Gửi người sẽ xa
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 4 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 55 bài trong đề mục
Linh Linh 17.07.2009 21:13:54 (permalink)
          Chuyện tình yêu không phải khi nào cũng theo một quy luật. Chúng ta đã yêu nhau, đã có nhau - xưa là thế. Thời gian gần đây, chúng ta đã làm những gì cho nhau thế anh? Em không muốn tự trách mình, không muốn tự dày vò , không muốn lục tung tất cả lên để tìm lại ngày xưa - để phán xét, để khẳng định: Lỗi tại ai? Tình yêu tất nhiên không thể là một trò đùa, song nó cũng mong manh, cũng thất thường, cũng bất ổn như một trò đùa vậy.


Em sẽ cố quên anh, có thể là rất khó nhưng mà em sẽ cố gắng...
       Vậy là không cần đến một lời chia tay, cứ thế anh và em tự xa nhau từ lúc nào không biết. Bỗng nhiên ta trở thành người dưng. Thế đấy, quen nhau, đến với nhau và rồi xa nhau cứ như là theo cảm hứng bất chợt. Coi chuyện tình yêu như trò đùa ngẫu nhiên của tuổi trẻ, để rồi coi cái chuyện đến rồi đi như là một lẽ rất thường tình. (Chỉ mong sao khi trò đùa kết thúc đừng để lại niềm đau trong nhau).
        Em biết mình đã quá vội vàng và phải coi tất cả đơn giản như một trò đùa thôi, nhưng sao vẫn có cảm giác hình như cái gọi là trò đùa ấy lại có một cái gì đó không thể gọi là trò đùa. Để rồi muốn quên cũng không nỡ, muốn nhớ cũng không đành. Cứ mãi lẫn lộn trong nhớ - quên, quên - nhớ. Chẳng biết là người trong cuộc, anh sẽ nghĩ gì? Hay anh cũng chỉ coi tất cả là một trò đùa ngẫu hứng của tình yêu để mà quên, hay trong tiềm thức vẫn luôn nhắc nhủ nhau có một lối đi về....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.08.2012 21:54:49 bởi Linh Linh >
#1
    vu phong 20.07.2009 22:38:17 (permalink)
     ...Có những lúc con người ta quá dựa dẫm vào sự hoang tưởng,bởi vì sự hoang tưởng ấy quá lớn mạnh và phong phú.Mà không khí bên ngoài thì lại quá loãng vì thế chúng ta tình nguyện chìm đắm trong hoang tưởng ,ngủ mãi và không muốn thức dậy nữa...
     
     
        Đấy chỉ là sự lựa chọn của bản thân mỗi người.Thượng đế đặt trước chúng ta  một lối rẽ.Một số người thích đi về phía bên trái,trải qua gian nan và vất vả,cuối cùng có thể tìm được hạnh phúc thuộc về bản thân mình.Một số người lại thích đi về phía bên phải,chìm đắm trong hương cỏ thơm và trong sự mê li của hoang tưởng cho đến khi rơi đến đáy của địa ngục.
     
       Tôi rất muốn hỏi,em là người như thế nào???em tình nguyện chìm đắm  trong hoang tưởng cho đến chết hay lựa chọn sự tỉnh táo đấu tranh để tìm kiếm thiên đường của em?
        Trước lối rẽ mà Thượng Đế tạo ra,em sẽ rẽ sang trái hay  chọn rẽ sang phải???Tôi rất muốn hỏi nhưng tôi lại không dám hỏi,bởi vì  tôi sợ phải nghe câu trả lời.Đó không phải là những gì tôi muốn.
       Bất luận là lựa chọn con đường như thế nào thì dường như vẫn không có cách nào né tránh được sự đau khổ.Tôi sẽ đứng bên đường hoặc đứng cuối đường???
       "Hỡi Thượng Đế_Tại sao người lại không ban cho chúng con  3con đường để lựa chọn???không phải là hoang tưởng,cũng không phải là đau khổ"
    #2
      Linh Linh 22.07.2009 00:06:03 (permalink)
           
               Anh thương yêu! Ngày lại ngày đang dần trôi đi cũng đồng nghĩa với việc anh sẽ dần quên đi mọi kỷ niệm về em. Anh và em đã bước trên hai con đường riêng biệt nhưng tại sao em vẫn luôn đau đớn dày vò? Em giờ đây luôn sống trong mâu thuẫn của chính mình - yêu và quên. Cả hai em đều đã cố gắng thực hiện nhưng tất cả đều vô nghĩa, cuối cùng rồi em vẫn cứ sống trong cái mâu thuẫn ấy. Cái mâu thuẫn tưởng chừng như bé nhỏ nhưng với em lại không sao tháo gỡ được. Anh đã từng nói với em: "Con người chỉ ước mơ khao khát những cái mình không có". Nhưng cái hiện thực phũ phàng lại bắt buộc em phải quên anh. Anh đem đến cho em niềm hạnh phúc nhưng cũng chính anh đã mang lại cho em biết bao nhiêu đau khổ tủi nhục. Cô độc trên con đường vắng, em luôn tự hỏi: "Tại sao em có thể yêu anh mà lại không thể quên anh?". Và em đã hiểu ra rằng, để yêu một người là việc rất khó nhưng để quên ngươig đó lại là việc khó hơn gắp nghìn lần. Tại sao em không có cách gì để đến được bên anh nhưng cũng không có cách nào để có thể quên anh? Mà có phải không có cách nào hay con tim em không cho phép em quên anh, em cũng không biết nữa. Em chỉ biết rằng, yêu và quên là việc rất đối với em. Yêu anh, nên em phải quên anh để anh được hạnh phúc!
              Cảm ơn Thượng đế đã cho em được ở bên anh, yêu anh. Hãy nhớ về em, anh nhé! Yêu anh! 
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.08.2012 21:56:00 bởi Linh Linh >
      #3
        Linh Linh 22.07.2009 00:17:23 (permalink)
               

        Anh ra đi bất ngờ và quay lại cũng bất ngờ ...
               A xa! Anh có biết là hình bóng anh vẫn luôn ngự trị trong em, dù anh có đối xử tệ với em thì em vẫn không thể ghét anh được. Cứ đêm về em lại nhớ anh quay quắt, cố gắng thế nào thì nước mắt vẫn cứ òa lên. Em đã khóc vì anh quá nhiều, ước gì có anh ở bên, được trong vòng tay anh ấm áp và em không phải nói "Anh tàn nhẫn lắm!". Nhưng em biết làm sao khi tim anh đã không có chỗ cho tình yêu của em! Cầu chúc anh và L hạnh phúc!
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.12.2012 12:36:14 bởi Linh Linh >
        #4
          Linh Linh 22.07.2009 00:29:05 (permalink)
                 A à! E là ai ư? Đến em giờ cũng chẳng biết mình là ai nữa rồi, đứng trước gương em không còn nhận ra mình nữa, toàn là nước mắt. Em không ngờ mình lại yêu người đó nhiều như vậy.
               Anh đã nói còn gì: "Bất luận là lựa chọn con đường như thế nào thì dường như vẫn không có cách nào né được sự đau khổ."
               Em không đứng bên đường, cũng không đứng cuối con đường mà em đang đi trên con đường đấy. Đến chỗ rẽ rồi nhưng chưa biết rẽ trái hay phải?
               Anh muốn biết Em sẽ chọn hoang tưởng hay khổ đau nhưng sao không muốn nghe em trả lời??? Câu trả lời của em không phải là những gì anh muốn hay anh không dám muốn những gì em sẽ trả lời?
               A à, Thượng đế tạo ra 3 con đường để lựa chọn đấy! Hư ảo - Hạnh phúc - Đau khổ! Anh muốn em đi về đâu? 
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.08.2012 21:57:01 bởi Linh Linh >
          #5
            vu phong 22.07.2009 21:59:18 (permalink)
            Em!
               Trên thế giới này không có loại thuốc nào có thể chữa được sự hối hận,cùng chẳng có con đường quay đầu lại.
               Nếu chúng ta tiếp tục đi về phía trước thì chúng ta có thể tìm thấy được đường ra cho mình,còn nếu chúng ta tự nhảy vào nấm mồ chôn mình,thì đó sẽ là kết thúc cuối cùng,không thể nào thay đổi được...và bởi vì có những chuyện,khi bắt đầu đã giống như trái tim đập,không phải muốn nói dừng lại là có thể dừng lại được...
               Mỗi một nỗi buồn,mỗi một thất vọng làm trái tim ta mất phương hướng,nhưng cũng không phải vì thế mà chúng ta giết chết hi vọng?P đã tin,cứ gõ,cửa sẽ mở...
              
               Bây giờ chúng ta hãy coi như mình được sinh ra một lần nữa vậy,tương lai vẫn là một thứ có khả năng đợi chúng ta đi khai phá.
               Bây giờ P và em giống như một đoàn tàu hoả không thể dừng lại được chỉ có thể tiến mãi về phía trước.Không có điểm đến nào vô vị cả,mà chỉ có những cảnh vật thay đổi liên tục trong suốt cuộc hành trình mà thôi.Bất cứ lúc nào,bất cứ nơi đâu,bất cứ điều gì chẳng bao giờ lặp lại cả.Thật hay,thật đặc sắc,đơn giản và tràn đầy kích thích...
             
            #6
              Linh Linh 23.07.2009 11:27:27 (permalink)
                    
                   TA à, trên đời này ko có thuốc chữa cho sự hối hận nhưng chẳng lẽ ko có cách nào để cho ta thoát khỏi chính ta sao? Em đang chuẩn bị rẽ về phía không có hoàng hôn cũng không có bình minh; ở đó chỉ có một thời gian duy nhất: Quá khứ!
                  Vậy nên dù ko còn cơ hội nữa nhưng từ nơi này em luôn cầu chúc cho anh được hạnh phúc. Một khoảng trời đẹp đẽ đã trôi qua và dư âm của tháng ngày ấy mãi ngân trong lòng em những bản tình ca nồng nàn lãng mạn. Từ thửa ban đầu, em vẫn tự ru lòng mình rằng cuộc đời mỗi người như một dòng sông. Để nhưng dòng sông ấy gặp nhau có thể là hy hữu.
                  Cám ơn anh đã cùng đi với em trên lối rẽ này!
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.12.2012 12:37:31 bởi Linh Linh >
              #7
                vu phong 23.07.2009 16:56:15 (permalink)
                Em!
                   Có ai đó bảo rằng : Tình yêu ...là chân thành,là rung động,là không thể lấp đầy không gian đang thiếu...Tình yêu không phức tạp,cũng chẳng quá đơn giản...có một người để yêu,có lẽ đã là hạnh phúc...
                  Tình yêu...lâu lắm rồi chẳng mấy suy tư quá nhiều về khái niệm ấy,chẳng mấy khi đặt cho mình một dấu chấm hỏi cho con tim mình bớt khờ khạo...
                 
                   Lúc bé,P còn quá nhỏ để hiểu tình yêu là gì,nhưng P cảm nhận được dường như người ta cười nhiều hơn,đẹp hơn khi yêu.Thấy các anh chị vui vẻ cười đùa,tay trong tay cùng dạo phố,cùng nhau chia sẻ những niềm vui,những nỗi buồn và cùng nhau vượt qua những thử thách khó khăn trong cuộc sống,P nghĩ họ thật sự là những người hạnh phúc.Tình yêu của họ sẽ chẳng gì có thể chia cắt được và nó sẽ còn đẹp hơn nếu được kết thúc bằng một đám cưới và sống trọn đời bên nhau.Thế nhưng,cuộc sống vốn không trọn vẹn,không phải những người yêu nhau đều đến được với nhau.Vốn dĩ chẳng có gì là hoàn hảo,và tình yêu cũng không ngoại lệ.Cũng như mọi người,P cũng đã từng nghĩ tình yêu của P và người P yêu thật đẹp và chẳng có lý do gì để chúng tôi chia tay.Thế nhưng chúng tôi cũng đã chia tay và P cũng kịp nhận ra rằng:Tình yêu đẹp thật đấy nhưng chưa phải là tất cả,vì sau tình yêu vẫn còn có cái được gọi "chia tay"!
                  Từ lúc trưởng thành,biết nhung nhớ,biết yêu thương...thì biết tình yêu không chỉ là giấc mơ chàng hoàng tử mong tìm được nàng công chúa của mình.Vậy mà P lại luôn tin rằng mình sẽ là chàng hoàng tử đến đánh thức nàng công chúa ngủ say trong chốn rừng sâu...thật là ngốc nghếch phải không em,bởi P sẽ chẳng thể là một chàng hoàng tử được.Bởi P chỉ đơn giản là P mà thôi.
                 
                ...Quá Khứ không đem mà ăn được,và con người thì lại chẳng thể nào quên...
                ...Thời gian vô hình nhưng thời gian có cánh...P đã tự hỏi rằng mình có tin vào số phận hay không?tin để rồi không tin...con người mà_đôi khi có quá nhiều mâu thuẫn cho một câu hỏi?câu hỏi luôn được đặt ra và không muốn trả lời,bởi câu hỏi cũng cần phải có thời gian cho trải nghiệm...biết bao lâu mới có được một trải nghiệm cho chính bản thân mình?có những điều bản thân mình vốn đã hiểu rõ,nhưng đến khi mình tự tách biệt nó thành một thể riêng biệt thì lại chẳng thể hiểu rõ được gì...!vậy đó...ta lại rơi vào mâu thuẫn...và ta vẫn chỉ là chính ta...
                 
                 
                #8
                  Linh Linh 23.07.2009 17:26:15 (permalink)
                  Trái tim e ngại là trái tim kiêu hãnh nhất
                  Tình rụt rè là tình mãi thủy chung
                  Kiêu hãnh đang cô đơn đến tận cùng
                  Không bí ẩn mới là điều khó hiểu
                   
                  Trong tròn vẹn ẩn giấu ngàn trống thiếu
                  Đi hết con đường chưa phải hết dở dang
                  Le lói cũng không có nghĩa sắp lụi tàn
                  Ấp ủ than hồng bùng lên thành bão lửa
                   
                  Tôi không ước những tâm hồn toang cửa
                  Gặp gỡ nhau như bão lớn quay cuồng
                  Tôi gắn bó với tháng năm giản dị, bình thường
                  Thanh thản bên nhau qua từng ngày thấu hiểu
                   
                  Bởi quá nồng nàn hôm nay không thể thiếu
                  Chưa chắc gì tha thiết đến ngày mai
                  Tôi ước một ngày sẽ ở trong tay
                  Trao nhau trọn niềm vui trong cõi sống
                   
                  Cùng thắp sáng những chân trời đồng vọng
                  Cùng sôi sục trong công việc bộn bề
                  Khao khát có nhau không là nỗi đam mê
                  Mà khao khát của tình yêu đích thực
                   
                  Như ta sống đến cạn nguồn sức lực
                  Hết mình như gió mùa đông như nắng mùa hè
                  Cỏ lên rồi xanh bờ mãi ven đê
                  Nhưng ai dám tự tin trước những điều có thể
                   
                  Có một trái tim nồng nàn da diết thế
                  Dẫu chẳng bao giờ hết e ngại..... người ơi...
                   
                  #9
                    Linh Linh 23.07.2009 22:00:26 (permalink)
                              Thời gian cứ thấm thoát trôi qua kể từ ngày gặp anh và để rồi mang hình bóng anh vào trong lòng... Em ko biết từ bao giờ anh trở nên quan trọng vô cùng với em. Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây trôi qua em chưa từng thôi nhớ đến anh. Anh có biết anh là tình yêu, là niềm vui, là niềm hạnh phúc của em?... Cuộc sống này cũng trở nên có ý nghĩa đối với em kể từ ngày em biết bên em có một người lo lắng quan tâm chăm sóc cho em, có người luôn dõi theo từng bước chân em đi và luôn luôn tiếp thêm sức mạnh cho em mỗi khi em gặp khó khăn. Chính vì vậy mà hình bóng của anh lúc nào cũng ngự trị trong tâm trí em, trong trái tim em, điều đó cho em biết rằng em ko thể cách xa anh được dù chỉ trong giấc mơ en vẫn mong được ở cạnh anh, nghe tiếng anh nói, nghe từng hơi thở của anh và cả nhịp đập từ con tim anh.
                             Anh luôn nói rằng em ngốc, em khờ! Cho dù vậy nhưng em chắc chắn một điều: Tận sâu thẳm trong tim em luôn có một tình yêu chân thành luôn gửi trọn cho anh, TA à!
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.12.2012 12:38:40 bởi Linh Linh >
                    #10
                      Linh Linh 29.07.2009 23:55:14 (permalink)
                      ... Trái tim đa mang chở tình yêu chòng chành ...
                              ... Quên với nhớ lắc lư nhịp sóng ...
                            ... Anh là gì giữa bốn bề vang vọng ...
                         ... Em nghẹn lòng khi thốt gọi thành tên ...
                      #11
                        vu phong 30.07.2009 22:09:15 (permalink)
                        Anh xin lỗi vì đã bỏ ra đi
                        Cuồng dại như cánh chim bay ngược chiều gió thổi
                        Giọt nước mắt em ngày nao rơi nóng hổi
                        Chỉ khiến lòng anh thêm cháy khát tự do.

                        Anh xin lỗi vì những điều nhận và cho
                        Anh chẳng bao giờ nghĩ về em trước nhất
                        Chỉ khi nào lo sợ em đi mất
                        Anh lại dịu dàng lời nói ngọt đầu môi.

                        Anh xin lỗi vì những khoảng cách xa xôi
                        Của mỗi lần ghé thăm kéo dài từ tuần sang tháng
                        Anh xin lỗi vì những lúc anh lơ đãng
                        Nhớ tới một người khi đang nắm tay em.

                        Anh xin lỗi vì những phút dịu êm
                        Được ở bên em mà anh không trân trọng
                        Trái tim yêu ngày xưa tưng cháy bỏng
                        Nguội lạnh dần theo những chuyến đi xa.

                        Để một ngày khi năm tháng trôi qua
                        Anh giật mình nỗi nhớ em da diết
                        Đến bây giờ anh mới hiểu, anh mới hay, anh mới biết
                        Em chính là bờ bến của đời anh.

                        Chỉ còn lại những điều rất mong manh
                        Anh sẽ đợi, sẽ chờ tới khi em tha thứ
                        Hãy để trái tim anh sau bao ngày say ngủ
                        Thêm một lần, cháy bỏng để yêu em
                        #12
                          Linh Linh 11.08.2009 10:14:44 (permalink)
                                   "Có những lúc em buồn, em thầm ước lên trời: mong ngày mai không còn nỗi đau trong cuộc đời. Nhưng em biết sẽ không, không thể có bao giờ bởi vì anh bây giờ đã không thuộc về em..."
                               TA à, E nhớ anh quá! Em yêu anh nhiều lắm, anh biết không?   
                                   
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.12.2012 12:39:26 bởi Linh Linh >
                          #13
                            Linh Linh 13.10.2009 23:11:41 (permalink)
                                        Chiều nay trời lại đổ mưa bão. Không biết ở chỗ anh có mưa ko và anh có ngồi ngắm mưa như em không? Nhìn những hạt mưa thi nhau rơi xuống rồi vỡ tan, em có cảm giác lòng mình cũng đang vỡ vụn và gãy nát như những hạt mưa kia...
                                      Anh còn nhớ hôm đầu tiên mình gặp nhau không? Anh chở em đi dưới trời mưa tầm tã. Anh nắm chặt bàn tay lạnh cóng vì nước mưa của em. Và lúc ấy em cảm thấy ấm áp lạ lùng! Em thường thấy rất vui với ý nghĩ ngộ nghĩnh rằng anh là một cơn mưa mà trời ban tặng để tưới mát cho tâm hồn vốn khô cằn của em... Em trở nên dịu dàng, không còn ai nhận ra em là con bé bướng bỉnh khi đứng trước mặt anh nữa. Và mưa ngẫu nhiên trở thành người bạn thân thiết của em và anh từ lúc nào.
                                    Thời gian cứ nhích từng bước nặng nề, em tưởng chừng mỗi ngày là một thế kỷ! Anh đã nói là sẽ luôn nhớ và liên lạc với em dù ở đâu, làm gì. Thế mà...Em cảm thấy niềm tin sụp đổ ...
                                     Biết bao đêm trái tim em không thôi nức nở vì nhớ anh và giận anh nữa. Chẳng lẽ anh đã gieo vào lòng em một lòng tin rồi đan tâm giẫm đạp lên nó như thế hay sao? Em không đủ kiên nhẫn để chờ đợi và tha thứ cho anh...
                                     Ngoài kia mưa vẫn vô tình rơi. Chắc mưa chẳng thể hiểu lòng em đau đớn lắm! Nhưng em vẫn chờ mong một ngày anh trở lại cùng mưa.
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.12.2012 12:40:41 bởi Linh Linh >
                            #14
                              vu phong 14.10.2009 20:34:14 (permalink)
                              Anh, em và mưa...
                               
                               Anh đã hiểu rằng em sẽ chẳng bao giờ quên được. Rằng cho dù, anh có tan ra như những hạt mưa, thấm vào lòng đất thì anh vẫn là anh, trong em. Bản thân anh không hiểu được tại sao chúng ta lại trở nên như vậy, anh cũng không mong cứu chuộc bản thân mình, chỉ mong em hãy cất anh vào một nơi xa nhất trong trái tim em, nơi anh chỉ còn là một vệt mờ, và em đừng bao giờ ngoái nhìn về hướng đó...
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 4 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 55 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9