diên vỹ
-
Số bài
:
3604
-
Điểm thưởng
:
0
-
Trạng thái: offline
|
RE: đôi dòng ...
10.05.2013 15:40:10
( permalink)
Tựa như mây trời ... Tôi chỉ mở nhạc lên khi trái tim tôi đau nhất . Thường trong những lúc đó, âm nhạc làm tôi dịu đi phần nào nỗi đau khó tả , cái đau mà nói ra thiên hạ sẽ cho rằng mình dại, còn nghĩ đến thì quả thật quá dư hơi ... nhưng quả thật nó vẫn hiện hữu, vẫn đôi lúc giày xéo trái tim không biết lớn nhỏ ra sao của tôi . Tôi cũng chỉ mở nhạc lên khi tôi không thể nào ngừng suy nghĩ về một gã ...vô tình đi ngang qua trong trí tôi của một thuở rất xa xưa ..... Nhưng làm gì có vô tình chứ ! Hằng bao nhiêu năm, hắn vẫn ở đó, vẫn bình bình an an nằm sâu tận trong tiềm thức của tôi, để những lúc rảnh rỗi hắn lại hiện về khiến tôi chỉ biết ngồi thừ ra nhìn nắng gió ...!Để rồi tôi chợt thở dài, tự hỏi " Không biết bây giờ hắn ra sao ? Chắc lại vui đùa cùng bè bạn, và vô tâm đến nổi không hề biết tôi đang nghĩ về hắn ...!" Tôi nào có yêu hắn chi đâu, chỉ là những cái thứ cảm giác đã xảy ra một lần thì mình không tài nào tìm lại được ở bất cứ nơi đâu hoặc ở trên bất cứ một ai . Có lẻ tôi luôn luôn thích cái trạng thái lơ lững đó, chỉ cười nói vu vơ để rồi nghình trùng xa cách mà chẳng hiểu được lòng dạ của người ta như thế nào, để những lúc chạm phải nỗi buồn, đôi tròng mắt tôi lại rưng rưng lệ ..., những giọt lệ như muốn tràn ra, như chẳng thành hình đó cũng vô tư tới nổi không hiểu là vì sao nó tự dưng rơi ... Điệu nhạc tôi nghe hoài không chán là "love story " dĩ nhiên, chỉ tiếng réo rắc của âm thanh trầm bổng, chỉ điệu du dương lúc ngân dài, lúc vút cao ...vậy mà khiến trái tim tôi cũng bồn chồn khó tả ....không hiểu sao mỗi khi nghe đoạn đầu của bản nhạc là tôi lại liên tưởng đến một người đàn bà tóc chảy dài, ngồi yên lặng bên khung cửa sổ để ...đôi mắt dõi ở tận phương trời xa, để gợi về kỷ niệm rất xưa , một quá khứ không có đoạn kết .... Đôi lúc trong lòng tràn dâng những nhớ thương da diết, tôi cũng nghe đôi câu hát của một nam ca sĩ nào đó, mà có khi tôi chẳng biết đến tên, chỉ biết chất giọng trầm bổng mà khi nghe qua tôi đã gom bản nhạc đó bỏ ngay vào trong playlist của tôi . Tôi nhớ năm xưa, khi vô tình chạm phải nỗi sầu của hắn, tôi im lặng thở dài ..nghe bải hát : "Yêu lại từ đầu " do Khắc Việt trình bài .... Lời của bài hát cứ như là lời nhủ thầm của hắn, có lẻ tôi mong được thế nên nghe đi nghe lại đến hằng trăm bận mà vẫn không dứt được : "Em ơi ! Hình như chúng mình Đã hết yêu nhau mất rồi Tại vì sao em hãy nói đi Hay vì anh vô tâm hững hờ Nên vô tình đánh mất hai ta" Phải, có lẻ hắn và tôi từ chổ thân thiết, đi đến vô tâm và hững hờ mà chẳng hay, để rồi tôi và hắn lao vào đời mà quên mất nhau , như vô tình, như hữu ý .... Khi nghe đến đoạn : "Rất khó để đến với nhau Đừng buông xuôi tình yêu chúng mình" Chợt nhiên khóe mắt tôi lại đẫm lệ . Giữa con người và người với nhau rất khó mà đi đến mức độ gần đến nổi tưởng ta cứ là mình, mình cứ là ta trong tư tưởng, ý nghĩ cứ hoà quyện vào nhau, nhưng chợt một ngày nhìn quanh một mình, hắn đã không còn thì lòng không thể không bật khóc . Khóc cho một thứ cảm tình vô hình mà hắn và tôi cứ lơ lững giữa nhân gian này , cứ tự ràng buộc vào nhau đến độ tưởng chừng ở nơi xa nào đó , không phút giây nào hắn chẳng có tôi, và chính trong tim - trí của tôi, lại không có phút giây nào hắn chẳng hiện diện .... Không biết như thế có gọi là yêu không ? Tôi, từ một cô gái thất thiểu vì đời, chán ngán những cuộc tình qua vội, chẳng thiết gì đến cuộc sống kim tiền ...mặc nhân gian phó thác ...để rồi khi gặp hắn, tôi mới biết mọi thứ muộn màng, ước mơ về một tình yêu sâu đậm của tôi cũng tan vỡ .....Để rồi tôi lại chạy bỏ lấy mình, lao vào cuộc đời thực tế, để tự tay ký cho mình một gánh nặng mà mỗi khi một mình tôi lại không khỏi sót xa ... Cuộc sống là thế ...cảm tình của con tim là thế ..., khi nó đầy đủ, ấm cúng thì lại là lúc mình chán nản bỏ đi ...tưởng có thể khoả lấp được tâm tư mình, nhưng càng ngày càng rối bời ..., càng ngày càng hoang mang , lơ lửng ..... Ai mà không biết mây tụ hạt thành mưa, ai mà không hay sông xuôi dòng ra biển ...vậy đó, tôi lại cứ thích ngược dòng tìm kiếm ....để lời của bản nhạc lại cất lên ..: "Mình tạm chia tay nhau nhé em Để ta biết được có yêu nhau không? Mình tự cho nhau hai lối đi Để xem quãng đường của ai xa hơn... Thời gian sẽ nói lên tất cả Nếu ta còn yêu sẽ quay trở về... Thì lúc đó hai ta sẽ cùng mở rộng trái tim... Và cùng cho nhau.... Yêu lại từ đầu" Trời ạ, làm sao tôi biết được là mình có yêu nhau hay không ? Tôi chỉ biết lần gặp lại hắn cách đây không lâu, mà tâm tình tôi xáo trộn . Tôi có một cảm giác chỉ cần được nghe thấy hắn cười nói, với tôi bao nhiêu đó đã là quá đủ . Hắn thì cười cười nói với tôi như tự nói với bản thân : " - Kỳ nhỉ, không gặp nhau lâu thế, mà không có cảm giác xa nhau ..cứ tưởng mới vắng em hôm qua ! " Hắn nói, tôi nghe ... mà đôi giọt nước mắt cứ tràn ra mi, lăn dài xuống má, chạm môi tôi mặn đắng ...... ...! Phải , đúng là cứ tưởng như hôm qua, bao hờn giận ngày xưa, bao suy nghĩ nông nỗi của tôi lúc ấy dường như không từng có ....! Thế rồi hắn lại xa hút, lẫn sâu vào đời thường, tôi lại một mình với bản nhạc ấy, với ước mơ mà tôi biết, kiếp này cũng chẳng thể có được, dù chỉ ngồi bên cạnh để nhìn thấy hắn cười nói với đời ....cũng không ! diên vỹ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.05.2013 16:04:45 bởi diên vỹ >
|