Để nhớ
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 9 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 130 bài trong đề mục
Nón lá 13.06.2011 23:28:19 (permalink)
Ngày 13 tháng 6 năm 2011

Cả ngày nay ngồi nghe presentation bằng tiếng Anh mình mới thấy trình độ tiếng Anh của mình sao mà "còi" quá hic hic !!! Nghe đã tệ nói càng không ra lời.... ôi sao mà buồn. Thiệt may là sếp không kêu mình lên làm presentation, nếu không chắc mình thành Từ Hải luôn quá.

Hãi hùng quá nên mình chột dạ muốn xóa mù ngoại ngữ càng nhanh càng tốt. Thiệt ra trước giờ mình cũng biết mình dốt cái khoản này nhưng lười không chịu học, giờ không học không được nữa rồi. Khi bị dồn đến chân tường tự nhiên bản năng sống còn khiến mình phải thay đổi thôi... quan trọng là tìm cách nào thích hợp nhất để không phải học dăm ba bữa lại chán thì công cốc.

Ôi, sao mà khổ thân thế này hu hu...!!!

Hỏi thăm mấy nhỏ bạn, rủ rê tụi nó kiếm thầy học nhóm, chưa yên tâm mình lại xuống nước nhờ vả thêm mấy người quen trên net đang sống ở nước ngoài chịu khó hạ cố khi nào rảnh thì voice chat tiếng Anh với mình. Hóa ra mình cũng không có nhiều bạn ở nước ngoài lắm, càng không có nhiều người mà mình dám mở miệng nhờ vả. Mà người có thể nhờ cũng chưa chắc rảnh để giúp....

Thiệt là ngậm ngùi quá đi.... cũng muốn siêng học lắm chứ mà bởi tại vì.... trời chưa chiều lòng người..dốt.....

<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.11.2011 19:34:22 bởi Nón lá >
#46
    Nón lá 26.06.2011 20:53:03 (permalink)
    Ngày 26 tháng 6 năm 2011

    Nụ cười Việt Nam

    Một người nước ngoài ghé thăm ở chơi một tuần, trước khi ra về gởi lại thắc mắc sao mọi người trông lúc nào cũng vui vẻ thế, lúc nào cũng cười thế. Bất kể lúc nào, bất kể ở đâu cũng thấy nụ cười trên môi mọi người. Mang trong lòng nỗi thắc mắc lớn đến nỗi anh ta hỏi riêng nhỏ đi cùng là mọi người cười có thật lòng không hay chỉ là muốn hắn vui nên mới cười xã giao vậy thôi? Lúc đó mọi người mới ngớ ra chẳng lẽ tụi mình cười nhiều đến bất thường vậy sao?

    Có đứa nói không phải do mình cười nhiều đâu mà là do anh ta ít cười thôi, hôm đi chơi hướng dẫn viên kể chuyện vui ai cũng cười chỉ có anh ta là vẫn nghiêm nghị. Kẻ khác bảo không phải người ta ít cười mà người ta cười đúng nơi đúng chỗ, còn mình cười bất kể lý do. Nhiều khi chẳng có gì đáng cười cũng cười, có lỗi cũng cười. Cười nhiều đến nỗi thành ra nhàm.

    Mình không nghĩ như vậy. Mình thấy nụ cười của người VN thể hiện tính cách người Việt: hiếu khách, hiền hòa, hòa đồng và có chút gì đó lạc quan yêu đời. Gặp người lạ mình sẽ hơi mỉm cười như là một lời chào thể hiện thiện chí. Khi nhìn ai đó để tránh cảm giác đang nhìn chằm chằm bất lịch sự mình sẽ nở một nụ cười thân thiện. Khi có lỗi mình sẽ cười để xóa bớt sự căng thẳng. Lúc không biết nói gì, làm gì trong giao tiếp mình sẽ dùng nụ cười để khỏa lấp. “Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ”, cười chẳng mất gì mà có được sự thân thiện, bầu không khí hòa nhã thì cớ sao lại không cười. Theo mình hay cười là đức tính đáng yêu của người VN đấy chứ. Ngày thường mình và mọi người đều hay cười và thấy điều đó là bình thường, chỉ khi có một người nước ngoài nào đó đến chơi họ mới ngạc nhiên sao người VN cười nhiều đến thế. Nếu hỏi mình, mình cũng chẳng biết tại sao nên mình sẽ không thể trả lời. Mà khi không thể trả lời chắc chắn mình sẽ… cười.
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.06.2011 20:55:51 bởi Nón lá >
    #47
      Nón lá 20.08.2011 22:56:57 (permalink)
      Ngày 20 tháng 8 năm 2011

      Lâu lắm rồi không có gì "để nhớ" cả...

      Hôm nay nhức đầu quá trời lại nóng ngồi chờ download còn lâu lắm mới xong, chẳng biết làm gì mình vào nhìn lại trang nhật ký thấy buồn xơ rơ nên gõ vài chữ.

      Mai mốt gì đó chắc phải đi mua quyển tập... hay là mua luôn quyển sổ dày dày nhỉ, cứ đi nhà sách lựa quyển sổ tay tay nào thật thích để học luôn cho tiện.

      Rồi dăm bữa nữa cũng nên mua quần áo mới, lần mua quần áo gần đây nhất chắc cũng đã hơn 1 năm rồi. Quanh đi quẩn lại cũng có nhiêu đó đồ, nhìn cũng chán.

      Bao nhiêu lần định đi xem phim với mấy đứa cháu.... rồi muốn đi xem kịch nữa mà vẫn lần lựa mãi... Sao mà lười thế nhỉ? Bao nhiêu chuyện muốn làm...


      #48
        Nón lá 29.08.2011 21:56:56 (permalink)
        Ngày 29 tháng 8 năm 2011

        Lúc trước có kindle mình đã thử nghe audio files thì thấy âm thanh khá nhỏ, không có gì hấp dẫn. Sau đó mình bất cẩn làm rơi người bạn mảnh mai này thế là từ đó không nghe bằng loa ngoài được, phải gắn headphone. Hôm kia vì muốn đọc chữ tiếng Hoa mình chép phần mềm jailbreak vào. Thế rồi tự dưng hôm nay phát hiện ra đã nghe lại được bằng loa ngoài, chẳng những vậy âm thanh vừa lớn lại vừa hay nữa. Thích quá mình chép file nhạc và cả khối file audio của mình. Ngồi nghe mê mẩn cả người, mê kindle..... mê.....mình...... và mê ai đó đã viết nên những vần thơ hay....

        Để mai mình mang vào văn phòng tra tấn cho mọi người điếc tai luôn hehe...

        <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.08.2011 22:01:24 bởi Nón lá >
        #49
          Nón lá 04.09.2011 21:11:16 (permalink)
          Ngày 4 tháng 9 năm 2011

          Hôm trước trong lớp Anh văn thầy hỏi sao mình từng tuổi này mà chưa lập gia đình, mình hơi bất ngờ. Thầy nói luôn nếu mình thấy không tiện thì không cần trả lời. Mình cười nói không sao mình chỉ coi như là một đề tài để luyện nói tiếng Anh thôi. Thầy bảo nhiều người không thích bị hỏi như vậy.

          Mình nói chắc là tại mình chưa gặp đúng người (right people) để nghĩ đến chuyện lập gia đình. Thầy chỉnh "the/ a right man, not right people", mình và nhỏ bạn lập tức gân cổ cãi mình cũng có thể love girl chứ. Thầy không nghĩ vậy, bạn hỏi sao thầy biết là mình chỉ love man. Thầy nói vì thấy mình rất nữ tính không giống chút gì là les cả. Mình chẳng nói gì chỉ có nhỏ bạn vẫn tiếp tục không chịu: chỉ nhìn thôi thì sao mà biết và nó nói rộng ra cho cả anh bạn ngồi kế mình, nhìn vậy chứ chắc gì là manly phải test mới biết. Mình và anh bạn đó đồng thanh hỏi test như thế nào ? Vậy mà nó vẫn chưa chịu thôi vẫn tranh luận tiếp với thầy.

          Buồn cười ghê, không hiểu sao lại sa vào đề này nóng bỏng này nữa. Nói tới nói lui một hồi thầy vẫn quay lại hỏi mình và khuyên mình là nên mở lòng ra, nên chase người nào mình thấy được. Mình nhăn mặt nói mình là người Việt mà làm sao lại chủ động theo đuổi người ta. Thầy bảo có thể cho tín hiệu và người kia sẽ hiểu ngay thôi. À phát tín hiệu thì được còn theo đuổi thì không rồi.

          <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.09.2011 21:20:42 bởi Nón lá >
          #50
            Nón lá 20.09.2011 23:01:18 (permalink)
            Ngày 20 tháng 9 năm 2011

            Lâu lắm không viết nhăng viết cuội, cũng lâu lắm hồn mình không lang thang vô định. Mùa đang là đông hay thu hay hạ, mình cũng chẳng biết. Thời gian nhiều thì nhiều thiệt mà như đâu mất, chẳng có đủ thời gian để làm cái gì cho trọn vẹn cả để rồi cứ thấy chẳng yên lòng.
            #51
              Nón lá 09.10.2011 00:02:52 (permalink)
              Ngày 8 tháng 10 năm 2011

              Dạo này mình có vài chuyện vui và vài chuyện chưa vui.

              Bạn nhờ mình gọi điện cho một người, người mà mình tự hứa sẽ không gọi nữa. Vì gấp quá và cũng vì chuyện bạn nhờ khá quan trọng nên mình đã gọi và bất ngờ khi nghe có người trả lời. Thì ra... không như mình nghĩ, chẳng qua là... chứ không phải người ta cố tình phớt lờ. Như vậy cũng nhẹ lòng.

              Mình kêu mẹ tìm lại cho mình chiếc nhẫn để đeo, tại bà thầy bói nói tuổi mình nên đeo nhẫn thì tốt hơn nên mình mới nằng nặc kêu mẹ tìm lại chiếc nhẫn cũ của mình. Ngày trước mình đã đeo rồi chán tháo ra vứt lung tung. Hiện giờ trên người mình không có tới 1 phân vàng nên có lẽ bà thầy bói nói đúng tính mình nếu có vàng cũng không đeo mà sẽ đem cất.

              Còn chuyện chưa vui là dạo này công việc nhiều quá mà lại quá mới mẻ với mình nên mất rất nhiều thời gian, thấy ngợp quá. Chuyện chưa vui nữa là hỏng hiểu sao mình mua vé số hoài mà mãi vẫn chưa trúng, ngay cả bà thầy bói cũng nói mình sẽ trúng mà. Sao lâu thế nhỉ...

              À, chuyện rất rất quan trọng nữa là hỏng biết tháng 10 này có gặp được người để mần đám cưới không nữa. Chuyện là cũng bà thầy bói nói mình sẽ gặp 1 người vào tháng 10 này rồi năm sau làm đám cưới (vì mới quen thì cưới trong năm là không kịp nên phải năm sau thôi). Nghe nói người này cũng có của nữa nên mình háo hức ghê... bả nói nếu mình muốn là sẽ có một cái đám cưới rất lớn nhưng lại khuyên thêm là không nên làm lớn quá sẽ lỗ. Tí sao bả lại hỏi mình là có khi nào mình nghĩ sẽ ở vậy luôn không, mình cười cười... khe khẽ... nhè nhẹ... từ tốn... gật đầu (thiệt ra là mình nghĩ vậy từ lâu lắm rồi mà ngại quá nên hỏng dám nói thẳng ra thôi). Bả nói nếu trong vòng 3 năm nữa mà mình không lập gia đình thì coi như ở vậy luôn. Thôi rồi ! tiêu rồi nhá, còn có 3 năm nữa thôi nhá, nhanh nhanh mà kiếm người để dụ đi nhá....
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.10.2011 00:11:54 bởi Nón lá >
              #52
                Nón lá 17.10.2011 23:03:42 (permalink)
                Ngày 17 tháng 10 năm 2011

