Mộng Đẹp Tuyền Cơ -truyện dịch Trung Quốc
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 4 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 47 bài trong đề mục
banhbaochieu 14.04.2010 21:56:01 (permalink)
0
Chương 9
Ỷ thế đổ lỗi cho kẻ khác .


Lão nội viện học sĩ chỉ muốn giao nhiệm vụ xong rồi mau mau trở về nhà , nhưng cũng nhận thấy được thái độ bất mãn của tiểu nữ nhân này khi nhậm chức ,tuy nàng ta vờ tỏ ra lịch sự.


Đối với Vân Ca ,tính toán nhanh và nhớ dai là hai ưu thế của nàng, trước kia vì để mẹ vui lòng, nàng đã tham gia vào lớp huấn luyện tài năng lúc còn rất nhỏ, cũng nhờ thiên phú trời cho, nên được đặt cho biệt danh là " Máy tính sống" , lúc bắt đầu làm việc ,nàng được huấn luyện đặc biệt để nắm rõ hơn nội dung công việc, phần lớn là hướng dẫn phương thức tính toán sổ sách, những cách trao đổi tiền bạc ,việc xử lý các trương mục và tham khảo bảng giá các mặt hàng, nàng chỉ cần một ngày là học được hết toàn bộ .

Để tránh bị địa chủ bóc lột sức lao động,cũng không muốn cho người khác chú ý ,Vân Ca vờ tỏ ra ngốc nghếch ,học hơn nữa tháng trời mới tỏ ra hiểu được, (hazz),nhưng như vậy cũng đủ làm Trương mẫu,cùng đám người Triệu tổng quản rất là ngạc nhiên ,ngay cả Trương lão đầu cũng trở nên phấn khích vì nghĩ rằng mình đã tìm được đệ tử ưng ý ,bọn họ hoàn toàn quên mất thái độ dè chừng đối với Vân Ca dạo trước.

Gánh nặng công việc toàn bộ bắt đầu giao cho Vân Ca gánh vác. Cũng do công việc,mỗi sáng Vân Ca phải thức dậy sớm hơn thường lệ , bởi thế không có ngày nào là nàng không mang ông chủ lớn Tử Dương và Trương lão đầu ra mà mắng nhiếc chửi rủa.

Nhưng trong cái xui có cái hên ,trên thực tế công việc này đối với Vân Ca quá là đơn giản,mỗi ngày chỉ cần mất khoảng nữa tiếng là nàng đã giải quyết xong xuôi mọi chuyện.

Trong nội viện thư phòng không phải ai cũng vào được,hơn nữa một nữ nhân danh phận là "người đàn bà của Vương gia" ,ngay cả Triệu Hào cũng không dám tùy ý tới lui, Trương mẫu vì bận rộn xử lý các vấn đề nhỏ to của cái nhóm chim én kia, nên cũng không rảnh tới chỗ này .

Vân Ca lén lén đem tới một cái gối lông chim kê đầu giấu trong phòng,mỗi sáng sớm tới thư phòng ,nàng lại nằm trên cái ghế dài "thăng" một giấc tới giữa trưa, ăn cơm trưa lại làm thêm một giấc nữa đến chiều, tới gần tối mới bắt đầu bắt tay vào công việc.

Tuy có điều kiện tốt và kín đáo để ngủ, nhưng Vân Ca vẫn là ngủ không được ngon giấc lắm, bởi vậy bộ dáng nàng lúc nào cũng trông như thiếu ngủ trầm trọng ,làm Trương mẫu thấy tội nghiệp nàng, nghĩ là do công việc của nàng quá nhiều, nên đã không ít lần viết thư trách móc phụ thân đã an bài quá nhiều công việc cho nàng ,......

Nhưng Trương mẫu và Triệu tổng quản không thể không khâm phục ánh mắt tinh đời của lão Trương-những sổ sách giao cho Vân Ca tính toán,còn chính xác hơn là lão học sĩ cũ.

Năm mới đến gần kề, bởi vì thiếu nhân lực , nên dù không muốn Vân Ca vẫn phải tới lui thư phòng để làm việc,Trương mẫu có vẻ rất áy náy với Vân Ca ,chỉ bởi vì ông chồng Triệu tổng quản đã giao nàng nhiều việc .Như để bồi thường,bà đặc biệt dặn dò Lý nhị tẩu mỗi ngày đem tới thêm nhiều đồ ăn ngon cùng vật dụng này nọ cho nàng .

Khi Vân Ca tiếp nhận công việc này , đã phát hiện ra, tuy tiền trang này không lớn lắm,nhưng sản nghiệp tiềm ẩn có không ít, nhu cầu hằng ngày,tất cả những sinh hoạt của các hô dân xung quanh đều liên quan phụ thuộc tới tiền trang, trung bình một tháng doanh thu của tiền trang, trên dưới gần một một ngàn hai lượng bạc, chi tiêu hàng tháng cho một hộ gia đình bình thường cũng chỉ khoảng hai mươi hai lượng bạc mà thôi , thảo nào Triệu đại vương gia sung túc an nhàn như vậy, sở hữu một cái Vương phủ quá sức to rộng còn thêm hơn hai chục hộ viện nữa.

Địa chủ thời phong kiến quả là giàu có.

Vân Ca không biết thông thường khi thống kê sổ sách cuối năm mất bao lâu ,nghe Lý nhị tẩu nói rằng phải xong nội trong mười ngày ,việc đó dễ ẹt,nàng làm một loáng là xong,nhưng đợi tới ngày cuối cùng của hạn kỳ nàng mới đem giao, rồi lại cảm thấy choáng khi nhìn thấy ánh mắt sửng sốt kinh ngạc của Trương mẫu và Triệu tổng quản . Hình như vẫn là đã giao ra quá sớm, nhưng lỡ cũng đã lỡ rồi, bây giờ lo cũng bằng thừa ,nàng quay người đi thẳng về tiểu viện của mình ngủ hai ngày liên tiếp.

Năm nay,Triệu Tử Dương nhận bản thống kê doanh thu cuối năm đúng hẹn, mặc dù chữ viết của nàng ẩu tả lôi thôi như gà bới,nhưng các trương mục được thống kê rõ ràng,thậm chí đã sửa lại tất cả những sai sót của lão nội học sĩ cũ, chất lượng phải nói là trên cả tuyệt vời.

Tuy vậy,Triệu Tử Dương lại càng cảm thấy mất hứng ,vốn lúc đầu định làm khó dễ nàng, chuyện bắt người mới tập tành công việc chưa tròn hai tháng ,chỉ trong 10 ngày phải hòan tất thống kê của cả năm , là một điều vô cùng vô lý. Chính là Triệu Tử Dương cố tình chơi ép Vân Ca. Ai ngờ nàng không những làm đuợc, mà còn làm tốt hơn cả sự mong đợi nữa. Vân Ca ơi là Vân Ca, rốt cuộc thì nàng là loại người gì ?

Triệu Tử Dương đột nhiên cảm thấy mong cho tên dọ thám mà hắn phái đi thăm dò thân phận Vân Ca mau mau trở về cho hắn biết kết quả.
Trương lão đầu bước vào thư phòng của Vương phủ, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Triệu Tử Dương khi đang nhìn chăm chú vào cái quyển thư trước mặt ,thì có chút cảm thấy khó chịu,còn tưởng có tên hạ nhân xui xẻo nào đã bị hắn phát hiện ra điểm sai sót - bình thường chỉ những lúc Triệu Vương gia đang tính toán làm cách nào gây khó dễ cho người khác - thì hắn mới vô thức cười tươi sung sướng như vậy.

Tiến gần hơn chút nữa, thấy bảng thống kê mà con gái đã dâng lên,chợt hiểu, Trương lão đầu phá lên cười, châm chọc hỏi :

" Vương gia đối với Vân Ca có điểm không hài lòng ?"

Triệu Tử Dương ngẩng đầu lên ,nhìn thấy lão sư của mình, thấy bộ dạng lão ta cười điếm đàng không thua gì những tên bảo kê kỹ viện , âm thầm cảm thấy may mắn vì người biết được chuyện hắn là đệ tử của lão ta không có nhiều lắm.

"Chỉ mới nửa tháng đã làm xong công việc mà lão nội học sĩ phải tốn cả tháng mới làm xong, hơn nữa còn làm rất tốt ,còn có thể không hài lòng sao ? Ta nên đa tạ lão sư có ánh mắt nhìn xa trông rộng, tiến cử cho Vương phủ một nhân tài hiếm có như vậy."

Vẻ mặt Trương lão đầu không hề có chút ngạc nhiên,hỏi :

"Tiểu nữ cùng Triệu Hào không tìm được điểm đáng nghi gì của Vân Ca cô nương ?"

Nói như vậy là chức vụ nội học sĩ chính thức đã có người đảm nhiệm , nhưng người đó lại là một nữ nhân ? Mà nữ nhân đó lại là một tặng phẩm do thương buôn tiến cống ?

Phải biết rằng ở cái thời đại này, đa số người dân đều không biết chữ, người biết tính toán sổ sách lại càng hiếm, thậm chí trình độ tính toán của các nội học sĩ cũng rất kém ,toàn là nhờ cái cách "Đếm Trúc"-đếm những thanh tre nhỏ-để tính toán. Nữ nhân kia biết chút ít chữ nghĩa, đã nằm trong dạng Động Vật Quý Hiếm , không những thế,lại còn biết tính toán, sắp xếp trương mục,cho dù là một Đại Phú Hộ cũng không thể đào tạo thiên kim tiểu thư của mình được như vậy nữa là.

Trước kia cả Vương phủ chỉ có mỗi Trương mẫu miễn cưỡng là biết tính tóan sổ sách, năm xưa cũng từng nổi danh là đệ nhất nữ tổng quản, có không biết bao nhiêu đại hộ quý tộc hâm mộ bà ta.

Sỡ dĩ lúc trước Triệu Tử Dương đồng ý với đề nghị của lão Trương, ngòai việc muốn kiểm soát Vân Ca , mà còn định lợi dụng dịp đàn áp nàng ta nữa.

"Không có ,mỗi ngày nàng ta đến thư phòng đóng kín cửa làm việc cho tới chiều tối, bình thường người tiếp xúc nhiều nhất chỉ là Trương mẫu ,còn có Lý nhị tẩu hầu hạ nàng ,ngay cả những cô nương trong viện cũng rất ít gặp."

Trương lão đầu trầm ngâm cười nói :

"Không biết Vương gia có thể ban cho ta một đặc ân, cho phép ta tới tiền trang thăm con gái ?" Trương lão chủ yếu là tò mò về Vân Ca nhiều hơn.
"Bổn vương cũng đang có ý định đến đó ngắm cảnh xuân, hay mời tiên sinh cùng đi với ta."

Triệu Tử Dương chậm rãi nói, nữ nhân Vân Ca này càng ngày càng thấy thú vị , người duy nhất có thể tìm hiểu nàng ta rõ ràng,chỉ có thể là hắn thôi.

Nhìn ra cửa sổ thấy hoa mai trắng nở rộ,Triệu Tử Dương từ từ hít một hơi cái không khí thơm ,lạnh lẽo đó, chợt nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp ngái ngủ như con mèo nhỏ kia, khoé miệng nhếch lên cười hiểm . Vân Ca ơi là Vân Ca,chẳng phải nàng sẽ lại một lần nữa xuất hiện trước mặt ta ?
#16
    thotrongdem 14.04.2010 23:13:48 (permalink)
    0
    U chầu chầu, đọc sướng wá đi..
    #17
      kemvani 15.04.2010 22:01:04 (permalink)
      0
      hay qua hay qua
      vương gia thích gặp người ta thì cứ nói thảng ra việc gì phải đổ cho người khác
      Vân Ca ơi phải trị cho con dê tím này 1 trận nha
      khâm phục BBC ghê
      chờ cháp tiếp theo
      #18
        shinkt 17.04.2010 08:08:19 (permalink)
        0
        Hix! Mấy chương đầu thấy BBC dịch nhanh lắm mà sao bây giờ lại chậm vậy. Ngồi chờ mòn mỏi luôn nè :(

        #19
          thotrongdem 17.04.2010 16:09:06 (permalink)
          0
          BBC oi co len! Dich ki, hay nhu ban k som thi muon cung fat hah 1 quyen sach tren thi truog cug nen. Hi vong du an nay thanh cong tot dep. De k chi ~ ng lui cui online nhu minh moi dc enjoy:D. BBC gag nha. Lau ti cha sao ca!
          #20
            banhbaochieu 17.04.2010 19:37:49 (permalink)
            0
            HiHi,xin lỗi các bạn nha, mấy ngày trước dịch xong chap 40 của CCCT thì cũng muốn " hết pin " luôn. T.T
            Bây giờ thì " phục hồi lại nguyên khí " rồi, Bbc sẽ cố gắng ko để mọi người chờ lâu nữa.^^
            Có chương mới rồi nè ^^







            Chương 10
            Thế gian đầy dẫy hiểm nguy..

            Nhìn ra cửa sổ thấy hoa mai trắng nở rộ,Triệu Tử Dương từ từ hít một hơi cái không khí thơm ,lạnh lẽo đó, chợt nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp ngái ngủ như con mèo nhỏ kia, khoé miệng nhếch lên cười hiểm . Vân Ca ơi là Vân Ca,chẳng phải nàng sẽ lại một lần nữa xuất hiện trước mặt ta ?


            Đại nạn sắp tới mà Vân Ca vẫn chưa hề hay biết , thừa dịp nghỉ lễ năm mới, không phải làm việc, ngày nào nàng cũng lăn ra ngủ li bì.
            Các cô nương ở trong viện,mặc dù cái không khí chào đón năm mới tưng bừng rộn rã , nhưng không có người thân bên cạnh, vẻ mặt ai nấy đều buồn hiu buồn hắt.

            Thời gian Vân Ca rời khỏi giường cũng càng ngày càng ít đi.

            Ở thế giới cũ kia,suốt mười năm nàng lẻ loi đón xuân mà không có người thân bên cạnh , cái cảm giác cô đơn buồn chán sớm đã bị chai sạn. Trong mười cái Tết đó ,nếu không bận ở lại công ty làm việc , thì bận ngủ quên, nàng xem việc trốn tránh sự ồn ào náo nhiệt xung quanh như một niềm vui ,để rồi sau đó chính mình gặm nhắm sự chán chường cô độc của bản thân.

            Sau khi mẹ qua đời, nàng đã rất bận rộn đi làm kiếm tiền trả nợ, vốn nghĩ rằng cuộc sống của mình cứ như vậy mà tiếp diễn, không nghĩ đến nó sẽ kết thúc một cách đột ngột và cũng hồi sinh lại một cách đột ngột.
            Như vậy cũng tốt, mặc dù ở thế giới này nàng cũng không có người thân,nhưng ít ra cuộc sống cũng thoải mái không lo ăn không lo mặc, không còn phải gánh nợ nần này nọ trên người , sự tiếc nuối duy nhất là cuộc sống còn thiếu thốn một tình yêu,..........

            Vân Ca còn đang nằm ngủ mê man, đột nhiên một tràng pháo nổ đùng đùng làm nàng giật mình thức giấc, cùng với âm thanh của pháo nổ, cánh cửa đột ngột bị bật mở một cách thô bạo,một nhóm nữ nhân trong trang phục lộng lẫy xinh đẹp thướt tha lùa vào, nói cười ríu rít đi đến bên giường Vân Ca, cả bọn đồng thanh kêu lên :

            "Chúc mừng nội viện học sĩ năm mới an khang thịnh vượng."

            Mặt Vân Ca đần ra, ngớ ngẩn lắp bắp:

            "Ơ , các mỹ nhân tỷ tỷ....đây .....đây là đang làm gì vậy ?"

            Tĩnh Tuyết vạch đám đông ra đi tới trước mặt Vân Ca, vẻ mặt câng câng đắc ý nói :

            " Đương nhiên là tới nhận lì xì đầu năm của học sĩ đại nhân ."

            "Cái gì ?" Có quy định này sao? Không thể nào, bị địa chủ bóc lột sức lao động nàng còn chưa nói, cái đám nữ nhân này còn muốn lấy bao lì xì từ nàng ? Ông trời còn có công đạo không vậy?

            Vân Ca còn đang trợn trừng mắt nhìn bọn mỹ nhân kia,thì Trương mẫu bước vào :

            " Các vị cô nương đừng trêu chọc Vân Ca nữa,bao lì xì đang ở chỗ ta."

            Bọn nữ nhân kia cùng lúc rú lên vui mừng, rồi quay sang Trương mẫu . Khả Lan mỉm cười nói :

            " Nha đầu ngươi suốt ngày chỉ lo ngủ ngủ ngủ, không cùng đi chơi với bọn ta, làm sao biết tới những cảnh đẹp bên ngòai chứ ?"

            Trương mẫu đang mỉm cười phát bao lì xì đến tận tay từng người một, các cô nương nhận xong lì xì cũng ríu rít rút lui ra cửa, Vân Ca cũng đứng lên đi làm vệ sinh cá nhân . Trước khi Tĩnh Tuyết rời đi , còn không quên dặn Vân Ca hôm nay nhất định phải cùng bọn họ đánh bài cả ngày .

            Sau khi nhóm cô nương kia rời đi cả, Trương mẫu mới rút từ trong túi áo ra một bao lì xì to nhất đưa cho Vân Ca, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc mừng rỡ của nàng, bà ta mỉm cười dịu giọng nói:

            "Mấy ngày trước cô nương đã vất vả rồi , hãy mau trang điểm thay đồ rồi cùng đi dạo với các nàng ấy đi, ngày mốt cả nhà sẽ cùng đi tới chùa Diệu Âm để thắp hương cầu phúc, khó có cơ hội được đi ra ngòai, ngươi đừng mê ngủ mà bỏ lỡ dịp . Ta đã sai người may cho ngươi vài bộ trang phục mới, khi nào làm xong, Lý nhị tẩu sẽ đem đến cho ngươi, năm mới Tết nhất phải ăn diện đẹp đẽ một chút chớ."

            Vân Ca cảm động nói:

            "Ta biết, đa tạ Trương mẫu."

            Nơi này cũng thờ phụng Phật giáo à, xem ra lòng tín ngưỡng tôn giáo thật sự có thể xuyên qua cả không gian và thời gian, cũng tốt, rảnh cũng nên đi ra ngoài cho thoải mái.

            Ở thế giới này, Vân Ca đã trải qua một cái Tết náo nhiệt nhất, tất cả các cô nương họp lại thành nhóm, gạt bỏ đi những nỗi niềm không vui , cùng nhau ăn uống ,vui đùa, chơi bời thâu đêm , cùng nhau trải qua những ngày lễ ấm áp vui vẻ.

            Vân Ca rất khoái chí, vì đánh bài thắng được liên tục, hết lần này tới lần khác......

            Đồng thời cũng rất bực mình , các nữ nhân bên cạnh ,ai cũng hát hay múa đẹp , tinh thông cầm nghệ,, còn nàng cái gì cũng không biêt........thầm tức mình quá vô dụng.

            Những cô nương ở đây từ nhỏ đã được dạy những tài nghệ như vậy để làm người khác vui lòng (đặc biệt là nam nhân), còn nàng, những thứ nàng được học hoàn toàn không có thứ gì xài được, ở nơi này những cô nương không biết cầm kỳ thi họa , đem so với phế nhân thì không có gì khác. Càng nghĩ càng thấy buồn .

            Đột nhiên Vân Ca cũng muốn học hỏi những thứ này , nếu được thì bái bọn nữ nhân kia làm sư phụ . Học nhảy-coi như vận động cho người khoẻ khoắn , học hát -không chắc lắm ,vì nàng thật sự không cách nào quen được với âm điệu nhạc ở đây, học thổi sáo-nhìn cũng hay hay ,còn có thể giải khuây được.

            Các cô nương cũng đang nhàn nhã không việc gì làm, nghe Vân Ca đề xuất ý kiến kia, thì lập tức đồng ý ngay.

            Mùng bốn ,khi trời còn chưa sáng,Tĩnh Tuyết cùng các cô nương kia đã chạy tới túm Vân Ca dậy ,cả bọn xúm lại xem Vân Ca như một con búp bê mà tha hồ tô tô vẽ vẽ,rồi bắt nàng thay đổi trang phục hết bộ này tới bộ khác, mãi tới lúc cảm thấy đã hài lòng,bọn họ mới xách Vân Ca đi ra cửa.
            Một nhóm ba bốn nữ nhân ngồi một xe ,còn một đội kỵ binh nữa đi theo hộ tống, trời vừa sáng đã khởi hành nhắm hướng chùa Diệu Âm mà đi.

            Vân Ca ngồi trong xe bị xóc tưng thê thảm, không cách nào ngủ tiếp được, đành bắt chước các nữ nhân khác,vén màn cửa sổ bên hông xe lên, trộm nhìn ngắm thế giới bên ngoài.

            Đến thế giới này cơ bản như là từ cái lồng sắt chuyển qua một cái lồng sắt khác vậy, đối với thế giới bên ngoài hoàn toàn xa lạ,hiếm có được cơ hội nhìn ngắm, ai mà muốn bỏ lỡ ?

            Lúc này trời vẫn còn sớm, trên đường đi đã có thưa thớt người qua lại, bọn họ trông thấy một đội xe trên có khắc dấu hiệu của Vương gia ,vừa ngạc nhiên vừa kính sợ, nhưng cũng tò mò đứng lại xem. Loáng thoáng nghe thấy trong xe có tiếng nữ nhân nói cười ríu rít, đoán đây là những nữ nhân của Vương gia, những cô nương nhan sắc đẹp tuyệt trần ,chim sa cá lặn. Nếu không có đoàn kỵ binh hộ tống , e là toàn bộ người dân của thôn đã đổ đến để xem mỹ nhân rồi .

            Chùa Diệu Âm được xây dưới chân núi , hằng năm nhận được rất nhiều tiền cúng nhang đèn của Đại Tiền Trang,nên người trong chùa thường phá lệ, đặc biệt đối đãi rất khách khí với khách viếng đến từ Đại Tiền Trang , như trước tiên giải tán những khách viếng khác để bảo điện được rộng rãi thoải mái cho các nữ thượng khách thắp hương, xong rồi sẽ mời bọn họ ra đằng sau hậu viện nghỉ ngơi.

            Lúc Vân Ca ngồi trên xe đã nghe thấy kế hoạch an bài của chùa Diệu Âm , không khỏi thầm cảm thấy kinh ngạc, không bao giờ tưởng tượng được bản thân tới thế giới này , đã thế còn được hưởng thụ cách đối xử đặc biệt như các VIP bự.

            Khi đội xe đậu lại ở khoảng sân trước chùa ,các cô nương theo thứ tự xuống xe,hơn chục mỹ nữ thướt tha một hàng,một nhóm khách viếng hương đứng gần đó được dịp rửa mắt. Đáng tiếc là, chưa kịp nhìn kỹ , nhóm mỹ nhân đã đi vào trong, làm bọn họ uất ức không biết để đâu cho hết.

            Trong nhóm khách viếng hương đó, có hai gã đàn ông ,nhìn thấy đội xe có dấu hiệu của Vương gia,tinh quang trong mắt loé sáng,cả hai trộm nháy mắt với nhau một cái, rồi âm thầm lẻn đến cửa sau của hậu viện.
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.04.2010 19:39:20 bởi banhbaochieu >
            #21
              kemvani 17.04.2010 21:54:30 (permalink)
              0
              hay quá BBC ơi
              mau có cháp mới nữa nhé
              hihi
              nhưng đùng cố quá mà ốm đó
              thank

              #22
                meomeo5491 18.04.2010 11:08:36 (permalink)
                0
                úi truyện này hay thế.dạo này nhiều truyện hay quá.còn thi cử gì nữa:((
                #23
                  banhbaochieu 18.04.2010 22:11:46 (permalink)
                  0









                  Chương 11
                  Canh thời cơ hạ thủ



                  Trong nhóm khách viếng hương đó, có hai gã đàn ông ,nhìn thấy đội xe có dấu hiệu của Vương gia,tinh quang trong mắt loé sáng,cả hai trộm nháy mắt với nhau một cái, rồi âm thầm lẻn đến cửa sau của hậu viện.


                  Hai gã đó chính là tặc nhân lần trước đã tấn công trang viện ,lần đó bọn hắn may mắn trốn thoát được, ban đầu bọn hắn chỉ hành sự theo mệnh lệnh của người anh em trong nhóm, dự định lợi dụng dịp Vương phi hồi cung, giữa đường bắt cóc, ai dè nữa chừng Vương phi đột nhiên cảm thấy không khoẻ,thay đổi hành trình đi đến tiền trang nghỉ ngơi, Triệu Tử Dương nhận được tin đó nên đem quân binh đến hộ tống Vương phi . Tên đầu sỏ nghe được tin, bèn quyết định liều một phen, trước khi Triệu Tử Dương đến , bắt cho được Vương phi làm con tin, nghĩ cho dù Triệu Tử Dương có đến, cũng không dám làm gì bọn hắn.

                  Quyết định này có vẻ hơi vội vàng, mạo hiểm, nhưng bọn họ đã sớm cài trước tên gian tế Lý Khải ,khi xưa, trong một lần bọn họ đang cướp bóc, người anh của Lý Khải xui xẻo bị Triệu Tử Dương bắt, đem giao cho quan phủ, sau đó bị kết án rồi bị chém đầu. Lý Khải vì muốn trả thù nên thay tên đổi họ,đến Vương phủ làm thị vệ, cố gắng lập nhiều công lao để được tín nhiệm.

                  Theo kế hoạch của bọn họ, chỉ cần Lý Khải kiếm cách đứng gần Vương Phi ,và chế ngự cái đám nữ nhân yếu ớt nhu nhược . Sau đó nội ứng ngoại hợp, thì kế hoạch sẽ hoàn hảo thuận lợi ,tuy nhiên bọn hắn không tính tới, tuy trang viện không có nhiều cao thủ,nhưng tất cả thị vệ đều liều mạng kháng cự,làm bọn hắn mất cả ngày trời mới tấn công được tới chỗ Vương phi, cũng không tính tới Triệu Tử Dương lại đến nhanh như vậy,và càng không nghĩ tới Lý Khải cũng bị đánh gục.

                  Hai gã tặc nhân đó,thừa dịp lộn xộn bỏ trốn,nhưng cũng đã bị thương rất nặng ,bọn hắn trốn vào núi trị thương, một hai tháng sau mới phục hồi lại, sau đó xuống núi thăm dò tin tức, mới hay Đại ca và các huynh đệ khác đã bị dẫn độ lên kinh thành để xét xử.



                  Bọn hắn không có khả năng giải cứu đồng bọn,cũng không có sức để hùng bá trở lại như trước,hên một điều là không ai nhận biết hai gã chính là tặc nhân tấn công tiền trang ngày trước, bọn hắn ẩn thân ở vùng lân cận, trộm cắp lặt vặt để sống đắp đổi qua ngày.

                  Hôm nay,vốn định lợi dụng cơ hội các khách viếng chùa đông,định quơ quào kiếm chác chút đỉnh,không ngờ gặp được rất nhiều nữ nhân của Vương gia đến thắp hương, lập tức thấy đây là cơ hội hiếm có để trả thù. Hai gã vạch kế hoạch ,quyết định âm thầm lẻn vào chùa, sau đó sẽ hãm hiếp và giết đi vài nữ nhân trong nhóm, tin xấu này mà truyền ra,sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến thanh danh của Triệu Tử Dương.



                  Trước kia Vân Ca vốn không tin Phật, nhưng sau khi tự mình trải nghiệm qua, trông thấy bức tượng Phật to lớn trước mặt, nàng cũng rất thành kính quỳ xuống cầu bái.

                  Thắp hương xong,các cô nương bị lùa đi tới hậu viện ,Vân Ca không có cơ hội rời đi,nàng thấy trong sân của hậu viện được thiết kế tinh xảo , luôn tiện kéo Nguyệt Y cùng nàng đi lang thang ngắm nghía.

                  Nguyệt Y nhẹ nhẹ kéo ống tay áo nàng ,hỏi:

                  "Vân Ca đã cầu nguyện gì vậy?"

                  Vân Ca mỉm cười trả lời:

                  "Cầu sức khoẻ, cầu hạnh phúc,cầu cho tiền đầy túi, hê hê ."

                  Nguyệt Y liếc mắt trừng nàng một cái,quát:

                  "Ta hỏi thật đó, đừng có bỡn cợt như vậy."

                  Vân Ca oan ức nói:

                  "Ta nói thật mà."

                  Nguyệt Y nhìn Vân Ca, lắc lắc đầu nói:

                  " Nha đầu ngươi lúc nào cùng kỳ quặc,lần trước được cơ hội tiến vương phủ mà không chịu đi, ở lại đây làm cái chức gì gọi là nội viện học sĩ gì đó,ta thật không hiểu ngươi nghĩ gì nữa?"

                  Vân Ca cười cười ,nói:

                  "Đó là ý của Vương gia mà, đâu phải của ta. Ta không muốn làm cái gì nội viện học sĩ chút nào, phải mỗi ngày tính toán tiền bạc không phải của mình, khó chịu lắm. Còn ngươi cầu nguyện gì thế?"

                  Nguyệt Y đỏ mặt, ngượng ngùng nói:

                  " Thân nữ nhi, còn có thể cầu gì khác, cùng lắm chỉ cầu mong được một cuộc nhân duyên tốt đẹp. Ta cũng không mong đợi Vương gia để mắt đến ta, chỉ có thể hy vọng hắn chỉ hôn cho ta một thị vệ trung thực nào đó, phu thê đồng lòng, là ta mãn nguyện rồi. Không biết ta có được phúc khí này không....."

                  "Nguyệt Y tỷ xinh đẹp như vậy , lại hòa nhã hiền lành, còn sợ không tìm được người tốt sao? " Vân Ca an ủi.

                  Nguyệt Y liếc mắt ngạc nhiên nhìn Vân Ca ,cay đắng nói:

                  "Vân Ca, ngươi thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu,chúng ta bị đưa đến nơi này, danh phận là người của Vương gia, chứ không phải chúng ta có thể tự quyết định được. Vương gia tuy lạnh nhạt với chúng ta,nhưng thật sự thì cũng còn rất tốt, ta có vài tỷ muội bị đưa đến Nhạc Quốc và Phủ Thương,chẳng những phải hầu hạ lần lượt các nam nhân trong phủ, còn thường xuyện bị đưa đi chiêu đãi các thượng khách của phủ, thậm chí còn bị quản gia đầy tớ bắt nạt,nếu từ chối thì bị đánh đập, thân phận còn không bằng các cô nương ở kỹ viện nữa." Nguyệt Y nói dứt lời đã run lên vì sợ hãi.

                  Vân Ca nghe xong thấy lạnh cả người, sống ở trang viện đã gần một năm, lớn nhỏ trong phủ đều đối xử với nàng rất nhã nhặn,thật sự không ngờ tới những nữ nhân khác đồng cảnh ngộ lại có cuộc sống lại tủi nhục sống không bằng chết như vậy. Có vẻ như nàng đã đánh giá sai về ông chủ Triệu đại gia rồi, người ta ưu đãi hạ nhân, theo tiêu chuẩn thì đã là một ông chủ tuyệt vời nhất trong cái thế giới này rồi.

                  Ngày trước sau khi nàng chết,sợ lại phải đầu thai lại trong cái xã hội hiện đại đầy áp lực,nên lén dấm dúi hối lộ cho quỷ sai,để được chọn lựa đầu thai vào thế giới cổ xưa,đầu thai làm con gái nhà giàu, không hề mong đợi khi thức dậy,đã thấy mình sở hữu thân thể của một cô nương mười sáu tuổi.

                  Lúc đó túng quá,nàng đã sử dụng tuyệt chiêu biện hộ của mình, thuyết phục những người xung quanh là nàng đã bị mất trí. Theo lời những người đó nói,nàng là một trong những con cờ của đại phú thương Sở Quốc ,nhân dịp mừng thọ của Thất Vương gia,hắn ta đã đặc biệt gửi nàng tới để làm quà lễ.

                  Cái thân thể Vân Ca này rất suy nhược,nghe nói là trên đường đi gặp phải bọn cướp tấn công hôn mê một thời gian , nàng dù sao cũng không có chỗ nào để đi, nên đã theo bọn họ đến Vương phủ.

                  Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc ấy nàng bị đem tặng vào tay của người Nhạc Quốc............ mặc dù ánh mặt trời buổi sáng ấm áp như vậy, Vân Ca cũng không khỏi rùng mình ớn lạnh cả người.

                  Ngẫm nghĩ lại, làm nội học sĩ cũng không phải xấu lắm,ít ra sẽ không có một ngày nào đó ông chủ lớn đột nhiên hứng lên đem nàng tặng cho người khác.

                  Tự dưng nói tới chủ đề này,bầu không khí cũng đột ngột lạnh đi.Hai nữ nhân không nói gì nữa, cảnh vật xung quanh cũng trở nên vô vị.

                  Vân Ca cười gượng một tiếng,nói:

                  "Ở đây gió lạnh ,chúng ta trở lại hậu viện ăn điểm tâm, uống trà rồi đi nghỉ ."

                  Nguyệt y gật đầu.

                  Khi hai nàng đi ngang qua một hòn non bộ giả ,đột nhiên nghe thấy vài âm thanh lạ,hai nàng nhẹ nhàng đi vòng qua hòn non bộ,trông thấy hai gã nam nhân,những âm thanh lạ chính là từ một nữ nhân đang cố kêu la cầu cứu,nhưng hình như đã bị bịt miệng,nên chỉ phát ra những tiếng ú ở nho nhỏ, rồi nghe thấy tiếng quát khào khào của một gã :

                  " Câm miệng. Còn làm ồn nữa ta liền giết ngươi."

                  Vân Ca vừa nghe tới giọng nói,ngay lập tức nhớ tới lần bị truy kích ba tháng trước đây,đã từng nghe qua cái giọng này , chính là giọng tên tặc nhân khó ưa kia.

