NIỀM MƠ NGÀY THÁNG CŨ
Thay đổi trang: << < 585960 > >> | Trang 60 của 77 trang, bài viết từ 886 đến 900 trên tổng số 1144 bài trong đề mục
Huynhthomy 01.08.2013 07:46:53 (permalink)
0
 
NIỆM KHÚC CUNG THƯƠNG.
 
.Chiều buông, nắng về ghé đậu trên lá.
Hoa khát thèm, mong đợi cánh bướm sang.
Ngày thu ước thầm gặp lại thi sĩ?
Nhìn lá vàng rơi, kể chuyện đời qua..
 
.Cuộc sống nhân gian vào vay, đi trả.
Qua bao truân chuyên,tay trắng ra về.
Nước trường giang xuôi bao ghềnh, mấy thác.
Cũng quay lại nguồn sau buổi nhiêu khê.
 
.Tựa lời than vô vàn của sóng bể.
Ầm ào không ngưng tâm sự riêng lòng.
Nói với đêm, buồn phiền từ vạn kỷ.
Lúc loài người vào hờn dỗi chưa xong.
 
.Buồn hay vui cũng dâng tràn bão lộng.
Thương hoặc yêu vẫn vùi dập ba đào.
Cơn sóng dữ luôn vô tình ập xuống.
Nước mắt tuôn trào, mặn gấp trùng dương.
 
.Một thời yêu thương cung tròn giao hưởng.
Từng buổi cho nhau thắm thiết ngạt nồng.
Sao lại lổi, một nhịp buồn hờn dỗi?
Mà ngõ đường lại tách rẽ, đôi phương.
 
.Bướm buồn tênh, xa rời khỏi khu vườn.
Hoa chua xót nghĩa trúc mai vụn vỡ.
Mây chiều ngang, gió đêm hờ khẽ lướt.
Không còn gặp người, bạn khách tình thơ.
 
.Bến triều sông, mõm đá ngồi ngắm biển.
Thi sĩ chẳng còn vẽ lại tranh thơ.
Âm điệu gởi biển trầm chìm tích đáy.
Lời thương yêu, trao mây chuyển muôn trùng.
(Trần gian ơi! Chờ kiếp khác gặp nhau).
 
nguyênHOANG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.08.2013 07:57:02 bởi Huynhthomy >
Huynhthomy 06.08.2013 00:50:55 (permalink)
0
 
CÒN MÃI VẤN VƯƠNG.
Em đến cùng Ta, thoáng chiếc bóng.
Ngàn năm sau vẫn nhớ nụ cười.
Tình đó dài như sông biển rộng.
Yêu hoài, thương nhớ mãi khôn nguôi.
 
Người đến cùng Ta, trăm năm trước.
Cùng mơ và ước chuyện thiên đường.
Không rõ nào ai? Từng đến được!
Mà sao, lấy đó mộng xây vương?
 
Chợt nhớ, chợt mong quên ngắn ngủi.
Thời gian không thấy, lại qua mau.
Cơn say chếnh choáng tình chao đảo.
Để dài lâu? Không thể quên mùi..!
 
Giữ chân tình, phí đời đeo đuổi.
Bốn mùa, năm tháng lạnh lùng qua.
Chẳng rõ mình còn hay vô ngã?
Nhiều khi gặp lại, thấy hững hờ!
Người đến cùng Ta, chia cắn táo.
Hôm sau tìm mãi, núp che rồi.
Thì ra, biết thẹn thùng không nói.
Mới đó lẽ nào, cảm mến nhau?
 
Nửa vòng trái đất, dưng tương ngộ.
Nửa thế kỷ xa, bỗng chạm lần.
Trái táo ngày xưa để vết cắn.
Bây giờ hằn lại, dấu trong tim.
Phương trời viễn xứ lại là điểm?
Được gặp cuối đời, trước lúc đi..
nguyênHOANG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.08.2013 00:58:17 bởi Huynhthomy >
Huynhthomy 13.08.2013 10:41:45 (permalink)
0

VỀ LẠI Ở BUỔI CHIỀU.
Phiên chợ hôm nay, không còn là buổi sáng.
Để có đông người, nhìn ngắm chọn màu.
Làm cánh bướm..thoáng vườn hoa, sắc sảo!
Là ánh nhạt dần, nắng quái chiều hôm.
 
