Nhớ về giọt nắng mùa thu
BẠCH NGUYỆT Ta còn bầu rượu túi thơ Vầng trăng cổ độ bây giờ vẹn nguyên Bến xưa nay vắng con thuyền Trăm năm vẫn giữ tình duyên mặn nồng Nàng Thơ không chịu lấy chồng Chờ ta trọn kiếp nên không chịu già Em không đài các kiêu sa Em tinh khiết mộng để ta tôn thờ
NÓI VỚI HỌC TRÒ XƯA Thầy đã rời bục giảng khi mái tóc pha sương Những kỉ niệm buồn vui đã đi qua ngày tháng Mái trường Lý Thường Kiệt năm nào vẫn còn in đậm Trong tận cùng những kí ức xa xăm Thầy về hưu vẫn lưu giữ trong tâm Cô bé học trò xưa nay đã thành đồng nghiệp Đã trưởng thành qua tháng năm, vẫn còn bước tiếp Những chặng đường của giáo nghiệp vinh quang Tấm ảnh này vẫn theo nhịp thời gian Trong cảm xúc của thi nhân mang trái tim nhân ái Như bầu trời xanh trong,xanh mãi Một chiều đông nhưng bừng sáng nét xuân tân Có khi nào em cảm thấy bâng khuâng Khi nhớ thầy xin mở ngăn kí ức Lý thường kiệt năm xưa , Trần Bình Trọng bây giờ luôn luôn trong tâm thức Một thời xa...xa lắm nhưng rất gần Trời bây giờ sắp sửa bước vào xuân Mỗi khi ngang qua trường bánh xe quay chậm lại Thơ không nói hết những điều ta tâm niệm mãi Một khung trời thương trong nỗi nhớ hiện hình r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.01.2022 04:51:21 bởi Ct.Ly >
NGHE LẠI CÂU KIỀU . Nghe em thao giảng "Trao Duyên" Giọng thương gợi lại một miền xa xăm Tình ai không đặng sắt cầm Nỗi niềm tâm sự tím bầm hồn đau Kiều đi ôm mối tình đầu Còn Vân ở lại nỗi đau vô hình Người đời cho em vô tình Chỉ thân máu mủ biết mình ra sao . Cảm kiều tiếng nấc nghẹn ngào Thương Vân chấp nhận tâm bào ai hay Chị ơi!Thân chị đọa đày Duyên em một kiếp như vay nợ tình . Trái tim chị vẫn băng trinh Suốt đời lưu giữ bóng hình chàng Kim Còn em cố nén nỗi niềm Đành câu tình chị duyên em phũ phàng
GỬI HUẾ CHIỀU ĐÔNG Màn mưa giăng mắc cuối đông Giọt gieo lạnh cả dòng sông u buồn Người xa quê vẫn nhớ luôn Sông thơm của những ngọn nguồn thơ ca Em về ngoài nớ nhớ ta? Chiều sang xuân chợ Đông Ba thưa người? Xa quê từ độ đôi mươi Bây chừ mái tóc đã phơi sương đầy Nỗi niềm viễn xứ chiều say Rượu bao nhiêu để cho khuây dạ sầu Thuyền về với bến cỏ lau Vầng trăng cổ độ nguyên màu nhớ nhung
HOÀI CỔ Thành Nội lặng im giữa canh sương Cội tùng lặng lẽ bóng đêm trường Nghe trong tiếng gió lời xưa vọng Nhã nhạc cung đình,dáng quân vương... Tôn nữ đâu rồi nét đài trang Một thời gác ngọc với lầu vàng Giờ tìm đâu thấy bên song phụng Tin nhạn trong sương gởi tới nàng Sông Hương muôn thuở lặng lời trôi Nỗi niềm hoài cổ vọng trong tôi Thần Kinh -xứ Huế thơ muôn tuổi Một thời vang bóng chẳng xa xôi r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.03.2022 05:23:34 bởi Ct.Ly >
LÁ BÀNG MÙA ĐÔNG Rơi Rơi Chiếc lá bàng đông Hòa trong sắc thắm điểm hồng thơ tôi Em còn đó Ngỡ xa xôi Mùa đông giao cảm bồi hồi tiếng thơ Áo em đỏ Bầu trời xanh Lá bàng trong gió Rơi nhanh vì người
TÌNH NHÂN (Thân tặng quý bạn VK4 nhân ngày lễ tình nhân-valentine- sắp đến) Mình không còn là tình nhân của nhau Hơn 40 năm tóc đã thay màu Sương khói thời gian phủ đầy trên kỉ niệm Chuyến tàu tình yêu ngày xưa như định mệnh Chở tình ta trong ga đến biệt ly Em và tôi không nói được thêm gì Tất cả đổ nhào trong trời chiều đầy mây phủ Nỗi nhớ,niềm thương ta đã từng ấp ủ Tất cả chỉ còn trong mộ địa hoang vu Tất cả chỉ còn trong từng lớp sương thù Nơi kí ức chập chờn một vùng trời thi tứ Em đi qua tôi với đôi mắt một thời thiếu nữ Tôi đi qua em bằng những dòng chữ đầu tiên Một khung trời đại học thần tiên Trong gian khổ vẫn bình yên thơ mộng... Rồi tất cả theo năm dài tháng rộng Biển Quy Nhơn trào sóng cuốn... hư vô... Tôi và em như sống giữa mơ hồ Trong lãng đãng của sương mờ hoài niệm ?
GIÃI MÃ THỜI GIAN Một chiều quê hương Trong niềm thương nỗi nhớ Trong gần gũi cũng như trong cách trở Thầy trò gặp nhau ôn lại thuở nào xa Có đứa nhìn tôi nước mắt bỗng nhòa Ôm chầm tôi! Cảm ơn thầy vẫn khỏe! Có đứa bày tỏ mình trong hội ngộ tính nam nhi "Ôi thầy mình vẫn còn trẻ quá đi" Mời tôi uống cạn ly ngày hạnh ngộ A3 bùng nổ Tôi như quên đi cả tuổi già Tha thiết như một thời trai trẻ đã xa Âm nhạc vang lên trong tưng bừng bước nhảy Tôi hòa nhịp trong yêu thương biết mấy Giữa hân hoan trong hạnh ngộ chiều say
LẠI MỘT MÙA XUÂN TRỜI VIỄN XỨ Mùa xuân trời viễn xứ Em đón tết tha hương Tất cả như rộn rã Chỉ thiếu bóng người thương Bàn thờ đầy nhang khói Sao nhức nhói tim đau Bắc Giang quê mòn mỏi Hội Lim người thấy đâu? Quê người trong tưởng nhớ Vọng hương chậm cúi đầu Xa quê hương,xứ sở làm sao chẳng vướng sầu
GIỮ CHO HUẾ Giữ chút này cho Huế đây em Đêm trăng Hương giang, chiều vàng bến Ngự Vỹ Dạ-đồng lau gợi hồn lữ thứ Dốc Nam Giao còn bước ngược lối hẹn hò Giữ chút gì trong chiếc nón bài thơ Đất Thần Kinh với cả trời thơ mộng Đại Nội im lìm nghe một thời vang bóng Cội tùng xưa trong tiếng gió vọng về Có đi mô cũng ôm chặt tình quê Nơi lưu giữ những bóng hình lịch sử Cố đô trong tim không bao giờ là cố xứ Để người đi không cũ nỗi nhớ mong
KÍ ỨC XA XĂM Có một người luôn dõi đọc thơ tôi Từ tuổi thanh xuân đến hồi sương pha tóc Những dòng chữ đầu tiên của một thời ngà ngọc Đến bây giờ vẫn trọn vẹn y nguyên Có một người từ giấc mộng bình yên Qua thơ tôi với một miền cảm xúc Người yêu tôi bằng tấm lòng thành thực Tôi thờ ơ mất báu vật trên đời Có một người dù đau khổ phương trời... Sống lẻ loi bên rìa tim hôn ước Vẫn nén lòng để những mong tìm được Chút bình yên rất nhỏ ở trong đời Có một người không bày tỏ bằng lời Tim đã chết một thời còn con gái Tóc pha sương tôi vẫn luôn nhớ mãi Có một người từng khóc bởi thơ tôi
CỔ SỬ " Thương cho cây quế giữa rừng Để cho thằng Mán,thằng Mường nó leo"(ca dao) Thương thay lá ngọc cành vàng Vì vua ,phận gái sang ngang xứ người Ngậm sầu cố điểm nét tươi Dung nhan tiều tụy nhớ người tình chung Thăng Long trăng bỗng lạnh lùng Sơn hà gánh nặng thủy chung sao tròn? Nàng rời điện ngọc cung son Khắc Chân đưa tiễn hao mòn châu thân Chuyện xưa công chúa Huyền Trân Chuyện nay có kẻ thi nhân ngậm ngùi Chỉ là cổ sử mà thôi Cớ sao ngẫm lại bồi hồi xót thương ngng
HOA THÁNG 3 ( Xin san sẻ nỗi đau cùng thầy Mạnh) Con về quê cũ tháng 3 Hoa gạo không có, toàn là hoa tang Cha rời cõi tạm trần gian Bà con khắp nẻo bàng hoàng tiễn đưa Khổ đau nói mấy cho vừa "Chở cha đi khắp"...,con chưa vẹn lời Bánh xe theo lệ bầm rơi Thương cha gian khổ một đời vì con Công cha báo đáp chưa tròn Giờ đây hiếu nghĩa chỉ còn tâm nhang Mai con tạm biệt xóm làng Bà con thân thích họ hàng gần xa... Mang theo hình ảnh của cha Hải Phòng-nối kết Khánh Hòa trong tim
VẦNG TRĂNG HUYỀN THOẠI Em mãi mãi là vầng trăng huyền thoại Chút nỗi niềm hoang hoải bởi thời gian Nghe mưa lối cũ ngập tràn Nghe tâm tư gọi địa đàng dấu xưa Tóc thề cắt ngắn vướng mưa Vần thơ tiếc nuối nhưng vừa nhớ nhung Ta về dĩ vãng chập chùng Chân đơn nghẹn giữa muôn trùng suy tư Người đi từ đó đến giờ Có khi nào một giấc mơ lại về Nhớ chàng lãng tử nhà quê Ngôn từ thức giấc tràn về cõi tim
MIỀN HOANG CẢM XÚC Miền hoang cảm xúc lay mơ Tay đan tơ mộng rộng bờ trời khuya Ô Kìa! Người đã về kia Mắt vương sương lệ kể về tâm tư Đàn lên tâm khúc âm dư Để tôi nhớ lại bóng người xa xăm Câu thơ lỏng lẻo tay cầm Thì sao trọn vẹn trăm năm với người
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: