DƯ ÂM NGÀY XƯA
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 24 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 356 bài trong đề mục
Tiền Giang 28.10.2010 18:27:05 (permalink)
0


                       BỐN MÙA
 
                                   Tình yêu không hồng,tình yêu màu đen!
                              Vì lòng không vui nên tình ưu phiền!
                              Người yêu xa rồi,ngày xưa đâu còn!
                              Trời sang THU rồi,nên lòng tôi buồn!
 

                             
Ngày mai tôi về,mưa muà ĐÔNG rơi.
                              Ngày mai tôi về,buồn giăng trong đời
                              Tên nàng như mây trên cây sầu đông
                              Hồn nàng như hoa bên vừng sương hồng!

 
                             
Cành mai chưa tàn,mùa XUÂN như qua!
                              Về đâu đêm nay,hồn hoang không nhà
                              Trăng soi bên hồ,lòng nghe nao nao
                              Hình như trong tim tình yêu phai màu!

 
                             
Ve sầu vừa kêu,hoa Soan rơi rồi!
                              Dư âm chia lìa,khơi nguồn thương đau
                              Mai tôi quay về,tâm hồn cô đơn!
                              Người ơi quen chi! Cho lòng tôi buồn!!

                                                                                        tiềngiang
 

#46
    Tiền Giang 28.10.2010 18:43:38 (permalink)
    0


                             ĐÁNH LỪA NÀNG THƠ
     

                                Xe tình yêu em đi
                            Bao năm không về bến?
                            Nhìn  giọt lệ trên mi
                            Lòng bồi hồi thương mến!

     
                           
    Mùa Đông không có tuyết
                            Như tình không có thơ!
                            Em chỉ là ảo ảnh
                            Vẫn làm ta si mê!!
     

                           
    Tình yêu không thể xác
                            Là tình trong sáng nhất!
                            Không chiếm giữ cho mình
                            Ta không bao giờ mất!

     
                           
    Xin mượn hình bóng đó
                            Nuôi trái tim mộng mơ!
                            Mượn tình không có thật
                            Để đánh lừa nàng thơ!!

                                                               tiềngiang
    #47
      Tiền Giang 28.10.2010 19:00:11 (permalink)
      0


      SORRY!
       
      Một tháng rồi,anh thật sự quên em!
      Quả bóng Jabulani choán hết phần nỗi nhớ!
      Anh chìm trong những trận cầu nghẹt thở!
      Sáng nay chợt buồn,cầm bút viết về em!!

       
      Sự đam mê,đem hoán đổi ngày đêm!
      Ngày thì ngủ,đêm căng tròn mắt thức!
      Ngần tuổi này,anh vẫn còn háo hức
      Giống như lần đầu,ta được ở bên nhau!!

       
      Xem túc cầu,nào có khác chi yêu!
      Cũng chờ đợi,cũng ngập tràn hy vọng!
      Họ thi đấu,còn mình thì mơ mộng!
      Trên đời này,đâu phải chỉ mình anh!!

       
      Như tình yêu,tỷ số thật mong manh!
      Hạnh phúc cách đau thương trong gang tấc!
      Họ sống giữa nụ cười và nước mắt!
      Từ Thiên Đường đến Địa Ngục không xa!!
       

      Xong chuyện người,giờ đến lượt chúng ta
      Anh vẫn biết,em của anh,đang giận!
      Nhưng một cầu thủ nếu gặp cơn hưng phấn
      Sẽ làm bàn trong mọi tư thế,em biết không??
       

      Một tháng tròn,chứa bao nỗi nhớ mong!
      Chiều Cali,chắc xanh hơn Phố Núi?
      Ellis,Bolsa,có ai về mà em đợi?
      Còn bốn trận cuối cùng,anh không thể buông xuôi!!
       

      Đam mê nào,cũng có cái khổ,em ơi!
      Yêu bao nhiêu năm,chẳng lẽ giờ lại giận??
      Trên sân cỏ,ai cũng mong mình thắng!
      Còn trong tình yêu,hòa là quý,phải hôn em???

                                                 Tiền Giang


      #48
        Tiền Giang 28.10.2010 19:07:37 (permalink)
        0


        TRẢ LẠI ANH
         
            Những gì không thể đem theo được
           Xin trả cho anh,khỏi bận lòng!
           Bến tình nào khác chi bến nước!
           Hỏi được bao người thấu đục trong??
         

          
        Trả lại khung trời bướm với hoa!
           Một thời mơ mộng đã bay xa!
           Hãy đem phong kín lời yêu đó!
           Đừng để tim em phải lệ nhòa!!

         

           Trả lại vần thơ chứa bóng hình!
           Bài thơ em viết chỉ cho anh!
           Tình chan nước mắt,đời giông bão!
           Cứ ngỡ vững bền,hóa mỏng manh!!
         

          Tình cũng như đời:Là bể dâu!
           Vì em,anh hãy giấu niềm đau!
           Đừng mong giây phút tương phùng ấy!
           Dù biết tóc kia,chớm đổi màu!!

                                  Thu Huyền


                        

        Đính kèm (1)
        #49
          Tiền Giang 28.10.2010 19:09:18 (permalink)
          0


                            MY LOVE !
                                       *Tặng THU HUYỀN. Bolsa
           
                                      Hơn một lần,em gọi anh:My Love!
                                  Cảm giác thân thương,vẫn nghe chừng rất lạ!
                                  Tình yêu đến như màu xanh của lá!
                                  Trong một ngày,làm mát cả đời nhau!!

           
                                  Em thẹn thùng khi phải nói tiếng “yêu”!
                                  Mượn ngôn ngữ xứ người,che nỗi nhớ!
                                  Giây phút ấy,chắc má em ửng đỏ?
                                  Bao năm rồi,mới nói được tiếng “YÊU”!!

           
                                  Anh đã khoanh tròn hai chữ “My Love”!
                                  Nhốt hình bóng và tình em trong đó!
                                  Giữa hạnh phúc lòng bỗng nhiên lo sợ!
                                  Có khi nào,một lần nữa mất nhau??
           

                                  Tình chúng mình như mưa ở trên cao!
                                  Chút nắng lóe làm cầu vồng chợt tắt!
                                  Người yêu hỡi!Hãy lau giòng nước mắt!
                                  Và đừng gọi anh bằng hai tiếng “My Love”!!!

                                                                         Tiền Giang
           

          #50
            Tiền Giang 28.10.2010 19:10:39 (permalink)
            0


                             THẤT VỌNG

                                       Nếu ai hỏi tôi:
                                   -Trên cõi đời này,cái gì đẹp nhất?
                                   Câu trả lời có thể gây thắc mắc!
                                   Vì theo tôi,chỉ có đàn bà!


                                   Nơi Đức Chúa Trời tập trung tất cả tinh hoa!
                                   Không phải “Chiếc xương sườn”,
                                                                       như Thánh kinh vẫn dạy!
                                   Về thể xác,họ diễm kiều biết mấy!
                                   Không bút mực nào,lột tả hết được đâu!
                                   Họ đẹp từ khóe mắt đến làn môi!
                                   Họ đẹp cả trong giọng cười,tiếng nói!

                                   Đừng nhìn đàn bà,những khi họ hờn dỗi!
                                   Dù lòng anh có là sắt cũng xiêu!
                                   Đừng hôn đàn bà,khi họ mới nói yêu!
                                   Anh sẽ bị đầu độc,cho đến khi tắt thở!!


                                   Đừng ôm đàn bà,khi anh chưa hiểu rõ
                                   Họ nghĩ gì,trong cảm giác trao thân!
                                   Đừng dẫn đàn bà đi đến chỗ ái ân!
                                   Khi họ chưa đặt tình yêu ngang mạng sống!!


                                   Anh sẽ thấy,lòng tràn đầy thất vọng!
                                   Sẽ đau buồn,sẽ mất hết niềm tin!
                                   Tan vỡ rồi,cũng không thể nào quên!
                                   Sẽ chết ngạt,dưới tro tàn kỷ niệm!!

                                   Ở nơi họ,chẳng có gì là vĩnh viễn!
                                   Họ khôn ngoan,thực tế nhất trên đời!
                                   Tuy thật tình,họ cũng sầu khổ ,đớn đau!
                                   Nhưng rất ít,và vô cùng giới hạn!!

                                   Ở nơi họ,nguồn phát sinh tự mãn!
                                   Về quyền năng tối thượng,của đàn bà!
                                   Họ tự hào,dù chỉ một bông hoa
                                   Đủ giết chết,những tâm hồn mạnh nhất!!


                                   Họ kiêu hãnh,khi nói về sắc đẹp!
                                   Và thích dùng chuyện cũ để chứng minh!
                                   Lòng họ lúc nào cũng tràn ngập tự tin
                                   Đến rất dễ,mà ra đi cũng dễ!


                                   Phân tích thế,mong anh đừng phẩn nộ!
                                   Tôi biết lòng anh đang đau khổ vì yêu!
                                   Và hiện giờ,anh thất vọng biết bao nhiêu!!!

                                                                                            Tiền Giang
             
            #51
              Tiền Giang 28.10.2010 19:11:50 (permalink)
              0
                                          CON ĐƯỜNG
                                         (Một trái tim lầm lỡ)
                                      Suốt đời tôi đã vay
                                      Những món nợ không thể nào trả nổi!
                                      Xin được một phút để lòng sám hối!
                                      Và con tim được ôn chuyện đã qua!
                                      Dĩ vãng :theo tôi đồng nghĩa với xót xa!
                                      Là định mệnh!Là ngục tù bất hạnh!
                                      Nỗi đau đớn lấy gì đem so sánh?
                                      Sự bạc đen nguyền rủa mấy cho vừa?
                                      Ba mươi tuổi đầu nhưng mặn,ngọt,cay,chua!
                                      Mùi thế sự xem chừng đã nếm đủ!

               
                                      Mỗi khi cầm bút,tâm hồn lại do dự
                                      Thanh minh ư?Lỗi áy thuộc về ai?
                                      Mười năm rồi,có trả ắc có vay!
                                      Càng xét kỹ
                                      Lại thấy do mình tất cả!!

               
                                      Ngày lấy Quyên!
                                      Cả hai đứa đều trẻ người non dạ!
                                      Thương thật nhiều,sao không biết vì nhau?
                                      Không mang lại ngọt bùi
                                                              Mà chỉ có đớn đau!
                                      Quyên chán nản!Và ra đi là đúng!!
                                      Nhưng làm sao ngăn được tâm hồn tôi nổi sóng?
                                      Điên cuồng yêu!Điên cuồng nhớ!Và hờn ghen!!
                                  
              Cả năm trời không tìm được bình yên!
                                      Lòng chua xót mà tim thì rướm máu!
                                      Sự phản bội biến tôi thành hung bạo!
                                      Căm ghét tình yêu!Khinh bỉ sự trung thành!
                                      Tất cả vừa trở nên quá đỗi mong manh!
                                      Trong cuộc sống,đã gieo mầm hư hỏng!

               
                                      Từ một kẻ nhiều mơ,nhiều mộng!
                                      Yêu thẳng ngay và thích sự công bằng!
                                      Chỉ lỗi lầm một chút cũng băn khoăn!
                                      Cũng xấu hổ và buồn trong nhiều phút!
                                      Vết thương ấy:quá to và đột ngột!
                                      Làm chết trong tôi,nét đẹp của con người.
                                      Lời ngọt ngào đem gắn ở đầu môi!
                                      Tim giá lạnh mà lòng đầy giả dối!!

                                     
                                      Tuổi thanh xuân chất chồng tội lỗi!
                                      Hỡi Thu,hỡi Hạnh,hỡi Cúc,hỡi Đào!
                                      Chí tang bồng không chấp cánh bay cao!
                                      Tôi lại ngụp lặn trong sự trả thù rồ dại!
                                      Qua mỗi cuộc vui hồn thêm tê tái!
                                      Không được gì,mất mát lại càng tăng!
                                      Vẫn cố vui cười,không một tiếng thở than!
                                      Tự dối trái tim và đánh lừa khối óc!
                                      Lần vấp ngã đầu đời như con rắn độc!
                                      Dẫn đời tôi vào ngõ hẹp âm u!!
                                   
              Một sáng mùa Thu
                                      Đột nhiên tôi bừng tỉnh!
                                      Cảm giác hôm ấy như người vừa khỏi bệnh!
                                      Thấy lạ lùng và yêu cuộc sống làm sao!!
                                      Nhìn quãng đường đã qua
                                                              Lòng dào dạt đớn đau!
                                      Hậu quả để lại
                                                              Không thể nào lường nổi!
                                      Mang tâm trạng của một người sám hối!
                                      Tôi quyết định đi theo con đường có lý tưởng hơn!
                                      Trở lại mái trường lòng quá đổi bâng khuâng!
                                      Có lo ngại,nhưng vui mừng khôn xiết!
               

                                      Ngày hai buổi,sách đèn mài miệt!
                                      Tôi bỏ lại sau lưng những trở ngại ban đầu.
                                      Vết thương chớm lành,lòng lại thấy xôn xao!
                                      Tôi liên tiếp gặt hái thành công như ý muốn!!
                                      Ai đem chắp cánh ước mơ cho cuộc sống?
                                      Ai đã làm cây chết lại hồi sinh?
                                      Định mệnh nào khiến tôi lại gặp Minh?
                                      Để bắt đầu một cuộc sống đau thương chen hạnh phúc!
                                      Khi quen nàng,tôi đã từng mơ ước:
                                      Sống bình thường với tâm trạng được yêu!
                                    
              Khó khăn dập dồn,gian khổ biết bao nhiêu!
                                      Tôi văn cố gắng vượt qua tất cả!
                                      Tôi cứ tưởng lòng mình hóa đá!
                                      Nhưng mà không!Máu vẫn đỏ trong tim!
                                      Khi yêu nàng,tôi thao thức từng đêm!
                                      Mỗi ý nghĩ đều thành thơ ướp mộng!!
                                      Chưa bao giờ tôi thấy mình dao động!
                                      Đem hết tâm hồn,phục vụ tình yêu!
                                      Thời gian đầu,hạnh phúc biết bao nhiêu!
                                      Tôi cứ nghĩ,đời đã thôi sóng gió!
                                     

                                      Ai khéo đặt chữ Duyên bên chữ Nợ?
                                      Ai đem mây đen che kín mặt trời?
                                      Đã Thương rồi,sao còn ghép thêm Đau?
                                      Cho cuộc sống bỗng trở thành địa ngục!
                                      Có ai thích khơi lên niềm tủi nhục?
                                      Nào ai ưa bị nhắc lại lỗi lầm?
                                      Tôi đã đi từ bực tức đến hờn căm!
                                      Tôi lại tự giết đời tôi thêm lần nữa!
                                      Tôi lại lên sân khấu đóng vai diễn viên đùa với lửa!
                                      Và một đêm nào,lửa đốt cháy hồn tôi!!!

                                                                                    Tiền Giang

               
              R
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.10.2010 19:49:31 bởi Viet duong nhan >
              #52
                Tiền Giang 28.10.2010 19:17:23 (permalink)
                0

                                       BẢN HỢP ĐỒNG NGHIỆT NGÃ
                                                 *Thơ buồn chớ đọc lúc vui!
                                        Có chàng họa sĩ không chuyên nghiệp
                                    Chẳng thích vẽ tranh,chỉ vẽ người!
                                    Tìm đâu đối tượng? Buồn khôn xiết!
                                    Bao chiều, họa sĩ mãi suy tư!!


                                   
                Ai xui cô bé ngày xưa đó
                                    Tìm đến cùng anh ký hợp đồng!
                                    Chịu ngồi làm mẫu cho anh vẽ!
                                    Cho dù chim sáo đã sang sông!!


                                   
                Vẫn đôi mắt biếc thu hồn ấy!
                                    Từ lúc quen nhau được mấy lần
                                    Cầm bút vẽ đường cong lộng lẫy?
                                    Nhìn nàng,họa sĩ cứ bâng khuâng!!


                                   
                Hết vẽ anh chàng lại làm thơ!
                                    Vắng người lại thấy buồn vu vơ!
                                    Bến tình ai khiến con thuyền đậu?
                                    Rồi một ngày kia,thật bất ngờ!!


                                   
                Nàng bảo :Hôm nay hết hợp đồng!
                                    Nếu em không đến,anh đừng trông!
                                    Tình ta cũng chỉ như mây gió!
                                    Tranh khác với người,anh biết không???

                                   
                Người mẫu ra đi,họa sĩ buồn!!
                                    Thơ,tranh toàn vẽ chuyện yêu đương!
                                    Thơ tình vội xé,tranh đem đốt!!
                                    Bể khổ trần gian,thật khó lường!!!

                                                                               13.1.2010
                                                                              Tiền Giang
                r Đã đưa vào Trang Thơ



                Đính kèm (1)
                #53
                  Tiền Giang 28.10.2010 19:21:50 (permalink)
                  0


                  DUYÊN

                     Xưa tùy duyên em đến!
                    Nay theo duyên mà đi!
                    Kiếp này đành lỗi hẹn!
                    Đừng đau lòng làm chi!!


                   
                  Buổi chiều ngắm ráng đỏ
                    Tình treo trên tầng không!
                    Đêm về nhìn trăng tỏ
                    Thương người bên kia sông!!


                   
                  Ngọn lửa lòng đã tắt!
                    Đường về sao quá xa!
                    Không đêm nào an giấc!
                    Mãi xót thương đời hoa!!


                   
                  Đừng xem thơ anh nữa!
                    Cho đời em bình yên!
                    Khi tim không còn lửa
                    Sẽ theo duyên mà quên!!!

                                     Tiền Giang
                                       r



                  #54
                    Tiền Giang 29.10.2010 09:06:20 (permalink)
                    0


                                               TÌNH E-MAIL
                     
                                                Thư E-Mail câu dài,câu ngắn!
                                            Tình E-Mail nửa trắng,nửa đen!
                                            Chưa hê gặp mặt vẫn quen!
                                            Bên bàn phím nhỏ,chong đèn chờ ai?

                                                                                        Tiền Giang

                    #55
                      Tiền Giang 29.10.2010 09:08:26 (permalink)
                      0
                                      
                                       TA ĐÃ SỐNG
                       
                                                   Anh đến với em bằng sự điên cuồng!
                                              Anh không đến với em
                                                                      bằng những lời hứa hẹn!
                                              Nên giờ đây,anh không hề hổ thẹn!
                                              Khi bảo rằng:Đã thật sự yêu em!!

                       
                                             
                      Ôi!Cuộc đời có thể nào quên?
                                              Những giây phút,tim tưởng chừng rướm máu!
                                              Trong hoan lạc,hồn vẫn đầy giông bão!
                                              Định mệnh nào,đã xô đẩy đời ta?

                       
                                             
                      Ôi!Tuyệt vời những ngày tháng đã qua!
                                              Ta đã sống trong trái đời chín mọng!
                                              Khi gần nàng là một trời khát vọng!
                                              Ngô ngữ nào,để thấu hiểu lòng nhau??

                       
                                             
                      Chưa xa em,mà hồn đã đớn đau!
                                              Nếu mất em,đời hoàn toàn vô nghĩa!
                                              Anh mãi mãi là kẻ đùa với lửa!
                                              Có bao giờ,em hiểu được lòng anh??

                                                                                                tiềngiang
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.10.2010 09:16:19 bởi Tiền Giang >
                      #56
                        Tiền Giang 29.10.2010 09:18:17 (permalink)
                        0
                                          NHA TRANG
                         
                                                     Bao giờ cho tôi quên Nha Thành?
                                                Đêm thượng tuần trời mới treo trăng!
                                                Vạn vật ngủ,chỉ hai người thức!
                                                Ngồi nhìn nhau nghe tim nói năng!!
                         
                                                Bao giờ cho tôi quên con đường?
                                                Đêm tháng mười,trời ngại giăng sương!
                                                Gió xao xác nhưng hồn không lạnh!
                                                Bên vai người,phản phất mùi hương!!
                         
                                                Bao giờ cho tôi quên đêm này?
                                                Men ái tình vừa nhắp đã say!
                                                Mộng hay thực?Sao hồ nghi mãi!
                                                Tâm hồn luôn xao xuyến,ngất ngây!!
                         
                                                Bao giờ cho tôi quên nụ cười?
                                                Quên tia nhìn,quên cả làn hơi!
                                                Ngày vui ngắn không đầy gang tấc!
                                                Nghe lòng tràn thương nhớ em ơi!!
                         
                                                Bao giờ cho tôi quên mùa Xuân?
                                                Quên dư hương say đắm tuyệt trần!

                                                                                                tiềngiang
                         



                        Đính kèm (1)
                        #57
                          Tiền Giang 29.10.2010 09:19:19 (permalink)
                          0
                          CÀ PHÊ VÀ SƯƠNG MÙ
                           

                                Anh không phải loài bướm lạ!
                               Em đừng làm cánh hoa tàn!
                               Anh không buông lời cợt nhả!
                               Em đừng bỏ phế dung nhan!!
                           
                              
                          Hãy giữ màu xanh của mắt!
                               Để anh yêu như ngày nào!
                               Đừng vì một lần đánh mất!
                               Đem tình vùi dưới biển đau!!
                           
                              
                          Dẫu thuyền không về được bến!
                               Đời ta đã có nhau rồi!
                               Một lời trong tim đã hẹn!
                               Ngàn đời không thể mất nhau!!
                           
                              
                          Sương trắng bay qua đầu phố!
                               Biết em mãi mãi xa rồi!
                               Vì ai hoa kia vẫn nở?
                               Vì ai tim cứ nhói đau?
                           
                              
                          Khuyên người cố vui mà sống!
                               Sao ta lòng mãi u buồn??
                               Cà phê trong ly chợt đắng!
                               Đường về,mờ mịt khói sương!!!

                                                        Tiền Giang



                          #58
                            Tiền Giang 29.10.2010 09:30:45 (permalink)
                            0
                                              PHÂN NỬA
                             
                                                   
                                 Trái tim anh,trước kia mình em giữ!
                                                    Nhưng giờ đây,phải chịu sẻ chia rồi!
                                                    Nếu em hiểu,chắc sẵn sàng tha thứ!
                                                    Vì cuộc đời,đâu chỉ một niềm đau??
                             
                                                    Viết về em,thơ tình chan nước mắt!
                                                    Một chuyện tình,kể mãi chẳng nhàm tai!
                                                    Lật trang sử,anh lại nhìn Tổ Quốc!
                                                    Trái tim này,đành phải chịu chia hai!!
                             
                                                    Một chút nhớ,một chút buồn,thôi nhé!
                                                    Giữ tình em để xanh lại cuộc đời!
                                                    Anh vẫn nhìn về nơi phương trời đó
                                                    Nhờ một người chôn giấu cả niềm đau!!
                             
                                                    Thơ của anh sẽ có hoa và máu!
                                                    Hoa tặng em!Máu đem hiến cho đời!
                                                    Anh đang cố viết về những con người đó!
                                                    Nhừng Anh Hùng đã nằm xuống!Em ơi!!
                                                                                        Tiền Giang
                                                   
                            #59
                              Tiền Giang 29.10.2010 09:42:50 (permalink)
                              0

                                                EM VÀ TIẾNG HÁT
                               
                                                          Ngập ngừng vừa mới nói yêu
                                                      Lòng anh đã vội hái nhiều đắng cay!
                                                      Gió làm mái tóc em bay!
                                                      Đêm làm phòng vắng chất đầy nhớ thương!!
                               

                                                   
                                 Sao đi chưa hết nửa đường
                                                      Đã nghe lòng nặng trĩu buồn em ơi?
                                                      Mai này anh biết về đâu?
                                                      Dở dang như một chuyến tàu không ga!!
                               
                                                      Lòng anh tràn ngập xót xa!
                                                      Em như hình bóng,đi qua cuộc đời!
                                                      Cho anh nhớ tiếng em cười!
                                                      Cho anh say đắm dáng người em đi!!
                               
                                                     
                              Thương từ khóe mắt làn mi!
                                                      Đã yêu còn có biết gì nữa đâu?
                                                      Ai xui mình lại gặp nhau?
                                                      Trớ trêu ai bắt chiếc cầu nhớ thương??
                               
                                                     
                              Sao không đi đến cuối đường?
                                                      Hành trang chất chứa ưu phiền đầy tim!
                                                      Mê làm chi tiếng hát em?
                                                      Từng đêm thả mộng đi tìm hồn hoa!!

                                                                                          Tiền Giang
                                                   

                              #60
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 24 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 356 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9