Chiều qua gọi, nắng ngập ngừng quay bước.
Mây ngang về quyện lững, vút nhanh xa.
Ở khung trời, tất không còn, vô ngã.
Mọi rộn ràng, đà nhạt phấn phai hương.
 
Những hồn ma nghĩa trang trần, vất vưởng!
Lâu xa xôi, quên mất dấu con đường.
Chiếc bóng lạc, chao vao hồn viễn khách.
Không cho quay về, xây tổ trú chân.
 
Còn nào hơn? Tha hương đày hoang phế.
Đi ngẩn ngơ tìm bến cũ, nguyện thề.
Những hạt nắng biến sa thành mưa bão.
Cũng là lệ nhoà trong mắt, ru mê.
 
Ru thêm mê, để nghìn năm, không nhớ.
Không nghe lá rơi, khua chạm mặt hồ.
Cho con nước gợn lòng dậy lên sóng.
Khẽ thì thầm, lời chúc tiễn hư vô.
 
Xin một tấc lòng, bố thí ở chiêm bao!
. . .
nguyênhoang
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.08.2013 18:56:17 bởi Huynhthomy >
Huynhthomy 16.08.2013 10:44:52 (permalink)
0
 
 
LỜI BUỒN TRÊN SÓNG.
 
Biển hát chiều nay,
gởi lời buồn trên sóng.
Tìm khắp trùng dương,
phờ phạc bóng miệt mài!
Rít trong gió lạnh,
cười hờn như ma quái.
Đêm dài cô đơn,
hồn trách nhớ mong ai?
 
Cuồng sóng chẳng phai, ước nguyền mang theo mãi.
Ngân trầm thiên thu, miền vĩnh cửu không nhòa!
Thì thầm đó đất trời dành, riêng định phận.
Chia phần an nhiên, khi tạo dựng cõi trần.
 
Mưa cùng nắng,
liên hoàn nhau cho bình thản.
Dòng sông trôi,
thầm lặng chảy với tháng ngày.
Còn sự sống,
tất cả đều không đứng lại.
Vì thời gian,
làm trục kéo xoay thế gian.
 
 
Đêm cô đơn, về lầu hoang tìm lại dáng.
Lối ngõ điêu tàn, sương giăng phủ tràn lan.
Cơn mưa chợt về, thấm mi vương lệ khóc.
Ai chia xẻ nầy, giúp an ủi cạn mong?
 
Biển hát chiều nay, gởi nỗi lòng dỗ sóng.
Người mang lạnh về, từ xa xứ mùa đông!
Gom góp yêu thương, trao cuộc tình lay động.
Dìu kiếp đời nầy, cùng bước đến hư không.
 
Xin giã từ nhau, mặt trời mai không đến.
Con tàu ga chiều, đáp chuyến cuối đi xa.
 
nguyênHOANG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.08.2013 10:51:37 bởi Huynhthomy >
Huynhthomy 24.08.2013 22:34:13 (permalink)
0
 
THỜI GIAN..KẺ VÔ TÌNH.
Đêm trở mình, con gió đến xôn xao.
Những cơn mưa, kéo dài thêm nỗi nhớ.
Sương giăng mềm, khắp nhân gian nhòa nhạt.
Phủ ươm hồn, thành rêu đá trầm mơ!
 
Ai dám cùng Ta, say duyên loan phụng?
Bỏ hết muộn phiền, đối ẩm đêm nay!
Cho cõi thế thấy được niềm lạc thú.
Cuộc tình bay, trên cánh mộng giao hòa.
 
Trăng rót sáng, sóng nhô đùa gờn gợn.
Vỗ âm ba, xoa ghềnh đá dỗi hờn.
Những bọt nước vỡ tan, bùng muôn mảnh.
Trôi lững lờ, chẳng than trách cao xanh.
 
Mây về không? Đỉnh không chờ đợi nữa!
Bóng nguyệt hằng đã khuất dạng từ lâu.
Nguyền trăm năm, vo tròn từng hạt sỏi.
Chia nỗi buồn, lúc biệt giã xa nhau.
 
Vầng dương lên, nắng quyện mùi thơm thảo.
Hương của đất trời, khơi thở tình hoa.
Câu chữ mênh mang, thơ huyễn ngạt ngào.
Xin gởi đến chén rượu nồng, cảm tạ.
 
Thân đến, thương về nhận trả xuôi tay.
Thời gian, kẻ vô tình lặng đi mãi.
Cuối dốc xa rời, chẳng nào chung bóng.
Rồi cũng qua, không nào nhớ đoái hoài.
(Chuyện người đời, đôi lúc dễ..khó phai!).
nguyênHOANG
Huynhthomy 25.08.2013 19:29:44 (permalink)
0
 ĐỊNH PHẬN.
Em mãi đó vừng trăng.
Mọc nơi miền băng giá.
Anh vẫn là con đường.
Lạnh lẽo tuyết phủ giăng!
 
Những chiếc lá ngập ngừng.
Thoáng nhẹ rơi, dưng dửng.
Đợi gió nào, vòng tay.
Nâng niu đáp ân tình.
 
Từng buổi về, ngàn mây.
Dừng chân suy nghiệm hướng.
Bay hoài không ngưng lại.
Còn gì nhớ, vấn vương?
 
Anh mang theo tương tư.
Giữ bên đời thương nhớ.
Bóng hình Em bất tử.
Thầm lặng sống, vọng chờ!
 
Rồi bỗng có hôm nào.
Người về gặp bỡ ngỡ.
Ngắm bóng cằn, chim sáo.
Lòng chua xót, thương đau.
 
Vũng tình yêu quẫy lội.
Ước vọng bám chân đời.
Hương vị lần giao phối.
Đọng ngọt lịm vân môi!
 
Đáy trầm, loài giáp sắt.
Quyện sóng trải ba đào.
Mang tên dòng nước mặn.
Bao la nồng, xôn xao.
 
Sớm mai trời giông bão.
Buổi chiều lặng lẽ sông.
Rời đầu nguồn cuồng bạo.
Về lại nhẹ, trên dòng.
Không hơn gì? Một bóng!
Hồn của thuở tàn đông.
 
nguyênHOANG
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.08.2013 18:55:26 bởi Huynhthomy >
Huynhthomy 29.08.2013 18:54:42 (permalink)
0
 
QUẢ TIM HỒNG.
 
Anh giữ trong tim trân quý trọn đời.
Yêu Em mãi qua bốn mùa thay đổi.
Đông nay về nghe buốt lòng mong nhớ.
Có phải lạnh nầy hơn những năm qua?
 
Thời gian đi, Ta lần lượt buông trả.
Kỷ niệm dần, mỏng vánh trong tâm tư.
Mai xa đây, kiếp cho về trên sóng.
Dành thãi thừa, bọt bể tìm hồi quê.
 
Cánh hải âu, dắt dìu giùm đúng hướng.
Như ngày xưa, tay Mẹ dẫn đến trường.
Mẹ ngoài cổng ngồi chờ Con tan học.
Ơn dưỡng sinh thành, dịp đáp chưa xong!
 
Tháng năm dài, Mẹ chờ mong cuộc chiến.
Sớm ngưng tàn, quay trở lại xóm thôn.
Cha tham gia trào mùa thu tháng tám.
Ngày con chào đời, Mẹ nhớ không quên.
 
Người đã đi chẳng trở về lại nữa.
Mẹ trông chờ, nay lại đến phiên con.
Khói lửa binh đao, mất nhiều tình cảm.
Héo úa từng ngày, bạc tóc thêm năm.
 
Súng đạn ngừng, nỗi mong lại tiếp đến.
Thân già neo đơn vượt bước rừng già.
Gai gốc xước, đôi chân trầy rướm máu.
Túi đệm mang quà thăm viếng tù lao.
 
 
Mười năm đền bù, khác cùng lý tưởng.
Ra khỏi về quê lần dấu tìm mồ.
Mẹ bịnh mất mà không ai cho biết?
Mưa chiều nay, ngồi khóc Mẹ triền miên.
Nước mắt rơi, có bằng mưa tiễn biệt?
Chua xót nầy, hằn mãi đến thiên thu.
 
