đôi dòng ...
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 9 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 123 bài trong đề mục
diên vỹ 19.07.2011 06:50:39 (permalink)
Say - khiến người ta nhớ tất cả
Say - khiến người ta thêm sầu ...

Tôi một mình với men say, tưởng chừng như mình có thể ôm trọn mọi thương yêu vào lòng, để rồi thoáng chốc tất cả hoá hư vô . Ngày đi, đêm đến, cuộc đời cứ thế trôi xuôi , vậy mà lòng tôi bao giờ cũng đi ngược hướng .

Có vạn điều chỉ biết thở dài, có vạn điều chỉ biết gởi cho mây,cho gió ....

Thế gian rộng lớn, nhưng tìm một chổ cho nỗi lòng mình nương thân thì chắc chỉ có mây trời , gió núi, chỉ có ngọn cỏ, lá cây ...nhưng ...

Nghêu ngao với nỗi lòng của mình, tôi chợt mệt mỏi, chợt như muốn dừng lại, muốn quên tất cả ...phiền muộn này ....tôi biết thoát sao đây ?
#16
    diên vỹ 07.08.2011 00:38:10 (permalink)
    Chị bảo giọng tôi cao, hơi tôi dài....tôi cười cười, nhưng cũng nghe lời chị, tôi thử hát....

    Hoá ra có những cái tôi chẳng thể  nhận ra nó tệ cở nào nếu tôi không tự lắng nghe.

    Tôi thích những cái gì đẹp, thanh thoát, và bình yên....

    Nên dĩ nhiên, tôi không hài lòng khi nghe lại giọng chính mình.

    Anh trách tôi : - Là một kẻ yêu nghệ thuật, sao em quá câu nệ ...

    Tôi có câu nệ bao giờ chứ, nhưng những cái tệ quá, tôi làm sao chấp nhận được, chẳng hạn như giọng hót của tôi ấy...!

    Chị cười bảo tôi ráng tập sẽ thành công !

    Nhưng thành công để làm gì, con tầm kén tơ, con ong nhả mật...còn tôi....tôi hát để cho ai?

    Khi con người không tìm ra mục đích cho việc mình làm, thì có khác nào đám lục bình trôi sông, cứ đi về nơi vô định....

    Có những người sống để yêu nhân thế, yêu mọi vật, mọi việc xung quanh, nên làm gì họ cũng vui. Chẳng hạn như chị.

    Tôi thì sao có được tấm lòng bao la đó chứ.....

    Giá như trái tim tôi không đi về một hướng....

    Giá như tôi không đánh mất một điều.....
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.08.2011 00:40:36 bởi diên vỹ >
    #17
      diên vỹ 08.08.2011 17:22:44 (permalink)
      Lòng mình như thế nào, mình hiểu ...

      Nhưng cái hiểu đó....sẽ giúp được gì hay khiến mình càng thấy mọi thứ xung quanh là vô nghĩa.....

      Giấc ngủ đến với tôi không dễ dàng như ngày xưa nữa, tôi làm việc thật nhiều, lo toan đủ thứ để cho mình có thể ngả đùng xuống là ngủ ngay,...nhưng cũng chẳng được, phảI hồi lâu lắm, tôi mới chợp mắt.

      Tôi biết tôi phiền muộn điều chi....tôi hiểu...tôi mong cái gì....

      Nhưng hiểu và biết thì đã sao..., đã bảo cuộc sống không là chiếc gương như ý mà....có những ước mơ của mình lại phải đi ngang qua buồn đau của kẻ khác....những năm về trước cũng thế....hiện tại cũng thế.....và...thật ra tệ hơn thế....bởi vì  ngày xưa muộn phiền tôi còn có thể khóc...bây giờ lại chẳng biết khóc làm sao...bởi...thiệt là không sao khóc được...,tại tự thấy nó vô lý lắm....

      Đôi lúc tôi giận cả chính bản thân mình....

      Nhưng dù giận cách mây, tôi cũng phải nương theo đó mà sống.....!

      Và tôi phát hiện....tôi càng thất vọng hơn..., bi quan hơn...buồn bã hơn......

      Mà bực một điều, tôi không biết là mình đang buồn hay đang vui, đang thất vọng hay đang hài lòng.....

