:: Cuộc Đời Đức Phật - Thơ Mặc Giang ::
Thay đổi trang: << < 4 | Trang 4 của 4 trang, bài viết từ 46 đến 58 trên tổng số 58 bài trong đề mục
Viet duong nhan 04.07.2010 20:12:44 (permalink)


Mở Trang Hiếu Hạnh (tt)

21. Nở Đóa Từ Thân
22. Công đức Phụ thân
23. Hoa Hồng dâng Mẹ
24. Thắm tô Tình Mẹ
25. Công đức Song Đường
26. Hiếu Hạnh đền ơn

Nở Đóa Từ Thân

Người đời hát tiếng Mẹ Cha
Ta đưa Cha Mẹ vào nhà Như Lai
Người đời sắc thắm hoa cài
Ta đưa Cha Mẹ lên đài sen thơm
Người đời hầu hạ áo cơm
Ta đưa Cha Mẹ thoát vòng trầm luân
Người đời sớm tối ân cần
Ta đưa Cha Mẹ dự phần Thánh nhan
Mai sau sẵn có sen vàng
Hôm nay thấm nhuận chứa chan cam lồ
Công Cha đức Mẹ tôn thờ
Con hiền cháu thảo ươm mơ vẹn tình
Không tranh thua thiệt lợi mình
Lời qua tiếng lại lao linh Tông Đường
Không màng nặng nhẹ tầm thường
Bào mòn nghĩa cử tình thương nhiệm mầu
Khắc ghi nhớ mãi trong đầu
Xuôi thuyền mát mái một tàu Mẹ Cha
Anh em con cháu gần xa
Ở đâu đi nữa một nhà mà thôi
Nhờ Cha, ta mới nên người
Nhờ Mẹ, ta biết nụ cười yêu thương
Nhờ Cha, thõa chí cương thường
Nhờ Mẹ, tắm gội sắc hương trong đời
Càn khôn nở đóa tinh khôi
Ngàn năm sừng sững đất trời Mẹ Cha.

Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang
#46
    Viet duong nhan 04.07.2010 20:14:48 (permalink)
    Công đức Phụ Thân

    Công Cha núi Thái thua xa
    Trường Sơn mờ khói quan hà xanh xanh
    Khi nghe công đức Sinh Thành
    Hòn chồng đá tảng loanh quanh thẹn thùng
    Ơn Cha một tiếng vô cùng
    Vô thỉ kính cẩn vô chung nghiêng mình
    Gom ngàn vạn thể trung trinh
    Vẽ chưa đủ nét bóng hình của Cha
    Gom ngàn vạn thể thiên hà
    Cũng chưa thể sánh đậm đà Từ Nghiêm
    Con đom đóm nhỏ đêm đen
    Vẽ tình Phụ Tử khép thềm hư vô
    Dế mèn lưu ký tàn khô
    Vẽ tình Phụ Tử xô bờ rêu xanh
    Mồ hoang cây cỏ ngậm vành
    Đất kia thấu ruột trời xanh nhũng lòng
    Ơn Cha, huyết thống tồn vong
    Cội nguồn chuyển mạch nối dòng thiên thu
    Ơn Cha, một tiếng Nghiêm Từ
    Chất đầy vũ trụ còn dư Nghiêm Đường
    Ơn Cha, hằng hữu phi thường
    Băng qua bóng dáng vô thường còn nguyên
    Cõi nào là cõi thiêng liêng
    Gắn trên chót đỉnh hậu – tiền Ơn Cha.

    Tháng 6 – 2010
    TNT Mặc Giang
    #47
      Viet duong nhan 04.07.2010 20:16:58 (permalink)
       
      Hoa Hồng dâng Mẹ

      Hoa hồng một đóa xinh xinh
      Gắn trên vành áo thắm tình mẫu thân
      Còn Mẹ diễm phúc tuyệt trần
      Một lòng hiếu thảo ân cần mến yêu
      Hoa hồng một đóa nâng niu
      Bước đi trỗi nhịp cầu kiều Mẹ thương
      Mẹ hiền ngát tỏa mùi hương
      Ươm tình dịu ngọt trên đường trần gian
      Còn Mẹ hơn cả bạc vàng
      Hơn muôn phú quý hơn ngàn minh châu
      Mẹ là hằng hữu nhiệm mầu
      Cháu con tận hưởng sắc màu yêu thương
      Mẹ là vạn lý thiên hương
      Trời cao biển rộng vấn vương nghĩa tình
      Hoa hồng một đóa xinh xinh
      Em còn có mẹ bên mình nghe em
      Thắp nhang khấn nguyện hàng đêm
      Đừng ai ập phủ bóng thềm hoang vu
      Chập chờn vần vũ mây mù
      Đừng ai mở cửa thiên thu vạn sầu
      Dòng sông Ái Tử bên cầu
      Vô thường im sóng chìm sâu xa bờ
      Hoa hồng dâng Mẹ ươm mơ…

      Tháng 6 – 2010
      TNT Mặc Giang
      #48
        Viet duong nhan 04.07.2010 20:18:52 (permalink)
         
        Thắm tô Tình Mẹ

        Hỡi Mẹ Hiền ơi Mẹ ở đâu
        Con đi tìm Mẹ khắp tinh cầu
        Chân trời góc biển, nhìn hoang đảo
        Núi cả lưng đèo, ngóng hố sâu

        Con đi tìm Mẹ đếm tình thương
        Đom đóm dõi soi khắp nẻo đường
        Thắp sáng mập mờ chìm bóng tối
        Đêm dài tĩnh mịch phủ mùi sương

        Mẹ Hiền ơi hỡi ở nơi nào
        Vạn hữu im re chẳng xuyến xao
        Vũ trụ lặng thinh không tiếng động
        Phương trời mờ mịt gởi ngàn sao

        Chừng như có một cõi đi về
        Lặn lội đi tìm đã mỏi mê
        Đi khắp mồ hoang cùng nghĩa địa
        Lối mòn phơi dốc đá nhiêu khê

        Bóng hình của Mẹ hiện đâu đây
        Đưa mắt nhìn con không chớp lay
        Hun hút thiên thu chừ bỏ ngõ
        Hư vô nắm lại chẳng đong đầy

        Tôi vẫn ươm mơ bóng Mẹ hiền
        Tinh cầu có một cõi thiêng liêng
        Tôi xin tô thắm tình thương Mẹ
        Trụ vũ muôn đời đẹp vĩnh nhiên.

        Tháng 6 – 2010
        TNT Mặc Giang
        #49
          Viet duong nhan 04.07.2010 20:20:38 (permalink)
           
          Công đức Song Đường

          Nói về công đức của Song Đường
          Biển rộng trời cao không thể lường
          Núi thẳm sông sâu không thể sánh
          Không gì bù đắp nổi tình thương

          Lòng Mẹ bao la phủ đất trời
          Thái Bình biển sóng vỗ đầy vơi
          Tin yêu sức sống bình minh gội
          Con thảo cháu hiền hưởng thế thôi

          Ơn Cha cao cả nặng ngàn cân
          Núi Thái thấm đâu đừng lựa lần
          Vũ trụ càn khôn còn nể mặt
          Không Cha, mưa gió đổ phong trần

          Hai Đấng Song Đường tuyệt sắt son
          Cho ta thân thể có tâm hồn
          Có lòng chan chứa ươm tình tự
          Ái Tử là gì hỡi cháu con

          Công đức Song Đường tuyệt thế thay
          Ơn Cha một tiếng phủ trời mây
          Một lời Nghĩa Mẹ tràn chung thủy
          Nhắc nhở ngàn sau, không đổi thay.

          Tháng 6 – 2010
          TNT Mặc Giang
           
          #50
            Viet duong nhan 04.07.2010 20:22:14 (permalink)
             
            Hiếu Hạnh đền Ơn

            Công đức Mẹ Cha thật nhiệm mầu
            Không gì so sánh nổi cho đâu
            Lời ca tiếng hát còn trầm bỗng
            Chữ nghĩa văn chương chẳng hết câu

            Sân khấu muôn phương kéo, mở màn
            Núi rừng thư viện của trần gian
            Không sao diễn hết Tình Cha Mẹ
            Công đức sinh thành mãi vọng vang

            Nhắc nhau muôn một nghĩa thù ân
            Máu chảy về tim xin dự phần
            Châu thể vo tròn nhìn gốc cội
            Song đường nghiêm tỏa đức từ thân

            Con thảo cháu hiền hãy nhớ này
            Đây là phương cách của xưa nay
            Lắng nghe cho kỹ và gìn giữ
            Tam thế ba đời không đổi thay

            Đáp đền chỉ có Hội Vu Lan
            Chư Phật Mười Phương đồng hỷ hoan
            Tứ Chúng một lòng quy thiết lễ
            Mỗi Mùa Báo Hiếu tạ thù ân

            Chuông chùa thánh thoát vọng ngân vang
            Ngưỡng cửa thiền môn của Đạo Vàng
            Sống chết đôi bờ nghe sóng vỗ
            Nhiệm mầu thù thắng Hội Vu Lan

            Cửa ngục trùng trùng sẽ mở toang
            Thiên Đường rợp Ánh Đạo huy hoàng
            Sinh linh vạn loại đều nương bóng
            Thoát khỏi Tam Đồ, đáo Lạc Bang

            Khá khen nhân thế nhớ Thù Ân
            Công đức Mẹ Cha đừng lựa lần
            Khắc cốt ghi tâm và bái tạ
            Đáp đền ơn trọng nặng ngàn cân

            Ông Cha nhờ đó được siêu thăng
            Còn Mẹ an khương chốn diễm hằng
            Tất cả hàm linh đều giải cứu
            Mỗi Mùa Hiếu Hạnh, Hội Vu Lan.

            Tháng 6 – 2010
            TNT Mặc Giang

            >> Trang Nhà Mặc Giang
            ______________
            :: Phủi Bụi Trừ Dơ ::



             
            #51
              Viet duong nhan 06.09.2010 06:15:49 (permalink)
              12 bài, dành cho Chư Tôn Đức Tăng Ni - TNT Mặc Giang
                01. Xin cảm Ơn Thầy
                02. Kính mừng Thầy
                03. Công đức Tôn Sư
                04. Hành trạng Ơn Thầy
                05. Trọn nghĩa Ơn Thầy
                06. Hạnh nguyện đăng trình
                07. Đền Ơn Thầy Tổ
                08. Xin Thầy quay lại
                09. Bài ca Diệu Hữu
                10. Hạnh nguyện cưu mang
                11. Hát Chứng đạo ca
                12. Lời cầu nguyện

              Xin cảm Ơn Thầy

              Thầy mang hạnh nguyện Pháp vương
              Chúng sanh dìu dắt thoát đường trầm luân
              Đọa đày từ độ phong trần
              Xát xây từ thuở phù vân nắng chiều
              Thầy mang hạnh nguyện Cha Lành
              Ba đường sáu nẻo chúng sanh đều nhờ
              Xa rời bến mộng sông mê
              Quay đầu bỉ ngạn cùng về Nhà Xưa
              “Thầy là con thuyền thanh lương”
              Đức từ cam lộ cành dương
              Dịu xoa khổ đau trầm thống
              Xóa tan bóng tối cùng đường
              Thầy là hiện Phật Pháp Thân
              Pháp từ, pháp nhủ, pháp ân
              Chúng con lên đường Tứ Thánh
              Tiến tu đạo nghiệp chuyên cần
              Chúng con xin cảm ơn Thầy
              Lời vàng thước ngọc mảy may không sờn
              Luyện tô bồi đắp sắt son
              Lìa xa đường dữ lối mòn tử sinh
              Chúng con xin cảm ơn Thầy
              Không còn lầm lạc từ nay trở về
              Linh Sơn chờ đón Long Hoa
              Liên trì Hải Hội kết tòa Sen thơm
              Sen vàng sen trắng sen xanh
              Đài sen thơm ngát để dành chúng con.

              Tháng 9 – 2010
              TNT Mặc Giang

              Kính mừng Thầy

              Mừng Thầy đến với chúng con
              Cha Lành pháp nhủ từ ân
              Bảo ban, khuyên răn, sách tấn
              Chúng con gìn giữ chuyên cần

              Mừng Thầy đến với chúng con
              Đạo Vàng thêm những dấu son
              Tiến tu trên đường giải thoát
              Cứu nhân độ thế không sờn

              Mừng Thầy đến với chúng con
              “Nhứt Tăng đáo, nhứt Phật lai”
              Một quay đầu là bỉ ngạn
              Hào quang tỏa chiếu Liên đài

              Mừng Thầy đến với chúng con
              “Nhứt Tăng đáo, nhứt Phật lai”
              Một quay đầu là quy nhất
              Nhà xưa xa vắng lâu rồi

              Chúng con xin cảm ơn Thầy
              Đạo mầu giải thoát là đây
              Không còn si mê lạc lối
              Giã từ quá khứ tương lai

              Chúng con xin cảm ơn Thầy
              Lời vàng, thước ngọc hôm nay
              Chúng con xin nguyền tinh tấn
              Một đường kết tọa bảo Liên

              Thành tâm kính chúc dâng Thầy
              Thời thời, pháp nhủ từ ân
              Đuốc tuệ, hàm linh phổ chiếu
              Trượng thừa công đức bi lân

              Thành tâm kính chúc dâng Thầy
              Thường hằng, pháp thể khinh an
              Thường chơn, chúng sanh dị độ
              Ta Bà chuyển hóa, Lạc Bang.

              Tháng 9 – 2010
              TNT Mặc Giang

              Công Đức Tôn Sư

              Thầy là bậc Thượng sĩ xuất trần
              Siêu phàm xuất chúng
              Mỗi ứng xử thiên hà rúng động
              Mỗi hành trạng trái đất nghiêng mình
              Tứ chúng, môn đồ đến nhân loại chúng sinh
              Đều bái phục, tôn vinh, kính ngưỡng
              Thầy là bậc Danh Tăng lương đống
              Đỡ ngôi nhà chánh pháp của Như Lai
              Mỗi bước chân sen quý tỏa liên đài
              Mỗi ngôn từ gầm vang sư tử hống
              Trên, đất trời ngân vọng
              Dưới, cơ cảm A Tỳ
              Đạo vàng tỏa rạng từ bi
              Tâm như vô trụ tư nghì độ sanh
              Cây cao bóng cả vươn cành
              Cam lồ ban đức reo nhành thùy dương
              Thầy là bậc minh sư, tăng tướng đường đường
              Bi trí lực xuất thần oai nghi tế hạnh
              Nguyện độ lực tuyệt siêu, hành tung Tứ Thánh
              Tam đồ quy phục
              Bát nạn tiêu tan
              Linh Sơn, thơm ngát Đạo Vàng
              Tào Khê, Tổ ấn trùng quang pháp mầu
              Trên tay bửu bối minh châu
              Hóa Thành Bảo Sở bắc cầu lại qua
              Thầy là bậc Thánh Tăng, chỉnh lý Phật Đà
              Băng thời đại trần lao uế trược
              Cây Hạnh, trồng thêm cây Phước
              Cây Đức, trồng thêm cây Ân
              Từ Bi trái ngọt tình thương
              Bảo ban giáo dưỡng trên đường độ sanh
              Vô tàm vô quý đeo cành
              Tầng không mây trắng trời xanh vô cùng
              Nay Ngài về với thường chơn
              Không ai vẽ nổi chân dung của Người
              Nhớ xưa, Ca Diếp hoa cười
              Nay Ngài tròn chín vẹn mười năm xưa
              Chúng con thương nhớ sao vừa
              Chiếc xe chuyển hóa Ba Thừa còn đây
              Thầy về, gió lặng im cây
              Đất trời ngưng bặt nỗi nầy tình kia
              Chúng con đếm giọt chia lìa
              Linh Sơn trầm mặc Tào Khê đoạn đành
              Thầy đi sương đọng nghiêng cành
              Chúng con lượm hạt long lanh vương sầu
              Tiễn Thầy, lệ đá sa châu
              Nam Mô Phật Quốc, kinh cầu vọng vang
              Tiễn Thầy, thượng phẩm Sen Vàng
              Nam Mô Cực Lạc, gió ngàn bay bay
              Tiễn Thầy, thương cảm run tay
              Xin Thầy quay lại một ngày không xa
              Hồi nhập tế độ Ta Bà
              Chúng con chờ đợi trong nhà Như Lai
              Thiền môn lối cỏ hoa cài
              Thầy Trò bảo tọa phương đài thiên thư.

              Tháng 9 – 2010
              TNT Mặc Giang

              Hành trạng Ơn Thầy

              Thầy là Bắc Đẩu trên cao
              Sáng soi đến cả ngàn sao
              Xuyến xao ngân hà rung động
              Môn sanh Tứ Chúng đi vào

              Thầy là thạch trụ thiền môn
              Trăm năm khó có người hơn
              Ngàn năm khó tìm người sánh
              Dấu son ửng nhất sắt son

              Thầy mang hạnh nguyện Pháp vương
              Đức từ lan tỏa bốn phương
              Đức bi thấm nhuần tám hướng
              Mở thông muôn vạn nẻo đường

              Thầy mang dấu ảnh Cha Lành
              Nguyện lớn cứu độ chúng sanh
              Ân lớn thống nhiếp Tứ Chúng
              Sắc không bắc nhịp vô sanh

              Thầy là bốn biển hải đăng
              Trên thờ Tam Bảo thượng hoằng
              Dưới cứu Tam Đồ hạ tế
              Cổ kim chuông lớn ngân vang

              Chúng con tưởng nhớ ơn Thầy
              Đáp đền muôn một mảy may
              Dâng nén hương mờ châu nguyện
              Sa sa nặng giọt đong đầy

              Chúng con tưởng nhớ ơn Thầy
              Lớp lớp hàng hàng chắp tay
              Truy niệm tuyên xưng tán thán
              Muôn thương ngàn kính tỏ bày

              Chúng con quỳ dưới chân Thầy
              Thánh nhan ngự trị đâu đây
              Giác Linh nhiệm mầu minh chứng
              Chúng con nhớ mãi Ơn Thầy.

              Tháng 9 – 2010
              TNT Mặc Giang

              Trọn nghĩa Ơn Thầy

              Chùa xưa quyền quyện khói trầm hương
              Thầy ẩn tịch băng thuận thế thường
              Đệ tử môn đồ nay vắng bóng
              Nhớ ơn Thầy Tổ đọng ngân sương

              Chuông chùa từng tiếng vọng ngân xa
              Dưa muối tương chao thiếu mặn mà
              Kinh kệ trầm trầm nghe đứt đoạn
              Nhớ Thầy ươm giọt nhỏ châu pha

              Thầy đi tịch lắng phủ sân chùa
              Kéo nặng chân mây như đổ mưa
              Trĩu ánh thái dương tà giọt nắng
              Gió ngừng cây cỏ hết đong đưa

              Bởi Thầy mang tất cả đi rồi
              Để lại bi từ nghèn nghẹn thôi
              Dẫu biết trần gian như trọ quán
              Tránh sao lệ đá nhỏ đầy vơi

              Ơn Thầy một kiếp đã cưu mang
              Cửa Phật từ bi tỏa đạo vàng
              Rũ áo Thầy về ngôi Thánh trụ
              Chùa xưa mây trắng kéo lang thang

              Di ảnh tôn thờ nguyện Giác Linh
              Cao đăng Thánh quả vị vô sinh
              Ta bà thương cảm châu toàn nguyện
              Dìu dắt chúng con trọn nghĩa tình

              Nhớ Thầy tay chắp búp sen đài
              Sinh tử đôi đường đếm một hai
              Cho đến hữu vô thôi gõ cửa
              Sắc không ngưng đọng giọt sương mai.

