Nếu những cảm xúc của em không được viết ra bằng ngòi bút
Nó sẽ cuộn tròn trong lớp vỏ cằn khô
Chẳng có tình yêu, hờn giận,đợi chờ
Cuộc sống chỉ còn là những ơ hờ không định hướng
Nếu đứa con gái trong em không còn ngang bướng
Từ đôi môi này sẽ thốt hai tiếng: yêu anh
Không chỉ im lặng ngắm mặt biển trong xanh
Mà gục đầu vào vai anh như bao nhiêu người con gái khác
Nếu không trải qua bao nhiêu mất mát
Em sẽ chẳng bao giờ biết quý trọng những thứ thật đơn sơ
Chẳng ngồi nghe chuyện xưa cùng mẹ hàng giờ
Mà lao đi tìm nièm vui cùng bè bạn
Em trôi theo và lớn lên cùng năm tháng
Những cú ngã đầu đời dạy em biết cách đi
Em vẫn làm thơ với tất cả cuồng si
Bởi đó mới là em)một con người rất thực
Dẫu không nói nhưng em vẫn yêu anh sau gia đình nhiều nhất
Chỉ là lời yêu đầu thốt lên bằng vần điệu con tim
Em tặng anh những nốt nhạc im lìm
Để anh nghe tiếng nấc trong lòng em đau nhói
Lối đi rộng soi cho em ngàn lối
Nhưng em sẽ trở về với vòng tay mẹ yêu thương
Để lau nước mắt cho mẹ những đêm trường
Khi nỗi nhớ cha vỡ òa trong đông lạnh
Mặc người ta nhìn em với cái nhìn lạ lẫm
Em vẫn sẽ là em không thay đổi bao giờ
Vẫn yêu thương với tất cả dại khờ
Đến khi nào trái tim này ngừng đập!
(-Như Diệu Linh-)