Để nhớ
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 9 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 130 bài trong đề mục
Nón lá 28.08.2010 19:47:05 (permalink)
Ngày 28 tháng 8 năm 2010

Con người đúng là "giang san biến đổi bản tính nan di", cho dù đánh chết cái nết vẫn... không chừa. Qua bao thăng trầm rồi mà mình vẫn ngốc và bướng như vậy. Tự nhủ là phải khôn ngoan hơn, chịu đựng và kiên nhẫn đi, bao người vẫn làm được kia mà... vậy mà cuối cùng vẫn hành động y như quá khứ.
#16
    Nón lá 04.09.2010 19:33:34 (permalink)
    Ngày 4 tháng 9 năm 2010

    Qua nay mình cứ chạy ra chạy vào ngắm cái kindle 3 mãi. Đã vào đặt hàng rồi đến phút cuối chỉ cần ấn nút là a lê hấp ... nhưng cuối cùng mình lại hủy. Đơn giản là... tiếc tiền. Chạy ra rồi lại tiếc ngẩn tiếc ngơ, hôm sau quay vào xem tiếp. Ngần ngừ mãi với câu hỏi "mua hay không mua", phải chi có cái hoa chắc mình cũng bứt cánh bói như người ta bói tình yêu: "yêu ... không yêu.... yêu... không yêu... yêu...".

    Xưa giờ khi thích cái gì mình mua liền, ít quan tâm đến chuyện gì khác (may mà những thứ mình thích cũng không nhiều...). Nhưng bây giờ đã khác rồi... thôi cứ từ từ tính...
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.09.2010 19:35:48 bởi Nón lá >
    #17
      Nón lá 09.09.2010 19:32:52 (permalink)
      Ngày 9 tháng 9 năm 2010

      Tính mình ghét nhất là những người không giữ lời hứa mà không biết sao lại gặp toàn những người khiến mình phải tức điên lên. Nhưng lần này phải dằn lại vì dù sao người ta cũng có lòng tốt giúp mình nhưng có lẽ từ nay về sau những gì người đó hứa mình sẽ thôi không còn tin tưởng tuyệt đối nữa mà phải chừa lại một khoảng sai số cho những hứa hẹn.
      #18
        Nón lá 13.09.2010 18:25:23 (permalink)
        Ngày 13 tháng 9 năm 2010

        Biết viết gì đây và biết nói gì đây
        Hay là cứ lặng nhìn trời mây
        Gửi cả hồn ta theo hương gió
        Chuyển đến ai đó chút tình này.
        #19
          Nón lá 17.09.2010 19:53:59 (permalink)
          Ngày 17 tháng 9 năm 2010

          Hôm qua đang mê mải với Kawai thì Cu gọi. Mình alô thì nghe bên kia cũng alô rồi im bặt. Cứ tưởng là gọi nhầm số nên mình cũng nín thinh coi sao. Cu hỏi "không nhận ra ai à ?". Sao mà nhận ra được, năm thuở mười thì mới nói chuyện mà giọng miền Trung của Cu lại hơi khó nghe. Phải nghe một lúc mới quen tai.

          Cu hỏi sao lúc này không thấy liên lạc. Mình thì dùng Yahoo, Cu lại dùng Skype nên dù có lên net cũng không gặp nhau. Còn điện thoại của Cu thì thay số xoành xoạch. Mình hỏi: "bộ Cu trốn nợ hay sao mà đổi số điện thoại hoài vậy?", "Ừ, trốn nhà báo....". "Trời, sao Cu giống ngôi sao quá vậy. Suốt ngày trốn phóng viên".

          Tám một hồi Cu hỏi thăm mình dạo này có mập lên chút nào không. Mình thì nhỏ lớn đã vậy rồi, có khi nào mập đâu. Cu kể hồi sinh viên, lúc mới vào đại học Cu chỉ có 39kg. Sau 4 năm đại học, tăng được 2kg. Đến khi đi làm thì mỗi năm tăng 1kg. Mình kêu lên: "ngộ vậy, mỗi năm tăng 1kg. Vậy nếu Cu sống tới 90 tuổi thì Cu sẽ nặng bao nhiêu kg?". Cu cười hà hà: "chắc 90kg". Cu cứ cười suốt cuộc nói chuyện. Người lạc quan vậy hèn chi tăng cân đều đều.

          Mình thắc mắc sao mỗi năm cứ phì ra mà lại không cao thêm một tí. Cu ừ, phải chi mỗi năm cao hơn 1 tí thì hay quá...
          .....
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.09.2010 19:58:56 bởi Nón lá >
          #20
            Nón lá 21.09.2010 22:44:11 (permalink)
            Ngày 28 tháng 8 năm 2010

            “Ui da”
            “Đau quá”
            “Đau quá”
            Mình đi lên gác, Ni chạy lên theo, mình vội lỉnh đi trốn. Nghe tiếng Ni kêu đau khi đang đi lên cầu thang mình hoảng hốt từ chỗ trốn chạy lại coi sao.
            “Đụng đầu chon…” Ni vừa nói vừa đưa tay lên đầu.
            “Ừ, để Út coi”. Không sao cả, chắc chỉ đụng nhẹ thôi. Ni cũng không khóc, không như mới nãy té nó khóc thấy mà thương luôn. Mình ẳm nó lên gác “Đi từ từ thôi, chạy chi vậy”. Dạo này nó biết méc rồi, lúc trước mỗi lần té đau nó chỉ khóc thôi. Mà chỉ khi nào đau lắm mới khóc, một ngày té cả chục bận khiến ai cũng xót nhưng không cách nào giữ được. Làm sao không té khi suốt ngày chỉ chạy chứ không thèm đi, còn đi xuống cầu thang thì vừa bước vừa nhắm mắt làm ba Ni la oai oái.

            Nhà có nít giống như có giặc, lúc nào cũng phải cảnh giác. Cứ thấy im ắng không nghe tiếng nó 5 phút thôi là y như rằng ở một góc nào đó đang có một “vụ án” xảy ra. Phá như vậy nhưng cả nhà ai cũng thương. Cứ hễ “gây án” xong bị người lớn kêu lại chuẩn bị xử tội là nó nhào vô ôm đại, ôm hun nữa chứ, đẩy ra cũng không được. Và khi đã bị Ni ôm cứng rồi thì chẳng còn lòng dạ nào xử cái tội phá phách nữa. Phá không chịu nổi nhưng cũng dễ thương không chịu được.

            Mỗi ngày khi Ni qua nhà ngoại là lát sau thế nào mình cũng chạy xuống hỏi: “Thưa Út chưa?”. Lần nào hỏi câu này y như rằng Ni sẽ trả lời qua quít “Thưa rồi”. Mình kiên quyết giữ nó lại nghiêm giọng: ” “Rồi hồi nào, chưa gặp mặt nữa mà thưa rồi cái gì. Thưa Út coi. Khoanh tay lại… khép chân lại… Thưa Út”. “Thưa Út”. “Con mới qua”. “Chon mới qua”. “Hun Út”. Ni lặp lại theo “Hun.. Út”. “Không phải, hun Út á” Mình vừa nói vừa chìa mặt ra. Ni hiểu ra nên ôm hun rất đúng điệu. “Thương Út không?”. Mới hỏi tới đó nó đã đưa tay chỉ lên đầu, mình cười ngất, lặp lại: “Thương Út hông?”. “Thương Út”. “Thương để đâu?”. Ni đưa tay vỗ vỗ lên đầu rất thuộc bài, dễ thương không chịu được. “Giỏi quá, tới Út hun Ni”, mình hôn váo má nó thật mạnh rồi mới thả cho đi.

            … Ni rất thích xem quảng cáo và nghe những điệu nhạc sôi động, cứ mỗi lần nhạc quảng cáo nổi lên là nó lại đứng lắc lư, rất tếu. Ai thấy cũng cười cổ vũ, càng cười Ni càng thích càng nhảy nhiều hơn.

            … Ni năm nay hơn hai tuổi, đang ở độ tuổi bắt chước. Mình uống nước, cứ hớp một ngụm lại ra chiều khoái trá kêu lên: “Ngon quaaaaaaaá Ni ơiiii”. Ni dòm mình làm và cười thích thú “Nhon quaaaaaaaá Ni ơiiii”, bắt chước y hệt từ cách nói đến điệu bộ lắc đầu nhăn mặt. Mình không cách nào nhịn cười hát tiếp: “Ôi ngon quá xá là ngon”. “…xá là nhon”, câu này hơi dài nên Ni chỉ bắt chước được mấy chữ cuối.

            … con nít coi vậy mà rất nhiều năng lượng, giỡn mãi không biết mệt Ni cứ theo kêu: “Út trốn đi”. Vậy là mình len lén trốn vào đâu đó, đợi Ni chạy ngang qua là hù thật to làm nó giật mình cười ngằng ngặt. Đối với con nít dù chỉ là những trò chơi đơn giản cũng vui ngất trời, chỉ giơ súng giả bộ bắn qua bắn lại “ình.. chéo… ình…chéo…” thôi cũng đủ thành một trò hấp dẫn rồi. Thế giới trẻ thơ hồn nhiên và đơn giản vậy đó cho nên con nít lúc nào cũng dễ thương.
            #21
              Nón lá 01.10.2010 22:04:59 (permalink)
              Ngày 1 tháng 10 năm 2010

              Lần đầu tiên có người nói mình "thu hút" làm mình khoái quá chừng....

              Nhưng (chữ nhưng này thiệt đáng ghét) người đó chưa từng gặp mặt mình (cho nên mới "tuyên bố" một câu giật gân như vậy)

              Số là có một hôm người đó add nick mình trên facebook, mình nhìn thấy tên cứ ngờ ngợ không biết có phải là người quen không nên chọn giải pháp an toàn là ok. Sau đó mình gửi tin nhắn hỏi có quen không, người đó nói không biết sao mà trên trang facebook của người đó có tên mình nên add làm quen. Rồi từ đó hẹn qua yahoo nói chuyện...

              Bây giờ người đó kể mình là người đầu tiên người đó làm quen qua facebook vì thấy mình có cái gì đó thu hút.

              À, ra vậy...

              Chỉ là con người ảo của mình thu hút thôi. Vậy mà cứ tưởng... làm mừng hụt hà.. hihi...
              #22
                Nón lá 05.10.2010 11:15:52 (permalink)
                Ngày 5 tháng 10 năm 2010

                Trang web mình hay vào bỗng dưng biến mất khiến mình tiếc, mình hối hả đi tìm. Chỉ vắng có một, hai ngày mà lòng thắc mắc và đủ thứ dự cảm không hay diễn ra trong đầu. Cứ như thiếu mất một điều gì đó trong cuộc sống. Từ lúc nào không biết những cái ảo đã dần chiếm nhiều chỗ, thậm chí thay thế cả cái thật. Cuộc sống đời thường không vui? Vào net đi sẽ có khối cái để giải sầu. Muốn thư giản? Mở máy lên nào. Tìm bạn? Dễ như trở bàn tay. Cho nên nếu chẳng may một ngày bị cắt mạng (cúp điện, nhà cung cấp mạng có vấn đề,…) là coi như ngày đó là một ngày không như mọi ngày. Không bình thường. Internet bây giờ giống như không khí, thức ăn, điện, nước,… vậy. Thiếu là thấy mất quân bình ngay.

                Trong tâm trạng thiếu vắng đó lại nhớ đến bộ phim Surrogates mới coi hồi đâu mấy tuần trước. Ở một thời gian nào đó trong tương lai, con người ta không còn phải đích thân làm mọi việc nữa mà chỉ cần điều khiển robot đại diện của mình. Việc đi ra ngoài làm việc, giao tiếp, sinh hoạt đều thông qua đại diện cả. Và những robot đại diện đó dĩ nhiên là hoàn hảo, đẹp không chỗ chê. Thế giới có vẻ yên bình, thuận tiện và an toàn hơn. Nhưng thế giới đó cũng thiếu cảm xúc hơn bao giờ hết. Chồng không thể gặp vợ mà chỉ có thể giao tiếp với đại diện của cô ấy-đẹp, trẻ trung nhưng vô cảm. Và khi một loại vũ khí xuất hiện giết hàng loạt những robot đại diện và giết luôn cả những chủ nhân đang kết nối của chúng thì mọi thứ không còn trơn tru, bình lặng nữa. Con người phải chiến đấu với công nghệ, phải chọn lựa tiếp tục cuộc sống như nó vẫn đang diễn ra hay sẽ phải sống bằng chính con người thật không hoàn hảo của mình. Anh chàng cảnh sát đó đã có sự lựa chọn. Một cái ấn nút là hàng loạt những hình nhân đẹp đẽ đồng loạt ngã gục trên đường phố, trong công sở,…. Cuộc sống tưởng như dừng lại trong mấy phút rồi những con người thật từ trong nhà ngơ ngác bước ra đường. Những con người trong dáng vẻ xấu xí, bệ rạc, chậm chạp thật của chính mình. Và cả cô vợ già nua, bệnh tật của anh cũng từ bỏ căn phòng cố thủ để bước ra ngoài. Họ ôm nhau, không phải thông qua hai đại diện xinh đẹp, trẻ trung của mình mà là hai người trung niên không hoàn hảo trong vòng tay nhau. Cái ôm xiết chậm mà gần gũi đầy cảm xúc. Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt nhăn nheo của người vợ. Nếp nhăn và nước mắt, cả hai thứ mà người đại diện không có.

