Tuyển Tập Thơ của Trần Hậu
15 NĂM 15 năm sống đời cơ cực
Thương vợ nắng mưa khổ với chồng
Nhớ thuở yêu nhau tràn mộng ước
Đâu ngờ số phận chẳng hanh thông
15 năm mỏi chùng cương ngựa
Điêu đứng bao phen cái kiếp người
Đão hải di sơn ồ! Mộng mị
Khép vòng di điểu sống hổ ngươi. Trần Hậu
GIỮA MÙA CƠ CỰC Ta đang sống giữa một mùa cơ cực
Vợ tảo tần con chi chít nhóc nheo
Cha mẹ già bóng chiều ngã hắt hiu
Vách đất nhà tranh phạt phờ mưa gió
Bút mực văn chương kiếp đời khốn khó
Thơ rao mời giữa quán chợ khê nhiêu
Đêm chong đèn đọc lại những câu Kiều
Nước mắt Nguyễn Du òa trên trang sách
Thập loại chúng sinh hồn con vương vất
Nương chốn nào mưa gió vẫn miên man
Có ai cùng thức suốt những đêm tàn
Để nghe hết nỗi buồn thiên vạn cổ
Lá sầu rụng mấy mùa trăng cổ độ
Hoa đời phai theo năm tháng ơ hờ
Nhân nghĩa đãi bôi con nước lập lờ
Lòng thế tục cũng tô vôi trát phấn
Bốn mươi năm hai phần đời lận đận
Thôi trách chi ấy mệnh cả cùng thông
Hẹn với cao xanh khi gặp hội mây rồng
Đem sở đắc bao năm thành sở dụng
Nhổ hết chông gai cho đường lớn rộng
Quét sạch bụi trần cho thế tục trong xanh
Khơi lại nguồn yêu gầy lại tín thành
Cho cẩm tú giang sơn người người yên sống
Sự nghiệp ấy còn chờ ta xây dựng
Thôi buồn chi cơn bỉ cực sẽ qua. Trần Hậu
TIỄN VỢ CON VÀO NAM Cũng vì cơm áo vì cuộc sống
Đầu năm chồng vợ phải chia tay
Én Bắc nhạn Nam trời sấm động
Nghĩ lại phận mình thẹn lắm thay
Hổ ngươi làm cái thân nam tử
Cơm áo không nuôi nỗi vợ con
Đành để bà đi sầu xa xứ
Trải nắng dầm mưa tận phương Nam
Mắt bà đỏ xé từ đêm trước
Còn rưng ngấn lệ buổi chia tay
Bà đi bóng nhỏ mờ sương sớm
Biết mấy gian nan những dặm dài
Tui đứng lơ ngơ như hồn mất
Nhìn bà lặng lẽ bế con theo
Bà đi! Ừ nhỉ! Bà đi thực
Để lại tui ngày tháng quạnh hiu
Để lại tui đàn con nhóc nheo
Vườn trống nhà đơn với cái nghèo
Hằng đêm không ngủ thương con vợ
Tui khấn Phật Trời rõi mắt theo
Thôi đã nguyền hai chữ đồng tâm
Thuyền ai cũng quyết chẳng ôm cầm
Trăm năm dù biết bao dâu bể
Tui bà thề nguyện chẳng ly thân
Hẹn một ngày mai đầy hương sắc
Thôi hết gian nan hết cơ bần
Thôi hết chia đôi trời Nam Bắc
Tui bà nhẹ hết kiếp giang tân. Trần Hậu
TA ĐI ĐÂY Hôm qua tiễn bạn nay tiễn vợ
Buổi đời khốn khó phải ra đi
Phương Nam dắt díu vào trong đó
Kiếm cơm kiếm áo sống qua thì
Trái đất đã đau khô héo nhựa
Mà sao tàn úa một trần gian
Mà sao heo hắt buồn cây cỏ
Vất vưởng bên trời bóng sầu nhân
Có kẻ sa cơ buồn lên núi
Bẻ bút nghiên gươm lánh bụi hồng
Thây kệ việc đời lưng hồ rượu
Như áng mây trời trôi mênh mông
Còn ta chút nợ đời chưa rỗi
Cuộc sống trần gian phải góp tay
Cho nên bắt chước người xưa nói:
"Trượng phu chống kiếm, đi thì đi"
Đời lắng nghe đây hồn lãng du
Vì nghĩa ai xưa hề! Chuyên Chư
Tiếng địch còn vang hề! Dịch Thủy
Thành bại anh hùng ai luận chừ!
Giầy rách mòn gót thân đơn độc
Áo sờn quần rạng ta đi đây
Ta đi mang chút hồn lắm mộng
Giữa lúc phong ba dậy chín tầng
Ta đi ôm một bầu nghĩa dũng
Khuấy thành men rượu tưới trần gian
Còn lại xin mời nầy tri kỷ
Nâng chén giang hồ giữa biển trăng
Cạn chén nầy đây ta lên đường
Đã đem thân thế hẹn muôn phương
Thì dẫu mùi đời đầy tân khổ
Đèo dốc gian nan cũng đạp bằng. Trần Hậu
LẠI ĐI NAM Từ biển cát ta lại vào Suối Cát
Sông núi mờ xanh hề gót lãng du
Một góc trời Nam trắng xóa mưa thu
Chợt ngoảnh lại quê hương chừ xa lắc
Ồ! Chén rượu chiều nay sao lạnh ngắt
Ngùi ngậm một thời cười gượng hàm ca
Quảng Ngãi hề những cay đắng đã qua
Còn gì nữa hỡi quê hương yêu dấu
Mây núi Bút có phiêu về đỉnh Án
Dòng Trà Giang còn lừng lửng bên trời
Sông Vệ ơi bây giờ những đêm thâu
Có ai thức nghe mi về Cửa Lở
Ta ở đây nghe âm âm sóng vỗ
Từ quê xa vang vọng đến bồi hồi
Ngồi lặng nhìn mưa mưa trắng một góc trời
Biết mời ai ly rượu chiều lạnh cóng
Rót chén nữa cũng một mình ta uống
Bỗng ngâm tràn cười ngất gõ nhịp ca
"Chí lớn chưa thành hề! Mấy mươi năm qua
Dâu bể thăng trầm hề! Nhân nghĩa phôi pha"
Ai tráng sĩ chống gươm về đâu đó
Ngoạ Long Cương, Nhị Long Sơn hay Lương Sơn bạt thủy
Dừng gót giang hồ xin ghé vào đây
Nào cùng ta cạn hết một chén nầy
Thêm chén nữa cho nung hồng chí cả
Ai vì lẽ hưng suy mà nương mình thảo dã
Dưa muối qua ngày vất vả hề chi
Ai ngán đời mà lặng lẽ sầu bi
Xót thân thế từng đêm say nghiêng ngã
Ai tiết liệt! Ai tài hoa từng tuốt kiếm ra đi
Thân du tử đầm đìa bao sương gió
Ta ở đây chỉ một mình một xó
Một ngọn đèn khuya một ánh trăng mờ
Một nỗi niềm riêng trộn một trang thơ
Một nỗi nhớ một nỗi chờ giá rét
Ôi Quảng Ngãi! Quảng Ngãi là Quảng Ngãi. Trần Hậu
VỀ LẠI NHÀ BẠN Ta từ cái cõi xa xôi
Về đây ngồi lại chỗ ngồi năm xưa
Ngồi mà nhớ những đêm mưa
Ngồi mà nhớ những sớm trưa đi về
Ngồi nghe chim gọi cuối khuya
"Bớ thằng chăn vịt" mà chua xót lòng
Ta từ phương ấy xa xăm
Về đây nằm lại chỗ nằm thân quen
Của bằng hữu của anh em
Của tri âm của trái tim của mình
Chỗ nằm bỗng thấy rộng thênh
Như lòng bằng hữu mông mênh với mình
Lát nữa đây sẽ bình minh
Mặt trời sẽ rọi bóng mình với nhau
Ta đi bóng đổ vai cầu
Ta đi qua những bể dâu đời mình
Ta đi dù bước lênh đênh
Vẫn mang mãi một khối tình nầy thôi. Trần Hậu
LẠI MỘT ĐÊM KHÔNG NGỦ Bóng trăng vừa lấp ló
Trông ra đã lặn rồi
Còn bóng mây thiên cổ
Ngập ngừng chẳng muốn trôi
Lại một đêm không ngủ
Vơ vẩn nghĩ bao điều
Bỗng như ngày tháng cũ
Những mảnh đời lêu bêu
15 năm thoáng chốc
Như vó ngựa qua vèo
Những ai còn ai mất
Kỷ niệm mờ xanh rêu
Có bước chân ai đó
Như thiên thu vọng về
Thì thào trong tiếng gió
Một điệu buồn lê thê
Ước gì giờ có rượu
Mời người cạn cùng ta
Chén giang hồ phai lệ
Của một thời phôi pha. Trần Hậu
NHỚ QUÊ Đã lâu lắm rồi Quãng Ngãi ơi
Lòng ta ray rức nhớ khôn nguôi
Mười một năm trời xa quê mẹ
Cũng bởi áo cơm cái nợ đời.
" Bắc phong, Hồ mã nào không hý
Nam chi Việt điểu đậu thường thôi"
Thiên Án Trà Giang hồn sông núi
Sóng xô có bên lở bên bồi.
Bút trời còn vẽ mây năm sắc
Thạch trận bày binh chắc chẳng ngơi
Ta xin gởi nhớ từng người một
Bằng hữu anh em những ngậm ngùi.
Gởi rằng: "Mình cũng chỉ mình thôi
Núi cách sông ngăn vẫn nhớ đời..."
Nhớ mùa mưa bão hàng năm đó
Dân ta cơ cực biết bao người.
Ở đây Suối Cát gió triền miên
Nắng cũng góp thêm nỗi tang điền
Ta muốn gào lên : "Hoài Cố Quận"
Tiếng vọng hư không lạc cuối miền. Trần Hậu 72C
ĐÊM CUỐI NĂM Đêm cuối năm giờ ở Đồng Nai
Đất Suối Cát gió lùa khô khốc
Xin cảm tạ đất người lượng rộng
Cảm tạ đời hải giác thiên nhai.
Cảm tạ anh em xóm giềng gần
Hạt muối khi cần hơn trăm lượng bạc
Chuyện ơn nghĩa cả đời xin ghi tạc
Đến trăm năm vẫn nhớ nằm lòng.
Bao nhiêu năm trên bục giảng bấp bênh
Đời thầy giáo cũng lênh đênh số phận
Dăm học trò còn kính yêu nghĩa trọng
Nên gắng cùng phấn trắng bảng đen
Đêm cuối năm gẫm chuyện sang hèn
Mà thương kẻ bơ vơ xó chợ
Thôi xin chúc mọi người hạnh ngộ
Giữa mênh mang gian khó đời thường.
Đêm cuối năm cứ nhớ không nguôi
Tiếng sóng Trà Giang giòng trôi sông Vệ
Đỉnh Án nghìn năm nhìn Thiên Bút vẽ
Rồi ngậm ngùi thương Thạch Bích tà dương
Mong một ngày nắm hạt cát quê hương
Ôm bầu bạn anh em cùng quyến thuộc
Để nói rằng mình về từ Suối Cát
Cũng trên bản đồ chữ S này thôi.
Đêm cuối năm mong thiên hạ đều vui
Mong Cửa Lở vẫn là nơi gặp biển. Trần Hậu 72C
NGÀY QUA TIỄN BẠN Ngày qua tiễn bạn hành phương ấy
Giữa chợ đời hề! Rượu chẳng ấm môi
Bằng hữu xa chừ! Như mây chia trôi
Nói dăm câu chừ vô nghĩa mà thôi
Ôi! Tan hợp quẩn quanh trò kim cổ
Rồi buồn giận mình ta cười ha hả
Chao động đèn khuya mờ mịt sông hồ
Một tá sầu lặng như tờ
Hắt hiu trăng lạnh ơ hờ gió mưa
Bạn về đâu những lối xưa
Ly hồ hải ấy đầy chưa lệ người
Ừ thôi! Nhà ngươi đi thôi
Cũng đành một áng mây trôi bên trời
Thẹn mình lắm chuyện hổ ngươi
Áo giang hồ với cơm đời mốc meo
Bạn đi cũng bởi tôi nghèo
Mà ta tay trắng lấy gì tiễn đưa
Để đêm nay dưới đèn mờ
Nhớ nghìn xưa đến bây giờ khác chi
Thử lật lại những trang buồn quá khứ
Lời ai xưa: "Bất phú vi nhân"
Gẫm lại mình chưa chắc đã vi nhân
Sao bất phú nợ không vay mà phải trả
Vợ mưa nắng trần lưng ngày hai buổi
Chồng loay hoay trèo vượt mãi thang đời
Bốn mươi năm hề! Chừng ấy một phận người
Mà thương hải tang điền sao lắm vậy
Ta dù muốn an bần lạc đạo
Nhưng thói đời được thế cũng gay go
Bắt phong trần cho tới chừng mô
Mà thế lộ quanh co giòng sông chảy
Thôi đã trót bước chân hồ hải
Thì đèo cao, dốc ngược, quán lạnh, đò xiêu
Đường trần ấy cũng đành đi cho hết
Mai bạn về nếu giang hồ thấm mệt
Ghé thăm ta cười một tiếng thỏa lòng. Trần Hậu
EM CÓ BAO GIỜ Em có bao giờ em lắng nghe
Tiếng của lá rơi những trưa hè
Cây khế nhà anh buồn như liễu
Vài cánh chim sâu động giấc hoè
Em có bao giờ em thấy chưa
Anh ngồi nhặt lại những âm thừa
Của tiếng lòng em từng thổn thức
Từ một thuở nào xưa rất xưa
Em có bao giờ đến thăm anh
Một góc trời xa tít biển xanh
Để thấy con còng vùi trong cát
Lặng lẻ ngàn năm mộng chẳng thành
Có cánh bướm vàng nương hồn ai
Cũng về theo gió chập chờn bay
Bằng hữu ngậm ngùi thương một thuở
Khúc cổ bồn xưa cứ u hoài
Em chẳng bao giờ em biết đâu
Một mảnh đời riêng một nỗi sầu
Trong cơn lâm lụy mà vẫn sống
Như cánh thơ bay rất nhiệm mầu. Trần Hậu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.07.2005 21:56:07 bởi NuHiepDeThuong >
THIẾU PHỤ Thiếu phụ ấy đi vào đời ta như một bài thơ không dấu chấm
Có hạnh phúc có khổ đau có bình yên ở trong lòng bão táp
Có mơ ước treo trên đầu sợi tóc
Nên chẳng bao giờ dám tính chuyện trăm năm
Bởi gặp nhau đã quá muộn màng
Nhưng kỳ lạ tình yêu bao giờ cũng mới
Trên chuyến xe tốc hành và đường xa vời vợi
Em tặng tôi một quả cam mang dáng hình cổ xưa trái đất
Mà vẫn xanh nhựa ngọt tràn trề
Tuổi sắp 40 tôi vụng về quá đỗi
Sợ trên tay vuột mất quả lăn tròn
Thiếu phụ ấy đi vào đời tôi như một giòng sông
Mang trong mình rất nhiều lưu lượng
Những lưu lượng băn khoăn trước khi tìm về biển rộng
Những kín thầm khát vọng vô biên
Bỗng một đêm giòng sông lao mình như một mũi tên
Bằng tốc độ 15 năm trăn trở
Đã thấy biển lao xao sóng vỗ
Nhạc trổi lên tấu khúc giao hòa
Gió mười phương về quần tụ hát ca
Biển cũng nhịp lạ lùng muôn giai điệu
Ôi giòng sông! Vẫn giòng sông khó hiểu
Sao còn chia những nhánh rẻ về đâu
Em thấy chăng những ngọn sóng bạc đầu
Là bằng chứng của suy tư muôn vạn thuở
Tôi chợt hiểu tình yêu không phải dễ
Vì một lần hẹn nhau phải mấy thuở hẹn hò
Mỗi nụ hôn phải trả giá những âu lo
Mỗi giờ đợi phải tính bằng thế kỷ
Những mơ ước phải dệt bằng mộng mị
Bóng thiên đường hun hút cõi hư vô
Những ngữ ngôn bỗng chợt hóa mơ hồ
Lời gió nước chòng chành câu tan hợp
Thiếu phụ ấy đi vào đời tôi như bão táp
Những cuồng phong dữ dội lạ lùng.
Những cuồng phong vô thủy vô chung
Như em đến và đi chẳng đầu không cuối
Tôi biết sẽ có cuộc chia ly rất vội
Như con tàu nhả khói biệt sân ga
Như con thuyền ở mãi tận khơi xa
Bỗng một ngày bỏ neo ghé bến
Rồi một sáng một sáng nào ai biết
Thuyền nhổ neo còn lại bến đìu hiu
Bến đợi ga nung đời ngã bóng chiều. Trần Hậu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.07.2005 21:57:21 bởi NuHiepDeThuong >
Đây là tập thơ được gửi lên bởi tác giả Thái San.
Nhờ các Mod. phòng Thơ hay Super Mod. ct.ly duyệt lại và đưa vào trang thơ giúp NH nhen.
Xin chân thành cảm tạ.
Trích đoạn: NuHiepDeThuong
Đây là tập thơ được gửi lên bởi tác giả Thái San.
Nhờ các Mod. phòng Thơ hay Super Mod. ct.ly duyệt lại và đưa vào trang thơ giúp NH nhen.
Xin chân thành cảm tạ.
Chào sis,
CtLy có nhận được...thông cáo của sis, nhưng mà hiện giờ chưa làm được,
Hoặc sis cho chậm lại ít hôm
Khg biết sao mấy hôm nay nhức đầu, và nhìn chữ nhỏ nhích lại khg rõ, nên CtLy xin được nghĩ xã hơi vài ngày,
Rồi sẽ đem vào trang thơ dùm sis nhé.
Còn như các MOD nào rãnh thì ra tay phụ sis NH dùm đi nhé
Nếu khg?? thì CtLy sẽ làm sau vậy
Thân ái
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: