Đúng là lâu rồi mới được gặp lại anh. Không ngờ là anh còn nhớ em như vậy. Em cảm ơn anh.
Bản thân luôn trân trọng anh và nghị lực viết lách của anh.
Lâu nay không vào diễn đàn vnthư quán bởi nhiều lý do, trong đó có một lý do vì em nghĩ rằng diễn đàn đúng là đã cho chúng ta - những người viết không chuyên một nơi để gửi gắm những tác phẩm của mình.
Tuy nhiên, em thấy trong diễn đàn mình tính tương tác giữa mọi người chưa cao.
Sao mọi người và đặc biệt Ban quản trị không nghĩ đến những chuyện như tổ chức tập hợp các bài viết của các bạn trong diễn đàn, tổ chức in ấn theo kiểu lưu hành nội bộ rồi phát hành trong anh em nội bộ diễn đàn, những hình thức đó sẽ thu hút mọi người vào thư quán hơn.
Biết là các bạn trong Bản quản trị cũng rất vất vả để duy trì được diễn đàn cho đến ngày hôm nay, nhưng đề xuất này em nghĩ cũng là hợp lý chứ anh?
Có thể đã có người đề xuất và đã làm rồi mà em chưa biết thì xin tạ lỗi trước.
Còn riêng chuyện viết văn, em nghĩ mỗi người đều có cơ duyên.
Cơ duyên khi gắn vào một người viết sẽ có thể tạo cho họ làm ra những tác phẩm tuyệt vời hoặc cũng có thể không bao giờ đạt được cái gì cả.
Nhưng so với những người bình thường, những người viết được, có thể bộc lộ ra trang giấy những tâm tư, những trăn trở của mình về sự đời, về thế cuộc v..v đó chẳng phải đã là điều may mắn sao.
Có nhiều người sống chỉ biết ăn và ị rồi là hết đời thôi.
Cũng chả cần biết gì nhiều, chỉ cần ăn và ị.
Nhưng em nghiệm anh và cả em có lẽ chúng ta chưa đủ chuyên tâm cho cái nghiệp văn chương này chăng, em gọi nghiệp có được không nhỉ?
Chúng ta vẫn nhiều tỉnh táo quá, vẫn rõ ràng 1 + 1 = 2 quá.
Những người viết thật sự họ mơ màng hơn, họ chuyên chú hơn chăng.
Họ chỉ có một mục tiêu là "văn" để tiến tới, mà ta thì nhiều bận tâm vào đời quá chăng.
Nên người đời nhìn những người viết văn là những người lập dị, bởi vì đời của họ có trên mảnh đất này đâu. Họ là số ít trong tổng số nhiều. Mà ở đâu cái gì ít cũng dễ bị bài trừ, bị nghi kỵ thậm chí bị ghét, bởi vì đời ai cũng muốn người nào cũng giống mình cả?
Chúng ta chưa tách hẳn được với đời, còn bấu víu vào đời, còn mơ màng thậm chí khao khát đời và người sẽ trân trọng ta, ta sẽ chẳng bao giờ chạm được đến ngưỡng cửa của những người viết văn thực sự chăng?
Đó chỉ là đôi dòng suy nghĩ của em thôi. Chúc anh vẫn dồi dào bút lực và sức khoẻ. Có câu nói, đại khái: Trời sinh ra ta, ắt có chỗ dùng ( ngoại trừ những người chỉ biết ăn và ị ( em xin lỗi vì hơi tục, nhưng cũng chẳng biết dùng từ gì khác). Biết đâu những người ăn và ị đó lại đang chửi chính chúng ta là bọn chỉ biết bay bổng vớ vẩn đâu đâu, hay là bay lên mây để ăn và ị. Và chính chúng ta là những kẻ chỉ biết ăn và ị, anh nhỉ?