngoài trời, mưa vẫn mưa day dứt…
              ***

              “Em về đến nhà rồi, anh cũng về sớm đi nhé. Về cẩn thận không ốm…”
              Xóa cái tin nhắn, dắt chiếc xe xuống vệ đường, người con trai phóng xe đi về “cẩn thận” trong màn mưa đêm trắng xóa. Gió thổi mạnh, những hạt mưa như đang òa vỡ và trở nên nặng trĩu, như trở nên bỏng rát và mưa như ngày càng nặng hạt... Mưa vô tình, hay Gió... gió vô tâm...
              Ngoài trời, mưa vẫn mưa như trút.
              …Và mưa, mưa vẫn mưa không ngớt…
              …Ngoài trời, mưa vẫn mưa trắng xóa…
              …Và mưa, mưa vẫn rơi tầm tã…

              #115
                vu phong 16.01.2010 08:56:44 (permalink)
                Gió ,gửi gió!
                 
                Muốn đường rộng thênh thang
                Cho tâm hồn chạy mãi
                Xõa tung lòng nghi ngại
                Tìm rơi vãi yêu thương!

                Cần ánh mắt hiền lương
                Cái siết tay se sẽ
                Bờ vai nào lặng lẽ
                Chưa khóc đã vội trao!

                Thiếu những thứ ngọt ngào
                Không nhiều lời đường mật
                Ngực trái sao quá chật
                Chẳng thừa thãi nhiều ngăn!

                Chỉ có tấm chân thành
                Và lòng tin vô hạn
                Rằng Chân thành có cánh
                Bay đến những trái tim!
                #116
                  vu phong 18.02.2010 15:28:37 (permalink)
                  Hạnh phúc dưới chân



                  Trên thảo nguyên bát ngát, Cây và Cỏ luôn ở bên nhau, đồng hành và thân thiết. Ngọn cỏ non đẹp dịu dàng như một nàng thiếu nữ đang uốn mình mềm mại với chiếc áo dài tha thướt xanh màu ngọc biếc, giản đơn và quyến rũ… Cây cao lớn, sừng sững tựa một chàng trai lực lưỡng đang vươn những cánh tay dài chắc chắn, trải rộng tán lá khỏe mạnh ra xung quanh như bao bọc, chở che, như ôm lấy Cỏ vào lòng. Đầm ấm…

                  Cuộc sống cứ thế lặng lẽ trôi. Đến một ngày trời xanh hửng nắng, gió mát vi vu thổi, những áng mây trắng trôi bồng bềnh, phiêu lãng ở trên cao. Cây mơ màng, đưa mắt ngước nhìn lên phía những vì sao và nghĩ: “Đẹp quá, nơi đó phải chăng là thiên đàng?”. Cây quyết định sẽ đi đến đó, quyết định rời bỏ ngọn Cỏ, vươn cao mình lên phía những vì sao.

                  “Anh đi đâu vậy ?” - Cỏ cất tiếng hỏi khẽ.

                  “Tôi đi tìm những vì sao hạnh phúc” - Cây lạnh lùng đáp và cất bước ra đi. Cỏ im lặng nhìn theo, cúi đầu không nói. Cỏ ở lại một mình nơi triền đất thảo nguyên rộng lớn, còn Cây thì ngày càng vút cao và những cành lá ngày càng vươn xa. Bởi vì Cây mong một ngày đi đến bầu trời cao. Bởi vì Cây mơ ước một ngày được gặp các vì sao ngời sáng…

                  Khoảng cách của Cây và Cỏ cũng ngày càng xa hơn…

                  Cuộc sống lặng lẽ trôi đi. Cho đến một ngày, Cây đã trở thành bậc đại thụ sừng sững giữa thảo nguyên bát ngát nhưng vẫn chưa với được những vì sao cho riêng mình… Cỏ cũng không còn màu xanh nữa mà trở nên vàng úa, và lặng lẽ ở phía dưới cây cao.

                  Cây bắt đầu mệt mỏi nhận ra rằng mình không thể đi đến cái nơi bản thân vẫn cho là thiên đường hạnh phúc. Cây hối hận nhìn xuống phía dưới. Cỏ vẫn ngồi đó, vẫn đang vui đùa với những cánh hoa, vẫn đang thướt tha cùng muôn loài bướm.