                  Quay đầu sang bên cạnh, đã thấy mặt Nguyệt Y sợ đến tái mét,Vân Ca cắn môi một cái,nói nhỏ vào tai nàng ta:

                  "Ngươi mau trở về cầu cứu viện,cẩn thận đừng gây ra tiếng động."

                  Nguyệt Y hoảng loạn nhìn Vân Ca,không nói được lời nào, bàn tay nhỏ nhắn đang lạnh ngắt kia cố kéo Vân Ca, như muốn hai người cùng đi.

                  Vân Ca cười cười ,lấy tay làm dấu, ý bảo Nguyệt Y yên tâm, hãy mau mau trở về.

                  Nguyệt Y do dự một chút,cuối cùng đành dứt khoát chạy nhanh đi.

                  Vân Ca đưa mắt nhìn xung quanh, nhặt lấy hai cái bình gốm rỗng bên đường,nhặt thêm một nắm đá , nàng vén váy rồi nhanh chóng trèo lên đỉnh hòn non bộ, trong lòng thầm cầu nguyện đừng có xuất hiện thêm nhiều tặc nhân nữa .

                  Rạp người yên vị trên đỉnh non bộ rồi, Vân Ca dùng sức ném một cục đá vào trong động, cục đá rớt xuống đất, phát ra một tiếng vang rất lớn.

                  Chỉ một chốc, đã thấy một gã cầm thanh đao bén ngót trên tay,từ từ tiến vào trong động, nhìn quanh quất.

                  Nhìn thấy hắn đã tiến đến đúng vị trí nhắm sẵn, Vân Ca dùng sức ném một bình hoa về hướng đầu tên tặc nhân kia , gã kia cũng không vừa gì, thoáng nghe tiếng rít của gió, liền vội giơ thanh đao lên đỡ, đồng thời cũng nghiêng người né trái. Vân Ca từ sớm đã dự liệu được phản ứng tự nhiên của con người là sẽ né về bên trái, một bình hoa khác từ sớm đã chờ hắn ở bên đó.

                  Tên tặc nhân không kịp phòng bị ,nên lãnh đủ ,chỉ kịp rú lên một tiếng,ôm đầu đầy máu ngất đi. Tên đồng bọn nghe thấy tiếng rú, thì biết ngay có chuyện, bèn lớn giọng hô:

                  " Lão ngũ,bên ngoài xảy ra chuyện gì?"

                  Vân Ca hơi bối rối, tặc nhân chỉ có hai tên, nhưng hiện trong tay không còn "vũ khí có tính sát thương" nào nữa.....đột nhiên phát hiện đỉnh non bộ cách đó không xa có một tượng Phật chạm khắc nhỏ, trước mặt Phật có một cái lư hương.

                  Tro lư hương. Trong bụng Vân Ca reo lên vui mừng, Phật tổ phù hộ, xem ra vận khí của nàng không đến nỗi đen đủi lắm.

                  Phía bên kia ,tên tặc nhân kia không nghe tiếng đồng bọn trả lời, nghi ngờ bên ngoài có mai phục, một tay liền xách nữ nhân kia lên làm con tin chắn trước mặt,tay kia lăm lăm con dao ,từng bước,từng bước nhích về phía cửa động xem xét.

                  Vân Ca đã tuột xuống,đang nép mình bên hông hòn non bộ ,trong tay cầm cái lư hương, tập trung chuẩn bị.
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.04.2010 22:22:12 bởi banhbaochieu >
                  #24
                    banhbaochieu 20.04.2010 00:38:28 (permalink)
                    0
                    tiếp tục nha mấy sis



                    Chương 12

                    Chọc đến "thứ dữ"



                    Vân Ca đã tuột xuống,đang nép mình bên hông hòn non bộ ,trong tay cầm cái lư hương, tập trung chuẩn bị.

                    Nhìn thấy tên tặc nhân kia đang khống chế con tin ,Vân Ca thầm rên một tiếng khổ sở, tro nhang vô hại, ngộ nhỡ chọi lư hương trúng nhầm con tin thì thật là tai họa

                    "Ngươi có chạy đằng trời."

                    Tặc nhân đột ngột nghe giọng nói, giật mình ngẩng đầu lên nhìn,trông thấy một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp , trang phục lại hớ hênh khêu gợi đứng ngay trong tầm mắt mình, nhất thời bị hớp mất hồn, ngẩn người đần độn.

                    Chiêu này của Vân Ca thật sự có tác dụng,lợi dụng khoảnh khắc gã ta đần người, Vân Ca ngay lập tức dùng sức chọi cái lư hương về phía gã, rồi nàng cũng nín thở nhắm mắt lại.

                    Tên tặc nhân muốn nhảy lùi lại né,nhưng bị nữ con tin kia làm vướng víu, khoảng cách của Vân Ca lại quá gần, nên gã lãnh đủ, mắt mũi lập tức bị tro làm cho tèm nhèm không mở ra được, lo sợ Vân Ca còn có trợ thủ, gã co chân bỏ của chạy lấy người, ko bắt theo con tin mà cũng không màng tới đồng bọn của mình.

                    Vân Ca mừng rỡ, bước tới dìu nữ nhân kia cùng bỏ chạy.

                    Chạy được một đoạn, đã gặp binh vệ cứu viện cũng đang chạy tới, Vân Ca thở một hơi dài nhẹ nhõm, xém chút chết,cũng may không có việc gì.

                    Nữ nhân được cứu cũng là một trong những cô nương trong viện, tên là Yến Yến, lúc vô tình đi ngang qua hòn non bộ bị tặc nhân kéo vào khống chế,cũng may được Vân Ca phát hiện kịp thời, nhưng nàng ta cũng bị một trận sợ mất cả hồn vía, mắt lại bị tèm nhèm tro , nàng ta hoảng loạn quá ôm siết lấy Vân Ca mà khóc bù lu bù loa.

                    Trương mẫu lúc này cũng đã chạy tới, thấy hai nữ nhân này tuy bị hoảng hốt , không tính bị trầy trụa sơ sơ ,thì cũng không có gì đáng ngại, nên cũng yên tâm phần nào.

                    Khó có dịp được ra ngoài ,lại xảy ra chuyện không may này, các cô nương ,nhất là Vân Ca xảy ra tổn thất gì,bà làm sao có thể yên lòng.

                    Buổi chiều sau khi dàn xếp ổn thỏa các cô nương xong, Trương mẫu đi tìm ông chồng bàn bạc về những gì đã xảy ra hôm nay.

                    "Tặc nhân kia đã bị giải đi quan phủ, theo điều tra, hắn là tặc nhân lần trước tấn công trang viện chạy thoát được,lần này là để trả thù,không còn lý do nào nữa, ta đã cho tăng cường phòng vệ,kiểm tra nghiêm ngặt những người không rõ lai lịch.Cũng may lúc bình thường các cô nương cũng không thường ra ngoài, sau này nàng có đi ra ngoài mua đồ này nọ, nhớ đem theo thị vệ cùng đi." Triệu tổng quản cau mày dịu dàng an ủi bà vợ.

                    Trương mẫu cười cười nhìn chồng:

                    "Đối với thiếp, vài tên tiểu tặc này ăn nhằm gì chứ, theo Vương gia đã lâu, có chuyện gì mà chưa từng thấy qua chứ, thiếp đang nghĩ tới Vân Ca, càng lúc càng không hiểu nổi cô nương này."

                    "Đúng vậy, rõ ràng không có tí võ công nào,nhưng lại to gan đối đầu với tặc nhân , thật quá táo bạo, ta thật không hiểu môi trường nào lại bồi dưỡng ra được một nữ nhân như vậy."

                    "Cái gì táo bạo chứ, là dũng cảm mới đúng,rất cam đảm và mưu trí."

                    Trương mẫu trừng mắt đáp trả ông chồng ,thật sự bây giờ bà rất có ấn tượng với mưu trí của Vân Ca. Những cô nương bình thường khi gặp phải chuyện như vậy , biết chạy đi báo tin đã là giỏi rồi, còn Vân Ca, không những biết cử người đi cầu cứu viện, còn gan dạ ở lại cứu người. Nếu lúc đó ,hai cô nương cùng chạy đi cầu cứu,không chừng Yến Yến không những đã bị làm nhục,mà tính mạng e cũng không còn,chứ đừng nói chỉ bị kinh sợ đơn giản như vậy.

                    Nếu Vân Ca mà nghe được những lời Trương mẫu ca tụng nàng, chắc cũng không khỏi đỏ mặt xấu hổ, bởi vì những gì mà nàng đã làm ngày hôm nay, đều bắt chước theo phim kiếm hiệp mà thôi, những thứ thoạt nhìn có vẻ vô hại như là ghế xếp,bình hoa,tro nhang,...đều là những thứ "vũ khí mang tính sát thương" lợi hại nhất mà người giang hồ hay xài tới.

                    Lần này sỡ dĩ Vân Ca thành công, một phần cùng nhờ may mắn , phần còn lại là vì tên tặc nhân này chỉ là một gã thô kệch,võ công tồi tàn mà thôi.

                    Nhưng trong thế giới này, những hành vi của Vân Ca rất dễ làm người ta nảy sinh nghi ngờ.

                    "Một con cờ của phú thương bình thường không tài nào có được sự dũng cảm và mưu trí hơn người như vậy, càng không biết gánh vác công việc nội viện học sĩ, nếu Tô phú thương biết được mình đã đem tặng cho Vương gia một nhân tài như vậy , phỏng chừng sẽ tiếc đến xanh ruột luôn." Triệu Hào cười cười nói.

                    "Vương gia không phải đã phái người đi thăm dò lai lịch Vân Ca ? Có lẽ sẽ nhanh có kết quả thôi."

                    "À,Vương gia.......vài ngày nữa Vương gia sẽ đến ."

                    "Sao?"

                    "Ta nghĩ lần này Vương gia đến là vì Vân Ca, chỉ sợ cho dù lai lịch Vân Ca thế nào,ông ta cũng nhất định đem nàng mang về Vương phủ."

                    Trương mẫu nghe xong, cảm thấy rất vui mừng cho Vân Ca, đồng thời cũng có chút không đành.

                    Triệu tổng quản hiểu rõ tâm tư của bà vợ, nhẹ nhàng an ủi:

                    "Ta biết nàng rất quí các cô nương ,nhưng danh phận của bọn họ ........sớm hay muộn thì cũng phải ra đi. Nếu nàng muốn lưu lại bọn họ, hãy thử tìm những thị vệ nào thích hợp, rồi giới thiệu cho bọn họ, cũng là để giúp cho bọn họ được yên ổn."

                    Trương mẫu nghe như vậy, mỉm cười gật đầu.


                    Triệu Tử Dương gặp lại Vân Ca một lần nữa,cũng là trong lúc nàng ta đang say ngủ, chỉ là không phải ngủ ở trong phòng nàng, mà là đang ngủ trên cái ghế dài trong thư phòng.



                    Triệu Tử Dương và Trương Kiều Thừa đến tiền trang vào đầu buổi chiều ngày mùng mười , không kinh động một ai, bọn họ theo Triệu tổng quản dẫn đường đi thẳng tới thư phòng, định làm cho Vân Ca "Ngạc Nhiên Mừng Rỡ" một phen

                    Triệu Tử Dương không biết như thế nào diễn tả được tâm trạng của mình lúc này, là loại cảm giác háo hức mong chờ , đã lâu rồi hắn không có cái cảm giác này, bây giờ đã xuất hiện vài lần, tất cả chỉ vì người nữ nhân tên Vân Ca này. Nếu bây giờ nàng ta đột ngột thấy hắn, phản ứng của nàng ta sẽ như thế nào nhỉ ?

