Trích đoạn: Nguyên Hoang Quân Vương đâu thể bỏ Ngai Vàng . Chăn êm nệm ấm với màn loan. Bỏ luôn cả đền đài cung điện. Sầu này chỉ mình Thiếp riêng mang... Có nhớ nhau chăng , mượn vần thơ. Đêm đêm Thiếp dưới ánh trăng mờ. Gởi ngàn nhung nhớ về nơi đó. Và thỉnh thoảng về trong giấc mơ... Xin Thánh Thượng giữ gìn Long Thể. Đừng ưu phiền cho héo úa mình Rồng. Đôi ta dù cách núi ngăn sông. Thiếp mãi một lòng yêu Thánh Thượng... Hongsang VƯƠNG VỌNG THIẾP Cứ ngỡ người xa tôi, tôi buồn lắm Khi biết, người không xa tôi Tôi lại nhớ âm thầm Xin mong thời gian, cho sâu đặm Vàng như mùa thu Sang Để tôi mãi nhớ nàng! Nầy lời tình diễn qua thơ Dần dà sao lại chẳng ngờ vô tim! Cho tôi cạn tỏ nỗi niềm Người ơi! Tôi đã yêu Em thật rồi Có bằng lòng trả lại tôi? Với đôi mắt biếc, vành môi rực lòng! Khát thèm lần kiếm nhớ mong Trong ta biển rộng mặn nồng Chân tình nở rộ theo dòng ái ân. Nguyên Hoang 26.10.2010 Một Nửa Của Mình Đâu? Có truyền thuyết rằng , ngày xa xưa ấy Nơi Cung Đình , Ngọc Đế giận căm gan Người - Bị xé đôi...rải xuống trần gian Hai mảnh xác phải tìm nhau hợp lại... Thời gian qua , dòng đời trôi chảy mãi Cũng tương phùng cũng gặp lại từng đôi Chốn phồn hoa hay rừng núi xa xôi Hai mảnh xác cố tìm nhau hạnh phúc... Riêng Hồng Sang cả một đời tủi nhục Cứ đi tìm một nửa của mình đâu Dù xa xôi , dù cách trở phương nào Cũng cố gắng tìm nửa phần còn lại... Đường dẫu xa chân gầy lần tìm mãi Cũng cố đi , và gặp một Thảo Trang Có Lão ông ngồi uống rượu ngắm trăng Ngân nga lại những câu thơ ngày cũ... "Khách" phương xa, chợt nghe lòng ủ rũ Nơi xa kia "Họ" vui vẽ có đôi Chỉ riêng ta...đã đến cuối cuộc đời Còn đơn độc...tay lần mò gậy trúc... hs <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.05.2010 23:52:20 bởi hongsang >
Quân Vương đâu thể bỏ Ngai Vàng . Chăn êm nệm ấm với màn loan. Bỏ luôn cả đền đài cung điện. Sầu này chỉ mình Thiếp riêng mang... Có nhớ nhau chăng , mượn vần thơ. Đêm đêm Thiếp dưới ánh trăng mờ. Gởi ngàn nhung nhớ về nơi đó. Và thỉnh thoảng về trong giấc mơ... Xin Thánh Thượng giữ gìn Long Thể. Đừng ưu phiền cho héo úa mình Rồng. Đôi ta dù cách núi ngăn sông. Thiếp mãi một lòng yêu Thánh Thượng... Hongsang VƯƠNG VỌNG THIẾP Cứ ngỡ người xa tôi, tôi buồn lắm Khi biết, người không xa tôi Tôi lại nhớ âm thầm Xin mong thời gian, cho sâu đặm Vàng như mùa thu Sang Để tôi mãi nhớ nàng! Nầy lời tình diễn qua thơ Dần dà sao lại chẳng ngờ vô tim! Cho tôi cạn tỏ nỗi niềm Người ơi! Tôi đã yêu Em thật rồi Có bằng lòng trả lại tôi? Với đôi mắt biếc, vành môi rực lòng! Khát thèm lần kiếm nhớ mong Trong ta biển rộng mặn nồng Chân tình nở rộ theo dòng ái ân. Nguyên Hoang 26.10.2010 Một Nửa Của Mình Đâu? Có truyền thuyết rằng , ngày xa xưa ấy Nơi Cung Đình , Ngọc Đế giận căm gan Người - Bị xé đôi...rải xuống trần gian Hai mảnh xác phải tìm nhau hợp lại... Thời gian qua , dòng đời trôi chảy mãi Cũng tương phùng cũng gặp lại từng đôi Chốn phồn hoa hay rừng núi xa xôi Hai mảnh xác cố tìm nhau hạnh phúc... Riêng Hồng Sang cả một đời tủi nhục Cứ đi tìm một nửa của mình đâu Dù xa xôi , dù cách trở phương nào Cũng cố gắng tìm nửa phần còn lại... Đường dẫu xa chân gầy lần tìm mãi Cũng cố đi , và gặp một Thảo Trang Có Lão ông ngồi uống rượu ngắm trăng Ngân nga lại những câu thơ ngày cũ... "Khách" phương xa, chợt nghe lòng ủ rũ Nơi xa kia "Họ" vui vẽ có đôi Chỉ riêng ta...đã đến cuối cuộc đời Còn đơn độc...tay lần mò gậy trúc... hs <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.05.2010 23:52:20 bởi hongsang >
VƯƠNG VỌNG THIẾP Cứ ngỡ người xa tôi, tôi buồn lắm Khi biết, người không xa tôi Tôi lại nhớ âm thầm Xin mong thời gian, cho sâu đặm Vàng như mùa thu Sang Để tôi mãi nhớ nàng! Nầy lời tình diễn qua thơ Dần dà sao lại chẳng ngờ vô tim! Cho tôi cạn tỏ nỗi niềm Người ơi! Tôi đã yêu Em thật rồi Có bằng lòng trả lại tôi? Với đôi mắt biếc, vành môi rực lòng! Khát thèm lần kiếm nhớ mong Trong ta biển rộng mặn nồng Chân tình nở rộ theo dòng ái ân. Nguyên Hoang 26.10.2010
Trích đoạn: Nguyên Hoang CHỜ NGƯỜI TIỀN KIẾP Anh ngồi đây, đã bao năm, chưa gặp! Chờ một người, hồn vạn kiếp, không phai Chốn xôn xao, ta hiện thân, tượng đá! Nghìn năm qua, rồi nửa, vẫn mong hoài. Cho đến lúc, tinh cầu nầy, vỡ vụn? Ta gặp Em cõi nào đó, mông lung! Về non cao, xuống bình nguyên, khe lũng? Sóng bạc đầu, xin trả lại, nhân dung. Nguyên Hoang 25.04.10 Chờ làm gì, một người trong tiền kiếp? Gió trần gian làm phai mất dung nhan, Thời gian rơi trong đau xót, ngỡ ngàng, Nghìn năm cũ, có còn không, tượng đá? Gặp lại nhau trong vô ưu muôn ngả. Khúc tương phùng ta nắn phím, so dây. Níu kéo nhau đi đến hết vạn ngày, Để thiên thu ghi tình vào bất tử...! Xin phép họa cùng chú, nếu có gì sai, thành tâm xin được thứ lỗi! Tiểu bối Khiết Tâm.