                  Cây chợt cảm thấy nuối tiếc, hối hận khi hiểu: Hạnh phúc chính là điều mà Cây đã từng có và đánh mất. Cây buồn, nỗi buồn không thể nói cùng ai…

                  “Cây ở trên đó thế nào?” - Một ngày Cỏ cất tiếng hỏi thăm.

                  “Mọi thứ ở đây đều tốt. Được làm bạn với Gió và nghe tiếng chim hót líu lo. Cuộc sống muôn màu và rất là vui vẻ” - Cây ngẩng cao đầu trả lời ngọn Cỏ.

                  “Vậy là Cây đã tìm thấy những vì sao hạnh phúc ?” - Cỏ nhìn Cây hỏi tiếp.

                  Cây gật đầu đưa mắt nhìn Cỏ rồi khẽ mỉm cười quay đi, ngẩng cao đầu hướng về phía các vì sao lơ đãng. Không phải vì Cây muốn tiếp tục đi tìm hạnh phúc mà đơn giản, Cây đang cố tránh một ánh mắt nhìn. Vì Cây đang nói dối! Vì Cây biết mình cô độc. Vì Gió chỉ đến rồi Gió lại đi. Gió bỏ Cây ở lại và lả lơi thổi mãi chứ không bao giờ dừng lại. Và Chim cũng vậy, Chim không thể ở đó hót mãi cho Cây nghe.

                  Cây biết Cây là kẻ cô đơn nhưng cái bản tính kiêu căng vốn có đã không cho phép Cây hạ độ cao, thừa nhận sự nuối tiếc. Cây sợ phải xấu hổ, sợ tỏ ra mình yếu đuối. Vì thế, Cây mãi ngẩng cao đầu và không chịu nhìn xuống…

                  Cuộc sống lại lặng lẽ trôi đi… Cho đến một ngày, Bão đến! Cây đương đầu chống chọi. Bão gào rú, Cây ngả nghiêng rung chuyển. Bão thổi mạnh, Cây bật gốc lung lay. Bão cười, Bão đẩy nhẹ, Cây ngã xuống đổ gục, nằm yên trên thảo nguyên lạnh lẽo… Cây kiệt sức, lịm đi.

                  Hôm sau Bão hết, trời xanh lại hừng sáng. Cây mở mắt nhìn lên, bầu trời xa vời vợi, nhưng màu xanh của Cỏ thì lại thật gần, và ấm áp.

                  Cây chết, cỏ mọc xung quanh. Một thời gian sau nơi cây đổ xuống mọc lên một loài cây lạ. Và người ta đặt cho nó tên là cây Xấu Hổ. Một cây Xấu Hổ với cỏ mọc xung quanh.

                  Đôi khi con người ta cứ mải mê lao mình vào cuộc kiếm tìm hạnh phúc để rồi có lúc chợt nhận ra rằng hạnh phúc đang ở ngay dưới chân mình nhưng lại không có đủ can đảm và không đủ dũng cảm để cúi xuống nhặt nó lên…
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.02.2010 15:29:44 bởi vu phong >
                  #117
                    vu phong 10.03.2010 19:34:57 (permalink)
                     Bến vị tha vậy ư? Hay là bến không yêu thuyền như thuyền tưởng, bến không cần thuyền như thuyền tưởng? ...

                    Chuyện kể rằng, đã từ lâu lắm rồi, ở một bờ biển nhỏ có một chiếc thuyền khá đẹp nó được sơn trên mình nước sơn mới cóng, gỗ trên mình nó còn toả ra mùi thơm. Nó được cố định cho một bến đậu ở một góc biển. Coi như nó đã kết hôn với cái bến đó. Hàng ngày chiếc thuyền theo người chủ đi ra biển làm việc. Chuyến đi có khi chỉ mấy hôm nhưng có khi là tận nửa tháng. Lần nào cũng vậy, khi nào chiếc thuyền trở về thì bến đã sẵn sàng để thuyền có một chốn nghỉ ngơi bình yên sạch sẽ; để thuyền có thể xả hơi sau những ngày làm việc mệt mỏi. Bến cứ như vậy, lặng lẽ ở bên thuyền, lo lắng cho thuyền, dành hết tình cảm của mình cho thuyền. Bến như một người vợ chung thuỷ cứ lo hết bổn phận của mình, ngày ngày mỏi mắt ra xa ngóng chồng. Đón người chồng trở về với niềm vui mừng khôn xiết vì chồng đã trở về bình yên, vì chồng mình đã trở về bên mình. Nhưng niềm vui mừng đó bến không bao giờ nói thành lời, bến biến nó thành hành động và thể hiện nó bằng sự thuỷ chung. Bến luôn luôn đợi thuyền và dành cho thuyền những tình cảm lớn lao nhất có thể. Bến luôn luôn yêu thuyền bằng một thứ tình yêu duy nhất và vô điều kiện.


                    Lúc đầu thì thuyền cũng rất thoải mái và vui vẻ với những sự chăm sóc và những lo lắng mà bến dành cho mình, những lúc trở về thuyền thường kể cho bến nghe những chuyện mà mình đã gặp trong cuộc hành trình, bến lặng nghe và cũng lặng  mỉm cười tán thưởng câu chuyện của thuyền. Lúc đầu thuyền cũng rất hài lòng vì sự dịu dàng và sự tận tâm của bến nhưng lâu dần càng ngày thuyền càng coi thường sự quan tâm đó. Thuyền coi đó là đương nhiên, là việc phải làm của bến, là bổn phận và trách nhiệm của bến, tệ hơn thuyền còn ngày càng thấy bến không xứng đáng với mình, thuyền thấy bến quá tầm thường, quá đơn điệu. Thuyền còn trẻ lại đẹp nữa, thuyền phải có được nhữg gì tốt đẹp hơn thế. Cứ như vậy lâu dần thuyền bắt đầu lạnh nhạt dửng dưng với bến, không còn những câu nói chuyện, những lời hỏi thăm của thuyền dành cho bến. Bến có lẽ cũng hiểu những suy nghĩ của thuyền. Bến lo lắng nhưng không biết phải làm sao, bến cũng hoang mang nhưng lại giữ sự hoang mang đó trong lòng, bến vẫn ngày ngày đợi thuyền và chăm sóc tỉ mỉ cho thuyền. Thuyền thì ngày càng xa cách bến, thậm chí không coi bến là người vợ hiền nữa mà coi như chốn nghỉ chân, coi bến là người giúp việc cho mình thôi.  
                     
                    Thuyền cảm thấy rất thích sóng, sóng rất đa dạng, rất thú vị. Sóng mang lại cho thuyền cảm giác bồng bềng , chòng chành, cho thuyền cảm giác lâng lâng say say. Thảo nào người ta rất hay bị say sóng. Sóng lại rất khó nắm bắt, càng khó nắm bắt thì thuyền càng cảm thấy có hứng thú với  sóng. Ngày càng say sưa hơn. Với thuyền bây giờ thì mỗi lần ra biển là một ngày hứng khởi vì thuyền được gặp sóng, được sóng ôm ấp vỗ về. Khi thuyền kể những câu chuyện của mình thì sóng tán thưởng rất nồng nhiệt, khen thuyền rất nhiều. Thuyền lâng lâng trong cảm giác sung sướng. Thuyền lại còn nghĩ rằng " vậy mà lúc mới  ra biển các bác thuyền già lại bảo rằng thuyền phải coi chừng sóng biển, không nên dây dưa nhiều với sóng". Đó có lẽ vì các bác ấy già rồi, hay bảo thủ và cảnh giác quá mức hoặc do đã già và xấu xí nên ganh tỵ với mình cũng nên, sóng hay như vậy cơ mà. Sóng lúc thế này lúc thế khác, không đơn điệu và nhàm chán. Lúc thì sóng nồng nàn và mãnh liệt, lúc thì sóng êm đềm quấn quýt quanh chân thuyền. Cứ như vậy càng ngày thuyền càng say mê sóng , ngày càng lạnh nhạt với bến.

                     Bến biết hết, bến hiểu hết những gì đang xảy ra nhưng bến vẫn như vậy, vẫn lặng lẽ bên cạnh thuyền, chăm lo cho thuyền. Bến mong rằng tình cảm của bến sẽ làm thuyền nghĩ lại, sẽ làm thuyền nghĩ về bến. Đấy là bến hy vọng vậy nhưng trong lòng thì bến đã tự nhủ rằng dù thuyền có thế nào thì thuyền vẫn là chồng bến  và quan trọng nhất là bến vẫn rất yêu thuyền. Chính bến cũng không hiểu sao mình lại vẫn có thể rất yêu thuyền như vậy, dành cho thuyền nhiều tình cảm như vậy. Có lẽ vì trong lòng bến xưa nay thuyền luôn là quan trọng nhất, là tất cả ,bến chưa từng nghĩ đến một điều gì khác. Có lẽ vì thuyền là lẽ sống của bến, bến sống vì thuyền. Nhưng thuyền thì không hiểu, thuyền cáu gắt với bến cho rằng bến đã giam hãm kìm giữ thuyền, thuyền đổ hết những bực dọc lên bến nhưng bến vẫn lẳng lặng chịu đựng và mỉm cười. Rõ ràng lúc đầu thuyền cũng cảm thấy có lỗi với bến, cảm thấy tội lỗi vì đã phản bội bến nhưng những mặc cảm đó luôn được sóng xoa dịu và luôn được thuyền bao biện bằng những lý do, lâu dần cảm giác có lỗi đó được thay dần bằng sự tức giận, giận ai thuyền không rõ nhưng lại luôn trút giận lên bến. Nhưng bến vẫn vậy vẫn lặng lẽ mỉm cười.
                     
                    Vào một ngày, thuyền đã quyết định sẽ chia tay với bến để đến với sóng,để xoá bỏ những mắc míu, rắc rối. Hôm đấy trời yên bể lặng một cách lạ thường. Và cách mà bến đồng ý với sự chia tay chia tay đó cũng thật lạ thường. Nghe thuyền nói về chuyện đó, bến cúi đầu một lúc rồi chợt cười chúc thuyền, mong thuyền hạnh phúc, vẫn là nụ cười cam chịu đó. Có lẽ bến quen chịu đựng, quen với mọi chuyện, bến đã đoán trước được mọi chuyện nhưng bến vẫn đau lòng lắm chứ, vẫn buồn lắm chứ. Lúc thuyền rời khỏi bến thì cũng là lúc bến oà khóc, lâu nay bến vẫn khóc nhưng chỉ là khóc thầm, giờ bến không thể kìm nén được cảm xúc của mình. Nhưng lạ là bến vẫn yêu thuyền nhiều lắm. Bến muốn hận thuyền nhưng lại không thể hận được, bến chỉ trách thuyền đã không cảm nhận được những tình cảm mà bến đã dành cho thuyền và còn trách bản thân mình vì đã không thể giữ được thuyền, giữ được tình yêu của đời mình. Bến khóc, khóc thật nhiều; bến buồn buồn thật nhiều nhưng bến vẫn yêu thuyền, có lẽ vậy;  vẫn yêu thuyền.

                    Thuyền sau khi ra khơi vẫn cảm thấy lòng nặng trĩu. Rõ ràng lúc này thuyền trống rỗng mà, đã chứa cái gì đâu vậy sao thuyền thấy nặng nề quá. Không thoải mái như thuyền đã tưởng. Thái độ của bến khiến thuyền thấy lạ lùng và có lẽ thấy ...hụt hẫng sao đó? Sao bến có thể cười được? Thà bến chửi bới , trách móc thuyền thì thuyền sẽ thấy bình thường hơn. Bến vị tha vậy ư? Hay là bến không yêu thuyền như thuyền tưởng, bến không cần thuyền như thuyền tưởng? ...Những câu hỏi cứ xoáy lấy thuyền khiến thuyền cảm thấy hoang mang, khiến thuyền không thấy vui vẻ không thấy hào hứng lắm với sự nồng nàn của sóng. Hay đó là cảm giác bơ vơ khi người ta không còn một nơi để về để nghỉ chân, để được thư thái. Thuyền không hiểu.
                     
                    Đã một tuần rồi, thuyền vẫn không sao thoát khỏi những suy nghĩ đó. Vẫn thấy trong lòng trống vắng lạ thường, cô đơn lạ thường dù sóng vẫn ở đây, quanh thuyền. Càng ngày những suy nghĩ của thuyền càng hỗn loạn, từ hoang mang với những câu hỏi, thuyền lại thấy tức giận "có lẽ bến đã có chiếc thuyền khác, có được sự quan tâm của chiếc thuyền khác nên bến mới có thể bình tĩnh như vậy lúc chia tay với thuyền" càng nghĩ thuyền càng thấy có lí và thuyền thấy tức giận vô cùng, tức giận vì bến đã phản bội thuyền, tức giận khi bến đã lừa dối thuyền lâu nay, ...và tức giận khi nghĩ những sự quan tâm mà lâu nay bến vẫn dành cho mình nay lại dành cho một chiếc thuyền khác. Có lẽ thuyền đang ghen nhưng thuyền không biết điều đó, thuyền chỉ thấy tức giận vô cùng. Sự nồng nàn say đắm của sóng của không thể vỗ về được cơn giận của thuyền. Nhưng rồi sự tức giận đó cũng nhanh chóng qua đi mà thay vào đó là sự hối hận, thuyền hối hận vì sự hờ hững vô tình của mình, thuyền là người phản bội trước, là người không trân trọng bến trước. Bến có quyền tìm cho mình một hạnh phúc khác, bến tốt như vậy mà. Và càng ngày thì thuyền càng nhận ra điều đó: sóng tuy quyến rũ thật, mới mẻ thật nhưng sóng lại hay thay đổi, sóng không chỉ có một mình thuyền, vắng thuyền sóng vẫn có những niềm vui khác, sóng cũng rất thất thường, không luôn êm đềm và ấm áp như bến. Sóng làm thuyền say mê nhưng lại không làm thuyền thấy an toàn và thoải mái, sóng cứ như một cô nàng đỏng đảnh vậy , ngày càng khó chiều hơn. Ở với sóng càng lâu và càng nhận thức rõ hơn sự quan trọng của bến thuyền càng nhận ra mình cần bến biết bao nhiêu và thuyền cũng yêu bến, đúng vậy thuyền cuối cùng đã nhận ra dù đã muộn mất rồi.  
                     
                    Thuyền muốn trở về, dù bến có không còn đợi thuyền nữa, dù bến đã có một chiếc thuyền khác thuyền vẫn muốn về, về để xin lỗi bến hay về chỉ để nhìn thấy bến cũng được. Cứ nghĩ đến cảnh thấy bến ở bên một chiếc thuyền khác là thuyền lại thấy đau lòng, thuyền mới biết mình đã  yêu bến như thế nào? Có lẽ tình yêu đó yên lặng quá, giản dị quá, bình thường quá nên đã bị những cái khác che lấp, và thuyền cũng khóc. Khóc vì hối hận vì đau lòng vì sự ngu ngốc của mình.
                     
                    Thuyền nói lời chia tay với sóng, thuyền muốn chấm dứt sự nông nổi của mình. Lần này Sóng cũng cười nhưng là cuời to và nói rằng không dễ dàng mà bỏ sóng được đâu, bỏ sóng thì thuyền sẽ phải hối hận. Hôm đó trời biển cũng yên lặng một cách khác thường.  
                     
                    Thuyền vẫn quyết định ra đi, ra đi nhưng là tìm về nơi cũ, nơi không còn thuộc về thuyền nữa. Thuyền đi được nửa đường thì gió bắt đầu thổi mạnh, sóng bắt đầu dữ dội hơn bình thường, trời chuyển tối sầm lại. Thuyền biết sóng đang giận dữ nhưng thuyền vẫn đi, vẫn muốn trở về. Sóng càng lúc càng mạnh hơn tựa hồ như muốn lật tung thuyền vậy. Thuyền bị sóng táp mạnh nhưng vẫn một mực hướng về phiá trước không lùi lại, thuyền quyết tâm rồi. Sóng dữ dội,  trời đã chuyển bão, sóng đánh vào thuyền những luồng nước xoáy làm thuyền đau kinh khủng. thuyền đã bị thương nhưng vết thương này đâu là gì so với nỗi đau của bến , đâu là gì với nỗi đau trong lòng nếu thuyền sẽ mãi không được gặp bến nữa. Suy nghĩ đó đã tiếp sức cho thuyền. thuyền vẫn lầm lũi vượt qua giông bão, vẫn ngoan cường bước tiếp. Thuyền chấp nhận, đấy là sự trừng phạt dành cho thuyền. Cứ như vậy và dường như đã chịu thua sự ngoan cố của thuyền cuối cùng bão cũng tan, sóng dừng đánh. Thuyền mừng rỡ nhìn mặt trời lại toả nắng. Thuyền sắp được nhìn thấy bến.


                     
                    Nhưng chưa kịp vui mừng thì thuyền đã thấy bản thân mình đã bị sóng đánh tơi tả, thuyền đã không còn là chiếc thuyền đẹp đẽ và khoẻ khắn ngày xưa nữa. Thuyền thấy thật chán nản, lại ngập ngừng vì không muốn bến thấy bộ dạng thảm hại này của mình. Nhưng thuyền vẫn muốn gặp bến, vẫn muốn nhìn thấy bến, muốn lắm!!!

                    Từ xa xa thuyền đã nhìn thấy bến, chắc bến không nhìn thấy thuyền đâu nhỉ? Chắc bến đang bận chăm sóc chiếc thuyền khác. Thuyền lại cảm thấy nhói lòng khi nghĩ đến chuyện này. Thuyền đi chậm chậm. Nhưng lại gần thì thuyền thấy bến vẫn đứng chơ vơ một mình, bến đang cúi đầu xuống, trông bến buồn lắm. Thuyền lại gần, bến ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy thuyền thì đôi mắt đang rưng rưng của bến chợt oà khóc. Bến ôm lấy thuyền và khóc càng to hơn. Thuyền sung sướng nhưng cũng hoang mang. Lúc lâu sau bến ngừng khóc, nhưng vẫn ôm lấy thuyền không buông như sợ rằng thuyền sẽ biến mất vậy. Đến lúc này thì thuyền đã hiểu rồi. Thuyền đã hiểu rằng bến còn tốt hơn những gì mà thuyền nghĩ, bến vị tha và dịu dàng quá. Sự dịu dàng mà thuyền đã không biết trân trọng, đã coi thường chỉ vì bến làm tất cả vì thuyền mà không đòi hỏi gì cả. Bến vẫn yêu thuyền dù thuyền là thuyền ngày xưa hay thuyền bây giờ với đầy vết thương , tơi tả. Bến vẫn luôn chờ thuyền, lo lắng cho thuyền dù chỉ là một mình. Thuyền chợt khóc, khóc vì hạnh phúc, khóc vì ân hận và khóc vì những gì mới nhận ra. Bến cũng khóc, bến không hỏi gì cả, chỉ vẫn là cử chỉ quan tâm , chăm sóc thuyền như từ trước đến nay bến vẫn làm vậy, vẫn nhẹ nhàng nhưng lần này thì thuyền cảm động nhiều lắm. Thuyền đã biết tình yêu ở bến nhiều như thế nào và bến yêu thuyền nhiều như thế nào. Thuyền cũng yêu bến nhiều lắm. Thuyền tự nhủ lòng dù sau này có đi đâu và có thế nào thì cũng vẫn luôn trở về với bến luôn yêu bến và yêu bến. Có một nơi thuộc về mình và người mà mình đang yêu thương chờ đợi ở đó thật là hạnh phúc!!! Thuyền nhẹ nhàng tựa đầu vào lòng bến mà ngủ.
                                                                                                                        St
                    #118
                      vu phong 23.03.2010 19:38:26 (permalink)
                                  Gió vốn vô hình và không thể nắm bắt...

                       
                      Chuông gió được treo ở phòng ngủ của cô chủ, hàng ngày nghe tiếng leng keng của chuông khiến cô chủ như có tinh thần hơn, vui vẻ hơn và thoải mái hơn. Bản thân chuông gió cũng rất vui vì hàng ngày được kêu leng keng, không chỉ vì cô chủ vui mà còn vì mỗi lần chuông kêu như vậy là chuông được gặp gió.  
                       
                      Chuông yêu gió nhiều lắm.Tất cả thế giới của chuông đều xoay quanh gió. Chuông không thích mùa hè vì mùa hè dạo này ngày càng nóng khiến cô chủ không muốn mở cửa vì "có gió cũng chỉ là gió nóng" chuông thì không thấy vậy, gió của mùa hè thật nồng nàn, thật mãnh liệt, gió nóng hơn thường ngày nhưng lại quyến rũ hơn thường ngày, vậy mà chuông chỉ có thể gặp gió vào buổi tối nếu hôm nào trời mát. Vậy nên chuông không thích mùa hè.  
                       
                      Chuông cũng không thích mùa đông vì mùa đông cô chủ thường đóng chặt cửa sổ lại, cả những ô thoáng hay những lỗ hổng mà gió có thể lùa vào đều bị bịt kín. Gió tuy lạnh nhưng  đâu có buốt giá, gió có sức hút riêng đó chứ, gió mùa này cũng giống như những chàng trai mà cô chủ hay ngưỡng mộ trên tạp chí vậy, xa xôi, lành lạnh nhưng lại hấp dẫn. Vậy mà chuông chỉ có thể gặp gió một chút những khi mọi người mở cửa ra ngoài, còn đâu chỉ có thể cảm nhận gió ở ngoài xa qua khung cửa sổ.  
                       
                      Gió mùa thu thì lại khác, nó man mát, nhè nhẹ nên cô chủ rất thích gió mùa thu nhưng chuông thì không thích tẹo nào, mùa thu chuông hay được gặp gió nhưng mùa thu gió lại hay đùa giỡn cùng những chiếc lá, đùa giỡn cả làn tóc của cô chủ, cả bông hoa ở trên bàn...gió đáng ghét lắm, đáng ghét lắm!!!  
                       
                      Chuông thì lúc nào cũng nghĩ đến gió nhưng gió thì vẫn vậy, cứ đến rồi đi, đến rồi lại đi. Trong lòng gió liệu chuông đứng ở vị trí thứ mấy, gió có hay nghĩ đến chuông lúc rảnh rỗi không, tại sao lúc không gặp chuông gió chẳng buồn mà vẫn cười đùa cùng những chiếc lá, ngọn cỏ lau  hay những chiếc diều và cả những chiếc chong chóng...
                       
                      Gió là của chuông kia mà, đâu phải ngẫu nhiên mà người ta đặt tên chuông là chuông gió đâu.Trời sinh chuông ra là phải gắn liền với gió rồi. Đối với chuông, gió là phần hồn, là nơi để chứng minh rằng chuông có tồn tại, không có gió chuông không thể lên tiếng cũng giống như tim không thể đập nữa vậy, chuông sẽ vẫn còn đó nhưng sẽ chỉ là một vật vô dụng, một cái vỏ trống rỗng. Gió với chuông quan trọng là vậy đấy. Và chuông muốn gió chỉ là của riêng mình thôi. Nhưng gió đâu có hiểu được tình cảm của chuông, gió vẫn vậy, cứ đến rồi lại đi.

                      Một ngày, chuông bỗng nảy ra ý định rằng sao chuông không nhốt gió lại, gió sẽ chỉ là của chuông, ở bên chuông suốt đời. Chuông sẽ nhờ anh cửa đóng cửa lại ngay khi gió vào, cỏ thiếu gió vẫn còn đất che chở ,vẫn còn sương để trò chuyện, lá thiếu gió thì vẫn còn những cành cây để ôm lấy, có nắng bao bọc nhưng chuông mà thiếu gió là không còn gì nữa, nghĩ vậy nên chuông càng quyết tâm hơn thực hiện điều này.  
                       
                      Gió đến, chuông lại kêu nhưng lần này không phải cảm giác sung sướng đến ngất ngây khi gặp gió nữa mà chuông chỉ cảm thấy hồi hộp lo lắng. Cửa đóng sầm lại, chưa kịp kêu lên tiếng leng keng của hạnh phúc thì chuông chợt thấy rằng gió đã biến mất, gió đã không tồn tại nữa. Chuông đứng bất động, không hề có gió, chuông không thể kêu. Tại sao vậy, gió không muốn ở bên chuông ư???
                       
                      Và cửa lại mở, gió lại ùa vào làm chuông rung lên khe khẽ, gió lại ở quanh chuông, gió lại cười với chuông và gió lại đi. Lúc này Chuông chợt hiểu rằng không phải gió không muốn ở bên chuông mà cũng như chuông, gió cần tồn tại và muốn mọi người biết được sự tồn tại của mình. Gió vốn vô hình và không thể nắm bắt, gió phải nhờ đến lá, đến cỏ, đến chong chóng và đến chuông để mọi người có thể biết được là gió có ở trên đời này. Chuông đã quên mất những mùa hè và mùa đông khi cửa đóng lại và gió biến mất, quên rằng gió là anh chàng không bao giờ chịu đứng yên, quên rằng bay bổng và phiêu diêu không ràng buộc là đặc tính của gió và cũng là điều hấp dẫn ở gió. Nếu cố giữ chân gió thì có chăng chỉ là một ngọn gió chết, chỉ là sự tĩnh lặng của không khí.
                       
                      Gió lại thổi, chuông lại kêu leng keng và gió lại đi đùa giỡn, mơn man quanh những cành cây ngọn cỏ. Lần này chuông không buồn cũng không tức giận, bởi vì chuông đã hiểu gió không là của riêng ai, gió là của tất cả mọi người.Chuông không phải là nơi dừng chân của gió và cũng không điều gì có thể làm gió ngừng đi.
                       
                      Nhưng chuông cũng nhận ra rằng lúc gió đến bên chuông cùng chuông tạo nên bản hoà ca thì ngọn gió đó là của chuông và khoảnh khắc đó cũng là của chuông, chỉ là của chuông mà thôi. Cảm giác được cùng người mình yêu cảm nhận được sự tồn tại của bản thân cũng là một hạnh phúc và chuông lại leng keng mỉm cười trước hạnh phúc bình dị ấy...
                       
                       
                      st


                      #119
                        vu phong 26.03.2010 21:20:25 (permalink)
                        Đưa em về bên giấc mơ xanh
                        Khờ dại thế, cỏ vẫn xanh màu cỏ.
                        Có nỗi buồn lang thang như ngọn gió
                        Cuối con đường mưa trắng không em?
                        Mưa xuân quên làn tóc em bay,
                        Đừng ướp mật cho những lời gian dối.
                        Nỗi buồn không tên nỗi buồn mắc tội
                        Thánh ca làm thương nhớ nỗi rêu phong.
                        Không còn màu xanh, chỉ còn mình anh
                        Vi vút bóng đổ dài loang loáng ướt
                        Câu thơ không tên câu thơ bất diệt.
                        Có lẽ là thơ viết dưới cơn mưa
                        Em không về phố vẫn như xưa.
                        Bàng đỏ lá như mùa xuân vẫn thế
                        Viễn xứ xa xôi em như là có thể
                        Có thể về, có thể sẽ ra đi.
                        Đừng đặt tên nỗi nhớ làm chi
                        Hãy để gió ru em vào cõi ngủ.
                        Giấc mơ xanh, giấc mơ xanh đến thế
                        Có khi nào em chợt nhớ tên anh?

                        Nỗi buồn lang thang như ngọn gió, lang thang tìm lại chính mình, đi khắp nơi nhưng không có một bến đỗ..."Nỗi buồn không tên nỗi buồn mắc tội"...Khi yêu ai cũng mong những điều tốt đẹp nhất đến người kia, tuy nhiên trong cuộc sống mọi chuyện không hề đơn giản như thế. Chỉ mong sống thật với nhau, "đừng ướp mật cho những lời gian dối". Nửa trách, nửa thông cảm nên chỉ khuyên thế. Nếu biết điều này thì em sẽ hiểu...cho dù yêu em bao nhiêu nhưng nếu như cả em và anh sống, đối xử với nhau 1 cách chân thành, tôn trọng nhau thì khi đó có thể về, có thể sẽ ra đi cũng được.

                        "Bàng đỏ lá như mùa xuân vẫn thế
                        Viễn xứ xa xôi em như là có thể
                        Có thể về, có thể sẽ ra đi..."

                        Nỗi buồn không tên, nỗi buồn trống rỗng...Tất cả là giấc mơ, mong manh và dễ vỡ...Chỉ có một tâm sự duy nhất, chất chứa trong lòng "Có khi nào em chợt nhớ tên anh?"
                         
                        ST
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.03.2010 21:22:33 bởi vu phong >
                        #120
                          Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 8 của 10 trang, bài viết từ 106 đến 120 trên tổng số 138 bài trong đề mục
                          Chuyển nhanh đến:

                          Thống kê hiện tại

                          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                          Kiểu:
                          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9