ĐI GIỮA ĐƯỜNG THƠM
Viết dở bài thơ Trần Anh Tú Viết dở bài thơ thì hết mực Bút thay rồi thi hứng chìm đâu Biết giận ai tìm ai mà giận Bâng khuâng như kẻ lỡ tàu. Http://vnthuquan.net/diendan/tm.aspx?m=602014&mpage=3򖬳 [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/87007/E4DA55E3F55B483CBD6EC6E3C012F169.jpg[/image]
Tình Chỉ Đẹp Khi Còn Dang Dở
Hồ Dzếch
Tôi đã yêu anh từ muôn kiếp nào
Cho dẫu mai sau đời nhiều bể dâu
Biết rằng chẳng được gần nhau
Đừng đem cay đắng cho nhau
Cho cung đàn lỡ nhịp thương đau
Tôi đã yêu anh tình yêu ban đầu
Tôi biết duyên tôi gặp nhiều khổ đau
Mắt buồn thức đã quầng sâu
Để thương để nhớ cho nhau
Nước mắt nào rơi vào đêm thâu
Thôi xin anh đừng buồn, xin anh đừng buồn
Tình chỉ đẹp khi còn dang dở
Đời mất vui khi đã vẹn câu thề
Tôi đã yêu anh tình yêu ban đầu
Tôi biết duyên tôi gặp nhiều khổ đau
Cũng đành chấp nhận hợp tan
Bèo mây trọn kiếp lang thang
Cho cung buồn rơi vào đêm đen...!!!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.07.2010 10:31:53 bởi soida11 >
Sao SD không sang các diễn đàn khác thăm thú, hay lắm và còn quen được nhiều người.
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/87007/22A6AC5CFBD84109BC4FD416F0000DBE.jpg[/image]
LÁ MỒNG TƠI Lưu Trọng Lư
Hoa lá quanh nàng lác đác rơi,
Cuối vườn đeo giỏ hái mồng tơi
Mồng tơi ứa đỏ đôi tay nõ,
Có bé nhìn tay, nhí nhảnh cười.
Cách tường tiếng gọi sẽ đưa sang
Rẽ lá cô em trốn vội vàng
Quên giỏ mồng tơi bên giậu vắng
Ta qua nhặt lấy gửi đưa nàng.
Năm tháng ta chen chốn bụi hồng
Cảnh xưa dừng bước một chiều đông
Cây trơ, giậu đổ, mồng tơi héo
Cô bé vườn bên đã lấy chồng. __________________________________
SD không có thời gian nhiều. Đang thực tập nên lúc rảnh mới onl thôi. Buổi trưa mát nhé!
CÓ MỘT BUỔI CHIỀU NÀO
Nguyễn Nhật Ánh
Rồi ngày mai trong một giấc mơ
Em có gặp lại những gì đã mất
Trường lớp lạ ngày nào ta biết mặt
Bạn bè đông tan học rủ nhau về
Những tên người vô cớ gọi trong mê
Sáng thức dậy thấy lòng vui rộn rã
Những bài thơ chuyền tay nhau vội vã
Bỗng ngày nào anh chợt nhận ra em
Một tên người xa lạ tự nhiên quen
Từ lúc ấy lòng anh như trẻ mãi
Và lòng em cũng vô cùng thơ dại
Ta yêu nhau không có một lí do nào
Khắp đất trời mới mẻ lạ lùng sao
Thế giới đẹp như trang hoàng trở lại
Những chiếc lá rụng trong chiều lộng lẫy
Cũng nghiêng mình thủ thí lúc ta qua
Và một điều huyền bí được sinh ra
Như tất cả, hẳn là em cũng có
Những ngăn kép của lòng mình nho nhỏ
Ngăn giấu ô mai, ngăn giấu vui buồn
Và ngăn nào cất giữ những nụ hôn
Ngăn nào nữa cất những lời hứa hẹn
Dẫu lời hứa không bao giờ đúng hẹn
Những chuyến tàu lỡ bến đã từ lâu
Giữa những mặt người thấp thoáng qua mau
Em có thấy bóng ai đang sững lại
Ấy là anh của một thời trẻ dại
Rồi ngày mai trong một giấc mơ nào
Em có gặp lại những gì đã mất
Những thanh kẹo nguyên màu trong kí ức
Vẫn chưa bong lớp giấy cuối cùng
Một bầu trời lặng lẽ đến bao dung
Tiếng chân bước nôn nao ngoài cửa lớp
Trong ánh mắt bao niềm vui choáng ngợp
Mỗi ngày qua như một chuyến đi dài
Tiếng cuộc đời giục giã ở bên tai
Kỉ niệm cũ xếp đầy trong trí nhớ
Như nét mực thấm qua từng trang vở
Bàn tay em hờ hững lật qua dần
Có lúc nào em dừng lại, bâng khuâng
Như bóng nắng ngoài kia chưa nỡ tắt
Mặt trời xuống sợ ngày vui sẽ hết
Rồi ngày mai trong một buổi chiều nào
Trên con đường bóng tối phủ từ lâu
Em mệt mỏi giữa dòng đời khắc nghiệt
Những lúc ấy có bao giờ em biết
Những tháng ngày tươi đẹp đã trôi qua
Có một phần lầm lỗi của đôi ta?
---------------------------------------------------------
GIỌT LỆ MÙA THU
Tịnh Tâm
Anh hỏi em...
Sắc mùa thu vàng mộng
Em ước gì...
Cho hy vọng tương lai?
Em bảo rằng...
Tình yêu ngày nồng ấm
Mãi bên nhau...
Tay dìu nắm đừng phai
Siết chặt tay...
Anh bảo rằng mãi mãi
Tình chúng mình...
Kết chặt sợi dây hồng
Dù nhỏ nhoi...
Một rạn nứt cũng không
Anh xin hứa...
Suốt đời lòng chung thủy
Không để em...
Cay đắng lụy giọt châu
Nào ngờ đâu...
Lời thề sau hôm đó
Đã theo anh...
Vượt ra ngõ bay xa
Em chết lặng...
Tình xót xa vỡ lỡ
Hồn quay cuồng...
Tiếng sét nổ xẹt ngang
Tim tê buốt...
Khung gian mùa thu lạnh
Kỷ niệm đau...
Se thắt mảnh hồn tan
Niềm vui chợt...
Biến sầu lan cô quạnh
Và từ đó...
Niềm bất hạnh em mang
Những giọt lệ mùa thu tràn xuống má
Khóc cho mình...
Khóc cho cả dối gian
Khóc cho lời đen trắng bạc như vôi…
Hai phương trời Quốc Sinh Em có về kịp bước chân xuân sau vạn ngả đời buồn vui ngày cũ đồng cỏ mình đã vàng hoa dại phủ chim về đàn những vòm mái vườn xanh em hãy về tóc biếm như ngày xanh mang điệu đàng áo thêu xuống chợ đồng cỏ mình đã vàng hoa dại nở chim ca lừng muôn ô nắng hiên xưa ở xứ người xuân kín phố phường chưa có như quê đượm tình lên mau thế trong anh đã vàng hoa mong nhớ em có nghe xuân đang thao thiết hai phương trời không?
THƠ VIẾT Ở BIỂN
Hửu Thỉnh
Anh xa em
Trăng cũng lẻ
Mặt trời cũng lẻ
Biển vẫn cậy mình dài rộng thế
Vắng cánh buồm một chút
đã cô đơn
Gió không phải là roi mà vách núi phải mòn
Em không phải là chiều mà nhuộm anh đến tím
Sóng chẳng đi đến đâu nếu không đưa em đến
Dù sóng đã làm anh
Nghiêng ngã
Vì em
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: