Chương Chapter 15: Trở về Nhóm 3 cuối cùng cũng đến được hang Payon. Họ vượt qua tầng 1 dễ dàng, tầng 2 khá ổn, tầng 3 có chút khó khăn, tầng 4 thực sự không đơn giản....nhưng đến tầng 5, Aruki thực sự là 1 vấn đề....cực kì to. Cậu ta luôn là trung tâm của mọi đợt tấn công vì đơn giản... cậu ta chỉ là tập sự. Ethel luôn lầm bầm vì bực mình trước sự vô dụng của Aruki. "Bảo vệ nó, mình chưa chết là may. Người đâu mà ngu dữ dội, vô dụng mà cứ bày đặt. Chẳng nhẽ lại bỏ mặc nó chết cho xong." Chưa kịp nghĩ xong, anh đã lại phải lao tới để tiêu diệt 1 con quái định tấn công Aurki lúc cậu không để ý. Lần này Ethel hét lên:
_ Tên ngốc kia, cậu có mấy cái mạng hả? Yếu mà cứ đòi ra gió là sao? Lui lại ngay.
Aruki giật mình và ngoan ngoãn lui đi. Về bất cứ chuyện gì, cậu đều muốn chống đối lại Ethel, tuy nhiên... chuyện này thì phải nghe thôi...tốt cho cậu mà. Aruki rất khổ tâm vì sự vô dụng của mình. Tuy nhiên số thuốc cậu mang theo thực sự khá có ích cho mọi người. Trong khi Raphiel đang phải dưỡng sức sau khi sử dụng cạn năng lực, Will bị thương từ lúc ở tầng 3, thuốc của Aruki giúp họ phục hồi lại rất nhiều.
_ Cậu chu đáo gớm nhỉ? Mang theo cả một đống thuốc.
_ Thì phải phòng bị mà. Có cả thức ăn đấy, mọi người ăn đi. Tôi không thể chiến đấu, chỉ có thể làm vậy cho mọi người thôi.
Will sau khi khôi phục thể lực lại quay lại chiến đấu tiếp, chỉ có Raphiel là phải nằm một chỗ, Raphiel ko thể hồi phục được nếu không nghỉ ngơi. Bọn quái tầng 4 cuối cùng cũng bị khuất phục, tuy nhiên mọi người cũng bị tơi bời khói lửa. Aruki chìa lọ thuốc cam ra cho Ethel và nói:
_ Cầm lấy đi. Vết thương của anh nặng nhất đó.
Ethel quay mặt đi, có ý không nhận nhưng Aruki cứ giúi vào.
_ Anh muốn chết sớm thì không nhận thuốc. Tôi có đòi tiền thuốc đâu?
_ Cậu không đòi gì tôi mới sợ. Nhỡ cậu bỏ độc vào đây thì sao.
Aruki giận tím mặt. "Mình thì muốn tử tế mà hắn ta thì cứ thích gây sự. Tức chết mất." Rồi Aruki nói:
_ Sợ gì, anh là Sát thủ cơ mà, phải là chuyên gia về độc chứ.
Ethel ko nói và quay đi. Aruki có vẻ tức lắm. Cậu đừng dậy, bóp mũi Ehtel và đổ lọ thuốc vào mồm anh. Ethel vùng vẫy nhưng ko được vì đơn giản, anh đã bị thương rất nhiều còn Aruki thì vẫn đang bình yên vô sự. Sau khi trút xong lọ thuốc, Aurki bỏ tay ra, vứt cái lọ đi và nói:
_ Sao rồi hả?
Ethel ho sù sụ và nói:
_ Cậu định giết người à? Đấy gọi là tra tấn chứ đâu phải uống thuốc
Aruki bật cười bảo:
_ Tại tội anh thôi, tử tế ko muốn, cho đáng.
Chợt có tiếng động, Ethel vội cầm vũ khí lên và nhỏm dậy. Một cô gái bước vào. Một Tu sĩ học việc. Cô gái nhỏ nhẹ hỏi, có vẻ hơi sợ hãi:
_ Thưa, có Cha Raphiel ở đây ko ạ?
Cadilna nói:
_ Kìa, linh mục, có người tìm kìa.
Raphiel cố nhấc người lên và nhìn ra, hỏi:
_ Tôi đây, ai...ai đấy?
Cô bé vội chạy lại và nói:
_ Là con đây thưa Cha. Cha ơi, có chuyện ko hay rồi. Trên kia có chuyện ko hay.
Aruki sững người nhìn cô bé. Cậu nói:
_ Ga...Gabriel, Gabriel phải ko?
Cô bé ngước lên nhìn cậu, sững sờ và đỏ mặt:
_ Anh...anh Aurki.
Raphiel ngạc nhiên:
_ Hai người quen nhau à?
Gabriel nói:
_ Có ạ! Lúc ở trường Tập sự. Em tưởng anh đã là Kiếm sĩ rồi chứ?
Aruki đỏ mặt. Cậu ko biết rúc vào đâu. Rời trường sớm hơn nhưng vẫn là tập sự, còn người ta đã thành nghề nọ nghề kia rồi. Cậu lúng túng ko biết giải thích ra sao. Raphiel nói:
_ Thôi, tạm dừng tâm sự lại. Gabriel, có chuyện gì ở trên kia vậy?
_ Cha ơi, nguy lắm. Con ko biết tại sao bọn quái vật tự nhiên mở một đợt di chuyển lớn. Khi con đến đây, làng Payon xảy ra chuyện gì đó, tự nhiên bốc cháy, khói lan khắp nơi....
Gabriel chưa nói hết thì Will hét lên:
_ Cái gì? Payon bốc cháy... Chúng ta cần phải lên đó ngay.
Bản thân Aruki thấy sốt ruột lạ thường. Cậu nói:
_ Chúng ta cần lên trên kia gấp.
_ Mọi người đều đồng ý như vậy. Thế là họ lại đi ngược lên trên mặt đất.
_ Anh ko ngờ em đã là 1 Tu sĩ học việc rồi đấy. Anh... thật xấu hổ quá.
_ Đâu có, tuy vậy nhưng anh Aurki cũng rất giỏi mà. Là tập sự mà lại dám tham gia cuộc phiêu lưu này. Anh dũng cảm thật.
_ Mọi người đều bảo anh là thằng điên thôi.
_ Em ko nghĩ vậy đâu?
_ Thế em nghĩ thế nào?- Aurki cười bảo.
Chắc cậu ko bik rằng mình đang cười một nụ cười "như mùa thu tỏa nắng". Gabriel đỏ mặt trước nụ cười đó, cô cúi mặt lắp bắp:
_ Ko, ko có gì đâu.
Cô thầm nghĩ: "Anh ấy vẫn như vậy, ko thay đổi gì cả. Anh ấy còn nhớ mình nữa chứ... xem ra... ôi! mình nghĩ cái quái quỷ gì vậy?". Rồi cô quay sang nhìn Aurki, khi này, cậu khá căng thẳng, vẻ nghiêm túc khiến nét mặt cậu trở nên tuấn tú hơn bao giờ hết. Gabriel ngượng ngùng quay mặt đi. Cô vốn hay xấu hổ, bây giờ khuôn mặt cô chẳng khác gì một bông hồng mới nở. Có một người nhận ra những cử chỉ bất thường của Gabriel, đó là Ethel. Anh thầm nghĩ: "Phì, con bé ngốc! Nó đúng là ngốc thật, thích cái loại đấy..."
Cả đoàn đang băng qua các cánh rừng để trở về Payon, chợt có tiếng sột soạt rất lớn. Một con đà điểu đang cõng một hiệp sĩ trên lưng và phi nước rút. Người đó đang bị thương rất nặng. Nó phóng vụt qua mặt mọi người. Aruki vội vã đuổi theo:
_ Dừng lại, con đà điểu kia, đứng lại.
Ethel bực mình: "Chân ko đòi đuổi theo đà điểu. Đầu của nó làm bằng gì vậy? Sáp đặc hay bã đậu?". Rồi anh đuổi theo, xách cổ Aruki và bế xốc cậu lên. Anh bay lên cây và đuổi theo con đà điểu với tốc độ của gió. Khi đến đúng tầm Aruki bảo:
_ Được rồi, thả tôi xuống!
_ Cái gì?
_ THẢ TÔI XUỐNG.
Auruki hét thật to, cậu tưởng Ethel nghe ko rõ, thực ra anh ngạc nhiên trước đòi hỏi ngu ngốc của Aurki. Tiếng hét của cậu khiến Ethel giật mình và thả tay ra. Aruki rơi trúng con đà điểu. Cậu giữ dây cương của nó lại giật mạnh và ra lệnh:
_ Hape, dừng lại, dừng lại nào.
Ethel ngạc nhiên "câu điều khiển đà điểu của các hiệp sĩ vẫn dùng. Cậu ta..."
Con đà điểu dừng lại. Nó quỳ xuống, ngoan ngoãn. Aruki đỡ người hiệp sĩ xuống. Anh ta bị thương rất nặng nhưng đã phi một mạch đến đây. Hơi thở của con đà điểu đã chứng minh điều đó. Những người bị bỏ ở phía đằng sau đã đuổi kịp theo. Người hiệp sĩ mở mắt. Anh thều thào nói:
_ Pron...Prontera....
Aruki vội hỏi:
_ Prontera làm sao? Nó làm sao?
_ Prontera đã...th...thất...thủ...bọn...quái...quái vật đã... tràn vào thành....chúng giờ....đang đi đánh....chiếm....các....các nơi...khác.
_ CÁI GÌ?
Aruki nghe như sét đánh ngang tai. Cậu nắm lấy anh ta và lắc:
_ Sao lại thế... sao Prontera lại...
Raphiel giằng tay Aurki ra và nói:
_ Cậu giết chết cậu ta bây giờ!
Aruki bình tĩnh trở lại. Cậu khẽ vuốt lại mặt cho người hiệp sĩ. Cậu nói:
_ Tôi...tôi xin lỗi. Có chuyện gì đã xảy ra.
Người hiệp sĩ thều thào nói:
_ Tôi...tôi nhận lệnh...tôi phải tìm...tìm công chúa...Aruya. Công chúa ko được trở về....Prontera... Công chúa....
Rồi anh bật ho ra máu. Anh cố sức nói tiếp:
_ Xin các vị hãy ngăn công chúa trở về....cô....cô ấy...chỉ ở đây thôi....cô ấy giờ là....A...Aru...Aruk...
Nói đến đây, anh ta tắt thở. Raphiel bắt mạch cổ tay và nói:
_ Muộn quá rồi...Anh ấy....
Ngài quay lại, nước mắt của Aruki đã dâng lên trào khóe mắt. "Ôi! Prontera thực sự xảy ra chuyện rồi. Nếu ko, chị ắt sẽ ko...ôi! Cha, chị...mọi người....Prontera....Chúa ơi!"
_ Aruki, đừng buồn, cậu ấy,vốn dĩ chúng ta ko thể cứu được.- Raphiel an ủi.
Aruki vẫn im lặng như tượng gỗ. Rồi chợt cậu bật dậy, nắm lấy tay Raphiel nói:
_ Làm ơn, Cha, làm ơn, xin người hãy tạo ra cổng dịch chuyển, xin ngài đấy. Làm ơn warp về Prontera. Xin ngài.
Aruki phủ phục xuống đất. Chưa bao giờ cậu cảm thấy lòng như lửa đốt thế này. "Có lẽ khi mình bỏ đi, cha và chị cũng có cảm giác như thế. Còn mình thì...mình ko quan tâm đến mọi người nghĩ thế nào, chỉ muốn làm những gì mình thích. Bây giờ...bây giờ mình hiểu rồi. Chúa ơi! Xin Người từ bi, con đã hiểu rồi, xin Người, bằng quyền năng của mình... bảo vệ gia đình con..."
Raphiel chưa bao giờ thấy một điều gì cảm động như thế. Ngài đỡ Aruki lên và nói:
_ Đừng lo, tôi sẽ cố. Tuy năng lực mới phục hồi chút ít. Nhưng...tôi sẽ cố.
Nhưng Ethel cản lại:
_ Khoan, nếu như Prontera đã thất thủ, chung ta quay về là thất sách. Hơn nữa năng lực của anh chưa phục hồi. Chắc gì chúng ta đã đến đúng nơi mình đến.
Aruki hét lên:
_ Mặc kệ là có đến nơi hay ko. Mọi người ko đi cũng ko sao, mình tôi đi cũng được. Chỉ xin ngài, làm ơn tạo cổng dịch chuyển đưa tôi đến Prontera. Xin Ngài, Raphiel.
Lời nói của Aruki khiến ai nấy đều rối lòng. Raphiel nói:
_ Được rồi, Aruki. Cậu lùi lại đi.
Raphiel hít một hơi sâu rồi chắp hai tay lại. Ánh sáng tỏa ra từ đôi tay và tạo thành những vòng xoáy rồi hình thành thành một cổng dịch chuyển. Aurki mừng rỡ, nhưng Raphiel nói:
_ Hãy để tôi thử trước xem có đúng là Prontera ko đã.
Aruki ngập ngừng. "Nếu Raphiel đến đúng hoặc sai thì đều phải trở lại để đưa mọi người đi tiếp, như vậy sẽ rất mất sức."
_ Không cần đâu. - Aruki nói và cậu nhảy luôn vào cổng.
Mọi người kinh ngạc. Ethel lầm bầm tiếp tục:
_ Tên ngốc không biết lượng sức này, nhỡ đến nơi đầy quái vật thì sao?
Rồi anh lập tức nhay theo vào. Gabriel vì lo lắng cho Aruki nên cũng theo vào luôn. Chỉ còn lại 3 người.
_ Đi luôn chứ? - Will hỏi.
_ Không lẽ ở lại.- Cadilna trả lời.
Thế là họ nhảy xuống theo. Chỉ còn lại Raphiel. Ngài đặt giờ đóng cổng và cũng nhảy xuống theo luôn:
_ Prontera, mong mọi người sẽ đến đó. Ây da, mong là cổng ko bị trục trặc gì.
Nghĩ vừa xong thì ngài cũng rơi xuống đất và chạm phải một đống gì đó êm êm. "Quái! Sao lại ko đau nhỉ?". Ngài ngạc nhiên và đưa tay sờ xuống....