Xà Vương Tuyển Hậu (Truyên dịch TQ - Chương 63 new)
Thay đổi trang: << < 456 > | Trang 4 của 6 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 86 bài trong đề mục
Tần Anh 11.04.2010 11:23:18 (permalink)
0
Chương 42 :Thay quần áo !

Trong cung điện hoa lệ, đột ngột truyền ra một tiếng thét thảm thiết.

“A… Các ngươi không được cởi quần áo của ta, này này này… Ta không cởi…” Bối Bối tay chân luống cuống giữ chặt bộ nam trang đang bị bảy phương tám hướng xâu xé, cố giãy giụa trước khi chết. (th0 : ầy có thay quần áo thôi mà chị làm rì mà kinh thế ! Như đi đánh giặc không bằng …_ _ ; —Bối : hê hê qua đây em…để chị giúp em thoát—-Th0 : a a em tự lo được a ! * chuồn lẹ*)

Có Anh Nhi cầm đầu – bọn họ quyết tâm muốn lột bỏ nam trang của Bối Bối, các nàng ba chân bốn tay túm chặt Bối Bối, khiến cho nàng dẫu liên tục giằng co cũng chỉ hao tổn sức lực một cách vô ích.

“Anh Nhi, ngươi không thể làm vậy đối với ta, nam nữ thụ thụ bất thân, thế là bất lịch sự, là khiếm nhã.” Bối Bối vội vàng trợn mắt nhìn Anh Nhi.

Bịt chặt lỗ tai coi như không nghe thấy Bối Bối thét cái gì, Anh Nhi tay tiếp tục cởi quần áo, mỉm cười: “Bối Bối tiểu thư, ngươi không phải là nam, vương nói ngươi là nữ, ngươi nhất định là nữ -.” (Th0: hơ tin anh Hàn quá ta!….đúng là trung thành mạ! chứ ta thấy lời anh Hàn tin là coi như đi tìm đường tử á! Đổ thóc giống mà ăn á! Theo anh ấy xui đảm bảo là đi đến chỗ sống không được chết không xong.. hức..hức!!!)

Hóa ra là Cô Ngự Hàn bán đứng nàng, tức chết, hắn mang nàng tới nơi này căn bản là sớm có âm mưu!

“Cô Ngự Hàn, ngươi cái… đồ Vương bát đản, dám kêu người cởi y phục của ta, ngươi nhất định phải chết!” Bối Bối tránh không thoát, chỉ có thể xấu hổ đỏ mặt tía tai mặc người ta lột sạch từ đầu tới chân, lớn tới chừng này, nàng chưa từng bị trần trụi trước mặt nhiều người như vậy, cho dù … mọi người đều là nữ – nàng cũng cảm thấy cả người nổi đầy da gà, thật sự là XX -! (Th0: thề !!! XX là tác giả nói nha!!! Th0 ko có nói nha!!! Đừng bảo người ta đen tối!!! là mấy người tự nghĩ…nghĩ ra là cái rì thì là…a ha ha ….)

“Tiểu Bối Bối, ngươi không thích các nàng hầu hạ sao? Tự ta giúp ngươi cởi nha.” Âm thanh lạnh lùng của Cô Ngự Hàn từ bên ngoài rèm truyền tới, tựa như có thể vén rèm đi vào bất kỳ lúc nào.

Bối Bối mắt hạnh trừng trừng, ánh mắt hung hãn chĩa thẳng về phía trướng rèm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô Ngự Hàn, ngươi dám đi vào thử xem xem!”

“Hừ, tiểu Bối Bối, ngươi thật không biết nghe lời a, không phải bảo ngươi chỉ gọi tên sao? Bây giờ gọi lại một lần, nếu vẫn không đúng thì ta sẽ đi vào.” Lời nói của Cô Ngự Hàn tràn đầy uy hiếp.

Bối Bối nắm chặt tay, hoàn toàn không muốn khuất phục, khí phách trong lòng không ngừng giãy dụa yếu ớt…

“Tiểu Bối Bối, ta đi vào nha.” Bên ngoài tiếp tục truyền đến thanh âm uy hiếp làm cho người ta tức hộc máu. (Th0: haizz! Anh thật là đê tiện mà! Thương ss Bối quá >”<!)

Hít một hơi thật sâu, Bối Bối cuối cùng nhụt chí cúi thấp đầu, nàng đành thỏa hiệp.

Nhưng để phát tiết bực bội trong lòng, đôi mắt đen của nàng xoay chuyển, sau đó hắng giọng, cố ý phát ra tiếng nói nũng nịu làm cho người ta nổi da gà: “Hàn, mời ở bên ngoài chờ một chút, người ta một chút nữa là xong rồi nha.”

Tiếng nói lanh lảnh lại quỷ dị, làm cho người ta nghe cảm thấy lạnh sống lưng, ít nhất là bọn cung nữ đang tóm chặt lấy nàng – trên mặt lộ ra vẻ hãi hùng ‘xin miễn thứ cho kẻ bất tài’, mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt Cô Ngự · Hàn như thế nào, bất quá nhìn đám người bên cạnh rùng mình, trong lòng nàng cũng thấy dễ chịu hơn một chút.

Thay đổi cách gọi nhưng âm thanh phát ra thực không quá thoải mái, Cô Ngự · Hàn móc móc lổ tai, nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú chỉ tăng chứ không có giảm, thầm nghĩ, thật là một quỷ nha đầu, nhưng … hắn thích, mặc kệ nàng dùng thanh âm như thế nào để gọi hắn, chỉ vừa nghe tới trong lòng đã thấy thoải mái. (Th0: a a Hàn ca ca mặt anh thật là dày! Bối Bối đúng là không dùng thước đo lên đánh giá nhầm mà! Anh vừa đẹp trai lại vừa chai mặt…thật là đáng sợ nha!)


Bối Bối mặc kệ đám cung nữ đùa nghịch, lúc bắt nàng mặc nữ trang rườm ra phiền toái, lúc tháo mũ của nàng xuống, sau đó dày vò mái tóc dài của nàng, khiến cho nàng hoa đầu chóng mặt, cuối cùng nàng nhận thua mặc kệ cho các nàng muốn làm gì thì làm.

Không biết qua bao lâu, đầu nàng bắt đầu nặng trĩu muốn chìm vào giấc ngủ.

“Tốt lắm, tiểu thư Bối Bối thật xinh đẹp.” Anh Nhi cao hứng vỗ tay một cái, rất đắc ý với kiệt tác của bản thân.

Thanks ss koko!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2010 11:25:18 bởi Tần Anh >
#46
    Tần Anh 11.04.2010 11:28:22 (permalink)
    0
    Chương 43:Yến hội

    “Tiểu Bối Bối, ngươi mặc như vậy thật xinh đẹp!” Cô Ngự Hàn không biết đã đi tới từ lúc nào.

    Đột nhiên nghe thấy thanh âm của hắn, Bối Bối lập tức xoay người, bắt gặp ánh mắt đen lóe sáng, nàng lôi lôi túm túm y phục trên người, tự nhiên cảm thấy có điểm e lệ, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải?

    Hắn khen nàng xinh đẹp… Tim của nàng đập thình thịch, nữ nhi xinh đẹp ngại ngùng nũng nịu, hai bên má đều hồng rực.

    Đáy mắt thu hết dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ của nàng, Cô Ngự Hàn tuấn mỹ nở nụ cười rạng rỡ nhằm hướng nàng đi tới, nâng cằm nàng lên, ánh mắt hắn toát ra những rung động say lòng người: “Tiểu Bối Bối, ngươi rất đẹp.”

    Mùi hương từ huân lô* thoang thoảng quanh quẩn, nhè nhẹ quấn qu‎‎ýt buông xuống, mang đến cảm giác hưng phấn, Bối Bối cảm thấy tâm tình của mình phảng phất lâng lâng phiêu động chung với bức rèm cửa, cảm giác đó khiến tay nàng không biết để chỗ nào.

    Đôi môi anh đào hơi khép mở, thủy chung không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể bối rối xấu hổ nhìn con ngươi đen nóng bỏng của hắn, miệng lưỡi khô nhạt.

    Cô Ngự Hàn sung sướng hưởng thụ cảm giác thẹn thùng rất khó thấy được của nàng, không kiềm chế nổi bản tính xấu xa muốn trêu chọc: “Tiểu Bối Bối, được ta ca ngợi có phải cảm thấy quá vinh hạnh a.”

    Rốt cục không chịu nổi cảm giác xấu hổ của bản thân, nàng cố sức đẩy mạnh vào ngực hắn một cái: “Trên mặt ta có thiếp vàng, ai cần ngươi ca ngợi.”

    Grừ, không khí tốt đẹp đều bị lời nói ác độc của hắn phá hủy, xoa xoa cổ tay, nàng thích thú hưởng thụ cái cảm giác bản thân có điểm cổ hương cổ vận**.

    “Tốt, không cần ta ca ngợi, chúng ta cùng đi ra để cho người khác ca ngợi một chút.” Cô Ngự Hàn thuận tay ôm lấy eo lưng mềm mại của nàng, dẫn nàng đi ra ngoài.

    Bối Bối chỉ muốn giãy giụa thoát khỏi vòng tay của hắn, nhưng chỉ uổng công vô ích, tay của hắn tựa như nam châm dính chặt lấy eo lưng nàng

    “Ngươi muốn dẫn ta đi đâu ?” Bối Bối đương nhiên không chịu ngoan ngoãn đi theo hắn.

    Cô Ngự · Hàn thu tay lại, cười khẽ trấn an: “Đừng nóng vội, đi ra .”

    Đi ra ngoài, bọn họ đi tới một tòa cung điện, rất nhiều người ngồi ở bên trong, tất cả đang ngồi đợi đại vương Cô Ngự · Hàn đến, trong điện bày đầy sơn hào hải vị, thanh nhạc dễ nghe, nhìn tình huống hình như đang mở tiệc.

    “Vương, vạn an.” Mọi người đồng thời hành lễ.

    Bối Bối đứng ở bên cạnh Cô Ngự · Hàn, cảm giác không được thoải mái, con mắt nàng đảo bốn phía nhìn qua mọi người trong phòng, có đại thần, có mỹ nữ, rất nhiều rất nhiều mỹ nữ, có cả giai nhân bị nàng tuyển ra tới, đây là yến hội gì chứ ?

    Cô Ngự Hàn nhìn mọi người xua xua tay, sau đó ôm eo Bối Bối đi về ghế trên của hắn.

    Ánh mắt của mọi người rơi vào trên người Bối Bối, tò mò, nghi hoặc, hâm mộ, đố kỵ… Đủ loại ánh mắt kết dính trên người Bối Bối, làm nàng cảm thấy cực kỳ không tự nhiên, kéo kéo ống tay áo của Cô Ngự Hàn, nàng nhỏ giọng nói: “Uy, ta không cần ngồi chung với ngươi.”

    Nàng nhìn nơi bọn họ đi đến rõ ràng đã có hai mỹ nhân ngồi sẵn, cần gì còn muốn nàng đi dệt hoa trên gấm***! Hơn nữa nàng phát hiện rất nhiều nữ nhân ngồi ở xung quanh hắn nhiều người nàng cũng chưa gặp qua bao giờ, hừ! Khẳng định là hậu cung của hắn !

    Tầm mắt Bối Bối bắt đầu tìm kiếm chỗ không người ngồi gần nhất trong phòng, ánh mắt lơ đãng chống lại một số nữ nhân, các nàng ánh mắt nhìn nàng giống như có thù oán không bằng, làm sống lưng nàng nổi lên từng cơn gió lạnh.

    Cô Ngự · Hàn cau mày nhìn hai phi tử ngồi chỗ bên cạnh hắn, tầm mắt của hắn rơi vào trên người trưởng lão ngồi bên cạnh, thấy trưởng lão cố ý né tránh ánh mắt của hắn, hắn lập tức hiểu trưởng lão là cố ý an bài các nàng – phi tần ngồi ở chỗ kia.

    Hiển nhiên trưởng lão cố ý không an bài chỗ ngồi cho Bối Bối…

    *Huân lô : lò hương.
    **cổ hương cổ vận : hê hê mặc cổ trang trong một bầu không khí sặc mùi cổ trang ai mà không thích a ~~ ta cũng muốn thử T’’T hu hu …. !!
    ***dệt hoa trên gấm : gấm là vải đã rất đẹp, không cần phải dệt hoa nữa, ý chỉ làm một việc thừa thãi, không cần thiết.

    Thanks ss koko!
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2010 14:01:01 bởi Tần Anh >
    #47
      Tần Anh 11.04.2010 11:30:25 (permalink)
      0
      Chương 44 : Lập quý phi !

      Thừa dịp Cô Ngự Hàn không biết đang suy nghĩ cái gì mà lơi lỏng sự chú ý, Bối Bối rất nhanh chân chạy thoát khỏi vòng giam cầm của hắn, đến vị trí bên cạnh Thương Tuyệt Lệ mà nàng đã nhắm, hai bên trái phải đều chưa có người ngồi!

      Tới lúc Cô Ngự Hàn kịp oán trách thì nàng đã sớm yên vị, có điều chột dạ không dám nhìn hắn. Nàng dứt khoát chúi mặt nhìn bàn bày đầy sơn hào hải vị.

      Mọi người rất yên lặng, không ai dám lên tiếng, tất cả đều đang chờ đợi tuyên bố yến hội chính thức bắt đầu.

      Cô Ngự Hàn thu hồi tầm mắt, trên môi vẫn in dấu nụ cười thờ ơ như trước, tiêu sái đi đến vị trí của mình, nhưng, trước khi hắn ngồi xuống, đột nhiên hắn liếc mắt nhìn Bối Bối, vừa vặn lúc nàng ngẩng đầu, ánh mắt không hẹn mà gặp nhau.

      Ánh mắt của hắn nói rất rõ ràng – sẽ không buông tha nàng đơn giản như vậy khiến nàng không nhịn được phải nuốt một ngụm nước bọt.

      Chỉ một lát sau, không khí yến hội trở nên sôi động, ca múa mừng cảnh thái bình, chén rượu đụng nhau…

      “Ai, làm cái gì vậy?” Bối Bối rốt cục nhịn không được hỏi Thương Tuyệt Lệ ngồi bên cạnh. Mặc dù hắn coi nàng như không khí không để lọt vào mắt, nhưng nàng để hắn vào trong mắt là được rồi.

      Thương Tuyệt Lệ quét mắt liếc nàng một cách nhạt nhẽo, có chút không kiên nhẫn giải thích: “Đây là triều yến bố trí chuyên vì việc vương lập phi. Hậu cung Xích Diễm quốc – luôn luôn đều là …lập phi tử trước, sau đó tiếp tục lấy ra  …người đoan trang hiền thục nhất làm vương hậu. Những … mĩ nhân đã được tuyển ra ở đại hội tuyển hậu chờ một chút nữa đều được phong  làm phi, cho dù sau này không thể lên làm vương hậu, cũng là vợ của vương.”

      Vừa dứt lời, hắn cảm giác được hình như còn cần nói thêm, vì vậy  cố ý nhìn Bối Bối một chút: “Vương có rất nhiều nữ nhân, nếu có tham chút mới mẻ là chuyện thường.”

      Bối Bối hừ nhẹ một tiếng: “Sao, nguyên lai là lập quý phi a.”

      Hắn đem nàng kéo tới làm gì? Đến xem hắn lập phi sao?

      Trong lòng cảm thấy vừa đau vừa giận, nam nhân thối, quỷ phong lưu, hắn đến tột cùng xem nàng thành cái gì …

      Nàng vừa uất ức vừa căm tức, cố giữ bình tĩnh để Thương Tuyệt Lệ không nhận thấy. Tập trung nắm chặt cái chén trong tay cho hả giận, ánh mắt hung hung trừng hướng Cô Ngự · Hàn, chỉ thấy hắn hiện tại đang cùng hai mĩ nhân ngồi bên cạnh nói một chút lại cười một chút, không biết đang vui vẻ cái gì.

      “Vương nói ngươi là món đồ chơi bảo bối của hắn.” Thương Tuyệt Lệ giả vờ có ý tốt nói cho nàng.

      “Món đồ chơi? Hắn ngang nhiên nói cho ngươi ta là món đồ chơi của hắn?” Bối Bối quay đầu hướng Thương Tuyệt Lệ, ánh mắt trợn tròn, khó trách trước kia Thương Tuyệt Lệ châm chọc nàng nói nàng làm món đồ chơi của người khác mà cũng thấy thật sự vui vẻ!

      Thương Tuyệt Lệ thờ ơ trước việc nàng giận dữ, tiếp tục nhấm nháp rượu của hắn, tiếp theo sẽ mặc kệ nàng, dù sao lời của hắn đã có tác dụng !

      Bối Bối ánh mắt phun hỏa – bắn về phía Cô Ngự Hàn, thấy hắn cùng hai mỹ nữ bên cạnh cười nói liên tục,  hai nữ nhân còn nhân cơ hội dựa sát vào hắn, hắn không có một điểm ý định từ chối, còn cười thân mật đến như vậy, như là đang mê muội trong vòng tay mỹ nhân rồi!

      Cô Ngự Hàn nâng chén khẽ uống, không đáp lời hai mỹ nhân bên người, dư quang nơi đuôi mắt vẫn theo sát nhất cử nhất động của Bối Bối, thấy ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào hắn như muốn phun hỏa, thỉnh thoảng tức giận theo dõi hai tên phi tử bên người hắn, hắn nhướng môi cười một tiếng, nâng chén hướng nàng kính một cái, quả nhiên thấy nàng phản ứng kịch liệt quay đầu sang một bên.

      Ha ha, tiểu gia hỏa này ghen – bộ dáng thật đúng là dễ thương

      Thanks ss Linhkr!
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2010 11:34:56 bởi Tần Anh >
      #48
        Tần Anh 11.04.2010 11:37:26 (permalink)
        0
        Chương 45 : Ra khỏi cung!

        “Vương, ngài có phải có mới nới cũ, người đã lâu cũng không chịu đến chỗ người ta nhé .” Phi tử bên trái tỏ vẻ oán hận lại quyến rũ nhìn Cô Ngự · Hàn.

        “Vương, nghe nói ngài gần đây rất sủng ái một nữ nhân, là người ngồi ở bên cạnh Thương thị vệ – kia sao? Vương thích nàng điểm nào nhất vậy, người xem Mã Giai Tuệ Nhàn muội muội không phải rất phong tình sao?” Phi tử bên phải, mắt đẹp quang hoa lưu chuyển, nhân cơ hội nói bóng gió.

        Cô Ngự · Hàn nhàn nhạt nhướng mày: “Sao?”

        Thật muốn ngoáy ngoáy lổ tai, thế nào mà càng ngày càng không tìm được cảm giác thích thú khi thụ hưởng tiếng nói làm nũng đáng yêu của mĩ nhân như ngày xưa.



        Bối Bối – ánh mắt từ nóng chuyển lạnh, bọn họ cho là nàng là người điếc sao? Không cần cố ý cùng nàng nói chuyện nàng cũng nghe được!

        Yến hội tiến hành đến (Th0 : n+1 tiết mục xem nhiều hoa cả mắt mạ đếm không chuẩn nữa …he he), quan văn dâng danh sách lên Cô Ngự · Hàn để phong tước phi hào, ca múa cũng hết sức sôi nổi. Bối Bối – trong lòng cũng trở nên lạnh lẽo, nàng quay sang nhìn Cô Ngự Hàn đang bị quan văn ngăn trở, trong chốc lát, nàng hơi mím môi, đứng dậy rời khỏi yến hội náo nhiệt.

        Cô Ngự Hàn tiếp nhận tấu chương của quan văn, con mắt anh tuấn tỏ ra sốt ruột, hắn thật không nên cùng những … đại thần này chơi trò chơi lần này, nhưng cũng được, để bọn họ tiếp tục tự cho là đúng đắc một chút vậy.

        Hừ, hắn cho tới bây giờ chưa từng nói rằng sẽ điểm phi!

        Để … tấu chương xuống, tầm mắt của hắn quét qua Mã Giai Tuệ Nhàn liếc mắt mong chờ, bắt gặp quang mang ái mộ trong mắt các nàng, hắn âm thầm quyết định, ngày mai để những … đại thần nhàn rỗi không có việc gì để làm này, thay hắn thực hiện công việc phiền toái –nghìn dặm tiễn giai nhân đi*!



        Bối Bối bực mình vừa lục soát tẩm cung của Cô Ngự · Hàn, vừa mắng: ” Quỷ phong lưu, sắc lang, chán ghét… Ta trộm sạch vàng bạc châu báu của ngươi đi, để cho ngươi biến thành nghèo rớt mồng tơi, xem lấy cái gì để nuôi nữ nhân!”

        Kết quả sau khi lục lọi, hoàn toàn không thấy tới nửa điểm được cổ nhân gọi là ngân lượng, nàng có chút ủ rũ: “Chẳng lẽ ta thật sự phải rời đi với hai bàn tay trắng sao? Ta đây chẳng phải là sẽ chết đói ven đường sao ? Chuyện ngu ngốc như vậy ta quyết không làm, nhưng mà không có ngân lượng…”

        Đột nhiên, tầm mắt nàng nhìn đến một viên dạ minh châu, mắt nàng sáng lên: “Có, cầm cái…này đi thì sẽ có tiền!”

        Nàng tìm một miếng vải đen đem bọc hai viên dạ minh châu lại, ôm vào trong lòng, xoay người định rời đi, mới đi hai bước, nàng suy nghĩ một chút, quyết định lưu lại mẩu giấy ghi nội dung thoả thuận của hai bêncho cái…tên nam nhân thối tha kia.

        Cầm bút lông, nàng viết một đống chữ cong vẹo: đại ấm lô, dạ minh châu của người ta cầm đi, đây sẽ là bồi thường, chúng ta sau này không ai thiếu nợ ai! Mặc dù ta cảm giác được hơi có chút thiệt hại, nhưng xét thấy ngươi cung cấp công cụ giữ ấm hiệu quả, ta liền không so đo. Bái biệt.... không cần gặp lại!



        Thay nam trang, nàng nhanh chóng đi theo con đường đã thuộc lòng ra tới cửa cung. Ngắm những… thị vệ ra ra vào vào, nàng trong lòng có chút khổ não.

        “Làm thế nào để thuận lợi ra ngoài ni?” Nàng thì thào tự nói.

        “Ta có thể giúp ngươi ra khỏi cung.”

        Một thanh âm đột nhiên vang lên dọa Bối Bối phải nhảy dựng, nàng nhanh chóng xoay người quay đầu lại, đôi mi thanh tú nghi hoặc nhăn lại: “Thương Tuyệt Lệ? Ngươi đi theo ta làm chi?”

        “Ngươi chỉ cần nói cho ta biết là ngươi muốn xuất cung?” Thương Tuyệt Lệ không đáp hỏi ngược lại.

        Bối Bối bực mình trừng thẳng ánh mắt: “Ta biết ngươi đã sớm mong cầu ta rời đi, yên tâm, ngươi sẽ nhanh chóng được vừa lòng đẹp ý. Ta tuyệt đối không muốn lưu ở một cái địa phương không được hoan nghênh -!”

        “Ngươi biết bản thân không được hoan nghênh là tốt rồi, đi theo ta.” Hắn vừa nói xoay người liền hướng tới cửa cung đi tới.

        Bối Bối hướng bóng lưng của hắn le lưỡi tỏ vẻ bất mãn, ngươi chán ghét ta, ta cũng không thích ngươi!

        *nghìn dặm tiễn giai nhân : bồi tiếp chăm sóc đưa tiễn mỹ nhân tới ngàn dặm.  ( Th0 : _ _ ;! trời ơi việc ngon vậy mà anh yêu phiền…anh có thể để em giải quyết chúng nó cho a ! đảm bảo yên yên ổn ổn nha ! Có giai đẹp cho em tiếp thì càng tốt he he !)

        Thanks ss Linhkr!
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2010 14:02:17 bởi Tần Anh >
        #49
          Tần Anh 11.04.2010 11:45:30 (permalink)
          0
          Chương 46 :Lưu lạc giang hồ !


          Dưới sự chỉ dẫn của Thương Tuyệt Lệ, Bối Bối ra khỏi cửa cung rất thuận lợi.

          Đứng ở giữa ngã tư đường rộng lớn nhìn không thấy điểm dừng, nàng cảm giác bản thân giống như con chim nhỏ vừa thoát ra khỏi lồng, cái loại cảm giác này rất thoải mái, nhưng cũng… có điểm mê man, lần đầu tiên có cảm giác trời đất hóa ra lớn như vậy.

          “Y nha… kèn kẹt !” Cửa cung chậm rãi đóng lại, ngăn cách với bên trong.

          Bối Bối quay đầu lại nhìn cánh cửa cung cao lớn, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút nặng nề, những đường nét thanh mảnh nhẹ nhàng trong đầu bất giác dần dần tụ lại thành khuôn mặt tuấn mỹ của Cô Ngự Hàn.

          Lắc lắc đầu, nàng đưa tay vỗ vỗ trán: “Tô Bối Bối, ngươi sao còn nghĩ tới cái…tên quỷ phong lưu kia, chân vừa ly khai, người ta đã không còn biết ngươi là ai nữa, mỹ nữ xinh xắn bên người hắn có rất nhiều.”

          Sờ sờ túi hương bên thắt lưng, nàng thầm nghĩ, hy vọng nàng có thể gặp lại Khả Y, thuận tiện học…một chút pháp thuật của Thượng Vinh, sau này bản thân có thể dùng để kiếm cơm ăn, hắc hắc.

          Nếu như nàng biết pháp thuật…

          Cái… ý nghĩ này trong đầu không ngừng lớn mạnh, thúc giục nàng bước nhanh theo hướng Thương Tuyệt Lệ đã chuẩn bị ngựa cho nàng.

          “Hắc, con ngựa của ta thật là tốt, sau này chúng ta là một nhóm, giang hồ rộng lớn, chân trời rộng mở, chúng ta cùng nhau đi thôi. Nhưng… Ngươi hình như rất cao, ta với không tới ni…” Bối Bối vỗ vỗ cổ con ngựa trắng, có chút khổ não nhìn lưng ngựa cao tít phía trên.

          Mã nhi* dường như có thể nghe hiểu lời nói của Bối Bối, ngẩng đầu hí một tiếng, nó giơ giơ móng trước lên, sau đó như có linh tính quỳ xuống.

          Thấy thế, Bối Bối cười toe toét, nàng nhanh chóng trèo lên trên lưng ngựa: “Mã nhi ngoan, sau này ngươi gọi là Tiểu Bạch có được hay không? Chúng ta là bằng hữu, ta Tô Bối Bối tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi -!” (Th0 : Bối Bối nói chuyện với rắn, tảng đá, giờ đến con ngựa…may đây là xà giới…không em cũng nghĩ đầu chị có đạn nha ! > ‘‘< )

          Mã nhi đứng lên, “Đát đát đát” chân bắt đầu vung lên như bay, bước tiến rất nhẹ nhàng, tựa như nghe được những lời Bối Bối nói mà tâm tình tốt hơn.
          ” Đi …”Bối Bối hưng phấn cỡi Tiểu Bạch phi như bay dưới trời xanh mây trắng, có cảm giác như đang cưỡi mây đạp gió, đầy khí phách hiệp nghĩa.



          Tiểu Bạch lao đi, vừa nhanh lại vừa vững vàng, bọn họ lướt qua ruộng hoang, qua thôn trang nhỏ, hướng tới những phương trời mà Bối Bối chưa từng biết đến.

          Không biết chạy bao lâu, bọn họ đi tới một nơi có nhiều người hơn.

          Con ngươi của Bối Bối chuyển động nhanh như chớp, thỉnh thoảng lưu ý những cửa hàng bên cạnh, trước hết nàng cần tìm một hiệu cầm đồ để cầm dạ minh châu, như vậy mới có ngân lượng đi lưu lạc giang hồ.

          Chỉ chốc lát sau, nàng nhìn đến một cái bảng hiệu thật to trên có viết “Hiệu cầm đồ “, mắt nàng sáng lên, cất tiếng nói: “Tiểu Bạch, đi, chúng ta đến  cửa hàng cầm đồ.”

          Xuống ngựa, nàng vỗ vỗ Mã nhi: “Tiểu Bạch, ngươi trước hết ở nơi này chờ ta một chút, ta lập tức đổi tiền, rồi sẽ cùng ngươi mua rượu nổi tiếng uống.”



          Đi vào hiệu cầm đồ, Bối Bối hào khí ngất trời đem hai viên dạ minh châu ném lên trên quầy một cái: “Ông chủ, ngươi nhìn hai khỏa dạ minh châu này trị giá bao nhiêu tiền?”

          Lão bản ánh mắt trợn to, săm soi hai khỏa dạ minh châu quang mang lóng lánh nhìn phải nhìn trái, cười híp mắt đáp: “Tiểu ca, hai khỏa dạ minh châu này của ngươi là hàng nhái, bất quá nhìn trình độ phỏng theo coi như khá tốt, ta cho ngươi một giá tốt nha.”

          Hàng nhái? Bối Bối nheo mắt nhìn ông chủ, tâm tư chuyển một chút, động tác nhanh chóng thu hồi dạ minh châu lại: “Ta đến nhà khác tính giá tiền tốt cho rồi.”

          Hừ! Nghĩ lừa tiền của nàng? Không có cửa đâu!

          Bảo vật từ tẩm cung của Cô Ngự Hàn lấy ra nếu như là giả,  nơi nào còn có hàng thật!

          *mã nhi : con ngựa. (Th0:mà nghe mã nhi thấy yêu yêu he he, con ngựa…ngựa…tầm thường a T”T)

          Thanks ss koko!

          <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2010 11:46:50 bởi Tần Anh >
          #50
            Tần Anh 11.04.2010 11:52:18 (permalink)
            0
            Chương 47 : Mã nhi trộm bánh bao !

            Chủ nào tớ đó chẳng sai - Tiền bạc đầy túi dư xài còn chôm

            Thấy Bối Bối không chút do dự muốn đi luôn, thái độ của ông chủ hiệu cầm đồ lập tức chuyển sang mềm nhũn.

            “Đừng đừng đừng… Tiểu ca, chúng ta có chuyện tốt thương lượng, có chuyện tốt thương lượng.” Lão bản ngăn Bối Bối lại, ánh mắt lóe sáng nhìn chăm chú vào dạ minh châu trong tay nàng.

            Bối Bối lộ ra một nụ cười giảo hoạt: “Tốt, vậy ngươi chuẩn bị thương lượng như thế nào đây ?”

            “Một, à, hai vạn lạng.” Ông chủ ánh mắt tham lam chìn chăm chú vào viên dạ minh châu, khóe mắt hơi co rút, hắn sắp muốn mặc cả giá tiền.

            Tỉ mỉ quan sát ánh mắt biến hóa của hắn, Bối Bối cố ý chậm chạp không đưa ra quyết định.

            “Hai vạn năm nghìn lạng, tiểu ca, ngươi vừa lòng chưa.” Ông chủ đáng chết cái trán đô bắt đầu nhăn nhúm lại.

            “Được, giao tiền.” Bối Bối lúc này mới cười híp mắt đem dạ minh châu ném lên trên bàn một lần nữa, sau đó chờ lão bản đưa tiền cho nàng.



            Đem ngân phiếu cất vào trong người, nàng tung tung túi tiền kiểm tra trọng lượng chỗ bạc vụn, xem ra sức nặng cũng không tệ lắm.

            “Tiểu Bạch, ngươi biết đường sao? Hiện tại chúng ta đi đâu thì tốt?” Bối Bối xoay người lên ngựa, nhìn tình hình xung quanh, dòng người lui tới, đường phố náo nhiệt, cảm thấy rất hưng phấn, oa! Đây là giang hồ cổ đại sao?

            “Tê…” Tiểu Bạch lắc lắc đầu, thả chậm cước bộ, đi thẳng tới một nhà đầy hương bánh bao, cuối cùng đứng ở trước sạp bán bánh bao không chịu đi.

            “A, Tiểu Bạch, ngươi đã đói bụng sao, ha hả… Vừa vặn ta bụng cũng đã đói, chúng ta…trước tiên thử xem bánh bao cổ đại này mùi vị như thế nào.” Bối Bối khom người vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch, cười a a nói.

            “Uy uy uy, tiểu ca, đem ngựa của ngươi tránh xa ra một chút, cẩn thận dơ bánh bao của ta.” Sạp đại thúc vừa nói vừa phất tay vội vàng xua Tiểu Bạch đi, bộ dáng rất ghét bỏ.

            “Ngựa của ta có chỗ nào bẩn thỉu chứ ? ” Bối Bối ngồi ở trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống sạp đại thúc với vẻ bất mãn.

            Sạp đại thúc vội vàng tiếp tục xua Tiểu Bạch, đồng thời nhìn Bối Bối bằng nửa con mắt: “Ngươi nhìn Mã nhi của ngươi miệng đang thò tới bánh bao của ta, còn chặn sạp của ta, như vậy thử hỏi ta buôn bán làm sao được. Thiệt là, bao nhiêu tuổi rồi, ngựa lại không ăn cỏ mà lại chạy tới thèm thuồng bánh bao của ta.”

            “Ai, ta nói đại thúc nhá, ta cũng là khách nhân, mã nhi của ta tự nhiên coi như là khách nhân, thái độ của ngươi như vậy là sao ?” Bối Bối khó chịu, nàng không thích bằng hữu Tiểu Bạch tốt của nàng bị người ta xem thường như vậy. Mã nhi thì sao, không thể ăn bánh bao sao?

            “Ta…” Sạp đại thúc vẫn chưa nói xong, liền trợn to mắt không dám tin nhìn lồng hấp của hắn…

            Tiểu Bạch vươn miệng cắn mấy cái bánh bao, sau đó hướng mũi về phía Sạp đại thúc hắt hơi một cái thật mạnh, đầu ngẩng cao hiên ngang, rồi nhanh chân chạy biến về phương xa.

            “Oa, bánh bao của ta, dừng lại, con ngựa ăn trộm nhà ngươi đứng lại cho ta” Sạp đại thúc cố hết sức đuổi theo con ngựa đang chạy trốn, một bên cố trốn một bên đuổi.

            Tuy nhiên, tốc độ của người sao có thể so sánh với ngựa, sạp đại thúc nhanh chóng không còn thấy bóng dáng Bối Bối và Tiểu Bạch, chỉ có thể thở phì phò dừng lại, vừa chỉ ngón tay, vừa chửi mắng liên tục.



            Tiểu Bạch chạy một mạch đến ngoại ô mới dần dần chậm lại, lúc này Bối Bối đã cười đến không thở được: “Ha ha ha… Tiểu Bạch, ngươi thật sự là… Quá thông minh! Ha ha ha… ta cười chết mất, bánh bao quá ngon! Tiểu Bạch, thật nghĩ không ra ngươi còn có chiêu thức ấy a, quả thực phụ nữ như ta theo không kịp bậc mày râu, ha ha ha…”

            Nghe được tiếng cười của Bối Bối, Tiểu Bạch ngẩng cao đầu, lúc lắc đầu nhìn trời, bộ dáng kiêu ngạo như không ai bì kịp, khiến Bối Bối càng ôm bụng cười đến tức thở.

            Bầu trời ngoại ô, một lúc sau vẫn còn vang vọng tiếng cười thanh thúy của Bối Bối, trong đó còn kèm theo tiếng ngựa hí đầy hưng phấn…

            @th0 : ây đúng là chủ nào tớ nấy …vô đối mà…tiếp theo về với Hàn ca ca yêu thương ! hê hê coi cái mặt tuấn mỹ của anh giờ đẹp lắm đây ! ka ka ka…..

            Thanks ss koko!
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2010 11:56:10 bởi Tần Anh >
            #51
              Tần Anh 11.04.2010 11:58:15 (permalink)
              0
              Chương 48 :Vương nổi giận !

              Người đi cũng đã đi rồi - Nhà cửa phá nốt ôi thôi còn gì

              “Rầm rầm oanh…” Trong cung điện của Cô Ngự Hàn thỉnh thoảng truyền ra những tiếng nổ oanh tạc, ầm ĩ liên tục, mơ hồ có thể thấy được những ánh hồng phía trên bầu trời cung điện đang bốc cháy.

              Thương Tuyệt Lệ kinh hồn táng đảm đứng ở bên ngoài trận đại hỏa, ánh mắt khiếp đảm không dám nhìn vào Vương đang đứng ở trong biển lửa giận dữ phun hỏa.

              “Thương hộ vệ, Vương… Vương hình như rất tức giận, chúng ta nên làm gì bây giờ? Ta đã tìm khắp nơi mà không thấy Bối Bối tiểu thư.” Anh nhi nuốt nước miếng, nhìn thế lửa đang nhanh chóng bao trùm tẩm cung, sự kinh hãi khiến cả người nàng phát run.

              Cô Ngự Hàn ở trong hỏa diễm quắc mắt, tiếng hô sắc lạnh chiếu thẳng vào anh nhi: “Anh nhi, ngươi nói, Bối Bối cuối cùng ở chỗ nào?”

              “Bẩm… Bẩm báo Vương, nô tỳ đã tìm cả Vương cung vẫn… không thấy bóng Bối Bối tiểu thư.” Anh nhi cố gắng trả lời, tiếng nói không giấu nổi sự run rẩy.

              “Hừ! Tiếp tục…đi tìm, tìm không được ngươi cũng không cần trở về nữa!” Cô Ngự Hàn lạnh lùng nghiến răng nghiến lợi nói.

              Anh nhi trả lời với vẻ mặt cầu xin: “Dạ.. vâng, nô tỳ xin tuân mệnh.”

              Nói xong, nàng liếc mắt cầu cứu Thương Tuyệt Lệ, sau đó khổ sở rời đi.

              “A… Ta tức chết thôi, Tô Bối Bối, ngươi cũng dám chơi trò mất tích với ta, nếu không ra ta tuyệt không tha cho ngươi!” Giận dữ tràn ngập khuôn mặt tuấn tú, Cô Ngự · Hàn hô vang ầm ĩ, dường như hắn nghĩ gào thét sẽ ép được cái tiểu nữ nhân có khả năng đang trốn ở nơi nào đó chui ra.

              Mở ra tờ giấy không biết bị vò nát bao nhiêu lần trong tay, ánh mắt hắn càng lóe ra ánh hồng rực rỡ yêu mị, hắn không tin một tiểu nữ nhân nhân loại trói gà không chặt như nàng có thể trốn ra khỏi cung đi!

              “Tô Bối Bối…” Trong tay của hắn bốc lên hỏa diễm, tờ giấy trong nháy mắt bị đốt thành tro bụi.

              Mắt thấy thế lửa càng lúc càng lớn, thân thể của Vương bắt đầu chuyển sang màu đỏ rực, Thương Tuyệt Lệ biết, lửa giận của Vương càng ngày càng bốc cao, hơn nữa hoàn toàn không có xu thế mất đi.

              Đấu tranh hồi lâu, hắn vận công thành một quả cầu bao quanh ngăn cản lửa thiêu đốt, nhanh chóng tới gần bên người Vương.

              “Vương, Tô Bối Bối đích xác đã đi rồi, thuộc hạ chính mắt nhìn thấy nàng ra cung.” Thương Tuyệt Lệ quỳ một gối xuống đất, cúi đầu lĩnh tội.

              Nghe vậy, Cô Ngự Hàn thu hồi hỏa cầu trong tay, đôi mắt anh tuấn nheo lại đầy nguy hiểm, cắn chặt răng: “Là ngươi thả nàng ra khỏi cung?”

              “Thuộc hạ cam tâm tình nguyện bị phạt.” Thương Tuyệt Lệ nghiêm mình thỉnh tội.

              Con ngươi đen của Cô Ngự Hàn giận dữ như bốc hỏa, hắn nắm chặt tay : “Ngươi là chấp nhận bị phạt!”

              Nói xong, tay của hắn vung lên, từng đạo hồng quang mãnh liệt phóng ra, cường hãn mạnh mẽ đánh văng Thương Tuyệt Lệ bay về phía sau.

              Trong lúc Thương Tuyệt Lệ cho là bản thân sẽ bị rơi thẳng xuống mặt đất, trưởng lão đột nhiên lắc mình xuất hiện, hắn huơ ra trận gió lớn hùng hậu làm tốc độ Thương Tuyệt Lệ chậm lại, đỡ lấy Thương Tuyệt Lệ bình yên rơi xuống đất.

              “Vương, thỉnh ngài bớt giận, Thương hộ vệ thả Tô Bối Bối rời đi hoàn toàn vì lo lắng cho Người.” Trưởng lão đi tới, ngữ khí thành khẩn khuyên Cô Ngự · Hàn.
              Mắt phượng hơi run lên, Cô Ngự Hàn lạnh lùng nén lửa giận liếc mắt quét thẳng về phía trưởng lão, đôi môi khinh bạc nhếch lên mỉa mai: “Phải không?”

              “Đương nhiên, Thương hộ vệ nhất định trung thành và tận tâm đối với Vương, mới có thể mạo hiểm nhận trừng phạt nguy hiểm của Vương mà cố tình làm ra chuyện này. Vương, ngài ngẫm lại, Tô Bối Bối là nhân loại, nếu như ngài cùng Tô Bối Bối chung một chỗ là không phù hợp quy luật, vương không thể…” Trưởng lão tiếp tục khuyên nhủ.

              “Câm! Bổn vương muốn ai thì là người đó, ai dám ngăn cản ta!” Cô Ngự · Hàn bá đạo giương mắt nhìn bọn họ, ngữ khí mang bộ dáng kiên quyết không cho kẻ khác chất vấn .

              Thanks ss koko!
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2010 12:01:01 bởi Tần Anh >
              #52
                Tần Anh 11.04.2010 12:10:55 (permalink)
                0
                Chương 49 : Đi tìm người…

                Cô Ngự · Hàn đứng ở rìa cửa sổ của tẩm cung, nhìn ra bầu trời ngoài tường cung, con ngươi đen cuồng loạn tưởng niệm.

                “Bối Bối, vô luận ngươi chạy trốn tới nơi nào, ta đều có thể bắt ngươi trở lại được, ngươi đừng mơ tưởng tới chuyện rời bỏ ta!” Cô Ngự · Hàn hướng ra phương trời xanh rộng lớn thì thào.

                Anh nhi nhẹ nhàng đi vào tẩm cung, hành lễ nói: “Vương, nô tỳ đã thu thập xong hành trang, xin hỏi vương còn có phân phó gì khác nữa không?”

                Cô Ngự · Hàn thu hồi ánh mắt xa xăm, xoay người quay đầu lại: “Đi gọi Thương Tuyệt Lệ đến.”

                “Dạ”



                Chỉ chốc lát sau, Thương Tuyệt Lệ liền bước nhanh đi tới tẩm cung: “Thuộc hạ khấu kiến Vương.”

                Cô Ngự · Hàn hừ lạnh nói : “Ngươi theo Bổn vương ra cung tìm Bối Bối, nhớ kỹ, dốc hết toàn lực giúp Bổn vương đi tìm, nếu như không tìm được, ta sẽ lột da của ngươi ra.” (Th0 : ha ha da rắn phơi khô ! da rắn phơi khô !…ha ha – Koko : làm túi xách cho Bối Bối hehehe…Th0 :hê hê được đó chiều em mới mua 2 cái dây lưng trên manmont mất toi 800k hừ ko biết da rì mắc ế !! koko : chắc da anh Lệ)

                “Thuộc hạ tuân mệnh.” Thương Tuyệt Lệ chắp tay lĩnh mệnh, chỉ là đáy mắt vẫn chứa đầy vẻ bất đắc dĩ.

                “Anh nhi, nhớ mang đủ đồ ăn vặt mà Bối Bối thích ăn.” Cô Ngự · Hàn quay lại nhắc nhở Anh nhi.

                “Vâng, nô tỳ đã chuẩn bị thỏa đáng.” Anh nhi cúi người đáp.

                “Rất tốt, chúng ta lập tức ra cung.” Cô Ngự · Hàn không thể chờ đợi được nhanh chóng đi ra khỏi tẩm cung, trong lòng thủy chung chỉ nghĩ tới một khuôn mặt vừa khả ái vừa tinh quái.

                Đôi môi khinh bạc của hắn nhếch lên thành một nụ cười gian ác, có phần quỷ dị : Bối Bối, ngươi tốt nhất là cầu cho ta không tìm được ngươi, nếu không…(th0 *run* : ý gió ở đâu thổi qua…*run*)

                Cửa cung mở ra, một cỗ xe ngựa hoa lệ từ từ chạy nhanh ra khỏi vương cung, hướng ra bên ngoài.



                Bối Bối cưỡi Tiểu Bạch đi tới một rừng cây nhỏ, đột nhiên nghe được âm thanh kêu cứu của nữ nhân, nàng nghiêng đầu nhìn lại phương hướng vọng tới thanh âm, chỉ thấy hai nữ nhân đang bị mấy nam nhân ngăn cản, nhìn tình huống hình như đang bị trêu ghẹo.

                “Tiểu Bạch, đi, chúng ta đi làm anh hùng cứu mỹ nhân.” Bối Bối thúc vào bụng ngựa, ngữ khí có phần kích động tức giận.

                Phía trước, nữ tử mỹ lệ và nha hoàn đang ôm nhau, nha hoàn dẩu môi, phô trương thanh thế: “Các ngươi muốn làm gì tiểu thư nhà ta? Cảnh cáo các ngươi, tiểu thư nhà ta cũng không phải dễ bị bắt nạt, dám bắt nạt tiểu thư nhà ta, các ngươi chờ người ta tới lột da!”

                Một tên nam nhân lỗ mãng phóng túng cười một tiếng: “Yêu a, một nha hoàn nho nhỏ dám vì nguy hiểm của tiểu thư mà gây náo động nhỉ! Chưa có kẻ nào đứng trước Lao Đại Đao ta mà còn dám buông lời uy hiếp, ta thấy dũng khí của ngươi cũng không tệ, để đem ngươi về làm áp trại tiểu thiếp cũng không đến nỗi nhạt nhẽo’’.

                Tiểu thư xinh đẹp vội vàng ôm chặt tiểu nha hoàn của mình, cho dù sợ hãi, nhưng cũng không tránh ra:

                “Các ngươi buông tha nha hoàn của ta, nàng còn chỉ là hài tử, các ngươi không phải muốn châu báu trên người ta mà, ta có thể đem toàn bộ cho các ngươi.”

                “Ha ha ha… Hiện tại chúng ta không chỉ có muốn tiền bạc, còn muốn cả người nữa! Các huynh đệ, mau, đem hai Tiểu nương tử bắt về cho ta.” Lao Đại Đao vung cương đao trong tay, ánh mắt tham lam nhìn tiểu thư xinh đẹp.

                “Vâng, lão Đại.” Vài lâu la bên cạnh huơ huơ khí giới sáng loáng trong tay tới gần chủ tớ các nàng.

                “Tiểu thư, ngươi chạy mau, để Thúy nhi đến ngăn trở bọn họ.”

                “Không được, ta như thế nào có thể bỏ lại ngươi mà chạy chứ.”

                “Ha ha, hai người các ngươi một đứa cũng chạy không thoát!” Lao Đại Đao cười lớn tiến về phía tiểu thư xinh đẹp.

                “Ai! Giữa ban ngày ban mặt… trêu ghẹo con gái nhà lành, con đường này vẫn còn sáng trưng nha.” Bối Bối cưỡi Tiểu Bạch, giọng lành lạnh đầy vẻ châm chọc, ánh mắt dò xét đủ lượt trên người lũ cường đạo, trong đầu thầm suy nghĩ đối sách.

                Th0: hừ đáng ghét…tên rì tên Lao Đại Đao…vừa ho lao lại còn bị đao rất nặng =)) há há há…tên kém cỏi y như người…a ha h. Koko : bó tay với em đấy.

                Thanks ss koko !
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2010 12:21:44 bởi Tần Anh >
                #53
                  Tần Anh 11.04.2010 13:16:15 (permalink)
                  0
                  Chương 50: Lừa gạt!

                  “Tiểu tử thúi, ngươi từ đâu đến thì mau cút về chỗ đó, cảnh cáo ngươi đừng xen vào việc của người khác, nếu không ngươi ngày mai đừng mong thấy được mặt trời!” Lao Đại Đao nhìn thấy Bối Bối vóc người nhỏ xinh, tuyệt đối không thèm để mắt tới nàng.

                  Bối Bối từ trên lưng Tiểu Bạch nhảy xuống, chủ tớ Thúy Nhi cũng đồng thời lùi lại đến bên nàng, hy vọng bản thân có thể được cứu trợ.

                  Kéo hai tiểu mĩ nhân đến bên người, sau đó mới quay mắt về phía Lao Đại Đao, ánh mắt giảo hoạt chớp động, trêu chọc: “Vừa rồi hình như nghe được ngươi tự xưng là Lao Đại Đao? Tên này đặt thật kêu, nhân gia vừa nghe lá gan liền bị dọa cho sợ ni, quả nhiên người vừa xuất hiện cũng thành mục tiêu chú ý.”

                  Bọn cường đạo nhìn nhau liếc mắt, ánh mắt có chút kỳ quái, sau đó  lại nhìn Bối Bối, trong mắt có chút buông lỏng .

                  “Ha ha ha…  đương nhiên, danh hiệu của ta ở… Phương Viên này mười dặm ai không biết chứ, chỉ cần nghe được đại danh này, bọn họ đều mang tiền tài… để xuống cho Lão Tử, ha ha ha…” Lao Đại Đao  nghe Bối Bối nói tự lấy làm đắc ý, thỉnh thoảng lại cười to kiêu ngạo, miệng lộ ra đầy răng vàng.

                  Bối Bối nhìn Lao Đại Đao mặt rỗ đắc ý cười to, cố nhịn cảm giác muốn nôn mửa, tiếp tục kính trọng lên tiếng: “Đúng vậy, muốn đi qua đây thực sự phải có đạo lý ấy, càng cần hơn là dũng khí hơn người, Đại Đao huynh ngay cả hai người kia cũng dám muốn, tiểu đệ càng thêm bội phục sát đất !”

                  Thấy Bối Bối lời nói sùng bái hình như có chút quái dị, Lao Đại Đao ngừng cười, ánh mắt hung hãn nhìn nàng: “Tiểu tử thúi, ngươi lại chơi cái gì bí hiểm, nói cho ngươi, đại gia ta sẽ không kiêng nể, nép vế ngươi đâu. “

                  Lần này, Bối Bối không tiếp tục cùng Lao Đại Đao khua môi múa mép, ngược lại đưa tay kéo… tiểu thư xinh đẹp kia lôi ra, đẩy ra trước mặt mình, bản thân càng lúc càng thêm đến gần Lao Đại Đao.

                  “Tỷ tỷ, ta xem ngươi nên đi theo Lao Đại Đao đại hiệp đi, nhất định nhân gia cũng sẽ không ghét bỏ bệnh hoa liễu* trên người của ngươi, thật sự muốn ngươi. Không giống vị hôn phu của ngươi vậy, vô tình vô nghĩa, biết ngươi bị dâm tặc cường bạo, sau còn bị truyền bệnh hoa liễu, liền bỏ chạy mất dạng. Ngươi nhìn hôm nay thói đời mấy ai được như Đại Đao huynh, nam nhân có đảm lược như vậy còn có bao nhiêu cái ni. Vì vị hôn phu bạc tình bạc nghĩa, ngươi bỏ chạy vào núi sâu hoang dã hẻo lánh này tìm sống tìm chết, cái nào đáng giá hơn!” Bối Bối một bên rung đùi đắc ý nói, một bên không nhịn được gật đầu lia lịa.

                  Cả bang cường đạo vừa nghe đến một từ ‘hoa liễu’, đều kinh sợ lùi lại một bước, rồi lại nghi ngờ phòng bị trơ mắt nhìn Bối Bối.

                  “Tiểu tử, đừng tưởng rằng ngươi nói như vậy, Lao Đại Đao ta sẽ rút lui buông tha các nàng.” Lao Đại Đao mặc dù gào thét to, nhưng cũng có chút khiếp sợ lùi lại một bước.

                  “A? Đại Đao huynh, ngươi sao lại nói tiểu đệ như vậy. Ta nhất định thân là đệ đệ của các nàng, vốn người nhà của ta cũng ghét bỏ bệnh hoa liễu của tỷ tỷ, nhẫn tâm bắt ta một mình đuổi theo, còn nói nếu như tỷ tỷ thật sự đã chết, liền mượn chiếu an tang qua loa , tránh ô nhiễm đến những người đi qua.” Bối Bối vừa nói, như để khẳng định liền đi tới bên cạnh Tiểu Bạch, lấy ra một cái túi lớn từ trên yên ngựa, mở ra cho chúng xem chiếc chiếu đã chuẩn bị sẵn, thở ngắn than dài rồi lại cất trở lại.

                  “Tỷ tỷ, đừng trách cha mẹ nhẫn tâm, cũng không nên trách đệ đệ vô tình, bệnh của ngươi…, ai… Kỳ thật so sánh với chết, ngươi đi theo Đại Đao huynh sống xem như lựa chọn tốt nhất .” Bối Bối tìm điểm khuất cường đạo không nhìn thấy được, quay ra liều mạng nháy mắt với tiểu thư xinh đẹp, môi mấp máy không tiếng động thúc giục nàng mau mau cùng phối hợp diễn xuất với mình.

                  *Bệnh hoa liễu : một loại bệnh phụ khoa, mắc qua con đường quan hệ, còn gọi là ‘dương liễu’ kĩ nữ thường mắc bệnh này, gây tử vong. Có thể so sánh với AIDS…của thế giới hiện đại..he he

                  Thanks ss Linhkr!
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2010 13:19:10 bởi Tần Anh >
                  #54
                    Tần Anh 11.04.2010 13:17:16 (permalink)
                    0
                    51 Lui địch thành công!

                    Vị tiểu thư thực rất thông minh, sau khi ngẩn ra, đã nhanh chóng ngầm hiểu được ý tứ của Bối Bối, nàng giơ tay áo che mặt khóc: “Tỷ tỷ biết, tỷ tỷ sẽ không trách các ngươi, tỷ tỷ chỉ không cam lòng, nghĩ vị hôn phu của ta trước thề non hẹn biển, nói yêu ta đời đời kiếp kiếp, không thể đồng sinh nhưng mong được đồng tử, hiện tại… hiện tại ngay cả khi ta sẽ chết, hắn … cũng không chịu gặp ta lấy một lần, ô ô ô… Số của ta thật khổ mà, tại sao tên đạo tặc hái hoa lại chọn trúng cái nữ tử mạng khổ ta đây, ô ô ô…”

                    Bối Bối nghe tiểu thư xinh đẹp khóc thật thê lương, sự phòng bị trong mắt những cường đạo này càng ngày càng tăng lên, trong lòng nàng không khỏi nhiệt liệt ủng hộ, thừa dịp bọn họ không chú ý, nàng hung hăng giẫm lên chân nha hoàn một cước, ý bảo nàng đừng chỉ ngẩn người ra nhìn nữa.

                    Nha hoàn thấy chân đau nhói, rốt cục hoàn hồn lại từ trong vở tuồng kịch làm cho người ta há hốc mồm, nàng nhào tới ôm tiểu thư khóc lớn: “Ô ô ô… Tiểu thư, ngươi đừng nói, Thúy nhi sẽ vĩnh viễn ở cùng tiểu thư, Thúy nhi sẽ không bỏ lại tiểu thư, tiểu thư nếu như muốn tìm cái chết, Thúy nhi sẽ chôn cùng, tiểu thư nếu như đi theo đại đao đại gia này, Thúy nhi cũng đi theo, vĩnh viễn vĩnh viễn hầu hạ tiểu thư, ô ô ô…”

                    “Mẹ kiếp, đang lúc lão tử đói mốc mồm, hóa ra lại đụng tới con bệnh hoa liễu đang chờ chết, con bà ngươi cút !” Lao Đại Đao miệng mắng liên tục, dẫn theo các huynh đệ muốn lặng lẽ rời đi mặc kệ tiếng khóc của các nàng.

                    Bối Bối âm thầm thấy rõ ý đồ của bọn họ, nàng làm bộ như rất kinh ngạc muốn giữ bọn họ lại: “Nè nè, Đại Đao huynh, ngươi không thể đi nha, ngươi không thích tỷ tỷ của ta sao? Van cầu ngươi hãy thu nhận nàng, đệ đệ như ta đây thật sự không đành lòng thấy tỷ tỷ chết đi trước mặt mình  mà, Đại Đao huynh, Đại Đao huynh… Chớ a…”

                    Trong lúc Bối Bối giả vờ đuổi theo, Lao Đại Đao cùng bọn cường đạo ngược lại chạy trốn nhanh hơn, tốc độ giống như tránh ôn thần.

                    “Đại Đao huynh, tại sao lại chạy, uổng công ta sùng bái ngươi như vậy, ai, xem ra ta nhìn nhầm người!” Bối Bối nhìn bóng lưng bọn họ lại càng diễn trò ra vẻ tiếc chết đi được, vừa nói vừa ai oán lắc đầu thở dài.
                    Tiểu thư xinh đẹp thấy cường đạo đã biến mất, chân thành đến gần Bối Bối, cúi đầu cảm kích thi lễ: “Tiểu nữ cảm tạ ân cứu mạng của công tử, nếu như không phải công tử thông minh, tiểu nữ tử chỉ sợ…”
                    Nhớ ra một màn vừa rồi, nàng sợ đến tiếng nói có chút nghẹn ngào, nói không được nữa.

                    Bối Bối thấy mỹ nhân bộ dáng mảnh mai lã chã chực khóc, vội vàng an ủi: “Yên tâm đi, không có việc gì không có việc gì , đừng khóc đừng khóc, ta sợ nhất thấy nữ nhân khóc, nước mắt làm người chết đuối, ta không muốn trở thành người duy nhất bị chết đuối trong nước mắt nha.”

                    Nàng vừa nói đùa vừa cười, nghĩ thầm, nàng nhất định là người khóc lên sẽ làm người ta chết đuối mà, nếu không khóc để làm chi.

                    Nhìn vẻ mặt Bối Bối liếc mắt nháy nháy ra hiệu, Thúy nhi chủ tớ nhịn không được nín khóc mỉm cười.

                    “Công tử, ta gọi là Uyển nhi, xin hỏi tôn tính đại danh của công tử, để tiểu nữ sau này lưu ý cảm ơn.” Uyển nhi ôn nhu nhìn Bối Bối, trong mắt ngập tràn cảm kích .

                    “Khụ khụ khụ… Ta gọi là Tô Bối Bối, ngươi gọi Bối Bối là tốt rồi, khụ khụ khụ… Thi ân bất cầu báo, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là điều hiệp khách nên làm!” Bối Bối vừa nói vừa húng hắng, bắt chước cổ nhân nói chuyện nho nhã lễ phép thật đúng là làm nàng cả người không được tự nhiên, phải tìm một biện pháp khiến mỹ nhân không cần khách khí như vậy mới được.

                    Thanks ss koko!
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2010 13:21:07 bởi Tần Anh >
                    #55
                      Tần Anh 11.04.2010 13:19:49 (permalink)
                      0
                      52 Vào ở tại thanh lâu!

                      “Công tử, có phải ngươi không thoải mái?” Uyển nhi có chút lo lắng nhìn Bối Bối.

                      Bối Bối mắt đen lưu chuyển, rồi nháy mắt mấy cái: “Không có a, ta rất tốt, ha hả… có thể cứu được một tiểu thư xinh đẹp như vậy đương nhiên lại càng tốt vô cùng.”

                      “Ha hả… Không nghĩ tới vận khí của ta tốt như vậy, vốn định mua một chiếc chiếu đến vùng ngoại ô này thăm dò thám hiểm, buổi tối thuận tiện học nhân gia đại hiệp lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường ăn ngủ qua một đêm, ai biết liền gặp phải cảnh như vậy!” Bối Bối tiếp tục nói liên miên, vừa nói ánh mắt cười đến híp lại.

                      “A? Công tử muốn ăn ngủ ở chỗ này? Công tử không có nhà để ở sao?”Lòng thương hại của Uyển nhi lập tức phát huy, không đành lòng nhìn Bối Bối.

                      “Nhà?” Nhắc tới cái từ này, lại làm cho Bối Bối vẻ mặt đang cười híp mắt trầm xuống, nàng còn có cơ hội về nhà sao?

                      “Ta cũng không biết ta còn có thể về lại đến nhà không, nhà của ta cách ta quá xa, xa đến mức ta cũng không biết cách trở về như thế nào nữa.”

                      Bối Bối có chút sầu não nhìn phía chân trời xa xa, ánh mắt trở nên sâu thẳm,  thân thể nhỏ xinh ở phía núi xa chiếu rọi xuống, mơ hồ lộ ra một tia cô đơn.

                      Uyển nhi do dự một hồi, sau cùng nàng rốt cục mở miệng : “Bối Bối, ta sau này gọi ngươi là Bối Bối, nếu như ngươi tạm thời không tìm được đường về nhà, không bằng… không bằng đến ở nhà của ta, chờ ngươi tìm được đường về nhà lại trở về. Chỉ là… Chỉ là…”

                      “Chỉ là cái gì?” Bối Bối có chút kỳ quái nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Uyển nhi.

                      Lúng túng hồi lâu, Uyển nhi rốt cục nói thẳng ra: “Chỉ là chỗ ở của ta không giống với bình thường, .. là nơi chốn phấn hoa, nhưng ta chỉ bán nghệ không bán thân, ma ma đối ta cũng rất tốt, ta có thể an bài cho ngươi ở phía sau viện, không có người quấy rầy đến ngươi, chỉ là bách hoa các chúng ta không tiện ra vào từ cửa chính, sau này chắc phải phiền ngươi hoạt động ở cửa sau.”

                      “Có thể có thể, hoàn toàn không có vấn đề, rốt cục có người thu lưu cái người đáng thương ta đây.” Bối Bối vội vàng đáp ứng, ha ha, rốt cục có cơ hội quang minh chính đại đi dạo thanh lâu cổ đại, thật làm nàng chờ mong.

                      “Công tử không chê?” Uyển nhi vừa sợ lại vừa kích động.

                      “Sao có thể chê chứ, ta còn muốn cảm tạ Uyển nhi thật hảo tâm thu lưu, nếu không ta thật đúng là chỉ có thể ngủ ở trên chiếu lấy trời làm màn, còn có, sau này gọi Bối Bối, chúng ta làm bằng hữu có được hay không?” Bối Bối rất nhiệt tình nháy ánh mắt lóng lánh tinh khiết.

                      “Đương nhiên là được. Đây là phúc phận của Uyển nhi…”

                      “Nếu chúng ta là bằng hữu không cần nói khách khí, sau này Tô Bối Bối ta nhất định sẽ đối với ngươi có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu.” Bối Bối vỗ vỗ  ngực, hào hứng nói.

                      “A, còn có Tiểu Bạch, đây là cũng là bạn tốt kiêm ngựa yêu của ta, nó rất thông minh, chúng ta cũng cho Tiểu Bạch làm bằng hữu có được hay không.” Nàng dắt Mã nhi lại, rất vui vẻ đưa ra ý kiến.

                      Tiểu Bạch bắt chước cọ đầu vào lòng bàn tay của nàng, sau đó quay Uyển nhi chủ tớ hí một tiếng tỏ vẻ hữu hảo.

                      Uyển nhi kích động gật đầu, nắm chặt tay Thúy nhi, Thúy nhi đang khóc cũng mỉm cười, cao hứng thay cho tiểu thư, rốt cục có một người hiểu được, thưởng thức được sự tốt đẹp của tiểu thư.

                      Đi theo Uyển nhi các nàng đến trước một gian lầu các rất lớn trang trí thật sự hoa mỹ, Bối Bối ánh mắt mở to tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây.

                      “Bối Bối, chúng ta vào đi thôi.” Uyển nhi ở phía trước dẫn đường.

                      Trong lúc các nàng đi vào hậu viện, Uyển nhi quay đầu lại: “Bối Bối, để Thúy nhi trước mang Tiểu Bạch đi chuồng ngựa, ta dẫn ngươi lên lầu các đi xem phòng của ngươi một chút.”

                      Thanks ss koko!
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2010 13:22:27 bởi Tần Anh >
                      #56
                        Tần Anh 11.04.2010 13:24:51 (permalink)
                        0
                        Chương 53 Ma ma Bách hoa các !
                        Đầu gỗ đáng ghét tinh vi - Vào Bách Hoa cốc còn gì là thân

                        Xe ngựa hoa lệ lao nhanh trên phố xá náo nhiệt, tốc độ từ từ chậm lại.

                        Anh nhi nhìn chủ tử một chút, thấy vương đang nhắm mắt dưỡng thần, nàng mấp máy môi định nói điều gì nhưng cuối cùng  lại tiếp tục giữ yên lặng.

                        “Anh nhi, ngươi muốn nói cái gì?” Cô Ngự Hàn đột nhiên mở mắt, đôi mắt một mảnh thanh minh.

                        Do dự một chút, Anh Nhi rốt cục cũng mở miệng : “Vương, Anh Nhi nghĩ Bối Bối tiểu thư có khả năng sẽ tới những nơi náo nhiệt chơi, nơi này thoạt nhìn rất nhiều người, có phải chỗ chúng ta tìm hay không…”

                        “Ân, ngươi suy đoán rất khá, Bối Bối đích xác thích náo nhiệt.” Cô Ngự · Hàn nhướng môi, trong đầu bất giác hiện lên vẻ mặt thiên biến vạn hóa của Bối Bối, đáy mắt bất giác lưu chuyển ánh sáng nhu hoà ấm áp.

                        Thấy vương ánh mắt đột nhiên nhu hoà, Anh Nhi biết vương lại nghĩ tới Bối Bối tiểu thư, vương mỗi lần ở cùng một chỗ với Bối Bối tiểu thư nhất định sẽ nhìn tiểu thư như vậy .

                        “Tuyệt Lệ, hiện tại hai bên có những thứ gì?” Cô Ngự Hàn hỏi Thương Tuyệt Lệ đang đánh xe ngựa qua trướng rèm.

                        “Dạ thưa công tử, bên trái là tửu lâu, bên phải là một gian thanh lâu tên Bách Hoa Các.”

                        “Sao? Thanh lâu sao? Tuyệt Lệ, ngươi có cần đi vào giải quyết một chút hay không?” Cô Ngự Hàn tuấn mi nhếch lên, trong giọng nói bao hàm đầy ý tứ gian manh tà ác.

                        Trong giây lát, xe ngựa hình như thoáng cái lảo đảo, Anh Nhi thiếu chút nữa từ chỗ ngồi ngã nhào về phía trước, mặt của nàng  hồng rực, ai… Hầu hạ vương lâu như vậy, nàng vẫn không thể thích ứng được cách nói chuyện của vương. ( th0:há há há anh đúng là tình yêu đích thực của em! Mở mồm ra là tuôn những lời ‘ lưu manh, đê tiện’ thể hiện 100% cái đạo đức ‘ cầm thú còn hơn’ của mình…a ha ha)

                        Thương Tuyệt Lệ dây cương cầm trong tay quất thật nhanh, vẻ mặt vừa mới suy sụp nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cứng rắn cung kính trả lời: “Thuộc hạ tạ ơn công tử quan tâm.”

                        Nghe âm điệu của Thương Tuyệt Lệ có phần thay đổi, Cô Ngự Hàn mắt phượng cong lên, môi nhếch lên thành một hình cung khinh bạc : “Ngươi còn không trả lời vấn đề của ta, cần hay không cần?”

                        “Không cần.” Thương Tuyệt Lệ cắn răng,  khuôn mặt nghiêm khắc hiện ra một mạt đỏ sậm.

                        “Không cần a,  thật đúng là đáng tiếc, nghe nói Bách Hoa Các này chính  là thanh lâu số một số hai ở kinh thành. Ngươi xác định không muốn đi vào nhìn qua một chút?” Cô Ngự Hàn tiếp tục nói.

                        “Không muốn!” Thương Tuyệt Lệ lần này tốc độ trả lời rất nhanh, ngữ điệu cũng có chút không yên, ánh mắt mơ hồ bắt đầu có chút phát điên.

                        Cô Ngự Hàn miễn cưỡng dựa vào đệm mềm, tùy ý nhấc chân lên bắt chéo: “Vậy tìm một gian khách sạn ở thôi.”

                        Còn chưa nghe được tiếng Thương Tuyệt Lệ trả lời, xe ngựa liền đột nhiên ngừng lại, ngay sau đó, ngoài xe ngựa vang lên một đạo thanh âm rất nhiệt tình của ma ma .

                        “Đại gia, đi vào Bách Hoa Các chúng ta ngồi qua một lát. Trông dáng vẻ của người hình như mới bôn ba khổ cực hả. Đi vào uống chén rượu, ta kêu mỹ nhân đấm lưng cho ngươi.”

                        “Tránh ra.” Thương Tuyệt Lệ cau mày nhìn ma ma ngăn cản đường đi của hắn, ngữ khí trở nên cứng rắn.

                        “Ối, đại gia cho dù ngài có khí cách nhưng nói cho ngài biết, tính cách các cô nương ở Bách Hoa Các tuyệt đối sẽ làm đại gia ngài vừa lòng. Đại gia sao không xuống xe nghỉ ngơi một chút.”

                        Ma ma tiếp tục cười rất xinh đẹp, tuy nói Thương Tuyệt Lệ nhưng lời nói lại bao hàm đầy ý nghĩa, thanh âm hướng thằng về phía trướng rèm xe ngựa đang tách ra, ánh mắt xoay chuyển nhìn bên trong, thầm nghĩ nhất định có đại gia nhiều tiền.

                        Thanks ss Linhkr!

                        -----------------------
                        Đôi lời với độc giả

                        Thể theo yêu cầu của bạn Gà chíp, mình post hết những chương Xà Vương tuyển hậu cũ, còn post quá bên Thư viện ebook 2 chương nhé :p.

                        Để mạch truyện không loãng, đồng thời tránh những sự tranh cãi không cần thiết, xin các bạn không comment trong đây nhé, chỉ cần âm thầm đọc và âm thầm cổ vũ là bọn mình cám ơn rất nhiều.

                        Với tư cách là một trong những beta của Thỏ, mình xin hứa sẽ cố gắng cung cấp tới các bạn một bản dịch tốt nhất, với tốc độ đều đặn nhất. Bình thường, chúng mình có thể làm tới 4 chương một ngày, phởn lên có thể làm tới 10 chương ấy chứ. Nhưng mỗi lần đọc được những comment ác ý của người khác, bọn mình đều nản, chẳng muốn làm gì cả. Nhưng rốt cuộc bọn mình đã nghĩ kỹ rồi, những người yêu thích thật sự vẫn âm thầm cổ vũ cho bọn mình, những lời ác ý kia chỉ nhằm mục đích muốn bọn mình ức chế mà dừng lại, nếu bọn mình chán nản bỏ ngang, thì vừa trúng kế của kẻ khác, vừa phụ lòng của những độc giả vẫn ngày đêm theo dõi.

                        Xà Vương tuyển hậu là một truyện khá dài. Nhưng mong các bạn yên tâm, bọn mình quyết tâm sẽ hoàn tất bản dịch cho tới chương cuối cùng.

                        Mong các bạn ủng hộ. Nếu các bạn thực tâm muốn cổ vũ, xin mời qua blog của thỏ nhé, Thỏ rất hoan nghênh http://th0xjnh.wordpress.com/

                        Đón xem Chương kế :54 Mệnh lệnh quỷ dị!


                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2010 13:47:06 bởi Tần Anh >
                        #57
                          Tần Anh 12.04.2010 00:41:18 (permalink)
                          0
                          Chương 54: Mệnh lệnh quỷ dị!

                          Vào nơi đài ngọc lầu hồng - Cớ sao anh cứ không không thế này

                          Rõ ràng lời ám chỉ việc trăng hoa truyền vào trong tai Cô Ngự Hàn, hắn mắt híp lại, một tia ánh sáng giảo hoạt xẹt qua đáy mắt.

                          Duỗi người ra, hắn cười gian manh, thì thầm nhẹ vào tai Thương Tuyệt Lệ :

                          “Tuyệt Lệ, bây giờ ngươi mau xuống xe, theo đại tẩu tốt bụng đi vào Bách Hoa Các, nơi này tin tức linh thông. Đây là nhiệm vụ của ngươi!”

                          “Công… Công tử.” Thương Tuyệt Lệ sắc mặt dị thường khó coi, lông tơ cả người dựng đứng lên.

                          “Thế nào? Ngươi cố ý không tuân theo mệnh lệnh của ta sao?” Cô Ngự Hàn chợt đổi giọng. Tuy nhiên, Thương Tuyệt Lệ không nhìn vào được trong thùng xe để thấy được vẻ gian xảo có thể khiến người ta giận sôi lên của Cô Ngự Hàn. Ở trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn đang nở một nụ cười thật tươi, thật sự mê người. (Th0: trời ơi! Ác …siêu cấp tà ác mà! Nụ cười đáng sợ quá đi T”T)

                          Tuy nhiên, sự tuấn mĩ của hắn giờ phút này chỉ làm Anh Nhi phát run, thương cảm vô cùng cho Thương Tuyệt Lệ. Xem ra sự tức giận lần này của vương thật sự không nhẹ.

                          “Thuộc hạ không dám.” Thương Tuyệt Lệ vẻ mặt cầu xin, ủ rũ xuống khỏi xe ngựa.

                          Ma ma vừa nhìn thấy Thương Tuyệt Lệ rời xe ngựa, lập tức mặt mày hớn hở túm lại, sợ hắn chạy mất, sau đó chưa từ bỏ ý định ban đầu quay đến màn xe nói: “Công tử bên trong cũng cùng vào đi mà. Bách Hoa Các chúng ta tuyệt đối làm người vừa lòng!”

                          Môi hơi nhếch lên, Cô Ngự Hàn đưa tay lên, lòng bàn tay hồng quang tụ tập, không một dấu vết bắn về phía hai con tuấn mã ngoài rèm. Lập tức, hai con tuấn mã quay đầu, ngoan ngoãn chạy đi thật xa, để lại Thương Tuyệt Lệ phía sau.

                          Thương Tuyệt Lệ khóc không ra nước mắt đành để ma ma kéo vào Bách Hoa Các. Các cô nương bên trong vừa thấy được Thương Tuyệt Lệ, ánh mắt lập tức phát ra quang mang, khiến cho một trang nam nhân vóc người mạnh mẽ phải chính khí kinh hoàng!

                          Bị chen chúc lũ lượt lùa đi lên gác, Thương Tuyệt Lệ gần như bị mùi son phấn của các nữ nhân khiến cho không thể chịu được, hắn vừa gian nan đẩy ra một nàng lại bị một nữ nhân khác dính vào.

                          “Đại gia, để ta hầu hạ ngươi.” Một nữ nhân yêu mị bắt đầu ôm lấy Thương Tuyệt Lệ.

                          “Ta cũng muốn hầu hạ đại gia.” Một nữ nhân khác cũng không cam lòng với qua.

                          “Chúng ta cũng muốn…”

                          Thương Tuyệt Lệ cơ hồ nhịn không được muốn nổi da gà, hắn cố nén ý nghĩ muốn quay đầu bỏ chạy. Vương đã hạ mệnh lệnh hắn không thể làm trái, cho nên hắn phải lưu lại nghe tin tức, cho dù hắn cảm thấy sẽ không nghe được bất cứ thông tin gì về Tô Bối Bối.

                          Tô Bối Bối là nữ nhân, sao có khả năng đến thanh lâu chứ!

                          Nhưng là, dù vậy, hắn vẫn phải chấp hành nhiệm vụ.

                          Hít một hơi thật sâu, hắn bức mình tự nói mấy câu khách sáo : “Chờ một chút, không cần gấp, từng bước từng bước đây, đại gia ta sẽ không bỏ sót bất kỳ người nào.”

                          “Thật tốt quá! Bọn tỷ muội, chúng ta cùng đi hầu hạ vị đại gia này nha.”

                          Như ong vỡ tổ, đám người vây quanh Thương Tuyệt Lệ đi vào sương phòng,  thanh âm nũng nịu liên tiếp.



                          “Uyển Nhi, bây giờ ngươi muốn đi ra ngoài đánh đàn cho khách nhân nghe sao?” Bối Bối ánh mắt mở to tò mò, xem Uyển nhi đem đàn cổ ra, điều chỉnh thử huyền cầm.

                          Nhẹ nhàng gật đầu, Uyển nhi động tác không dừng, dịu dàng trả lời: “Vâng, ma ma nói Bách Hoa Các có một vị khách quý tới, muốn ta đi đánh một bản.”

                          “Ta có thể đi cùng hay không?” Bối Bối hăng hái bừng bừng, nhìn Uyển nhi chờ đợi.

                          Thúy Nhi bưng nước trà đưa tới trên mặt bàn, che miệng cười khẽ: “Bối Bối công tử, ngươi không thể đi , bởi vì nam tử không thể đi bồi tiếp nam khách nhân .”

                          Thanks ss Linhkr!
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.04.2010 00:51:34 bởi Tần Anh >
                          #58
                            Tần Anh 12.04.2010 09:23:13 (permalink)
                            0
                            Chương 55: Cải trang!

                            Hình như cũng đúng, Bối Bối nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lập tức ánh mắt sáng lên lần nữa, nàng chạy đến trước mặt Thúy Nhi, cười híp mắt hỏi: “Thúy Nhi, ngươi nói da tay ta có mềm hay không? Khuôn mặt có đủ xinh xắn hay không?”

                            Thúy Nhi cũng không rõ, nhưng cũng chăm chú tỉ mỉ nhìn Bối Bối, sau đó, nàng dè dặt trả lời: “Bối Bối công tử, nói thật, nô tỳ cảm giác được Bối Bối công tử có vẻ giống như nữ nhân.”

                            Đó là bởi vì nàng vốn là nữ nhân! Bối Bối ở trong lòng len lén trả lời.

                            “Nếu như giả trang thành hình dáng nữ nhân sẽ không có người nhận ra chứ?” Bối Bối ánh mắt giảo hoạt lay động, cười rất đắc ý.

                            “A, Bối Bối công tử nếu như biến thành nữ có thể theo tiểu thư đi gặp vị khách quý kia, thuận tiện có thể bảo vệ tiểu thư.” Thúy Nhi nhanh chóng hiểu được ý tứ của Bối Bối, cao hứng vỗ tay đồng ý.

                            Uyển Nhi chớp mắt: “Không được, nếu như làm người khách đó phát hiện, sẽ không hài lòng, đến lúc đó người khách sẽ làm khó khăn cho Bối Bối thì phải làm sao?”

                            “Yên tâm đi Uyển Nhi, ta tuyệt đối sẽ không để lộ ra sơ suất, ngươi để ta đi theo ngươi mở rộng kiến thức đi.” Bối Bối tỏ vẻ đáng thương nhìn Uyển nhi, mang một vẻ mặt hết sức cầu xin, làm cho người ta nhìn không đành lòng cự tuyệt.

                            “Cái này… ây da, được rồi, chính là ngươi đến lúc đó nhất định phải nghe ta, không thể tùy tiện nói chuyện, càng không thể cùng vị khách đó tiếp xúc.” Uyển Nhi bất đắc dĩ thỏa hiệp .

                            Bối Bối khuôn mặt cao hứng nở nụ cười thật tươi, giơ tay phải lên: “Ta thề, tuyệt đối sẽ rất nghe lời tiểu thư Uyển Nhi xinh đẹp, càng sẽ bảo vệ Uyển Nhi tiểu thư thật tốt.”

                            Nàng ra vẻ nghiêm trang trên khuôn mặt vốn ngây thơ, thật không ăn khớp, cho nên, Uyển nhi chỉ ôn nhu thở dài, không bởi vì Bối Bối cam đoan mà lộ ra vẻ mặt yên tâm.



                            Thay đổi y phục nữ, Bối Bối từ trong trướng rèm đi ra, làm cho chủ tớ ở đây sợ ngây người.

                            Thúy Nhi đầu tiên vọt tới trước mặt Bối Bối, không dám tin ồn ào nói: “Bối Bối công tử, người… đây mới thật là người sao? Người làm sao lại như vậy?

                            Đây trang phục toàn thân quả thực… quả thực nhất định là nữ nhân!”

                            “Bối Bối, tóc của ngươi … là thật ?” Uyển nhi cũng cảm thấy ngạc nhiên đi tới bên người Bối Bối .

                            Bối Bối kéo vuốt mớ tóc dài xuống, ra vẻ vô tình ca ngợi bản thân: “Như thế nào? Có phải cảm thấy tóc của ta rất đẹp không.”

                            Tóc dài bị nàng giấu ở trong mũ đột nhiên thấy lại ánh sáng, mềm mại, mượt mà, cùng với cử động nhẹ nhàng của nàng mà lơ đãng phản chiếu ánh sáng, như tơ như suối, sáng bóng tuyệt đẹp đến độ làm cho người ta muốn đưa tay khẽ vuốt.

                            “Đúng, tóc của ngươi rất đẹp.” Uyển Nhi cười nhẹ nhàng ca ngợi, nàng thật không ngờ, một người nam tử tóc cũng có thể mềm mượt như vậy.

                            “Thế nào? Ta như vậy có phải sẽ không có người nhận ra ?” Bối Bối xoay một vòng tròn, cố ý để lộ ra trang phục của bản thân.

                            Tới cổ đại lâu như vậy, cái gì cũng học không xong, lại đi học cách mặc y phục phức tạp, còn như chải đầu, cũng không học nhiều, cho nên nàng hiện tại chỉ là rất đơn giản búi tóc thành hai cái búi theo kiểu của người hầu trên đỉnh đầu, phần còn lại không cài ghim mà để xõa phía sau, tạo mẫu tóc như vậy vừa phù hợp với nhân vật nàng muốn sắm vai, lại đơn giản bớt việc.

                            Thúy Nhi đưa tay giúp Bối Bối sửa sang lại một chút quần áo và trang sức lệch lạc, liên tục vui vẻ: “Bối Bối công tử nếu như mặc thêm chút y phục liền càng thêm hoàn mỹ.”

                            Đưa tay gõ nhẹ trán của Thúy Nhi, Bối Bối mở miệng: “Ta chỉ mặc y phục nam nhân là được!”

                            Uyển Nhi lắc đầu cười xem bọn họ huyên náo, xoay người tiếp tục đi tập đàn, để đi biểu diễn, nếu không ma ma sẽ lại giục.

                            Th0: ha ha ha…chương sau đi …ha ha cuộc đụng độ giữa tiểu ác ma Bối Bối với siêu cấp đầu gỗ Thương Tuyệt Lệ.

                            Thanks ss Thienha9992002!
                            #59
                              Tần Anh 12.04.2010 14:08:11 (permalink)
                              0
                              Chương 56 : Nha hoàn che mặt!

                              Cải trang thành nha hoàn của Uyển nhi, Bối Bối đi theo phía sau Uyển nhi vào một gian sương phòng thượng đẳng, ánh mắt tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây, tò mò không biết đại gia phương nào muốn thỉnh mời Uyển nhi… bảo bối trấn sơn của Bách hoa các xuất động*.

                              Khi nàng cuối cùng cũng có thể nhìn rõ ràng mặt vị nam nhân gần như bị mỹ nhân bao phủ kín trong sương phòng kia, con ngươi của nàng suýt rớt ra ngoài.

                              Thương Tuyệt Lệ? Cái…tên nam nhân đứng đắn kia -… lại đi dạo chơi ở kỹ viện!

                              Ha ha… Bị nàng bắt được nha, nam nhân, ở mặt ngoài thì giả vờ đứng đắn, sau lưng rốt cuộc đều giả tạo giống nhau mà.

                              Không thể để cho hắn nhận ra nàng được, không thì cả hai đều cảm thấy khó chịu. Nhưng phải che dấu thân phận của nàng bằng cách nào bây giờ?

                              Đột nhiên, nàng thấy bên hông của Uyển nhi có một chiếc khăn lụa, có cách rồi!

                              Nàng bước nhanh ra chỗ Uyển nhi, khẽ nói: “Uyển nhi, có thể cho ta mượn khăn lụa của ngươi được không, ta muốn che mặt?”

                              “Được? Nhưng tại sao lại muốn che mặt ?” Uyển nhi dừng bước, quay đầu nhìn Bối Bối kỳ quái, trong đôi mắt đẹp tràn đầy ngạc nhiên không giải thích được.

                              “Ách… Cái…kia… Ta sợ ta sẽ không khống chế được bản thân rồi nói lung tung, nếu có một cái khăn lụa che miệng ta, có thể nhắc nhở ta không được tùy tiện lên tiếng . ” Bối Bối suy nghĩ một chút, tùy tiện bịa ra một cái lý do qua loa.

                              Trong mắt Uyển nhi – nghi vấn không vơi đi, nhưng nàng vẫn mỉm cười gật đầu, lấy khăn lụa đưa cho Bối Bối.

                              “Cám ơn nha.” Bối Bối tiếp nhận khăn lụa, cười nhẹ, bởi nàng biết lý do của mình khá khiên cưỡng, Uyển nhi không tin là chuyện bình thường.

                              Khuôn mặt vui vẻ bị che lại, chỉ để lộ ra ánh mắt, nàng gật đầu cười tít mắt với Uyển nhi: “Chúng ta có thể đi tiếp.”

                              Tiếp theo, nàng cùng Uyển nhi ôm đàn đi ra phía sau lớp trướng rèm mỏng, đoan trang đứng chờ bên cạnh.

                              Uyển nhi chầm chậm đi tới trước mặt Thương Tuyệt Lệ, dịu dàng thi lễ: “Tiểu nữ Uyển nhi ra mắt đại gia.”

                              “A?… Ngươi tới làm chi?” Thương Tuyệt Lệ cuối cùng cũng giãy giụa thoát khỏi đám hỗn loạn, ngạc nhiên hỏi một cách thô lỗ.

                              Bối Bối ở phía sau trướng rèm nhìn vẻ mặt ngơ ngác ngu ngốc của Thương Tuyệt Lệ cố nhịn không bật cười, ha ha… Cái…tên Thương Tuyệt Lệ này rốt cuộc là ngây thơ thật hay giả vờ ngu, nam nhân đi tới cái chỗ này còn có thể hỏi nữ nhân đến hầu hạ – làm chi?

                              Trừ… uống rượu mua vui ra, còn có thể làm chi!

                              Thương Tuyệt Lệ, ngươi cứ tiếp tục giả vờ đi nha, để cho ngươi đẹp mặt. Ở trong vương cung ngươi giỏi lắm, để xem đến nơi này ngươi kiêu ngạo nổi không, hừ!

                              Uyển nhi khẽ khàng tự giới thiệu một cách lễ phép, sau đó liền trở lại phía sau trướng rèm, nhẹ nhàng gẩy đàn.

                              “Gió mát vi vu” – tiếng đàn réo rắt, quấn quýt trong sương phòng, thanh âm tuyệt vời trầm bổng, phảng phất như muốn thanh tẩy sạch cả một căn phòng ồn ào khó chịu, làm cho người ta không khỏi chìm đắm trong cảm giác trong trẻo thanh nhã tuyệt vời…

                              Tuy nhiên, đám người say mê đó không bao gồm Thương Tuyệt Lệ, ánh mắt của hắn chiếu thẳng vào chỗ trướng rèm, không phải nhìn Uyển nhi, mà đang săm soi cái tên nha hoàn đứng ở bên cạnh, tại sao hắn cảm thấy thân ảnh của nha hoàn hình như rất quen thuộc?

                              Bối Bối nheo mắt nhìn sang Thương Tuyệt Lệ ở cách một bức trướng rèm, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, phải làm thế nào để trả đũa cái tên Đầu gỗ vừa cứng rắn lại vừa đáng ghét này đây?

                              *Bảo bối trấn sơn…xuất động: bảo vật giữ núi, câu này ý chỉ ngay cả chiêu bài cuối cùng cũng bị gọi ra.

                              Thanks ss koko!
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2010 23:26:26 bởi Tần Anh >
                              #60
                                Thay đổi trang: << < 456 > | Trang 4 của 6 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 86 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9