              Tháng 9 – 2010
              TNT Mặc Giang

              Hạnh nguyện đăng trình

              Mượn thân tứ đại đăng trình
              Minh châu ngời sáng minh tinh
              Dõi soi ba đường sáu nẻo
              Tầng không, nào vẽ bóng hình

              Duy tuệ thị nghiệp là nhà
              Theo chân Phật Tổ Thích Ca
              Giác hạnh châu viên quả mãn
              Thỏng buông Song Thọ Ta La

              Hữu tình mới giác hữu tình
              Vô tình đi hỏi vô minh
              Hữu vô tùy duyên bất biến
              Ưu Đàm mỉm nụ lặng thinh

              Bồ đề vô thọ thường chơn
              Viên dung đừng hỏi vòng tròn
              Dấu chấm tương ưng tiếp nối
              Đường xưa nào mất lối mòn

              Thầy đi hoại sắc Ta Bà
              Thầy về nhuận áo Cà Sa
              Thắm tô con đường Tứ Thánh
              Hoa mai trước cửa đêm qua

              Thầy đi đất mới nở hoa
              Thầy về sen quý kết tòa
              Bồ đề ươm từ phiền não
              Phật tâm phổ chiếu châu sa

              Thầy đi mở cửa Từ Bi
              Thầy về ân đức vô nghì
              Đệ tử môn đồ pháp quyến
              Nhìn nhau biết nói năng chi

              Nghĩa tình sâu nặng ơn Thầy
              Tâm hương thầm nguyện chắp tay
              Thượng phẩm kết đài vô trụ
              Ta Bà thương cảm hồi quy.

              Tháng 9 – 2010
              TNT Mặc Giang
               
              #52
                Viet duong nhan 06.09.2010 06:16:53 (permalink)
                 
                Đền Ơn Thầy Tổ

                Một đời, huệ mạng uyên thâm

                Ân Sư Thầy Tổ đáp đền
                Trên thời, thượng cầu Phật Đạo
                Dưới thời, cửu hữu bi lân

                Một đời, nhờ ơn giáo dưỡng
                Muôn kiếp không thể nào quên
                Trải qua muôn hình sắc tướng
                Ba đường sáu nẻo chông chênh

                Kiếp này hữu duyên cửa Phật
                Bồ đề tâm nguyện vun trồng
                Dắt nhau đi vào cửa hữu
                Tột cùng trả lại cửa không

                Còn chúng sanh, còn Bồ Tát hạnh
                Hết chúng sanh, hạnh nguyện viên dung
                Mỗi chúng sanh, đều có Phật tánh
                Hình tướng dị, Phật tánh tương đồng

                “Tam đồ bát nạn câu ly khổ”
                Tứ sanh cửu hữu đáo huyền môn
                Lậu thô vi tế lìa căn cội
                Băng ngàn Hoa Tạng tỏa thường chơn

                Một đời, duyên ngộ Phật ân
                Muôn kiếp trôi nổi luân trầm
                Không còn lầm đường lạc lối
                Bọt bèo mây cỡi phù vân

                Một đời, nên thân huệ mạng
                Nhớ ơn giáo dưỡng đáp đền
                Trên thời phụng thờ Tam Bảo
                Dưới thời tế độ cưu mang.

                Tháng 9 – 2010
                TNT Mặc Giang

                Xin Thầy quay lại

                Thầy về diệu hữu chơn thường
                Giã từ quán trọ trên đường phù sinh
                Nhà xưa thăm lại quê mình
                Bản lai diện mục bóng hình thiên thu
                Thầy về tịch tịnh chân như
                Giã từ nhiễm thể thật hư phiêu bồng
                Băng qua ngưỡng cửa sắc không
                Rạng soi dấu ấn điểm hồng tô son
                Thầy về thăm lại Linh Sơn
                Ngàn năm đậm nét lối mòn chưa pha
                Cửa không, đâu chẳng là nhà
                Cửa sắc, đâu chẳng Ta Bà trần lao
                Giật mình chợt tỉnh chiêm bao
                Ô hay nguyên vẹn cây đào trước sân
                Vạn niên, mây trả phù vân
                Thiên thu, tâm thể thường chân vô cùng
                Chim bay, nào vẽ tầng không
                Lưu chi dấu ảnh dòng sông lững lờ
                Chúng sinh chìm mộng ru mơ
                Xin Thầy quay lại phất cờ độ sanh
                Chúng sinh chìm nổi loanh quanh
                Xin Thầy quay lại vẫy cành thùy dương
                Lục độ vạn hạnh lên đường
                Du thuyền Bát Nhã thanh lương vô cùng.

                Tháng 9 – 2010
                TNT Mặc Giang

                Bài ca Diệu Hữu

                Cuộc đời như quán trọ
                Thân giả huyễn phù sinh
                Trên nhịp bước đăng trình
                Băng qua từng cuộc lữ

                Xuyên thiên hà vũ trụ
                Đáo nhân thế trần gian
                Rạng soi Ánh Đạo Vàng
                Giữa muôn ngàn tăm tối

                Hỡi chúng sinh ba cõi
                Hỡi muôn loại sáu đường
                Chìm biển khổ trầm luân
                Quay đầu là bỉ ngạn

                Đây, con đường giác ngộ
                Đây, Ánh Đạo Từ Bi
                Đừng mê ngủ làm gì
                Trở về trong tỉnh thức

                Hãy xa lìa đáy vực
                Hãy dứt bỏ hố sâu
                Nương đạo lý nhiệm mầu
                Bước lên đài sen quý

                Nhà xưa ngàn ý vị
                Lối cũ vạn tin yêu
                An tọa đỉnh nguyên siêu
                Hát bài ca Diệu Hữu.

                Tháng 9 – 2010
                TNT Mặc Giang

                Hạnh nguyện cưu mang

                Thầy về Hoa Tạng Huyền Môn
                Chúng con ở lại sóng cồn nghe đau
                Biển khơi cần những con tàu
                Cứu người thống khổ mau mau lên bờ
                Thầy về thăm lại Nhà Xưa
                Chúng con ở lại gió lùa đêm đông
                Nhớ ơn Giáo dưỡng chạnh lòng
                Một đời Huệ Mạng nặng oằn thâm ân
                Thầy về rũ áo phong trần
                Chúng con ở lại phù vân mưa ngàn
                Dẫu rằng cát bụi mênh mang
                Nhưng đời cần Ánh Đạo Vàng dõi soi
                Hợp tan nay lở mai bồi
                Nhân duyên bến mộng sông ngòi biển Đông
                Tử sinh còn mất tuôn dòng
                Nên người đại nguyện cạn lòng chưa thôi
                Xin Thầy hồi nhập Ta Bà
                Chiếc áo hoại sắc Cà Sa không sờn
                Dù cho nước chảy đá mòn
                Nhưng người tế độ sắt son tinh kỳ
                Nhiệm mầu Ánh Đạo Từ Bi
                Cưu mang muôn kiếp cũng vì độ sanh.

                Tháng 9 – 2010
                TNT Mặc Giang

                Hát Chứng Đạo Ca

                Mấy mươi năm mượn tấm thân giả huyễn
                Hạnh cưu mang giong ruổi cõi diêm phù
                Đức Phật ra đời chỉ một chữ NHƯ
                Thầy xuất nhập cũng chỉ một chữ NHẤT

                Nhất tột Thượng thừa, tam dung nhị đế
                Như thị hoằng khai, diệu hữu chơn thường
                Từng điểm son, tiếp nối những dấu son
                Cho đạo lý từ bi thêm tỏ rạng

                Cửu hữu đồng đăng Huyền môn Hoa Tạng
                Chúng sanh đồng đẳng Phật Tánh không hai
                Chủng loại dị biệt Nam Bắc Đông Tây
                Linh Sơn tọa thị phương đài đâu khác

                Vũ trụ càn khôn không đầy hạt cải
                Thiên hà đại địa lọt bũm chân lông
                Du thuyền Bát Nhã, ca hát Tánh Không
                Bốn biển trầm luân, hồi đầu bỉ ngạn

                Thầy nhập diệt trở về thăm Hoa Tạng
                Căn nhà xưa an trụ đã lâu rồi
                Nhưng chúng con vẫn thương tiếc Thầy ơi
                Bởi Ta Bà, cần bàn tay hóa độ

                Chúng sanh khổ, nguyện lên đường cứu khổ
                Chúng sanh đau, nguyện xoa dịu thương đau
                Hạnh độ tha, chưa xơ mạn con tàu
                Thân cát bụi, không bào mòn tâm lực

                Cho đến khi nào, chúng sanh quy NHẤT
                Ba đường sáu nẻo, thông suốt chữ NHƯ
                Liên đài bảo tọa, không thiếu không dư
                Hát Chứng Đạo Ca, Tỳ Lô Tánh Hải.

                Tháng 9 – 2010
                TNT Mặc Giang

                Lời Cầu Nguyện

                Kính lạy Mười phương Phật
                Kính lạy Mười phương Pháp
                Kính lạy Mười phương Tăng
                Xin từ mẫn chứng minh
                Lời chúng con Cầu Nguyện
                Nguyện thượng cầu Phật đạo
                Nguyện hạ hóa chúng sanh
                Tất cả sống an lành
                Quay về đường Giác ngộ
                Nguyện chúng sanh Ba cõi
                Nguyện muôn loại Sáu đường
                Hết thống khổ đau thương
                Nhuận từ ân phổ chiếu
                Kính lạy Mười phương Phật
                Kính lạy Mười phương Pháp
                Kính lạy Mười phương Tăng
                Xin từ mẫn chứng minh
                Lời chúng con Cầu Nguyện
                Nguyện thế giới hòa bình
                Nguyện chúng sanh an lạc
                Mọi thời thời khắc khắc
                Sống thân thiện thanh lương
                Nguyện mưa thuận gió hòa
                Nguyện bốn mùa đồng bạn
                Không thiên tai hạn hán
                Không tiếng khóc bi thương
                Không ai oán nhiễu nhương
                Không cừu thù oán hận
                Không ngã nhân quanh quẩn
                Không bỉ thử leo đài
                Kính lạy Mười phương Phật
                Pháp thân phổ châu sa
                Cùng thế giới Ta Bà
                Đều nhờ Ơn tế độ
                Kính lạy Mười phương Pháp
                Pháp bổn pháp vô sanh
                Bồ đề bổn vô thọ
                Mây trắng cỡi trời xanh
                Kính lạy Mười phương Tăng
                Đi trên đường giải thoát
                Vào cửa vô không sắc
                Vào cửa hữu không hình
                Chim bay giữa tầng không
                Ảnh hiện trong dòng nước
                Khi lai không lưu tích
                Khi khứ chẳng lưu hình
                Kính lạy Mười phương Phật
                Kính lạy Mười phương Pháp
                Kính lạy Mười phương Tăng
                Xin từ mẫn chứng minh
                Lời chúng con Cầu Nguyện
                Nguyện mười phương ba cõi
                Nguyện sáu nẻo ba đường
                Thuyền bát nhã thanh lương
                Đưa người lên bờ giác
                Biển trầm luân trôi giạt
                Thống khổ đã lâu rồi
                Đừng lần lữa lơi bơi
                Quay đầu là bỉ ngạn
                Ánh Đạo Vàng tỏa rạng
                Khắp pháp giới hằng sa
                Chúng sanh cõi Ta Bà
                Đức Từ bi thấm nhuận
                Nhà nhà đều ân hưởng
                Người người được an vui
                Hoa hàm tiếu mỉm cười
                Nở trên cây giác ngộ
                Không nơi nào còn khổ
                Không nơi nào còn đau
                Phật Pháp vốn nhiệm mầu
                Tỏa đài sen bát ngát
                Tây Phương Cực Lạc quốc
                Ta Bà tịnh độ bang
                Dưới ánh đạo huy hoàng
                Dung thông vô lượng cõi
                Vượt thiên hà vũ trụ
                Vượt vô thỉ vô chung
                Một chữ NHƯ vô cùng
                Một chữ PHÁP vô tận
                Chắp tay Dâng Cầu Nguyện
                Lời Cầu Nguyện hôm nay
                Kim cổ không đổi thay
                Băng ngang dòng sinh diệt
                Không diệt, nào có diệt
                Không sinh, nào có sinh
                Băng ngang dòng diệt sinh
                Vào hằng sa Pháp giới.

                Tháng 12 – 2003
                Mặc Giang
                 
                >> Trang Mặc Giang
                ______________
                :: Phủi Bụi Trừ Dơ ::
                 
                 
                #53
                  Viet duong nhan 12.11.2010 18:10:27 (permalink)




                  01. Những mảnh tối cuộc đời
                  02. Xin cảm ơn đời

                  Viết, nhân đọc hai câu chuyện “Người Đàn Ông Da Cá Sấu”, và “Người Vợ Van Xin Cứu Chồng”, đăng trên Bán Tuần báo Việt Luận vào 2 Tuần khác nhau, và tôi đã tìm đọc thêm trên các Mạng để nắm rõ.
                  Viết, để khen tặng người trong cuộc đã vì tình thương, sự sống, vượt qua mọi lằn mức của khổ đau, chịu đựng và thân phận.
                  Viết, để chia sẻ những mảnh tối cuộc đời
                  Và viết từ trên Chuyến bay Bris – Mel trong chuyến đi…


                  Những mảnh tối cuộc đời


                  Em cứ bảo, em đủ sức chịu đựng
                  Dù khổ đau đến mấy cũng cam lòng
                  Dù cơ cùng đến mấy cũng ước mong
                  Miễn anh sống và vượt qua cái chết

                  Em cứ nói, em đủ sức chịu hết
                  Anh biết rồi, chịu hết, phải không em
                  Anh thấy rồi, em đếm cả bóng đêm
                  Chan nước mắt xuống thềm hoang tê tái

                  Khổ đau quá, em trở thành ngây dại
                  Nụ cười khô, đeo cành héo, vương sầu
                  Mắt trĩu buồn thăm thẳm đáy vực sâu
                  Tim quặn thắt, buốt từng cơn rỉ máu

                  Anh biết mà, bởi tim anh biết nói
                  Anh nghe mà, bởi lòng anh biết nghe
                  Nằm một chỗ, nhưng em đâu có dè
                  Cái tri giác của anh băng cách cảm

                  Trong bóng đêm còn mù mờ chút sáng
                  Cuối đường hầm còn ngõ ngách tìm đi
                  Nhưng đời anh, chấm hết, chẳng còn chi
                  Em vẫn chấp nhận bởi tình thương và sự sống

                  Trong thất vọng, ươm mơ tia hy vọng
                  Cuối điểm cùng bỉ cực lại thái lai
                  Nhưng đời anh, chấm hết, chẳng mảy may
                  Em vẫn chấp nhận, giọt đau mòn ánh mắt

                  Tận đáy hồn mê, mây mù giăng mắc
                  Cuối bờ vực thẳm, băng giá lên ngôi
                  Anh úp mặt trong mảnh tối cuộc đời
                  Em cam chịu những gì cay đắng nhất.

                  Tháng 10 – 2010
                  Mặc Giang

                  Xin cảm ơn đời


                  Từ ngày đó bỗng đất trời sụp đổ
                  Cuộc đời tôi còn có nghĩa gì đâu
                  Ngày không sáng mà đêm lại canh thâu
                  Để đón nhận bóng đen, sâu thăm thẳm

                  Gõ cung nhịp kiếp người trong bất hạnh
                  Nghe đau thương rả rích tận nguồn cơn
                  Nghe đắng cay xuống tận đáy tâm hồn
                  Càng thẩm thấu cõi phù sinh mộng mị

                  Tâm còn đây, nhưng xa rời nẻo ý
                  Lòng còn đây, nhưng xé nát đoạn trường
                  Tay ơ hờ, ôm không nổi thê lương
                  Chân hụt hẵng, lết lê từng bước mỏi

                  Những tối thiểu bản thân lo không nổi
                  Chỉ cái ăn, cái uống đã cậy nhờ
                  Còn cái đi, cái đứng, như nằm mơ
                  Thì huống chi cái gì to lớn khác

                  Từ ngày đó, bổng trở thành bịnh tật
                  Thành phế nhân cho đến cả cuộc đời
                  Thành người thừa trong xã hội mà thôi
                  Khổ thân tôi, và những người thân thích

                  Vậy mà không ai muốn tôi phải chết
                  Dù khổ đau đến mấy cũng cam lòng
                  Dù hy sinh đến mấy cũng van xin
                  Dẫu bất hạnh đẳng đeo cùng thân phận

                  Cao quý thay cuộc đời và sự sống
                  Cao thượng thay nghĩa cử và tình thương
                  Chết, chỉ là ngõ cụt và hết đường
                  Chứ không nỡ nhìn, buông tay thúc thủ

                  Tôi còn sống nhờ biết bao nhân ngãi
                  Của người thân, bằng hữu đến tương lân
                  Của Y Dược, thuốc thang đều dự phần
                  Xin cơ cảm tri ân và cảm tạ

                  Tôi còn sống, cảm ơn đời cao cả
                  Cảm ơn người, ơn xã hội ban cho
                  Dẫu mai kia có rũ mục xuống mồ
                  Tôi vẫn nhớ, và khắc ghi mãi mãi.

                  Tháng 10 – 2010
                  Mặc Giang

                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.11.2010 18:12:15 bởi Viet duong nhan >
                  #54
                    Viet duong nhan 29.11.2010 03:33:49 (permalink)

                    01.  Những mảnh tối cuộc đời
                    02.  Xin cảm ơn đời
                    03.  Trái tim đâu rồi ?
                    04.  Người con Đức Phật
                    05.  Đừng có than van!
                    06.  Yêu quê hương đích thực
                    07.  Trường ca sông núi
                    08.  Ai bì Việt Nam ?
                    09.  Ôm quê hương vào lòng
                    10.  Việt Nam non nuớc hữu tình
                    11.  Lớp ba trường làng
                    12.  Quê Hương là gì hỡ Mẹ ?
                    13.  Sức sống Việt Nam
                    14.  Khúc ruột Miền Trung
                     
                    Những mảnh tối cuộc đời
                     
                    ·          Viết, nhân đọc hai câu chuyện “Người Đàn Ông Da Cá Sấu”, và “Người Vợ Van Xin Cứu Chồng”, đăng trên Bán Tuần báo VL vào 2 Tuần khác nhau, và tôi đã tìm đọc thêm trên các Mạng để nắm rõ.
                    ·          Viết, để khen tặng người trong cuộc đã vì tình thương, sự sống, vượt qua mọi lằn mức của khổ đau, chịu đựng và thân phận.
                    ·          Viết, để chia sẻ những mảnh tối cuộc đời.
                    ·          Và bài này cùng bài kế Xin Cảm Ơn Đời, viết từ trên Chuyến bay …  trong chuyến đi …
                    ·          Cá nhân chúng tôi đã trực tiếp liên lạc thăm hỏi, CPQ đã giúp vợ chồng anh chị Phương + Bưởi …t ; vợ chồng anh chị Sơn + Hoa …t và ước mong vẫn còn tiếp tục.
                    ·          Những vị hảo tâm có lòng qua 2 câu chuyện Người Đàn Ông "Da Cá Sấu"Người Vợ Van Xin Cứu Chồng, xin liên lạc trực tiếp qua số điện thoại: Anh chị Phương & Bưởi 0166-5181981 ; Anh chị Sơn & Hoa 0974-926249.
                     
                    Em cứ bảo, em đủ sức chịu đựng
                    Dù khổ đau đến mấy cũng cam lòng
                    Dù cơ cùng đến mấy cũng ước mong
                    Miễn anh sống và vượt qua cái chết
                     
                    Em cứ nói, em đủ sức chịu hết
                    Anh biết rồi, chịu hết, phải không em
                    Anh thấy rồi, em đếm cả bóng đêm
                    Chan nước mắt xuống thềm hoang tê tái
                     
                    Khổ đau quá, em trở thành ngây dại
                    Nụ cười khô, đeo cành héo, vương sầu
                    Mắt trĩu buồn thăm thẳm đáy vực sâu
                    Tim quặn thắt, buốt từng cơn rỉ máu
                     
                    Anh biết mà, bởi tim anh biết nói
                    Anh nghe mà, bởi lòng anh biết nghe
                    Nằm một chỗ, nhưng em đâu có dè
                    Cái tri giác của anh băng cách cảm
                     
                    Trong bóng đêm còn mù mờ chút sáng
                    Cuối đường hầm còn ngõ ngách tìm đi
                    Nhưng đời anh, chấm hết, chẳng còn chi
                    Em vẫn chấp nhận bởi tình thương và sự sống
                     
                    Trong thất vọng, ươm mơ tia hy vọng
                    Cuối điểm cùng bỉ cực lại thái lai
                    Nhưng đời anh, chấm hết, chẳng mảy may
                    Em vẫn chấp nhận, giọt đau mòn ánh mắt
                     
                    Tận đáy hồn mê, mây mù giăng mắc
                    Cuối bờ vực thẳm, băng giá lên ngôi
                    Anh úp mặt trong mảnh tối cuộc đời
                    Em cam chịu những gì cay đắng nhất.
                     
                    Tháng 10 – 2010
                    Mặc Giang
                     
                    Xin cảm ơn đời
                     
                    Từ ngày đó bổng đất trời sụp đổ
                    Cuộc đời tôi còn có nghĩa gì đâu
                    Ngày không sáng mà đêm lại canh thâu
                    Để đón nhận bóng đen, sâu thăm thẳm
                     
                    Gõ cung nhịp kiếp người trong bất hạnh
                    Nghe đau thương rả rích tận nguồn cơn
                    Nghe đắng cay xuống tận đáy tâm hồn
                    Càng thẩm thấu cõi phù sinh mộng mị
                     
                    Tâm còn đây, nhưng xa rời nẻo ý
                    Lòng còn đây, nhưng xé nát đoạn trường
                    Tay ơ hờ, ôm không nổi thê lương
                    Chân hụt hẵng, lết lê từng bước mỏi
                     
                    Những tối thiểu bản thân lo không nổi
                    Chỉ cái ăn, cái uống đã cậy nhờ
                    Còn cái đi, cái đứng, như nằm mơ
                    Thì huống chi cái gì to lớn khác
                     
                    Từ ngày đó, bổng trở thành bịnh tật
                    Thành phế nhân cho đến cả cuộc đời
                    Thành người thừa trong xã hội mà thôi
                    Khổ thân tôi, và những người thân thích
                     
                    Vậy mà không ai muốn tôi phải chết
                    Dù khổ đau đến mấy cũng cam lòng
                    Dù hy sinh đến mấy cũng van xin
                    Dẫu bất hạnh đẳng đeo cùng thân phận
                     
                    Cao quý thay cuộc đời và sự sống
                    Cao thượng thay nghĩa cử và tình thương
                    Chết, chỉ là ngõ cụt và hết đường
                    Chứ không nỡ nhìn, buông tay thúc thủ
                     
                    Tôi còn sống nhờ biết bao nhân ngãi
                    Của người thân, bằng hữu đến tương lân
                    Của Y Dược, thuốc thang đều dự phần
                    Xin cơ cảm tri ân và cảm tạ
                     
                    Tôi còn sống, cảm ơn đời cao cả
                    Cảm ơn người, ơn xã hội ban cho
                    Dẫu mai kia có rũ mục xuống mồ
                    Tôi vẫn nhớ, và khắc ghi mãi mãi.
                     
                    Tháng 10 – 2010
                    Mặc Giang
                     
                    Trái Tim Đâu Rồi ?
                    Bài này đã viết từ 2008, nhưng đến nay mới đánh máy
                    Xin mời xem qua.
                     
                    45 năm trước
                    Hai tay nâng trái tim, giữ gìn Đạo Pháp
                    45 năm sau
                    Hàng triệu Tăng Tín đồ thổn thức tâm can
                    Ngài đã nằm yên, thời thế mang mang
                    Cho trầm tỏa Nguyên Thiều, bi bi khói quyện
                    Trước Linh Đài, chan nước mắt, hòa câu kinh, vọng tiếng
                    Tôn dung Ngài, ẩn hiện bậc thạch trụ, quang minh
                    Ngài về một cõi Vô Sinh
                    Chúng con ở lại đong tình sắt son
                    Ngài về núi ngả đầu non
                    Chúng con ở lại lối mòn bụi bay
                    Ngài về Thượng phẩm Phương Tây
                    Chúng con ở cây cỏ cây lên màu
                    45 năm trước
                    Một trái tim lửa đốt không cháy
                    45 năm sau
                    Một trái tim sắt máu không sờn
                    Ngọc ngà chưa hẳn đã hơn
                    Kim cương chưa hẳn vàng son hơn Người
                    Thế gian, cứ thử lò cừ
                    Trần gian, cứ thử thật hư chánh tà
                    Một khi nhìn lại quê nhà
                    Lâu nay lạc lối Ta Bà thế sao
                    Lộn tròng trời thấp đất cao
                    Bùn đen quện cáu, phóng lao tuyệt tình
                    Sống thời tráo đấu chốt đinh
                    Chết thời non nỉ chút tình can qua
                    Thảm thay cái nỗi Ta Bà
                    Mịt mờ nhân ảnh la đà bèo mây
                    Thảm thay con tạo lăn quay
                    Vật vờ nhân ngã mù say giọt nồng
                    Đâu là núi, đâu là sông
                    Cơ đồ đem đổ, cạn dòng nát tan
                    Đâu là đá, đâu là vàng
                    Cơ ngơi đem đổ giữa ngàn nhiễu nhương
                    Thương Đạo pháp, thương Quê hương
                    Thương như thế đó, máu xương rục hình
                    Thương Dân tộc, thương Tự tình
                    Thương như thế đó, điêu linh nhũn tàn
                    45 năm trước
                    Hai tay nâng một Trái Tim
                    45 năm sau
                    Hỡi người Dân Việt, Trái Tim đâu rồi
                    Tím lòng cát đá nổi trôi
                    Tan hoang vết sử lở bồi Việt Nam.
                     
                    Tháng 11 – 2010
                    T Nhật Tân
                     
                    Người Con Đức Phật
                     
                    Người người Phật Tử cùng nhau tinh tấn chuyên cần
                    Tam Vô Lậu Học thượng thừa diệu pháp hộ thân
                    Ngọn gió bát phong, không hề lay chuyển
                    Tam đồ bát nạn, giả huyễn phù vân
                     
                    Người người Phật Tử cùng nhau tinh tấn tu hành
                    Ba nghiệp thanh tịnh, thong dong mây trắng trời xanh
                    Hát chứng đạo ca, thỏng tay vào chợ
                    Người con Đức Phật, tuyệt thế tinh anh
                     
                    Người người Phật Tử, thành tâm noi Đấng Nghiêm Từ
                    Chánh pháp xiển dương, tùy duyên bất biến, hữu dư
                    Chúng sanh vô biên, hạnh nguyện vô tận
                    Hành Bồ Tát đạo, trùm khắp thái hư
                     
                    Đây diệu lý chơn thường
                    Thắp đuốc tuệ tình thương
                    Soi mười phương tám hướng
                    Quy nhiếp Đạo Pháp Vương
                     
                    Về dưới Ánh Đạo Vàng
                    Lìa quán trọ trần gian
                    Đi qua dòng không sắc
                    Ta Bà thành Lạc Bang
                     
                    Người người Phật Tử, Như Lai tự tánh là nhà
                    Vào sinh ra tử, viên dung tự giác giác tha
                    Biển khổ trầm luân, du thuyền Bát Nhã
                    Quay đầu là bờ, bỉ ngạn không xa
                     
                    Người người Phật Tử, người con Đức Phật nhiệm mầu
                    Thường Lạc Ngã Tịnh, từ nay, biển khổ còn đâu
                    Vô thỉ lặng thinh, vô chung biến mất
                    Tâm như vô trụ, Tâm thể minh châu.
                     
                    Tháng 11 – 2010
                    TNT Mặc Giang
                     
                    Đừng có than van!
                     
                    Hỏi trời có mấy vì sao
                    Mà sao nhấp nháy lao chao đêm về
                    Hỏi núi có mấy sơn khê
                    Mà sao non nước não về nước non
                    Hỏi tim có mấy sắt son
                    Mà sao lòng dạ nát hồn thương đau
                    Bọt bèo đập vỗ biển dâu
                    Rong rêu xây xát bờ lau hao gầy
                    Phù vân gởi gió ngàn mây
                    Hồng bay quên Cội Lạc bay quên Nguồn
                    Tròn đâu mà hỏi chi vuông
                    Con thoi gãy trục quay cuồng đảo điên
                    Nhân đâu mà hỏi hậu tiền
                    Bêu rêu sỉ nhục Tổ Tiên rêm mình
                    Nói ra, thẹn nước non mình
                    Còn không nói cũng chình ình thế kia
                    Cỏ cây còn biết chia lìa
                    Người thời vênh váo mang hia tráo lường
                    Mề đay, Khen thưởng, Huy chương
                    Trông ra chẳng khác cái phường vong nhân
                    Chức danh, địa vị cao ngần
                    Trông ra một lũ phong thần vong nô
                    Chưa chôn, đã chết đáy mồ
                    Chôn rồi, nghĩa địa vật vờ hồn ma
                    Cái phường phá quốc hại gia
                    Cái phường hại Tổ Tông nhà Việt Nam
                    Hỏi trời, trời cũng chẳng cam
                    Hỏi đất, đất cũng chẳng kham bọn này
                    Dân mình biết rõ mặt mày
                    Nếu không tỉnh ngộ, thẳng tay chẳng màng
                    Một mai đừng có than van!!!
                     
                    Tháng 11 – 2010
                    Mặc Giang
                     
                    Yêu quê hương đích thực
                     
                    Tình yêu quê hương, nói suốt đời không hết
                    Từ quê hương, tôi mới có mặt trong đời
                    Từ quê hương, tôi mới được làm người
                    Để ngước mặt nhìn trần gian và dương thế
                     
                    Yêu quê hương, tôi đã yêu từ thuở bé
                    Vừa chui ra, tôi đã nói tiếng Ba Ba
                    Chín tháng 10 ngày trong bụng mẹ ấm ghê
                    Nên vừa bập bẹ, tôi liền kêu Má Má
                     
                    Yêu quê hương như lúa vàng yêu lá mạ
                    Như trúc biếc yêu những lũy tre xanh
                    Như con sông yêu tiếng vỗ đầu gành
                    Như sóng nước mơn man bờ cát trắng
                     
                    Tôi còn yêu sau hè mọc rau đắng
                    Yêu trước ngõ thoang thoảng mùi hương cau
                    Khi lớn lên đi bất cứ nơi đâu
                    Cũng không so sánh được Quê Cha Đất Mẹ
                     
                    Tôi vẫn nhớ ve kêu mỗi mùa hè oi ả
                    Mỗi mùa xuân hoa chớm nụ vươn lên
                    Mỗi mùa đông với cái rét căm căm
                    Và thu đến đượm buồn màu tim tím
                     
                    Tôi vẫn nhớ con đường quê gọi nắng
                    Con đường làng thơm ngát vị thương yêu
                    Từng cái nhỏ nhoi tôi vẫn nâng niu
                    Bởi tất cả là quê hương tôi đó
                     
                    Tôi không quen cái hào nhoáng tạm bợ
                    Tôi không ưa cái giả huyễn châu thành
                    Xưa gần bùn mà sao chẳng hôi tanh
                    Nay nhựa đắp mà sao tanh quá đỗi
                     
                    Cho nên, mỗi khi có ai han hỏi
                    Tôi ước gì lớn nhất trong đời tôi
                    Xin trả lời, ước gì được Bé mãi mà thôi
                    Chứ lớn chi giữa thế đời nghiêng ngửa
                     
                    Yêu quê hương mà phải yêu đúng chỗ
                    Nghịch ngợm chưa, nói thế nghe sao xong
                    Họ đáp quanh co, đảo lộn lòng vòng
                    Lòi cái đuôi phường vong nhân vong bản
                     
                    Yêu quê hương mà phải yêu bài bản
                    Lịch sử năm ngàn năm, không bài bản hay sao
                    Mà nay phải vay mượn Bắc đẩu, Nam tào
                    Tào với Đẩu thi nhau đâm đầu xuống hố
                     
                    Tôi chỉ muốn làm người dân bình thường lam lũ
                    Tôi chỉ muốn làm người con nước Việt của ngàn xưa
                    Chứ không mệnh danh những cặn bã dư thừa
                    Rồi đổ xuống quê hương, bắt dân tôi gánh chịu
                     
                    Yêu quê hương, tôi yêu từ cái nhỏ xíu
                    Đến cái hùng anh lẫm liệt phi thường
                    Chứ không mệnh danh những xảo thuật nhiễu nhương
                    Bắt dân tôi phải gục đầu thúc thủ
                     
                    Yêu quê hương, chứ không phải yêu thuốc lú
                    Yêu lai căng, yêu loạn thị, yêu cửa quyền
                    Yêu quê hương là tình yêu thiêng liêng
                    Tôi dõng dạc tuyên xưng và tôn thờ mãi mãi.
                     
                    Tháng 11 – 2010
                    Mặc Giang
                     
                    Trường ca sông núi
                     
                    Tôi yêu quê hương từ nhỏ
                    Đường làng lối ngõ loanh quanh
                    Chim reo ca hót trên cành
                    Đồng vàng thơm thơm lúa chín
                     
                    Yêu quê lên ba, lên bốn
                    Lên năm, lên bảy, lên mười
                    Đến khi khôn lớn thành người
                    Càng yêu quê hương da diết
                     
                    Thương thương trúc xanh, xanh biếc
                    Nhớ nhớ thoang thoảng hương cau
                    Quê hương dù có lên màu
                    Mặn nồng ươm ươm trái chín
                     
                    Đến nay mái đầu bạc trắng
                    Tình quê cay đắng ngọt bùi
                    Nhớ thương vẫn thế khôn nguôi
                    Cơ chừng còn tăng hơn nữa
                     
                    Chiều chiều chim bay về tổ
                    Lá rung nhớ cội nguồn xưa
                    Tình quê chan nắng đổ mưa
                    Con tim thấm đau se thắt
                     
                    Đất Mẹ, Mẹ ơi có biết
                    Quê Cha, Cha hỡi có hay
                    Cuối trời gió cuốn ngàn mây
                    Chim ơi cho ta bay với
                     
                    Chim Lạc chim Hồng quay lại
                    Ơ hay, muốn bay về đâu
                    Ta cùng Hồng Lạc nhìn nhau
                    Biết rồi, cần chi phải hỏi
                     
                    Chúng ta cứ bay đừng nói
                    Cứ bay sẽ biết về đâu
                    Vượt qua bãi biển nương dâu
                    Tận cùng nguồn xưa tổ ấm
                     
                    Tôi đứng từ Cao - Bắc - Lạng
                    Anh thì Nam – Ngãi – Phú – Bình
                    Còn em Rạch Giá – Hà Tiên
                    Hát khúc trường ca non nước
                     
                    Văn Hiến năm ngàn năm trước
                    Rồng Tiên muôn thuở cao kỳ
                    Băng qua vinh nhục thịnh suy
                    Đến tận ngàn sau không đổi
                     
                    Chim Lạc một khi có mỏi
                    Còn đây đôi cánh chim Hồng
                    Ta bay khắp núi khắp sông
                    Dựng xây quê hương muôn thuở
                     
                    Em yêu quê hương từ nhỏ
                    Anh yêu khi mới lớn lên
                    Tôi yêu lên thác xuống ghềnh
                    Biển Đông gầm vang Núi Thái
                     
                    Rồng Tiên muôn đời sống mãi
                    Hồng Lạc muôn thuở keo sơn
                    Trường ca sông núi gọi hồn
                    Thế thế truyền lưu bất biến.
                     
                    Tháng 11 – 2010
                    Mặc Giang
                     
                    Ai bì Việt Nam ?
                     
                    Nước non là nước non thề
                    Nước đi với nước, non về với non
                    Nước đi muôn thuở không mòn
                    Hát Hai Ô (H2O) vẫn sắt son muôn đời
                    Non cao lên tận đỉnh đồi
                    Núi cao đổ bóng sông ngòi Biển Đông
                    Kết thành nghĩa biển tình sông
                    Nghĩa non tình nước giống dòng Việt Nam
                    Kiêu sa từ Ải Nam Quan
                    Cài trang gấm vóc băng ngàn Cà Mau
                    Nước non xanh ngát một màu
                    Theo dòng lịch sử trước sau tôn thờ
                    Núi sông từ thuở ươm mơ
                    Hùng Vương mở nước dựng cờ đến nay
                    Kiên cường, bất khuất, không thay
                    Không suy, không suyễn, không rày, không mai
                    Nước non biển rộng sông dài
                    Con Hồng cháu Lạc dấu hài thơm hương
                    Băng qua lịch sử đường đường
                    Dựng xây tô thắm phi thường Việt Nam
                    Ngoại thù, vỡ mộng xâm lăng
                    Nội thù, tan tác, đừng hòng thuẫn mâu
                    « Gà nhà, Cõng rắn », còn lâu
                    Mồ hoang nghĩa địa cỏ khâu xanh rì
                    Việt Nam non nước cao kỳ
                    Nước đi với nước, non thì về non
                    Việt Nam sông núi vẹn toàn
                    Không suy một tấc, không mòn một ly
                    Năm Châu, bốn biển ngại gì
                    Hỏi ra mới biết, ai bì Việt Nam ?
                     
                    Tháng 11 – 2010
                    Mặc Giang
                     
                    Ôm quê hương vào lòng
                    Thỉnh thoảng vẫn nhớ Cụ H.Giác, một bậc trưởng thượng, hai tay cầm Tuyển tập Quê Hương Còn Đó của tôi tặng, đưa sát vào lồng ngực, mắt rung động nhìn tôi, và nói : «Tôi tự hứa sẽ học thuộc lòng bài Non Nước Việt Nam, để ôm quê hương vào lòng, cho tới khi nhắm mắt …»
                     
                    Ôm quê hương vào lòng
                    Để trọn vẹn ước mong
                    Nâng niu và gìn giữ
                    Ôi tình biển nghĩa sông
                     
                    Ôm quê hương vào lòng
                    Để ấp ủ nhớ trông
                    Đây hình hài đất Mẹ
                    Kia vóc dáng quê Cha
                     
                    Cho em tôi được sống
                    Cho trẻ thơ biết cười
                    Tháng năm dài khắc khoải
                    Chưa từng có niềm vui
                     
                    Cho đồng xanh lúa chín
                    Cho mạ non tươi mầm
                    Đã qua rồi khép kín
                    Thôi hết những lặng câm
                     
                    Ôm quê hương vào lòng
                    Tan hết những mùa đông
                    Không hạ nồng thu tím
                    Còn lại những mùa xuân
                     
                    Ôm quê hương vào lòng
                    Cho trọn vẹn hoài mong
                    Giọt buồn khô lệ đá
                    Hoa trái đã đơm bông.
                     
                    Tháng 11 – 2010
                    Mặc Giang
                     
                    Việt Nam non nước hữu tình
                     
                    Việt Nam non nước hữu tình
                    Quê hương gấm vóc in hình Rồng Tiên
                    Việt Nam non nước Ba Miền
                    Bắc Nam Trung quyện hồn thiêng muôn đời
                    Kể từ dựng nước xưng ngôi
                    Kinh qua lịch sử tô bồi thắm tươi
                    Ươm mơ sức sống con người
                    Chứa chan hy vọng nụ cười cho nhau
                    Miếng Trầu rồi lại miếng Cau
                    Bánh Qui bánh Ít bắc cầu lại qua
                    Xa gần rồi lại gần xa
                    Tương thân tương ái mọi nhà Việt Nam
                    Thương nhau, miệng nói tay làm
                    Giúp nhau, còn để bao hàm mai sau
                    Ngọt thanh như thể mía lau
                    Thơm thơm như thể hương cau đầu mùa
                    Không màng danh lợi hơn thua
                    Không tranh cao thấp bán mua thường tình
                    Việt Nam non nước hữu tình
                    Đi đâu cũng thấy như mình với ta
                    Việt Nam tình nghĩa đậm đà
                    Đi đâu niềm nỡ câu ca tiếng cười
                    Việt Nam đẹp lắm ai ơi
                    Quê hương non nước của người Việt Nam.
                     
                    Tháng 11 – 2010
                    Mặc Giang
                     
                    Lớp Ba Trường Làng
                     
                    Học hành thật khổ lắm a
                    Trèo lên trụt xuống lớp ba trường làng
                    Đành thôi đâu dám bỏ ngang
                    Ì ạch bì bõm trường làng lớp ba
                    Sống cùng Đất Mẹ Quê Cha
                    Nên yêu nên quý cửa nhà Việt Nam
                    Yêu từ đất nẻ khó kham
                    Quý đến sắc chạm son chàm tinh anh
                    Yêu từ mái khói nhà tranh
                    Quý đến Phố thị Châu thành nước non
                    Đầu ghềnh nước chảy sóng cồn
                    Cuối sông in bóng gợn hồn sơn khê
                    Đi đâu cũng nhớ nhung về
                    Đến đâu cũng giữ vẹn thề mới thôi
                    Học lễ phải nhớ đầu đời
                    Học văn phải giữ rạng ngời sắt son
                    Nhớ câu Bia đá thì mòn
                    Nhớ câu Bia miệng vẫn còn trơ trơ
                    Hồn thiêng sông núi tôn thờ
                    Vong nô vong bản, phất cờ đuổi ngay
                    Cơ đồ thạch trụ không lay
                    Ngoại xâm nội ứng, biết tay, đừng hòng
                    Quê hương từ độ khơi dòng
                    Đến nay đất lở trời long không sờn
                    Dân tộc từ độ tấm son
                    Đến nay trọn vẹn sắt mòn không pha
                    Trường làng học đến lớp ba
                    Học hết cũng chỉ lớp ba trường làng
                    Vẫy vùng bốn biển dọc ngang
                    Vẫn chưa qua khỏi trường làng lớp ba
                    Anh hùng nữ kiệt kiêu sa
                    Luyện tôi từ thuở lớp ba trường làng
                    Tài ba tế thế an bang
                    Nhồi kinh luyện sử trường làng lớp ba
                    Trường làng ơi hỡi lớp ba!!!
                     
                    Tháng 11 – 2010
                    MG
                     
                    Quê Hương là gì hỡ Mẹ ?
                     
                    Quê hương là gì hỡ Mẹ
                    Đất Tổ là gì hỡ Cha
                    Sao gọi quốc quốc gia gia
                    Cái gì là non là nước
                     
                    Con ơi, năm ngàn năm trước
                    Con người từ thuở sơ khai
                    Âu Cơ, tiên nữ phương đài
                    Long Quân, rồng bay cỡi gió
                     
                    Dân tộc Việt Nam từ đó
                    Gọi là dòng giống Rồng Tiên
                    Trên non nước Việt Ba Miền
                    Dư đồ giang sơn cẩm tú
                     
                    Hùng Vương, Vua cha Quốc Tổ
                    Dựng cờ, đất Mẹ Văn Lang
                    Lịch sử băng qua năm ngàn
                    Đạo đức nhân từ văn hiến
                     
                    Sông núi hồn thiêng khói quyện
                    Quê hương lịch sử kiêu hùng
                    Một nguồn một cội của chung
                    Thế thế truyền trao gìn giữ
                     
                    Quê hương là gì hỡ Mẹ
                    Quê hương, nơi Mẹ sinh ra
                    Quê hương, xương máu Ông Cha
                    Kết tinh thành đất thành nước
                     
                    Quê hương là sông là núi
                    Quê hương là nước là non
                    Quê hương muôn thuở sống còn
                    Cháu con da vàng máu đỏ
                     
                    Quê hương là gì hỡ Mẹ
                    Quê hương, con mới thành người
                    Quê hương, con thắm môi cười
                    Ngợi ca Đất Nước Quê Hương.
                     
                    Tháng 11 – 2010
                    Mặc Giang
                     
                    Sức sống Việt Nam
                     
                    Em đi trên những con đường
                    Quê hương đất Mẹ nở hoa
                    Thương yêu sức sống chan hòa
                    Chạy dài từ Nam tới Bắc
                     
                    Em đi Phường vui Phố hát
                    Làng quê hương lúa trỗ bông
                    Ngô khoai xanh ngát ruộng đồng
                    Tự tình thơm thơm Quê Mẹ
                     
                    Em đi nhịp cầu khe khẽ
                    Nghiêng nghiêng vành nón ngang vai
                    Nắng lên đưa bóng đổ dài
                    Núi cao sông sâu biển rộng
                     
                    Em đi, quê Mẹ lên tiếng
                    Vang vang lời nói thương yêu
                    Quê hương gấm vóc mỹ miều
                    Đất nước nở hoa Hồng Lạc
                     
                    Chim Hồng bay cao ca hát
                    Chim Lạc hòa khúc hoan ca
                    Quê hương non nước sơn hà
                    Dòng giống Rồng Tiên đẹp quá
                     
                    Hà Nội, cái nôi văn hóa
                    Sài Gòn, hòn ngọc minh châu
                    Kéo dài đến tận Cà Mau
                    Đi ra Nam Quan cửa ải
                     
                    Em đi, và đi mãi mãi
                    Bàn tay chung sức đắp xây
                    Con tim chan chứa đong đầy
                    Tự tình thơm thơm đất Mẹ
                     
                    Em đi, cùng đi em nhé
                    Triệu triệu bàn tay chan hòa
                    Triệu triệu con tim nở hoa
                    Tô bồi sức sống Việt Nam.
                     
                    Tháng 11 – 2010
                    Mặc Giang
                     
                    Khúc Ruột Miền Trung
                     
                    Ngẫm về khúc ruột Miền Trung
                    Vùng đất kỳ lạ của cùng quê hương
                    Dân tình sống thật dễ thương
                    Tài ba cũng lắm, tai ương cũng nhiều
                    Địa linh nhân kiệt tuyệt siêu
                    Anh hùng liệt nữ mực điều viết son
                    Gương cao vắt đỉnh Trường Sơn
                    Thâm sâu in bóng rợn hồn Biển Đông
                    Nhưng sao nghiệt ngã chất chồng
                    Dân sinh thống khổ gánh gồng nhiễu nhương
                    Nắng thời, đất nẻ ra mương
                    Mưa thời, lũ lụt vô phương chịu trời
                    Nước dâng ăm ắp núi đồi
                    Đâu đâu cũng nước mưa nhồi biển dâng
                    Phố phường nước xoáy cao tầng
                    Miền quê ngập mái phong trần đảo điên
                    Nhà trôi cây đổ ngửa nghiêng
                    Mùa màng cuốn sạch gạo tiền ra tro
                    Nghèo trơ túi mốc ra mo
                    Đói trơ túi mốc tóc tơ ra mành
                    Khổ đau, thấu tận trời xanh
                    Tang thương, thấu tận đoạn đành tâm can
                    Nắng thời, đổ lửa chói chan
                    Mưa thời, lũ lụt ngập tràn thế ni
                    Miền Trung ơi hỡi còn gì
                    Mỗi năm như thế, răn ri chi hè
                    Nắng thời, khô héo tiếng ve
                    Mưa thời, dai đẳng dầm dề đổ mưa
                    Bão giông nước cuốn gió lùa
                    Núi sa, đất lở, nát bừa nhiêu khê
                    Miền Trung khúc ruột thắt se
                    Câu ca não nuột, câu vè thê lương
                    Miền Trung khúc ruột quê hương
                    Ai nghe cơ cảm, ai thương cơ cùng
                    Núi cao đồi thẳm chập chùng
                    Đèo heo hút gió lạnh lùng lao lung
                    Thương thay Khúc Ruột Miền Trung!!!
                     
                    Tháng 11 – 2010
                    TNT Mặc Giang
                     
                    #55
                      Viet duong nhan 05.02.2011 20:12:14 (permalink)
                      Xuân Bốn Mùa

                       


                      Xuân chưa đến, bởi đông dài rét buốt
                      Khép nụ hoa xếp lá trải đông băng
                      Mỉm cười trông xuân diễm ảo xa xăm
                      Ta thách đố thử đông dài lạnh giá 
                       
                      Xuân chưa đến, bởi hạ nồng oi ả
                      Xếp cành khô, ve réo gọi, kêu sầu
                      Mỉm cười trông, xuân nhân thế bao lâu
                      Ta thách đố, thử hạ nồng mấy độ
                       
                      Xuân chưa đến, bởi thu tàn chín nụ
                      Lá vàng rơi tan tác bụi nắng mưa
                      Mỉm cười trông thu tím đã vừa chưa
                      Ta thách đố, thử thu buồn mấy nẻo
                       
                      Mỗi mùa đến, xuân chưa hề khô héo
                      Khi đúng thời, xuân thổi mộng ru bông
                      Bởi trần gian, vốn ôm ấp hoài mong
                      Nên không nhận, hương thơm xuân tự thể
                       
                      Xuân có sẵn trong bốn mùa như thế
                      Không đông tàn, hạ trắng với thu phong
                      Không sầu vương lệ đá kiếm diêu bông
                      Ôm vọng tưởng tìm đâu bong bóng nước
                       
                      Xuân bốn mùa nở trên ngàn diễm phúc
                      Vượt thời gian, ươm hương sắc trong lành
                      Vượt không gian, mỉm nụ mới tinh anh
                      Xuân tự thể trong hồn ai biết sống.
                       
                      Tháng 4 – 2008
                      TNT Mặc Giang




                      #56
                        Viet duong nhan 24.06.2011 05:02:39 (permalink)
                        1. Vạn lời Mẹ Thương
                        2. Vu Lan nhớ Mẹ
                        3. Vườn Hồng kết nụ Mẹ Yêu



                        Vạn lời Mẹ Thương

                        Tôi viết vạn lời tiếng Mẹ thương
                        Tôi xin mang Mẹ đi muôn đường
                        Để hình bóng Mẹ in tâm khảm
                        Để nhớ Mẹ yêu đếm ngấn sương

                        Đôi mắt Mẹ hiền vạn mến yêu
                        Tình thương gom hết vẫn chưa nhiều
                        Chưa đầy mắt Mẹ mênh mông quá
                        Còn trống nhiều khung của ấp yêu

                        Tấm lòng của Mẹ rộng thênh thang
                        Nhặt hết càn khôn chưa ngập tràn
                        Nhặt hết Biển Đông còn chỗ trống
                        Mẹ hơn Cực Lạc lẫn Thiên Đàng

                        Tay Mẹ thiêng liêng vô hậu tiền
                        Sá gì tay ngọc với tay tiên
                        Tay Hiền tay Thánh còn ranh giới
                        Tay Mẹ vô biên khắp mọi miền

                        Chỉ cần mắt Mẹ ngó nhìn thôi
                        Diễm phúc chứa chan nhất cuộc đời
                        Vàng bạc kim ngân không thể sánh
                        Giàu sang địa vị chẳng lên ngôi

                        Chỉ nắm bàn tay Mẹ dấu yêu
                        Tan đi tất cả mọi liu xiu
                        Khổ đau biến mất tiêu sầu khổ
                        Êm ấm an vui phủ nhiễu điều

                        Tôi không nói khoác, ngẫm đi nghe
                        Còn Mẹ, sống đi, sẽ biết, hè
                        Đừng để một mai chìm ngõ tối
                        Thắp đèn đom đóm đếm sao khuya

                        Tôi không nói khoác với ai đâu
                        Đừng đợi khăn sô chít mái đầu
                        Trũng ướt giọt châu thềm giá lạnh
                        Tóc tang gõ nhịp vọng kinh cầu

                        Dù tôi có viết đến muôn lời
                        Chữ nghĩa thế gian vét cạn từ
                        Tiếng MẸ vô cùng không diễn hết
                        Dù cho một tiếng MẸ mà thôi

                        Những ai còn Mẹ cứ vui đi
                        Kẻo để một mai héo nụ cười
                        Dù nụ cười khô đong mắt ướt
                        Suối vàng róc rách gõ thiên thu.

                        Tháng 6 – 2011
                        TNT Mặc Giang

                        Vu Lan Nhớ Mẹ

                        Vu Lan nhớ Mẹ nhớ vô vàn
                        Hai tiếng Mẫu Từ luôn vọng vang
                        Một cõi đi về lồng lộng quá
                        Đôi bờ sóng vỗ nước mênh mang

                        Thương nhớ Mẹ hiền lắm Mẹ ơi
                        Từ khi Mẹ khép cửa ru hời
                        Con thầm kiếm Mẹ trong vô tận
                        Chỉ vọng hai từ tiếng Mẹ Ơi

                        Có nghe cửa ngõ của A Tỳ
                        Con cố kiếm tìm chẳng lối đi
                        Không nẻo xuống lên không dấu vết
                        Chỉ nghe văng vẳng bất tư nghì

                        Có nghe một cõi Nước An Bang
                        Mẹ có về không kết Nụ Vàng
                        Vạn hữu trùng trùng sa pháp giới
                        Làm sao con biết chẳng âm vang

                        Sinh tử oan khiên nghiệt ngã, ừ
                        Một khi khép mở rẽ thiên thu
                        Cửa sinh cửa tử im phăng phắc
                        Một tiếng vô thinh phủ thái hư

                        Chắp tay đảnh lễ Hội Vu Lan
                        Quyện khói trầm hương thoảng nhẹ nhàng
                        Vạn đức Hồng Danh ban tế độ
                        Cha Lành vô lượng nhũ Từ Ân

                        Công đức sinh thành nguyện đáp đền
                        Mẹ ơi nhớ Mẹ không hề quên
                        Dù cho nhắm mắt xin ghi nhớ
                        Mang Mẹ đi theo vạn nẻo đường

                        Dù cho muôn hướng đến ngàn phương
                        Mang Mẹ đi theo nhé Mẹ thương
                        Để kiếp phù sinh không thống nỗi
                        Không reo điệp khúc của vô thường.

                        Tháng 6 – 2011
                        TNT Mặc Giang

                        Vườn Hồng kết nụ Mẹ Yêu

                        Cho tôi được gắn mãi hoa hồng
                        Hoa trắng xin đừng vội trắng bông
                        Còn Mẹ là còn hơn tất cả
                        Không gì so sánh Mẹ, nghe không

                        Hoa hồng một đóa mãi xinh tươi
                        Còn Mẹ, là còn có nụ cười
                        Mất Mẹ, cuộc đời mất tất cả
                        Mẹ ơi, xin Mẹ sống muôn đời

                        Hoa hồng cài áo chẳng sờn vai
                        Thương Mẹ nâng niu đỡ cánh cài
                        Đừng để cánh phai tàn tím tím
                        Ngàn năm ngậm suối khóc tuyền đài

                        Hoa hồng như Mẹ thắm hồng tươi
                        Đỏ thắm trong tim thắm cả người
                        Rào rạc Biển Đông triều sóng vỗ
                        Tình tang điệp khúc Mẹ à ơi

                        Vườn hồng kết nụ Mẹ yêu thương
                        Một đóa Mẫu Thân thơm vạn đường
                        Còn có mía lau hương dịu ngọt
                        Tay tiên nét ngọc tỏa đài phương

                        Vườn hồng xin Mẹ kết thiên thu
                        Cửa Tử im re, chẳng ứ ừ
                        Chỉ có Cửa Sinh tràn sức sống
                        Ngàn năm trăng sáng chẳng mây mù

                        Những ai còn Mẹ hãy nâng niu
                        Bất kể ngày đêm mỗi sớm chiều
                        Những lúc canh khuya Mẹ trở giấc
                        Nhìn xem thử Mẹ có liu xiu

                        Bóng chiều sẽ vội thoáng qua mau
                        Mây gác tầng không phủ xuống đầu
                        Bãng lãng hoàng hôn chờ bóng tối
                        Sao trời le lói nhỏ canh thâu

                        Cẩn trọng thâm sâu giữ đóa hồng
                        Nhớ nghe đừng đợi lá diêu bông
                        Rừng hoang cỏ dại xanh rì đó
                        Thu tím hạ nồng lạnh gió đông

                        Bông hồng cài áo tỏa thơm hương
                        Vành áo cài hoa kết Mẹ thương
                        Diễm phúc nhất đời còn có Mẹ
                        Ta xin đánh đổi mọi nghê thường

                        Đừng để vô thường kéo đến nghe
                        Nước sông đừng ngập vỡ bờ đê
                        Đơn côi sóng lệ mòn mi mắt
                        Réo rắt đêm hè vọng tiếng ve

                        Thôi, xin kết thúc áo cài hoa
                        Hoa Trắng Hoa Hồng tự điểm hoa
                        Đừng để một mai đến quá trễ
                        Hoa Hồng Hoa Trắng hỡi là hoa.

                        Tháng 6 – 2011
                        TNT Mặc Giang
                        #57
                          Viet duong nhan 24.06.2011 05:41:13 (permalink)
                          Kim Cổ Sắt Son

                          Xin ngắt một cành hoa
                          Dâng lên công đức Mẹ
                          Xin ngắt một cành hoa
                          Dâng lên công đức Cha
                          Nhớ thương cửa cửa nhà nhà
                          Non non nước nước gia gia hữu tình
                          Ta đi trên nước non mình
                          Ta về đồng nội in hình núi sông
                          Dư đồ một dãi cong cong
                          Uốn theo chữ “S” Tiên Rồng Việt Nam
                          Xin ngắt một cành hoa
                          Tôn thờ công đức Mẹ
                          Xin ngắt một cành hoa
                          Phụng cúng công đức Cha
                          Nước non non nước của ta
                          Tiếng Quốc sông núi tiếng Gia cửa nhà
                          Ngàn năm Văn Hiến tinh ba
                          Rồng Tiên mở hội hoan ca kiêu hùng
                          Đất này là đất nước chung
                          Nước này là của giống dòng Việt Nam
                          Vàng son chạm sắt lên chàm
                          Ngoại thực sạch bóng ngoại xâm tiêu đời
                          Hỡi người Việt Nam ta ơi
                          Nhất hô bá ứng vạn lời tuyên ngôn
                          Đông Nam Tây Bắc đừng hòng
                          Tan hoang khiếp vía kinh hồn biết chưa
                          Xin ngắt một cành hoa
                          Đáp đền ơn Mẫu Tử
                          Xin ngắt một cành hoa
                          Nhớ nghĩa đức Phụ Thân
                          Nếu cần, đánh đổ phù vân
                          Nếu cần, quét sạch phong trần bụi bay
                          Nói cho biết đó biết đây
                          Đừng gieo ách họa đừng bày tai ương
                          Việt Nam dũng khí đường đường
                          Trọng nghĩa thì sống, dở tuồng ra tro
                          Xâm lăng, xâm thực chật mồ
                          Hống hách, bạo ngược, xương khô chất chồng
                          Này này, ta bảo nhớ không
                          Lật trang sử cũ thoát tròng nhớ nghe
                          Này này, ta bảo đừng mê
                          Đựng vào biết mặt, chui về nhà ma
                          Việt Nam Dân Tộc của ta
                          Nhứt ngôn ký xuất thiên la rợn hồn
                          Xưa nay vẫn thế không sờn
                          Cổ kim không đổi sắt son Tiên Rồng
                          Đó là núi núi sông sông
                          Định ban tọa thị giống dòng Việt Nam.

                          Tháng 6 – 2011
                          TNT Mặc Giang
                          #58
                            Thay đổi trang: << < 4 | Trang 4 của 4 trang, bài viết từ 46 đến 58 trên tổng số 58 bài trong đề mục
                            Chuyển nhanh đến:

                            Thống kê hiện tại

                            Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                            Kiểu:
                            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9