Trích đoạn: BĂNG NGUYỆT
Tình say lúc trẻ, tình sâu lúc già.
LCR
Tình hồi trẻ , tình thoáng wa
Tình lúc già tình hoa tình bướm
Tình trung trung khi vừa chớm
Cuộc tình nào lì lợm nhất đây ta...
Hihi đến đây thì chịu không diễn tả bằng thơ được. Nên các bạn tạm nghe văn xuôi vậy.
Số là với bản thân tôi thì chưa tìm ra mối nào để đo coi cái tình già sâu hay cạn. Cho nên câu tôi viết « tình say lúc trẻ, tình sâu lúc già » đó là vì tôi nhớ đến một cặp vợ chồng già vừa tự tử năm ngoái.
Chuyện của họ thì cũng không buồn lắm, nhưng đáng cho ta quí mến thương yêu, nhứt là cái tình của hai người. Hai ông bà nầy thuộc giới khá giả, không thiếu thốn. Con cái cũng làm tròn bổn phận, không có gì đáng trách.
Bà bị đau khớp, thường than thở khi bị nó hành quá. Dường như do đó mà bà bàn với ông là muốn chấm dứt cuộc đời ngay. Mặt khác, có lẽ họ cũng cho rằng mình đã sống một cuộc đời thoải mái, đầy đủ rồi. Sống thêm vài năm nữa mà với căn bệnh đau khớp dày vò như thế này thì cũng chẳng đáng mấy. Nên họ đồng ý với nhau là không thèm sống thêm nữa.
Chiều hôm đó con gái có điện thoại tới, đề nghị đến đón hai ông bà về bên nhà chúng nó chơi hay gì đấy. Nhưng bà bảo có chút việc, hẹn hôm khác. Rồi họ dọn dẹp khắp nhà sạch sẽ ngăn nắp. Ngay cả trong cầu tiêu cũng thay một cuộn giấy vệ sinh mới. Ðồ đạc sắp thứ tự đâu vào đó. Chìa khóa cắm sẵn nơi các ổ khóa.
Xong hết họ mới điện thoại cho sở Cứu Hỏa, yêu cầu cho xe đến nhặt xác họ ngay trong đêm, vì sợ để sáng ra hàng xóm trông thấy khó chịu.
Nhà họ là một căn hộ ở tầng cao trong một chung cư. Ông đặt một cái thang ghế ngoài balcon, dìu bà lên, rồi họ ôm nhau nhảy xuống mà chết.
Bà thì bị cơn đau hành hạ nên muốn chấm dứt sớm cuộc đời. Còn ông thì khỏe mạnh bình thường. Nhưng hồi nào giờ luôn hôm sớm bên nhau, bà đâu ông đó. Nên nay bà ngỏ ý muốn sớm từ giả cõi đời này, thì ông chỉ nói « đi thì đi ! » rồi ôm nhau cùng đi. Cái chết của họ được gói trong một mối tình đẹp đẻ, đáng nhớ thương quí mến.
Bà rằng đau nhức quá đi thôi
Muốn sớm ra đi dứt cuộc đời
Ông bảo « đi thì đi » cả vậy
Mình đi ta ở với ai đây ?
Thế rồi âu yếm họ ôm nhau
Chưa biết nơi kia nó thế nào
Họ vẫn ra đi lòng mãn nguyện
Ðá vàng ghi tạc mối tình sâu.