Ru anh vì lòng thương người
Giúp tìm thấy lại nụ cười mất lâu
Cho nguôi ngoay bớt nỗi sầu
Lời ru nhẹ thoảng chẳng sâu thắm tình
....................................
Ta Ru Tình - Đời
Khóc chẳng mấy người nghe đâu
Chỉ tội thêm sự buồn rầu mà thôi
Ai cũng sống vì cái Tôi
Cảm thông cũng chỉ mà ngồi ủi an
Trách người thành mình đa đoan
Lại càng siết sợi dây oan chặt dần
Cởi được thì chớ ngại ngần
Người đây ta đó chẳng gần chẳng xa
Lấy thơ giả nhạc ru ta
Cho được một chút gọi là niềm vui
Đắng cay chua chát ngọt bùi
Đời là thế đó, ngậm ngùi mà chi.
Mai em về giữa thị phi
Người ơi có nhắn câu gì em đeo
Đường tình có một con đèo
Em thả xuống vực, rồi trèo núi Tiên
Bao giờ khởi được cái Duyên
Em ru cái Nợ lời nguyền bao năm
Vì ta còn quá dãi dầm
Nên thơ bỗng hoá lỗi lầm, ta đau.
Le Tran