                Xem phim mà xúc động. Phim là câu chuyện giả tưởng về tương lai nhưng lại gần với hiện tại. Chẳng phải chúng ta vẫn đang sử dụng những đại diện avatar xinh đẹp của mình để giao tiếp với nhau đó sao. Những avatar đó thay chủ nhân của nó để vui chơi, kết bạn, giận hờn, nhớ nhưng và yêu đương mỗi ngày. Dần dần không còn biết cái nào là thực và cái nào là ảo. Như mình hôm nay buồn da diết vì không vào được một trang mạng ảo trong khi bạn bè ngoài đời thật thì chẳng chịu ghé thăm. Ghé làm gì, cứ mở máy vào facebook là có thể vào thẳng nhà họ lúc nào cũng mở cửa 24/24. Chẳng phải như thế vừa nhanh vừa tiện lợi hơn gấp trăm lần hay sao.
                #23
                  Nón lá 25.10.2010 19:44:47 (permalink)
                  Ngày 25 tháng 10 năm 2010

                  Thấy Sói con sau một hồi thút thít khóc vì con quay bị Ni quăng đâu mất tiêu tìm hoài không thấy, đang nằm buồn xo nên mình tìm cách khiến Sói con chú ý:
                  - Đố bạn nhà Trần đánh bại quân gì?
                  Biết Sói con rất thích tìm hiểu về lịch sử nên mình khơi lên đề tài về lịch sử. Sói con ôm bình nước suy nghĩ
                  - Àm…ừ….
                  Thấy Sói nghĩ hơi lâu mình gợi ý:
                  - Trần Hưng Đạo đánh thắng quân gì trên sông Bạch Đằng?
                  - Quân… Mông-Nguyên.
                  Cùng lúc anh hai Bin và dì Bảy lên tiếng:
                  - Quân Nguyên-Mông.
                  Sói con không chịu, cứ nhất định là quân Mông Nguyên. Mình giảng hòa:
                  - Quân Nguyên-Mông hay quân Mông-Nguyên gì cũng đúng. Còn gọi là quân Mông-Thát nữa, bởi vậy binh lính nhà Trần để thể hiện quyết tâm đánh giặc đã khắc hai chữ Sát Thát lên cánh tay. Nghĩa là giết giặc Thát đó.
                  Sói cười kể:
                  - Còn bạn em nó lấy phấn viết lên cánh tay chữ Sát Thát.
                  - Vậy vua Quan Trung thì đánh quân gì?
                  Sói cười cười thẹn thò, mình gợi ý:
                  - Trận Đống Đa, Ngọc Hồi vua Quang Trung đã đánh bại quân nào?
                  - Quân Thanh.
                  - Ừ, vậy còn nhà Lý thì đánh giặc gì? Lý Thường Kiệt đánh quân nào?
                  - À…
                  Mình trả lời luôn:
                  - Quân Tống. Thế còn Ngô Quyền đánh quân nào? Ngô Quyền đánh bại quân nào trên sông Bạch Đằng đó.
                  - Quân Nam Hán.
                  - Còn ai đã đánh đuổi quân Minh?
                  Sói bí lù. Mình cho đáp án:
                  - Lê Lợi.
                  - Lê Lai.
                  - Ừ, nhiều lắm. Lê Lợi, Lê Lai, Nguyễn Trãi,… nhưng mình chỉ nói người đứng đầu cuộc khởi nghĩa chống quân Minh thôi.
                  Thấy mình im lặng, Sói giục:
                  - Đố nữa đi Út.
                  Mình cười chọc quê:
                  - Đố gì bây giờ, đố gì bạn cũng hỏng biết hết trơn hà.
                  Sói chỉ cười cười, thật ra thì Sói cũng đã trả lời được kha khá khi có sự gợi ý.
                  - Vậy bạn đọc bài thơ Nam Quốc Sơn Hà của Lý Thường Kiệt coi.
                  Biết là Sói con thuộc bài này nên mình đố cho dễ dễ một chút. Bài thơ này Sói học hồi lớp bốn, hôm trước trong lớp cô hỏi cả lớp ai còn thuộc bài này thì đọc cho cả lớp nghe. Chỉ có mình Sói giơ tay và đọc thuộc làu làu.
                  - Đố nữa đi
                  - Vậy Triệu Thị Trinh đã nói câu gì?
                  - Quên rồi… dài lắm…
                  - Vậy Trần Bình Trọng?
                  - Ta thà làm quỷ nước Nam chứ không thèm làm vương đất Bắc.
                  Mình thử truy tiếp:
                  - Sao tự nhiên lại làm quỷ vậy, sao hỏng làm người mà làm quỷ?
                  - Tại bị giết, chết rồi thì thành quỷ.
                  Mình và Sói cùng cười.
                  - Vậy ai nói câu đánh cho sử tri Nam quốc anh hùng tri hữu chủ?
                  Sói lỏn lẻn cười hỏi lại:
                  - Ai?
                  - Ai mà hôm bữa mình với bạn đi coi phim đó.
                  - Nguyễn Huệ… ủa dài lắm mà sao bạn đọc ngắn vậy?
                  - Đọc ngắn cho bạn nhớ, đọc dài quá làm sao bạn nhớ được.
                  Sói thích lắm cứ theo kêu đố nữa mãi, Sói thích sử và thích câu đố để vô trường đố bạn bè.
                  Bin đang nằm bấm điện thoạt tự nhiên lên tiếng kể:
                  - Trong trường học bài thơ Ông đồ:
                  Mỗi năm hoa đào nở
                  Lại thấy ông đồ già

                  Mình đọc tiếp:
                  - Mỗi năm hoa đào nở
                  Lại thấy ông đồ già
                  Bày mực tàu giấy đỏ
                  Bên phố đông người qua

                  - Ừ, bài đó đó… tụi bạn Bin nó chế lại là:
                  Mỗi năm hoa đào nở
                  Lại thấy ông đào đường…

                  - Cái đó là báo Tuổi Trẻ Cười họ châm biếm đó mà.
                  - Bài thơ đó mấy câu cuối hỏng hiểu nói gì hết.
                  - Câu nào? Có phải:
                  Năm nay đào lại nở
                  Không thấy ông đồ xưa
                  Những người muôn năm cũ
                  Hồn ở đâu bây giờ?

                  Ở đây ông đồ ngồi viết chữ tượng trưng cho nét văn hóa có từ nghìn xưa đó, bây giờ không thấy ông đồ nữa thì văn hóa xưa như cũng phai nhạt, mất dần.
                  Mình nói đại khái, tóm tắt vậy cho Bin hiểu. Không sát ý lắm nhưng dù sao Bin cũng gật đầu.
                  -Bin còn học bài thơ nào nữa?
                  - Học thơ của bà gì đó…
                  - Bà gì? Hồ Xuân Hương hả
                  - Đúng rồi, Bánh trôi nước.
                  Mình đọc:
                  - Thân em vừa trắng lại vừa tròn
                  Bảy nổi ba chìm với nước non
                  Rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn
                  Mà em vẫn giữ tấm lòng son

                  Còn học bài nào của Hồ Xuân Hương nữa không? Có học bài Mời trầu không?
                  - Không.
                  - Vậy thì mai mốt thế nào Bin cũng sẽ học bài đó. Mà Bin học bài Bánh trôi nước rồi phải không, Bin biết bài đó nói về cái gì không?
                  - Biết….ừm… nói về thân phận người phụ nữ…
                  - … trong xã hội phong kiến. Phải nói đầy đủ là thân phận người phụ nữ trong xã hội phong kiến thì mới đúng.
                  - Rồi có bài gì mà con hổ, con hổ nữa đó…
                  - À bài Lời con hổ trong vườn bách thú của Thế Lữ:
                  Gặm một khối căm hờn trog cũi sắt
                  Ta nằm dài trông ngày tháng dần qua

                  Bin học Qua đèo ngang chưa?
                  - Rồi.
                  - Học rồi mà có thuộc không, đọc thử coi.
                  Bin đọc được mấy câu thì tắc tị. Mình trêu:
                  - Họ rồi mà chẳng thuộc gì hết, nếu Sói con mà học rồi thế nào nó cũng thuộc. Bin học Kiều chưa?
                  - Truyện Kiều hả?
                  - Ừ
                  - Chưa. Mà hay không Út, nó nói về cái gì?
                  - Hay, nói về cuộc đời của Thúy Kiều hồng nhan bạc phận.
                  Bin chen vô:
                  - Hồng nhan bạc …. tỷ.
                  - Truyện Kiều phải đến lớp chín mới học, học trích đoạn thôi. Đoạn tả hai chị em Thúy Kiều, đoạn Kiều bán mình chuộc cha, đoạn Kiều nhớ nhà,… chứ Truyện Kiều dài lắm làm sao học hết.
                  Rồi Bin kể chuyện lớp Bin với những tình huống oái ăm của thầy cô, Sói con cứ hỏi miết. Rù rì đến mãi tận khuya…
                  #24
                    Nón lá 28.10.2010 21:08:35 (permalink)
                    Ngày 28 tháng 10 năm 2010

                    Hôm nay mình có kindle. Cảm nhận đầu tiên là kindle khá nhỏ gọn. Công nghệ e-ink cho cảm giác gần giống như đang đọc sách in, rất thích. Kindle khiến người sở hữu nó thích đọc sách hơn, với kindle có thể đọc sách mọi lúc mọi nơi. Có thể nói không ngoa rằng kindle mang sách đến gần với người đọc hơn. Mang kindle theo bên mình có nghĩa là mang theo cả một thư viện sách, tha hồ chọn lựa và tha hồ đọc.
                    #25
                      Nón lá 11.11.2010 22:39:15 (permalink)
                      Ngày 11 tháng 11 năm 2010

                      Đã uống thêm một viên thuốc rồi mà vẫn còn đau âm ỉ, mỗi khi thế này nếu ngồi sẽ chóng mặt nên mình leo lên giường nằm. Nằm xuống thì đầu óc lại nghĩ ngợi lung tung, không biết nghĩ vẩn vơ thế nào lại liên tưởng đến cách nhà văn Phan Thị Vàng Anh miêu tả tâm lý nhân vật rất hay trong “Khi người ta trẻ” mình lò dò ngồi dậy lấy quyển truyện. Đang đọc thì nghe tiếng giày Ni kêu ti toe, vậy là nhóc quậy đã qua rồi. Ni đi rầm rầm lên thang gác, lại gần giường nhìn mình rồi đứng yên nói:
                      - Út, chảy mũi nè Út.
                      Nhìn nước mũi Ni chảy ròng ròng mình vội kêu lên:
                      - Đứng đó, để Út lấy khăn giấy.
                      Mình chạy xuống lấy vội ba cái khăn giấy rồi chạy lên chùi mũi cho Ni. Ni đang bị bệnh nhưng vẫn chơi bình thường và vẫn quậy tưng bừng. Chùi mũi xong mình kêu thưa, Ni khoanh tay thưa rất ư là dễ thương ghê.
                      - Thưa Út… chon mới qua.
                      Tự nhiên bụng mình đã êm đi rất nhiều.
                      - Rồi, Út hun Ni nha.
                      Mình vừa thả ra, Ni đã lập tức nhảy lên giường để nguyên cả giày mình la hoảng:
                      - Trời ơi…xuống…
                      Ni càng khoái chí cười và quay nghiêng quay ngửa. Hình như càng cấm nó càng khoái làm. Mình lại gần đã thấy một bệt đen thui trên giường. Mình chỉ tay vào:
                      - Thấy chưa, đi xuống dưới ngay…
                      Ni leo xuống, mình lấy giấy chùi đỡ. Vết đen chỉ nhạt đi thôi chứ không hết. Ni đi xuống dưới nhà, mẹ Ni kêu cởi giày ra. Thiệt là như có giặc vào nhà. Mình lên giường cầm truyện đọc tiếp, mới đọc chưa hết trang đã nghe có tiếng rầm rầm leo cầu thang. Lại lên nữa rồi. Ni đi ra cửa chỉ tay:
                      - Mèo ăn kìa Út
                      Mình làm thinh, Ni lặp lại lần nữa. Biết nếu không lên tiếng nó sẽ nói mãi nên mình ừ:
                      - Ừ, mèo ăn
                      Thật ra là Ni đang chỉ vào cái chén cơm dư ba mình đặt cho mèo ăn, ý nó muốn nói chén cơm đó là của con mèo chứ không phải mèo đang ăn thật, ngoài sân không có con mèo nào cả. Con nít thường ít khi diễn tả được chính xác những điều nó muốn nói. Ni sau khi nghe mình lên tiếng thì không còn chú tâm đến cái chén nữa, nó nhìn quanh rồi nhìn mặt mình cúi xuống định làm gì đó. Mình nằm sát mí giường và Ni đứng nên mặt mình và Ni gần sát nhau, nó cúi xuống chạm lên môi mình rồi lại đi loanh quanh tiếp. Mình cười, chắc lại bắt chước tivi rồi. Ni chui lên giường nằm sát tường sau lưng mình, vừa nằm vừa ư ơ hát những từ vô nghĩa. Mình bỏ sách xuống quay qua đụng ngay nó đang nằm ngay chính giữa giường, mình ôm nó cười:
                      - Trời, Ni nằm vậy sao mà Út nằm.
                      Nó cười khoái chí:
                      - Tắt đèn đi Út.
                      Ban ngày làm gì có mở đèn mà tắt, mình và nó hay giả bộ chơi trò “tới giờ đi ngủ rồi….tới giờ tập thể dục rồi… tới giờ ăn cơm rồi…”, mỗi khi chơi trò tới giờ đi ngủ rồi là Ni lại kêu tắt đèn, mở quạt, đóng cửa. Con nít rất giỏi tưởng tượng. Mình giơ tay lên không trung làm động tác tắc đèn theo kiểu “ước lệ”:
                      - Tắt đèn ẹt..
                      - Đóng cửa đi Út
                      Mình lại giơ tay lên huơ qua huơ lại:
                      - Rồi, đóng cửa… ẹt .. ẹt… nhắm mắt lại ngủ đi..
                      Nó vẫn ngọ ngậy mãi, mình dụ:
                      - Xuống dưới coi chừng mẹ đi.
                      - Mẹ đi làm mà.
                      Nó nói cứ y như người lớn, ra cái vẻ không thèm đòi theo. Mình dụ tiếp:
                      - Xuống chơi với ngoại đi, ngoại nhớ Ni kìa.
                      Nó làm thinh, mình đứng lên:
                      - Đi xuống thôi, cho Ni ở lại một mình. Xuống hôn?
                      Nó lót tót ngồi dậy, hai dì cháu đi xuống nhà.
                      #26
                        Nón lá 15.11.2010 20:51:34 (permalink)
                        Ngày 15 tháng 11 năm 2010

                        Thứ bảy. Mở email, một thông báo lỡ chuyến hàng của DHL đã khơi được sự tò mò của mình để lần đầu tiên mình mở cái file đính kèm từ cái địa chỉ email xa lạ và cũng ngay sau vài ba cái click hấp tấp, nôn nóng mình hiểu rằng đã sập bẫy rồi. Vài phút sau máy báo đã cài đặt xong tool bảo vệ và nó la làng rằng máy mình đã dính virus với một danh sách dài những cái tên virus rất đáng sợ. Mình click vào nút xóa virus vậy là nó đòi... trả tiền. Dẹp. Từ phút đó mình chẳng chút bình yên cứ vài phút nó lại cảnh báo một lần. Lên net tìm phần mềm diệt virus miễn phí vậy. Tìm và cài cái của Microsoft nhưng mãi mà nó vẫn không cập nhật xong trong khi cái tool chết tiệt kia vẫn nhấp nha nhấp nhổn báo động. Mà nghi lắm, không có phần mềm diệt virus nào lại nhiệt tình như thế, nó gần như không để cho máy tính làm được việc gì với cái kiểu cứ vài giây lại nhảy ra cái cảnh báo đỏ loét. Cái kiểu làm phiền này thì chính nó là virus hỏng chừng. Sẵn đang online mình google tìm hiểu. Thiệt là đúng y như rằng, cái thằng này là virus chính hiệu. Thôi thì ta về ta tắm ao ta vậy, dùng hàng nội có sẵn Bkav coi sao dù biết tên này cũng rất khó ưa hay bị đụng hàng với những trình diệt virus khác đã mấy phen làm mình xanh mặt cứ tưởng máy hư. Thôi thì đã đến nước này một liều ba bảy cũng liều.... thì cài Bkav vậy. Mới chép xong thì Microsoft Security Essentials cũng cập nhật gần xong và ..... máy bỗng trở nên xanh lè. Rồi, kịch chiến. Ghét Bkav dễ sợ, vì lỗi này mà lâu rồi mình tẩy chay nó giờ mới mon men làm lành lại thì đã báo hại rồi..huhu...Thôi kệ, cứ khởi động lại ở safe mode cái đã cho an toàn. Thử remove Microsoft Security Essentials đi rồi dùng Bkav diệt virus rồi tính sau, đất không chịu trời thì trời phải chịu đất thôi chứ biết tính sao giờ, nghe nói Bkav có thể diệt cái thằng virus hiểm độc này. Nhưng chế độ safe mode không cho remove chương trình, không cho remove thì thôi cứ để đó cho Bkav chạy trước đã... Cuối cùng cũng chờ được rồi, ủa... sao nó báo không có virus. Trời ạ, không có virus thì tui mời ông đến làm gì chứ..hic..hic...đành khởi động lại coi sao. Vẫn cái tool đó chình ình hiện ra, remove nó cũng không được, tắt đi nó cũng không cho. Bây giờ nó còn loạn hơn nữa bất cứ mình định mở chương trình nào nó cũng ra cảnh báo rằng chương trình đó có virus. Thiệt là vừa ăn cướp vừa la làng mà. Lại phải tìm trình diệt virus khác thôi, mà phải là cái nào miễn phí mới được, khổ ghê... À mà trước khi rinh cái nào về phải mời anh chàng Bkav ra khỏi nhà mới được, kẻo không lại có chiến tranh thì nguy. Chà, có cái SYMANTEC.ANTIVIRUS.CORPORATE coi bộ được nè, down thôi. Ủa mà thằng Microsoft Security Essentials báo đã cập nhật xong rồi nè, chạy thử coi sao....ái chà nó phát hiện thấy gián điệp và nội gián rồi, phải vậy chứ... Vậy là mình cho nó quét tới quét lui hai ba lần, làm sạch máy tính sáng đêm ba bốn bận cho chắc ăn. Sau mấy lần khởi động lại máy thì cái tool đáng ghét kia đã biến mất, PHÙ..... hú hồn... Khôn ba năm dại một giây, cho tởn đến già nhé....
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.11.2010 21:17:17 bởi Nón lá >
                        #27
                          Nón lá 15.11.2010 20:52:51 (permalink)
                          Ngày 16 tháng 11 năm 2010

                          Vội vàng gửi nhật ký ngày 15 thì nhận được báo lỗi mình gửi lại, chừng vô xem thấy có 2 bài của ngày 15. Ôi ! net.... sao mà chơi khăm nhau hoài vậy. Thôi đành sửa lại thành ngày 16, coi như mình viết nhật ký trước một ngày.






                          Vô tình nhìn thấy một chút buồn, một vết tích tò mò hay một thoáng lơ đãng của một tíc tắc lang thang vô định. Mọi thứ đều có thể, có thể vô tình mà cũng có thể hữu tình. Dẫu sao cũng cám ơn thoáng vô tình hữu ý đó đã cho mình chút cảm hứng viết ...
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.11.2010 21:29:47 bởi Nón lá >
                          #28
                            Nón lá 25.11.2010 22:27:30 (permalink)
                            Ngày 25 tháng 11 năm 2010

                            Đêm nay mình muốn ngồi cùng con chữ, muốn đem bảng lảng lòng mình thôi không lười nhác bỏ qua nữa mà ghi vào nhật ký.

                            Là vì không muốn một ngày ngồi lật lại từng trang nhật ký thấy toàn những u ám, phiền ưu nên đem những nỗi buồn gởi cho gió, không muốn nghĩ nhiều. Đã từng có lúc mình chìm đắm trong những nghĩ suy muộn phiền cứ ao ước được sống bình yên, an nhiên ít nghĩ. Bây giờ thì chuyện gì cũng buông bỏ, không phiền không ưu gì nhiều lại thấy hình như mình cái gì cũng lớt phớt, hời hợt. Nghĩ vậy thấy buồn. Con người là vậy, phức tạp!

                            Viết ra những suy nghĩ tận sâu kín trong lòng thật khó, khó không phải vì không thể diễn đạt được hết mà vì không thể vượt qua rào cản lòng mình. Đôi khi người ta sống không phải vì mình mà vì hình ảnh của mình trong mắt người đời. Chạm vào cái cười nào, câu nói vô tình nào mà tự nhiên buồn không dứt. Những cái mình không thiết tha, mình buông bỏ, không muốn vì nó lao đao nhưng sống ở đời vẫn khó tránh có những phút nhìn quanh rồi lại tự muộn phiền.

                            Ừ, nhìn đời thực mình không vui sao nhìn trang viết của ai mình cũng phiền ưu? Hai thế giới khác nhau, soi vào thế giới nào mình cũng phảng phất không vui. Sao vậy?

                            Phải chăng cái mình muốn là cái mình không có được? Bởi vì không có được nên mới mong ước? "Ta muốn tìm hạnh phúc của người, người lại thèm hạnh phúc của ta", phải chăng con người ở thế gian đều không biết đủ, luôn hoài tâm vọng tưởng?
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.11.2010 22:29:26 bởi Nón lá >
                            #29
                              Nón lá 10.12.2010 22:54:18 (permalink)
                              Ngày 10 tháng 12 năm 2010

                              Mình đã có được bạn, một người bạn mà mình đã luôn khao khát, mơ tưởng, nhớ mong. Một nỗi mừng vui khôn tả khi cuối cùng ta đã có nhau. Không kể được đã biết bao ngày mình mong chờ, ngóng tin bạn như thế nào. Cứ tưởng ta không thể đến được với nhau. Mình đã phải đắn đo, suy nghĩ bao đêm để đi đến quyết định là phải có bạn bằng mọi giá.

                              Có nhau rồi mình không kềm được nên đã ngắm bạn mãi không chán dù trước đó mình cũng đã biết bạn qua hình ảnh, nhưng nhìn qua ảnh làm sao so được với mặt tận mặt. Mình thích ngắm dáng vẻ của bạn, rất mảnh mai, thon gọn nhưng đầy sức mạnh. Mình thích tận tay chạm vào bạn, đặc biệt là cảm giác mịn màn khiến mình cứ muốn sờ vào mãi. Vẻ tinh khôi tươi mới đó, sự nhẹ nhàng yếu đuối đó khiến mình cứ muốn nâng niu mãi. Dạo này mình luôn ở bên bạn, dành thời gian để tìm hiểu bạn, cùng bạn khám phá nhiều điều. Đặc biệt là những điều sâu chứa trong bạn khiến mình không thể dứt ra được nên khi màng đêm buông xuống đã rất nhiều lần mình mang bạn vào giường dù cũng có chút ngại ngùng. Không ngại sao được khi bạn mảnh mai, mong manh như thế mà mình lại không muốn có bất kỳ cái gì bao bọc bạn vì nó sẽ khiến mình rất khó xoay sở. Vậy là phải tính sao cho khi mình rời bạn ra bạn sẽ có một chỗ nào đó trên giường mà mình không thể vô tình đè lên bạn cho dù có ngủ say như chết. May mà mình đã thu xếp được nên vẫn có thể yên tâm đêm từng đêm cùng bạn mà vẫn giữ được bạn ở bên mình lâu dài. Thiệt là vui.

                              Bây giờ mình có thể cùng bạn khắp nơi và bạn sẽ kể mình nghe nhiều thật nhiều những câu chuyện thú vị. Phải vậy không, bạn Kindle ?
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 9 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 130 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9