Thời gian dừng lại ở đâu?
Một trời buồn anh không sao hiểu nổi Mây dửng dưng và nắng cũng dửng dưng Lời thì thầm mỏng manh hơn gió Con đường mòn dài mãi phía sau lưng Một trời buồn anh không sao giấu nổi Chầm chậm trôi rồi cũng hoàng hôn Phố vô tình mê mê trút lá Vàng úa rơi xuống đáy tâm hồn Anh cứ đi và anh chờ đợi Những hư vô tự huyễn hoặc mình Không dám tin sau màn đêm loãng Cuối chân trời hồng ánh bình minh Rồi một ngày anh không sao nhớ nổi Chiều buồn xưa ở tận nơi đâu Trời vẫn nắng và mây cũng thế Lá vàng rơi...rơi mãi mùa sau...
Mỗi giây,mỗi phút trôi qua của ngày,thì nỗi nhớ em trở nên cồn cào da diết.Anh đã không biết rằng nếu không có em thì xung quanh anh lại vắng lặng đến nhường vậy...?Anh trở nên ngu ngơ trước mọi chuyện,lạc lõng giữa dòng người tấp nập...anh không còn là chính mình nữa...và anh đã biết em thực sự quan trọng với anh...anh nhớ em quá! chiều nay nắng hanh hao,nhạt nhòa...không một cơn gió,tất cả mọi vật dường như xơ xác hanh hao trước cái nắng hè gay gắt...Những khuôn mặt mệt mỏi..,họ mệt mỏi vì điều gì trong cuộc sống này???anh không biết...anh thực sự không biết mình đang như thế nào nữa...dường như trái tim của anh đã im lặng từ ngày không có em!Anh nhớ em,rất nhớ... Có phải con người thường hay hối tiếc,hối hận vì những chuyện đã qua?Những gì khi mất đi mới thấy đó là quan trọng,đáng quý của chính bản thân mình...?Anh không biết.chỉ biết một điều đang khát khao cháy bỏng trong anh_đó là em. Hạnh phúc ơi_cho anh thấy một lần?
Thời gian luôn là một "tấm vé" Một chiều_ta không thể quay lại quá khứ của một ngày trước thậm chí của một phút trước,1 giây trước đó...quá khứ qua đi để lại trong ta những tâm trạng?nuối tiếc,đau đớn...vui vẻ,bâng quơ...những trăn trở...để rồi khi đối diện với hiện tại ta mới nhận thấy mình thật ngơ ngác...giữa dòng đời vốn ồn ào vội vã này.
rất nhiều câu chuyện,nhiều sự việc làm cho con người mãi nhức nhối không thể nào quên nhất là chuyện tình cảm.Con người luôn là một thực thể phức tạp luôn tìm cách khám phá bản thân...mãi miết đi tìm một đáp án hợp lý,lý giải cho mình:cái gì là đúng?cái gì là sai?cái gì là ý nghĩa?cái gì là vô nghĩa?...tình yêu có nằm trong cái vòng luẩn quẩn ấy chăng?không biết!không thể cho mình một đáp án hợp lý được.
Tháng sáu về cùng với những cơn mưa rào,không lạnh buốt như cơn mưa mùa đông,không nóng nực như cơn mưa hè mà cơn mưa rào mang lại cho ta bầu không khí yên bình,cây cối trở mình,một màu xanh...năm nay tháng sáu về cùng với những cơn mưa rào xối xả nhưng lúc này...yên tĩnh...trầm lặng quá...cả không gian dường như cũng tĩnh lặng trong cái không khí lãng đãng này...lang thang...mệt mỏi...ta đang ở đâu trong hiện tại?không biêt!...
Tình yêu luôn là một điều kì diệu mà ta cảm nhận được ở em!em đến mang lại cho tâm hồn ta,tâm tư,tình cảm của ta những tâm trạng khác lạ.mà không ,lạ thường mới đúng!ta trở nên yêu ghét rõ rệt hơn...
Sau những ngày tháng phiêu lưu, giờ anh tự hỏi, mình còn lại gì, mình đã được gì, và mất gì ?
Sau những ngày tháng phiêu lưu, giờ anh trở về với cái cảm giác bơ vơ, trôi như thể không gì níu giữ. Sau những ngày tháng phiêu lưu, giờ còn lại anh với giấc ngủ không tròn, nhiều mộng mị. Cánh diều thì mãi mãi là cánh diều, có bay mãi, bay mãi cũng không thể biến thành hải âu. Cánh diều thì mãi mãi là cánh diều, rơi xuống đất hay tung cánh giữa trời cao, đều không do mình định. Nhưng là một cánh diều bị níu giữ trong tay người thả thì tốt hơn, hay đứt dây bay lượn theo gió thì tốt hơn ? Anh đã tưởng mình có thể tự do bay trong gió như hải âu tung cánh.
Nhưng anh chỉ là cánh diều, được đưa đi bởi gió, được kiểm soát bởi em.
Giờ thì em hãy buông tay nhé, cho dây diều rơi ra, cho cánh diều bay mãi.
Gió có thể đưa anh đi, có thể làm anh ngã, nhưng nhất định không kiểm soát anh, không ám ảnh tâm trí anh, không chiếm giữ trái tim anh... như em.
Anh có thể nuối tiếc em, mong nhớ em, nhưng sẽ không phải khó xử nữa, không mệt mỏi nữa, không phải suy nghĩ nhiều nữa. Anh có thể sẽ nhớ em, nhớ như không gì có thể nhớ hơn.
Anh có thể sẽ đau đớn, đau như không gì có thể làm đau được hơn.
Anh có thể sẽ khóc, nhiều hơn tất cả những cơn mưa ở nơi này...
Nhưng sớm muộn gì cũng một lần, chẳng thà là ngay bây giờ.
Bây giờ...
Lúc này...
Anh buông tay nhé, cho dây diều rơi ra, cho cánh diều bay mãi.
Và em, em kết thúc chuyến phiêu lưu của mình...
Gió cuốn đi tháng năm dài đằng đẵng
tình vẫn còn mà người chẳng thấy đâu?
hận trời xanh vô tình chẳng thấu
chẳng chịu nghe chịu vọng chịu trông
khiến ta cuồng si khiến nàng đau khổ...
Ta đã,đang làm gì để đánh mất tình yêu của mình????ngày em đến mang cho anh bao hạnh phúc để rồi một ngày anh đánh mất tình yêu của em?trách ai có lỗi trong cuộc tình của mình.yêu thương nhau thật nhiều để rồi thấy thật mong manh...
Hãy xếp gọn kí ức thành một con hạc giấy...xếp gọn nó vào một góc nhỏ của trái tim mình,có chăng ta lại đủ can đảm bước đi tiếp trên con đường mà không có em kề bên?Đôi lúc ta đang hoang mang sợ hãi màn đêm bao phủ.Mỗi lúc như vậy ta lại muốn ngắm nhìn bầu trời sao kia quá,thế nhưng đâu phải mỗi lần ta muốn ngắm là có thể ngắm nhìn được,bởi đôi lúc bầu trời sao ấy bị bao phủ bao những màn sương mù dày đặc,khiến cho nhưng vì sao sáng kia không còn tỏa những ánh sáng huyền ảo xuống nhân gian này được.Lúc đó ta cũng chỉ có thể ngầm hiểu trong lòng là ta vẫn có thể nhìn thấy được những vì sao ấy,ta nhìn được chúng từ trong suy nghĩ của ta,trong trí nhớ của ta,trong trái tim ta_em là vì sao sáng nhất và cho dù ở bất cứ nơi đâu ta vẫn có thể nhìn thấy em,Em luôn ở trong trái tim ta...!