đôi dòng ...
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 9 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 123 bài trong đề mục
diên vỹ 11.11.2012 17:28:04 (permalink)
Tôi lại có một giấc mơ rất lạ, tôi thấy mình là một trong các hoàng tử đi cầu hôn một vị công chúa nào đó. Trong lúc đang đợi chờ, lòng tôi biết rỏ mình là đàn bà, và cũng có một cảm giác sợ người ta sẽ phát hiện ra điều này . Xong tự dưng có một con rắn xuất hiện. Ba vị hoàng tử phía trước của tôi mặt mày xanh lét , hớt ha hớt hãi . Họ né được con rắn . Tôi là người ngồi ở hàng cuối cùng . Con rắn tiến thẳng đến phía tôi, trong tít tắc nó mở miệng cắn vào ngay chân của tôi, tôi nhanh chống đưa đôi bàn tay ra chụp được hai hàm của nó . Lúc đó, tôi nhìn thằng vào nó và thì thầm :"Rắn à, ta đâu bắt mi làm gì, ta buông tay ra, mi đi nhé ". Thế là tôi buông tay, và con rắn quay mình đi chổ khác .

Tôi biết rỏ, mọi người quanh tôi lúc đó trầm trồ và thán phục trước vẻ điềm tĩnh và dũng cảm của tôi . Nhưng tôi cũng cảm giác được sự sợ hãi của mình . Thế là tôi giậc mình thức giấc . Đồng hồ lúc đó là 3 giờ 35 sáng ...

Có lẻ, tôi còn tin ở thế giới cổ tích, nên có lắm lần giấc mơ của tôi đều có các hoàng tử và công chúa, cả những con vật hiểu tiếng người . Nên chẳng có gì ngạc nhiên nếu tôi có một giấc mơ đó .

Đồng thời nghe nói, con rắn là vị thần bảo vệ của bản thân mình (Ừ, tôi lại thích tin những chuyện bí ẩn như thế này ) . Có lẻ gần đây tôi xử việc thiếu điềm tĩnh chẳng ? Nên có một giấc mơ như thế để nhắc nhở bản thân mình ....Cũng có thể lắm .

Nhưng rồi thức dậy lúc này tôi chẳng biết nên làm gì . Viết ? hình như chữ nghĩa đã bắt đầu rời xa tôi .

Đọc ? Hình như tâm trạng của tôi sao đâu đó, không hứng thú đến cả việc đọc .

Thiệt tình, khi không lại chẳng muốn làm gì, cũng may còn có một giấc mơ để viết .
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.11.2012 18:03:29 bởi diên vỹ >
#61
    Ct.Ly 11.11.2012 18:00:47 (permalink)
    #62
      diên vỹ 11.11.2012 18:08:39 (permalink)
      ui chị Ly nhanh tay thật :P

      Em cũng chúc chị nửa ngày chủ nhật còn lại vui nghen :p
      #63
        diên vỹ 16.11.2012 04:56:48 (permalink)
        Tôi loay quay định offline để đọc truyện audio, thì một anh bạn lâu năm hỏi thăm . Anh bảo lâu quá không gặp, có vài chuyện muốn kể tôi nghe . Kể một dọc xong anh bảo :

        - Tới phiên cô nhỏ !

        Tôi chưng hửng hỏi:

        - phiên gì chứ ?

        Anh bảo :

        - Thì nảy giờ tôi kể chuyện đời thường rồi, ít ra cô cũng kể một vài chuyện bù lại chứ ?

        Tôi cười cười bảo :

        - Khi không anh từ đâu chạy vào ép em nghe chuyện của anh, giờ bảo em kể chuyện bù lại là sao ?

        Anh không biết nghĩ gì mà im lặng. Tôi dĩ nhiên có chuyện gì mà kể, cuộc sống của tôi bây giờ im phăng phắt, đến nổi cả đầu óc thích quậy của tôi cũng chẳng thấy có chuyện gì để quậy nữa ....

        Anh lại chê tôi như mọi khi đã chê :

        - Thơ cô nhỏ tệ quá, tệ hơn mấy năm trước .

        Tôi nói :

        - À giờ em đọc audio rồi

        - Trời ạ ! Giọng cô nhỏ khàng khàng nghe thấy mà mệt, thế mà cũng đọc audio à ...

        Tôi chỉ biết cười, người gì đâu mà ....chê con người ta không nương tay á ! Xong anh nói :

        - Tôi xin lỗi cô, tính tôi là vậy, cứ gặp cô là bắt cô giống như tôi, suy nghĩ giống tôi ....mà tôi lại quên mất, con người cũng có suy nghĩ riêng và hành động riêng ...

        Trời ạ, nhưng tôi cũng nói cho anh yên lòng :

        - Anh chê kệ anh chứ, tính em em giữ ...

        Anh cười huề, nói đôi ba câu rồi anh than thở tuổi càng ngày càng cao, sức càng ngày càng yếu .... Xong anh xin phép đi ngủ .

        Còn tôi ngồi lại với máy tính ! Ngẫm tới, nghĩ lui, không biết mình có thiệt tệ thế không ? Hay là tôi lại tự yêu mình quá nên không nhận ra được mình tệ cở nào nhỉ .

        Giọng đọc của tôi thật tệ thế sao ? Ơ kệ, tôi vẫn đọc tiếp truyện "tào tháo " mà tôi đã có ý định đọc từ mấy năm trước . Ai thích thì nghe, hong thích thì thôi . Có cơ hội tra trấn màng nhĩ của người khác cũng là một chuyện nên làm . Còn nếu như hong ai thèm nghe, thì tôi tự nghe, đã bảo tôi rất mê bản thân tôi mà .
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.11.2012 18:57:19 bởi diên vỹ >
        #64
          Ct.Ly 16.11.2012 15:34:46 (permalink)
          #65
            diên vỹ 07.01.2013 07:12:36 (permalink)

            Trời ạ ...! Thiệt tình tôi không biết là nên đập cái gì cho bớt hả giận đây . Cả 4 tuần qua tôi vừa bị cảm, sau đó lại chuyển qua ho ..ho đến nổi tôi không thể nói được lời nào , vì hể mở miệng ra ...có xíu hơi gió vào thì lại ho đùng đùng . Hai hôm trước tôi thấy mình khá xíu, dù cũng còn ho , nhưng tôi có thể ngậm xíu kẹo ho thì có thể nói, hoặc đọc audio truyện được . Dĩ nhiên tôi vui lắm, nên ...đem sách ra đọc và thâu âm . Đang đọc giữa chương truyện thì cái nhà kế bên họ đang xây, ừ xây thì xây, sao lại tự nhiên nhè ngay lúc tôi đọc truyện thì chiếc xe chở rác lại ì ạch kéo ra kéo vào, tôi ngưng lại và kiên nhẫn chờ cho chiếc xe đó đi qua. Ai ngờ nó lại de tới de lui , rồi còn xuôi còn ngược nữa chứ ...! Đợi mãi hơn cả 30 phút thì tôi mới có thể hoàn tất chương truyện .

            Hôm nay, sau khi xong mọi việc nhà cửa, tôi thấy còn hơn 1 tiếng đồng hồ rảnh, nên tôi đem truyện của một thành viên ra đọc . Tôi thích đọc ngay cái cảm giác đầu và thu âm lại để lấy cảm xúc thật của mình . Bởi tôi có là chuyên nghiệp đâu, nên chỉ mong có cảm xúc để người nghe không quánh tôi ! Vậy đó ...tôi ngồi cậm cụi đọc, trang trải hết những cảm xúc của mình ta từng câu chữ của người viết . Dĩ nhiên tôi rất vui khi câu truyện đuợc tôi thu âm xong . Tôi bước lại máy để save lại, thì mới phát hiện ra chuyện động trời là tôi không nhấn nút thu âm ! Vậy mà nảy giờ ngồi đó đọc ...Thiệt là tình mà ...!

            Trời ạ ...! Giận .....mà hong biết giận ai nữa .., tức mà cũng hong biết tức cái gì ..thèm đập cho ...cái gì đó một cái để bớt giận ...mà nhìn quanh quẩn đập cái gì bây giờ ....hỏng lẻ tự đập mình ...Thiệt tình ....!

            Bây giờ đọc lại, hỏng biết có nghe được hong nữa ...! Ghét thì thôi ...!
            #66
              diên vỹ 09.01.2013 20:26:11 (permalink)
              Tôi đang lặn hụp tìm chữ ....để viết thì anh xuất hiện và bảo :

              - Cô à, tôi ...bí quá, mang 1 bài thơ tệ của cô gởi cho thằng bạn nghen . Chắc cô không bận tâm chứ ...?

              Tôi cười bảo :

              - Uh chuyện nhỏ, thơ tệ mà ai bận tâm ...!

              Để rồi hai ngày sau đó anh lại trách tôi :

              - Trời ạ ! Thơ cô tệ thật, tôi biết . Nhưng tôi không ngờ nó tệ đến nổi thằng bạn đọc qua câu đầu, nó đã biết không phải là của tôi ...!

              Cằn nhằn xong, anh lại phán thêm một câu :

              - Tôi không hiểu sao cô lại dỡ đến thế, viết thơ gì mà không giống đàn ông tí nào ...!

              Câu nói của anh làm tôi không khỏi nhịn cười ...! Nếu tôi thật sự là đàn ông hỏng biết anh có dám ngồi đó cằn nhằng hong nhỉ ....?

              Những mảnh đời xuôi ngược ...! Vì cuộc sống ....đàn ông đôi khi phải vất vả hơn, (dĩ nhiên, tôi nói những loại đàn ông ...có trách nhiệm với đời, với người ) ....

              Nên tôi đã không ngưỡng mộ kiếp đàn ông như thời còn bé nữa ....!

              Tôi thường lang thang vào mục tâm sự của thiên hạ, để đọc xem lòng người than thở điều chi ...

              Vẫn là muôn thuở chuyện tình ái ....!

              Đôi lúc tôi chỉ đọc đoạn đầu, đã thở dài và lật sang trang khác ...! Con người sống ngót mấy ngàn năm rồi ..phải không ...? ...Sao vẫn không biết tình yêu yểu mạng hơn cả hoa bên ngõ nhỉ ?

              Lòng dạ người thì hôm nay vầy, ngày mai lại khác ...! Có gì mà mong đợi nhỉ ...?

              Sao không như gió, như mây, ...hay như ai đó bảo ...hôm nay có rượu hôm nay say ...! Tôi vẫn kết nhất là câu nói đó ...!

              Ừ thì ...Hôm nay có rượu ...hôm nay say ...vậy !
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.01.2013 18:06:43 bởi diên vỹ >
              #67
                lang thang 18.01.2013 11:35:53 (permalink)
                Ừ thì ...Hôm nay có rượu ...hôm nay say ...vậy !

                Nghe câu này làm tui cũng muốn tâm sự quá...dạo này chán chán sao ấy, mấy đêm mất ngủ vắt tay suy nghĩ thì chẩn ra bệnh, bệnh này cũng ko khó chữa/ chỉ cần trúng số kha khá là hết bệnh, yêu đời yêu mọi người...haiza bệnh nặng lắm rồi.
                Cho tui vào bán than ké chút nha cô Diên Vỹ.
                #68
                  diên vỹ 20.01.2013 23:32:39 (permalink)
                  khà khà ...vậy cụn ly nào LT đời chỉ bấy nhiêu hén ...!

                  Dạo này dv hong viết được cái chi, thôi thì LT viết cho dv đọc nghen ...hihihi


                  #69
                    diên vỹ 26.01.2013 03:36:41 (permalink)
                    Thứ sáu ngày 25-01-2013




                    Cái máy vi tính yêu quí nhất của tôi đã hiên ngang tử trận .., mà không, nó chỉ vừa mới bị thương, đang còn hấp hối , chứ chưa có vào sọt rác liền được .

                    Thế là cuộc sống lang thang trên nét vào những phút rảnh của tôi tự nhiên bị đảo ngươc. Cả tôi cũng tự nhiên không được vui !

                    Hôm qua, tôi cũng nhận được dòng tin nhắn của chị bảo niềm vui duy nhất của chị cũng bị tước đoạt, đó là chiếc máy vi tính thời Bảo Đại (như lời sư phụ nói ) đã không từ giả mà đi ...! Gặp chị tôi hỏi :

                    - Thế bà có phải có cảm giác buồn đến độ ...không còn thiết vào làm cái gì phải không ?

                    Chị gật đầu cười khanh khách ...!

                    Nói cho vui, chứ cũng không đến nổi, nhưng thật lòng mà nói, khi không máy tính mình dùng thường ngày mà tự nhiên hỏng thèm mở lên được thì buồn lắm chứ bộ chuyện giỡn chơi sao . Đừng nói với tôi là thời xưa người ta hong có gì mà vẫn sống nghen. Tôi xin đính chính lại, đó là thời xưa, còn tôi thì đang hiện diện ở cái thời ngày nay, cái thời chỉ cần dùng con chuột là có thể biết hầu như mọi thứ ...(giả thật lẫn lộn ) trên thế giới hư và thực này ....Nghe oai lắm không ?

                    Thấy tôi buồn . Anh cậm cụi sửa cho tôi chiếc máy cũ mèn này . Cả việc chơi game cũng bị tắt lên tắc xuống , buồn ghê gớm . Xong nhân lúc lang thang trên nét, thấy người ta làm blog ...uh tôi biết, blog có từ thời xưa ..nhưng thiệt tình lâu nay tôi cũng có ý định làm 1 trang cho oai, nhưng tìm hoài hong thấy cái template nào như ý, tự sáng tác ra thì tôi lười, có khi lại chẳng như ý !

                    Chợt thấy bạn có trang blog khá thú vi, tôi cũng vào sign up thử, hoá ra nó là của tụi google, vậy mà nào giờ tôi hong biết , khờ ghê !

                    Gặp bạn già tôi khoe :

                    - Anh nè, em mới làm cái blog ! Nghía đi !

                    Bạn già thấy ghét, nói với tôi :

                    - Trời ạ ! Tận bây giờ cô mới làm blog à ! Nè vào xem của tôi đi !

                    Bạn già thảy cho tôi một cái link, tôi mò vào ...! Lắc đầu bảo :

                    - Trời ! Vậy mà anh cũng bảo là blog à! Em có thấy anh viết gì, ngoài cái khung !

                    Bạn già cười ngất bảo :

                    - Vậy đó ! Nhưng cô có thấy con chim sẻ của tôi oai hong !

                    - Ủa, hong phải con thần điêu của Quách Tỉnh sao ?

                    - Quách Tỉnh khờ cỡ như cô, ai thèm chơi !

                    Mèn ! Đúng là bạn già khó tính ! Gặp là chê hong ngần ngại .

                    Thôi thì tôi từ nay ngày ngày ....gom đời lại một khúc xem sao .., bởi vì chiếc máy này của tôi, ngoài việc copy và paste ra, nó không còn có công dụng gì nữa cả ....nghe có thảm lắm không ? Tôi thì tự dưng thấy mình như đang hoạn nạn ấy . Hy vọng chiếc máy vi tính trong mong ước của tôi sẽ xuất hiện một ngày rất nhanh ! Nếu không tôi mà hết mê nét thì ....lại đi mê cái khác, tốn kém mất công á !


                    diên vỹ
                    jan. 25, 2013
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.01.2013 11:40:32 bởi diên vỹ >
                    #70
                      diên vỹ 27.01.2013 08:59:24 (permalink)
                      Dạo này gặp anh thường xuyên hơn, những lúc gặp thì anh bảo :

                      - Cô nhỏ, tôi lại say !

                      Anh phân bua, anh giải thích ....những lý do để say . Tôi chỉ cười ...! Hôm nay gặp anh lại bảo :

                      - Cô nhỏ, tôi lại phải đi xa ...! Qua tết mới về á !

                      - Vậy mừng quá !

                      Tôi cười cười chọc anh !

                      - Tôi biết, không có tôi, sẽ chẳng ai chê cô ...!

                      Tôi hỏi anh xem những bài thơ ngày xưa anh viết giờ nó nằm đâu, tôi giải thích là tôi không còn chữ nữa, cảm xúc của tôi cũng tan ..tôi muốn có một cái gì đó để viết , để tưởng tượng ...anh đưa cho tôi một tá thơ ..tôi đọc , mà không khỏi bậc cười, tôi nói :

                      - Hoá ra anh cũng khờ không thua em nhỉ .. ...dòng thơ ngày xưa của anh ...ướt át ghê ...!

                      Anh bắt đầu kể về những ngày xưa, những cô bé quanh đời anh ! Xong tôi nói :

                      - Anh nè, hay là làm một gã khờ ngày xưa đi ...

                      - Chi ...!

                      - Chơi !

                      Không biết anh nghĩ gì mà đưa cái icon cười toe toét !

                      Anh lại thì thầm như nói với chính mình ....:

                      - Tình yêu nó chỉ nằm ở một góc nào đó, rất nhỏ trong con tim cô nhỏ ạ ...! Đời còn rất nhiều thứ , tình bạn, tình anh em, tình xa lắt xa lơ .....

                      Thấy anh có vẻ nghiêm trang, tôi ..phá :

                      - Ôi mí cái tình đó bỏ vào tim chi anh ..! Em chỉ bỏ một tình yêu vào tim thôi ..còn các thứ khác, không quạn trọng !

                      Cãi nhau cho vui một hơi .., anh lại la tôi ...! Chợt nhiên tôi phát hiện, hình như tôi thích nghe những câu la, chê, và ..những lời trái ngược với ý tôi thì phải ..chắc là để khích thích một thời nổi loạn của tôi .

                      Bây giờ thì bình yên quá ...! Để xem tôi có thể giữ khoảng bình yên nào được bao lâu ....!
                      #71
                        diên vỹ 28.01.2013 09:12:27 (permalink)
                        Trở lại nét lần này, tôi không biết mình còn có lãng mạn nổi nữa không . Cuộc sống của tôi từ ngày đi ở ấn , nó bình an, phẳng lặng đến nổi có đôi lúc tôi muốn phá vỡ bức tường quanh mình mà chạy đi tìm sóng gió .

                        Ai đó bảo bình yên là hạnh phúc . Mà tôi thì có thèm hạnh phúc gì của thế gian này chứ ...! Ừ thì nói cho oai, nghĩ cho thoả, chứ lòng tôi chắc cũng chẳng dám dấn thân vào cuộc phiêu lưu nào ....mà có dám thì sức cũng đã tàn, chân cũng đã mỏi .
                        Ngày ngày tôi trò chuyện cùng chị, đêm đêm tôi nhớ về thời qua để tìm chữ giải khuây .

                        Chợt anh , một thời quậy phá, chắc cũng như tôi ẩn mình trong đời sống thực tế ...., anh gởi cho tôi những đoạn thư rất ngắn, cũng chỉ để hỏi xem bên tôi ngày mưa hay nắng ..., tôi buồn buồn, nên xúi anh ngắm mây, nghe gió ...! Tôi rảnh đến nổi viết cho anh những dòng chữ lãng mạng nhất mà tôi nghĩ chắc anh sẽ phải phì cười nếu đọc phải ...! Tôi muốn biết, tâm hồn của tôi có còn như xưa, tôi muốn biết ...trái tim của anh có còn động đậy ...!

                        Mỗi ngày một bức thư, mỗi ngày một dòng nhớ ...!

                        Chợt một ngày tôi nhớ anh đến lạ ...! Nhớ đến nổi tự tôi cũng không hiểu vì sao mình nhớ ...

                        Có đêm tôi viết một loại thơ tình, chẳng gì là hay, nhưng ý tràn lấy ý ..chữ rơi đầy trong trang viết của tôi ...!

                        Không biết cái thứ này có phải tình yêu không nhỉ ....!

                        Nhưng rồi cái gì cũng trôi đi ...lòng tôi dịu lại ...! Anh lại bận bịu với đời thường cơm áo ...Trái tim tôi tự dưng khép lại .....Ngọn gió mùa đông không biết đã đẩy tình tôi về hướng nào ....

                        Tôi trở về với bình yên của đời thường ....còn anh ...?


                        diên vỹ
                        jan. 27, 2013
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.01.2013 12:32:41 bởi diên vỹ >
                        #72
                          diên vỹ 28.01.2013 12:18:03 (permalink)
                          Mỗi khi đọc một câu chuyện của anh viết, là tôi như bị mất vài giọt nước mắt ! Mà không hẳn vì riêng chuyện của anh, hầu như những câu chuyện về tình yêu dang dỡ, về số phận long đong của nhân vật trong truyện, một câu thương cảm nào đó của tác giả cũng khiến tôi xúc động .

                          Mà nói chi đến những câu chuyện tình long đong, cả những khúc phim nói lên lòng nghĩa khí, hoặc sự bất khuất của nhân vật chính nào đó, tôi cũng tự dưng nghẹn ngào . Tôi nhớ lúc coi fim 300 ở bãi biển miami, đã 6-7 năm về trước rồi, mà mỗi khi nhớ lại , tôi vẫn thấy trong mình nghẹn ngào khó tả . Tôi nhớ trời đêm đó thật đẹp làm sao, tiếng phim, tiếng sóng, tiếng của vạn vật xung quanh hoà lại một . Chiến tranh và lòng hy sinh bao giờ cũng khiến người ta không cầm lòng được .

                          Gần đây xem phim "Hoa Mộc Lan " cho Triệu Vy đóng, tôi cũng không khỏi rơi lệ . Cái cảnh đám tàn quân đứng vây lại thành một hàng để thề chết sống không khuất phục, thiệt khiến người ta xúc động làm sao, cái cảm giác đó thật không tài nào tôi tả cho nổi . Phim dài tập "Hồng Phất Nữ " do Thư Kỳ đóng tôi cũng đã khóc lên khóc xuống ...hahha ...Trời ạ ...! Từ đó, tôi mê Thư Kỳ đến lạ, nụ cười của cô thật đẹp, thật mũi lòng ...Nam vai chánh thì tôi chỉ mê có mình Lương Triều Vỹ ...dĩ nhiên những nam diễn diên khác tôi cũng thích, nhưng mức độ thích không thể so với LTV được . Hôm trước google tìm thấy hình LTV tội quá, thời gian mới đó mà đi qua rất nhanh, LTV đã già đi mất rồi ...mai mốt hỏng biết còn đóng phim nữa hay không . Xem hình LTV xong, tôi ngồi thừ ra .....không biết vẻ mặt tôi tệ cở nào mà anh hỏi :

                          - Có chuyện gì em buồn dữ da ...!

                          Tôi chỉ hình của LTV và bảo :

                          - Xem nè, anh ấy già đi rất nhiều rồi, mai mốt hết đóng phim, tiết thật ...!

                          Anh đưa mắt nhìn tôi, cứ như là tôi là quái vật ấy ....!

                          Và tuyệt nhiên tôi rất ghét những thước phim tình cảm chậm chạp của hàn quốc, đài loan ...Cả mười mấy năm rồi tôi không rớ tới, không biết bây giờ có khá hơn không, nghe ai ai cũng xem ...tôi thì tuyệt nhiên không rớ tới ...Tôi chán nhất là xem cảnh phim đôi nhân tình say mê nhau một cách điên cuồng, để rồi ....khi không thành thì nhân vật nữ đau buồn , khóc lóc ...ôi chán wá trời ..! Hoặc những nhân vật nữ thời xưa thường phục tòng gia đình, hoặc ép mình trong xã hội một cách vô điều kiện . Tôi, biét đó là thời xưa, nhưng thôi , tôi thiệt chịu không nổi cái cảnh đó ... Mà hỏng biết bây giờ phim tình cảm còn thế nữa hay không, tại lâu quá tôi không coi .

                          Tôi nhớ tôi cũng mê nhanh sắc của Phan Nghinh Tử một thời, ôi làn mi, nét mài, nụ cười dáng đi của bà khiến người ta phải mê phải mệt ...nghe thiên hạ bàn tán xôn xao về vai Võ Tắc Thiên mà bà đóng, tôi tò mò mở ra xem, ngay đoạn ca ca gì đó bị hành thích hay sao đó mà chết ....

                          Chỉ có khúc đó thôi, mà trước khi chết ổng cứ thôi anh đi ..vĩnh biệt em, rồi lại gắng gượng nói thêm vài câu nữa, cứ như vậy mà làm đi làm lại 2 ba lần, chán muốn chết ...nên thôi tôi dẹp cho xong .

                          Nói đến Võ Tắc Thiên do Lưu Hiểu Khánh đóng thì tôi lại mê mệt vì nhan sắt tuyệt vời của bà , rồi vẻ oai nghiêm, từng cử chỉ của bà trong vai đó khiến tôi chỉ muốn ngồi đó ngắm mà không cần biết phim sẽ đi về đâu ..thiệt tình ...! Mà thật, tôi chỉ cho chạy đến đoạn có bà để tôi xem thôi ....!

                          Có đôi lúc, tôi cũng thấy mình hơi ...điên thật ...! Cũng như suốt buổi hôm nay ngồi thừ người ra vì đọc phải đôi câu chuyện tình buồn do anh viết ...mỗi khi đọc một câu chuyện tình buồn, tôi cứ ngỡ nhân vật là mình .... Tình cảm thì có bao nhiêu phiên bản đâu, nó chỉ có hợp rồi tan, được rồi mất,...chỉ có bấy nhiêu đó ....đơn giản vậy mà hỏng biết sao nhân loại chìm vào trong bể tình hoài ....còn chưa nhắc đến việc đòi sống đòi chết khó lóc ỉ ôi nữa á ...! Cứ bao nhiêu đó từ mí ngàn năm lập đi lập lại, vậy mà khi đọc xong tôi vẫn không khỏi cái cảm giác buồn buồn đến lạ ....Thiệt tình ..!

                          diên vỹ
                          jan. 27, 2013
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.01.2013 12:35:26 bởi diên vỹ >
                          #73
                            diên vỹ 31.01.2013 00:09:21 (permalink)
                            Thì hôm trước người anh khó tính nhắn tin là đi xa . Tôi mừng lắm ! Thế là khỏi bị anh chê !

                            Hôm nay trời êm, gió lặng, nhưng lại lạnh, nên tôi chui vào nét chơi, ai ngờ gặp anh ...tôi hỏi :

                            - Ủa sao mới đây lại về ?

                            - Ờ chổ này có nét cô ạ !

                            - Mèn , chán nhỉ !

                            - Gặp tui cô chán à ..!

                            Tôi cười khoái chí ...!

                            Anh kể về nơi đã đi qua, anh kể về biển của đêm, tiếng sóng, tiếng gió , xong anh bảo :

                            - Tối qua anh ra biển, đứng ở ghềnh ...

                            - Thế có la lớn lên hong ?

                            - Có chứ, nhưng tiếng sóng và gió át tiếng của anh !

                            - Dzỏm quá !

                            Anh kể về những phận đời nghèo khó mà anh đã gặp ...Tôi ngồi nghe mà cũng thắm thía nỗi buồn . Đời chán thật, tưởng cuộc sống mình tê, ai ngờ có lắm người lao đao hơn mình . Xong anh nói :

                            - Cô lại viết chi mà nhiều chữ quá thế ? Lại còn bắt người ta đọc văn của cô nữa à ...!

                            Lại là bài ca muôn thuở của anh ..., tôi nói :

                            - Chê nữa, em wánh á !

                            - Người thì có bé ti, mà cô wánh được ai ?

                            - Thì hong được mới nói cho oai !

                            - Thế dễ bị ức chế lắm cô à !

                            - Nên em mới đem vào chữ viết, và ép anh đọc . Thấy em mưu kế sâu xa cở Gia Cát không ?

                            - Trời trời, hạ xuống cô à, tôi mém té ghế rồi nè ...!

                            Đôi ba câu chê tôi, anh lại bảo say và đi ngủ ....!

                            Không biết mảnh đời nào tốt hơn nhỉ ? Riêng mảnh đời của tôi thì bình yên quá ...! Lại thèm một cơn bão nhỏ đi ngang ...

                            Đêm qua, tôi đang chăm chú đọc truyện " công chúa cầu thân " mà nhóc em giới thiệu, thì bên ngoài mưa gió đì đùng . Tôi thích nghe tiếng mưa rơi, gió rít ...Nên tắt đèn leo lên gường nằm nghe !

                            Cái khoảnh khắc ấy êm ái lạ thường ! Để rồi tôi chìm thật sâu vào giấc ngủ với tiếng mưa rơi ...!

                            Đời có mấy khi bình an như lúc nghe mưa nhỉ !

                            Nhớ lại lời của một người anh viết cho tôi hôm qua :

                            - Anh chỉ có bấy nhiêu đó ...cuộc tình .....

                            Đọc tới đó tôi thầm cười , sao anh không kiếm thêm vài mảnh tình nữa, để có cớ mà kể cho tôi nghe nhỉ ...? Tôi tầm thường, nên ngày tháng cuộc đời cũng rất bình dị, may mà có những mảnh tình của anh rớt trong thư tôi, nếu không ....đời tẻ nhạt lắm anh à ...!
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2013 00:16:44 bởi diên vỹ >
                            #74
                              diên vỹ 02.02.2013 04:47:00 (permalink)
                              Thấy anh vừa login là tự dưng tôi muốn chọc:

                              - Chào ca ca !

                              - Trời trời ! Tôi mới bị tra trấn bởi những bài thơ rất tệ của cô !

                              Nghe quen với giọng điệu của anh, tôi cười khà khà ...bảo :

                              - Thôi ngoan nào, thiên hạ chỉ có thế ...!

                              Anh đòi ký đầu tôi, xong anh thủ thỉ thầm thì :

                              - Đêm qua anh say mèn, nên ngủ luôn ngoài bãi biển .

                              - Rồi có bị còng bò lên vì tưởng anh là cá chết không ?

                              - À, sáng khi ánh nắng ban sớm rọi vào người ấm áp, anh mới mở 2 con mắt kèm nhèm ra , anh quả thật có thấy một con còng cáy bò ngang ...

                              Chưa kịp nghe hết câu nói anh tôi hơi tò mò :

                              - Còng cáy là con gì thế anh ?

                              - Biết con cua biển hong ?

                              - Uh có ăn nó mà !

                              - Biết con còng hong ?

                              - À có rượt nó chạy vòng vòng mỗi khi nước ròng ...nhưng cái con kia thì ....

                              - Trời ạ, những câu hỏi của con nít ba tuổi tôi chẳng thèm trả lời cho mỏi tay . Link nè, cô tự tìm kiếm !

                              Vừa nói anh vừa thảy qua tôi cái link có hình con còng cáy đàng hoàng . Mèn, đời nào tôi biết là nó có cái tên đó chứ ...Ngày xưa ở quê tôi , cũng có 1 dòng sông vắt ngang qua, tôi cũng ngày ngày rượt còng chạy tứ lung tung chứ bộ, nhưng đâu có biết con kia lại có tên đó ...!

                              Phàn nàn tôi như thường lệ một hơi, anh lại kể về trận nhậu hôm qua, về việc làm sao anh bị ngủ ngoài bãi biển . Anh bảo thì cũng thường mong có dịp ngủ ngoài biển để nghe tiếng sóng và tiếng gió gào thét vơi nhau . Nhưng không hiểu sao đêm qua , trong lúc say, nghe đám bạn kể lại là kéo anh vào liều ngủ mà anh nhất quyết không vào, chỉ một mực đòi ngủ với biển . Thế nên họ quấn cái mền quanh anh như bánh tét, rồi tròng cái bao vào đầu để cát khỏi bay vô mắt mũi anh . Xong anh hỏi tôi :

                              - Thấy anh dễ thương không ?

                              Tôi không nhịn được cười nên nói :

                              - Chưa thấy ai có tính tự kỷ cao như anh !

                              Anh cười ha hả ...rồi tạm biệt tôi, bảo mai phải dậy sớm .

                              Tôi quen anh tự bao giờ thì tôi không nhớ ! Chỉ nhớ hể có dịp gặp là anh kể chuyện trời trăng mây gió, chuyện lâm li của thiên hạ, chuyện bôn ba ngược xuôi của mình . Có lần anh trầm tư buồn bả bảo :

                              - Chán quá cô ạ ! Hơn nửa đời người rồi, mà còn phải nuôi thân .

                              Để anh khỏi buồn vì số phận tôi chọc :

                              - Thôi ráng đi, em giàu em nuôi anh cho ..! Nhưng hình như ....mong em giàu còn khó hơn anh tự làm giàu thì phải ..!

                              Anh đòi ký đầu tôi , rồi biền biệt mấy tháng sau mới xuất hiện, và bắt đầu kể chuyện về biển, về con còng, về những người bạn lam lũ mà anh gặp trong chuyến đi lần này .

                              Tôi thèm được đặt chân ra đời , cũng thèm được bôn ba đây đó, nhưng bên cạnh, tôi vẫn ngán sóng gió của đời làm sao đó ...! Tôi thường hay phạm những cái lỗi mà ....thiên hạ ít ai phạm ...nên trời ạ ! Tôi nghĩ nên nhốt mình ở bốn bức tường coi bộ tôi cứu vớt được bao bão tố đi ngang đời người khác . Có lẽ thế ...!
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.02.2013 08:35:48 bởi diên vỹ >
                              #75
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 9 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 123 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9