Ngao du
Chỉ một chữ lòng !
Mỗi ngày mỗi mới một chữ nhân
Sống mái đời vui học bao lần
Nâng niu nhắc nhủ tinh thần mãi
Để âm lòng ta khỏi bâng khuâng !
Cả đời cặm cụi một chữ nhân
Đứng,đi,ngồi,ngủ,....vẫn chuyên cần
Ai chê ta dốt,đần,...trót chịu
Nhất tự mà thôi... để lâng lâng !
Cảm ơn đời ! Cảm ơn trời còn cho ta một chữ Cho niềm vui hơn giận dữ cuộc đời Cho ta chậm già....còn phơi phơi tuổi đôi mươi Xuân ở mãi giữa tim hồng ngời hy vọng !
Trích đoạn: lelong54
Chỉ một chữ lòng !
Mỗi ngày mỗi mới một chữ nhân
Sống mái đời vui học bao lần
Nâng niu nhắc nhủ tinh thần mãi
Để âm lòng ta khỏi bâng khuâng !
Cả đời cặm cụi một chữ nhân
Đứng,đi,ngồi,ngủ,....vẫn chuyên cần
Ai chê ta dốt,đần,...trót chịu
Nhất tự mà thôi... để lâng lâng !
Cảm ơn đời !
Cảm ơn trời còn cho ta một chữ
Cho niềm vui hơn giận dữ cuộc đời
Cho ta chậm già....còn phơi phơi tuổi đôi mươi
Xuân ở mãi giữa tim hồng ngời hy vọng !
lelong54
CẢM ƠN
Cảm ơn người thi hữu nhất tự nhân
Tình xa xích lại tình gần gần hơn
Vui cùng thi phú ta thân nhau cùng
Vườn thơ Thư Quán vui chung bạn hiền
Poem
Ngày vui qua mau !
Bồn chồn mong đợi bao lâu
Gói ươm khát vọng từng màu lá hoa
Cho xuân đến khắp mọi nhà
Vượt qua nắng hạ ,vàng tà buổi thu
Chờ cây thông sáng cuối đông mù
Để mai trở giấc chim gù vui tai
Như quên buồn với đắng cay
Ngát hương hạnh ngọt men say tình nồng
Xuân ơi ! Còn mãi nhe không !
Mặc đời luân chuyển xuân lòng xanh nha !
Xuân đời đi,đến rồi qua
Xoay vòng chuyển đổi gần ,xa lại gần
Cho buồn,vui đến bao lần
Sao dời vật đổi....bần thần ngẩn ngơ
Xuân tới hớn hở,xuân đi bơ vơ
Xuân lòng còn mãi nên thơ ngọt lành !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.02.2010 19:53:11 bởi Ngao du >
Lời tự tình.....! Có con khỉ đột vò tai Nhổ râu, gãi mặt khen người đẹp thay ! Dáng cao ngút thẳng đường mây Ngắm xa trông rộng chim bay, cá tầm Bụng dạ thăm thẳm lòng nhân Cửa tâm rộng mở khôn, đần vui chung ! Ước mình không phải đen mun Bước chân khỏi thọm, thun, lùn sướng thay ! Ước gì rữa mặt mòn tay Để hoài hy vọng dạ, mày sáng khôi !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.02.2010 19:23:48 bởi Ngao du >
Lời tự tình.....! Có con khỉ đột vò tai Nhổ râu, gãi mặt khen người đẹp thay ! Dáng cao ngút thẳng đường mây Ngắm xa trông rộng chim bay, cá tầm Bụng dạ thăm thẳm lòng nhân Cửa tâm rộng mở khôn, đần vui chung ! Ước mình không phải đen mun Bước chân khỏi thọm, thun, lùn sướng thay ! Ước gì rữa mặt mòn tay Để hoài hy vọng dạ, mày sáng khôi !
Lời nói thật...! Rửa mặt tay mòn hỏi ngán không Lăng xăng vuốt mãi má hây hồng Chuyên tâm tắm gội lòng thơm, đẹp Bởi giá đâu là.....mép, ria, lông ! Ngúc ngắc lùn,thun,sá chi khum Dang tâm ra với nắm tay cùng Nâng nhau lên tới tầng vân cữu Cỏ,đá, người ,hoa, thú,.... vui chung !
Buồn quá....! Cũng một trời thôi sớm dễ thương Giữa trưa oán hận nổi ngồng cuồng Bóng chiều rớt nhẹ buồn ra vẻ Đêm tới mịt mùng ghé trăng suông ! Cũng một người thôi bấy... ghen tuông Ghét ăn, ghét ở, ghét mọi đường Ganh nhau từng tí thường thường nhất Hám nỗi phiện muồn vứt yêu thương !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.02.2010 14:48:21 bởi Ngao du >
Nguồn thơ ! Nguồn thơ đã bước từ đâu Mà khe lặng lẻ quên sầu tháng năm... Suối mang dòng ngọt trong ngần Quản chi ghềnh thác thăng trầm vẫn vui Có lúc bọt trắng sụt sùi Cũng khi hờn giận giật vùi cuốn phăng Góp từng mảnh vụn ngàn trăng Chắt chiu từng giọt sao băng muộn màng Cho sông một ánh trăng sang Một thu tỉnh lặng,dịu dàng nguyên tiêu Cho đêm ba mươi sao biết bao nhiêu Cho đầy biển cạn dập dìu thuyền hoa... !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.02.2010 20:48:52 bởi Ngao du >
Khúc lụa tình !
Lụa nào trắng chiều quê ve vẫy nhẹ
Trên mái vàng tranh nơi có mẹ xa xa
Ấm cúng làm sao chỗ khói ấy uốn thướt tha
Chim chiều hót còn ngân nga nghe trong gió !
Lụa nào mới mãi hoài theo năm tháng
Đẫm phong sương mà duyên dáng lạ thường
Chao ngang đời mà chẳng ố vẫn dễ thương
Như đất Tổ như con đường quê Mẹ !
Lụa nào phải dệt dài theo năm tháng
Để không nhầu, không phai dáng xinh tươi
Để nhân gian hoài âu yếm mĩm cười
Chỉ nhọc khó chay tay người kéo sợi !
Lụa nào mãi sắc ngời reo phơi phới
Qua thời gian còn hấp dẫn gọi mời
Nhiều vui buồn song vẫn mới tinh khôi
Sương,gió,nắng,mưa đời... tôi rạng rỡ !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.02.2010 11:12:05 bởi Ngao du >
Nguồn thơ ! Nguồn thơ đã bước từ đâu Mà khe lặng lẻ quên sầu tháng năm... Suối mang dòng ngọt trong ngần Quản chi ghềnh thác thăng trầm vẫn vui Có lúc bọt trắng sụt sùi Cũng khi hờn giận giật vùi cuốn phăng Góp từng mảnh vụn ngàn trăng Chắt chiu từng giọt sao băng muộn màng Cho sông một ánh trăng sang Một thu tỉnh lặng,dịu dàng nguyên tiêu Cho đêm ba mươi sao biết bao nhiêu Cho đầy biển cạn dập dìu thuyền hoa... ! Nguồn thơ bắt ở lòng ta Từ trong tiềm thức ra hoa tỏa tình Những điều muốn nói một mình Dửng dưng không sợ ai nhìn, trộm nghe Cho nên suối ngọt không khoe Mặn, mùi, cay, đắng,.... chẳng che, thẹn đời Hốp một ngụm nếm thữ coi Khát càng thêm khát.... dịu vời vút cao !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.02.2010 15:27:24 bởi lelong54 >
Nụ cười !
Gởi nhau một nụ cười thôi
Mà đời thi vị sắc trời mát xanh
Chỉ một, một nụ cười lành
Còn hơn âu yếm dỗ dành nâng niu
Cười nhe..... ! Dù nhỏ, chút xiu
Mở lòng rạng rỡ ! Bao điều.... thăng hoa !