      Nước mắt tôi chảy xuống, nhưng rồi nó lại ngược dòng trở lại....

      Lại thêm tiếng thở dài....ngày và đêm cứ nối tiếp theo nhau , và tôi cứ nương theo nó mà......sống...

      Và bảo đảm, tôi sẽ không hiểu mình suy nghĩ cái gì trong hôm nay..nếu mai này đọc lai đoạn này....bởi tôi không còn thích viết ra những điều trong lòng tôi suy nghĩ nữa, nhưng tôi lại thích...viết...

      Hơi...!

      cuộc đời ơi.....ngày mai về với đất
      hiểu lòng mình, hay vẫn là không?
      #18
        diên vỹ 08.08.2011 23:19:21 (permalink)
        Buồn buồn tôi lại login yahoo ....

        Thấy nick em sáng , bên cạnh lại có tấm  hình của baby..., tôi tò mò hỏi....

        Hoá ra...em đã thành người lớn, đã là mẹ của....người ta....!

        Tôi vui cho em, nhưng thoáng buồn cho cuộc sống, nó cứ chạy như bay ấy.....!

        Lời hứa năm xưa sang tận Hawaii để thăm em, đến bây giờ tôi vẫn chưa thực hiện được....Mai mốt hai chị em có gặp nhau, tóc hai đứa chắc đã bạc phơ....

        Hawaii, xứ sở bình yên...., nơi có lắm hoa nhiều cỏ, hạ xanh, đông ấm....có người từng bảo với tôi như thế.....Hy vọng một ngày.....
        #19
          diên vỹ 08.10.2011 12:00:01 (permalink)
          chổ làm của tôi càng ngày càng chán ngấy, không phải tôi chán công việc, mà tôi chán ghét phải chung đụng với những người cuối đầu trước mọi áp lực ...nhất là những cái áp lực không ra gì ....không hiểu sao điều đó khiến tôi phải ghét cay ghét đắng ....

          tại sao phải cuối đầu chứ ? cuộc sống của mình có bao nhiêu năm để sống, tại sao phải khuất phục điều mình không thích ....

          thì cũng có thể như tôi, dù ghét, cũng phải đi làm .....thì cũng đúng thôi ...nhưng nếu bị đuổi việc tôi cũng chẳng ngần ngại mà bước thẳng ra nơi đó ....

          nhưng cái tôi không hiểu, đứa bạn tôi làm ở đó những hai mươi năm, vậy mà phải để một đứa hầu bàn la một cách xối xả ? tại sao nhỉ ...?

          điều gì khiến bạn tôi có thể im lặng được , trong khi tôi thấy thật chướng mắt ?

          tôi hỏi bạn, tại sao không tự làm ăn mà phải làm công mãi thế này ?

          bạn tôi bảo ....thôi ...!

          bạn bảo ở ngoài sóng gió lắm ....!

          hơi ...đàn ông như thế này thì chán nhỉ ...tôi chỉ biết lắt đầu ...! nhưng có lẻ bạn nói đúng, tiếng anh bạn tệ wá, cái gì cũng tệ, bạn tâm sự , bạn bảo bạn khờ wá, có muốn khôn cũng không biết làm sao học ...

          tôi chỉ thở dài ...., tại sao lại có những tâm hồn bình dị đến thế ....!

          lúc đầu tôi lầm tưởng ông chủ tôi là một người chính trực và hiểu chuyện . Từ ngày cô người nhật vào làm thì tôi mới hiểu , ông ấy thiệt ....hết nói ....

          tôi nhớ có lần ông chủ đi chơi xa, giao nhà hàng lại cho bọn tôi trông ..., chuyện cũng chẳng đáng gì, chỉ là cô người nhật đó tỏ ra mình là người wuan trọng, chỉ chỏ này nọ, trong khi cô ta chỉ mới vào làm có một năm , thế mà cô ta lại trách mắn cô bạn người tàu một cách thậm tệ ...

          tôi lên tiếng, cổ la lại cả tôi ...

          dĩ nhiên, tôi làm sao chịu nổi , thế là chuyện gì xảy ra cũng xảy ra ...

          điều tôi bất ngờ là khi bọn tôi kể lại chuyện đó cho ông chủ, ông có vẻ lơ lơ sao đó ....ngay lúc đó tôi biết ....chẳng cần phải nói gì thêm ...., công việc thì mình cứ làm, nhưng cái nể nang ở tôi dành cho ông chủ từ đó không còn nữa ....còn cô bạn người tàu mà tôi tốn công binh vực thì lại tỏ ra sợ sệt và từ đó rấp rấp nghe lời cô người nhật ? tại sao nhỉ ...? sao mình cũng là người, người đó cũng là người, việc gì mà phải phụ thuộc vào người khác  ....?

          từ đó, tôi cũng rất ít khi chuyện trò với cô người nhật, bởi đối với tôi, chẳng có gì đáng để nói cả ...một người không tôn trọng mình vì sao mình phải bận tâm ...tôi không phải là chúa cứu thế hay phật thích ca mà phải đi yêu cả những người ghét mình ...., tôi cũng không hề có ý định phải dung hoà với cũng sống mà chính những người xung quanh không ưa tôi ..điều đó thật rất trái ngược với tính của tôi ....

          hôm nay, không đông khách lắm, nên tôi và hai người bạn vừa trò chuyện vừa dọn dẹp để chuẩn bị đi về ..., cô người nhật vào nói với bạn tôi :

          - hôm nay tôi và nhỏ kia muốn ăn tempura soba .

          xong cổ quay sang tôi nói :

          - cô làm cho tôi cái futomaki , nhớ tôi không ăn bơ ...

          tôi trợn mắt ....! tự nhiên tôi có cảm giác tôi phải mặc áo giáp lên mình để chuẩn bị nghinh chiến ......, tại sao lại nói chuyện với tôi một cách ra lệnh như thế ...thiệt không thể chấp nhận được , tôi nhìn thẳng vào cô mà nói :

          - cô muốn ăn thì kêu ông chủ làm, tôi thì không .

          cô ta đi ra, đi vào bảo tôi đến những ba lần , ba lần tôi điều nói thẳng với cô như thế .

          lại cũng là đứa bạn tôi, hắn bảo thôi thì làm cho cô ta đi ....

          lúc này, tôi tự dưng cảm giác mình lạc ở giữa rừng rậm, âm u đến nổi không tìm ra một ánh sáng ...tôi cảm thấy bạn tôi thật tệ wá ..., tệ đến nỗi .....tôi không muốn trả lời bạn ....

          đứa bạn nọ thì cũng là người nhật, anh ta đặt biệt ghét cay đắng cô người nhật này vì cách nói chuyện như ra lệnh của cô ta, nên anh chỉ nhìn tôi, ...cười ...!

          tôi dọn dẹp hết sushi và định ra về, lúc này ông chủ từ trên giận dữ , chạy xuống la tôi ...bảo sao không làm sushi cho cô ấy ...

          trời ...! tôi đâu thấy gì là bất ngờ, tôi đã chuẩn bị sẳn điều mình cần nói cho ông .., bởi như tôi đã nói, cái lòng nể và kính của tôi với ông thiệt đã hết sạch .....! tôi cũng đã chuẩn bị câu nói cho mình nếu như ông thực sự vì chuyện này mà bảo tôi mai khỏi đi làm ...đối với tôi chẳng có gì là quan trọng , tôi chỉ biết một điều, đừng khiến tôi nổi giận ...., hihihih .....

          trước khi bước ra khỏi nhà hàng, tôi đá chân cô người nhật và nhìn thẳng vào mắt cô ta tôi bảo :

          - tôi nói với cô, tôi sẽ không bao giờ làm sushi cho các cô ...hãy nhớ ...!

          nói xong mà tôi cũng tự thấy mắc cười, đôi lúc tôi tự nâng cao mình quá thì phải, nhưng thế thì sao, yêu bản thân mình lại có tội à ....

          tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra cho cuộc đời tôi bởi cái tính này, nhưng tôi biết rất nhiều chuyện rắc rối đã xảy ra,  và dĩ nhiên, cuộc sống này không thể khuất phục tôi được, nhiều lúc tôi cũng không hiểu vì sao mình lại dị ứng với những tình cảnh như thế, tại sao không dung hoà nhỉ ..mà tại sao phải dung hoà để hạ thấp bản thân mình ? tôi chỉ biết một điều, ai nể tôi, tôi nể lại , còn như không coi tôi ra gì , thì tôi cũng đành không coi họ ra gì ...tôi luôn bảo với anh, tôi sinh ra không phải để yêu hay dị tha, tôi sinh ra là để đi đến cuối cuộc đời này và biến mất ...đơn giản thế ...tôi sẽ biến mất rất nhanh trên thế gian này, thế thì có gì để khiến tôi phải lo lắng và sợ hãi chứ .....

          cũng có lần anh bảo với tôi, trong mỗi con người điều có một quyền ....tiếng anh gọi là "power " ....quyền từ chối, quyền làm theo sở thích của mình, quyền sống và quyết định cho bản thân mình trong mọi hoàn cảnh ...., những cái mình sợ hoặc muốn điều biến thành nhược điểm để người khác dựa vào đó mà gây áp lực cho mình .....

          thế nên tôi luôn tự bảo với mình, chẳng có gì phải đáng sợ cả, điều gì đến sẽ đến, cái gì không của mình thì là không của mình ....chân lý sống đơn giản như thế ....chỉ là không biết bản thân mình có vững lòng mà đi đến cuối đời không ....tôi thật sự mong cuộc sống này đi nhanh một xíu , nhưng đôi lúc cũng muốn nó chầm chậm để mìnn ngắm thưởng  ....., dù sao đi nữa, làm người cũng là một vinh hạnh, phải không ?
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.10.2011 12:04:12 bởi diên vỹ >
          #20
            dang son 10.10.2011 14:29:24 (permalink)



            ..

            Ghé nhà thăm Diên Vỹ để cám ơn về những bài thơ.

            Chúc vui.


            đăng sơn.fr
            #21
              diên vỹ 12.10.2011 13:21:59 (permalink)
              cảm tình của con người sẽ chết dần với thời gian, có đúng thế không ?

              xét theo kinh nghiệm sống của chính bản thân, tôi thấy quả đúng như thế !

              buồn nhỉ !

              lại một mùa thu sắp trôi qua,

              tôi và anh không biết có còn gì để nói , mọi thứ hình như trở nên từ quen thuộc đến nhàm chán ...

              còn mặt trái của tim tôi thì sao ? hẳn nó cũng đang chết dần với sự ngóng chờ vớ vẩn ...

              con đường phía trước tôi lại một mình bước đi , không buồn, nhưng cũng chẳng vui, liệu mình ngã không biết có tự đứng lên nổi không ?
              #22
                diên vỹ 13.10.2011 01:46:01 (permalink)
                Nhìn hai đứa bạn làm chung cãi nhau ầm ĩ, tôi chỉ biết lặng người đứng im .

                Nếu như ngày xưa, tôi đã nhảy vào phân bua dùm người mà tôi nghĩ là đúng .

                Nhưng đúng và sai làm sao phân biệt được khi người ta đang tức giận .

                Ra về, đến gần xe, bạn than phiền với tôi :

                - Chổ làm này thật chán ngấy !

                Tôi gật đầu đồng ý, nhưng hỏi lại bạn :

                - Thế anh định nghỉ à ? Nhưng rồi anh phải làm sao ? Anh đang rất cần tiền ..., anh lại chẳng thể tìm việc làm dễ dàng trong lúc đang đi học như thế này .

                Bạn xụi lơ ...lúc này tôi mới nói lên cảm nghĩ của và có ý muốn cho bạn biết là bạn đã hiểu sai ý của cô kia nên mới ra nông nổi ...

                Bạn bảo Lin cần được bảo vệ, nhỏ  kia ăn hiếp cổ quá đáng ....!

                Trong suy nghĩ của tôi, con người ai cũng nên tự lo cho bản thân mình, nếu vì yếu thế mà bị ăn hiếp thì đó là do luật xã hội thiếu công bằng, nhưng nếu cả hai đều cùng ngang với nhau, mà bởi do mình lo sợ đủ thứ để người khác muốn nói gì thì nói thì tôi thật sự chán ngấy con người đó . Phải nói là tệ ...!

                Tôi nghĩ là đàn ông, hẳn bạn không hiểu được ý tôi , và đàn ông thì thường muốn tỏ ra rất anh hùng trước một người phụ nữ có vẻ bề ngoài dịu dàng hơn là một  người to tiếng ....Đây cũng là một ý nghĩ sai lầm của đàn ông, mà tôi không tiện nói ra, bạn sẽ wánh tôi á !

                Chào tạm biệt bạn ra về, tôi tin rằng dù về đến nhà, bạn vẫn còn ấm ức trong lòng lắm . Tội tình gì không biết nữa .

                Con người thường hay vì những cái hiểu lầm mà ầm ĩ lên . Tôi thì tự dưng mất hết cảm giác đó . Không biết rồi tôi sẽ hoá đá hay không ?

                #23
                  diên vỹ 13.10.2011 21:35:12 (permalink)
                  Cũng như tất cả những con người khác, (mà không , phải là những con người sắp hoá thành cát bụi ) tôi đã bắt đầu không thể ngủ dù rất mệt ....

                  Ngủ một xíu thì dậy rất sớm (cái này tôi bị bắt buộc ).

                  Buổi sáng với tôi cũng bắt đầu bằng một ly cà phê . Người khác uống cà phê vì mê nó (có khi ), riêng tôi, lại là bị bắt buộc  ...(bởi nếu không có nó, tôi sẽ rất khó lê chân qua một ngày được )

                  Rất có nhiều thứ tôi đã bị bắt buộc phải làm, rồi tiếp theo ngày tháng, tôi trở nên nghiện nó ...

                  Tôi đọc vì tôi lo mình sẽ quên mất Tiếng Việt, tôi sợ bi chê là người Việt lại không hiểu chính thứ tiếng của mình, nhưng rồi bây giờ nếu không đọc nó, tôi tự thấy mình dại ra .

                  Tôi hỏi chị , làm thế nào cho chữ nghĩa tôi giỏi ra .., chị bảo thì cứ đọc .

                  Thế là tôi tìm anh để đọc .

                  Chị bảo không, phải đọc những văn học chính tông kìa ...

                  Tôi cười huề ! Chị đâu biết anh cũng có một cái gì đó cần nguyên cứu .

                  Chị thắc mắc !

                  - Ừ thì, em nguyên cứu chiều sâu của người ta ...!

                  Ngôn từ của anh có cái gì đó rất gần với tôi, có lẽ bởi nó đơn giản, hoặc quá gàn ...tôi thích những cái gì như thế ....

                  Tôi không quen anh, tôi hoàn toàn không biết về anh. Nhưng lại có sao, với chữ nghĩa thì ai lại câu nệ chuyện có hay không ....

                  Và cứ thế, buổi sáng của tôi bắt đầu bằng một ly cà phê và cây thước tập đo lòng .

                  Chị bảo coi chừng bị vấp té !

                  Tôi cười ! Nếu té thì đứng lên thôi, lại có chuyện gì lớn lao , phải không?
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.10.2011 21:44:32 bởi diên vỹ >
                  #24
                    diên vỹ 15.10.2011 00:23:50 (permalink)
                    anh đang trốn chạy tình yêu, hay đang che giấu lòng mình ...điều này lại có quan hệ gì ...với tôi, nhưng tôi lại thấy được ..., lại chỉ biết thở dài ...

                    tình yêu ...một cảm giác vui khi có, sầu khi mất ...mà nếu như mình đang có cũng vẫn thấy sầu ...thì thôi rồi ....một kiếp người hoang phí ...

                    trái tim tôi không khác những người đàn bà khác là bao ...

                    ước mơ của tôi ..cũng thế ...

                    nhưng rồi sao ? tôi vẫn thấy không vui

                    khi viết hai từ không vui, tôi lại thấy vui ...., đã bảo tôi sắp biến thành đá rồi, mọi cảm giác của tôi, tôi không còn phân biệt được nữa .

                    phiền muộn trong con chữ của tôi, có lẻ chỉ là một sự lầm lẫn khi dùng từ, đã bảo tôi đang học tiếng Việt mà ....

                    thu cũng sắp đi qua rồi anh ạ ...! tôi sẽ đong đếm lại xem mình có gì và mất gì ở mùa thu năm nay .

                    #25
                      diên vỹ 15.10.2011 01:13:36 (permalink)
                      cả tuần nay buổi sáng nào cũng lạnh, lạnh lắm !

                      tôi cuộn mình trong chiếc chăn ấm, tôi lười mở mắt ra để nhìn thấy ánh nắng xuyên qua cửa ...

                      nhưng rồi tôi lại nhìn lên trần nhà , thở dài ....

                      thở dài để quyết định đi về phía trước, tôi không muốn nhìn lại quá khứ nữa, tôi không muốn ray rức nhớ về một kỷ niệm ...

                      trong trái tim tôi, khúc hát ấy vẫn vang lên ..êm ái, hiền dịu và có cả những giấc mơ của tôi ...

                      có người bảo tôi là kẻ khờ

                      có người bảo tôi vô tâm ...

                      và cũng có người trách tôi ác ....!

                      tôi thì làm sao mà khôn được, được làm kẻ khờ coi như là may mắn rồi ...nếu tôi khôn ngoan tôi không ở trong cái cảm giác này .

                      tôi có tâm hồi nào mà bảo tôi vô tâm .., trái tim lẫn linh hồn của tôi nó bị đánh mất từ lâu, tôi cũng đang tìm nó lại .., nhưng lạ lắm, tôi lại đánh mất nó nữa rồi ...

                      tôi có hiền bao giờ mà bảo tôi ác ....

                      nếu có một ngày tôi làm chủ được trái tim mình ? hỏi tôi có vui ? 
                      #26
                        Huyền Băng 15.10.2011 11:26:14 (permalink)
                        Đây là dòng nhật ký của em, chị đáng lý đọc xong rồi lẳng lặng đi ra, trong khi tình thật thì cũng có bao điều muốn nói . chị không có tâm trạng để viết riêng cho mình một trang tâm sự online thế này, thôi thì gởi chung vào đây vậy nhé !

                        Đọc những dòng tâm sự của em, chị có cảm giác như mình đang soi gương của chính mình. Một hình ảnh qua gương thể hiện tính cách hơn là dung mạo, vì chị chẳng dám so mình với dung mạo của em đâu .

                        Cuộc sống này với nhu cầu ăn, ở mặc, và phục vụ những người thân, con người cứ phải lao đi kiếm sống, chịu cực chịu khổ đã đành, còn phải chịu bao điều bất công từ những con người tự thấy mình hơn người và chèn ép người khác. Chúng ta trót mang trong người dòng máu bất khuất, nên sự cam chịu là không thể, kể cả đến chuyện cam chịu nhìn người khác bị bắt nạt nhưng dòng máu nóng mang tính bất khuất ấy hình như nguội dần theo năm tháng và chúng ta ngày càng thờ ơ - vô cảm hơn trước những biến cố, xung đột chung quạnh Cũng phải thế thôi vì can thiệp rồi cũng chẳng thay đổi được gì, họ vẫn đi trên con đường của họ, vẫn sống như họ đã sống và có thể họ không muốn bị khuấy động sự yên bình dù rằng do hảo ý.

                        Họ chấp nhận bị đàn áp, bị đối xử bất công để mưu cầu một chỗ đứng trong tình cảm, trong công việc, và họ cảm thấy thế là hạnh phúc, và hạnh phúc là cái gì mà mỗi con người tự đặt cho mình tiêu chuẩn , sự can thiệp của người khác đôi khi lại làm cho họ hụt hẩng, chới với và sụp đổ thêm thội !

                        Một người đàn bà bị chồng bạc đãi, đánh đập, chúng ta có cảm giác thương hại và muốn kéo họ ra khỏi cuộc sống ngục tù ấy ! Nhưng đôi khí, đó chẳng phải là ý hay, và có thể chúng ta trở thành tội nhân hơn là hiệp sĩ vì đã làm cho họ mất đi cái cảm giác phải cung phụng, hầu hạ, nô lệ cho kẻ mà họ xem là người yêu thương. Phức tạp quá phải không em !

                        Những người bạn nói nhãm của chị ngày xưa vẫn thường hay lãm nhãm, con người có làm gì đi chăng nữa thì ăn một ngày cũng chỉ ba bữa, tắm rửa cũng chỉ một hai lần . Thế mà cứ phải lao đầu sống chết với công việc, rồi một lúc nào đó chợt thấy mọi điều vô nghĩa và muốn rủ bỏ tất cả cho xong ... Ngày xưa, mỗi lần đi lĩnh lương về, ngang qua ụ tàu, chị luôn có cảm giác lập đi lập lại đó là muốn quăng những đồng tiền đó đi trong gió,  cho nó bay vào cõi mênh mông (không quăng chỗ đông người, vì người ta sẽ lum đồng tiền mồ hôi nước mắt của mình và còn cười nhạo mình), chị chán những đồng tiền bắt mình phải làm nô lệ cho công việc, nhưng rồi không quăng đi vì chưa điên và cứ thế mà tiếp nối cuộc sống... Nghe sao mà tiêu cực quá phải không ! Vì thực chất công việc mình làm không phải là điều mình mong muốn. Cái mơ ước của mình nó hơi cao, hơi xa, nó hoàn thiện quá, mà xã hội thì không.

                        Hảy tự định lại giới hạn của niềm mơ ước, cho nó một giá trị bèo hơn, dễ đạt được hơn, để có cảm giác thoả lòng và vui sống, ví dụ như hãy nhìn đến con mình, một mối dây liên kết không thể nào chia cắt, xem nó như một tác phẩm mà mình đã tạo ra và vun đấp, sự trưởng thành, khôn lớn khoẻ mạnh của nó là thành công của mình - đấy là niềm vui và ý nghĩa của cuộc sống. Hãy nhìn mọi người chung quanh, cho ai đó một miếng bánh khi họ cần, một lời an ủi khi họ khốn khó, để mĩm cười vì mình vừa sáng tạo một niềm vui. Còn gì nữa nhỉ ! Thôi để hôm nào nhớ ra rồi nói tiếp .

                        chị

                        #27
                          diên vỹ 15.10.2011 14:08:15 (permalink)
                          chị HB

                          cám ơn chị vào nhà em á, rảnh thì viết tiếp cho em học hỏi nè hihihih






                          sau những giờ làm việc mệt nhọc, tôi thích ngồi với đêm,  

                          bên cạnh tôi lại là 1 tách cà phê, tôi chưa uống được cà phê đen nên phải pha cả đường lẫn sửa ...

                          tôi thường tìm đọc lại câu chữ của chính mình, để được hiểu lấy mình .

                          những ai gặp tôi ngoài đời thì thường hay hỏi tôi một câu :

                          - hình như cuộc sống của cô không có ưu phiền ?

                          riêng người xứ ảo, thì khác, hay hỏi tôi :

                          - có điều gì khiến câu chữ của bạn ưu tư đến thế ....?

                          đố bạn tôi sẽ phải trả lời ra sao với hai câu hỏi trên ....!?

                          ...


                          đêm lại cứ lặng lẻ trôi qua, tôi lại cứ lặng lẻ một mình với con chữ ...tôi từng nói với chị :

                          - chị ráng giữ gìn sức khoẻ , chị mà đi rồi không biết em sẽ ra sao, ai sẽ ngồi nghe em kể chuyện,  ...ai sẽ trách yêu em ?


                          tôi nghĩ sẽ chẳng có ai cả. Tôi nhớ những năm tháng tôi buồn bã nhất, chán nét nhất thì chị vẫn thường chăm nom tôi, tôi muốn tất cả bạn bè ghét bỏ tôi, và hơn nhiều  lần tôi đã giận dữ và trách luôn cả chị, nhưng chị lại không lấy đó làm phiền mà càng tỏ ra dịu dàng hơn ....từ đó , tôi ngoan hơn, và dễ thương hơn đối với chị, tôi biết cuộc sống này ngắn ngủi, dễ gì tìm ra một người thương mình .

                          tôi lại đùa với chị :

                          - nếu làm ma, chị nhớ sang ở với em á !

                          chị cười !

                          tôi biết cuộc sống của từng cá nhân con người trên thế giới này không dễ, tôi so đo thì chính tôi lại hạnh phúc hơn rất nhiều người ...nên có lắm những ước mơ dù không có được, tôi vẫn lặng lẻ nhìn đời bằng sự an ủi của mình ....

                          nhiều lúc nghe tiếng mưa rơi, lòng tôi như muốn bật khóc, tôi không biết vì sao tôi dễ rơi nước mắt như thế, mặt dù đau khổ của đời tôi chưa từng chạm, nếu có thì so với người đời, nó chỉ là một vết sướt rất nhẹ ở ngoài da thôi ...

                          đọc một câu truyện ngắn về tình yêu, lệ tôi lả chả, tôi như cảm ra được cái đau thấu tim của người viết , và tôi thấy được hình như chính mình bị đau trong từng con chữ mà tôi đọc , và tôi nghĩ với đàn bà, đó cũng là chuyện thường thôi ...phải không?

                          ...cuối cùng để trả lời hai câu hỏi trên cho bạn, tôi chỉ biết giải thích thế này :

                          với cuộc sống đời thường của tôi, tôi không có chọn lựa , nên tôi phải sống thật bình dị với nó,  cố gắng bỏ hết những thứ mình không hài lòng, bởi như ai đó nói, dù có thích hay không , mình cũng phải sống, vậy sao không sống một cách vui vẻ, sống như ngày mai sẽ chẳng còn sống nữa ...

                          nhưng với thế giới ảo, một thế giới mà tôi có thể nhìn thấy tâm hồn mình, nhìn thấy những ước mơ của mình đã không thể thực hiện được, và nhất là chỉ có mình tâm sự với riêng mình, thì tôi còn có cớ gì mà diện lên cho mình một khuôn mặt khác .....đúng không ?
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.10.2011 14:17:09 bởi diên vỹ >
                          #28
                            diên vỹ 17.10.2011 03:56:45 (permalink)
                            có biết tại sao người ta hay yêu không ?

                            có biết tại sao người ta ....lại buồn không ?

                            có lẽ ai cũng biết, nhưng chắc chắn ai cũng sẽ trả lời bằng những cụm chữ để chứng minh sự hiểu biết của mình, nhưng có ai chịu ngồi xuống lắng nghe cảm xúc thật của con tim mình hay hoặc chịu viết ra những điều chính mình nghĩ không ?

                            đừng hỏi tôi, bởi tôi sẽ không viết nó ra ....

                            một chiếc lá rơi, vì sao khiến mình phải thở dài ...

                            đơn giản là vì mình thấy được cuộc đời ngắn ngủi, cái được mất của thế nhân khiến mình não lòng ....

                            nhưng nếu suy nghĩ theo khoa học, chiếc lá rơi để thay vào đó một chiếc lá mới ở mùa sau .....như vậy mình có buồn khi thấy lá rơi nữa hay không, hay nghĩ đó chính là sự tự nhiên của đất trời ....và rồi trăm chiếc lá theo gió bay bay ...mình vẫn thản nhiên nhìn đời theo năm tháng ....

                            anh đến với tôi như chiếc lá rơi,

                            buồn lòng tôi ..hay là sự tự nhiên của trời đất ?

                            có lẽ cũng đến lúc tôi tạm ngưng với chữ nghĩa....

                            chiếc lá cuối cùng vừa rơi

                            hay lòng tôi vô tình hoá đá...!
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.10.2011 04:52:34 bởi diên vỹ >
                            #29
                              diên vỹ 30.10.2011 23:07:15 (permalink)
                              Cuộc sống này có quá nhiều chuyện không vui, không vừa ý, nhưng rồi lại có sao ? Ngoài việc ngồi trơ ngó nó, tôi chẳng thể làm được gì cả. Bởi có những thứ dù cố gắng cách mấy thì nó vẫn thế, đôi lúc lại hoá tệ.

                              Có người hỏi tôi chơi nét tới ngần ấy năm mà không chán sao? Nét thì có gì mà chán, nó chỉ là cái máy gắng liền với những thông tin mà mình chỉ cần vài cái click là đọc được tất cả ... Riêng bạn bè, ai mến mình thì mến lại, ai không thích thì mình tránh ra, lại gần kẻo bị wánh á.

                              Riêng đời thường, chán hay thích hay ghét hoặc yêu, có thế nào tôi cũng phải đối diện và chấp nhận nó.

                              Có những chuyện khiến trái tim tôi se thắt lại, nhưng tôi cũng phải từ từ xoa dịu nó bằng cách cố chấp nhận,  cuộc sống đời thường là thế đó, không có lối thoát nếu như mình chẳng khôn....

                              Mà đến bao giờ tôi mới biết khôn?

                              ???


                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 9 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 123 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9