Túi đệm hôm nay, mang về từ viễn xứ.
Chất chứa thương yêu dành hết mẫu từ.
Biết thương Mẹ, Mẹ không còn bên nữa.
Chiếc hoa hồng, ngày báo hiếu trao dâng.
 
Mùa Vu lan, biết làm gì đền trả?
Ôi tình thương, Mẹ cho thật bao la.
Lương lính chiến ,không may được manh áo.
Lưu vong về, Con xây mộ Mẹ đây.
Mẹ tha thứ cho Con nha, Mẹ nhé!
Con yêu Mẹ muôn đời, bằng tim Mẹ cho Con!
. . .
 
nguyênHOANG
Huynhthomy 02.09.2013 07:37:15 (permalink)
0
 
BƯỚC HOÀNG HÔN.
 
.Một lần hành quân,
xuyên qua vùng núi thẳm.
.Một cánh hoa rừng,
bám áo chiến sờn vai.
.Yêu thương mang theo,
bên đời chung bước mãi.
.Phải duyên thiên trù?
xin ước vọng trăm năm!
 
Trăm năm ban cho, sao nữa đời chưa gặp?
Dốc của hoàng hôn, đang đứng vọng đợi chờ.
Nếu không phận số? Kiếp nào được hẹn nữa!
Chiều hoang cô đơn, ngửa nhận chút thãi thừa!
 
Thãi thừa giấc mơ, dẫu đó là mộng mị?
Chưa lần được yêu,
bất ngờ đã cuồng si.
Có buồn cho không? Một cánh gió thiên di!
 
.Về lại sông xưa,
nghe khúc hò hát ví.
.Luôn mãi chờ nhau,
bến cũ vẫn chung lòng.
.Người yêu thương đâu,
hôm nao ngang Miệt thứ?
.Một thoáng ngộ tình,
hằn dấu vết tương tư!
 
Từ hoàng hôn xa, trùng dương nhường góc nhỏ.
Chân trời lung linh, một ánh nắng rực ngời.
Cho Ta lặng ngắm, xuống lên ngày hai buổi.
Đến về đời Người, suy ngẫm mãi khôn nguôi!
nguyênHOANG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.09.2013 07:42:35 bởi Huynhthomy >
Huynhthomy 07.09.2013 05:37:16 (permalink)
0
 
CÕI SẦU.
 
Về lại cõi sầu, để ngàn năm ôm ấp.
Được hạnh ngộ cùng, người yêu dấu không quên.
Dựng lại đền xưa, gom vào đây say đắm.
Chúc cuộc tình nầy, khởi sắc lại màu hồng!
 
Về lại cõi sầu, chỉ còn riêng một bóng.
Phải ngồi trăm năm, suy ngẫm ngõ đường dài.
Bạc mầu tóc rối, mà vẫn còn buồn mãi?
Ôi lẽ đời nầy, như gió thoảng mây bay.
 
Chán nãn thế gian, mọi người sống hờ hững.
Mặc khoát kín che, lặng bước đọc kinh cầu?
Riêng an ủi, đặt niềm tin vào tôn giáo.
Khi trở về, có chổ trú cho linh hồn!
 
Mãi ngồi nơi đây, nhìn góc biển hoàng hôn.
Bước vào ban mai, nợ vay tiếc lẫn trốn.
Trả lại dương trần, chưa kịp lời sám hối.
Buổi chiều vội về, Ta đi đến xa xôi.
 
Thèm một cơn mê, cho được nụ hôn môi.
Sẽ lưu trân quý, giữ kề đời sánh bước.
Hôm xưa nguyện lòng, yêu nhau không vong bội.
Trời đất vô thường, hương vị chẳng phai phôi!
 
Về lại cõi sầu, vấn vương vòng tay ấm.
Vô vườn địa đàng, chia trái táo trăm năm.
Người yêu của Anh, tượng nữ thần quyến rũ.
Tội đồ lưu vong, nô lệ hưởng thiên trù!
nguyênHOANG
 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.09.2013 05:41:01 bởi Huynhthomy >
Huynhthomy 21.09.2013 21:16:31 (permalink)
0
 
MỘT DÒNG TRÔI..
 
Đong cho Em, một chén đầy tình ái.
Trăm năm say đến cạn hết men nồng.
Trăng tiếc nuối, qua mùa còn ngóng ước.
Gởi trên dòng lưu bóng, hẹn chờ mong.
.
Gió về bên song xin vào dỗ giấc.
Một đêm thôi, mai có ánh dương về.
Sẽ quay gót tiếp đời phiêu lãng bước.
Ngàn trùng xa, nương trời đất vô thường.
.
Vì là gió, luân lưu tìm muôn hướng.
Mỏi chân chùng không biết phải về đâu?
Một cánh chim, chiều về không có tổ.
Không khí quê nhà chẳng thở từ lâu.
.
Mười năm trước một chốn buồn, ép đậu?
Rời lưu vong chua xót nhớ bao điều.
Niềm mơ cũ, thả dài theo sóng nước.
Nhờ dòng đưa về nguồn cũ được không?
.
Đời mệt mỏi tháng ngày lăn chiếc bóng.
Đối ẩm cùng những kỷ niệm nào xưa.
Thì thầm riêng nghe, chẳng kẻ tâm đồng.
Mòn lý tưởng thời gian bào nhẵn nhụi.
.
Qua trùng khơi nước mặn mà hơn muối.
Về lại phù sa quyện ngọt chân tình.
Nghe khúc hát mềm lòng ngang bến Hậu.
Cây trái sông Tiền trĩu nặng chờ nhau.
.
Những chiếc Phà nằm im nhìn buồn bã.
Võng cầu giăng đùa ký ức nhạt nhòa.
Ôm sách vở đi, về chuyến đò nhỏ.
Sông vẫn dài, Người trả lại bụi tro.
.
(Tâm sự mãi là ôm ấp giữ trong tim.
Nước đục trong trầm tích đó nỗi niềm..)
 
nguyênHOANG
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.09.2013 08:14:02 bởi Huynhthomy >
Huynhthomy 24.09.2013 09:56:31 (permalink)
0
 


 
CHO TA CUỘC TÌNH SẦU.
 
Vẫn tháng 9, chiều nay mưa nặng hạt.
Cuốn tuyết vo tròn, ném vỡ vụn tan!
Sao nghe hồn dâng, chua xót ngỡ ngàng.
Tâm lịm ngất, tai vừa nghe tiếng hát.
Câu hò thương yêu, dìu dặt cung đàn.
Trăng xao động hòa hồn thơ lữ khách.
Hương men ngọt, mà ngỡ dường lạnh đắng.
Ta rót rượu sầu, nâng chén mời ai?
 
Một cánh Quỳnh, đêm nay ngào ngạt vọng.
Cùng Ta đi, vào mộng mị thiên trường.
Giấc địa cửu, chập chờn mê luyến ái.
Nguyệt hằng lung linh, vờn bóng thu phong.
Xuôi hư vô rã rời thân cát bụi.
Quay về trên, dải chuỗi sáng ngân hà.
Thay Sao thức, canh mùa xuân trở lại?
Cùng trần gian, luân vũ khúc Nam kha.
 
Kiếp nhân sinh không là tiên, mắc đọa?
Án từ ai? Phải lưu lạc dặm ngàn!
Xuyên mấy núi, trùng dương xanh nước mặn.
Sao chẳng ươm giùm, để phận bạc chan?
Sóng đùa bãi, bọt thãi thừa phơi nắng.
Chờ dã tràng, lách sỏi cát xe qua.
Xây vội lầu mơ  sau cùng cho ngắm.
Được thỏa nguyền, tạ ơn đó phần quà!
(Mẹ Cha, Người tình..nhớ mãi khôn nguôi).
 
nguyênHOANG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.09.2013 21:22:03 bởi Huynhthomy >
Huynhthomy 08.10.2013 02:14:25 (permalink)
0
 
VƯƠNG THẦM.
 
Trăng miên du, bỏ cung hằng buốt giá.
Ta không si tình như chú Cuội, ngồi mong.
Nhớ về Em, quay tìm lại nơi đã?
Nhờ giữ giùm, bóng đó ở dòng sông.
 
Gót tha nhân, bao năm dài vắng bóng.
Tìm về quê hương, nguồn khởi sông Hồng.
Nhìn nước cuốn mình, thon thả lặng chảy.
Bát ngát xanh màu ruộng lúa Cửu long.
 
Những cánh cò bay chiều về soi bóng.
Vùng trời bao la xuôi bước chung đàn.
Từng buổi đi về đường xa không lạc?
Tổ ngụ của mình chẳng kẻ cản ngăn!
 
Lâu rồi tạm yên ngưng rền bom đạn.
Sao chưa dọn xong đổ nát điêu tàn?
Sống đạo đức theo tổ tiên dạy bảo.
Cứ khom mình chịu thống trị ngoại nô.
 
Chập chờn đền hoang, hồn xưa bóng quế.
Lưu lạc bao miền bỏ nẻo hồi cư.
Trăng cũng phai đợi người xa, còn mất?
Mà sao không về, nhà vắng nhện giăng?
 
Kiếp chinh nhân một thời sai, lận đận.
Núi rừng trấn biên, gai kẽm nhốt đời.
Cơn sốt nhân gian say vùi ru dỗ?
Cho giấc ngủ nầy, đừng nhớ mau vơi!
 
nguyênHOANG
 
Huynhthomy 14.10.2013 04:01:47 (permalink)
0
 
GỞI LẠI CHO NGƯỜI.
Ta gởi lại vòng tay, riêng ai nhận?
Đến ru hồn, dù hờ hững quên xa.
Buồng tim dọn, luôn dành một khoảng trống.
Bởi chân tình, càng hận nhớ thêm mong.
 
Ta yêu Em bằng tấm lòng nhân bản.
Từ mẹ Cha được dạy dỗ nên người.
Đời nhập bước chân thành không lừa dối.
Mất mát chưa nào có được tuổi thơ.
 
Qua khắp ngõ, số phần chịu thua thiệt.
Ta ngồi hôm nay một bóng giăng sầu.
Hoàng hôn cuối, ngày còn khoảng bước ngắn.
Cạn lời không gì? Để nói nhiều hơn!
 
Mai về xa, như an bài nhân thế.
Vào không vỗ tay, rời chẳng câu từ.
Thời bom đạn say nồng hơi thuốc súng.
Rong ruổi đời, qua mấy dặm sơn khê.
 
Tình không còn, xem như buông tất cả?
Mưa nắng quê nhà thôi ngắm, đi xa!
NguyênHOANG
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.10.2013 04:10:46 bởi Huynhthomy >
BĂNG NGUYỆT 16.10.2013 20:08:10 (permalink)
0

Tình không còn, xem như buông tất cả? 
Mưa nắng quê nhà thôi ngắm, đi xa!
 NguyênHOANG


HẠNH PHÚC LÀ ĐÓN NHẬN !

Tình không còn, xem như buông tất cả,
Mưa nắng quê nhà riêng vất vả lo toang,
Cho trái tim, cho hết cả linh hồn,
Xong đam mê ..lại dâng riêng người khác!
 
Đời là vốn một cõi sâu chua chát,
Không bon chen, chỉ quặn thắt một mình,
Ta đi tìm nơi trồng đất tái sinh .
Nhưng..tình yêu, đâu dễ đến với mình .

Hạnh phúc là đón nhận, chẳng phải xin .
 
Huynhthomy 19.10.2013 08:58:10 (permalink)
0
 
 
Duyên nhận cho do đất trời minh định.
Dù có cầu, kinh niệm mãi, van xin.
Cũng chẳng được, bởi từ mình không giữ?
Thiên trù ban ân sủng chẳng đợi chờ.
 
Nầy chốn phù vân, ngõ đời ngắn ngủi.
Thời gian đâu có đi chậm hoặc lùi.
Mơ qua thoáng, còn đắn đo lo ngại?
Tóc bạc màu mộng chưa nhận đã phai.
 
Nắng buổi sáng nhạt nồng, chiều rồi đó.
Nhặt thãi thừa dẫu nhỏ vận thơm tho.
 
nguyênHOANG
Thay đổi trang: << < 585960 > >> | Trang 60 của 77 trang, bài viết từ 886 đến 900 trên tổng số 1144 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9