                    Ba gã nam nhân đã đi đến trước cửa thư phòng , Triệu Hào đang định hô to lên cho Vân Ca ra tiếp đón Vương gia, nhưng Triệu Tử Dương đột nhiên phất tay ra dấu ý bảo hắn đừng lên tiếng, Triệu Hào và Trương Kiều Thừa đưa mắt nhìn nhau đầy kinh ngạc.

                    Triệu Tử Dương cau mày tập trung lắng nghe, một lần nữa xác định hắn không có nghe lầm, trong thư phòng thật sự truyền ra hơi thở đều đặn ,rõ ràng có người đang ngủ,người đó chính là Vân Ca.

                    Trương lão đầu và Triệu Hào công lực không thâm hậu như Triệu Tử Dương, lúc này cũng đã tập trung lắng nghe và đã phát hiện được sự việc,Triệu tổng quản muốn bào chữa cho Vân Ca,nhưng không biết làm thế nào mở miệng .

                    Triệu Tử Dương khoát tay ra hiệu cho bọn họ đứng yên đó, tự mình nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào thư phòng, trên cái ghế dài kia , là người nữ nhân đã không ngừng xuất hiện trong các giấc mộng của hắn.

                    Nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra từ tấm mền mỏng, rõ ràng cảm nhận được trái tim mình đang hối hả đập một cách điên cuồng, hắn cố gắng kềm chế lại cái khát vọng muốn nuốt tươi nàng ngay .

                    Ôm lấy nàng,vuốt ve nàng, thậm chí là hôn nàng nữa, sau này có thiếu gì cơ hội. Triệu Tử Dương âm thầm an ủi mình, đi đến nhìn đống sách trên bàn,xem thử nàng đã dựa vào cái gì mà lại yên tâm ngủ thẳng cẳng thế kia. Ngay cả gối kê đầu cũng đã chuẩn bị,chắc chắn chuyện nàng ngủ trong thư phòng không chỉ có một lần, mà là rất nhiều lần rồi.

                    Đống sách nằm rất gọn gàng trên bàn, kế bên là một quyển tập trắng tinh, chưa có một chữ nào, bên cạnh nữa là cây bút lông nằm vắt ngang trên bình mực khô ráo, rõ ràng là tất cả những thứ đó chưa hề được động đến.

                    #25
                      meomeo5491 22.04.2010 00:59:17 (permalink)
                      0
                      ui ui hâm mộ BBC quá đi thôi.hun 1 cái(chụt chụt.... :*:*:*) để BBC lấy tinh thần làm việc mau chóng ra chap sau.hihi :P
                      #26
                        banhbaochieu 22.04.2010 03:33:16 (permalink)
                        0
                        Chương 13
                        Muốn làm chuyện lớn thì cần gì ? Tài năng.







                        Đống sách nằm rất gọn gàng trên bàn, kế bên là một quyển tập trắng tinh, chưa có một chữ nào, bên cạnh nữa là cây bút lông nằm vắt ngang trên bình mực khô ráo, rõ ràng là tất cả những thứ đó chưa hề được động đến.




                        Đột nhiên,trong lòng Triệu Tử Dương nảy ra vô số ý tưởng, nhưng rồi lại bác bỏ ngay.



                        Bên ngoài ,Triệu Hào nóng ruột chờ đợi , Trương lão đầu vẫn là bộ dạng âm hiểm hả hê,Triệu Tử Dương khi trở ra không nói năng gì, khoát tay ra dấu bảo hai người bọn họ đi theo hắn về phòng.



                        "Triệu Hào, việc hôm nay ngươi định giải thích thế nào?"



                        Triệu Tử Dương hỏi thẳng thuộc hạ.



                        "Uhm,có lẽ là Vân Ca quá mệt mỏi nên như vậy, từ nào đến giờ nàng ta chưa hề nghỉ làm một ngày nào."



                        Triệu tổng quản cũng bất lực không biết làm thế nào để biện hộ cho Vân Ca. Ai mà biết Vân Ca lại như vậy, chuyện này giống như tát một cái vào mồm của Triệu đại vương gia vậy . Tuy Vương gia đối xử bao dung với thuộc hạ ,nhưng hắn ta không chịu được việc biếng nhác trong công việc.



                        "Vậy ngươi nói, chỉ là trùng hợp ?"



                        "Có lẽ vậy....."



                        Kể từ khi Vân Ca bắt đầu công việc,Triệu tổng quản đã không đến thư phòng,Vân Ca làm việc như thế nào. hắn thật sự không biết.



                        Trương lão đầu nhận được ánh mắt cầu cứu của con rể, quay lại nhìn Triệu Tử Dương cười nói:



                        "Vân Ca là nữ nhân của Vương gia ,Triệu Hào làm sao dám nhìn chằm chằm mỗi ngày ? Cho dù là Vương gia không bận tâm chuyện này , con gái của ta cũng sẽ dùng gia pháp mà trị hắn ."



                        Triệu Tử Dương liếc mắt bực bội nhìn Trương lão đầu,nói :



                        "Đừng tiết lộ với ai chuyện ta đến đây.Buổi tối Triệu Hào ngươi phải kiểm tra xem Vân Ca có hoàn thành nhiệm vụ không , nếu không sẽ luận tội xử phạt."



                        Triệu tổng quản lo lắng:



                        "Vương gia ,xin hãy nương tay với Vân Ca....."



                        Trương lão kéo tay hắn lại, mỉm cười nói:



                        " Vương gia không đau lòng, ngươi bận tâm làm gì ? Đi với ta,đến gặp Bình nhi."



                        Bình nhi chính là biệt danh của Trương mẫu.



                        Sau khi bọn họ rời đi, Triệu Tử Dương nhàn nhã đứng dậy, đi trở lại thư phòng,nhưng không vào,mà lại vòng ra đằng sau ,chỗ chứa các sách vở tạp nhạp,kéo ghế ngồi xuống, mặc dù ngồi đây sẽ không thấy được người nữ nhân kia, nhưng nhất cử nhất động của nàng ta sẽ không thoát khỏi đôi tai cực thính của hắn, hắn có cảm giác,hôm nay sẽ phát hiện được bí mật thú vị của nữ nhân kia.



                        Thật ra chỉ cần phái một tên dọ thám đến theo dõi,là hắn có thể biết được mọi hành động của Vân Ca, nhưng có một cái gì đó không thể hiểu được rất mạnh mẽ thôi thúc, nên hắn quyết định tự mình đến.



                        Quá trình chờ đợi thật sự nhàm chán, chỉ là Triệu Tử Dương lắng nghe hơi thở nhẹ nhàng của Vân Ca, cảm thấy trong lòng mình thật tĩnh lặng,dường như có ý nghĩ muốn cùng nàng nhập mộng.....



                        Ánh chiều nhập nhoạng, cuối cùng cũng nghe được âm thanh nữ nhân kia tỉnh ngủ đứng dậy.



                        Tiếng chân Vân Ca rất nhẹ nhàng, đi đến bên bàn đẩy ghế ngồi xuống , mài mực ,mở sổ ra,chép lia chép lịa .Tốc độ viết cực nhanh, như thể không cần suy nghĩ ,thỉnh thoảng nghe thấy tiếng nàng ta lười biếng ngáp.....



                        Ánh sáng mặt trời dần dần biến mất, thì âm thanh viết sột sột ngừng lại,nghe tiếng nàng ta đứng lên , hình như vươn tay duỗi chân một chút, sau đó là âm thanh sổ sách được sắp xếp,phân loại , sau đó âm thanh mở cửa rồi đóng cửa ,tiếng bước chân Vân Ca từ từ đi xa .



                        Triệu Tử Dương lặng lẽ nghe, sắc mặt biến đổi từ cực kỳ kinh ngạc đến vẻ thâm trầm, rồi một tia cười lạnh lẽo xuất hiện ở góc môi.



                        Khi trở về phòng,lão Trương và Triệu Hào đang ngồi xem xét quyển sổ mà Vân Ca thông qua Trương mẫu dâng lên, vẻ mặt kinh ngạc.



                        "Thế nào?" Triệu Tử Dương hỏi.



                        "Toàn bộ đã tính xong hết, hơn nữa lão phu không có phát hiện chỗ nào sai sót cả."



                        Khả năng tính toán sổ sách của Trương mẫu ,là do Trương lão đầu dạy dỗ, tuy tốc độ tính toán không nhanh nhẹn như Vân Ca, nhưng khả năng của ông ta cũng thuộc hàng cao thủ.



                        Ông ta đã kiểm tra kỹ càng, thật sự là tất cả những con số đều rất chính xác.



                        "Thật sự khả năng của Vân Ca cao siêu như vậy ? Chỉ cần một buổi chiều là có thể tính xong nhiều trương mục như vậy ? "



                        Triệu tổng quản cảm thấy rất khó tin. Trương nhạc phụ có lẽ còn được, còn một nữ nhân nhỏ bé như Vân Ca ......



                        "Không phải là một buổi chiều, chỉ là nữa giờ thôi."



                        Triệu Tử Dương phun ra thêm một tin tức chấn động.



                        Trương lão đầu đột ngột đứng dậy, cúi người hành lễ với Triệu Tử Dương, vui vẻ nói:



                        "Chúc mừng Vương gia được của quý."



                        Triệu Tử Dương mỉm cười.



                        Không ai hiểu rõ tham vọng của Triệu Tử Dương bằng Trương lão ,và cũng hiểu rõ nếu muốn thực hiện được kế hoạch của bọn họ, thì cần rất nhiều nhân tài. Vương gia đã lệnh cho lão tìm kiếm một "Thần Tính Toán" ,để chiêu mộ về dưới trướng ,đáng tiếc chưa tìm được. Nhưng thật không ngờ trong hậu viện , lại phát hiện được một người -khả năng cũng không thua gì "Thần" cả, thật sự là một sự ngạc nhiên kỳ thú.



                        Vân Ca còn chưa biết bí mật của mình đã bị phát giác, nàng vô tư tung tăng đi đến tiểu viện của Yến Yến cô nương học cầm.



                        Từ lúc Yến Yến được Vân Ca cứu,đã xem nàng là một đại ân nhân, Yến Yến vốn là cao thủ về cầm,biết Vân Ca muốn học, đã hết sức tận tình chỉ dẫn cho Vân Ca.



                        Cây đàn ở thế giới này giống y như trong hình thời xưa,cũng không khó học lắm, mỗi ngày Vân Ca đều nhín chút thời giờ tới ôn ôn luyện luyện,học được vài ngày,tuy cách đàn còn hơi khựng, nhưng miễn cưỡng cũng có thể coi là đã thành âm điệu.



                        Hôm nay đang được Yến Yến chỉ dẫn, đột nhiên Trương mẫu đến gõ cửa tìm Vân Ca, bảo nàng phải đi theo bà ta, mặc dù là không hiểu là có chuyện gì,nhưng Vân Ca cũng đứng dậy đi theo Trương mẫu , dù sao bà ta cũng sẽ không đem nàng bán đi.



                        Sắc mặt Trương mẫu rất quái lạ , ánh mắt trân trân nhìn Vân Ca làm cho nàng cảm thấy hình như đầu mình đã nở bự ra,trên mặt đầy mọc ra đầy những con vật quái dị,nhưng cũng có chút sắc giận dữ trong ánh nhìn của bà ta,làm nàng không hiểu lí do tạo sao.


                        Con đường dẫn đến Nam tiểu viện, đi qua con đường rải sỏi uốn lượn quanh co, đi đến một căn phòng to rộng,Trương mẫu dừng lại ở trước cửa,lạnh lùng nói:



                        "Cô nương tự mình vào đi, Vương gia đang chờ bên trong."



                        "Sao? Vương gia? Sao ông ta lại đến ?" Vẻ mặt Vân Ca đích thực ngạc nhiên sửng sốt ,nhưng không có tí xíu vui sướng nào.



                        "Cô nương tính toán thần thông quảng đại, chuyện Vương gia giá lâm có gì lạ đâu mà ngạc nhiên chứ ? " Giọng Trương mẫu càng lạnh lẽo hơn.



                        Vân Ca ngẩn người,nhìn thấy Trương mẫu quay người bỏ đi,không nhịn được bèn chụp lấy ống tay áo của Trương mẫu ,hỏi:



                        " Hình như Trương mẫu đang giận ta, tại sao vậy? "



                        Trương mẫu nghi hoặc quay đầu lại nhìn cái bộ dạng ủ rủ của nàng ta, thở dài nói :



                        "Là ta nhiều chuyện, thật ra chuyện cô nương tính toán giỏi là một việc tốt, tại sao lại dấu diếm ?"
                        #27
                          banhbaochieu 26.04.2010 22:04:30 (permalink)
                          0
                          Chương 14
                          Ăn tối miễn phí ? Nghĩ là chuyện tốt.

                          "Là ta nhiều chuyện, thật ra chuyện cô nương tính toán giỏi là một việc tốt, tại sao lại dấu diếm ?"

                          Vân Ca choáng váng, đột nhiên hiểu được, xem ra chuyện mình làm đã bị phát hiện, tuy rằng không biết tại sao mình bị lộ chân tướng, nhưng hiện tại không phải là lúc thắc mắc chuyện này.

                          Bởi vì nàng cố tình che giấu khả năng thực sự, Trương mẫu vẫn luôn lo lắng cho nàng mệt nhọc quá độ, còn vì vậy đã không ít lần tranh cãi với phụ thân ,bây giờ nghĩ lại, đối với trưởng bối yêu thương quan tâm mình, quả thật là có chút quá đáng.

                          "Là tiểu nữ sai rồi, là tiểu nữ làm biếng, Trương mẫu đừng vì nha đầu như ta mà buồn bực." nàng nói xong nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay Trương mẫu, vẻ mặt ỉu xìu.

                          Trương mẫu đã hơn năm mươi, có hai đứa con cũng làm việc cho Vương gia,quanh năm xa nhà, mặc dù bề ngoài không tỏ thái độ đặc biệt thân mật, nhưng trong lòng luôn yêu thương các cô nương trong viện như con gái ruột của mình,lúc này nhìn thấy đôi mắt to tròn của Vân Ca đang nũng nịu nhìn mình, nghĩ lúc bình thường mình cũng đặc biệt yêu thích Vân Ca, nhìn nhìn cái bộ dáng "bà không tha thứ ta sẽ không buông tay"của nàng ta, đành lắc lắc đầu nói :

                          "Vương gia đang đợi bên trong, cô nương mau vào đi ."

                          "Bà không giận tiểu nữ nữa?" Vân Ca vẫn chưa chịu buông tha.

                          Trương mẫu không nhịn được bật lên cười,tát yêu vào má Vân Ca :

                          "Nha đầu ranh."

                          Vân Ca thở phào nhẹ nhõm,vui vẻ quay người đi vào phòng.

                          Trong phòng chỉ có mình Triệu Tử Dương, nhàn nhã ngồi bên cạnh một bồn nước chạm khắc tinh xảo,ánh nước lóng lánh kết hợp với ánh đèn chiếu rọi trên người hắn ta, làm tỏa ra một sức quyến rũ không cách nào kềm chế được, khuôn mặt tuấn tú kia lại đang nhếch lên một nụ cười nhạt, càng làm cho người ta mê hồn.

                          Lúc Vân Ca ở thế giới hiện đại, đã thấy qua không ít tuấn nam mỹ nữ, nhưng khi nhìn đến "hàng thượng hạng" đang được treo trước mặt , vẫn là làm cho nàng không nhịn được suýt xoa một tiếng mê dại.

                          "Cuối cùng cũng đã đến." Trai đẹp kia đang chậm rãi mở miệng,lẩm bẩm một cách lười biếng, như đang niệm lời chú , rõ ràng nghe không được ý tứ trong lời nói của hắn ta.

                          Vân Ca từ từ lấy lại tinh thần, mang máng nhớ hình như có nam nhân trước mặt có nói gì đó , nhưng nàng hoàn toàn không nghe được âm thanh, thầm tự chửi mình quá vô dụng, rồi vội vàng cúi người thi lễ, che đậy sự thất thố của bản thân.

                          Triệu Tử Dương nhìn thấy nét mặt biến đổi của Vân Ca, tâm tình của theo đó mà biến đổi, đầu tiên là đắc ý,sau đó là bất mãn, đắc ý-vì nàng nhìn hắn đến thẫn thờ, bất mãn-vì nàng quá mau chóng lấy lại bình tĩnh.
                          Vẻ mặt nữ nhân nhìn hắn đến thất thần ngây ngô, thậm chí là mê muội ,hắn đã thấy qua rất nhiều, nhưng không có cái nào giống như vẻ mặt của nữ nhân này-làm hắn thật sự cảm thấy vô cùng khoái chí, có lẽ bởi vì tâm tình đối với nữ nhân này đặc biệt,nên ý cũng khác đi.

                          Nếu hắn chịu khó để ý tí, sẽ nhận ra nữ nhân trước mặt không có cùng tâm trạng với hắn.

                          Vân Ca đợi một chút, không nghe Triệu Tử Dương nói năng gì, chỉ cảm nhận được đôi mắt như tia X-Quang* dữ dội của hắn chiếu trên người nàng như muốn nhìn xuyên từ trong ra ngoài, thật không khỏi có chút sợ hãi.

                          "Uhm, Vương gia truyền gọi Vân Ca không biết có điều gì chỉ dạy ?"

                          "Bổn Vương một mình dùng cơm cảm thấy buồn chán, cho nên mời nàng tới hầu ta." vẫn là cái âm điệu lười biếng ,nhưng lần này Vân Ca không bị mê muội,nên nghe hiểu rõ ràng ý tứ trong lời nói của hắn ta.

                          Ngẩng đầu lên liếc nhìn Triệu Tử Dương một cái,tim Vân Ca nhảy lên đập loạn xạ,thầm rên lên một tiếng, nam nhân như vậy mà sinh ra ở thời đại này thật quá uổng phí, rõ ràng có thể phóng ra điện từ,có thể dùng thay thế máy phát điện.

                          Lần trước đúng là thấy hắn đẹp trai,nhưng cũng là bình thường thôi,thế nhưng sao lần này lại như vậy.....thật kỳ cục?

                          Triệu Tử Dương vỗ vỗ tay,lập tức một nhóm tì nữ tay bưng bên mâm,khay này nọ nối đuôi nhau tiến vào, bày ra một bữa yến tiệc chín món xa hoa sang trọng,đặt xuống hai cái chén nhỏ xin xắn,rồi lui ra,cả quá trình làm rất im lặng trật tự,ngay cả tiếng chén dĩa va chạm nhau cũng hoàn toàn không nghe thấy,quả thực chính là tiêu chuẩn phục vụ cao cấp của khách sạn năm sao.

                          Ăn cơm chung với sếp lớn,đối với nàng mà nói, là một đại cực hình,hơn nữa sếp lớn lại là máy phóng điện hoạt động tần suất cao,không tránh khỏi có chút lúng túng.

                          Vân Ca đề cao cảnh giác,cẩn thận từ từ ngồi xuống.

                          Chỗ ngồi cách Triệu Tử Dương rất gần, tuy rằng không được tự nhiên,nhưng nàng không có cam đảm kéo ghế tránh xa ra, chán nản quyết định gằm đầu lùa nuốt,ăn mau cho xong rồi rút lui.

                          Triệu Tử Dương đương nhiên không dễ dàng như vậy buông tha cho nàng, vừa ăn,một mặt liên tục gắp thức ăn cho Vân Ca,mặt kia gợi chuyện để nói với nàng,Vân Ca tuy cảm cảm thấy mình không thân thiết gì với hắn ta, thái độ thân mật như vậy thật có chút phô,nhưng thái độ người ta nhã nhặn như vậy không cách nào bươi móc được,đành phải nhịn.

                          "Đây là món ăn đặc sản của Trữ Quốc-gà nướng muối,nàng nếm thử,xem có vừa miệng không?"

                          Vân ca hả miệng ngoạm một cái, thấy vẻ mặt mong đợi của Triệu Tử Dương đang quan sát mình, nên miễn cưỡng trả lời:

                          "Ăn ngon lắm."

                          "Da nướng vàng đều." Vân Ca chén sạch một khúc thịt nạc lẫn da trong chén.

                          "Lại thơm và giòn nữa, thật ngon lắm." Nàng nói thật lòng,tuy bình thường không thích ăn gà,nhưng lần này quả thực món ăn có mùi vị rất thơm ngon.

                          "Nếm thử miếng canh ngọt này xem.." lại múc tới một muỗng canh.

                          "Ối,sao lại cay như vậy?" Nước ,nước đâu rồi?

                          "Nàng không thể ăn cay sao?"

                          "Một chút thì còn có thế,nhưng nói canh ngọt sao lại cay như thế,cay quá." Nàng không nhịn được lè lè lưỡi,mặt mày đều đỏ rần.

                          Triệu Tử Dương cười cười trao tới một chén nước lạnh,Vân Ca liền chộp lấy ,tu một hơi sạch chén nước lạnh,không thấy trong mắt Triệu Tử Dương vừa loé lên một tia nhìn đầy hàm ý.

                          Nam nhân siêu đẹp trai kia lại tiếp tục hành động mớm cho heo ăn,Vân Ca cũng không nghĩ là mình đã ăn rất nhiều.

                          Mãi đến lúc thật sự nuốt không nổi nữa, cuối cùng nàng mới ngẩng đầu lên nhìn vị chuyên gia chăn nuôi siêu giỏi kia ,nói:

                          " Thần thiếp no rồi,thật sự ăn không nổi nữa."

                          Triệu Tử Dương cười, ngừng tay không tiếp tục gắp nữa,buông đôi đũa xuống.

                          Vân Ca thấy trong chén hắn không có gì, đột nhiên có chút ngượng ngùng:

                          "Vương gia mới ăn một chút, ngài hãy ăn thêm nhiều một chút đi."

                          Triệu Tử Dương liếc nhìn Vân Ca một cách thâm hiểm nói:

                          "Không vội ,thức ăn ngon không cần ăn vội,từ từ ăn từng miếng từng miếng mới gọi là hưởng thụ."

                          Ánh mắt nhìn đầy ý gian xảo, làm cho Vân Ca đột ngột hoài nghi hắn nói thức ăn ngon ở đây là ám chỉ nàng, không khỏi rùng mình một cái ớn lạnh, mới vừa ăn xong một bụng xém chút nữa bị dọa ói ngược trở ra.

                          "Đã ăn no rồi, bây giờ bắt đầu làm việc đi."

                          "Sao?" Làm gì chứ?

                          "Sổ sách đặt ở bên kia,sáng ngày mai ta cần dùng đến, đêm nay thật làm nàng vất vả rồi."

                          Nét tươi cười của Triệu Tử Dương lúc này phải đến dùng từ "đại gian ác" để hình dung.

                          Vân Ca theo hướng chỉ của hắn,nhìn thấy một chồng sổ sách chất chồng cao như núi, bối rối quay lại nhìn tên sếp lớn mới vừa rồi còn tỏ ra quan tâm chu đáo nhân viên của mình.

                          Triệu Tử Dương quay đi làm lơ ánh mắt van nài của nàng.

                          Vân Ca tức điên người. Cảm tình mới nảy sinh với sếp lớn vì được cho ăn ngon ,bây giờ đã bốc hơi biến mất hoàn toàn.

                          Tăng ca? Thật tình muốn bắt làm tăng ca.Có lộn hay không. Thật sự bản chất địa chủ phong kiến bóc lột dân chúng thấp cổ bé miệng không bao giờ có thể thay đổi được.

                          Nhưng,ăn uống của người ta,đang nương tựa người ta, đành phải nhẫn nhịn chịu nhục, kẻ biết thời thế mới là anh hùng tuấn kiệt.......Vân Ca ỉu xìu đứng dậy đi đến bên bàn làm việc.

                          ----------------------------------------
                          *Tia X quang hay tia Röntgen là một sóng điện từ có khả năng xuyên qua nhiều vật chất (như cơ thể người) nên thường được dùng trong chụp ảnh y tế, nghiên cứu tinh thể.
                          #28
                            banhbaochieu 26.04.2010 22:07:26 (permalink)
                            0
                            Chương 15
                            Một cú quấy rối tình dục.



                            Nhưng,ăn uống của người ta,đang nương tựa người ta, đành phải nhẫn nhịn chịu nhục, kẻ biết thời thế mới là anh hùng tuấn kiệt.......Vân Ca ỉu xìu đứng dậy đi đến bên bàn làm việc

                            Nhóm tì nữ tiến vào thu dọn sạch những đồ ăn dư thừa, rồi dâng lên món tráng miệng tám màu sắc và một bình rượu ngon,sau đó lại lặng lẽ lui ra.

                            Triệu Tử Dương ở bên cạnh bàn vẻ mặt khoái trá quan sát Vân Ca làm trâu làm ngựa, còn mở miệng châm chọc cười nói:

                            "Bổn Vương đã biết nàng làm việc này rất nhanh nhẹn,nàng không cần phải làm bộ làm tịch nữa,nếu làm xong sớm thì có thể về nghỉ sớm,chứ nếu không thì đêm nay đừng hòng được ngủ."

                            Vân Ca càng thêm nổi lửa ngẩng đầu lên nhìn trừng trừng tên quỷ hút máu đứng trước mặt:

                            "Thần thiếp đã gạt Trương mẫu, làm cho bọn họ vì thiếp mà lo lắng,là thiếp không đúng,nhưng thiếp đâu có đụng chạm tới Vương gia, tại sao người cố tình gây khó dễ cho thần thiếp ?"

                            "Bổn vương không cho phép người của bổn vương có bất cứ hành động lừa dối nào,tốt nhất nàng hãy nhớ cho kỹ."

                            Bạo chúa!

                            Mặc dù không hiểu rõ tính tình của Triệu Tử Dương,nhưng Vân Ca cũng cảm nhận được sự hiểm ác đằng sau cái giọng điệu bình thản này,nàng cắn cắn môi cúi đầu im lặng.

                            Triệu Tử Dương không thích cái thái độ bất phục này:

                            "Lời của bổn vương nói,nàng nghe hiểu rõ chứ?"

                            "Nghe rõ rồi." Vân Ca lí nhí trả lời,trong lòng thầm mắng:nghe rõ chứ ,nhưng ta không làm theo thì sao,hừ.

                            Triệu Tử Dương biết người nữ nhân trước mặt không dễ gì khuất phục như thế,hắn cũng không vội vàng gì. Từ từ thôi, một ngày nào đó ,nàng ta sẽ ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ nằm cuộn tròn ngủ trong lòng của hắn,xem hắn quan trọng hơn tất cả, đương nhiên con mèo nhỏ này của hắn lâu lâu cũng có thể nổi giận, nổi cáu,...nhưng vẫn phải là trong phạm vi hắn cho phép mà thôi.


                            Vân Ca biết đại ác nhân hôm nay bỗng nhiên tìm đến gây khó dễ cho nàng,vì hắn phát hiện và thấy ngứa mắt chuyện nàng làm việc nhàn hạ lúc trước, nàng chỉ đành đổi lỗi cho bản thân đã quá sơ suất, không biết sau này hắn còn đày ải nàng cái gì nữa? Càng nghĩ càng thấy chán chường , lúc trước làm việc tăng ca liên tục không ai thèm để ý, đến thế giới này được nhàn hạ không tới hai tháng đã bị phát hiện ra, số nàng quả là cái số con rệp mà.

                            Trong lòng than thở,nhưng đôi tay không hề chậm , lật qua một tờ,viết lia viết lịa, rồi lật qua một tờ khác,.........đống sổ sách này rõ ràng là các tài khoản cũ cách đây vài năm của tiền trang, tên Vương gia biến thái này rõ ràng cố tình trừng trị nàng, không nghĩ đến đã hơn mười năm không bị chép phạt bài tập về nhà, đến thế giới cổ xưa này chưa tới một năm đã phải xài lại kinh nghiệm kia, thật là khổ .

                            Triệu Tử Dương nở nụ cười khinh khỉnh, nhưng trong lòng lại không khỏi hoảng sợ,buổi chiều ngồi bên ngoài nghe được là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là một chuyện khác. Tuy rằng rất hiếu kỳ làm sao nữ nhân này có thể làm được như vậy, nhưng không muốn nàng được dịp lên mặt, Triệu Tử Dương vẫn là không thèm hỏi rõ.

                            Trong phòng một đôi nam nữ, một người cắm cúi viết vội viết vàng, một người ở bên cạnh lặng lẽ nhìn, thời gian trong phòng dường như ngừng trôi.

                            "Tính xong hết rồi." Vân Ca hí hửng hô to lên một tiếng ,làm khuấy động bầu không khí đang rất yên tĩnh kia.

                            Vân Ca đứng bật dậy ưỡn eo cho thẳng lưng một cái, bỗng nhiên có cảm giác là lạ ,thấy tên đại ác nhân trước mặt đang quan sát mình còn cười xảo trá. Có chút xấu hổ,buông thõng hai tay,trong lòng thầm mắng : quả thật không có ai là hoàn hảo cả, tâm địa không tốt,bề ngoài có đẹp đẽ như thế nào cũng vô dụng .

                            Triệu Tử Dương đứng dậy thong thả bước tới bàn làm việc,từng lúc từng lúc tiến gần đến nàng, Vân Ca cảm nhận được một loại áp lực vô hình đàn áp, hoảng hồn từng bước từng bước lùi lại ,đụng trúng cái ghế ở đằng sau, ban đêm đang rất yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng hắt xì hơi.

                            Người mới hắt xì đó ngẩng đầu liếc nhìn Vân Ca,Vân Ca nhìn ra được sự chế giễu trong cái liếc mắt đó, nàng cảm thấy quá sức quê độ......Tưởng bở.

                            Triệu đại vương gia dường như còn cảm thấy chưa đủ, quét mắt tới đống sổ sách được viết ẩu tả kia, hiểm độc đánh giá :" Chữ viết thật khó coi."

                            Nếu ánh mắt có thể giết chết người, giờ phút này Triệu Tử Dương đã bị biến mất trên cõi đời .

                            Vân Ca lắp bắp:

                            " Vân Ca đã làm xong việc, xin mạn phép cáo từ."

                            Nói xong không chờ Triệu Tử Dương đồng ý ,đã xoay người bỏ chạy ra cửa.

                            Phía sau truyền đến tiếng cười ha hả đáng ghét, Vân Ca ảo nảo phát hiện, nếu tiếp tục ở lại chỗ này, cuộc sống của nàng chắc chắn là sẽ chấm hết, nếu không bị lão đại vương gia biến thái này hành hạ cho đến chết, thì là do tức giận quá lỡ tay bóp chết cái tên khốn khiếp này, sau đó thì cũng bỏ mạng ,cả hai lựa chọn,đều là con đường chết .

                            Về đến phòng thì đã là đêm khuya ,Lý nhị tẩu vẫn còn đang chờ,thậm chí còn nấu sẵn cho nàng nước tắm,Vân Ca cuối cùng cũng cảm thấy tâm tình khá hơn được một chút.

                            Sau khi tắm rửa xong lên nằm trên giường có lẽ do quá mệt nhọc,nàng ngủ thiếp đi.

                            Trong cơn mơ màng, dường như cảm thấy cái giường rung mạnh một cái , động đất sao? Mặc kệ,đã từng xuyên qua thời gian - đã từng đầu thai một lần, dù sao đối với quỉ sai dưới địa phủ cũng coi như là quen biết.

                            Ngay cả lúc đang rung này, hình như còn có cái gì cọ cọ trên mặt rất là ngứa ngáy ,muỗi sao? Bực bội , vung vẩy tay lên, chát một cái....đau quá....muỗi gì sao bự vậy?

                            Mở to mắt ra,thấy một khuôn mặt kề sát to thù lù, ngay cả lông mi cũng đều có thể đếm được bao nhiêu sợi.

                            Oái ! Ai vậy?

                            Vân Ca kinh hoàng lật đật đẩy cái khuôn mặt kia xa ra một chút, mới phát hiện thì ra là cái tên lòng dạ hiểm ác đã bắt nàng làm việc tăng ca đêm qua -sếp lớn Triệu Tử Dương.

                            "Nàng cứ ngủ tiếp đi." ông chủ Triệu một tay chống bên hông, bộ dạng vô cùng quyến rũ .

                            Vân Ca có chút mất hồn , nhưng cũng rất mau lấy lại bình tĩnh, quan sát rõ ràng hoàn cảnh chung quanh.

                            "Tại sao thiếp lại ở trên xe? Tại sao ngài lại ở chỗ này?" Đột ngột bị bất ngờ ,nên Vân Ca hoàn toàn quên mất người đối diện nàng là là nhân vật lớn nào,chứ đừng nói chuyện lễ nghi vớ vẩn gì.

                            "Nàng càng ngày càng vô lễ." Nam nhân quyến rũ kia cười một cái, đột ngột nhảy tới chộp lấy nàng, Vân Ca còn chưa kịp phản ứng gì, cả người đã nằm gọn trong lòng ngực của hắn.

                            Vân Ca cố gắng chống cự lại sự lôi cuốn đầy mê hoặc, nhưng vô ích, nằm trong vòng tay ôm đầy cám dỗ , nàng không cách nào khống chế được bản thân ,không cách nào cử động được.

                            Quấy rối tình dục. Tình cảnh này quả thật là quấy rối tình dục.

                            " Buông tay ra! Dê xồm."

                            "Dịu dàng một chút, nói vài câu dễ nghe một chút, bổn vương sẽ thả nàng ra, thế nào?"

                            Bàn tay của trai đẹp kia nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi anh đào của tiểu mỹ nhân,bộ dạng lả lơi trêu chọc.

                            Vân Ca há miệng cắn luôn ngón tay hắn, tức giận nói:

                            "Được, bảo đảm sẽ nói dễ nghe,mà còn thích hợp với lúc này nữa."

                            Nói vừa xong thì lập tức gào lớn lên:

                            " Đồ không đứng đắn, đồ........"

                            Triệu Tử Dương mặt biến sắc, lộ vẻ bối rối ít gặp,đầu ngón tay điểm một huyệt đạo gần cổ Vân Ca, nàng ngay lập tức bị tắt tiếng. Nhìn thấy ánh mắt oán trách của Vân Ca, hắn thấp giọng đe dọa:

                            "Không được la lối?"

                            Vân Ca bất đắc dĩ gật đầy,đầu ngón tay lại điểm một cái,cổ họng trở lại bình thường :

                            "Tại sao ngài có thể làm như vậy?"


                            -----------------------------------------------------
                            P/s :Vì lời hứa với tình iu Den, BBC phải hy sinh nguyên ngày chủ nhật tươi đẹp , huhuhu
                            #29
                              banhbaochieu 28.04.2010 00:58:53 (permalink)
                              0
                              Chương 16
                              Làm xiếc? Bán thân? Chọn một trong hai



                              "Tại sao ngài có thể làm như vậy?"

                              "Tại sao? Nàng đừng quên thân phận của nàng." Mỹ nam kế thất bại, Triệu vương gia thật rất cụt hứng,từ từ thả lỏng vòng tay ôm Vân Ca,trong lời nói bất giác có chút lạnh lùng.

                              "Thân phận gì chứ? Thiếp là thũ quỉ của ngài ."

                              "Nàng là nữ nhân của ta." Giọng nói bỉnh thản vạch trần sự thật.

                              Vân Ca giật nẩy mình, đột nhiên ý thức lại sự thật mà nàng đã quên khuấy đi.

                              Nữa năm cuộc sống nhàn hạ, nhận công việc ở thư phòng được vài tháng, Vân Ca theo trực giác đem danh nghĩa mình có được, xem nam nhân cao quý kia coi như là ông chủ, là sếp lớn, là miếng cơm manh áo, chưa hề có qua suy nghĩ chuyện nam nữ thường tình.

                              Nam nhân có quyền uy này không chỉ là ông chủ của nàng, thậm chí ở trước mặt hắn nàng cũng không có được quyền lợi đòi hỏi chuyện gì.

                              Hiện tại mới chợt nhớ mình còn mang danh nghĩa là nữ nhân của hắn,Vân Ca ơi là Vân Ca, ngươi thật không phải ngu si bình thường. Nếu biết sớm ,ngay từ đầu đã nên tránh ra hắn ra.

                              Đối với hắn mà nói, nàng bất quá chỉ là một món đồ chơi, bình thường vui vẻ thì quan tâm tới, lúc mất hứng thì dẹp qua một bên.

                              Nơi mà nàng đã từng sinh sống, từ nhỏ nàng đã được giáo dục, nhất định chỉ có thể bán đi sức lực,chứ tuyệt đối không thể bán rẻ thân thể và sự tự trọng.

                              Vân Ca có chút sợ, dù thế nào, ở cái chỗ này ,đứng trước mặt nam nhân này , nàng không có cái quyền cự tuyệt hắn.

                              Vân Ca hai tay ôm lấy người, cuộn mình lại như một quả bóng nhỏ, im lặng đối đầu với thế lực lớn ở bên kia thùng xe.

                              Triệu Tử Dương còn đang thắc mắc không biết Vân Ca im lặng tính toán chuyện gì, đột nhiên nàng ta mở miệng nói:

                              " Thiếp có thể giúp ngài kiếm tiền, kiến rất nhiều rất nhiều tiền, nhưng hãy để cho thiếp làm thuộc hạ của ngài , hoặc chỉ là ....là nữ nhân của ngài, ngài chỉ có thể chọn một."

                              Cái câu nói này tuyệt đối có thể coi là đã mạo phạm, làm cho Triệu Tử Dương cười phá lên,cười một cách hào hứng:

                              "Nàng dựa vào cái gì mà nói điều kiện với ta?"

                              "Đối với ngài, nữ nhân như nằm trong lòng bàn tay ,nhưng tìm được thuộc hạ tốt không dễ dàng gì, nhất là thuộc hạ có thể giúp đem lợi lộc nhiều về cho ngài."

                              Hy vọng nàng không có nhìn lầm, nếu hắn ta thật sự là một tay ăn chơi trác táng,đã nói trắng ra điều kiện như vậy, nữ nhân tuy có thể giúp vui vẻ nhất thời , nhưng chuyện đại sự lợi lộc dĩ nhiên vẫn có sức hấp dẫn hơn nhiều.

                              Nhưng dựa vào thái độ tôn sùng của Trương mẫu đối với hắn,Vân Ca cảm thấy được cái tên Vương gia này tuy biến thái ,chỉ số thông minh cao cũng biến thái , lý trí phán đoán chắc sẽ không dễ bị bản năng làm ảnh hưởng.

                              "Ta có yêu cầu rất cao đối với thuộc hạ." Triệu Tử Dương chậm rãi nói.

                              "Ngài yên tâm,chỉ cần ngài đáp ứng điều kiện của thiếp, ngài sẽ không bị thất vọng." Hazz, xem ra cá đã cắn câu.

                              "Ta có thể cho nàng một cơ hội, hy vọng nàng sẽ không hối tiếc về chuyện này. Trước khi nàng trở thành thuộc hạ của ta .........."

                              Vân Ca cảnh giác nhìn nụ cười mê hồn của tên quỷ đẹp trai kia, cảm giác được nguy hiểm đang tới gần.

                              Nhưng mà còn chưa kịp đề phòng, cả thân hình đã bị hắn ôm đè sát thành xe, một nụ hôn dữ dội lập tức đè bẹp hết mọi suy nghĩ của Vân Ca.

                              Cái lưỡi xảo quyệt kia nhanh chóng tấn công mọi ngõ ngách trong miệng nàng, như tên chúa tể kiêu ngạo tuần tra trên lãnh thổ của mình, vừa mạnh mẽ đàn áp mọi phản kháng, vừa tỉ mỉ nhẹ nhàng như họa sĩ đang vẽ tranh , lưỡi hắn thô bạo quấn chặt lấy lưỡi nàng , liếm láp khám phá không bỏ sót một tí ti nào.

                              Vân Ca hoàn toàn bị nụ hôn cuồng nhiệt này làm cho đờ đẫn,hoàn toàn không biết phản ứng như thế nào, cho đến khi cảm giác nghẹt thở ập đến ,cơ thể theo phản xạ mới vùng vẫy đẩy cái nguyên nhân làm mình ngộp thở ra xa.

                              Triệu Tử Dương sung sướng vì thoải mãn được ước muốn lâu nay, không nghĩ đến đã làm tiểu mỹ nhân này sợ hãi,hắn tiếc nuối buông người nữ nhân yêu kiều đang giận dữ kia ra, liếm liếm môi ,còn khao khát,nói :

                              " Hiện tại ta đang có chút hối hận, nàng khiêu khích ta như vậy, làm cho ta cũng có lý do thay đổi ý định."

                              Chỉ một câu, đã ngừng mọi hành động trả đũa của Vân Ca.

                              Ánh mắt giết người của Vân Ca sừng sộ tia về phía cái gương mặt tuấn tú nhã nhặn thực chất bên trong là một con dê xồm chính hiệu,cảm thấy quá bất lực.

                              "Ánh mắt nhìn của nàng quả thật làm người ta động lòng....."

                              Câu nói còn chưa dứt , Vân Ca đã xoay người nhìn chỗ khác, quyết định đối phó với tên vô lại này bằng chính sách bốn không:không nghe,không nhìn, không nói,không để ý.

                              Bật ra tiếng cười sung sướng khoái trá ,nhưng thật sự trong lòng Triệu Tử Dương không hề vui vẻ như tiếng cười của hắn.

                              Cái tiểu nữ nhân này ngang nhiên thù ghét hắn, lần đầu tiên trong đời hắn bị nữ nhân ghét , tuy chỉ là một chuyện vặt,nhưng trong lòng hắn lần đầu tiên cảm giác được sự buồn bực.

                              Nhìn đến vóc dáng thanh mảnh đang run lên vì tức giận, trong lòng hắn cười khổ sở :có một câu nàng đã hoàn toàn nói trật, nữ nhân đối với ta quả thật như nằm trong lòng bàn tay, nhưng nữ nhân làm cho ta thật sự động lòng , đời này chỉ có một người duy nhất.


                              Đến gần trưa, xe ngựa ngừng lại, bên ngoài vang lên tiếng của Trương lão đầu :

                              " Vương gia, đã gần đến thảo nguyên,hôm nay hãy dừng chân ở đây dùng cơm trưa,ngài thấy thế nào?"

                              Triệu Tử Dương mở cửa xe ra ,trả lời:

                              "Không phải tiên sinh đang ở tiền trang sao? Đuổi kịp lúc nào vậy?"

                              "Lúc mà nghe có người la to " đồ không đứng đắn." Giọng của Trương lão đầu vang lên cho hai người bên trong xe phải nghe rõ, vẻ mặt ông ta châm chọc.

                              Sắc mặt Triệu Tử Dương cứng đờ, Vân Ca thì sượng sùng muốn độn thổ.

                              Nghĩ đến chuyện xuống xe ngựa, Vân Ca mới chợt nhớ đến vấn đề về trang phục, cúi đầu nhìn xuống, không biết là nên vui hay buồn nữa - trên người nàng đang mặc thường phục hằng ngày,không phải bộ đồ ngủ đêm qua nàng mặc.

                              Ai đã thay đồ cho nàng ? Nếu đem chuyện này hỏi tên Vương gia hạ lưu kia chẳng phải đã cho hắn cơ hội châm chọc nàng sao,đổi thì dù sao cũng đã đổi rồi, có truy cứu hay không thì cũng không thể quay ngược lại thời gian.

                              Hơn nữa nếu mặc đồ ngủ lên xe, bây giờ càng thêm xấu hổ mà thôi.


                              Thân thể này dù sao cũng không phải của nàng , Vân ca vừa xuống xe vừa thầm tự an ủi bản thân.

                              Do suy nghĩ đến thất thần,nên không phát hiện trước cửa xe đã xếp sẵn một đội thị vệ đứng chào đón, không chút ý tứ, Vân Ca nhảy uỵch một phát xuống xe.

                              Bọn thị vệ trợn tròn mắt ồ lên ,Trương lão đầu giơ tay áo lên che miệng, ho khụ khụ vài tiếng che giấu tiếng cười,sau đó hạ tay áo xuống, vẻ mặt rất nghiêm túc nói:

                              "Vân Ca cô nương, còn nhớ lão phu?"


                              Triệu Tử Dương buông thõng cánh tay xuống, tuy Vân Ca không biết đã xảy ra chuyện gì ,nhưng cũng cảm nhận được bầu không khí có cái gì đó không đúng, chộp ngay lấy cơ hội có người giải vây -tuy rằng mời vừa bị ông ta trêu chọc-nàng cúi người thi lễ,cười nói:

                              "Nhớ chứ,lần trước ở thư phòng đã gặp qua tiên sinh,Trương mẫu nói ngài là phụ thân của bà ấy."

                              Làm sao có thể không nhớ rõ ông chứ,chính ông là cái người đề xuất ta với tên Vương gia khốn khiếp kia, ông là tên cầm đầu đẩy ta xuống hố lửa.Vân Ca thầm nghiến chặt răng.
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 4 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 47 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9