Chiếc lá khô
Một chiếc lá rụng từ trên cành cao xuống, gió đưa nó qua cửa sổ vào trong nhà . Cơn gió mạnh thành ra chiếc lá bị đẩy vào một góc khuất. Khuất đến nỗi chiếc chổi quét nhà không lùa tới . Chiếc lá đành nằm ở đó , lặng im lắng nghe sức sống còn sót lại hao kiệt dần , từ mầu vàng úa biến dần thành mầu nâu khô khốc .
Một con kiến đi kiếm ăn , lần đầu thấy chiếc lá nó giật mình lùi lại , tìm đường đi vòng qua . Lần sau , lần sau nữa … bớt sợ, con kiến tới gần rồi trèo lên chiếc lá , nó xem xét mọi chỗ , rất lấy làm lạ , chẳng hiểu là thứ gì . Băn khoăn một lúc , con kiến ghé răng cắn một cái , khô khốc – không thể ăn được . “Đồ vô dụng” con kiến bật kêu lên rồi bỏ đi . Chiếc lá khô vẫn nằm im thít , âm thầm cay đắng cho thân phận mình . Nó đã từng có một cuộc sống tốt đẹp , tươi thắm ,hữu ích biết chừng nào ...Nó được sinh ra trên cành cao , luôn được đắm mình trong không gian bao la , từng trải biết bao nắng , gió , mưa và cả sấm sét nữạ..Còn đâu những đêm trăng sáng ,chiếc lá tắm mình trong sương đêm, xào xạc thì thào với làn gió nhẹ...
Bàn tay nghiệt ngã của số phận đã không cho nó được tan mình trong mảnh đất dưới gốc cây hoặc chí ít cũng được hoá thân làm làn khói biếc trong buổi hoàng hôn !
Chiếc lá khô câm lặng , nó chẳng còn nước mắt để khóc , cũng chẳng còn hơi sức để than vãn...Nhưng nó vẫn còn ước nguyện:
"Thượng đế ơi! Muốn sao cũng được, nhưng xin dừng để con thành đồ vô dụng"