Gởi đi....! Một tí cười à
Để cho vui cửa vui nhà bà con
Cho trời tròn mãi,đất còn vuông
Mãi mê sống lại suối nguồn sơ khai
Thương yêu đùm bọc lâu dài
Như trong truyện cổ...nhớ hoài ngày xưa !
Nghịch ngợm !
Ngày non nước còn mưa thời binh biến
Lửa chiến tranh nào dập tiếng thơ tình
Người quên mình, yêu thơ thúc chiến binh
Cho bến nước cho mái đình nguyên vẹn !
Nay Tổ quốc yên bình ta nâng chén
Thơ thanh bình thơ thai nghén tình yêu
Tình riêng ta, tình chung vẫn thật nhiều
Cùng vươn tới với bao điều tao nhã !
Giữa những lúc niềm vui đang hối hả
Thơ yên lành sao lã chã sầu đau
Pháo,đạn,bom... đâu còn réo nữa nào
Mà ý tưởng vẫn khơi màu xung trận !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2010 17:36:33 bởi Ngao du >
Nghịch ngợm !
Ngày non nước còn mưa thời binh biến
Lửa chiến tranh nào dập tiếng thơ tình
Người quên mình, yêu thơ thúc chiến binh
Cho bến nước cho mái đình nguyên vẹn !
Nay Tổ quốc yên bình ta nâng chén
Thơ thanh bình thơ thai nghén tình yêu
Tình riêng ta, tình chung vẫn thật nhiều
Cùng vươn tới với bao điều tao nhã !
Giữa những lúc niềm vui đang hối hả
Thơ yên lành sao lã chã sầu đau
Pháo,đạn,bom... đâu còn réo nữa nào
Mà ý tưởng vẫn khơi màu xung trận !
Xưa nước mắt trót rơi vì oán hận
Nghịch lẻ trời chia gây hấn lầm than
Thơ vẫn yêu dù cay đắng ngập tràn
Bù súng đạn vẫn đường hoàng nức nở !
Nay đất nước trở về thời rạng rỡ
Sông núi xinh màu sặc sỡ hoa miều
Người yêu người đan tay, xiết, nâng niu
Thơ lại thắm tình yêu nhiều hơn thế !
Ước muốn vậy mà sao không thấy dễ
Vọng đơn sơ mà ngạo nghễ nhau hoài
Bình yên nầy đâu riêng mỗi cho ai
Sao phải thức phải thao dày... nảo nuột !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.04.2010 22:01:52 bởi lelong54 >
Về đâu.... Về đâu ruổi bóng đêm đen Gió mưa giông bão ưu phiền giăng giăng Giấy thơm chưa kịp trắng ngần Bút hoa chưa lượn... phong trần xác xơ ! Vùi chôn.. mất hút tuổi thơ Tiếng chim quyên lạnh sửng sờ ai oan Búp hồng chưa đã đoan trang Én bay cô quạnh lẻ đàn bơ vơ !
Bất cần...
Khi mọi thứ quanh ta đều vô nghĩa
Tâm hồn hoang còn thấm thía nỗi gì
Ta bất cần luôn ta nữa... có khi
Trời sập xuống, đất đen sì vô vọng !
Bỏ đi Vào đời với áo thâm đen Với hai ba chữ nám phèn từ lâu Gió mưa chực sẳn trên đầu Bão giông nắng hạ thu sầu...chờ giăng Vào đời ướt đắng vuông khăn Lỡ câu hiếu đạo bâng khuâng nghen lời Xa cha vắng mẹ...thông thơi Hay lìa mái rạ...cả đời tim đau Gian truân đổi lấy sang giàu Hay thiêu hói trụi mái đầu nghĩa nhân Giá đời một chút không nâng Thì sao ta để tinh thần đi hoang !
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: