Thơ Tình Linh Phương
Thay đổi trang: << < 313233 | Trang 33 của 33 trang, bài viết từ 481 đến 494 trên tổng số 494 bài trong đề mục
Da Hương 27.07.2012 16:42:36 (permalink)
0




Em đến từ tiềm thức trong anh
Đóa hoa vô thường nở muộn
Chắp cánh bay vào hư không
Chợt thấy tuổi mình xế bóng

Những giọt nước mắt của em – những giọt nước phù trầm
Rơi nhẹ nhàng lên đôi môi nóng bỏng
Anh cúi xuống hôn đồi ngực thơm- anh cúi xuống hôn cùng khắp
Em tan thành mây khói mênh mông

Đời người sống vội trăm năm
Hẹn hò yêu nhau còn chưa kịp
Thiên thu tình sầu đã khép
Thì thôi- một kiếp đợi- một kiếp chờ



Linh Phương



Da Hương 31.07.2012 15:42:35 (permalink)
0





Đêm lá rụng ngoài sân
Nghe như dòng sông hát
Dịu dàng giọt nước mắt
Rơi xuống giấc mơ xanh

Con đường tình mong manh
Đầy trái ngang trắc trở
Để người đợi- người chờ
Để người thương- người nhớ

Dòng sông xưa sóng vỗ
Như ngăn cách đôi bờ
Anh bên đây sông- lở
Em bên kia sông- bồi

Tìm nhau hết nửa đời
Tóc xưa giờ đã bạc
Dịu dàng giọt nước mắt
Rơi vào trái tim nhau


Linh Phương

Da Hương 16.08.2012 15:11:39 (permalink)
0






Có một điều anh chưa kể em nghe
Về niềm vui và hạnh phúc
Khi anh chỉ có tình yêu duy nhất
Đã dành cho em

Bầu trời thì xanh
Biển thì ồn ào dậy sóng
Năm tháng thì dài đăng đẳng
Làm sao anh quên được
Những ngày bên nhau

Chỉ còn lại bông hồng đỏ em trao
Cái màu đỏ của trái tim chung thủy
Cái màu đỏ vô cùng giản dị
Như bài thơ anh gởi tặng em


Linh Phương


Da Hương 07.09.2012 23:02:20 (permalink)
0







Má tôi-người đàn bà nhà quê rặt mặc dù má đã sống ở Sài Gòn từ thời con gái. Má ở Cái Răng- Cần Thơ, nơi mà có câu : “ Cần Thơ gạo trắng nước trong. Ai đi đến đó lòng không muốn về “. Từ thời thơ ấu má tôi đã cực khổ, bởi ông ngoại tôi mang dòng máu thương hồ rày đây mai đó. Ông đã bỏ bà ngoại theo một người đàn bà nhan sắc từ lúc bà ngoại hãy còn trẻ.

Hồi nhỏ, má phải đi bán chuối chiên ở chợ nổi Cái Răng cho đến khi chiến tranh loạn lạc, ngoại dắt díu hai đứa con gái là má và dì ba lên Sài Gòn kiếm sống. Rồi má lấy chồng- ba tôi cũng mang dòng máu giang hồ, bỏ quê Phong Điền - Quảng Trị miền Trung lưu lạc vào Sài Gòn năm ông lên 10 tuổi.Ông đã qua nhiều vùng đất, một mình vui một mình buồn, một mình mưu sinh.

Nhà tôi ngày xưa bên kia Cầu Chữ Y ,thuộc quận 8 Sài Gòn. Thời bấy giờ, quận 8 Sài Gòn thật hoang vu, sông rach chằng chịt..Phía trước là một con rạch chạy dài tới đầm sen rộng mênh mông.Mỗi mùa sen nở, hương sen tỏa ngát vào nhà và tôi lớn lên bằng hơi thở của sen, bằng mùi hương của sen “ Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn “.Lúc này, ngoại và má sống bằng nghề chẻ sen đem ra chợ bán.( Sen phơi khô ,vỏ sen đen, cứng, người ta chẻ sen bằng một cái thớt gỗ cao khoảng 3,4 tấc , chung quanh có khía tam giác. Chẻ sen phải khéo tay để sen tách vỏ mà hạt vẫn còn nguyên ), ba tôi thì đi tàu chuyển bò cho Pháp từ Tourane (Đà Nẳng ).về Sài Gòn.

Buổi trưa, tôi hay ngồi bên má nhìn tay má thoăn thoắt chẻ từng hạt sen một cách thích thú.Má hay kể chuyện cổ tích cho tôi nghe, mà má chỉ thuộc vài chuyện cổ tích như : Tấm Cám- Trương Chi, nên nghe riết tôi chán muốn chết, nhưng cũng ngồi chăm chú nghe vì sợ má buồn . Thỉnh thoảng, tôi lén má bóc những hạt sen bỏ vào miệng nhai ngon lành.hạt sen khô bùi bùi đến cổ họng có vị ngọt.

Trọng trọng một chút , tôi đi học ngoài quận nhì Sài Gòn ( bây giờ là quận nhất ) bằng xe bus. Mỗi lần đi học tôi thường chải đầu với loại sáp ba số 555 láng bóng. Con ruồi nào chẳng may đáp lên tóc tôi chỉ có nước té bò càng mà chết tốt. Mỗi lần thấy tôi chải đầu, má hay hỏi : “ Mày đi học hay đi “ o mèo “ hả con ? “.O mèo- là ám chỉ tôi đi tán tỉnh cô gái nào đó ( người thành thị gọi người yêu bằng bồ ). Như tôi đã nói , má tôi nhà quê nên ngôn ngữ bà cũng quê mùa , chân chất ( dù bà ở Sài gòn mấy mươi năm ). Vậy mà tôi thương làm sao cái quê mùa chân chất của má.

Người nhà quê ám chỉ “ mèo “ một người con gái, có thể hoặc không là người yêu của người con trai.Tôi rất thích tiếng “ o mèo “ khi má nói. Chỉ những người nhà quê mới dùng hai tiếng “ o mèo “ mộc mạc, bình dị không văn hoa như dân thành thị.Có hôm má bảo : “ Tao với ba mày làm sui gia với anh chị Sáu cho mày với con Cúc rồi đó, liệu đi o mèo hoài đi con “.” Trời ! Tự dưng sao có chuyện này nữa má ?”.Thực ra, mấy ông bà già vui miệng kết tình sui gia vậy chứ sau này đời biết sẽ ra sao mà sui với gia.?
“ O mèo “ của má ăn sâu vào tâm hồn tôi, nên sau này tôi vào quân ngũ ,mê đọc truyện dài “ Như con mèo ngái ngủ trên tay anh “ của Võ Hà Anh, hay bài thơ “ Nga ‘ của thi sĩ Nguyên Sa :

“ Hôm nay Nga buồn như một con chó ốm
Như con mèo ngái ngủ trên tay anh
Ðôi mắt cá ươn như sắp sửa se mình
Ðể anh giận sao chả là nước biển...”

Tôi thấy loài mèo thật dễ thương, thật đỏng đảnh và thật dữ dội, nồng cháy vào mùa “ để yêu “.Vì thế, không lẽ nào tôi lại không có những bài thơ “ o mèo “ cho “ mèo “ của mình nhỉ ? Dĩ nhiên, tôi phải có bài thơ cho mèo để “ o mèo “- má tôi vẫn thường nói thế khi tôi chải tóc láng bóng, quần áo ủi phẳng phiu ra đường. Nhất định tôi phải có vài bài thơ cho mèo, dù mèo già, mèo sồn sồn hay mèo nhí nha nhí nhảnh ..

Má tôi không còn nữa, bà tương phùng với người xưa của bà sau hơn 20 năm cách biệt. Bà ra đi để lại tôi nỗi ân hận dày vò hết một phần đời còn lại của tôi.Tôi sống xa má từ ngày mặc đồ quân nhân. Tôi không được sống gần gũi bên má, tôi như cánh chim phiêu bạt giang hồ vì dòng máu thương hồ xuôi ngược của ba vẫn chảy trong cơ thể của đứa con không quê.Mỗi khi vấp ngã trên đường đời, tôi tự đứng lên cơ hồ có bàn tay của má khuất mặt nâng tôi lên, đi tiếp con đường gian nan trước mặt.

: “ Tao với ba mày làm sui gia với anh chị Sáu cho mày với con Cúc rồi đó, liệu đi o mèo hoài đi con “.Tôi nhớ hoài lời má rày tôi, và trước hôm má nhắm mắt, tôi kể cho má nghe về anh chị Sáu sui gia của má : Con có lên Sài Gòn thăm bác Sáu, bác Sáu trai chết rồi chỉ còn bác Sáu gái. Cô Cúc con dâu hụt của má có chồng cụt một chân là TPB. QLVNCH , nhưng con không gặp cô Cúc “.Chuyện nửa thế kỷ trôi qua má vẫn buồn khi nhắc đến sui gia hồi năm nẳm năm nào.

Má ơi ! Bây giờ con thèm nghe hai chữ “ o mèo “ của má, tiếng người nhà quê mộc mạc, chân chất dễ gì được nghe giữa thời đại “ a còng “ này. Con thèm trở về tuổi ấu thơ nhìn má ngồi chẻ hạt sen khô.trước sân nhà dưới bóng mát cây me Tây, bên con kênh ngoằn ngoèo chạy tới tận đầm sen. Để con có thể nói cùng má rằng : Con thương má nhất trong đời con.


Linh Phương
Da Hương 07.09.2012 23:03:52 (permalink)
0





Má tôi vẫn thường hay ngồi đón gió
Tháng tư oi nồng đầy dấu chân trâu
Gốc rạ trơ xương- cánh đồng đau đáu
Đứt ruột thương mùa lúa trổ đòng đòng

Ruộng thiếu ba nên đường cày rơi rụng
Nhát cuốc dội lên tưa máu tay mình
Soi mặt dưới kênh lục bình nở tím
Ngó tóc trên đầu bạc trắng màu hoa

Từ dòng sông- cây trái trước sân nhà
Tôi khôn lớn bằng ca dao má hát
Tôi khôn lớn bằng đôi bàn chân đất
Của má- chai sần lằn kẻ dọc ngang

Một đời. Nước mắt chảy ngược vào trong
Mồ hôi rớt cho nẩy mầm hạt thóc
Lưng má càng cong qua nhiều mùa gặt
Vất vả- nhọc nhằn- sáng nắng- chiều mưa

Má bây giờ- như chiếc lá vàng khô
Như ngọn đèn dầu hắt hiu trước gió
Má cứ xa dần- đi về phía núi
Nơi ba tôi nằm xanh cỏ đợi chờ


Linh Phương


Da Hương 25.09.2012 16:10:24 (permalink)
0





Gió và sông


Sao sông chẳng có bên bồi
Để tôi bên lở thẫn thờ ngó mong
Gió mang chuyện cũ qua đồng
Rơi trên hạt lúa chín vàng đông xuân



Trúc đào mùa mưa

Thương em mắc nợ lời thề
Bỏ quê đi miết không về tìm nhau
Mùa mưa rụng lá Trúc đào
Ngẩn ngơ nắng quái hôm nào buồn hiu



Người và tôi


Đa đoan em giữa chợ đời
Phù hoa về nẻo ngược xuôi bến bờ
Cỏ cây cùng với đất trời
Cũng đau như nỗi đau người và tôi



Linh Phương


Da Hương 29.12.2012 14:08:05 (permalink)
0






Gió biết đâu từ thuở
Nắng chết khô bên trời
Để anh thương anh nhớ
Em về trong giấc mơ

Rằng nụ hôn đã khác
Môi hương nồng đã phai
Mùa ngâu ơi ! Đừng khóc
Áo lụa chiều bướm bay

Anh bây giờ mỏi mệt
Buồn rớt xuống đời nhau
Ngày xanh xưa mắt biếc
Vời vợi mối tình sâu

Em bây giờ xa khuất
Vầng trăng lạc nơi nào
Phấn thu vàng ai rắc
Vào trái tim anh đau

Gió biết đâu từ thuở
Tay em nắm tay người
Anh hóa thành sương khói
Sầu giăng hoài chưa nguôi


Linh Phương


Da Hương 01.01.2013 01:11:23 (permalink)
0





Chuyện đời đôi khi suy gẫm cười ra nước mắt , nhất là những chuyện trong chốn giang hồ văn nghệ.Giang hồ luôn hiểm ác, tránh được cạm bẫy kẻ lòng lang dạ thú là một điều nằm mơ giữa ban ngày. Nhưng gieo nhân nào sẽ gặt quả nấy thôi, thấy chuyện đời để răn mình sống sao cho tử tế mới là phải đạo. Nhân đây, tôi kể một câu chuyện để ai đang lầm lẫn, ai sẽ lầm lẫn nên khai tử một người đội lớp văn nghệ sĩ gạt gẫm đàn bà.Hãy vạch mặt chỉ tên anh ta trong câu chuyện dưới đây.

Có một anh tự xưng nhà thơ kiêm nhà nhạc, nhà vẽ ( nhưng gần hui nhị tì rồi chưa thấy vẽ gì hết trọi )vô danh tiểu tốt ở Đơn Dương -Lâm Đồng lên mạng post thơ văn, nhạc của mình “ khè “ mấy em phụ nữ “ nhẹ dạ non lòng “ lỡ mê mấy văn nghệ sĩ.Với em phụ nữ nào, anh cũng gửi 4 bài tùy bút 1.2,3,4 để kể khổ, kể chuyện đời mình, kể chuyện đau tim để các em mũi lòng thương hại.Em nào anh ta cũng copy nhạc, thơ có câu “ sen hồng, sen trắng “ để tặng các em.Sau đó là màn tán tỉnh-nếu ở Việt Nam thì hẹn hò uống cà phê, cà pháo rồi rủ rê vào khách sạn .Ở nước ngoài , anh ta tán tỉnh, than thở , dụ khị để mấy em gởi tiền về cho anh ta tiêu xài.

Cách đây khoảng 2 năm, anh ta quen với một cô tên T.T. ở đường TMG ( cũ ) Sài Gòn.Lần đầu anh ta điện thoại hẹn hò. “ Em có xe không đến chở anh đi uống cà phê “. “ Em có xe, nhưng từ trước tới giờ em không chở đàn ông “ cô T.T. trả lời; “ Thôi anh đi taxi đón em đi uống cà phê nhé “.Đến quán cà phê, anh ta đeo trên tay hai, ba chiếc nhẫn vàng chóe ( hehehe đại gia ).Anh ta hỏi thăm gia cảnh cô này, nghe xong anh ta phán một câu xanh dờn : “ Em ở Sài Gòn sao nghèo vậy ? “. Trời đất ! . Nói ba đồng bảy đổi , anh ta trỗ mòi : “ Mình đi vô khách sạn nói chuyện nha “. Cô T.T. tức giận : “ Anh nghĩ tôi là hạng người nào mà mới quen, tôi chưa hề có cảm tình anh đã rủ vào khách sạn “. Cô này bỏ ra về và tuyệt giao với anh chàng nhà thơ kiêm nhà nhạc, nhạc vẽ tên bắt đầu bằng vần T.kia.

Gần 2 năm sau, 12 giờ đêm 26.12.2012 anh gọi điện thoại cho cô T.T. : “ Em ơi ! Anh đang ở Sài Gòn, anh nhớ em quá.Anh mổ tim tốn mấy trăm triệu, anh đang thiếu 100 triệu, em cho anh mượn, về Đà Lạt trả lại cho em nhé “ ( Có tiền trả mới nói nhen ! ) .Cô T.T. không ngờ có một loại đàn ông mặt dày như thế sau gần hai năm biến mất, lại quấy rầy mình. Giờ phút này còn mở miệng ra mượn tiền người mà anh ta chê nghèo ở Sài Gòn ngày ấy.

Anh ta là “ chiên da “ lừa tình lẫn tiền “ liên lục địa “ khộng từ em nào, không từ thủ đoạn nào miễn đạt được mục đích của mình.Hiện giờ anh ta đang di hí cùng một em là cô giáo tên “ Bông “ dạy học cấp ba ở tỉnh “ Rồng An” , sẽ tiến hành làm đám cưới trong ngày gần đây ( Anh ta đăng ký kết hôn thế nào đây khi vợ anh ta vẫn còn sờ sờ ở Đơn Dương chưa làm thủ tục ra Tòa ly dị ? Phòng Giáo dục tỉnh “ Rồng An” có biết nhân viên trực thuộc của mình đang bị lừa vào con đường vi phạm pháp luật không ? ) . Cùng lúc, anh ta giả vờ bệnh đau tim để gạt một em khác tên “ Hồng Giàu “ làm thơ trên website “ Một Góc Hè “ bên Mỹ, gửi tiền về cho anh ta ăn chơi.Một nhà thơ kiêm nhà nhạc, nhà vẽ tự xưng vô danh tiểu tốt, không có “ số má “ chốn giang hồ văn nghệ, chỉ có tài “ dẻo miệng “ mà lừa tình lẫn tiền vô số em phụ nữ một cách tinh vi. Ôi ! Sao thế gian vẫn còn loại người như thế nhỉ ? Tôi đố các bạn ( đố vui hong có thưởng nhen )nhà thơ kiêm nhà nhạc,nhà vẽ ở Đơn Dương- Lâm Đồng là ai ?.Câu gợi ý nè : Anh tên ta chữ đầu là “ T “, bút hiệu cũng chữ “ T “ đầu. ( Tôi chỉ kể 50% câu chuyện, danh sách mấy em bị lừa còn dài dài, tạm thời chưa tiết lộ để dành suy gẫm chơi có dịp sẽ tiếp tập hai ).

Thật buồn khi phải viết câu chuyện lem nhem trong giới giang hồ văn nghệ,nhưng một con sâu không thể nào làm rầu nguyên cả nồi canh ngon lành .Thôi thì viết câu chuyện này lên để cảnh báo mấy em phụ nữ đang sa vào bẫy “ lừa tình, gạt tiền “ của anh nhà thơ kiêm nhà nhạc, nhà vẽ dỏm kia. Quý bà hãy tĩnh táo “ quay đầu là bờ “ với loại người không xứng đáng làm người .Còn mấy em phụ nữ nào chưa sa vào lưới nhện xin tránh xa kẻo ân hận thì đã muộn màng.

Chuyện tiếp theo là chuyện người đàn ông cách đây mấy mươi năm bị người bạn tình cho ra rìa khi ông đang ở trại giam.Có lẽ sợ câu ông hẹn “ mai mốt anh về “, mà mai mốt anh về thì chừng nào là mai mốt ? Thôi thì “ lui ghe “ sớm cho chắc ăn chứ chờ hoài trở thành hươu cao cổ mất. Ông đau đớn vô cùng, oán hận vô cùng nhưng cũng cảm thông vô cùng vì không thể cột chặt tuổi xuân người bạn tình để đợi ông, đợi người chưa rõ ngày về.Ông chỉ biết :

“ Ngày trông mây trở về cố quận
Tưởng như là ngàn dặm nhớ mong
Tưởng như là trọn đời lận đận
Ngậm ngùi em áo lụa phai hồng

Ngày từng ngày bên song cửa sắt
Bạn bè tù mấy đứa chung vui
Trời cũng buồn lòng thay cho đất
Đá vẫn đau còn huống chi người…”

Mấy mươi năm trôi qua, mấy mươi năm vật đổi sao dời, biết bao gian nan giữa dòng đời không thuộc về ông.Nghe tin người bạn tình ngày xưa bị bệnh nặng, ông khăn gói quả mướp từ tỉnh lỵ heo hút lặn lội lên Sài Gòn thăm nom người bạn tình xưa.Dù giận “ chín xe mười vàng “, nhưng trước ngưỡng cửa sinh tử kiếp người ông quên hết những oán hận, đau đớn tận tâm săn sóc bón từng muỗng cơm, ly nước-lo việc tiểu tiện thay quần áo, …Đến khi người bạn tình sức khỏe khả quan,ông khăn gói quả mướp quy cố hương, tâm hồn nhẹ nhỏm theo bước chân của mình. Tình người là vậy, sự tử tế người với người là vậy. Không còn tình cũng còn nghĩa huống chi có một thời thương yêu nhau.

