NGƯƠI ĐI SĂN BÓNG
Thay đổi trang: << < 7 | Trang 7 của 7 trang, bài viết từ 91 đến 93 trên tổng số 93 bài trong đề mục
võ phong trần 17.10.2016 09:55:28 (permalink)
CHƯƠNG HAI:
NGƯỜI TÌNH KHÔNG CHÂN DUNG
 
Anh không làm thơ theo kiểu bầy đàn!
Em lại chỉ thích một mẫu người cô độc!
Yêu bỡi vần thơ,nên em không thắc mắc!
Hai tháng rồi,chỉ liên lạc qua mail!!
 
Tình vỗ vào ta,như con sóng thủy triều!
Vỗ vào bờ cát,để đòi quyền được sống!
Thị trấn An Hữu,dệt trăm giấc mộng!
Một nẻo tình thơ,sớm tối cứ đi về!!
         
Cửa hàng điện thoại ở một vùng quê!
Có cô chủ nhỏ nhiều mơ lắm mộng!
Tình yêu trước đây ngoài vùng phủ sóng!
Bây giờ trái tim đã có kẻ thuê bao!!
 
Yêu không đến nhanh như trận mưa rào!
Mà mỗi lúc cứ ngấm sâu vào da thịt!!
Tình không thể làm đẹp bằng Photoshop!
Nên ta được nhìn nhau bằng sự chân quê…
 
Chỉ bấy nhiêu thôi mà anh cứ ngẩn ngơ!
Nhan sắc đi theo những lời có cánh!
Lúc khởi đầu,tình chỉ là ảo ảnh!
Mà bây giờ,hòa máu thịt trong tim!!
 
Ngày bán hàng,tối đi học thêm!
Thiếu phụ hai tám tuổi thành cô trò nhỏ!
Lời mail nào cũng ngập tràn tiếng nhớ!
Em giục anh viết cuốn “Nhật Ký Tình Yêu”!!
 
Sách vừa khởi đầu,đã có điều kiện kèm theo!
Chấp nhận tựa đề: “Người Đi Săn Bóng”!!
Tình tiết của sách,dựa trên tài liệu sống!
Anh giữ nguyên tên nhân vật chính,là em!!
 
Đây là cuốn sách viết bằng trái tim!
Tích hợp hạnh phúc lẫn một trời đau khổ!
Đem cành hoa Lan tẩm đầy thương nhớ!
Hứa với lòng,viết xong mới gặp em…
 
Đi học về,cô đơn giữa trời đêm!
Em ghé “Bến Sông Trăng”,ngồi làm thơ bằng laptop!
Hoa lục bình tím,trôi trên sông mỏi mệt!
Bài thơ nào cũng có mấy chữ “Em nhớ anh”!!
 
Ngày tháng cách xa chẳng chịu qua nhanh!
Yêu mà không biết mặt,khiến cho em hờn dỗi!
Anh thì nhẩn nha,lại bắt em chờ đợi!
Anh mềm lòng,đưa ra cái hẹn mùa Đông!!
 
Ba tháng trôi qua,tình vẫn thiếu chân dung!
Em thì tiếp tục bị người săn đuổi!
Chuyện chồng con,cha giục mẹ hối!
Em buồn tình đi học thiết kế thời trang!!
 
Trên thi đàn,nức tiếng thi sĩ Hoàng Lan!
Ong bướm dập diều,kẻ đưa người đón!
Họa thơ với người thì sợ anh giận!
Em phải đem chiếc chìa khóa trao anh…
 
Phần bán buôn,phần lo chuyện học hành!
Vừa từ chối sự trêu ghẹo,vừa muốn anh xuống sớm!
Đem những vần thơ,nhuộm màu hoa tím!
Sắp hết thu rồi,trời chẳng chịu sang Đông!!
 
Sự nhớ thương,tràn ngập cõi lòng!
Phố Núi,Sông Tiền,nối đường dây luyến ái!!
Không còn ở tuổi yêu đương khờ dại!
Mà lời nói ra,tựa như mới mười lăm!!?
 
Mối tình thơ,đẹp tựa trăng rằm!
Quá khứ đau buồn,vùi sâu chôn chặt!
Mười năm trước,tình trôi trong nước mắt!
Để bây giờ,đời trổ nhánh hoa thơm!!
 
Thơ của anh,làm tươi mát tâm hồn!
Thơ của em,tỏa mùi hương thơm ngát!
Tình bén rễ,khiến trong thơ có nhạc!
Sắp đến rồi,cái hẹn mùa Đông!!
 
Nghĩ đến phút gặp nhau,anh xao xuyến trong lòng!
“Gốc thông” già quá,liệu em có chấp nhận!
Gặp thì ái ngại,không gặp em lại giận!
Trong hoàn cảnh này,anh biết phải làm sao??
 
Những nụ hôn nồng,tràn ngập xuyến xao!
Em cứ gửi cho gió,rồi kêu anh đón nhận!
Đêm nào không xoa lưng là em hờn giận!
Cứ như thế này,đành phải gặp nhau thôi…
 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.10.2016 09:57:05 bởi võ phong trần >
#91
    võ phong trần 22.05.2018 09:50:54 (permalink)
    CHƯƠNG BA:
    HOA THIÊN ĐƯỜNG
     
    Hai tháng trôi qua,tình chỉ một chiều!
    Em mở tung các cánh cửa,để anh nhìn thấy!
    Lời thơ nồng nàn,vườn tình sóng dậy!
    Anh biết rằng,em đã thật lòng yêu…
     
    Trên trang thơ,ong bướm xôn xao!
    Em chỉ biết đi về trên một lối!
    Những nụ hôn nồng,gửi anh mỗi tối!
    Có một chút buồn,và giọt nước mắt kèm theo!!
     
    Tin nhắn gửi đi,lòng không ngớt xuyến xao!
    Em lại nghĩ,đó là số phone người lạ!
    Người đẹp cô đơn,nhưng nào đâu lơi lả!
    Em tắt máy,không thèm hồi âm!?
     
    Tin nhắn thứ hai,xưng tên thật là Phong!
    Em giật mình,vội trả lời tức khắc!
    Nụ Hoàng Lan,giờ tỏa hương thơm ngát!
    Lần đầu tiên,ta nói chuyện với nhau…
     
    Giọng nói,tiếng cười,mới trong trẻo làm sao!
    Anh cứ ngỡ,em chỉ mười sáu tuổi!
    Trong một giờ,đặt hàng trăm câu hỏi!
    Em muốn dò cho ra tần số của tình yêu!!
     
    Tình bây giờ,đã đổi sang hai chiều!
    Cách nói chuyện của anh,không làm em thất vọng!
    Sáu mươi ngày,quyết xây lâu đài mộng!
    Nên lần đầu nói yêu anh,em hồi họp khôn cùng!!
     
    Em lại nhắc anh,cái hẹn mùa Đông!
    Ngôn từ trìu mến,như giục về để cưới!
    Trao đổi bằng mail,đôi khi còn lưỡng lự!
    Nhưng qua phone,anh biết trốn vào đâu??
     
    Con sông Tiền,giờ đã bắc cầu!
    Còn con sông tình,lại ngập tràn hoa tím!
    Qua điện thoại,em hôn anh ngọt lịm!
    Sắt đá nào,chờ được đến mùa Đông??
     
    Mỗi giờ trôi qua,em lại ngóng trông!
    Anh đành phải đưa ra lời giao ước:
    -Trong hai chúng ta,ai cũng có quyền bỏ cuộc!
    Nếu gặp mà bị đề phô,cứ lặng lẽ chia tay…
     
    Anh xem hình em,trên suốt chuyến bay!
    Lần gặp nhau này,chẳng khác gì canh bạc!
    Anh không quan tâm đến chuyện đời được mất!
    Chỉ tội cho nàng thơ,vừa mới hồi sinh!!
    Lẳng hoa hồng trăm đóa,gói ghém chút tình!
    Trời chớm trưa,anh dừng chân An Hữu!
    Gió sông thổi mát,mây bay nắng dịu!
    Anh đậu xe và đi bộ đến nhà em…
     
    Khách đang mua hàng,anh đứng qua một bên!
    Em thì sốt ruột,xem đồng hồ liên tục!
    Cuộc giao dịch cũng vừa kết thúc!
    Em hỏi anh cần gì,nhưng anh vẫn lặng im…
     
    Khi anh buộc miệng hỏi mua đóa Hoàng Lan!
    Em thốt lên tiếng kêu đầy kinh ngạc!
    Em dậm chân,bảo anh đùa quá ác!
    Sự bất ngờ,khiến đôi má đỏ hây hây…
     
    Theo đúng giao ước,anh nắm lấy bàn tay!
    Nếu em rút về,tình sẽ như sương khói!
    Lòng hồi họp,anh nhìn em chờ đợi!
    “Gốc Thông Già”,đang đón cơn lốc đầu tiên…
     
    Một phút trôi qua,em vẫn để yên!
    Hai đồng tử,lại nhìn anh không chớp!
    Khoảng cách quá gần,khiến anh thấp ngợp!
    Một trời hương nồng,cứ quyện lấy hai ta…
     
    Em khe khẽ gật đầu,niềm vui vỡ òa!
    “Người Tình Không Chân Dung”,ôm em thật chặt!
    Nụ hôn đầu tiên,chứa đầy mật ngọt!
    Ta bây giờ,mới thực sự là của nhau…
    Quán “Bến Sông Trăng”,nước vỗ sóng xao!
    “Câu Chuyện Tình Thơ”,ta cùng viết tiếp!
    Hay cho mệnh đề “Tình chàng ý thiếp”!
    Cô học trò bây giờ,đã có kẻ đón đưa!!
     
    Vĩnh Long đêm nay,thiếu cơn gió nghịch mùa!
    Đất cái Bè,có hai người mất ngủ!
    Vừa khép lại giấc mơ đoàn tụ!
    Lại mở ra hàng trăm ngọn sóng lòng!!
     
    Tình bây giờ,giống như nước của sông!
    Cứ muốn tràn bờ,cuốn phăng tất cả!
    Giọng nói thì quen,nhưng hương môi lại lạ!
    Khiến anh chìm trong cảm giác ngất ngây!!
     
    Lưu lại An Hữu chỉ có mấy ngày!
    Em trao cho anh,cả một trời mộng mị!
    Tình cảm đôi lúc muốn làm mờ lý trí!
    Nhưng ta kịp dừng,vì còn có nàng thơ…
     
    Cồn Thới Sơn,cảnh đẹp như mơ!
    Trái cây ngọt,như tình em ngọt lịm!
    Trên những con đường,nở đầy hoa Mua tím!
    Em lại cười,chỉ thích hoa Bằng lăng!!?
     
    Những nụ hôn nồng,tan theo ánh trăng!
    Tiệc nào cũng tàn,anh trở về Phố Núi!
    Phút chia tay,em không ngăn hờn tủi!
    Anh biết làm sao hơn,đành gửi lại nụ hôn…
     
    Một khi hoa Thiên Đường đã nở trong hồn!
    Men tình ái ăn sâu vào da thịt!
    Trong cõi nhân gian đất trời mờ mịt!
    Ngàn việc trăm công,chỉ nhớ mỗi chữ yêu!!
     
     
    #92
      võ phong trần 31.05.2019 11:09:02 (permalink)
      CHƯƠNG BỐN:
      SẦU TƯƠNG TƯ


      Trên sông Tiền,trăm con sóng xô triều!
      Trấn An Hữu,một nàng thơ sầu muộn!
      Hoa tím dẫu rơi,cũng không ngăn chiều xuống!
      Những vần thơ,choáng ngợp “Em nhớ anh”!!
       
      Tại Vĩnh Long,em kết thúc chuyện học hành!
      Chuyển lên Sài Gòn,theo khoa thiết kế!
      Mẹ không kề bên,nên mất đi nỗi sợ!
      Bất kể sáng chiều,em luôn gọi cho anh!!
       
      Nơi vườn yêu,cây tình ngát xanh!
      Gặp nhau rồi,cây không còn mọc chậm!
      Những nụ hôn,có chất men sâu đậm!
      Mỗi ngày em gửi một bài thơ “tương tư”!!
       
      Những tấm hình,chẳng có một nụ cười!
      Qua Skype,đôi mắt em luôn ướt!
      Gương mặt u buồn,như người thi trượt!
      Anh mới vừa về,chẳng biết phải làm sao??
       
      Sầu tương tư,khiến dáng ngọc hư hao!
      Anh chỉ còn biết dỗ em từng giấc ngủ!
      Mùa Đông đến,lạnh lòng người xa xứ!
      Em gửi cho anh,khăn quàng cổ ngát hương!!
       
      Ngày hai buổi,em vẫn đến trường!
      Thiết kế thời trang,buộc thêu thùa may vá!
      Đường kim vừa thẳng,em vội vàng hối hả!
      Chọn vải,tự mình,may áo gửi cho anh…
       
      Áo may chưa đẹp,nhưng gói biết bao tình!
      Áo thêu tên,để mỗi ngày thấy nhớ!
      Gửi áo đi rồi,em nhận mình à vợ!
      Tẩm hương nồng,gửi đến cho chồng xa…
       
      Trường Quốc Thảo,có hàng trăm đóa hoa!
      Nhưng chắc chỉ mình em là nổi bật!
      Ăn nói khéo,hoa tay lại đệ nhất!
      Gả hiệu trưởng dê xồm,bám riết không tha!!
       
      Mỗi khi hắn đến gần,em lại mở loa!
      Để anh nghe được nội dung đối thoại!
      Hoàng Lan của anh,đâu thuộc phường dễ dãi!
      Hắn giở trò gì,em đều mách lại với anh…
       
      Thơ là trái tim,không phải của để dành!
      Nó cho hết,nhưng chẳng hề hoang phí!
      Không cần sử dụng những ngôn từ hoa mỹ!
      Lời nó nói ra,luôn đại diện cho tình yêu!!
       
      Hoàng Lan ơi!Anh chi xiết tự hào!
      Em là viên ngọc quý,không cần mài dũa!
      Người ta sỗ sàng,em nhẹ nhàng trả đũa!
      Họ đâu biết rằng,trái tim ấy thuộc về anh…
       
      Cũng giống bao người,anh trúng độc hoa tình!
      Nên bắt đầu thấy,đêm thương ngày nhớ!
      Tây Nguyên lạnh,hoa Dã Quỳ vẫn nở!
      Chiếc khăn quàng,tẩm đầy vị yêu thương!!
       
      Điện thoại cầm tay,lang thang trên đường!
      Những cuộc nói chuyện,chết sim cháy máy!
      Những nụ hôn xa,khiến hồn anh sóng dậy!
      Yêu làm gì,giờ đêm nhớ ngày mong??
       
      Bút hiệu của anh,vốn tên một dòng sông!
      Hàng ngày kề cận,nhưng em không ôm được!
      Xa bắt nhớ,nên lời thơ em sướt mướt!
      Buồn thế này,em không thể đợi lâu!!
       
      Tình không phai,nhưng áo đã đổi màu!
      Em chuyển cho anh,những tấm hình mới nhất!
      Đây là bộ áo dài hồng ngây ngất!
      Kia là bộ váy đen,làm xao xuyến con tim!!
       
      Chiếc váy hoa,em mặc dưới trời đêm!
      Bộ Jumpsuit,thường ngày đi học!
      Bộ đầm ôm,trắng đen kẽ sọc!
      Để anh biết rằng,làn da ấy quá xinh!!
       
      Bao nhớ thương,gửi theo những tấm hình!
      Em luôn đổi mới,để cho anh say đắm!
      Làm thơ cho anh đọc,gửi hình cho anh ngắm!
      Lúc gieo vần,hỏi có phải quá yêu??
       
      Nước mắt của tình,biết đong được bao nhiêu?
      Để em quy đổi,bằng tháng ngày chờ đợi!
      Sự hụt hẩng của em,làm anh chới với!
      Ngấm “Độc Hoa Tình”,em đừng hỏi vì sao??
       
      Nắng hạn đồng khô,ai cản được mưa rào!
      Tình càng nén,càng bung ra dữ dội!
      Để đến nước này,anh là người có tội!
      Nhưng trước cổng Thiên Đường,mấy ai chịu dừng chân??
       
      Nhủ với lòng,sống chết chỉ một lần!
      Vì em,anh xin nếm đủ mùi của các tầng Địa Ngục!
      Anh sẽ xuống!Xin em đừng bứt rứt!
      Chết một lần,để sống được ngàn năm…
       
       
       
       
       
      #93
        Thay đổi trang: << < 7 | Trang 7 của 7 trang, bài viết từ 91 đến 93 trên tổng số 93 bài trong đề mục
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9