EM & BÃO
Em vừa ngắt mạch thơ tôi
Như cơn bão rứt từng hồi
Rằng người ảo tưởng giữa đời cô đơn
Mưa đầy hạt lẹ mau hơn
Gió như mãnh thú, từng cơn hoá rồ
Anh thân gầy guộc xác xơ
Chịu sao thấu những đợi chờ nơi em
Phố! Phố ấy mới lên đèn
Như anh những lúc em ghen quên người
Bão vừa giăng gió đầy trời
Quất qua, quất lại phố thời chịu không?
Gắng qua mấy trận cho xong
Dù mai xơ xác, thoả mong ngậm ngùi.
Đớn đau cam chịu rồi cười
Quay lưng ứa lệ, xin đời ban ơn
Có nghĩa gì khi em muốn cô đơn
_______________________________