Giữa hai câu chuyện- một đời người ngắn ngủi trong một xã hội thực dụng, nhiều kẻ đã nô lệ đồng tiền khiến tình nghĩa trở thành một thứ xa xỉ.Họ nhẫn tâm làm điều đốn mạt không thể nào đốn mạt hơn như anh chàng tự xưng nhà thơ kiêm nhà nhạc,nhà vẽ nọ. Đối nghịch cái ác là cái thiện của một người đàn ông , ông quên đi những cư xử mấy mươi năm không tử tế mà ông đã nhận để hết lòng lo lắng cho người bạn tình xưa.Vừa buồn, vừa vui vì dẫu sao cuộc đời nhiều Lý Thông gian tà vẫn còn sót lại những Thạch Sanh tấm lòng đầy nhân hậu.

Cuối năm. Ôn lại những chuyện buồn, chuyện vui -những chuyện không đâu trong cuộc sống, cuộc đời là bỏ lại sau lưng tất cả ngày hôm qua để đón mừng một năm mới 2013. Năm mới thêm một tuổi, già thêm một chút, càng gần đất càng xa trời càng thấm thía cách đối nhân xử thế lúc tuổi thanh xuân cho đến tuổi xế chiều .Một mai có nhắm mắt nằm xuống dưới ba tấc đất sẽ không nuối tiếc hay ân hận những gì mình làm lúc còn sống cõi nhân gian.
Da Hương 06.01.2013 00:47:07 (permalink)
0





Một hôm anh
nhớ cánh đồng
Lúa non vội chín
để vàng chiều xưa
Thương ngày
em đứng dưới mưa
Thuở anh yêu
lúc đời chưa
dập vùi

Một hôm
gió thổi vụt vù
Sông mênh mông rộng
mà đò bặt tăm
Anh về
không lá diêu bông
Cho nên chẳng được
làm chồng của em

Cây dằm
ai để giữa tim
Cho anh đau khổ
triền miên kiếp người
Bao năm rồi
vẫn còn ngờ
Ở đâu đó
em thẫn thờ
đợi anh


Linh Phương

Da Hương 18.08.2013 00:23:54 (permalink)
0




Như sông
thương bến nhớ bờ
Anh bên lở
em bên bồi
đợi nhau
Thèm nghe
nước chảy qua cầu
Để anh theo sóng
bạc đầu tìm em
Nửa đời sông
chẳng dịu êm
Nửa đời anh
lắm
gập ghềnh bước chân
Ai se dùm
sợi chỉ hồng
Cột em
và trái tim nồng
 bên anh

Linh Phương


Da Hương 20.08.2013 17:03:04 (permalink)
0



Trắng ngần tay em dài
Níu ngày chưa lận đận
Thơ tình anh hóa bướm
Bay vào trái tim non

Nhẹ nhàng . Ơi ! Bàn chân
Năm ngón hồng xinh xắn
Năm ngón hồng nhỏ nhắn
Cùng anh bước xuống đời

Mắt biếc em rạng ngời
Tròn trăng mùa con gái
Nụ hôn còn vụng dại
Ngọt môi mềm thương nhau

Tuổi dậy thì đem trao
Thơm lừng hương mới chớm
Thơ tình anh hóa bướm
Nương tóc em ngủ nhờ

Bao nhiêu năm qua rồi
Mưa Sài Gòn vẫn nhớ
Nắng Sài Gòn vẫn đợi
Em xa khuất cuối trời


Linh Phương



Da Hương 26.08.2013 15:45:58 (permalink)
0



Tìm nhau cho hết một đời
Như sông bên lỡ – bên bồi vậy thôi
Đã đành – xa lắc - xa lơ
Từ khi nguyệt khuyết
Trăng rơi xuống thềm
Chỉ còn em
Chỉ một mình
Giữa trời đất rộng mông mênh khóc thầm
Vẳng nghe
Đêm
Tiếng nguyệt cầm
Buồn man mác
Ngỡ
Người trăm năm về
Mơ màng
Trong giấc ngủ mê
Tìm nhau
Cho trọn câu thề ngày xưa


Linh Phương
Da Hương 04.09.2013 16:44:12 (permalink)
0



Thu chợt vàng sáng nay em thức sớm
Nghe gió se se lạnh ngực Sài Gòn
Vẫy tay chào bầy sẻ nâu mơ mộng
Ngày bắt đầu bằng hương nắng ban mai

Nắng của trời đâu phải của riêng ai
Dẫu biết thế nhưng anh thường tự nhủ
Sẽ nhốt nắng vào mắt em để nhớ
Và để thương khi hai đứa xa nhau

Con đường xưa chứng kiến mối tình đầu
Cổng trường cũ dại khờ anh đứng đợi
Nhìn tóc em bay ngoan hiền từng sợi
Buộc đời anh vào giữa trái tim non

Sài Gòn ơi ! Ngày ấy quá cô đơn
Khi lặng lẽ em lấy chồng bỏ học
Tuổi mười tám- đôi chân anh bật khóc
Mệt mỏi bao năm theo dáng em gầy

Mệt mỏi bao năm anh vẫn còn đây
Thời binh lửa và nỗi buồn lưu lạc
Tuổi mười tám. Trời ơi ! giờ đã mất
Sau lần ra đi biệt xứ không về


Linh Phương
Da Hương 05.09.2013 15:42:15 (permalink)
0



Ờ thì chắc gì như năm trước
Gió thốc ngoài hiên thổi tạt buồn
Tay trắng-trắng tay anh trơn trợt
Tuột dốc tình níu chẳng chịu buông

Níu lấy em một thời hoa mộng
Mộng ngày e ấp tuổi hai mươi
Chở theo hương tóc ngàn kỷ niệm
Đậu giữa ngực mềm bao giấc mơ

Xưa áo biếc trời cao lồng lộng
Thu rắc vai em chút phấn vàng
Anh gánh gian nan mùa ly loạn
Đi tìm dấu vết bóng kim lan

Ờ thì chắc gì không đau điếng
Lần tiễn đưa bỏ lại nụ cười
Hạt lệ nào rưng rưng em khóc
Rơi từ khóe mắt xuống bờ môi

Bỗng thấy cỏ hiền ngoan nằm ngủ
Dưới bàn chân trắng ngó sen hồng
Anh khẽ hôn dịu dàng năm ngón
Để thương hoài năm ngón em thơm

Bỗng thấy chiều sông xanh quá đỗi
Nắng xế tàn chim lạc cánh bay
Người lâu rồi trở thành người cũ
Buốt lòng anh trong tiếng thở dài

Ờ thì chắc gì em đã giữ
Tờ thư anh và khói quê nhà
Quê nhà . Chao ôi ! Xa vời vợi
Tờ thư anh màu mực phôi pha

Xuân chưa chớm mà xoan vội muộn
Tình chưa phai sao biệt bóng hình
Anh dặn anh thôi đừng nhớ nữa
Nhưng trời ơi nỗi nhớ vây quanh

Con đường nào anh qua trăm bận
Khổ gì đâu hoa rụng tơi bời
Khổ gì đâu tim anh nhoi nhói
Bởi em giờ có cặp-có đôi

Ờ thì chắc gì anh còn sống
Đợi kim lan áo biếc quay về
Xưa áo biếc trời cao lồng lộng
Bịn rịn ngày giấu vạt mây che

Bịn rịn ngày chấm lưng tóc rối
Lá bùa yêu rớt xuống sân đời
Sân đời anh ngã không gượng nỗi
Nên đành lặng lẽ bỏ cuộc chơi

Sông bỗng rộng và dài từ thuở
Anh mất em chim lẻ bạn tình
Trăng uất nghẹn vì ai trăng vỡ
Từng giọt hồng thắm đỏ thơ anh



Linh Phương
Thay đổi trang: << < 313233 | Trang 33 của 33 trang, bài viết từ 481 đến 494 trên tổng số 494 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9