thơ hàn mặc tử
Nhớ trường xuyên Trường xuyên ơi! Trường xuyên ơi!
Viết chẳng nên câu nói nghẹn lời.
Mây nước bao la tình lẳng lặng.
Gió xương mờ mịt nhớ chơi vơi.
Tương tư mộng thấy năm canh mộng.
Luyến ái đời vương bốn phía trời.
Đây nhớ đây thương tình tệ quá
Có ai khăng khít lại quên ai!
Chuyến đò ngang
Chẳng hẹn hò sao gặp gỡ nhau đây!
Người thời như tỉnh, kẻ như say.
Trong veo làn nước soi đôi mặt,
Xa tít quê nhà trỏ một tay.
Tâm sự mới trao bờ đã đến,
Nỗi niềm chưa cạn khách về ngay.
Ba sinh duyên nợ âu là thế!
Một chuyến đò đưa nghĩa một ngày.
Đêm không ngủ
Non song bốn mặt ngủ mơ màng,
Thức chỉ mình ta dạ chẳng an.
Bong nguyệt leo song sờ sẩm gối,
Gió thu lọt cửa cọ màn chan.
Khóc giùm thân thế hoa giơi lệ,
Buồn giúp công danh dế dạo đàn.
Trỗi dậy nôm na vài điệu cũ,
Năm canh tâm sự vẫn chưa tàn.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.05.2010 14:02:03 bởi hoabantrang0805 >
Gái quê Xuân trễ, xuân non, xuân lịch sự, Tôi đều nhận thấy trên môi em. Làn môi mong mỏng tươi như máu, Đã khiến môi tôi mấp máy thèm. Từ lúc tóc em bỏ trái đào, Tới chừng cặp má đỏ au au, Tôi đều nhận thấy trong con mắt, Một vẽ ngây thơ và ước ao. Lớn lên em đã biết làm duyên, Mỗi lúc gặp tôi che nón nghiêng. Nghe nói ba em chưa chịu nhận Cau trầu của khách láng giềng bên.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.05.2010 14:07:06 bởi hoabantrang0805 >
MẤT DUYÊN Xuân em hơ hớ trái đào non, Chàng đã thương thương muốn kết hôn. Từ ấy xuân em càng chín ửng, Ngày ngày giặt lụa bến sông con. Chàng đã vời ai đi tới bỏ, Cau trầu lễ vật ở nhà em? Má em nhận gã không đòi cưới, Thấp thỏm em mừng được tấm duyên. Từ ấy sao chàng không trở lại, Vuông tơ em dệt đã gần xong. Mấy lần đổi lá dâu ngoài ngõ, Mấy lượt mong chàng, chàng biết không?
MÙA XUÂN CHÍN Trong làn nắng ửng khói mơ tan. Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng. Sột soạt gió trêu tà áo biếc, Trên giàn thiên lí bóng xuân sang. Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời, Bao cô thôn nữ hát trên đồi. _Ngày mai trong đám xuân xanh ấy. Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi. Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi, Hổn hển như lời của nước mây. Thầm thĩ với ai ngồi dưới trúc, Nghe ra ý vị và thơ ngây. Khách xa, gặp lúc mùa xuân chín, Lòng trí bâng khuâng sực nhớ làng: -Chị ấy năm nay còn gánh thóc Dọc bờ sông trắng nắng chang chang?
DUYÊN MUỘN Từ khi đôi má đỏ hây hây, Em tập thêu thùa, tập vá may. Chim sáo trước sân bay tới đậu, Em mừng: sắp được lấy chồng đây. Những lượt thu về, em thấy xuân, Trên đôi má nõn lại phai dần. Và lòng em chẳng còn nao nức, Như lúc trăng lên đối khói trầm. Người nói duyên em đã muộn màng, Bởi vì nghèo khó chẳng xênh xang. Nhưng xuân em chín từ năm ngoái, Há phải vì em áo nối quàng.
EM LẤY CHỒNG Ngày mai tôi bỏ làm thi sĩ, Em lấy chồng rồi hết ước mơ. Tôi sẽ đi tìm mỏm đá trắng, Ngồi lên để thả cái hồn thơ.
UỐNG TRĂNG Bóng hằng trong chén ngả nghiêng, Lả lơi tắm mát làm duyên gợi tình. Gió lùa mặt nước rung rinh, Lòng ta khát miếng chung tình từ lâu. Uống đi cho đở khô hầu, Uống đi cho bớt cái sầu miên man. Có ai nuốt ánh trăng ngàn, Có ai nuốt cả bóng nàng tiên nga.
TRÁI MÙA Mấy độ trong vườn, cam chử chín, Mỗi lần em nhớ người trai tơ. Trưa hè năm ấy mua cam ngọt, Nhưng thấy cam xanh lại cáo từ. Năm ngoái, trong vườn cam chín cả, Gốc đào em đợi chàng qua mua. Nhưng con chim khách không về nữa, Chàng chẳng sang đâu, cam hết mùa. Cam héo lòng em cũng héo don Đến nay em đã có chồng con. Tình cờ hôm ấy, chàng qua lại, Cam trái mùa rồi, hết thứ ngon.
Nụ cười Trăng lên, nước lặng, tre là đà Giơi bóng in trên đám cỏ hoa Tiếng động sau vùng lau cỏ mọc, Tiếng ca chen lấn từ trong ra. Tiếng ca ngắt- cành lá rung rinh Một nường con gái trông xinh xinh, ống quần xo xắn lên đầu gối, Da thịt, trời ơi! trắng rợn mình! Cô gái ngây thơ nhìn xuống hồ. Nước trong nổi bật dáng hình cô. Nụ cười dưới ấy và trên ấy, Không hẹn, đồng nhau nở lẳng lo.
NHỚ NHUNG Từ ấy anh ra đi, Ngoài song không gió thoảng. Hoa đào vắng mùi hương, Lòng em xuân hờ hửng. Từ ấy anh ra đi, Bóng trăng vàng giải cát. Cánh cô nhạn bơ vơ, Liệng dưới trời xanh ngát. Từ ấy anh ra đi, Tiếng dương cầm vắng bặt. Dường tan trong đám sương Thoảng về nơi làng mạc. Từ ấy anh ra đi, Em gầy hơn vóc liễu. Em buồn như đám mây Những đêm vầng trăng thiếu.
ÂM THẦM Từ gió xuân đi gió hạ về, Anh thường gởi gắm mối tình quê. Bên em, mỗi lúc trên đường cái Hóng mát cho lòng được thoả thuê. Em có ngờ đâu trong những đêm Trăng ngà giải bóng, mặt hồ êm, Anh đi thơ thẩn như ngây dại, Hứng lấy hương nồng trong áo em... Bên khóm thùy dương em thướt tha, Bên này bờ liễu anh trông qua, Say mơ vướng phải mùi hương ướp, Yêu cái môi hường chẳng nói ra,,, Độ ấy xuân về em lớn lên, Thấy anh em đã biết làm duyên. Nhưng thời gian vẫn trôi đi mãi, Yêu dấu lòng anh ôm hận riêng.
BẮT CHƯỚC Để cho hoa gió thì thào, Để cho mây nước nôn nao, Quên câu thương nhớ rồi sao? Em ơi thế nghĩa là sao? Khi hương thơm kề lỗ miệng, Khi tình mới chạm vào nhau, Em ơi! thế nghĩa là sao? Trăng đang nằm trên sóng cỏ, Cỏ đưa trăng đến bên ao. Trăng lại đẫm mình xuống nước, Trăng nước đều lặng nhìn nhau... Đôi ta bắt chước thì sao?
CAO HỨNG Tôi làm trăng cổ độ, Lượng trời rộng bao la. Tôi làm Tô Đông Pha, Đàn tương tư lạc điệu. Thơ tôi thương huyền diệu Mọc lên đạo từ bi. Tôi bắt chước Hi Di Ngủ một trăm ngày dậy. Xem mặt trời đang cháy Là điềm có tiên tri. Tôi thấy nàng Tây Thi Giặt sa trên bàn thạch. Tôi yêu trời nguyệt bạch, Tôi say màu thanh thiên, Tôi ưng ả thuyền quyên Ở trong pho tình sử. Cho tôi hoa đền ngự, Cho tôi lòng ni cô, Xuân trên má nường thơ Ngon như tình mới cắn
ĐÂY THÔN VĨ DẠ Sao anh không về chơi thôn vĩ? Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên. Vườn ai mướt quá, xanh như ngọc. Lá trúc che ngang mặt chữ điền Gió theo lối gió, mây đường mây, Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay. Thuyền ai đậu bến sông trăng đó, Có chở trăng về kịp tối nay? Mơ khách đường xa, khách đường xa, Áo em trắng quá nhìn không ra... Ở đây sương khói mờ nhân ảnh, Ai biết tình ai có đậm đà?
GHEN Ta ném mình theo gió trăng, Lòng ta tản khắp bốn phương trời. Cửu trùng là chốn xa xôi lạ Chim én làm sao bay đến nơi? Chiếc cầu chở cả một đêm trăng, Muốn ánh sao ngời chói thẳng băng, Muôn sơị hương trầm say bối rối, Muôn vạn thần thánh sống cao sang. Giây phút, ôi chao! nguồn cực lạc Tình tôi ghen hết thú vô biên. Ai cho châu báu, cho thinh sắc, Miệng lưỡi khô khan, hết cả thèm.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: