Anh yêu ơi! Anh có biết chăng ?
Trái tim em vẫn hoài đau nhức
Nước mắt trôi khóc nỗi đau cùng cực...
Nỗi đau mất người....mất cả tình yêu.
Anh bước đi vội vã một chiều,
Bằng men rượu, bằng pháo hồng, bằng lời chúc...
Bằng chà đạp tim trong địa ngục...
Bằng ngút ngàn cay đắng trong em.....
Chiều nay, gió lặng qua thềm....
Em nghe đau đớn nghe tim mình thổn thức....
Sự ra đi của một người....
Làm em đau tức ngực.
Anh bây giờ thành gà trống nuôi con
Và em.... nuôi hy vọng trong mỏi mọn
Lòng dào dạt trong tinh yêu ngày cũ....
Rồi lại một chiều, trời gieo vần vũ,
Dặm đường dài anh bước tiếp bước hai,
Mà ngày vui, em là kẻ đứng ngoài,
Ngăn nước mắt để chúc anh hạnh phúc
Ngăn nước mắt để nghe mình đổ gục
Hai mươi năm trời chôn dấu một tình yêu...
Trách anh sao vẫn buông lời ghẹo trêu,
Rằng anh vẫn yêu em mãi mãi
Để em vẫn tin như thời em vụng dại
Rằng anh vẫn hoài, vẫn mãi yêu ẹm
Trách anh sao nỡ thêm một lần giết em...