đôi dòng ...
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 9 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 123 bài trong đề mục
diên vỹ 13.05.2010 11:36:10 (permalink)
"Thăng - Trầm ..", ý nghĩa của chữ này lúc còn rất xưa, tôi thường dùng nó trong lúc rãnh rỗi để tìm chữ ghép thơ ..., còn bây giờ, tôi bắt đầu hiểu đôi chút về nó . Dĩ nhiên, nó không dành cho bản thân tôi ...

Những lo lắng, bất an, hoảng hốt ..., tất cả dù không xảy ra trên mình tôi, nhưng tôi vẫn cảm giác được nó ...bởi người thân và bạn bè xung quanh của tôi không may vấp phải .

Có những đêm khi láy xe một mình trên đường vắng, dù khung cảnh bình yên, dù cuộc đời của tôi rất tĩnh lặng, nhưng bất chợt dòng lệ trào ra từ khoé mắt tôi khi những hình ảnh đau thương của em, những lo lắng của mẹ, sự hoảng hốt của bạn bè xung quanh khiến lòng tôi như có sóng ...

Tôi chợt thấy mỗi buổi sáng thức dậy, khi vén màng của khung cửa sổ lên, ánh nắng dịu êm chiếu vào, lòng tôi thấy bình thản và hạnh phúc vô cùng . Tôi chợt thầm cảm ơn đời  ..., cảm ơn đời không đẩy ngã tôi ..., và tôi cũng không khỏi ngạc nhiên, sao có nhiều cảnh đời ngang trái, sao có nhiều số mạng xui rủi ...cũng như em ....!

Tôi không hiểu là con người được số mạng định sẳn, hay con người tự chọn con đường đi của mình ?

Trước lúc em xảy ra chuyện, tôi vốn có một cuộc sống bình dị và rất hài lòng với những gì mình đang có ..., nhưng sau khi chuyện của em xảy ra ...tuy cuộc sống của tôi vẫn trình tự theo ngày tháng, nhưng nỗi lòng của tôi bị xáo trộn . Tâm tư của tôi cũng theo đó mà đổi thay .....Tôi thở dài nhiều hơn, tôi suy tư nhiều hơn ...và hình như những giấc mơ của tôi bị sóng của em cuốn trôi đi mất ...

Mẹ của tôi bây giờ đã già hẳn đi .., tội nghiệp quá ...! Tôi chợt thấy hình như mẹ sinh ra là để lo lắng, đau khổ thì phải . 
#1
    diên vỹ 17.09.2010 02:23:40 (permalink)
    Không biết người tạo ra khung trời ảo này có ý nghĩ gì ở buổi ban đầu ?Ừ, tôi lười đọc xem ra sao, nhưng chắc hẳn ông không ngờ hàng mấy năm sau lại khiến có cả thế giới phải sống nhờ vào nó . Nói thế có lẽ hơi quá một xíu . Nhưng thực tế là vậy, nhất là những khách văn chương, mà cần gì phải biết đến văn chương mới bị xứ ảo làm phiền . Cả tôi, cả bạn ..và cả anh cũng thế ....!

    Vì những muộn phiền của đời thường, tôi thôi không buồn đặt chân vào khung trời ảo ...chỉ một thoáng thôi mà đã ba năm ....

    Nhưng con người lúc nào cũng quay về chổ mà mình lưu luyến, tôi không ngoại lệ . Bạn bè bảo tôi thay đổi ..tôi lại thấy bạn bè đổi thay . Có thể thời gian khiến tôi già đi .., thực tế khiến giấc mơ của tôi chìm lặng ...

    Ngoài kia trời đang thu . Mỗi bận thu về lòng tôi không tránh được những xúc cảm tràn dâng ..., tình yêu, mơ ước ...vâng ..nó vĩnh viễn sống trong mình, dù có thế nào ...

    Tôi lại phải tất bật với cuộc sống, điều mà tất cả những ai bình thường cũng phải đương đầu .

    Thu thì cứ đến, mà tôi thì cứ già đi ...anh cũng thế ..., bạn cũng thế ....buông một tiếng thở dài, buông đôi lời an ủi ...thu thì vẫn thế ...mình thì thay đổi quá ..phải không ?

    #2
      diên vỹ 21.09.2010 01:11:26 (permalink)
      Viết nhật ký, để rồi lật lại nhật ký ...

      Có những chuyện tưởng quên, nhưng bởi nhật ký mà nhớ lại ....

      Phiền hay không tôi chẳng biết, vui thì tôi tin chắc không ...

      Ai sống hơn nửa đời người hẳn có bao bận cố vùi chôn ký ức ..., có khi thật sự quên hẳn, có khi cố tình quên ...

      Tôi thì có cả hai thứ  ...., vì cuộc sống đời thường bận bịu, có khi tôi quên hẳn ký ức thời qua ..., và cũng vì cuộc sống có trăm thứ chuyện phải lo, nên đành gạt bỏ mọi thứ qua một bên ...nhưng rồi sao , con người lại rất rắc rối .., những lúc ngồi nghe gió , ngắm mây để có phút giây nào đó thư thản ....bỗng nhiên ký ức hiện về ...như hiện bây giờ, tôi biết mình chẳng thể làm gì hơn được, thế nhưng có gì đó trong tôi rất lạ ....có thể là luyến tiếc, có thể là tuyệt vọng ....và cũng có thể là cố quên ....

      Tôi biết, cái mà mình gọi là "ngày xưa"  thì chẳng thể nào có lại được,  , và tôi càng rõ ..cho dù "ngày xưa" đó mình có nó thì sao ...chưa hẳn mình sẽ hài lòng với nó .....

      Nhìn mùa thu đi ngang qua cửa, tôi chỉ biết thở dài ..., tôi tin chắc rằng cảm xúc đối với mùa thu tôi vẫn có ...nhưng tôi phải viết về nó ra sao đây ? ....

      #3
        diên vỹ 03.10.2010 21:45:57 (permalink)
        Tôi lại vướng vào chuyện phiền ...

        Chuyện phiền thì xảy ra hằng buổi với mỗi một con người trên trái đất này mà, có gì là lạ....

        Nên những lúc phiền, tôi phải cố trấn an mình, và tự nhủ....cái gì rồi cũng sẽ qua...chỉ cần lòng tôi đừng vướng bận....

        Cũng như hôm nay viết, mai này đọc lại, chưa chắc tôi đã nhớ tôi phiền cái gì.....

        Đôi lúc tôi phải tự cười bản thân mình , có nhiều cái..tôi thấy mình chẳng có lý tí nào cả.....

        Mùa thu hình như sắp tàn rồi thì phải, sáng nay lạnh quá...cái lạnh khiến tôi chán ghét những ngày đông....

        Có một người bạn từ xứ nắng ấm hỏi tôi, nếu chán mùa đông, sao không đi tìm nắng ấm....

        Tôi chưa từng nghĩ phải rời bỏ cái nơi này..., tôi sống ở đây từ lúc mới đặt chân lên đất nước này...không phải tôi có nhiều thân tình ở đây, cũng không phải tôi lưu luyến kỷ niệm....

        mà tôi vốn rất sợ sóng gió....., tôi sợ tương lai sẽ tệ hơn cái hiện tại tôi có...., tôi mệt mỏi với mọi thứ đã xảy ra...và nếu nó lập lại...tôi thật sự thấy mình ngu xuẩn nếu phải đối đầu với nó.....

        Con người của tôi là vậy , lo sợ những điều ở quá khứ được lập lại ở tương lai..và..tôi ghét nhìn thấy sự ngu xuẩn của mình....!

        Phiền hôm nay...rồi cũng bị tôi quên...tôi biết chắc chắn là thế...! Bởi tôi sẽ không ghi lại trong nhật ký của mình....!
        #4
          diên vỹ 14.10.2010 10:18:25 (permalink)
          cuộc sống này là gì ?
          mình đến với nó ..hay nó đang chiếm hữu lấy mình đây ?

          tôi không biết mình va chạm cuộc đời bao nhiêu , tôi cũng không nhớ rõ mình đã trải qua bao khó khăn , bao vất vã ....

          tất cả điều đã là quá khứ, là một thời đã qua ...

          hiện tại, thời gian của tôi như đã không còn nữa, nó đã bị cuộc sống xung quanh chi phối một cách dã man ..., hay nói cách khác, tôi không biết mình đang sử dụng nó, hay nó sử dụng chính tôi ...

          tình yêu là gì ?

          nó chẳng qua là những rung động nhất thời của con tim, và tiếng ngân của nó có thể kéo dài một kiếp, có thể một đoạn ngắn cuộc đời ....

          và tình yêu của tôi ...nó sẽ như chiếc lá cuối thu hay là con sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ cát ?

          đêm hiểu nỗi lòng của tôi .., nhưng hình như tôi bắt đầu sợ hãi bóng đêm thì phải ...

          #5
            diên vỹ 27.10.2010 12:30:34 (permalink)
            Lại phiền ...

            Phiền những chẳng biết nói làm sao..vì càng nói..càng thấy mình quá ư con trẻ....

            Đôi lúc tôi chán ngán cái cảnh diễn đi diễn lại của cuộc sống đời thường tẻ nhạt, nhưng đến khi có vài cơn sóng đẩy vào...tôi mới nhận ra bản thân mình quá yếu đuối...

            Tôi phải làm gì, nghĩ gì..và suy tính điều gì cho hợp lẻ đây?

            Hay tôi nên đứng yên lại....đợi ngày bình yên ghé đến...

            Đêm nay ánh trăng đẹp quá, tôi ít khi ngắm trăng, nhưng đêm nay phải ngắm thôi, bởi tôi chẳng biết phải làm gì bây giờ cả....

            Lại thèm đi về với biển quá....! Chỉ có biển đêm mới cho tôi cảm giác an bình....

            Mong ngày mai , trời không âm u nữa....
            #6
              diên vỹ 20.11.2010 19:47:11 (permalink)
              Có người bảo tôi rất hạnh phúc ....

              Có người nói số tôi bạc....

              Tôi chỉ mĩm cười....! Hạnh phúc trần gian đối với tôi nó mong manh như sương như khói, tôi không truy cầu nó, hay nói đúng hơn, tôi không biết thế nào là hạnh phúc hay không hạnh phúc.

              Tôi không thương khóc cho một đoá hoa rơi, bởi tôi biết đó là kiếp số của nó, mà có kiếp số không? Hoa sinh ra để tàn, người sinh ra để khổ, tôi nghĩ thế, có bi quan lắm không?

              Tôi dửng dưng ngắm nhìn mùa đến, mùa đi, tôi thở dài khi mưa rơi, tôi thoáng vui khi nắng ấm. Bảo là không thương khóc cho đoá hoa rơi, nhưng tôi có cảm lòng cho số phận nó. Cảm cho nó, tôi chợt tự hỏi mình, chẳng biết nó hiểu không?

              Ngày xưa tôi từng lang thang trên từng câu chữ và hỏi từng con sóng , hỏi nó có linh hồn không? Tôi hỏi từng đoá hoa, từng chiếc lá ....nhưng đến tận bây giờ, tôi vẫn không tìm ra được câu trả lời cho mình.

              Có người bảo tôi, tâm động tất động..., tôi cười khẻ, nếu tâm tôi bình an, thì tôi đã không thuộc về trần gian này nữa.

              Một thoáng buồn cho kiếp người phù du, làm gì, cố gắng như thế nào, kiên trì như thế nào thì cũng chẳng thể chống lại với thời gian..., không biết bài toán cuộc đời của thiên hạ tính ra sao, tôi thì mãi mãi chẳng tìm ra cho mình một phương pháp để đáp án....

              Bài toán cuộc đời đã tính không ra đáp án, hỏi tôi làm sao tính ra được cho trái tim mình.

              Tôi lại chỉ biết nhìn bốn mùa xoay chuyển, nhìn từng đoá hoá rơi, nhìn mưa rớt bên đời. Tình đến, rồi tình cũng sẽ đi , lệ có rơi mấy cũng sẽ khô cạn....phải không?




