ĐÈO BỒNG
Hihihi...
Hôn nhau mà tính chuyện ăn dừa
Cho nên chẳng muốn đến đám dưa
Vậy là xô ngã cây rơi trái
Tội đã rành rành chuyện gió mưa...
Người ta than thở thế thôi
Còn gì khi đã xa xôi mất rồi
Hôm nay tôi chính là tôi
nhận ra mình đã thật rồi nhớ mong
Mùa thu em có thật lòng
Cho anh nhắn gởi, chữ mong theo cùng!
Gió mưa chuyện đã xa xưa
Vừa hôn vừa mớm, nước dừa mới ngon
Chứ vườn dưa đó cỏn con
Ngồi vào chỗ đó ,sao còn chỗ Fly1tome....hi...hi
Nên vườn dưa đó bỏ đi
Dừa vương tội lỗi, tại vì Fly1tome.....hi!...hi..
Hihihi...
Yêu em biết nói sao vừa
Mùa thu lá rụng trái dừa cũng rơi...
trích
Yêu em biết nói sau vừa
Mùa thu lá rụng trái dừa cũng rơi
Một vườn dưa cũng tả tơi
Vì Fly1tome cũng đang thời làm quan
Nên người rời ruộng dưa gang
Bởi vậy mới bị dừa phang vô đầu
Ông trời ổng ở đâu đâu
sau không xét xử ở đầu ruộng dưa
Gió mưa mà là chuyện xưa
Rõ gây ra họa ,khong chừa thì thôi
Đã gây ra tội rõ rồi
Nếu tòa không xử, thì tôi cũng ngắt đầu
Ông chánh ỗng ở giữa tòa
Làm sao ỗng dám mò sang gốc dừa
Bởi vì gốc ấy xa xưa
Ổng từng từ bỏ, ruộng dưa sang mà
Nên giờ họa mới xảy ra
Ổng mới đổ tội người ta kêu trời...
Tòa ngồi xử mà trong lòng thấp thỏm
Vì chử tình , vì chử lý khó phân
Gốc dừa đi tới đám dưa
Xử sao để được cho vừa thế nhân...
Thì thôi từng ái từng ân
Tòa kêu hai đứa lại gần bảo ban
Vì dừa hay tại dưa gang
Thôi đừng chấp nhất mà tan..tình hồng
Trích đoạn: BĂNG NGUYỆT
Thì thôi từng ái từng ân
Tòa kêu hai đứa lại gần bảo ban
Vì dừa hay tại dưa gang
Thôi đừng chấp nhất mà tan..tình hồng
Tại vì hai chử < đèo bồng >
Cho nên hai đứa phập phồng mỗi đêm
Thôi thì tòa chẳng xử thêm
Để răng với lưỡi được êm phận mình...
Eo ơi ,em tâm địa độc sâu
Vì sao em nỡ ngắt đầu anh ra
Anh mà hóa kiếp hồn ma
Thân em anh sẽ vò ra ......thanh hồn.hi!...hi
Nguyệt ơi Nguyệt ở trên cao
Chỉ còn một đứa ,mot đứa ao mất rồi
Nếu mà còn chẵn một đôi
Thì đâu có để bị lôi ra tòa
Bây giờ thương ngọc tiếc hoa
mà thân lại bị ,dẫn ra hầu tòa ....oa...oa!
Tòa ơi tòa xử cao minh
Để răng với luõi ,được êm phận mình
Nhưng sợ e, chuyện bất thình lình
Nửa đêm thức giấc, giựt mình chiêm bao
Tuỏng đâu là cái bánh bao
Lưỡi em anh nuốt cái ào là tiêu
Sợ e lại phiền tòa nhiều ...
Thân em trong ngọc trắng ngà
Nỡ nào anh nỡ ,vò ra thành hồn
Anh ơi anh hãy liệu hồn
Trăng hoa mà dám ...rủ hồn em theo..
Chị ơi sau chị bảo tòa
Trăng hoa như vậy ,giảng hòa được sao
Một lần té một lần đau
Một lần phản bội ,là đau vạn lần !
Vậy mình phải xét thực chân
Để cho nhân loại ,bớt phần trăng hoa!
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: