Không hiểu anh Michael từ đâu chui ra không biết. Mình thậm chí không hề biết anh ấy ở nhà nữa cơ. Ban nãy mình phải hỏi để đề phòng vụ chạy lông nhông ngoài hành lang rồi đấy chứ. Và Lilly nói anh ấy đang tham dự một buổi thuyết trình về mấy người sao mọc ở tít tận Columbia và sẽ không có mặt trong vài giờ tới.
"Mấy đứa không biết nghĩ hay sao hả? Ngoài chuyện có thể làm người khác bị thương ra, mấy đứa có biết là ở thành phố New York này luật pháp nghiêm cấm ném đồ ra cửa sổ không hả?" - Anh Michael có vẻ nổi giận thật.
"Thôi đi anh Michael. Anh đừng có mà trẻ con như thế, đó chỉ là loại rau quả bình thường thôi mà". - Lilly nói, giọng khinh khỉnh.
"Anh nói nghiêm túc đấy. Nếu ai đó nhìn thấy Mia làm chuyện đó cô bé sẽ bị bắt ngay" - anh Michael giận dữ nói.
"Không đời nào, cậu ấy là trẻ vị thành niên".
"Người ta vẫn có thể đưa ra xét xử ở toà án dành cho trẻ vị thành niên. Mà em cũng đừng nghĩ đến chuyện chiếu đoạn băng vừa rồi lên đấy" - anh Michael nói.
Ôi... ôi... anh Michael đang lo bảo vệ cho danh dự của mình. Hoặc chí ít là không để cho mình bị đưa ra toà vị thành niên. Anh ấy thật đáng yêu làm sao... Chắc Jo-C-Rox là anh ấy rồi.
Lilly cong cớn: "Tất nhiên là em vẫn chiếu".
"Nếu thế thì phải bỏ phần có mặt Mia đi".
Lilly bướng bỉnh nói: "Không đời nào".
"Lilly, giờ ai cũng biết Mia. Nếu em chiếu đoạn băng đó lên thì ngay lập tức cái tin Công chúa xứ Genovia bị bắt quả tang ném đồ ra khỏi cửa sổ căn hộ cao tầng nhà bạn thân sẽ được đăng tải lên các mặt báo. Hiểu chứ?"
Lúc này mình nhận ra rằng anh Michael đã buông tay ra khỏi eo của mình, chậc...
Tina Hakim Baba hưởng ứng: "Lilly, anh Michael nói đúng đấy. Chúng ta nên cắt phần đó đi. Mia đã đủ nổi tiếng rồi không cần phải thu hút thêm sự chú ý làm gì nữa".
Đấy là Tina vẫn còn chưa biết vụ phỏng vấn trên chương trình 24/7 đó.
Lilly đứng phắt dậy và hậm hực đi về phía cửa sổ, chắc chắn là để xem xem bác bảo vệ và chiếc chủ xe Jaguar còn có ở đó không nhưng bị anh Michael kéo giật lại.
"Nguyên tắc đầu tiên, nếu muốn ném vật gì đó ra ngoài cửa sổ thì không bao giờ được nhoài người ra kiểm tra xem có ai đang đứng bên dưới nhìn lên không. Họ sẽ nhìn thấy và đoán được em ở nhà số bao nhiêu. Và em sẽ lãnh đủ mọi trách nhiệm về bất cứ vật gì vừa thảy xuống. Chẳng ai điên lại đi ngó nghiêng nhìn xuống dưới trong những tình huống như vậy, nếu không phải vì thấy có lỗi".
"Oài, anh Michael, anh vừa nói cứ như thể đã từng làm việc này nhiều lần rồi ý" - Shameeka ồ lên ngưỡng mộ.
Không chỉ có vậy. Cái cách anh ấy nói giống như cảnh sát trưởng Dirty Harry vậy.
Khi mình ném quả cà tím ra cửa sổ mình cũng có cảm giác oai phong như Dirty Harry vậy.
Cảm giác đó thật thú vị.
Nhưng vẫn không thú vị bằng lúc anh Michael lao vào bảo vệ cho mình như bây giờ.
Anh ấy nói: "Có thể nói rằng anh đã thường hay làm thí nghiệm về lực hút của Trái đất."
Ôi, còn quá nhiều điều mình chưa biết về ông anh trai của Lilly. Hoá ra anh ấy từng là một thanh niên nổi loạn.
Liệu một thanh niên nổi loạn/một thiên tài máy tính có thể nào đi thích một cô công chúa có ngực phẳng lì không nhỉ? Tối hôm nay anh ấy đã cứu mình. (Ừ thì cứu mình khỏỉ hàng giờ lao động công ích nếu mình bị tóm cổ)
Giờ mình không quan tâm đến nụ hôn kiểu Pháp hay điệu valse tình tứ gì cả, kể cả chuyện anh ấy có phải là tác giả của bức thư nặc danh kia không.
Mình chỉ biết tối nay là một sự khởi đầu của một cái gì đó.
Những việc cần làm: Viết nhật kí môn tiếng Anh
Ngừng suy nghĩ về lá thư ngu ngốc kia
Ngừng suy nghĩ về anh Michael Moscovitz
Ngừng suy nghĩ về buổi phỏng vấn
Ngừng suy nghĩ về mẹ
Thay lót ổ cho mèo
Lấy đồ giặt
Sửa khoá phòng tắm
Mua: Nước rửa bát
Bông ngoái tai
Nẹp tranh sơn dầu(cho mẹ)
mấy thứ bôi lên móng tay khiến chúng có mùi thum thủm để mình khỏi cắn
Món quà gì đó hay hay tặng thầy G chào đón thầy đến với gia đình mới
Mòn quà gì đó hay hay tặng bố để an ủi bố đừng lo lắng, rồi sẽ có ngày bố tìm thấy tình yêu đích thực của mình.
Chủ nhật , 25 tháng 10, 7 giờ tối
Mình đã rất run khi về nhà sáng nay vì sợ mẹ buồn. Vì tội mình đã buột miệng nói ra chuyện mẹ và thầy G.
Mình không phải sợ bị mẹ la mắng vì mẹ vốn dĩ không phải là tuýt người thích la hét.
Nhưng mẹ sẽ buồn nếu mình làm mấy chuyện ngu ngốc kiểu như đi chơi về muộn mà không chịu gọi điện về nhà (mà cứ nhìn cuộc sống xã hội của mình thì thấy, chuyện này khò mà xảy ra lắm).
Vậy mà lần này mình đã gây ra một chuyện tày đình như thế. Sáng nay cứ nghĩ đến cảnh mẹ đang ủ ê thất thểu ở nhà là mình không tài nào bước chân ra khỏi nhà Moscovitz được.
Lần nào từ nhà Lilly về mình cũng thấy trong lòng mênh mang làm sao! Cứ như đi dã ngoại về vậy. Gia đình cậu ấy thật đầm ấm và đời thường làm sao. Mặc dù gia đình họ toàn là những thiên tài, bố mẹ là hai nhà tâm lý học có tiếng, anh con trai thì sở hữu riêng một tờ báo điện tử, còn cô gái út thì làm chủ một chương trình cáp. Ở nhà Moscovitz, vấn đề tranh cãi duy nhất chỉ là đến lượt ai đưa chú chó Pavlov đi dạo, hoặc nên gọi món ăn Trung Quốc hay món ăn Thái.
Trong khi ở nhà mình các vấn đề luôn rối rắm, phức tạp hơn nhiều.
Thật lạ là mẹ dường như rất hành phúc khi thấy mình bước vào nhà. Mẹ chạy ra ôm mình và bảo mình đừng lo lắng gì về chuyện phỏng vấn ngày hôm qua. Bố đã nói chuyện với mẹ và mẹ hoàn toàn biết cảm nhận của mình. Hình như mẹ đang cố nhận hết mọi trách nhiệm. Nhưng về việc mẹ không chịu kể cho bố nghe về chuyện của mẹ và thầy G ngay từ đầu đâu phải lỗi của mẹ. Tất cả chỉ tại mình và cái mồm quàng quạc ngu ngốc của mình. Nhưng dù sao mình cũng cảm thấy vui vui khi mẹ lo lắng như vậy cho mình.
Và rồi hai mẹ con mình đã dành cả buổi tối lên kế hoạch cho đám cưới của mẹ và thầy G. Mẹ cho rằng ngày Halloween là ngày lý tưởng nhất để kết hôn vì chỉ riêng cái ý nghĩ kết hôn thôi đã đủ đáng sợ lắm rồi.
Vì là ngày Halloween nên thay vì mặc áo cưới, mẹ muốn đến Toà nhà thương mại Empire State (chiều cao của mình quá lý tưởng cho mấy màn cải trang kiểu này). Mẹ đang thuyết phục thầy G đóng giả làm chú chó Fay Ray thì chuông điện thoại reo. Lilly gọi.
Mình cũng hơi bất ngờ vì mình vừa mới từ nhà cậu ấy về mà. Ờ, có thể mình bỏ quên cái bàn chải đánh răng hay cái gì ở đó.
Nhưng không... Cú điện thoãi này chẳng hề liên quan một tí gì đến chuyện đó cả.
Giọng Lilly nghe rất chanh chua qua điện thoại: "Cái vụ cậu được phỏng vấn trên chương trình 24/7 tuần này là sao?"
Mình đứng chết trân bên cạnh cái điện thoại. Trong một giây mình đã nghĩ Lilly có khả năng ngoại cảm và đã giấu mình suốt bao năm qua. Mình chỉ còn biết lắp bắp hỏi: "Sao cậu biết?"
"Bởi vì cứ 5 phút trên TV lại chiếu cái đoạn quảng cáo về cuộc phỏng vấn đó chị Hai ạ."
Mình vội với tay bật TV. Lilly nói đúng. Bật kênh Tv nào cũng thấy có dòng chữ quàng cáo về buổi phỏng vấn độc quyền của Berverly Bellerieve với "nàng công chúa nước Mỹ - công chúa Mia" sẽ phát sóng vào tối mai.
Thôi xong, cuộc đời mình thế là tiêu rồi.
"Tại sao cậu không kể cho mình nghe về câu chuyện cậu sẽ lên TV?" - Lilly hoạnh hoẹ.
Lúc đó tự dưng mình thấy người nôn nao, đầu óc mụ mị nên cứ trả lời bừa: "Cũng chẳng hiểu nữa. Tự dưng hôm qua người ta đến thôi. Có chuyện gì to tát đâu".
Mình vừa dứt lời thì đầu kia nghe thấy tiếng Lilly gào toáng lên nên vội để xa cái tai nghe ra.
"Không có gì to tát á??? Cậu được cô Berverly Bellerieve phỏng vấn mà cho là không có gì to tát sao??? Chẳng nhẽ cậu không biết Berverly Bellerieve là một trong những phóng viên nổi tiếng và khó tiếp cận nhất nước Mỹ hay sao hả? Cô ấy xưa nay luôn là hình mẫu lí tưởng và thần tượng của tớ đấy, có biết không hả".
Đợi cho Lilly bình tĩnh xong mình mới dám thẽ thọt giải thích rằng mình không hề biết cái cô Berverly Bellrieve đó lại nổi tiếng đến như vậy. Mình càng không hề biết cô ấy lại là hình mẫu lí tưởng, là thần tượng của Lilly. Mình chỉ thấy rằng cô ấy rất đáng mến, thế thôi.
Nhưng hình như Lilly không buồn nghe mình giải thích. Cậu ấy làu bàu: "Lý do duy nhất tớ không nổi điên lên với cậu vì sáng mai cậu phải kể tường tận từng chi tiết về buổi phỏng vấn đó cho tớ nghe".
"Hả?"
Mình còn muốn biết: "Mà tại sao cậu phải nổi điên lên với mình?"
"Bởi vì cậu từng hứa sẽ để cho mình thực hiện buổi phỏng vấn độc quyền đầu tiên với cậu trên chương trình Lilly chỉ nói lên sự thật, nhớ chưa?"
Mình không hề nhớ vụ đó nhưng cũng có thể là mình có hứa thật.
À mà lúc nãy xem đoạn quảng cáo trên TV mình phải thừa nhận rằng bà đã đúng về việc dùng màu mắt xanh da trời. Thật đang kinh ngạc, vì trước giờ bà chưa bao giờ đưa ra quyết định gì đúng đắn cả.
Top 5 điều bà đã sai:
1. Rằng bố sẽ chịu yên ổn khi tìm người phụ nữ của đời ông
2. Rằng con Louie Mập sẽ hút hết sinh khí của mình lúc ngủ và mình sẽ bị nó đè bẹp cho chết ngạt.
3. Rằng nếu mình không chịu học ở trường nữ sinh, mình sẽ bị mắc các bệnh xã hội.
4. Rằng nếu mình xỏ lỗ tai, mình sẽ bị nhiễm trùng và chết thẳng cánh vì nhiễm trùng máu.
5. Rằng cơ thể mình sẽ phát triển đầy đặn hơn khi mình đến tuổi dậy thì.