              #7
                diên vỹ 26.11.2010 23:31:38 (permalink)
                Tình yêu,

                Bạn thấy nó có quan trọng lắm không ? Thiếu nó thì thế nào nhỉ ?

                Tôi tin loài người ngoài tình yêu ra thì chẳng có điều gì đáng để bàn tới cả .

                Tuy nhiên, cái kiểu nhà tranh với hai trái tim vàng thì hẳn tôi sẽ bán tim vàng để đổi lấy ít nhất ngôi nhà bằng gổ hay gạch cũng được,miễn đừng bị gió thổi bay .

                Chỉ với con tim yêu thì hẳn không nuôi mình nổi . Tôi tin như thế, và hình như ai trải qua cũng tin như thế ...!

                Nhưng nếu vật chất đầy đủ rồi mà không có tình yêu thì cuộc đời đúng là bỏ đi .

                Tôi không cần nhắc đến cảm giác, hay cái thuở ban đầu khi yêu , dĩ nhiên, ai ai trong chúng ta cũng hiểu rõ ít nhất hơn một lần về nó ...

                Tôi muốn nói cái cảm giác sau khi yêu kìa ?

                Nó như thế nào ?

                Tôi không biết ...!

                Tình yêu làm con người ta thăng hoa lẫn phiền muộn .

                Suy nghĩ và cảm nhận của tôi về nó ra sao ?

                Thú thật, tôi sống đến hằng những năm này vẫn chưa có một cụm từ chính xác nào để diễn tả nó cả ...Bạn có không ?

                Cầu mong cho những trái tim yêu trong thiên hạ tìm gặp nhau . Cầu mong tình yêu mang đến cho chúng ta những êm ái, dễ chịu, chứ không phải làm đau khổ và hành hạ lẫn nhau .

                Nếu chợt một ngày phát hiện mình yêu một người nhưng không mang đến cho họ niềm vui và cho mình bình an ấm áp . Tôi nghĩ, bạn nên dừng lại .....

                Tình yêu bản chất của nó là thật thà và êm ái ....

                Đi xa hơn bản chất của nó . bạn là nguời ích kỷ, độc tài ....và ngoan cố ....!

                Đừng cười tôi ! Tôi nói thật đấy !

                Tôi vốn tôn thờ thần vệ nữ ..., nhưng tôi chưa đủ gan để sống vì nó ...gan của bạn có lớn lắm không ?

                Nói thật, tôi sợ bão giông lắm !

                Cầu chúc cho tình yêu trong thiên hạ được bền vững, êm ái .

                Cầu chúc cho bản thân mình được bình yên . Tôi đã không còn trẻ để  căng buồm ra khơi bạn ạ ...!

                Tôi chỉ thích lặng lẻ ngắm biển đêm, và bình yên nghe sóng hát. Nếu thuyền bạn trở về sau cuộc phiêu lưu, tôi rất vui nếu được nghe bạn kể về hành trình của nó.

                Hạnh phúc thay cho những kẻ dám sống và bình yên cho lòng tôi nếu chịu lắng nghe.
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.11.2010 23:36:04 bởi diên vỹ >
                #8
                  diên vỹ 08.12.2010 19:05:53 (permalink)
                  lại thêm một mùa đông về trên phố

                  cây cỏ héo queo

                  lá hoa tàn úa

                  nhìn mùa đông như nhìn thấy mặt thật của đời, chán nản, trống trơn,

                  mà đời có gì phải chán nản, trống trơn nhỉ?

                  đúng ra thì do lòng người vậy !

                  đất trời tuy bao la rộng lớn, nhưng mình lại chẳng tìm ra chổ nương thân khi cần...

                  nói thì nghe thảm thật, nhưng lại chẳng có chuyện gì lớn lao, buồn buồn đem triết lý người xưa ra nghiệm...,

                  nghiệm một hồi.., trở chứng lại than

                  một túi thơ

                  một bầu rượu...

                  tháng ngày ngao du sơn thuỷ....lấy đất làm chiếu, lấy trời làm chăn....

                  nghe ra thì oai, nghĩ kỷ lại hoá ra vô gia cư nhỉ..?

                  có người khuyên tôi đừng nên thở dài, nhưng sao tự nhiên tôi lại mê chính tiếng thở dài của mình, nhất là khi màn đêm còn luyến lưu trên cõi thế...!

                  ánh sáng rực rở của mặt trời đôi khi khiến tôi không dám thở than,

                  nhưng với màn đêm, với bóng tối, tự dưng tôi thích thở dài đến lạ....

                  ngoài kia lạnh quá, chẳng biết con giun, con dế đang làm gì?

                  hơi...!
                  #9
                    diên vỹ 14.12.2010 06:19:32 (permalink)
                    tôi luôn nghĩ cuộc sống chẳng có gì để mình buồn hoặc vui, nghĩ thì nghĩ thế, nhưng bất chợt đôi lúc tôi vẫn bắt gặp mình một mình ngồi nhìn ra khung cửa mà mắt thì cay xòe .

                    rất nhiều lần anh ngạc nhiên vì tôi phản ứng bằng lời nói hoặc hành động cho sự việc trước mắt , có khi anh hờn tôi nữa , những lúc như thế, tôi thấy ấm ức lắm.

                    cuối cùng tôi cũng tìm được nguyên nhân tại sao . Hoá ra, anh bảo anh nghĩ tôi là một người rất hoàn hảo ,  nên khi thấy phản ứng của tôi trong một số sự việc, thì anh có phần ngạc nhiên pha lẫn thất vọng.

                    tôi nghe được anh nói, tôi chỉ biết đập tay lên trán mình . Trời ạ ! Nếu tôi là con người hoàn hảo, tôi sẽ xuất hiện ở thế giới này sao ? Anh thiệt tình ....!

                    hôm nay, lại có người nói một câu khiến tôi vô cùng tự ái , và phiền muộn . Nói xong, người ấy khuyên tôi đừng nên buồn , bởi vì người ta chỉ lỡ lời thôi....!

                    tôi lặng lẽ ngồi làm việc , đôi lúc nhìn qua khung cửa, xa xa, có một căn nhà mới đang được người ta dựng lên . Lại một căn nhà mới, tôi chỉ biết thở dài ...

                    xung quanh tôi lại vang đầy những tiếng "động", tôi không thích tiếng "động " bao giờ , nhưng tiếc là tôi không chọn được cho mình khung cảnh sống .

                    thế nhưng, có ai hiểu vì sao sự im lặng lại khiến lệ tôi chảy dài trên má hay không?

                    cả những lúc phiền tôi cũng không biết mình phiền đúng hay sai nữa, bởi nếu là một con người hiểu biết chuyện, thì hẳn người ta không cay mắt vớ vẩn như tôi , thở dài ..., tôi lại sai nữa sao ?

                    những lúc như thế này, bản thân tôi mơ cái gì nhỉ?
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.12.2010 07:11:14 bởi diên vỹ >
                    #10
                      diên vỹ 19.12.2010 11:36:35 (permalink)
                      bỏ đi một thói quen có phải khó lắm không ?

                      điều đó tôi không rõ cho lắm, tôi chỉ biết con người vốn giỏi chịu đựng và rất dễ thích nghi với hoàn cảnh sống...

                      ......
                      #11
                        diên vỹ 27.12.2010 01:40:15 (permalink)
                        những ngày cuối năm, đáng lẻ đong - đo - đếm coi gia tài , sự nghiệp, của mình ra sao ...

                        tôi thì ..không có gì để đếm...nên....chán ...!

                        phiền muộn, âu lo là thói thường của người nhân thế ....

                        có những cái phiền và lo to lớn

                        có những cái bé tí tẹo  ....

                        cái của tôi thì là thuộc loại vớ vẩn,

                        buồn cũng xong, mà không buồn cũng xong ......

                        từ hôm qua tới nay, bầu trời bên tôi một màu xam xám .

                        nghe họ bảo sẽ có tuyết nhiều, nhưng tôi chỉ thấy vài hạt li ti rơi, chưa chạm đất thì đã tan biến ... ., nhìn nó, tôi chạnh lòng ....

                        kiếp người cũng thế, chưa kịp lo toan, chưa kịp vui buồn thì đã xong một kiếp ....

                        người xưa giải sầu bằng rượu, tôi thì giải sầu bằng con chữ, bằng game.

                        những trận chiến kịch liệt khiến tôi quên đi hiện tại, và quên đi mình đang phiền muộn điều gì....

                        chẳng lẻ tôi phải trở lại với nó....có lần, không lâu lắm, tôi đã chơi game suốt 4 năm....

                        tôi vốn không đủ khôn ngoan để giải quyết điều gì cả cho bản thân mình....!

                        thêm một năm, lại thêm một nỗi phiền...., thêm một ngày sống...thêm một mối lo toan.....!
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.12.2010 01:46:26 bởi diên vỹ >
                        #12
                          diên vỹ 23.01.2011 00:13:52 (permalink)
                          Tôi thừa biết, sống trong đời, được cái này sẽ mất cái kia ...nhưng tôi vẫn cứ thở dài ..., vẫn cứ lo buồn vớ vẩn .

                          Năm tháng cứ lặng lẻ trôi, tôi với đời cứ lặng lẻ bước, nhưng tôi biết, con tim tôi chẳng lặng lẻ bao giờ . Nếu một ngày phải chọn lựa, tôi chọn lựa như thế nào để con tim được vui ! Nhưng tôi tin chắc, tôi sẽ chẳng bao giờ khiến nó vui được .

                          Cuộc đời ngắn ngủi quá, kiếp người vụt một cái sẽ qua ...Tôi và anh, sao long đong quá, giá như ngay thuở ban đầu tôi đừng chơi trò tâm lý, đừng bắt mình phải ......Phải rồi, bây giờ có viết trăm cái giá như thì cũng đã muộn màng . Ngoài tiếng thuở dài cho anh, cho mình, tôi chẳng biết còn làm gì hơn ...

                          Mỗi ngày nhìn ánh mặt trời xuyên qua đời, tôi thèm được vô tư như thế ...! Xung quanh bao người lầm lỗi ..., tại sao tôi không lầm lỗi một lần nhỉ ....?

                          Tôi quay mình, trở lại với riêng mình, độc thoại với chính mình ...để rồi tôi chẳng biết nỗi lòng của tôi là thật hay là tôi tự tạo ...nó như có, như không, cái đau mà tôi có thể bật khóc thành dòng sông, cũng có thể hoá nó thành giấc ảo ...

                          Những lúc lẫn quẩn, tôi ngồi nhìn ra khung cửa, hết nắng , lại mưa, hết hoa tàn , hoa lại nở ....tự soi mình trong gương ...tôi biết ....cái ngày mà mọi sự đành phải buông tay cũng không xa xôi lắm ....

                          Trong cõi đời này, có mấy ai dám sống cho mình nhỉ , khi xung quanh đôi vai đầy phiền muộn, tôi sợ nhất là luật nhân quả của đời ...! Nhắm đôi mắt lại, đôi dòng lệ lại tuông ...Mở mắt ra, lệ đã chạm đến môi rồi ....!

                          Không biết sau này, cả muộn phiền mình còn có thể có được hay không ? Tôi sợ mình biến thành vô cảm, sợ con tim chay đá với đời  .....!

                          Hôm nọ tôi xem phim, cảnh Ngũ Tử Tư dùng cây giáo đâm vào lòng ngực người yêu và bảo không hề quen biết với cô ...cô gái ngả xuống, đôi tay buông thỏng, niềm thất vọng tràn dâng, giọt nước mất chảy ra vô cảm ...Sau đó, ông chạy như điên và la thét lên bảo bản thân mình là kẻ tồi tệ nhất trần gian . Lúc ấy, Tôn Võ mới nói với ông :

                          - Đứng ở phương diện của cô gái, tiên sinh quả thật thua loài cầm thú, là gả đàn ông đê tiện, bỉ ỏi ...Nhưng đứng ở cảm nghĩ của tôi, ông quả là người đại chí, biết nhẫn nhục cầu thời ....

                          Rồi Tôn Võ kết luận:
                          - Mọi việc trong đời, không thể nhìn ở một phía ....!

                          Vâng, đúng là mọi việc trong đời không thể nhìn một phía ....! Nhưng tôi thiệt muốn mình cứ nhìn một phía để hành động theo cảm giác của mình, còn hơn cứ nhìn về mọi phía rồi lại chẳng biết phải làm sao .....Con người sinh ra từ tình yêu của mẹ, để rồi lại phải tự đánh ngả mình bởi tình yêu  .....Có lắm người vì ái tình mà điên đảo, khiến cuộc sống của bản thân và người xung quanh xáo trộn ..., còn tôi ...tôi chỉ biết nhìn áng mây trôi lặng lẻ, nhìn lá hoa tàn úa theo mùa ...tôi có thể làm gì cho vơi đi phiền muộn ...tôi có thể làm gì ...ngoài việc hoá đá ...chơ vơ ...!

                          Mai xác thân này vùi vào đất lạnh, tôi học được gì ở kiếp nhân sinh ?
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.01.2011 00:17:26 bởi diên vỹ >
                          #13
                            diên vỹ 24.02.2011 15:53:17 (permalink)
                            ngày xưa, rất xưa ....tôi nhớ là những lúc vui buồn tôi đều có thể viết , viết xong lòng nhẹ đi, có khi còn tự thấy thoả lòng nữa ....

                            còn bây giờ.....

                            những lúc phiền muộn, tôi không biết phải viết gì , nói gì cho lòng mình nhẹ đi cả....

                            dẫu đã trăm lần học nằm lòng câu nói "được cái này, mất cái kia..." hay hoặc "cái gì đến, nó sẽ đi " , thế nhưng tôi vẫn không coi nhẹ được.....

                            tôi vẫn cứ buồn....

                            những nỗi buồn mênh mang, không điểm dừng , những nỗi buồn có đôi đôi khi là vô lý...

                            cứ tưởng mình là viên sỏi bên bờ , mặc đời thường sóng gió...

                            ai ngờ tôi chỉ là ngọn cỏ, siêu vẹo theo dòng đời, buồn vui theo cuộc sống....

                            sao tôi không thể là viên sỏi nhỉ...?

                            #14
                              diên vỹ 24.04.2011 04:47:40 (permalink)
                              Sống trong đời này, ai cũng có cái khó của riêng mình, dĩ nhiên không thể đem ra so sánh là ai gặp khó hơn ai , vì hoàng cảnh mỗi cá nhân và tính cách khác biệt, nên không thể so được .

                              Có lẽ, tôi cũng đang gặp cảnh khó ? cũng có thể là không ? Tôi chẳng biết nữa . Chỉ có điều tôi ngày xưa vô tư bao nhiêu, bây giờ lại khó ngủ bấy nhiêu .

                              Từ bé đến giờ, bởi cá tính bất cần và chẳng hề lo về bất cứ điều gì, đối với tôi, chẳng có gì phải đáng lo ngại cả . Trời sập thì cùng nhau chết thôi, có chuyện gì phải lo ....Thế mà bây giờ tôi tự nhiên thấy chẳng yên lòng tí nào, mặc dù chẳng có gì đáng gọi là khó khăn, nếu tôi đem ra so sánh cùng thiên hạ ....

                              Thế nhưng tôi vẫn không thể thoát khỏi vòng lo nghĩ .

                              Đôi lúc ước được chuyện trò nỗi lòng mình cũng 1 người bạn ..., chỉ tiếc là ....tôi không biết ai có thể lắng nghe mình . Không phải tôi không có bạn, tôi có chứ, chỉ là ....nếu đem so sánh ....

                              Cũng như bây giờ, cả muốn viết điều mình lo nghĩ ...tôi cũng chẳng thể viết ra được ....


                              Thì đúng là có gì đáng để buồn nhỉ ! Ừ thôi ....ngày mai lại là một ngày khác ...phải không ?
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2011 04:49:41 bởi diên vỹ >
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 9 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 123 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9