Chỉ gặp thiên đường trong giấc mơ
Có đôi lúc thấy mình côi cút
Quê nhà một nẻo xa hun hút
Thương mình hơn trong bước lạc loài.
Chạy đuổi theo danh vọng mệt nhoài
Dường như chẳng thấy bến bờ hạnh phúc
Sống – lăn lộn giữa đôi dòng trong đục
Nghiêng bên nào cũng thấy mong manh.
Hết cả rồi những ước mơ xanh?
Giật mình bởi mấy sợi đầu tóc bạc
Tuổi hai mươi cớ chi mà thoái thác
Bao chông chênh đầy dẫy trên đường.
Cứ bước chân về phía mù sương
Ðời sẽ vọng lời hồi âm thật đấy
Chẳng bổng dưng cây vươn mình lớn dậy
Hoa lừng hương và trái chín ngọt ngào.
Chẳng biết lời ru đến tự phía nào
Nâng mình lên chạm vào mơ ước
Dẫu biết chưa thể nào hái được
Cũng làm xanh hy vọng một thời xuân.
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/upfiles/1546/9942C52A261D472AA35C085A22D633D4.gif[/image]