                Rủ rê mãi cuối cùng cũng có người đi coi kịch với mình. Mình dụ dỗ H bỏ vé mời đi xem biểu diễn thời trang để coi "Nửa đời ngơ ngác", có lẽ vì lâu lắm không đi với nhau và cũng mấy năm rồi không coi kịch nên H đồng ý liền.

                Kịch chuyển thể từ truyện của Nguyễn Ngọc Tư, mà truyện NNT thì dễ làm người ta xúc động. H cứ thút thít, mình không khóc nhưng mắt cũng ngân ngấn nước. H nói cứ đọc truyện, xem kịch hơi hơi xúc động tí là H đã rơi nước mắt rồi nên ghét lắm, không thích xem cái gì nặng nề. Ừ, nhất là khóc trước mặt nười khác cũng quê quê nhưng đôi khi khóc được cũng tốt. Nhất là đọc truyện NNT dù có khóc nhưng mình chẳng thấy nặng nề mà ngược lại thấy cuộc sống ngọt ngào hơn vì đâu đó vẫn còn có những người sống rất đầy: đầy nhân nghĩa - đầy nghĩa khí - đầy chất người. Như truyện ngắn Chiều vắng này bao lần đọc xong mình cứ ngẩn ngơ mãi vì chữ tình của Út Lý nên khi đi xem kịch mình chọn ngay NĐNN vốn được chuyển thể từ truyện CV để xem.

                Xem nửa chừng H hỏi mình đã coi truyện rồi hả, kết thúc có hậu không. Mình nói không. Nhưng hóa ra kịch kết có hậu hơn cái kết mở của truyện, mà vậy có vẻ hợp lý hơn. Những người sống có tình mà không được hạnh phúc thì tội lắm.
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.10.2011 23:08:43 bởi Nón lá >
                #53
                  Nón lá 23.10.2011 21:26:11 (permalink)
                  Ngày 23 tháng 10 năm 2011

                  Thật là tức chết với cái facebook mà. Mới mấy phút trước còn vào được viết lăng nhăng vài dòng, định kiếm người ghẹo thì lại không thể vào được nữa. Ghét vẫn hoàn ghét !

                  Mình cũng chẳng mấy tha thiết với fb, chỉ là nghe người ta nói vào đó vui lắm lại gặp được nhiều bạn bè và quan trọng là lúc này fb không còn bị khoá nữa nên mình cũng định thử "tìm niềm vui giữa xứ ảo mênh mông" nhưng không vẫn hoàn không. Chắc mình hỏng có duyên với fb. Cũng có nhiều cách khác để vào nhưng mình không kiên nhẫn tìm kiếm.


                  #54
                    Nón lá 25.10.2011 22:17:25 (permalink)
                    Ngày 25 tháng 10 năm 2011

                    Báo chí qua nay nói nhiều về quyển "Sát thủ đầu mưng mủ" với những thành ngữ của giới trẻ kiểu như "ngất trên cành quất", "khổ như con hổ",... cùng với tranh minh họa. Dư luận lắm người phản đối cũng khối kẻ đồng tình.

                    Mình thật sự không hiểu tại sao phải in thành sách những câu vớ vẩn như thế. Nghe cái tựa thôi đã thấy ghét rồi. Cả tuần trước đọc thấy tựa sách này trên các trang mạng mình thấy.... tởm quá, cứ nghĩ là những sáng tác mạng hay là những truyện thiếu nhi linh tinh nào đấy. Không dè là sách in được phát hành đàng hoàng. Những câu nói này khi được dùng truyền miệng trong đời thường còn có thể vui vẻ nghe rồi cười cho vui, mình thỉnh thoảng cũng có dùng đại loại như "đuối như trái chuối" nhưng in thành sách và chính thức phát hành thì.... không ổn.

                    Sách kiểu này kêu mình bỏ tiền ra mua thì... never, giả như bây giờ nếu có sẵn trên mạng không cần tốn một đồng chỉ cần click một cái để đem về xem cũng... never.

                    #55
                      Nón lá 27.10.2011 21:28:22 (permalink)
                      Ngày 27 tháng 10 năm 2011

                      Biết là phòng có chuột ai cũng thấy bất an, hôm đầu tiên nó ló ra Hu nhảy dựng lên hét thất thanh làm cả người và vật đều hoảng. Phòng mình toàn dân sợ chuột, thế là nháo nhào cả lên nhưng chẳng ai dám làm gì. Mấy hôm rồi không thấy nó ra, cứ tưởng đã ra khỏi phòng ai dè chiều này lại tái suất giang hồ còn chạy qua chỗ mình ngồi nữa. Mình hoảng quá bỏ của chạy lấy người.

                      Hu gọi bảo vệ, bảo vệ lên khua khoắng tìm kiếm lại chẳng thấy anh tí đâu. Nhỏ L được giao nhiệm vụ mai phải mua đồ bẫy chuột.

                      Cả đám vội thu đồ về sớm, L nói mất cảm hứng làm việc rồi. Mình cười biểu nó kêu sếp làm sao đuổi chuột ra để tụi mình còn làm việc chứ, kiểu này đứng tim quá.

                      Chỉ một con chuột bé tí bằng 2 ngón tay mà khiến cả đám xanh mặt, thấp thỏm. Mình không dám tưởng tượng tới cảnh lỡ nó phóng vào người mình...

                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.10.2011 21:30:27 bởi Nón lá >
                      #56
                        Nón lá 31.10.2011 22:26:57 (permalink)
                        Ngày 31 tháng 10 năm 2011

                        Tuần trước sếp viết mail dặn thứ hai họp, sau đó sẽ ăn mừng ngày cuối tháng. Sáng nay đúng hẹn sếp kêu mọi người vào họp. Trước khi nói sếp hỏi mọi người muốn trưa nay ăn gì sếp sẽ dẫn đi, sau đó sếp làm một bài presentation về đề tài làm thế náo để 'escape' khỏi nơi làm việc. Sếp giải thích ngay là trốn 3 tháng đi du lịch rồi quay về chứ không phải trốn luôn.

                        Sếp nói mọi người đang có lợi thế rất lớn là được sếp ủng hộ hết mình về mặt thời gian, sẵn sàng duyệt cho mọi người đi du lịch 3 tháng rồi quay về nên mọi người phải tranh thủ đi. Sếp cười cười bảo mọi người đừng ngạc nhiên nếu có một ngày sếp bỗng nhiên biến mất 3 tháng, nhưng.... sếp vội thêm vào "chắc phải đợi khi mọi người cứng lên một chút".

                        Và sếp giảng tiếp cho một bài rằng mọi người khi đi làm phải luôn luôn học được điều gì đó trong công việc. Sếp hỏi luôn từng người phải nêu lên 3 điều đã learning được từ tuần qua/ công việc vừa qua/ các cuộc họp với sếp lớn vừa qua. Ai cũng phải nói, nói gì cũng được miễn đó là điều mình learning được.

                        Sau đó sếp kêu mọi người phải chọn một quyển sách/ bài báo/ chủ đề nào đó đã đọc để sharing cho mọi người trong phòng. Đây là một cách học và cũng là một cách tập presentation.

                        Nhiều, nhiều lắm những điều phải học.... một loạt trang web tiếng Anh nên đọc.... một loạt điều phải rút tỉa.....

                        Điều mình thích nhất là họp với sếp không khí lúc nào cũng thoải mái, không bao giờ phải căng thẳng dù công việc thật sự khó chứ không dễ.

                        Sếp là người Việt Nam nhưng đầu óc cởi mở, thoáng, biết lắng nghe và cách lãnh đạo rất hiện đại.
                        #57
                          Nón lá 03.11.2011 21:13:49 (permalink)
                          Ngày 3 tháng 11 năm 2011

                          Trưa qua U không mang cơm, hỏi:

                          - Số điện thoại của căn tin đâu rồi?

                          - Lưu trong điện thoại, à... đây nè

                          - Chị có gọi cơm không?

                          - Không, đi ăn cho nó có vận động tí cả ngày ngồi rồi...

                          U buông tờ giấy ghi số điện thoại xuống và đi ăn cùng với mình và 2 Hi. Tới quán ăn, kéo ghế ngồi Hi nói có người bạn mới gởi cho truyện "Sát thủ đầu mưng mủ" lát về check mail coi. Mình kể mọi người nghe hôm qua ban đầu chỉ định ghé hỏi thăm chuyện học anh văn, hỏng dè bị nhân viên ở đó nói ngọt quá dụ đóng tiền học phí luôn rồi. Đóng 1 cục cho 1 khoá 6 tháng giờ hết tiền rồi nên chỉ dám gọi món trứng chiên khổ qua.

                          Ăn xong về văn phòng, Hi gởi mọi người STĐMM, mình mở lên coi. Ai cũng coi rồi đọc to lên câu nào vui để cùng cười.. xong kết luận... "nhảm".

                          Tối về mình kể Sói nghe, nhân tiện đọc luôn "Thú vui tao nhã, giặt tã cho con" nó hỏi "tao nhã" là gì. Nghe giải thích xong cười khoái chí rồi bổ sung thêm 1 câu "sống ác cho đời nó khác".


                          ....

                          Sáng nay thấy trên bàn mình có bịch chuối nấu, U trêu:

                          - Hôm qua cũng ăn chuối, hôm nay lại ăn nữa. Đóng tiền học hết tiền rồi nên giờ ăn chuối trừ bữa hả?

                          Mình cười to.

                          Lúc đông đủ mọi người mình đọc câu hôm qua Sói nói cho mọi người nghe để cười cho đã rồi kể luôn chuyện sáng nay đã xin sếp ngày nào đi học thì cho về sớm 15 phút.


                          ....

                          Ăn trưa rồi cả phòng xúm vào kẻ nạo dừa, kẻ phết kẹo bạch nha lên bánh tráng rồi rôm rả nhai và tám, mình tranh thủ lên máy coi STĐMM tìm câu nào vui vui về đọc cho cháu nghe.

                          - L, chị thấy có câu này hợp với em lắm nè: "Hồn nhiên như cô tiên"

                          - Bạn em cũng có gán cho em 1 câu mà ghê hơn nữa kìa.

                          - "Hồn nhiên như con điên" hả?

                          - Không, "hồn nhiên như con... chó điên"

                          Mình cười phá lên, Hu nghe không rõ hỏi lại rồi cũng cười ngất.

                          Xế xế mọi người dụ L đi bổ dưa ăn, L mang 2 tô đầy dưa hấu đã cắt miếng vào để trên bàn Hu. Mọi người còn đang chăm chú làm chưa tụ lại, lát sau U đi qua và Hu lên tiếng:

                          - Sao không ai ăn hết làm em cũng không dám rớ.

                          - Sao Hu hiền quá vậy Hu, "hiền như cô tiên" - mình lên tiếng.

                          U cười:

                          - "Hiền như con chó điên", hiền mà như con chó điên mới... ghê.

                          Thế là ăn và tám tiếp, từ ngày có em L phòng được cho ăn miết. U kêu mình mai mang nha đam vào làm yaour nha đam ăn. Lần trước mình mang vào 1 lần rồi, U nói lần đó ăn xong là hết bị lỡ miệng luôn.

                          Mình tranh thủ kiếm thêm một vài bài viết của Thảo Hảo gởi mọi người đọc. Hôm qua gời 2 bài, lần này gởi thêm 2 bài. Ai cũng khen "thâm thuý quá". Hu hỏi sao không làm một bài thuyết trình về PTVA. Mình nói cũng định rồi đó chứ. Phòng mình đang có phong trào phải làm nhiều nhiều bài thuyết trình để kiếm tiền thưởng của sếp. Sếp hứa mỗi quý sẽ có thưởng cho bài hay nhất do mọi người bình chọn "dân chủ". Gì mà 1 quý mới thưởng 1 lần, U bảo nhà tài trợ hơi bị keo...


                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.11.2011 21:19:11 bởi Nón lá >
                          #58
                            Nón lá 11.11.2011 15:13:20 (permalink)
                            Ngày 11 tháng 11 năm 2011

                            Hôm nay là ngày "lục nhất" hay "magic day" hay gì gì nữa nhỉ.... nói chung là một ngày có gì đó khác ngày thường, rất hiếm gặp. Chắc lẽ vì khác như vậy nên tâm trạng mình cũng khác.

                            Bài nói của L là câu chuyện phim hoạt hình "Up", nghe xong tâm trạng cứ như đang lơ lửng trên tầng không.

                            Đọc xong một câu chuyện tình cảm nhẹ nhàng chợt muốn viết, viết gì cũng được, chỉ là viết thế thôi.

                            Hôm nay là cuối tuần, không có tâm trạng làm việc.

                            Bây giờ trời đang mưa, cảm giác lành lạnh. Bao bọc quanh đây là tiếng mưa rì rầm như xa vắng.

                            Bao nhiêu điều, bao nhiêu lý do để nói rằng hãy cho mình chút xíu cảm xúc, chút xíu mơ màng.

                            ..........

                            Nhiều khi đọc báo thấy người ta làm điều ác sao mà dễ dàng đến thế. Những công ty làm thuốc giả lương tâm họ đâu rồi khi dùng thuốc hết date bán cho người bệnh, dã man hơn là chế thuốc giả bán cho người đang trong cơn thập tử nhất sinh. Bọn làm thuốc giả thường là chọn thuốc đặc trị để làm giả. Người bệnh thường là người phải tốn rất nhiều tiền cho việc điều trị, thuốc thang nên hoàn cảnh của họ chắc chắn là rất khó khăn. Hại người đã là ác, hại người đang gặp cảnh khốn cùng còn ác gấp mấy. Có còn là con người không khi nhẫn tâm với đồng loại của mình đến thế, làm giàu bằng cách đó có vui được không?

                            U kể chuyện chị lao công đi rút tiền lương ở máy ATM bị một thằng giả bộ cũng như đi rút tiền xếp hàng phiá sau nhào lên xô rồi giựt tiền mới được máy chuyển ra khe chạy mất. Nó chạy đi rồi mà chị đó vẫn chưa hoàn hồn, chưa biết là mình vừa bị cướp. Lương lao công một tháng có bao nhiêu mà phút chốc mất sạch. Đã nghèo còn gặp cái eo. Nghe kể mà nao lòng.

                            Chuyện nóng hổi mới đây, một người mẹ khi sinh nở chẳng may có chuyện chẳng lành nên mất con đã thản nhiên đi bắt cóc đứa con mới sinh của người khác. Sao lại có thể làm như vậy nhỉ? Cô ta mất con thì sợ, còn người khác mất con thì sao? Chẳng lẽ người ta không phải là người, không biết đau khổ khi mất đi ruột thịt của mình? Mình mất con thì có thể đi cướp con của người khác?

                            Có lần mình nêu những câu hỏi đó, Hu cười nói "nó đâu có nghĩ như vậy, nếu nghĩ nó đã không đi làm những chuyện đó". Mình không biết họ nghĩ sao, nhưng khi làm chuyện gì có thể tổn hại cho người khác mình luôn nghĩ đến chuyện người ta sẽ đau như thế nào vì việc đó. Đơn giản là nếu mình bị như vậy mình cũng không thể chịu nổi.

                            Sao nhiều người có thể thản nhiên làm ác và thụ hưởng trên những điều ác của mình một cách vô tư như thế được nhỉ? Chắc họ không bao giờ biết đến chữ "Lương tâm".
                            #59
                              Nón lá 18.11.2011 21:57:41 (permalink)
                              Ngày 18 tháng 11 năm 2011

                              Đã thành lệ cứ thứ sáu là có buổi sharing và sếp chi tiền mua đồ ăn đãi mọi người. Tuần này sếp rủ đi ăn sáng, xong về nói luôn. Tuần này tới phiên Hi. Sếp vừa dứt lời, Hu đã lắc đầu liên tục. Sếp cười: "Tên này sao mà lắc đầu dữ vậy. Thôi, không ăn hủ tiếu nữa, ăn xôi nha. Hu thích ăn xôi phải không ?". Vậy là nhân dịp này Hu tình nguyện nấu xôi, hôm trước Hu khoe mới biết nấu xôi nên mọi người hoan hỷ hy sinh làm vật thí nghiệm cho Hu thử tay nghề.

                              Sau đó từng người xung phong nhận làm mỡ hành, lạp xưởng, mua pa-tê. Sợ quên U lấy điện thoại ra làm reminder ngay. Wow, khi nào có ăn là không khí sôi động hẳn. Sếp nhanh nhẩu móc tiền ra ứng trước nhưng ... chẳng đủ tiền. Làm mọi người mừng hụt mà hỏng dám cười. Lát về, ra bãi giữ xe mình và Hu cười hí hí nói xấu sếp: "coi thắc cà-ra-vát lịch sự vậy mà trong người hỏng có tới 100 ngàn". Hu che miệng nói nhỏ: "em cũng vậy, nhìn vậy chứ nhiều khi trong người chỉ có 3000 đồng, đủ tiền gởi xe hà"

                              Ngày hôm sau lại nhắc nhau nhớ tối về là phải làm cái này, cái kia nhé ... coi chừng quên đó. Mình cười hỉ hả: "Nhiều khi mình háo hức không phải vì được nghe mà là... được ăn. Cũng chẳng quan tâm coi nó nói hay hay dở và chỉ quan tâm coi món ăn có ngon không". Cả đám rất vui, bàn đủ thứ chuyện. Mình ý kiến sao không làm buổi sharing ngoài trời nhỉ?! Vậy là U kêu đi VT đi, sướng lắm... Mình lên net search ngay ra số điện thoại và gọi hỏi có chỗ cho tuần sau không? Mọi người thống nhất là mai sẽ xin sếp cho đi, ăn chơi là phải làm liền mới nóng sốt.

                              Đi về, Hi và mình bàn tiếp ra tận bãi giữ xe. Mình nói: "tụi mình đúng là được voi đòi... hai bà Trưng".

                              Sáng nay, mọi người đã vào đủ mà mãi không thấy nhân vật chính xuất hiện. Không có Hu thì đói cả lũ, sáng nay không ai ăn sáng cả, đợi ăn xôi của Hu. Cuối cùng Hu cũng khệ nệ mang xôi vào. Thế là túa ra đi lấy tô, cắt chả, chia xôi,.... vừa ăn vừa bình luận.

                              Ăn xong, vào phòng sếp nghe Hi nói về khủng hoảng kinh tế ở khu vực đồng tiền chung Châu Âu. Hi nói xong, mình nói luôn chuyện cả đám muốn làm buổi sharing bên ngoài. Sếp ok liền rồi hỏi tuần sau tới ai. Mình cười cười. Sếp hỏi vậy em nói về cái gì. Mình bảo nói về triết học.. Sếp lại hỏi tiếp, mình và U thay nhau kể. Mình kêu: "nói hết rồi tuần sau biết nói gì nữa..." Sếp bào tuần sau mình cứ nói và còn ai chưa nói thì nói luôn, sau đó bình chọn luôn thể.

                              Chắc tuần sau thế nào cũng râm ran cả tuần, bàn bạc coi ăn cái gì, mua cái gì....
                              #60
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 9 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 130 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9